intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 chương 424

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

77
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Tác giả: Huyền Vũ Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 414: Triêu Dương Môn Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.euLâm Hiên không dám dừng nghỉ, một hơi độn ra mấy trăm dặm xa, lúc này mới tìm một nơi kín đáo nghỉ ngơi, lấy đan dược ra phục dụng vào rồi khoanh chân tĩnh tọa. ớc tiên

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 chương 424

  1. Bách Luyện Thành Tiên Tác giả: Huyền Vũ Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 414: Triêu Dương Môn Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.euLâm Hiên không dám dừng nghỉ, một hơi độn ra mấy trăm dặm xa, lúc này mới tìm một nơi kín đáo nghỉ ngơi, lấy đan dược ra phục dụng vào rồi khoanh chân tĩnh tọa. Sau mấy canh giờ, thể lực pháp lực hắn cuối cùng hoàn toàn khôi phục. Phun ra một ngụm trọc khí, Lâm Hiên chỉnh lại y phục rồi đứng lên, nhận định phương hướng một chút, lại hóa thành một đạo kinh hồng màu lam, hướng về phía Linh Dược Sơn mà đi. Lần này xuất hành, thu hoạch tự nhiên là cực kỳ hậu hĩnh, nhưng phút cuối là rơi vào hiểm cảnh khiến mặt mày hắn xám tro. Nếu không phải vận khí tốt một chút, có lẽ đã ngã xuống trong tay Khổng Tước tiên tử. Xét cho cùng thực lực hắn vẫn chưa đủ. Tu vi thần thông của hắn mặc dù hơn vượt xa tu sĩ cùng cấp, nhưng đối mặt với cảnh giới nguyên anh kỳ, thì không có chút thực lực phản kháng. Đương nhiên việc này quá rõ ràng, cảnh giới cao hơn một cấp chính là cách biệt một trời một vực, chỉ trừ riêng có Bách Độc Thần Quân là cấp nghịch thiên lão quái có một không hai. Lâm Hiên khẽ liếm khóe miệng khô chát, quý nhân tự nhận biết thực lực bản thân, hiện tại hắn chưa hy vọng xa vời đến cấp bậc Nguyên Anh kỳ, chỉ là tính toán làm sao nếu rơi vào trong tay của bọn họ, thì có một chút thủ đoạn bảo vệ tánh mạng mà thôi. Tối thiểu tình huống sai sót cũng có có hội mà đào tẩu. Xem ra lần này sau khi hồi sơn, phải tìm biện pháp tu luyện bí thuật thần thông lợi hại hơn, hoặc là thu thập tài liệu luyện chế bổn mạng pháp bảo. Hiện tại hắn có vài món cổ bảo uy lực mặc dù không nhỏ, nhưng so với bổn mạng pháp bảo ghi lại trong công pháp tu luyện còn kém hơn mấy thành.
  2. Lâm Hiên vừa đi đường vừa ở trong lòng suy tính. Mà đạo kinh hồng trở nên ảm đạm không ít, mặc dù Khổng Tước tiên tử đã đi xa, nhưng Lâm Hiên cũng cần phải cẩn thận một chút. Một chặng đường dài không có sự tình gì, đảo mắt đã thấy sắc trời ngã về tây, mặc dù đã bay hơn nửa ngày nhưng với tu vi Lâm Hiên cũng không hề cảm thấy mệt nhọc. Hắn đang tính suốt đêm đi tiếp, ở phương xa chợt phát hiện thấy mấy điểm hỏa quang, mơ hồ còn có linh lực chấn động. Lâm Hiên chân mày cau lại dừng độn quang lại. