Bóng Đêm
lượt xem 2
download
Những giọt nắng cuối cùng của một ngày đang vương vải trên những tán lá khô vì thiếu nước trong khu rừng chứa đầy sự ảm đạm và u tịch. Khu rừng Đen !! Trước đây, Đen không phải là tên của nó. Nó đã từng là một khu rừng xinh đẹp và tràn đầy nhựa sống.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bóng Đêm
- Bóng Đêm Part 1 Hôm nay mình gửi cho các bạn phần đầu câu chuyện của mỉnh. Các bạn đọc và cho mình nhận xét nhé. Cảm ơn các bạn. ^^ Những giọt nắng cuối cùng của một ngày đang vương vải trên những tán lá khô vì thiếu nước trong khu rừng chứa đầy sự ảm đạm và u tịch. Khu rừng Đen !! Trước đây, Đen không phải là tên của nó. Nó đã từng là một khu rừng xinh đẹp và tràn đầy nhựa sống. Hàng ngàn loài vật, ngày càng nhiều, kéo nhau đến khu rừng sinh sống mỗi năm... Nhưng... Một trận cuồng phong bổng nhiên tàn phá Đen, hủy hoại Đen, cứ như Đen chưa bao giờ tồn tại... Ánh hoàng hôn buông thả trên cánh đồng Katat. Xa xa, nhìn về phía chân trời, có một chấm đen luôn đứng yên trong khi vạn vật xung quanh nó đang chuyển động vội vã. Nhà tù Sing. Mùa thu đang đến trên mảnh đất nhỏ bé này. Những chiếc lá đang dần ngả sang màu vàng tạo nên một khung cảnh mĩ lệ và huyền ảo. Lấm tấm trên không trung, một vài chiếc lá đang thả mình cho những cơn gió Thu đùa giỡn. Vang vẫn đâu đó có tiếng reo hò của người dân của Sing. Họ đang chuẩn bị cho một lễ hội quan trọng nhất trong năm, ở đây họ gọi là Ngày Của Trăng. Cái tên sở dĩ có bởi vì đêm nay chính là đêm mà Mặt Trăng sáng nhất trong năm. họ quan niệm rằng Ánh sáng của Trăng mang lại cho họ niềm hạnh phúc, may mắn và tình yêu. Họ cầu nguyện và mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với họ trong năm sau. Đây cũng là đêm mà những người ở Sing gặp gỡ, trò chuyện với nhau, và kể cho nhau nghe những gì họ đã làm được trong năm qua. Các cặp đang yêu cũng tranh thủ vào đêm đẹp nhất này sẽ bày tỏ những lời mà trái tim muốn nói. Mặt trời đã khuất hoàn toàn sau dãy núi, trả lại cho Katat sự im lặng vốn có của nó vào mỗi đêm. Vạn vật đã chìm vào giấc ngủ để giờ đây trên Katat chỉ còn một màn đêm mờ mịt và tĩnh lặng. Mọi thứ trông có vẻ yên bình. Các đống lửa đã được người dân nhóm lên. Trẻ con rượt đuổi nhau xung qunh những đóng lửa đó. Hò hét ầm ĩ. Mọi người đều bận rộn với nhiệm vụ của mình riêng ông Fatny thì đang run rẩy trong căn phòng nhỏ bé của ông. Ông là Làng
- trưởng của Sing. Khuôn mặt gầy, cóp má, sống mũi cao và cong xuống như phù thủy. Đôi chân mày rậm rạp và trắng phết cứ hất qua hất lại trước làn gió thu đang ùa vào bên trong căn phòng qua cửa sổ. Trong phòng ông cũng chẵng có gì đặc biệt ngoài một bộ bàn ghế gỗ cho ông làm việc, một bóng đèn được thắp bằng mỡ sói. Ánh sáng mập mờ của đèn cũng chẵng làm cho căn phòng thêm ấm cúng. Ông đang ngồi trên cái giường của ông. Hai tay đặt lên đùi và run lẫy bẫy. Ông mặt một bộ quần áo cũ kĩ được làm hoàn toàn từ lông cừu. Vẻ mặt ông đâm chiêu, môi cứ lẩm nhẩm một điều gì đó. Ông đứng dậy, đi lòng vòng quanh phòng mà hai tay cứ hết lên hết xuống. Tay phải ông nắm tay tay trái giống như đang cố gắng dấu bớt nỗi sợ hãi đang cào xé tâm hồn ông. Ông lấy