Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 chương 505
lượt xem 5
download
Bách Luyện Thành Tiên Tác giả: Huyễn Vũ Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 505: Thượng cổ bí mật Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Vật này là do tổ tiên tiểu lão nhân lưu lại, từng có huấn thị nói bên trong có ẩn dấu bí mật của tu tiên giả. Hậu nhân chúng ta phúc mỏng vốn không có thêm tiên sư nào nên chưa từng chạm tới.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 chương 505
- Bách Luyện Thành Tiên Tác giả: Huyễn Vũ Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 505: Thượng cổ bí mật Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Vật này là do tổ tiên tiểu lão nhân lưu lại, từng có huấn thị nói bên trong có ẩn dấu bí mật của tu tiên giả. Hậu nhân chúng ta phúc mỏng vốn không có thêm tiên sư nào nên chưa từng chạm tới. Đại nhân nếu là đáp ứng yêu cầu của tiểu lão nhân. Bảo vật này xin làm thù lao." Trương Hữu Phúc nhìn thoáng qua hộp gấm, có vẻ khá tiếc nuối. Vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững nhẹ nhàng vẫy tay một cái. Hộp gấm kia đã bay đến lơ lửng trước người hắn. Hộp gấm này dài chừng một thước. Lâm Hiên nhìn thoáng qua tấm phù. Hắn ngửa bàn tay ra đã có một ngọn hỏa diễm xanh biếc hiện lên. Lục phù chỉ ngăn cản được một lát đã bị luyện hóa. Lâm Hiên đem nắp hộp mở ra, bên trong có một cái ngọc giản xanh biếc. Ngọc giản mười phần linh tính rõ ràng là một cổ vật. Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một chút kinh ngạc, hắn đem thần thức rót vào trong đó. Một lát sau hắn ngẩng đầu lên. "Tiên sư, như thế nào rồi, người có vừa lòng về nó không?" Trương Hữu Phúc có chút căng thẳng mở miệng. Thực ra lão đâu rõ bên trong hộp gấm rốt cuộc là cái gì nên có chút thấp thỏm. "Không tồi. Vật này với Lâm mỗ mà nói đích thực có chút công dụng. Các hạ cần chuyện gì? Chỉ cần không quá đáng ta sẽ thay các hạ làm thỏa đáng." Lâm Hiên đem ngọc giản thu vào túi trữ vật ung dung mở miệng. "Đa tạ tiên sư." Vẻ mặt Trương Hữu Phúc vui mừng nhưng lại trở nên thoáng lo âu, hắng giọng một cái rồi nói liền một mạch: "Là như vậy
- tiên sư. Ta thuộc họ Trương nhân số không nhiều lắm. Đặc biệt đến đời lão phu này lại hiếm muộn. Cho đến bảy năm trước tiểu thiếp thứ chín cuối cùng mới sanh cho ta ra hai nhi nữ." "Ta đương nhiên là vô cùng yêu thương. Nhưng hai tiểu nữ thể chất kém cỏi thường xuyên đau ốm. Vài năm gần đây không biết qua bao nhiêu danh y, dùng bao nhiêu dược liệu quý hiếm nhưng không thấy chuyển biến khá hơn. Hơn một tháng trước hai hài tử đáng thương đột nhiên lâm trọng bệnh, mắt thấy đã muốn rời lão phu mà đi." Lâm Hiên và hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau. Thì ra đối phương hao tâm tổn lực là