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Lấy tâm tư của Lâm Hiên với tình huống thế này tự nhiên là vòng qua mà đi. Tuy nhiên hơi do dự một chút. Phen này hắn lại nhằm nơi ánh lửa bay qua. Làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Lâm Hiên rời khỏi tông môn đã lâu. Về sau lại ở dãy Khuê Âm Sơn hơn nửa năm. Tu sĩ cùng âm hồn đại chiến đã khốc liệt đến giai đoạn nào. Hắn vốn không rõ ràng lắm nên muốn tìm người hiểu rõ. Nếu không một khi khứ hồi môn phái mà bị bắt làm tráng đinh chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao? Đó là điểm thứ nhất. Còn điểm thứ hai khiến Lâm Hiên hết sức bất an là trong nửa ngày qua. Hắn đã bay trên vạn dặm. Chỗ địa điểm ngang qua toàn bộ vô cùng hẻo lánh. Nửa bóng người cũng không thấy. Thỉnh thoảng tình cờ gặp vài hoang thôn không có sinh cơ. Trong lòng Lâm Hiên có một dự cảm không tốt. Tình huống diễn ra ở U Châu rốt cuộc như thế nào. Lúc này Lâm Hiên cấp bách muốn tìm hiểu rõ ràng. Quan sát ánh lửa cùng tiếng nổ lớn phía trước, Lâm Hiên nhận ra ở nơi đó đang có kẻ đấu pháp. Nhưng linh lực chấn động thì đối với hắn thì không tạo được uy hiếp. Đấy cũng là vì sao hắn dám qua nơi đó. Sự tình phát sinh cách nơi này hơn mười dặm, mặc dù Lâm Hiên bay
  3. tới không mau, nhưng cũng chỉ tốn gần một khắc đã tới, rất nhanh một quang cảnh khá đẹp mắt trong hoàng hôn đã hiện ra ở trước mắt. Chỉ thấy hỏa quang lấp lánh cùng âm khí ngút trời, một nhóm tu sĩ cùng âm quỷ đang chính diện đấu giao đấu. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua lại bật cười khanh khách, mặc dù trận chiến quy mô không nhỏ, nhưng tu vi hai bên không đáng nhắc đến. Bên phía nhóm tu sĩ đại khái có hơn ba mươi người, cầm đầu là vài tu tiên giả Trúc Cơ, còn lại đều là một số đệ tử Linh Động Kỳ cấp thấp mà thôi. Còn âm hồn số lượng nhiều hơn một chút, hình dáng tướng mạo cũng có chút quái dị, nhưng thủ đoạn công kích khá sơ sài, chỉ là một số hung hồn lệ phách cấp thấp. Lâm Hiên không có ý ẩn giấu tu vi, rất nhanh hai bên đã phát hiện có kẻ từ bên ngoài bay đến. Các tu sĩ thì một phen xôn xao, lại có vô số người tỏ vẻ hưng phấn. Xét về cục diện bọn họ quả thật đang ở vào thế yếu, vốn tưởng rằng phen này lành ít dữ nhiều, không ngờ lại có cường viện tới giúp. "Vị tiền bối này, cầu xin người viện thủ, bọn vãn bối vô cùng cảm kích. Nhất định chúng ta sẽ vô cùng mang ơn." Một âm thanh trong trẻo truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu nhìn lại là một vị lão giả áo bào trắng. Trong đám tu sĩ này lão là có tu vi cao nhất, đã là Trúc Cơ Kỳ đỉnh giai, tuy nhiên nhìn theo niên kỷ, kiếp này hy vọng ngưng đan gần như không thành. "Tiền bối xin cứu chúng ta." "Còn xin người thi triển đại thần thông." "Van cầu người."