tách trà được pha sẵn trên bàn uống một ngụm, rồi lại đi lẩng quẩng. Một làn gió mạnh thổi vào căn phòng của ông làm cây đèn vụt tắt. Ông giật mình, rồi mò mẫm trong bóng tối. Cố gắng tìm đến cửa sổ để khép nó rồi mò mẫm thắp sáng cây đèn trở lại. Ông lại uống nước. Ông uống hết tách này rồi đến tách kia, cứ thế, cứ thế. Đến lúc không còn nước để uống thì ông lại đi vòng vòng, miệng vẫn lẩm nhẩm những câu nói khó hiểu nào đó. Fatny trước đây là một người đàn ông khỏe mạnh, hiền lành và tốt bụng. Mọi người dân ở Sing đều yêu mến ông. Ông thường tham gia vào các cuộc săn sói cùng các thanh niên trong làng và ông luôn là người giết được nhiều sói nhất. Người ta tôn thờ ông, tự hào về ông nhưng người ta không hề biết rằng đằng sau những cuộc chiến với lũ sói hung tợn kia thì ông luôn có một người giúp sức.... Đêm hôm ấy, một đêm mùa Đông lạnh lẽo, vẫn như mọi hôm, khi Fatny trở về nhà sau một ngày mệt mõi. Anh tìm đến cái giường thân thuộc của mình rồi ngả lưng lên đó. Trong cơn hoang mang, mệt mõi vì phải làm việc cả ngày thì anh lại nhìn thấy anh đang đi ngang qua nhà tù Sing. Ánh trăng yếu ớt cộng với tiếng gió rít đến ớn lạnh làm cho không khí xung quanh nhà tù Sing trở nên rất đáng sợ. Fatny bắt đầu cảm thấy toàn bộ thân nhiệt mình đang hạ dần, hạ dần, cho đến khi ngón tay út của anh không thể nào chạm tới ngón tay cái của anh nữa. Máu tai anh bắt đầu chảy ra, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Những gì mà anh nhìn thấy lúc này chỉ còn lại là những điểm ảnh mờ ảo. Anh ngất đi..... Khi chỉ còn lại tiếng gió rít như đang kêu gào linh hồn ai đó đến với quỷ dữ, khi chỉ còn ánh trăng lạnh lùng nhìn xuống khoảng đất trống trước Sing một cách vô tình thì một bóng dáng kì lạ xuất hiện. Một người với bộ quần áo trắng toát và dài quết lê thê dưới làn tuyết trắng xóa. Người bước chậm rãi đến bên cạnh Fatny, dùng cây gậy người đang cầm trên tay gẫy nhẹ xung quanh cơ thể sắp chêt cóng của anh. Giống như một phép thuật, cơ thể Fatny lơ lửng trong không trung. Người vẫn bước đi trong làn tuyết, tiến lại gần nhà tù Sing và cơ thể của Fatny cứ bay theo sau người. Người đi xuyên
- qua cánh cổng của Sing, cơ thể của Fatny cũng vậy... "Ông đến đây làm gì ?". Một giọng nói kinh tởm vang lên như muốn nốt chửng ai đó. Bên trong chỉ là một không gian rộng lớn trắng xóa, không một bóng người. Người vẫn ung dung bước đi chậm rải vào sâu bên trong. Nhà tù Sing, cái tên khiến cho dân chúng ở đây cảm thấy rung sợ. Dường như tại cái chốn nhỏ bé và ít người biết tới này, chẳng ai muốn đi ngang qua đó, dù chỉ một lần. Người ta truyền miệng nhau rằng, cái nhà tù quỷ quái ấy đã có hàng ngàn năm nay, nó đươc xây dựng lên để giam cầm một tên quái vật đã từng giết hại rất nhiều người. Người ta ghê tởm nó. Nói đúng hơn là căm ghét nó. Tại sao một nơi xinh đẹp, bình yên như thế này lại xuất hiện cái nhà tù đáng sợ ấy ? Điều vô lí rằng, Sing lại được xây dựng trên còn đường duy nhất để vào cánh đồng Katat, nơi mà lũ trẻ trong làng thường dắt những đàn cừu đi rong thả. Có gia đình nào, bố mẹ nào lại muốn những đứa con bé bỏng của mình phải đi ngang con đường nguy hiểm đó. Thế là ngươi ta bỏ sức