vì chuyện này. "Các hạ cứ nói tiếp." "Tổ tiên của tiểu lão nhân cũng tu tiên giả. Cho nên đối với thần thông của các tiên sư ta có hiểu một ít. Dược liệu thế gian đã không còn cứu được hai con ta, xin tiên sư đoái thương." Trương Hữu Phúc nói đến đây đôi khóe mặt nhăn nheo đã rỉ ra hai giọt lệ, quỳ xuống bái Lâm Hiên như tế sao. "Không cần phải nói nữa." Lâm Hiên phất tay đỡ lão dậy nói: "Lâm mỗ đã nhận lễ vật của ngươi tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hãy dẫn ta đi xem." "Đa tạ tiên sư". Lâm Hiên vẻ mặt hờ hững còn tưởng rằng là đại sự gì chứ. Đối với hắn chuyện như thế này chỉ là nhấc tay mà thôi. Hai hài tử này thiên sinh thể chất kém cỏi lại đang thập tử nhất sinh nhưng chỉ cần trải qua dịch kinh tẩy tủy lại thêm bồi nguyên đan có công hiệu khởi tử hồi sinh kết quả tự nhiên là vô cùng thuận lợi. Đôi song sinh nhi nữ của lão giả kia vốn là mắc chứng cửu âm tuyệt mạch. Loại chứng bệnh này ở thế tục chứng thật là không có thuốc nào có thể cứu chữa. Nhưng lấy thần thông Lâm Hiên bây giờ tự nhiên có thể nghịch thiên cải mệnh cho hai nhi nữ này. Chỉ là so với tưởng tượng thì hắn mất thêm chút công sức, sau khi tiêu
- hao vài hạt linh đan quý hiếm đối với Kết Đan Kỳ tu sĩ. Lâm Hiên còn thi triển thần thông dịch kinh tẩy tủy cho hai hài tử một lần. Ban đầu hai hài tử vốn là chỉ còn một sợi hơi thở qua nửa ngày thần sắc đã trở nên hồng hào mạnh khỏe lên, về sau hai hài tử này đương nhiên sẽ trường thọ, phúc duyên không phải nhỏ. Trương Hữu Phúc tất nhiên là cao hứng vô cùng. Những kẻ khác đối với diệu thủ hồi xuân của cũng Lâm Hiên vô cùng cảm phục. "Vô cùng đa tạ đại ân của tiên sư, mời người ở lại tiểu phủ thêm một thời gian để ta còn bồi phụng." "Không cần phải phiền phức như thế, có duyên ắt gặp lại." Lâm Hiên nói xong hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh đem theo hai thiếu nữ phá không bay đi. Nơi này cách Linh Dược Sơn khá xa, Lâm Hiên không chút chậm trễ bay liền một mạch cho đến khi trời tối mới chọn một chỗ núi hoang sơn hạ xuống. Hắn đem pháp bảo tế ra nhanh chóng mở ra một cái động phủ đơn sơ. "Tối nay nghỉ ngơi ở đây một đêm, sớm mai chúng ta lại lên đường." "Dạ, thiếu gia ". Hai thiếu nữ cùng Lâm Hiên chia ra mỗi người vào một gian thạch thất. Trong thạch thất quang hoa chợt lóe Nguyệt Nhi đột nhiên hiện thân. Tay ngọc nhẹ vung lên bắt pháp ấn đem một vòng cách âm bày ra. "Tiểu nha đầu định làm gì thế?" "Thiếu gia, trong ngọc giản kia rốt cuộc ghi lại cái gì, dường như là rất ghê gớm a." Nguyệt Nhi tò mò mở miệng. "Làm sao ngươi biết?" Hiên cười cười như không. "Nói giỡn, người ta không ngây ngốc. Nếu như là không phải thế sao