  4. ...... Những tu sĩ khác cũng ào ào mở miệng, trong nhất thời bảy tám âm thanh truyền đến tai. Lâm Hiên cũng không có ý để cho bọn hắn ngã xuống nơi này, thò tay vào túi trữ vật bên hông vỗ một cái. Chỉ thấy vô số ánh sáng rực rỡ chợt hiện lên, mấy chục tấm lục phù đã được hắn đem ra sử dụng. Băng bạc hỏa cầu, lôi điện phong quyển… những lục phù này đều là Nhân giai linh phù, Với Lâm tu vi Hiên bây giờ dĩ nhiên là không còn hữu dụng, chỗ này coi như là phát huy dư lực. Uy lực mặc dù không mạnh, nhưng các âm hồn ác quỷ này cũng chỉ là cấp thấp, rất nhanh âm khí đã bị càn quét. Thấy vị tiền bối này vừa ra tay thanh thế đã lớn như vậy, những tu sĩ kia vui mừng quá độ, mỗi tên đều tế xuất Linh Khí trong tay bao vây tấn công lũ âm hồn. Lúc này tình thế đảo ngược, các âm hồn gầm rú liên tục. Giữa đôi mày Lâm Hiên khẽ nhíu, vốn không có ý ở chỗ này lãng phí thời gian. Hắn giơ tay lên bắn ra vài đạo kiếm quang màu bạch, đột ngột xuyên qua vài tên âm quỷ lợi hại nhất. Mấy tên này lập tức ngã vật ra. Thủ lĩnh đã bị sát diệt, các âm hồn khác như rắn mất đầu, ngắn ngủi trong một tuần trà đã bị tu sĩ nhân tộc sát diệt sạch. "Bẩm môn chủ, toàn bộ đã chết không có cá lọt lưới." Nghe những lời này thanh bào lão giả nhẹ nhàng thở ra, đưa tay áo lau mồ hôi trên trán. Sự việc hoàn hảo! Nếu có âm hồn chạy trốn, thật sự là một việc rất phiền toái. Lão sử ra ánh mắt sai khiến môn nhân đệ tử thu dọn chiến trường, những Linh khí do âm hồn sử dụng mặc dù cổ quái một chút, nhưng có thể dùng đổi lấy linh thạch. Chính lão thì cung kính bay tới chỗ Lâm Hiên, khom lưng hành lễ: "Vãn bối La Thiên Nhân bái kiến tiền bối. Đại ơn viện thủ, chúng ta vô cùng cảm kích. Tiền bối nếu như có phân phó điều gì, Triêu Dương ta
  5. Môn nhất định xông pha khói lửa, hết sức mà làm." "Triêu Dương Môn?" Lâm Hiên nhíu mày, trong lòng hắn một chút không chút ấn tượng về môn phái này. Nếu không phải hắn kiến thức còn nông cạn, thì quả là môn phái này quá nhỏ bé. Lão giả trước mắt thân là môn chủ, tu vi chỉ là Trúc Cơ Kỳ đỉnh giai, xem ra quá nửa là tình huống như vế sau. Lâm Hiên chuyển ý niệm đã nghĩ tới điểm này, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ khinh thường nói: " Ừm, các ngươi vốn là Triêu Dương Môn tu sĩ. Vậy có biết rốt cuộc nơi đây là nơi nào? vì sao các ngươi lại ở chỗ này đụng độ âm hồn quỷ vật, chẳng lẽ Âm hồn Môn đã đánh vào nội địa U Châu nội hay sao?" Lâm Hiên không ngừng hỏi mấy vấn đề, lão giả tự xưng là La Thiên Nhân nghe xong lại thoáng ngẩn ngơ. Rồi lão dùng vẻ mặt tò mò liếc sang Lâm Hiên, nhưng lại cảm thấy như vậy là bất kính, vội vàng cúi đầu xuống. "Ha ha, xem ra tiền bối không phải đường xa qua nơi này, mà lúc trước bế quan ở nơi danh sơn nào đó, đối với tình hình U Châu gần đây biết rất là ít. " La Thiên Nhân nghĩ vậy nói ra. Lâm Hiên không phản bác, đối phương đã nghĩ như vậy hắn đỡ phải tốn nước miếng giải thích: "Không sai, bản nhân quả thật xuất quan chưa lâu, bây giờ tình thế U Châu như thế nào?" "Điều này..." La Thiên Nhân không trả lời, lại quay đầu liếc mắt nhìn đệ tử phía sau, châm chước mở miệng: "Tiền bối, không phải là vãn bối không biết, mà ở nơi này nói chuyện quả thật không tiện. Tiền bối nếu không chê trước tiên xin mời đến chỗ xoàng xĩnh của bổn môn." Lâm Hiên nhìn theo ánh mắt của hắn, đệ tử Triêu Dương Môn tu vi mặc dù không cao nhưng chân tay lại có chút nhanh nhẹn, không chỉ đem chiến lợi phẩm thu vào, còn xóa gọn dấu vết của cuộc giao tranh, hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện này. Lâm Hiên im lặng, trên mặt như đang nghĩ tới điều gì đó. Đối phương cẩn thận như thế, chẳng lẽ khu vực này đã bị Âm hồn môn chiếm lĩnh?