ra cùng nhau làm một con đường nối ngôi làng tới cánh đông Katat xinh đẹp mà không phải dùng tới nó. Có một lần, người lái buôn từ làng khác vận chuyển hàng hóa tới Sing để trao đổi, trong lúc ông ta cố sức vươt qua cơn bảo khổng lồ như đang muốn xé tan Sing thì ông nghe thấy bên trong nhà tù này có tiếng nói chuyện, tiêng gầm gừ và cả tiêng la hét vì đau đớn của ai đó. Ông đem chuyện kì lạ này kể lại cho Fatny thì Fatny đùng đùng nổi giận, cơn thịnh nộ của làng trưởng như muôn đẩy ngời lái buôn xuống địa ngục. "Vô lí ! Hoàn toàn vô lí ! Tôi, chính tôi đã đi qua Nó hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần, vậy mà có bao giờ tôi nghe thấy âm thanh gì phát ra từ nó đâu. Thưa ông, ông đừng tưởng rằng ông là người của làng khác thì tôi khổng thể kiện ông vì cái tội tung tin đồn nhảm để người dân ở làng tôi cảm thấy không an toàn về nơi mà họ đang sống. Ông đừng bao giờ có ý định làm lung lay, làm yếu mềm niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của dân làng khi được sinh ra và lớn lên ở Sing." Fatny im lặng, uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói. " nếu như cái tin này được đồn ra ngoài kia thì ông biết hậu quả sẽ như thế nào không ? Xin lỗi ông, ông không hề biết rằng, người dân ở đây đã quá khiếp sợ với cái nhà tù quái đản đó. Tôi được ngồi lên cái ghế làng trưởng này chính để trấn an ngời dân ở đây rằng nơi mà họ đang sống là hoàn toàn an toàn. Vậy mà hôm nay tôi nhận được gì từ ông ? Thực sự, thực sự ông làm tôi quá thất vọng, trong khi suốt thời gian qua, tôi đã rất tin tưởng ông” Người lái buôn ngậm ngùi trong im lặng, nhưng ông vẫn không thể nào hiểu nổi cái âm thanh lạ mà ông nghe thấy được phát ra từ đâu. Phải chăng trong lúc ông mệt mõi ông đã nghe lầm ? Tiếng động đó ? Tiếng la hét, kêu gào đó ? Chẵng lẽ tất cả chỉ là ảo giác ? Ông không tin và ông quyết định sau khi lên đường ra khỏi Sing ông sẽ đi qua đó. Dĩ nhiên, ông sẽ không nói cho ai biết việc làm này của ông. Ông lặng lẽ cúi chào làng trưởng Fatny mà không nói thêm một lời nào. Bước ra khỏi căn chòi, lòng ông vẫn còn bực tức lắm. Ông không cam tâm cho những gì mà
- làng trưởng đã nói với ông. Ông không phục. Ông cho rằng, làng trưởng Fatny là một con người xấu, ông ta dùng quyền lực để áp đặt mà mọi chuyện ông ta thích trong khi không cần thông qua ý kiến của dân làng. Chỉ nghỉ đến bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm ông muốn quay trở lại căn chòi kia và đấm cho Fatny một đấm. Người lái buôn bước đi dưới cơn bão tuyết đang trong lúc mạnh mẽ nhất. Những cơn thịnh nộ của Thần Gió dường như muốn trút hết lên ngôi làng bé nhỏ này. Nhìn từ xa, trong ánh sáng mờ mờ của mặt trời, người lái buôn có thể nhìn thấy trên những mái nhà của dân làng đã đầy ấp bông tuyết. Hơi thở của ông giờ không còn đều nữa. Hơi ấm không khí trong phổi của ông hình như không còn đủ sức để sưởi ấm bàn tay đang run rẩy vì thời tiết. Ông lê từng bước chân nặng nhọc để di chuyển trên nền tuyết trắng, những âm thanh “ vù vù” cứ văng vẳng bên tai, gió rít mạnh làm ông chao đảo, cái lạnh tê cóng như cắt da cắt thịt. Như lạc vào một miền khắc nghiệt, bụi tuyết bay mịt mù, lạnh