- thiếu gia lại tận tâm tận lực như thế. Ngươi cho hai hài tử ăn vào đan dược mà đối với Kết Đan Kỳ tu sĩ mà nói cũng là xa xỉ. Huống chi lại còn tự tay dịch kinh tẩy tủy cho bọn chúng." "Ừm, nhãn quang khá tinh tế đó. Ngọc giản này quả thật không tầm thường. Ta cũng không ngờ trong tay một phàm nhân lại có bảo vật như vậy." Lâm Hiên mỉm cười nói. "Chẳng lẽ là công pháp của thượng cổ tu sĩ?" "Ngốc tử. Ta đã kiêm tu chính ma hai đạo sao lại bỏ gốc lấy ngọn. Lại đi tu luyện thần thông khác?" "Vậy có thể là cái gì '" Nguyệt Nhi càng thêm tò mò. "Trương Hữu Phúc kia từng nói qua. Tổ tiên của hắn cũng là tu tiên giả. Nhưng ta cũng không biết là tu sĩ đến từ nơi nào nữa." "Lời này của thiếu gia là sao? Ngoài U Châu cùng Duyệt châu chẳng lẽ còn có thể đến từ nơi khác sao?" đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi hơi nhíu nói. "Không sai ngươi đã đoán đúng. Tổ tiên hắn quả thật là đã vượt trùng dương đến đây từ hải ngoại." "Làm sao có thể?" Nguyệt Nhi kinh ngạc giương mắt: "Thiếu gia. Chung quanh Triệu quốc là tứ hải mênh mông vô bến bờ. Đến như Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không có bản lĩnh vượt qua. Đối phương trừ phi là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả. Nhưng cũng không đúng. Nếu như thật sự tiến giai Ly Hợp Kỳ thì sớm nên phi thăng linh giới, ở lại Nhân giới làm gì?" Nguyệt Nhi nói đến đây thì lắc đầu khó hiểu. Vấn đề này thật sự là quá kỳ quái. "Ta gạt ngươi làm gì mà. Trong ngọc giản chứng thật là như thế ghi lại. Không tin thì ngươi xem đi." Lâm Hiên nói tới đây ánh sáng màu xanh trong tay lóe lên. Nguyệt nhi nhận lấy ngọc giản đem để ở giữa tâm mi.
- Một lát sau sắc mặt nàng cũng trở nên ngưng trọng. "Thực sự thế gian lại còn có việc này sao." "Không sai. Vị cổ tu ở trong giản này cũng có mắt mũi như chúng ta, ngươi thấy thế nào, bộ dáng của hắn cũng như đâu phải đang nói giỡn với hậu nhân." Lâm Hiên đưa tay vân vê cằm nói: "Nguyệt Nhi, ngươi đã hiểu ra chuyện này có nghĩa như thế nào chưa?". "Đương nhiên." Nguyệt Nhi gật đầu chậm rãi nói: "Chúng ta có cơ hội rời khỏi U Châu này." "Không sai." trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng: " Ở U Châu hiện nay không phải là địa phương tu luyện tốt. Âm hồn đang thì đang tàn phá mà những thế lực tu sĩ lớn cũng đang dây dưa với nhau không rõ. Cho dù trận hạo kiếp này cuối cùng tu sĩ chúng ta có thể thắng, nhưng không biết phải còn kinh qua bao nhiêu hiểm ác, còn có bao nhiêu tu sĩ hồn quy địa phủ." "Cho nên thiếu gia muốn rời khỏi nơi này, tìm một nơi tu luyện an toàn hơn?" "Ừm." Lâm Hiên gật đầu rồi lại cười khổ: "Nhưng nào có dễ dàng như vậy. Trong ngọc giản nói rất rõ ràng. Vị tiền bối này cũng là trong lúc vô tình vượt qua được đại dương." Ở thời kỳ thượng cổ truyền tống trận có thể đưa người ngay lập tức đi xa vạn dặm. Nhưng căn cứ theo Lâm Hiên nghĩ, các đại dương bao quanh U Châu còn rộng hơn nhiều. Ít nhất là phải nghìn vạn dặm, thậm chí còn rộng đến không thể nghĩ ra. Mặc dù có truyền tống trận cực đại cũng tuyệt đối không thể truyền qua. Muốn vượt đại dương chỉ có thể lực bất tòng tâm. Nhưng theo những lời của vị tiền bối trong ngọc giản này. Nhân giới tu sĩ làm không được không có nghĩa là linh giới tu sĩ không