  6. "La môn chủ, được rồi." La Thiên Nhân nghe được vậy trên mặt vui vẻ liền truyền âm cho đệ tử, hắn đương nhiên là muốn sớm rời khỏi chỗ thị phi này, vòng qua Lâm Hiên thi lễ một cái:"Tiền bối, xin mời." "Ừm." Lâm Hiên gật đầu, sau đó liền theo những đệ tử Triêu Dương Môn kia, độn quang bay về phía trước. Trên đường đi, La Thiên Nhân cực kỳ cẩn thận, không chỉ là phái hai người đi trước dò đường. Lại dặn dò nhừng người khác đem linh khí vi động trên người nén xuống ở mức thấp nhất. Trước mặt những tiểu bối này, Lâm Hiên không hề giấu giếm, đem Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công thi triển ra, toàn thân dường như không phát ra chút linh lực nào. Các đệ tử Triêu Dương Môn không khỏi sợ hãi. Nhất là thanh bào lão giả kia kinh ngạc vô cùng. Y dường như muốn điều gì nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Lâm Hiên vốn là tiểu hồ ly vô cùng thông tuệ. Thấy vẻ mặt của lão như vậy đã đoán ra được vài phần. Xem ra khu vực này đã rơi vào trong tay của Âm hồn Môn. Nếu không La Thiên Nhân kia sẽ không như là gặp đại địch luôn cẩn thận như vậy "Ngươi cảm thấy hứng thú đối với Liễm Khí Thuật của ta?" Trong khi phi hành Lâm Hiên đột nhiên như là vô tình chậm rãi mở miệng. "Là... không... Tiền bối người đang hiểu lầm." Lâm Hiên nói toạc ra suy nghĩ của La Thiên Nhân, lão không tránh khỏi sắc mặt kinh hãi vội vàng biện bạch. Nhưng thấy vẻ mặt Lâm Hiên hiền hoà thì lại có chút nghi hoặc, không biết nên nói tiếp như thế nào. "Ngươi thực sự không có hứng thú sao?" La Thiên Nhân thân là nhất môn chi chủ, pháp lực mặc dù không cao, nhưng cũng là kẻ cực kỳ hoạt bát. Lão thấy Lâm Hiên quả thật không có dụng ý xấu, trong lòng có chút động cười khổ nói: "Tiền bối người
  7. nói chơi, bây giờ ác quỷ tàn phá khắp nơi. Chúng ta vốn là những kẻ pháp lực này thấp kém, chỉ là vùng vẫy cầu sinh. Nếu là có công pháp liễm khí thần diệu, thì có thể giữ lại mạng sống thêm mấy phần." "Đáng tiếc Triêu Dương Môn chúng ta chỉ là tiểu môn phái, quả thực không có công pháp tốt mà xuất thủ, cũng đành làm hết sức trong năng lực, mà nghe theo thiên mệnh." La Thiên Nhân nói tới đây trên mắt đã rơm rớm, hình dáng đau khổ, khiến Lâm Hiên nhất thời cứng miệng. Lão hồ ly này biểu hiện cũng có chút thái quá a. Lâm Hiên thấy thế thì thầm cười, lại hắng giọng an ủi: "Môn chủ không cần phải buồn bã như vậy, Liễm Khí Thuật này vốn là công pháp truyền thừa độc môn của bản nhân. Cho dù tại hạ muốn dạy, các ngươi cũng không cách nào học được. Tuy nhiên ngoài ra, ta còn có một bộ công pháp ẩn nấp linh lực khác, hiệu quả cũng không sai biệt bao nhiêu. Đều là nhân tộc thì nên tương hỗ nhau, vậy ta sẽ truyền lại cho các ngươi." Lâm Hiên nói lời này nửa hư nửa thực, nếu để những kẻ khác học được Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công thì Lâm Hiên đã là đấng cứu nhân. Hắn vốn đâu có vĩ đại như vậy, khi không lại đem bí pháp chia cho người hưởng lợi. Đương nhiên bí pháp hắn đáp ứng truyền thụ cho bọn họ, là thu được từ trong túi trữ vật của một tên tu sĩ xui xẻo bị đã hắn tiêu diệt. Hiệu quả bí pháp này kém hơn rất nhiều, tuy