thấu xương, gió cứ rền, tuyết cứ ngày càng dày đặc. Người lữ hành như cảm thấy mình chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ, kháng cự với thiên nhiên là một điều hết sức khó khăn. Trời bỗng tối sầm, đã xuất hiện mây đen, một tia sét vừa rù lên, rợn người. Một trận mưa đã đổ xuống, ngay cả khi trời đang dông bão. Người lái buôn lại càng vất vả, ông ta run cầm cập, những tiếng động trong cơn giông cộng với trời mưa càng làm cho ta cảm thấy sợ hãi. Ông nghĩ thầm “ Sing! Liệu có phải chịu đựng một sự nguyền rủa nào không? Cớ sao những vụ việc liên quan đến Sing đều nguy hiểm thế này, dù thế nào ta cũng không bỏ cuộc, ta phải đến được đó, ta muốn khám phá bí ẩn của Sing…Những tiếng sấm cứ gầm gừ như muốn xé rách cả bầu trời, tựa như trận lôi đình của Thiên Lôi.Nhưng lạ thay, mưa đã giảm dần, gió cũng dịu hẳn đi, gió vô định hình. Người lái buôn lại có những nghĩ suy “ Những cơn bão được hình thành từ sự không ý thức, những điều u ám rồi cũng sẽ qua đi, trả lại sự an bình vốn đã hiện hữu. Ta đã vượt qua được thử thách của Chúa Trời, ta sẽ hoàn thành chuyến hành trình này, dẫu có hiểm nguy ta cũng không lùi bước.” Ánh mặt trời bắt đầu lóe dần sau cơn dông. Càng gần nhà tù Sing, người đàn ông kia lại càng cảm thấy sợ hãi. Bước chân ông nặng nề, tinh thần ông mệt mỏi, hơi thở loạn nhịp, bàn tay ông tê cóng, sắc mặt ông trắng bệt như xác chết. Dường như những mạch máu trong người ông đã dần dần chậm lại. Sự khắc nghiệp lạ lùng của thời thiết đã làm ông hoàn toàn kiệt sức. Ông lê từng bước chân, tay kéo theo một con tuần lộc. Bổng nhiên, con tuần lộc ngã quỵ xuống làm ông cũng ngã theo nó. Cả hai sinh linh kia như đang cận kề với cái chết. Ông nghĩ mình sẽ bỏ cuộc. “Cuộc sống này là vậy đó. Nếu con không có gắng hoàn thiện nó. Nó sẽ nhấn chìm con trong bệnh tật và đau khổ” Giọng nói lạ lẫm, cứ vang vẳng trong đầu ông trong cơn mê sảng. Ông chợt mở mắt, tay ông vẫn còn cầm sợi dây dắt thú. Con tuần lộc đã chết. Ông chòm người dậy, cố tìm lấy một sự ấm áp từ ánh mặt trời. Ông bò người trên làn tuyết trắng xóa, bò đến những tia nắng ít ỏi trên làn tuyết.
- Ông nằm đó, giữa bốn bề vắng vẻ. Ông hi vọng mình sẽ không chết, không ngả gục. Ông nghĩ đến người thân, nghĩ đến hai đứa con gái bé bỏng vẫn còn nằm trong nôi và một người vợ vẫn đang đợi ông trở về. Ông yêu quý họ, trân trọng họ như báo vật của ông. Họ lúc nào cũng thế, luôn tiếp thêm ngọn lửa động lực cho ông trong những lúc ông mệt mỏi nhất, yếu mềm nhất. Và Thượng Đế đã không giết ông. Ông bắt đầu lấy lại sức. Ông đứng dậy trong trạng thái say xỉn như uống rượu. Loạng choạng để lấy lại tinh thần, đi đến con tuần lộc bất động vì cái chết, lấy túi lương thực. Ông lấy dao xẻ thịt con tuần lộc, ông lột hết bộ da của nó ra, lấy một ít thịt bọc vào túi rồi ông mang túi lên lưng. Ông bước đi tiếp tục. Nhà tù Sing đã xuất hiện phía xa. Không khí trở nên u ám khi ông tới gần nó. Trên vùng trời xung quanh nó luôn tồn tại một vầng mây đen không bao giờ tan trong suốt thời gian qua. Dân làng luôn thắc mắc về chuyện này. Đến cả những già làng, thì họ vẫn không giải thích được. Người lữ hành đã đứng trước mặt Sing. Ông chuẩn bị