BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI<br />
Nguyên tác: Flipped<br />
Tác giả: Wendelin Van Draanen<br />
Thể loại: Hài hước<br />
Dịch giả: Ngô Hà Thu<br />
Nguồn: Vhn.vn<br />
Trình bày: Văn Cường<br />
Soát lỗi: Anne<br />
Tạo ebook: QuocSan<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
CHƯƠNG 1<br />
1. Im Thin Thít, Lặn Mất Tăm<br />
(Lời kể của Bryce Loski)<br />
Điều duy nhất mà tôi ao ước? Là Juli Baker để cho tôi yên! Ước chi con bé đó tránh xa<br />
ra, cho tôi có chỗ để thở.<br />
Mọi chuyện bắt đầu từ mùa hè năm lớp hai, khi chiếc xe tải chuyển đồ của nhà tôi dừng<br />
bánh tại khu phố con bé đó sống. Và giờ thì cả hai đứa đã sắp hết lớp tám. Có nghĩa là con<br />
bé đó đã biến hơn một nửa thập kỷ đời tôi thành một mớ những cuộc trốn chạy cần hoạch<br />
định chiến lược bài bản. Có nghĩa là con bé đó đã nhấn chìm hơn một nửa thập kỷ đời tôi<br />
trong một cảm giác khó chịu không bút nào tả xiết.<br />
Con bé đó không đơn giản chỉ băm bổ lao vào cuộc đời tôi. Nó băm bổ, nó đào xới và<br />
rồi nó đứng đó, chắn ngang đời tôi. Nhà tôi có mời nó lên xe và trèo lên các thùng đồ<br />
không? Không!<br />
Nhưng đấy đúng là những gì con bé đó đã làm, áp đảo và ra vẻ đúng kiểu Juli Baker.<br />
Bố đã cố ngăn nó lại.<br />
- Này! Bố nói khi con bé nhảy lên xe. Cháu làm cái gì thế? Cháu làm dây bùn ra khắp<br />
nơi rồi kia kìa!<br />
Công nhận. Giày của con bé đúng kiểu bùn đóng thành bánh ấy. Nhưng nó không nhảy<br />
xuống. Đã thế, nó còn ngồi bệt xuống sàn xe và bắt đầu thò chân đẩy đẩy một cái thùng.<br />
- Để cháu giúp chú nhé! Con bé liếc về phía tôi. Đi mà chú, để cháu giúp một tay đi!<br />
Tôi không thích cái nhìn ám chỉ đó của con bé. Và mặc dù bố vẫn thường tra tấn tôi<br />
bằng điệu nhìn ấy cả tuần, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra bố cũng chẳng thích gì con bé lắm<br />
chuyện ấy.<br />
- Này! Đừng có làm thế! Bố cảnh báo nó. Trong thùng đó có mấy thứ đồ quý giá lắm<br />
đấy.<br />
- Thế ạ? Vâng, thế thùng này thì sao ạ?<br />
Con bé lăng xăng sang cái thùng có dán nhãn Lenox và lại nhìn về phía tôi.<br />
- Cậu với tớ đẩy cái thùng này đi!<br />
- Thôi, thôi, thôi! Bố nói rồi kéo tay con bé ra. Sao cháu không về nhà đi? Giờ này có<br />
khi mẹ cháu đang lo vì không biết con mình đang ở đâu đấy.<br />
Thời khắc ấy chính là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng con bé này không thể hiểu được ý<br />
của người khác. Dù người ta đã ý tứ ra dấu hiệu kiểu gì đi chăng nữa. Nó có biết đường<br />
chạy ngay về nhà giống như những đứa trẻ con khác khi biết là mình đang bị đuổi khéo<br />
không? Không. Nó nói tỉnh bơ.<br />
- À, mẹ cháu biết cháu ở đâu mà. Mẹ cháu bảo không sao hết. Rồi nó chỉ sang bên kia<br />
đường và nói: Nhà cháu ở ngay đằng kia thôi.<br />
Bố nhìn theo hướng con bé đang chỉ và lẩm bẩm than: “Ôi trời ơi…”. Rồi bố quay lại<br />
nhìn tôi và nháy mắt.<br />
<br />
- Bryce, hình như giờ con phải vào nhà giúp mẹ hay sao ấy nhỉ?<br />
Tôi biết ngay đây là một màn kịch để đuổi khéo con bé. Nhưng trước đó tôi không nghĩ<br />
tới cách này, vì đã bao giờ tôi với bố diễn kịch bản này đâu. Đúng thế còn gì, ai lại cả hai<br />
bố con cùng đồng tâm hợp lực diễn kịch đuổi khéo khách! Có khác nào phản lại quy tắc<br />
mà cha mẹ vẫn dạy con cái rằng, không nên đuổi khéo ai đó đi dù cho họ có phiền nhiễu<br />
hay bẩn thỉu thế nào đi chăng nữa. Thế nhưng giờ thì bố đang diễn rồi, và chẳng cần bố<br />
phải nháy mắt đến lần thứ hai, tôi toét miệng cười:<br />
- Vâng ạ! Và ngay tắp lự nhảy phắt khỏi thùng xe, lao về phía ngôi nhà mới.<br />
Tôi nghe thấy tiếng con bé chạy theo sau nhưng tôi không dám tin vào tai mình. Có thể<br />
nó đang đuổi theo tôi thôi, có khi nó chạy theo hướng khác. Nhưng trước khi tôi có đủ can<br />
đảm để quay lại kiểm chứng thì con bé đó xẹt qua, tóm lấy cánh tay tôi và lôi tôi đi.<br />
Thế này thì quá lắm. Tôi dừng lại và đang định nói nó cút đi thì điều kỳ quặc nhất đã<br />
xảy ra. Tôi muốn vung tay thật cao để có thể thoát khỏi con bé, nhưng không hiểu làm sao<br />
mà khi tay tôi vòng xuống lại vướng đúng vào tay nó. Thật không thể tin được mà. Vậy là<br />
tôi đứng đó, nắm tay cái con khỉ đầy bùn ấy!<br />
Tôi cố hẩy tay nó ra nhưng nó cứ bám riết lấy và lôi tôi đi.<br />
- Đi nào!<br />
Mẹ từ trong nhà bước ra và ngay lập tức nở một nụ cười mật ngọt nhất trên đời.<br />
- Ồ, chào cháu! Mẹ niềm nở với Juli.<br />
- Cháu chào cô!<br />
Tôi vẫn đang cố vẫy vùng giành lấy tự do nhưng con bé đó cứ giữ ghì lấy tôi. Mẹ cười<br />
rạng rỡ, nhìn tay hai đứa và gương mặt đỏ phừng phừng của tôi.<br />
- Thế cháu tên gì hả cô bé?<br />
- Julianna Baker ạ. Nhà cháu ở ngay đằng kia. Con bé vừa trả lời vừa chỉ trỏ bằng cái<br />
tay rảnh rang.<br />
- À…, cháu và thằng bé nhà cô đã làm quen với nhau rồi nhỉ. Mẹ nói, vẫn cười tươi ơi<br />
là tươi.<br />
- Vâng!<br />
Cuối cùng thì tôi cũng vùng ra được và làm cái việc ra dáng đàn ông nhất mà một thằng<br />
nhóc bảy tuổi có thể làm. Nấp sau lưng mẹ.<br />
Mẹ choàng tay qua vai tôi và nói:<br />
- Bryce, con yêu, sao con không dẫn Julianna tham quan nhà mình nhỉ?<br />
Tôi ra hiệu đủ cách để cầu cứu, cảnh báo, nhưng mẹ chẳng hề nhận ra gì cả. Rồi mẹ gỡ<br />
tôi ra và nói:<br />
- Đi đi con.<br />
Có lẽ Juli đã có thể càn quét ngay nhà tôi nếu như mẹ không nhìn thấy giày của nó và<br />
kêu nó bỏ ra. Và sau khi cởi giày xong thì mẹ kêu nó phải cởi luôn cả tất nữa. Juli chẳng<br />
<br />
thấy xấu hổ gì cả. Không một chút nào luôn ấy. Nó cởi tất tỉnh queo và vứt lại thành một<br />
đống cứng quèo ở hiên nhà tôi.<br />
Thực ra thì tôi đã không hề dẫn nó đi tham quan. Thay vào đó, tôi lỉnh vào phòng tắm<br />
và tự khoá mình trong đó. Và sau khoảng mười phút gào vọng ra, rằng không, tôi sẽ không<br />
thể ra ngoài nhanh được đâu, thì tôi thấy phía bên ngoài im ắng. Thêm mười phút nữa trôi<br />
qua, tôi lấy hết can đảm hé mắt ra ngoài cửa.<br />
Không có Juli. Tôi lẻn ra ngoài, nhìn quanh, và ồ dê! Con bé đi rồi. Một màn “đuổi<br />
khéo” không được khéo cho lắm, nhưng mà này, lúc đó tôi mới bảy tuổi.<br />
Có điều những rắc rối của tôi còn lâu mới kết thúc. Ngày nào con bé cũng đến, lặp đi<br />
lặp lại: “Bryce đi chơi được không ạ?”<br />
Tôi nấp sau ghế nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng nó véo von hỏi: “Cậu ấy đi được chưa<br />
ạ?”. Có một lần con bé đó thậm chí còn chạy tắt qua sân, nhìn qua cửa sổ phòng tôi. Tôi<br />
đã kịp thời nhận ra nó và chui xuống nấp dưới gầm giường. Nhưng đó, rõ là mọi người có<br />
thể thấy một điều ở Juli. Con bé đó không hiểu thế nào là không gian cá nhân. Không hề<br />
tôn trọng sự riêng tư. Cả thế giới này là sân chơi của nó, và ai đứng ở phía dưới cũng phải<br />
cẩn thận. Juli lúc nào cũng như đang từ cầu trượt lao xuống.<br />
Thật may cho tôi là bố luôn sẵn lòng cản đường nó. Và bố không ngại làm đi làm lại<br />
việc đó. Bố nói với con bé là tôi bận, hay đang ngủ hay đơn giản là đi đâu mất rồi. Bố quả<br />
đúng là vị cứu tinh.<br />
Chị gái tôi thì khác. Cứ hở ra là sẽ tìm cách phá tôi. Lynetta là thế. Chị ấy hơn tôi bốn<br />
tuổi và nói thật, nhìn gương chị ấy là tôi đã ngộ ra được thế nào là một lối sống không thể<br />
mê được. Khắp người chị ấy toát ra cái khí chất gây gổ. Chỉ cần nhìn chị ấy thôi, không<br />
cần nheo mắt, lè lưỡi hay làm bất cứ điều gì, chỉ cần nhìn thôi là bạn có thể cãi vã ngay<br />
được.<br />
Ngày xưa tôi thường chơi trò “Hạ bệ kéo lê” với chị ấy, nhưng giờ thì không đáng nữa.<br />
Lũ con gái chẳng bao giờ chơi đẹp cả. Bọn nó chỉ giỏi rứt tóc và cấu véo đối phương xong<br />
rồi lại bỏ chạy, vờ thở không ra hơi rồi tóm lấy mẹ mỗi khi bạn thử tự vệ và đấm phản<br />
công. Và thế là bạn bị cấm túc. Như thế để làm gì cơ chứ? Không, chiến hữu thân mến, bí<br />
kíp là đừng có bao giờ đớp mồi. Cứ để nó ngoe nguẩy. Bơi lượn lờ quanh nó. Chế giễu nó.<br />
Một lát là nó sẽ phát chán và sẽ phải chuyển mục tiêu lừa đảo sang kẻ khác.<br />
Ít nhất thì đấy là sách lược để đối phó với Lynetta. Và phần khuyến mãi khi có một bà<br />
chị như “Cái nhọt ở mông” ấy là tôi phát hiện ra rằng, sách đối phó trên hiệu quả với tất cả<br />
mọi người. Thầy cô, bọn ngớ ngẩn ở trường, kể cả bố mẹ. Nghiêm túc luôn. Làm gì có cơ<br />
cãi thắng bố mẹ chứ? Thế thì sao ta cứ phải nhảy dựng lên làm gì? Tốt hơn là cứ im thin<br />
thít mà lặn xuống mất tăm để tránh đi còn hơn là bị sóng thủy triều dội vào.<br />
Buồn cười ở chỗ Lynetta vẫn không hề biết cách chiến đấu với bố mẹ. Chị ấy cứ thế lao<br />
thẳng vào cuộc chiến và quá bận rộn chìm ngập trong mớ tranh cãi nên không tài nào mà<br />
hít thật sâu và lặn một hơi đến vùng nước lặng. Nhưng chị ấy thì lại cho rằng tôi mới là<br />
thằng ngu.<br />
Dù sao thì đúng như bản chất, lúc đầu Lynetta cố gắng gán ghép tôi với Juli. Chị ấy<br />
thậm chí còn tiếp tay cho con bé né được bố một lần và dẫn nó đi diễu binh khắp nhà để<br />
săn lùng tôi. Tôi đã phải nằm dẹp lép như con tép trên ngăn cao nhất trong tủ quần áo và<br />
<br />