nhiên để những tu sĩ cấp thấp Triêu Dương Môn sử dụng cũng đã là tiện nghi cho bọn hắn. Lâm Hiên sở dĩ làm như vậy, vì công pháp kia ở trong tay hắn vốn là đồ bỏ không tác dụng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền cấp cho bọn họ, thì khi trả lời vấn đề của hắn mới càng thêm tận tâm. Hai bên sau khi trao đổi vài câu lại im lặng không nói. Hiện tại không phải lúc hàn huyên. Đến địa điểm an toàn mới chậm rãi hỏi han cũng không muộn. Lúc này vầng thái dương đã hạ san, sắc trời càng thêm âm u, hàn phong gào thét quất vào mặt như đao cắt. Nhưng thân là tu tiên giả, các tu sĩ
  8. tự nhiên không quan tâm điểm vất vả này. Chỉ là khi bóng đêm buông xuống, phạm vi hoạt động của Âm hồn Môn càng thêm mở rộng. Nếu là trong ban sáng, những ác quỷ dù không sợ ánh dương nhưng pháp lực sẽ bị hao tổn một chút. Lúc dạ nguyệt này thì chúng không kiêng kỵ gì. Nhóm tu sĩ vốn là vô cùng cẩn trọng, dọc trên đường đi gặp phải vài tên Du hồn, nhưng số lượng không nhiều phẩm cấp lại thấp, dưới sự trợ giúp của Lâm Hiên. Chúng nhân Triêu Dương Môn không phí bao nhiêu pháp lực, đã đem sát diệt hết. Lâm Hiên mặc dù chỉ tùy tiện thi triển thần thông, đã khiến cho chúng nhân kinh hãi không thôi, vẻ mặt lại càng thêm cung kính. Ngoài âm hồn, còn gặp vài tên quỷ thú. Cái gọi là quỷ thú, chính là yêu thú tại Âm ti chi giới, khi trước cũng thông qua khe hở không gian đến Nhân giới này. Loại quỷ thú này Lâm Hiên lần đầu gặp phải, bộ dạng chúng cổ quái cực điểm, lại cùng âm hồn có sự bất đồng. Cho dù là quỷ thú cấp thấp không có thực thể nhưng sau khi bị sát diệt, lại giống yêu thú có Yêu Đan xuất hiện. Lâm Hiên cũng không khiêm nhường Triêu Dương Môn, trực tiếp thu vào trong túi, sau này không chừng sẽ có lúc hữu dụng. Cứ như vậy dọc trên đường đi mặc dù gặp không ít phiền toái, nhưng cuối cùng đoàn tu sĩ chỉ là kinh mà không hiểm. Lại vì tốc độ phi hành rất chậm, phải mất suốt đêm mới tới được nơi hạ lạc của Triêu Dương Môn. Từ không trung từ từ hạ xuống nhìn vào cảnh vật trước mắt. Lâm Hiên ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. "Nơi này là ...sơn môn của quý phái?" Lâm Hiên lắp bắp mở miệng hỏi. Mặc dù trên đường đi hắn đã đoán được khu vực này do rơi vào trong tay âm hồn, nhân tộc vì sinh tồn không thể không đông trốn tây chạy, với các tu sĩ hoàn cảnh cũng tương tự như thế.
  9. Các môn phái gia tộc đều chia thành tốp nhỏ âm thầm mà di chuyển, nhưng bất luận là Triêu Dương Môn dời đến nơi thâm sơn ít dấu nhân loài hay là đến nơi cùng cốc, Lâm Hiên đều cảm thấy hợp ý, nhưng sự tình trước mặt khiến hắn khá bất ngờ. Đây là một thôn xóm bỏ hoang, trước kia là chỗ cư ngụ của phàm nhân, nhưng hiện tại không có chút sinh cơ. Nơi nơi đều là dãy nhà đổ nát, còn có hài cốt của gia súc thậm chí là của nhân tộc. Cuồng phong thổi qua bụi bặm cuồn cuộn nổi lên đầy một mảnh trời. Với lại chỗ này, linh khí vô cùng yếu ớt. Nếu ở chỗ này tu luyện tuyệt đối là làm một mà chỉ hưởng được nửa. Triêu Dương Môn này chẳng lẽ phát cuồng rồi, làm sao có thể đem tông môn hạ lập tại nơi này?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2