đào một cái hố đủ sâu để ông có thể ẩn nấp. Ông hì hục đào, đào bằng đôi bàn tay không. Lóp tuyết được bốc lên, để lộ màu đất đen như than. Ông dùng một cây gậy khoét một lỗ trên vùng đất đen ấy. Lạ thay, lớp đất ấy mềm như sét thấm nước. Ông dùng tay đào nhanh, đào đến khi ông đã tạo được cho mình một nơi ẩn náu lí tưởng. Ông dùng bộ lông của tuần lộc trải hết xung quanh cái hố và dùng một phần lông để che miệng hố. Ông dọn hết tất cả hành lí trên lưng vứt xuống “ngôi nhà” ông vừa tạo được. Số lương thực ông mang theo trên người đủ để ông sống trong mười ngày. Ông sẽ ở đây trong mười ngày sắp tới. Đến ngày thứ mười, ông bắt đầu cảm thấy chán nãn cho công việc ông đang làm. Hôm nay là Lễ hội Mặt Trăng, đáng lẽ ông phải ở nhà, đoàn tụ với gia đình, chuẩn bị cho lễ hội quan trọng nhất trong năm, cầu nguyện… Nhưng hiện giờ ông đang ở đâu ? Dưới cái hố ông tạo ra để theo dõi một nơi vớ vẫn, một nơi kinh tởm cho tất cả ai biết đến nó. Ông cảm thấy mình thật rãnh chuyện, trẻ con. Ông tự trách móc bản thân khi ăn miếng thịt cuối cùng, uống ngụm nước cuối cùng. Nhưng khi ông mở nắp miệng hố để bò ra ngoài ông đã nhìn thấy một chuyện hết sức kinh khủng. Làng trưởng Fatny, ông ta đang làm gì đó trước cánh cửa của Sing. Lén lúc nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi ông ta hay không, ông ta lấy ra một cây gậy lạ lùng với cái đầu gậy là hình sọ người. Miệng lẩm nhẩm điều gì đó rồi ông ta chui toạt vào trong. Người lái buôn như không tin vào mắt mình. Tim ông đập loạn xạ vì cảnh tưởng đang diễn ra trước mắt. Hai hàm răng ông cắn mạnh vào nhau. Ông tự nhủ rằng ông đang hoa mắt. Nhưng không, hiện giờ ông đang rất tỉnh táo và hình ảnh ông vừa nhìn thấy hoàn toàn là sự thật. Một lát sau, Fatny lại trở ra. Ông ta bước đi chậm rãi, hiên ngang trước cánh cổng của Sing mà không một chút lén lúc giống như vừa nãy. Ông ta nhảy một cái, bay vút lên trời cao. Và vầng mây đen phía trên nhà tù đã biến mất. Tội ác đã được giải thoát.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện Ma - Bóng Ma Đêm Rằm
17 p | 89 | 15
-
Cái bóng cười - Tập 1,2
6 p | 93 | 7
-
Cái bóng cười - Tập 8
7 p | 81 | 6
-
Nhật ký của cô gái Bông Cải trước ngày tận thế (Kỳ cuối)
12 p | 49 | 5
-
Một Đêm Vui
6 p | 69 | 4
-
Chuyện Nhà Lão Hâm Xem Đá Bóng Hay Nồi Cháo Gà Vào Đêm Sinh Nhật
4 p | 92 | 4
-
Thực trạng công tác giảng dạy kỹ thuật bóng chuyền cho sinh viên chuyên ngành bóng chuyền năm thứ nhất, ngành Giáo dục thể chất trường Đại học Thể dục thể thao Bắc Ninh
7 p | 109 | 4
-
Cuộc gọi lúc nửa đêm
4 p | 75 | 4
-
Giải pháp nâng cao chất lượng dạy học môn Bóng chuyền hơi cho sinh viên trường Đại học Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thanh Hóa
10 p | 9 | 3
-
Bóng Hoa Tường Vi
6 p | 51 | 3
-
Đêm Tĩnh Lặng
4 p | 68 | 3
-
Ứng dụng một số bài tập nâng cao kỹ thuật đệm bóng thấp tay cho học sinh lớp11a7 và 11a8 Trường THPT Nguyễn Công Trứ huyện Krông Păk, tỉnh Đắk Lắk năm học 2022-2023
3 p | 13 | 3
-
Mưa Đêm
6 p | 66 | 2
-
Bóng Đêm Bao Trùm
7 p | 50 | 2
-
Bong bóng xà phòng
2 p | 76 | 2
-
Đi Đến Tàn Đêm
9 p | 35 | 2
-
Những Bóng Ma
1 p | 81 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn