Đề bài: Bình giảng bài thơ Cuốc kêu cảm hứng<br />
Bài làm<br />
Nguyễn Khuyến là một nhà thơ cổ điển có tâm hồn sâu sắc, thâm trầm, lại mang nỗi đau <br />
đời đầy xót xa. Vốn tài cao học rộng, mang danh tiến sĩ, nhưng trước thực cảnh đất nước <br />
bị xâm lăng, ông cũng đành bó tay, bất lực, phải lui về ở ẩn để tránh nhìn cảnh đau xót. <br />
Trong quãng thời gian ở ẩn ấy, Nguyễn Khuyến vẫn canh cánh một nỗi lòng tiếc hận, <br />
chính vì thế, ông thường gửi vào thơ văn của mình những nỗi niềm suy tư, một cách thật <br />
sâu kín. Có tận đến mấy chục con vật khác nhau xuất hiện trong thơ của một thi sĩ cổ <br />
điển như Nguyễn Khuyến và mỗi một con vật đó lại mang một ý nghĩ, một tâm trạng <br />
riêng của nhà thơ. Trong đó, con cuốc là loài được vinh dự xuất hiện tới 3 lần trong thơ <br />
ông, một trong số các bài thơ tiêu biểu nhất là Cuốc kêu cảm hứng.<br />
Đọc nhan đề Cuốc kêu cảm hứng, nếu hiểu xuôi hay ngược đều ra nghĩa cả, nhưng xét <br />
về tâm trạng và bối cảnh ra đời có lẽ ta nên hiểu đó là nhà thơ nghe tiếng cuốc kêu mà <br />
tìm được "cảm hứng" viết bài thơ này. "Cảm hứng" ở đây chẳng phải là niềm vui, sự <br />
hứng khởi mà chính là sự khơi gợi nỗi đau mất nước từ tiếng Cuốc kêu thảm thiết, tê tái <br />
cõi lòng. Ta có thể tìm thấy một tiếng "Quốc" đau lòng như thế trong thơ của Bà Huyện <br />
Thanh Quan, đó là câu "Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc" thật xót xa, buồn tủi trong Qua <br />
đèo Ngang của nữ sĩ.<br />
Mở đầu bài thơ, Nguyễn Khuyến đã đưa vào một tiếng chim thật thê lương, nó vừa <br />
"khắc khoải" như nhấn sâu vào tâm hồn con người, lại vừa "lửng lơ", đó là tiếng kêu <br />
mang theo cái nỗi buồn mênh mang, vừa xót xa lại day dứt. Tiếng cuốc cũng gợi nhớ về <br />
một sự tích xưa, Thục đế vì làm mất nước mà đau đớn chết đi hóa thân thành con cuốc, <br />
ngày ngày cất tiếng kêu thê thảm, lầm lũi. Đó là nỗi đau của một oan hồn, vấn vương <br />
vẫn cho đến muôn đời sau, nỗi đau mất nước là nỗi đau sâu sắc không thể xóa nhòa, để <br />
một oan hồn đã "thác tự bao giờ" vẫn phải đau đớn đến ngẩn ngơ, ngày ngày lang thang <br />
dưới bóng một loài chim lầm lũi.<br />
Trong hai câu thơ thực, Nguyễn Khuyến diễn tả một khung cảnh nghệ thuật, có phần ghê <br />
rợn, ám ảnh bởi tiếng cuốc khắc khoải cô đơn, gọi hè.<br />
"Năm canh máu chảy đêm hè vắng<br />
Sáu khắc hồn tan bóng nguyệt mờ"<br />
Giữa "đêm hè vắng", tiếng cuốc kêu chi mà đau xót, một nỗi đau có màu đỏ chói mắt của <br />
"máu chảy", đã thế cái "vắng" buổi đêm lại càng làm cho cái tiếng cuốc gọi hè ám ảnh ấy <br />
thêm sâu đậm, thêm tha thiết, vang vọng khắp không gian tĩnh mịch, oi bức. Đã thế tiếng <br />
cuốc còn gợi một nỗi đau lớn hơn đó là nỗi đau "hồn tan" dưới một cái không gian ảm <br />
đạm "bóng nguyệt mờ", tưởng tượng nếu đứng dưới khung cảnh ấy mà nghe tiếng cuốc <br />
thì phải thấy chán chường, khủng hoảng đến độ nào. Tiếng cuốc ấy cũng chẳng phải chỉ <br />
kêu ngày một ngày hai mà kêu dai dẳng suốt ngày suốt đêm, kêu suốt "năm canhsáu <br />
khắc", lại càng thích kêu vào cái buổi đêm yên tĩnh như tiếng kêu khóc thê thảm, gợi lên <br />
trong tâm hồn người không ngủ một nỗi đau đớn, một nỗi xót xa dai dẳng, bứt rứt vô <br />
cùng.<br />
"Có phải tiếc xuân mà đứng gọi,<br />
Hay là nhớ nước vẫn nằm mơ?"<br />
Đến hai câu thơ luận, ta dường như nhận ra một nỗi niềm băn khoăn, day dứt sâu trong <br />
tâm hồn tác giả. Tâm trạng của một nhân sĩ mang nỗi đau đời, đau vì mất nước, đau vì <br />
bất lực, đau vì nghịch cảnh tồi tàn của dân tộc lúc bấy giờ. Ông tự hỏi tiếng cuốc kia rốt <br />
cuộc là do còn hoài xuân hay là tiếng than nhớ nước của oan hồn Thục đế xa xưa. Nghĩ <br />
sâu xa thì đó cũng chính là tâm trạng của thi nhân, ông tiếc nhớ một đất nước vốn từng <br />
thịnh vượng sung sức như cái khí tiết trời xuân. Còn giờ đây ông lại tiếp tục với nỗi đau <br />
mất nước mà đến nằm mơ về một tổ quốc khi xưa cũng chẳng được yên giấc, bởi tiếng <br />
cuốc kêu khắc khoải, thê thương quá.<br />
"Thâu đêm ròng rã kêu ai đó?<br />
Giục khách giang hồ dạ ngẩn ngơ."<br />
Hai câu kết cuối bài tưởng nhà thơ đang hỏi con cuốc kêu chi mà ròng rã vậy, nhưng đó <br />
cũng lại chính là lời tự hỏi của tác giả dành cho bản thân mình. Tiếng cuốc kêu dài trong <br />
đêm vắng, người thi nhân vẫn bồn chồn, ngẩn ngơ không ngủ được vì đau đáu một nỗi <br />
niềm sắt son yêu nước, thương dân đến tột cùng. Tiếng cuốc kêu như giục giã, như xoáy <br />
sâu vào tâm hồn, ý bảo nhân sĩ hãy làm một điều gì đó để thay đổi thế sự ngổn ngang này. <br />
Nhưng người đang nghe tiếng cuốc giục giã như rỉ máu, như hồn tan, như kêu khóc ấy lại <br />
phải chịu bó tay bất lực, chẳng thể làm được gì, chỉ biết ngẩn người đau đớn, thở dài. Đó <br />
là một cái tâm trạng khó chịu, bức bối đến nhường nào trong cái đêm hè vắng lặng này.<br />
<br />