- làm được. Từng có một vị linh giới tiền bối nào xuống nhân giới. Lại ở giữa các đại địa tìm được một vài khe hở không gian, thi triển đại thần thông thay đổi biến khe hở không gian này một dạng tương tự truyền tống trận siêu cấp. Nhưng khe hở không gian dù sao cũng khác biệt rất lớn với truyền tống trận. Chỉ có thể truyền tống trong những điều kiện vô cùng hà khắc. Hơn nữa còn khiến người hoảng sợ là khi dùng khe hở không gian để truyền tống xác suất thành công chỉ khoảng phân nửa. Nếu như là thất bại thì sẽ bị đưa đến không gian loạn lưu trong đại dương. Kết cục như thế nào có thể tưởng tượng ra. Lâm Hiên nghĩ tới mà thầm lạnh gáy. Đừng nói là hắn cho dù là linh giới tu sĩ chắc hẳn cũng phải chết. Khi tâm tình kích động trôi qua. Nghĩ tới những nguy hiểm nguy trong đó, Nguyệt Nhi thở dài nói: "Thiếu gia vậy người tính làm sao." "Bây giờ nói những điều này còn quá sớm. Ta còn có rất nhiều sự tình cần làm. Ví như thu thập phương pháp chế luyện Thiên Trần Đan. Đan dược này đối với khi ngưng tụ nguyên anh có trợ giúp rất lớn. Ta nhất định phải nắm trong tay." Lâm Hiên hiển nhiên trong lòng đã có trù tính: "Tóm lại tình cảnh trước mắt đến đâu thì tính đến đó. Nếu như thế cuộc không quá bi đát thì tự nhiên ta cũng không cần mạo hiểm. Nếu nơi này thực sự quá nguy hiểm ta cũng đành mạo hiểm một phen". Nói đến đây thì hai người bắt đầu tĩnh tọa nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau ba người lại tiếp tục lên đường. Thỉnh thoảng có tu tiên giả bay qua nhưng thấy tu vi của Lâm Hiên là Kết Đan Kỳ cao thủ thì đương nhiên không dám lỗ mãng. Trải qua một ngày, Linh Dược Sơn nguy nga cuối cùng hiện vào mắt hắn. Nhìn vào cảnh sắc mơ hồ Lâm Hiên có chút cảm khái. Lần này quả thật đã lâu mới trở về. "Ồ?" Sau khi bay tới gần trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút kinh ngạc. dường như
- Linh Dược Sơn đã thay đổi không ít. Trước kia chỉ có ngọn Chủ Phong là tập trung không ít đình đài lầu các. Còn các ngọn sơn giả khác hầu như không có gì. Hiện tại không chỉ nơi nơi đều thấy phòng ốc lầu các mà sinh khí càng thêm thịnh vượng. Khắp trong Linh Dược Sơn đều thấy tu sĩ ngao du trên không. Quan sát một lát Lâm Hiên phỏng đoán ít nhất nơi đây có tới gần vạn tu sĩ. Thực lực dường như không kém tam đại phái chính đạo. Tuy hắn có chút kinh ngạc nhưng đã ba ngàn năm nay Linh Dược Sơn luôn là đại phái, chỉ là trước kia còn đem thực lực ẩn giấu lại. Ngoài luyện đan sư cùng với chút số tu sĩ, phần lớn các đệ tử trong môn phái đều phân tán ra các nơi. Bây giờ tình thế có biến đổi, Linh Dược Sơn đã đem tất cả thực lực quy tập lại, những đệ tử cũ đã trở về tổng đàn, cho nên có quy mô như thế này cũng là bình thường. Nơi này ngoài hỏa tài nguyên phong phú còn có linh mạch khá rộng rãi, dù tiếp nhận nhiều tu sĩ như vậy cũng không có vấn đề. Lúc này khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười, tốc độ độn quang nhanh chóng thêm ba phần. "Ồ?" Mắt thấy đã đến sơn môn đột nhiên Lâm Hiên dừng động quang, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. "Đây là chuyện gì?". Lâm Hiên đem thần thức phát ra, lại phát hiện Cấm chế đại trận chung quanh Linh Dược Sơn đã được mở ra. Không chỉ vậy còn có từng tốp tu sĩ đi tuần tra như là cả môn phái đang gặp đại địch. Lấy thanh thế Linh Dược Sơn bây giờ đủ cùng chính ma chia ra thế chân vạc. Cho dù âm hồn muốn đánh vào cũng rất khó. Lâm Hiên và
- hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ còn thế lực khác có thể gây nguy hiểm nơi đây? Lâm Hiên vừa mới đến gần sơn môn, lập tức đã có một tốp gồm bảy tu sĩ bay tới. Lâm Hiên sơ lược đảo qua đã thầm gật đầu, những tu sĩ tuần sơn cảnh giới này đều là Trúc Cơ Kỳ. Hắn cũng không có ý dấu tu vi ung dung đứng đợi bọn họ. "Vãn bối Linh Dược Sơn Chu Cốc Thiên tham kiến tiền bối, không biết tiền bối thuộc môn phái nào, đến bản môn có sự tình gì chỉ giáo?" Cầm đầu là một lão giả tóc hoa râm, sau khi nhận ra tu vi của Lâm Hiên thì sắc mặt đại biến, nhanh chóng cung kính thi lễ một cái, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti. "Quý phái phong sơn thì khi nào vậy, ta đến đây không phải để luyện đan thì làm gì." Lâm Hiên nhìn lão giả, không trả lời vấn đề của hắn. Những tuần sơn đệ tử kia nghe xong đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc không thôi. "Tiền bối không biết sao? Bản môn từ hơn một tuần trăng trước đã không tiếp đãi khách nhân, tiền bối nếu muốn luyện đan xin phiền ba tuần trăng sau lại tới, hoặc nếu không thì có thể đi phân đàn nơi Thương Nguyệt Thành của bổn môn, nơi đó sẽ giúp các vị đồng đạo luyện đan." Trên mặt lão giả có chút miễn cưỡng nói. "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vì sao quí phái phải phong sơn?" "Tiền bối thứ lỗi đây là chuyện trong bổn môn, xin thứ cho vãn bối không tiện bẩm cáo." Lão già cẩn thận mở miệng, những tu sĩ khác cũng lộ vẻ cảnh giác nhưng không hề sợ hãi, đối phương mặc dù là Kết Đan Kỳ cao thủ nhưng nơi này là địa bàn của bổn môn tin tưởng cũng không dám làm ẩu. Lâm Hiên mỉm cười không có tức giận lại lộ vẻ tán thưởng. Tay trái hắn lật một cái đem một đạo sáng màu xanh lục bắn ra. "Ngươi nhìn đây là cái gì?"
- Lão giả nhất thời ngẩn ngơ rồi theo bản năng giơ tay bắt lấy. Vật kia là một lệnh bài vô danh dùng noãn ngọc chế thành, mặt trên nổi những hoa văn vô cùng tinh xảo, lại khắc một đỉnh lô kỳ lạ trông rất sống động linh khí dạt dào. "Thiếu... Thiếu môn chủ." Một lần nữa sắc mặt lão già đại biến, dường như không thể tin nhìn thoáng qua Lâm Hiên rồi cúi người xuống. Sáu người khác cũng chấn động, nhưng cũng khá nhanh nhẹn sau một thoáng cùng làm lễ kính chào. Lão giả từ trong lòng lấy ra một cái Truyền Âm Phù đang muốn ném ra, Lâm Hiên lại khoát tay áo: "Không cần phiền toái như vậy." "Dạ, thiếu chủ." trên mặt Chu Cốc Thiên đầy vẻ cung kính. "Vừa rồi ta cùng các ngươi chỉ là nói giỡn, bây giờ có thể nói cho ta biết bổn môn vì sao phong sơn như vậy?" Vấn đề này Lâm Hiên đang khó hiểu lần nữa hỏi lại. "Điều này... Không dám giấu sư thúc vãn bối là thực sự không rõ lắm, một tuần trăng trước sáu đại Chấp pháp trưởng lão truyền xuống mở ra cấm chế toàn phái giới nghiêm, tạm thời cắt đứt tất cả liên hệ cùng ngoại giới." Chu Cốc Thiên thở dài: "Sư điệt thân phận thấp kém chỉ có thể nghe lệnh làm việc, cũng không biết rốt cuộc là vì chuyện gì." Lâm Hiên nghe được thầm nhíu mày, sáu đại Chấp pháp trưởng lão là ai hắn chưa từng nghe nói qua: "Sư phụ của ta hiện ở đâu?" "Vãn bối không rõ ràng lắm, chưởng môn chân nhân đã lâu không có xuất hiện." Chu Cốc Thiên cẩn thận trả lời . Hai đầu mày Lâm Hiên càng nhíu chuyện này hơi kỳ lạ, đáng tiếc vài người đệ tử thân phận quá thấp, từ bọn họ trong miệng cũng rất khó có tin tức cần thiết. "Được rồi các ngươi đi đi, tự ta có thể trở về động phủ."
- "Dạ, thiếu chủ." Mấy người chần chờ một chút khom lưng thi lễ một cái, độn quang rời đi. Lâm Hiên vẫn đứng ở tại chỗ trầm lặng. "Thiếu gia, chẳng lẽ bổn môn đang xảy ra biến cố?" Lục Doanh Nhi cẩn thận mở miệng, Nhưng Lâm Hiên lại lắc đầu: "Không cần lo lắng, có lẽ không phải là chuyện xấu." "Ồ, thiếu gia nói như vậy chẳng lẽ đã nhìn ra một số manh mối?" Lưu Tâm nhẹ nhàng thở ra. "Không có, chỉ là một chút cảm giác thôi." Nhất thời hai thiếu nữ ngẩn ngơ. "Hai ngươi có điều chưa hiểu, Sáu đại Chấp pháp trưởng lão mặc dù ta chưa từng nghe nói, nhưng đối với bản lĩnh của sư tôn thì rất rõ ràng." "Sư tôn nắm giữ bổn môn đã có hai hơn trăm năm, tu vi của lão tạm thời không nhắc nhưng luận về tâm cơ cho dù là nguyên anh kì lão quái cũng không bằng, bổn môn đột nhiên phong sơn nhất định là có lý do khác." Hai thiếu nữ đồng thanh gật đầu, trước khi gặp Lâm Hiên các nàng chỉ là tu sĩ cấp thấp trong bản môn, tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc chưởng môn chân nhân, thiếu gia đã nói vậy bổn môn chắc không phải là đang đối đầu cường địch. Lâm Hiên cầm lệnh phù đem pháp lực rót vào, một đạo sáng màu hồng chói mắt bắn ra, trước mắt sương mù cuồn cuộn một hồi rồi hiện ra một lối đi. Trấn phái đại trận của Linh Dược Sơn đương nhiên là không tầm thường, nhưng Lâm Hiên đã thiếu chủ tự nhiên là có quyền qua trận. Hắn hóa thành một đạo kinh hồng mang theo hai thiếu nữ bay vào, rất nhanh lối đi cũng biến mất.
- Ba người bay được một lát. Chỉ thấy trên mấy ngọn sơn phong cao tới ngàn trượng các loại thạch ốc ngụ xá mọc lên, ẩn hiện dưới những rừng cây xanh rậm rạp. Nhìn từ xa ngọn Chủ Phong càng nguy nga trang nghiêm, nơi đó số tu sĩ không nhiều lắm nhưng ai cũng có vẻ khí độ bất phàm. Không ngờ lần này trở về bổn môn lại biến đổi lớn như vậy. Trên mặt Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh thần sắc ung dung trở lại bay tới. Hiện tại ở Chủ Phong phòng ngự càng thêm nghiêm ngặt cấm chế liên hoàn, cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái xông vào cũng phải tốn không ít công sức. Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm thì có chút căng thẳng, đây lần đầu tiên hai nàng về tới thánh địa của bổn môn. Thỉnh thoảng Lâm Hiên gặp vài tên tu sĩ nhưng hắn đều không nhận ra. Ngoài ra cũng gặp một số tu sĩ tra hỏi, Lâm Hiên tự nhiên là hiển lộ thân phận khiến đối phương vừa mừng vừa sợ dùng ánh mắt tò mò quan sát hắn. Sau nửa canh giờ Lâm Hiên đã về tới động phủ của mình. "Được rồi hai ngươi tạm thời ở nơi này nghỉ ngơi, ta đi xử lý chút chuyện trong chốc lát sẽ trở về, khi đó sẽ bố trí chỗ ở gần đây cho hai ngươi." Lâm Hiên mỉm cười dặn dò. "Gần đây? Không phải ở Chủ Phong này phải là Kết Đan Kỳ sư thúc bá hoặc là bổn môn trung tâm đệ tử mới có thể được cư ngụ sao?" Lưu Tâm có phần thấp thỏm bất an nói. "Nha đầu ngốc, hai ngươi là tâm phúc của ta, chẳng lẽ còn không thể coi như đệ tử trung tâm của bổn môn. Đúng rồi nếu như có người ngoài hỏi, hai ngươi cứ nói thân phận là ký danh đệ tử của ta là được." "Thiếu gia an tâm, chúng tiểu tỳ trong lòng hiểu rõ." Hai thiếu nữ nhu thuận nói.
- Lâm Hiên gật đầu rồi rời đi động phủ đi ra ngoài. "Thiếu gia, ngươi chuẩn bị đi tới chỗ nào?" bên trong đầu hắn lại vang lên âm thanh tò mò của Nguyệt Nhi. "Còn có thể đi chỗ nào, đương nhiên là thăm dò thêm tin tức." "Vừa rồi trên đường ngươi cũng đã biết Thông Vũ chân nhân đã lâu không có lộ diện, bây giờ là sáu đại Chấp pháp trưởng lão chủ sự, thiếu gia chẳng lẽ định..." "A đầu ngốc." Lâm Hiên cười mắng một câu: " Sáu đại trưởng lão này tuy ta chưa từng nghe nói nhưng tìm bọn hắn thì có ích gì, cho dù trong đó có kẻ bụng dạ khó lường thì cũng làm được gì..." "Ý của thiếu gia là…?" Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi lại. "Ngươi đã quên sao, ngoài Thông Vũ chân nhân bổn môn còn có một nhân vật kinh thiên động địa." trên mặt Lâm Hiên lộ ra sắc giảo hoạt. "Thiếu gia là nói Từ Cẩm Thanh, vị Nguyên Anh trung kì lão quái?" "Không sai ta còn dám lớn mật trở về, cũng là bởi vì có lão gia hỏa thực lực kinh nhân tọa trấn nơi đây, theo ta được biết lão vô cùng thưởng thức Thông Vũ chân nhân, cho nên bổn môn hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì." Lâm Hiên chậm rãi phân tích nói.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 376
0 p | 126 | 10
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 378
9 p | 118 | 8
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 394
10 p | 118 | 7
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 183
4 p | 114 | 7
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 380
0 p | 100 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 159
4 p | 107 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 384
0 p | 112 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 392
12 p | 119 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 382
12 p | 113 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 196
4 p | 140 | 4
-
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 380
12 p | 104 | 4
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 314,315
9 p | 82 | 4
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3Chương 378
9 p | 108 | 4
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 167
5 p | 63 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 160
5 p | 92 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 231
4 p | 84 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 161
5 p | 101 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển Chương 22
5 p | 93 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn