intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bớt

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

59
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hắn ra đời mà chả biết lý do, phải sống mà chả được chọn lựa. Cái trại mồ côi do một bà Xơ mắt xanh, tóc vàng biết nói tiếng Việt phụ trách đã nuôi lớn Hắn. Ra khỏi trại mồ côi, Hắn vẫn mặc cảm cay cú: - Tại sao ta phải trưởng thành bằng của bố thí, trong vòng tay và roi vọt của mấy bà Xơ người Pháp? Tại sao ta phải mang cái tên “Phăng Xoa-Nam’ mà không phải là cu mít, cu đất hay cu bưởi, cu xoài? Ai đã cướp đoạt tự do thời...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bớt

  1. Bớt TRUYỆN NGẮN CỦA LẠI VĂN LONG Hắn ra đời mà chả biết lý do, phải sống mà chả được chọn lựa. Cái trại mồ côi do một bà Xơ mắt xanh, tóc vàng biết nói tiếng Việt phụ trách đã nuôi lớn Hắn. Ra khỏi trại mồ côi, Hắn vẫn mặc cảm cay cú: - Tại sao ta phải trưởng thành bằng của bố thí, trong vòng tay và roi vọt của mấy bà Xơ người Pháp? Tại sao ta phải mang cái tên “Phăng Xoa-Nam’ mà không phải là cu mít, cu đất hay cu bưởi, cu xoài? Ai đã cướp đoạt tự do thời niên thiếu của ta? Khi cả nước đồng thanh kể tội thực dân đô hộ, hắn xé tờ khai sinh do trại mồ côi cấp. Hắn chỉ mảng bớt bầm nơi gò má trái nổi trên nước da ngâm đen: - Tôi tên Bớt! Tôi chưa tìm được họ! Hắn nói như thế ở phòng động viên quân lực. Gã trung úy mập phệ, mặt đỏ gay, vất cây bút bi xuống bàn, đứng lên định thoi cho Bớt một quả. Đại úy mặt choắt ngồi bên kéo tay nói nhỏ: - Thằng nào bị bắt lính cũng điên điên như vậy cả, cho nó vào trung đoàn 48! Trung đoàn 48 được điều từ Đồng Xoài - Lộc Ninh về Tây Nam Bộ. Đường hành quân qua những xóm tiêu điều, loang lổ vết bom đạn. Có khi chưa kịp mừng vì một thị trấn yên tĩnh, đã thấy một bà già, tóc tai rối bù ôm hình người bó chiếu lăn lộn kêu gào giữa ngã tư mịt mù nắng bụi,thất thanh tiếng khóc! Những đứa trẻ khẳng khiu lem luốc, giương mắt thất thần nhìn theo đoàn xe nhà binh u ám. Ở Đức Hòa, Đức Huệ có những làng đỏ rặt, Mỹ dội bom không thương tiếc, cái làng phẳng ra ngổn ngang như một công trường khai thác đất. Chẳng còn thấy cây cối, mái nhà…Đơn vị Bớt phục quanh rìa làng, chỉ thấy toàn đàn bà, con nít chui từ hầm hào lên lấm lem, phờ phạc, tụ lại quanh mô đất cao. Một ông già quần ống thấp ống cao, áo bà ba nâu rách lòi bả vai trơ xương, đứng trên mô đất, râu tóc bạc phơ bay trong gió. Ông già dỏng dạc hô:
  2. - Nhà Ba Dừa còn đủ không? Tám Ty năm người còn mấy?...bị hai hả, chôn chưa? Hai Hớn có thằng nhỏ trúng miễn sao rồi…? Mặt trời lặn sau lưng ông già, chiều tà đỏ màu máu. Cuộc điểm danh lạnh lẽo, ghê rợn của đoàn người gan lì, sắt đá làm đám lính rợn tóc gáy. Đại đội trưởng dộng báng sung xuống chiến hào, chửi vung: - Đ.M …Tao bắn vào đâu? vào đâu bây giờ? Gã lính choai nằm bên cạnh Bớt răng va lập cập, Bớt quay sang nó,nó nói như mê sảng: - Sao trông bà nào cũng giống mẹ tôi, đứa nhỏ nào cũng giống em tôi, họ bị bom chết hết hồi tháng trước rồi mà?! Trên đường rút về chi khu, đội hình đại đội bị dập mấy trái B.40. Máy bay “bà già” lượn e e đến thả pháo sáng rực, trông rõ ràng một V.C mặc quần đùi, áo đen vác B.40 với nguyên bắp chuối chạy băng băng phía trước. Đại đội trưởng thúc vào hông Bớt đang giữ trung liên: - Quạt cho nó một băng! Bớt líu quíu nghếch lên, chúc xuống mãi không rặn được một tiếng nổ. Đại đội trưởng tát Bớt nảy đom đóm, giằng cây súng siết cò nổ đinh tai. Bóng đen biến mất, sếp lại chửi “Đ.M”. Bớt ôm một bên mặt rát bỏng càu nhàu: - Sống thiện không dễ! Những đêm thoát chết từ mặt trận trở về thành phố, Bớt tách ra khỏi tiệc nhậu điên rồ của mấy thằng bạn chán đời cùng đơn vị, lẳng lặng đến nhà hàng Tiên Cảnh. Lương lính trơn không nhiều, được cái chẳng phải nuôi ai, Bớt sống với ham muốn của mình. Khi đêm trùm xuống bến sông, chiếc du thuyền dùng làm nhà hàng trông như một con cá khổng lồ, thân hình lấp lánh ánh đèn. Cá nghếch mỏm sáng rực như muốn nuốt cả bầu trời đầy sao. Nếu không có những tràng súng thất thanh đâu đó, không có tiến xe jeep rú còi đuổi bắt người trốn quân dịch, không có tiếng máy bay ì ì… thì những đêm như vầy đáng gọi là thanh bình, đầy những thú vui, tràn ngập hưởng thụ. 19 giờ 30, tim Bớt đập thình thịch.
  3. Nàng - ca sĩ Đ.L – người mà Bớt luôn mong chờ, xuất hiện. Nàng mặc soa rê đỏ, đêm nào cũng vậy, nhã nhặn cuối chào khán giả rồi nâng micro: “…ta là hạt cát, hạt cát bị đay nghiến dưới gót chân tham lam, hận thù. Người đạp lên ta để đi…Biết bao giờ, biết bao giờ, nhiều hạt cát xây tường thành vững chắc, nhiều hạt cát bao bọc thế giới hòa bình, thế giới xanh tươi cho người người…”. Nhớ đêm đầu tiên được nghe nàng hát bài này trong tâm trạng chán chường, thêm men rượu lâng lâng, Bớt đã tê dại vì xúc động. Bài hát đã đốt trong trái tim mệt mỏi, rả rời của Bớt một tia hi vọng. Hy vọng rằng thứ hạt cát, thứ bị đời hất hủi, vùi dập như hắn có thể nắm tay nhau xây bức thành ngăn chặn bất công, xấu xa… Mấy ngày phép qua nhanh, Bớt thấy lòng mình nặng trĩu những thôi thúc không rõ hình thù. Cửa hàng sáng choang ánh điện, tivi,cassette các loại chất đầy trên các quầy, kệ. Bớt săm soi mãi cái cassette mini chạy pin. Tiền lương hắn đã nướng gần sạch để có những đêm say sưa, choáng ngợp với thần tượng ở nhà hàng Tiên Cảnh. Mai lại hành quân, lại ăn bờ ngủ bụi, lại phập phồng chờ thần chết gọi đến tên giữa hố trú ẩn chật chội, nhầy nhụa, nghẹt mùi tử khí. Ảnh của nàng hắn đã kịp cắt ra từ một bìa báo lá cải, nhưng còn giọng hát thanh cao truyền cảm? Còn bài hát hun đúc lý tưởng mà mấy đêm rồi nàng hát cho hắn nghe? Hắn lưỡng lự rồi gọi cô bán hàng: - Gói cái máy này! Bỏ thêm vài band trắng, mấy suất pin! Cô bán hàng thật trẻ, mặc áo dài màu xanh ngọc, tóc thề xỏa trên vai, đưa gói hàng bằng cả hai tay: - Anh nhớ cách thu, xóa, phát rồi chứ? Hắn gật đầu cười, một tay đỡ gói hàng, tay kia thọc vào túi quần lính. Hắn ấn quả lựu đạn lạnh ngắt vào cả hai bàn tay bụm lại của cô gái – những ngón tay gầy thon trắng trẻo mới đẹp làm sao! Mắt cô tròn xoe – rõ ràng là cô vừa nghe hắn nói cảm ơn kia mà? Cô nhìn xuống há hốc: - Bóp chặt lấy, la lên là nổ banh xác!
  4. Hắn ôm gói quà, cắm đầu chạy thục mạng, rồi quặt vào một con hẻm gần đó. Sau lưng không có tiếng nổ, làm sao nổ được khi đó chỉ là lựu đạn rỗng ruột để huấn luyện. Hắn tính rồi, ai lại đi hại một cô bé dễ thương, dễ tin và yếu bóng vía như vậy! Sài Gòn người đông như kiến, Sài Gòn chằng chịt hẻm như mê hồn trận. Sài Gòn ủng hộ những cuộc trốn chạy. Hết sợ rồi! Hắn đi thong thả, ngoắc một xích lô: - Nhà hàng Tiên Cảnh, nhanh lên! *** Ngày Miền Nam giải phóng, Bớt binh nhì đầu chày đít thớt tập trung học tập ít ngày rồi được phiên chế vào lực lượng khai hoang Tây Nguyên. Rừng núi lùi dần, đất nông trường còn lởm chởm gốc cây cháy đen rộng mệnh mông,mấp mô theo địa hình đồi núi. Màu xanh của bắp non phủ dài đến chân trời. Mùa thu hoạch bắp ối vàng ngút mắt. Khi bắp vừa thành trái, sương mai chưa tan, hàng vạn con két đã “quét quét” rủ nhau bay rợp trời.Chúng sà xuống đất, trong nháy mắt ăn, phá nát năm, bảy sào bắp. Những căn chòi cao vợi được cất nổi lên giữa trảng bắp. Mỗi chòi cách nhau 500m . Khi thấy két về, các chòi gõ đập la vang trời để dọa, đuổi. Lần hồi lũ két lờn, muồn dọa chúng phải có tiếng nổ của súng. Bớt giữ một chòi, suốt ngày la hét khản cổ. Được cái ở nơi không khí trong lành, ăn trái bắp tươi nướng cả vỏ thơm ngọt lạ kỳ. Mỗi tuần các chòi được giao liên tiếp tế gạo, khoai khô độn, mắm, muối, cá khô. Đời thanh thản, chỉ cô đơn và thèm tiếng người. Bớt thường lén bỏ chòi lúc chạng vạng tối, khi bọn két đã đi ngủ, cuốc bộ hơn 15 cây số đường tắt về thị trấn gần đó để bán khi súc thịt rừng, khi bộ da beo, khi bộ gạc nai còn sậm nhung. Tiền bán các chiến lợi phẩm săn bắn đó được đổi thành những hộp pin. Có pin, nàng ca sĩ ẩn mình trong chiếc cassette mới chịu cất lời sống động. Thời chiến tranh, vì nàng mà Bớt trở thành kẻ cướp và ăn biết bao trận đòn của sếp, bị nhốt quân lao vì tội mở nhạc lúc trực gác. Đêm thanh vắng, tiếng hát nho nhỏ của nàng truyền vời vợi vào không trung. Du kích cứ nhắm chỗ có “Ca sĩ Sài Gòn” mà vãi đạn vào. Cả đại đội lãnh đủ, Bớt ôm chặt cái máy vào lòng, lấy thân che cho máy. Việc này truy đến tận cùng chắc đầu hắn rụng sớm, cũng may chiến tranh lấp liếm tất cả. Vết thương nơi vai trái thành sẹo luôn làm Bớt nhớ đến nàng nhiều hơn!
  5. Bớt khá lên nhờ chuyện tình cờ, đúng hơn là nhờ siêng năng và thời thế. Từ Tây Nguyên Bớt chuyển về làm bảo vệ một xí nghiệp sản xuất vôi ở ngoại ô thành phố. Ngoài tường rào xí nghiệp có bãi đất hoang lỏng bỏng sình lầy, cỏ dại mọc lút, rắn, đỉa quá chừng, lại thêm kẻ gian hay lợi dụng để lẻn vào xí nghiệp trộn cắp. Lúc rảnh Bớt chẳng có gia đình hay ai đó để thăm thú nên ra phát cỏ, cuốc đất trồng khoai. Khoai lên xanh tốt, chị nuôi ra hái lá non cải thiện, lá già nuôi heo tết mổ chia tập thể, tiền bán khoai thì Bớt bỏ túi. Ban giám đốc luôn khen sáng kiến sản xuất của Bớt, Bớt càng hăng hái làm miếng vườn ngày càng thêm rộng. Dần hồi địa phương yêu cầu Bớt đăng kí sử dụng đất để thu thuế nông nghiệp. Sau nhiều năm thì hợp thức hóa luôn mảnh đất đó cho Bớt. Bớt cầm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất không vui, không buồn: - Ừ, giao thì nhận. Cứ trồng rau, khoai cho vui, bán được cũng tốt, không bán được thì cho anh em, bà con… Vài năm sau, nhà nước quy hoạch vùng đó thành đô thị, cơn sốt đất nổi lên, Bớt chia cái vườn mình thành 24 nền nhà, mỗi nền ẳm gọn 30-40 cây vàng, lên ngôi tỉ phú. Bây giờ Bớt đã là một trung niên bệ vệ, sang trọng có người hầu hạ. Mỗi chiều thong thả dạo trên bến cảng, nghe mơ hồ đời mình thiếu một cái gì đó lòng cứ buồn buồn, chẳng màng chuyện lấy vợ. Một buổi chiều như mọi buổi chiều, lúc đi ngang “con cá” khổng lồ - nhà hàng Tiên Cảnh ngày xưa, một thời đổi thành hợp tác xã ăn uống, một thời bỏ phế sương gió, nay tân trang và trở lại với tên kinh doanh cũ, Bớt chết sững khi nghe giọng ca quen thuộc từ đâu đó văng vẳng dội về. Bớt tưởng mình mơ, mặc! Bớt rị tay thang run run bước lên boong tàu. Hơn 20 năm rồi Bớt mới có dịp bước lên thiên đàng của mình! Bớt nhìn lại cảnh vật thì …trời ơi, sao lại là nàng! Cô tiếp viên sơ mi trắng, váy ngắn xanh đen, thắt chiếc nơ đỏ xinh xắn gào vào tai Bớt không biết đến lần thứ mấy: - Chú đi mấy người? Chú ngồi bàn nào? Bớt chẳng nghe cô ấy nói, lầm bầm như người mê sảng: - Đ. L đó ư? Bao nhiêu năm rồi sao em không già?
  6. - Đúng là ca sĩ Đ.L đó chú! Bà ấy phải hát cuối, nhưng hôm nay tam ca Supper Girls gặp chuyện đột xuất, tiết mục dự bị cũng gặp trục trặc nên bà ấy mới thế tạm mong chú thông cảm! - Ồ… không…không! Bà ấy …cô ấy cứ hát nửa đi, tôi mong lắm mà! Bớt van. Cô tiếp viên cười khảy, chỉ một chiếc bàn nhỏ. Anh bồi bàn trải thực đơn ra. Bớt như một người mất hồn, gọi đại 3 món từ trên xuống cho xong chuyện, cho được yên thân. Đúng là nàng rồi! vẫn chiếc Soa rê đỏ, giải đăng ten đen tuyền phập phồng trên ngực để trần trắng muốt. Nàng hát…gió sông làm những lọn tóc hung vàng riết vào khuôn mặt đỏ ửng màu đèn. Mắt nàng mở to, loáng nước, buồn thăm thẳm. Mỗi cái chớp mi dài là quyến rũ đê mê, môi son mấp máy, những hạt răng ngà ngọc được khoe rồi được giấu. Môi kéo thành vệt dài đỏ ướt, mi cong khép lại, toàn thân mềm mại rung lên kết thúc một khúc ngân . Bớt cô độc trong ánh đèn nhập nhoạng chết lặng với …ngày xưa! Đêm hoang âm u, một căn chòi giữ rẫy chênh vênh, ánh đèn bão đỏ đục, khuôn mặt nàng kiều diễm nghiên nghiên. Cái cassette nhỏ chạy pin, nàng hát trong buồn tênh, hát giữa vũ trụ vắng lặng cho một mình Bớt nghe. Nàng đi vào đời hắn, những đợt sóng ngân nga bóp tim, một bức ảnh – một con người bên cạnh một con người. Mưa rừng lắt rắt, thú tìm bầy thống thiết, Bớt biết tìm ai?! Những đêm săn thăm thẳm trong rừng, Bớt chiến đấu với thú dữ, nguy hiểm để có được những hộp pin. Nàng chỉ cất tiếng với Bớt sau những chặng đường rừng đầy ải xác thân, sau móng vuốt thú dữ, sau những đe dọa kỷ luật vì bỏ bê nhiệm vụ. Nàng là cái bóng đáng yêu và đáng sợ theo Bớt suốt thời thanh niên gian khổ, từng trải; Suốt những năm trung niên cô đơn, trống rỗng; suốt một đời người khao khát tình cảm! bây giờ Bớt lại được thấy nàng bằng xương, bằng thịt; được nghe rõ ràng lời nàng hát. Nàng vừa dứt một bài ca, cả phòng lặng im không một tiếng vỗ tay. Lúc nàng giới thiệu hát bài thứ hai, đám thanh niên ngồi góc trái sân khấu la toáng lên: - Thôi đủ rồi bà ngoại, xuống đi cho tụi con nhờ! Nhiều tiếng cười nổi lên rần rần, sau đó là tiếng “ê suỵt” phụ họa. Mặt nàng tái nhợt dưới ánh đèn, nàng vất micro xuống sàn rồi ôm mặt bỏ chạy. Bớt sửng sờ, đau như vừa bị tạt
  7. cả xô nước sôi vào người. Bớt hất cái ghế ngã ngữa, chạy bổ ra sau cánh gà. Một người đàn ông béo tốt, mặt đỏ bừng dưới ánh đèn néon trắng xanh quát ầm ầm: - Đứa nào đưa con ngựa già này lên phá sân khấu? Thần tượng của Bớt đang quỳ mọp dưới chân ông ta, run rẩy: - Các em đó không có lỗi, tại tôi không biết phận mình, xin ông chủ tha thứ! Bớt chen vào, móc ra một xấp ngân phiếu loại 1 triệu đồng mới cứng: - Tôi yêu cầu cô ấy hát, tôi bồi thường tất cả thiệt hại! Ông chủ tròn mắt nhìn Bớt, lừng khừng rồi xòe bàn tay hộ pháp tóm gọn xấp bạc. Cô ca sĩ đứng lên lắp bắp: - Ông là ai? Ông nghe tôi hát mà không giận sao ? Cô òa khóc nức nở… *** Bớt lẳng lặng lái xe đưa nàng về nhà mình. Bà quản gia kinh ngạc khi thấy ông chủ có bồ. Bớt mời nàng ngồi nghỉ ở phòng khách, đi lên lầu một lát trở xuống với cái vali nhỏ cũ mèm. Khuôn mặt Bớt dại dại, những ngón tay run run bật nắp vali lôi ra một cái cassette nhỏ trông như đồ lạc xoong bán ở các vỉa hè, thân máy còn lấm tấm máu khô. Bớt ấn cái nút đỏ, cái máy cũ rùng rùng, cọt kẹt rồi lão nhão cất lên một thứ âm thanh lạ tai. Một lát thì lời chuẩn dần, nghe rõ mồn một: “… Ta là hạt cát, hạt cát bị đay nghiến dưới gót chân tham lam, hận thù. Biết bao giờ, biết bao giờ … nhiều hạt cát xây tường thành vững chắc, nhiều hạt cát xây dựng thế giới hòa bình, thế giới xanh tươi cho người người…” Mới nghe được mấy câu, ca sĩ Đ.L bụm mặt khóc nấc. Đời ca sĩ chỉ mơ được vô band, vô dĩa, nhưng rồi chả ông bầu nào chịu đầu tư cho nàng. Nàng đã tưởng phải chết già trong thân phận vô danh, trong lảng quên của người đời! Giờ đã có một người biết thương nàng khi nàng bị hất hủi, ruồng rẩy. Nàng cảm ơn anh ta biết mấy!... Họ ngồi với nhau suốt đêm, nàng kể cho Bớt nghe cuộc đời chìm nổi của mình. Nhiều người thích nàng rồi lại chán nàng, nhiều người muốn có thêm nàng bên cạnh một người vợ, một người tình. Những mối tình không ra tình, không ra bán, không ra cho, lúc vui, lúc
  8. nhục..Đêm tàn theo những câu chuyện và những cốc cà phê ấm nóng, thơm ngát. Bình minh ngoài cửa sổ xanh thẫm, trong vắt, nhộn nhịp tiếng xe cộ. Nàng vừa rửa mặt vào, những lọn tóc hung vàng, mắt nâu, sống mũi cao và hai cánh tay để trần phủ lớp lông như màu tóc. Bớt hỏi: - Cô là con lai? - Vâng! - Cô ở luôn với tôi nhé? - Anh đã đưa em về thì không thể bỏ em được, trừ khi… - “Trừ khi” là sao? - Em cũng không biết, thôi chúng ta cùng chờ vậy! Bớt dành cho Nàng một phòng có vị trí quan trọng nhất trong ngôi nhà 3 tầng, có mặt tiền dài theo một con sông rộng, lộng gió. Nàng được hầu hạ, kính nể, được ăn ngon, mặc đẹp. Nàng trẻ lại rất nhiều, đẹp thêm rất nhiều, quyền lực rất nhiều trong ngôi nhà của Bớt. Có điều Nàng tránh né, không muốn gần gũi với ông chủ. Tình yêu đối với Nàng là thiêng liêng nên Bớt cũng không muốn trần tục hóa thần tượng của mình. Rồi một hôm Nàng bỗng thấy bứt rứt khắp người. Có cái gì đó đang sôi âm ỉ làm nàng chống chọi, vật vờ, mệt mỏi. Nàng dùng nhiều thuốc an thần để rồi suốt ngày đêm cứ phải chập chờn, nhức nhối với những giấc mơ quái đản về quá khứ. Nàng thấy lại mình quyến rũ ông sếp bốt cảnh sát, Nàng cười đắc thắng trước bà vợ già nua xấu xí bị ông ấy đấm như tập bao cát. Nhiều người chứng kiến cảnh bất nhân đó, lại sợ nòng súng đen trũi trong tay ông ấy nên chẳng ai dám can ngăn hay chống lại điều ác. Rồi cái thời ở vùng kinh tế mới, cái rẫy của Nàng đẫm mồ hôi, nước mắt của những kẻ cờ bạc, những người đi buôn, trộm cắp. Ông xã đội trưởng cứ sợ bàn tay ngọc ngà của Nàng không còn mềm mại trên bộ ngực vạm vỡ của ông. Ông dặn: - Nước sông, công phạm, đứa nào lười bảo anh, đánh bỏ mẹ! Ngày ông xã đội trưởng mất chức, đám người làm không công kéo đến đòi lấy máu Nàng. Nàng hãi quá trốn về miệt biển, đổi tấm thân thành lộ phí vượt biên. Chiếc ghe đánh cá 10 tấn, chật ních người lúc nào cũng kêu răng rắc như chuẩn bị vỡ tung. Máy hư,
  9. tàu trôi vô định. Nước ngọt còn, nhưng đói và nắng gió làm mọi người hâm hấp, mê sảng. Một đứa bé 3 tuổi được mẹ bồng bên cạnh Nàng. Nó đói lả người, mắt trợn thoi thóp. Đã mấy lần Nàng muốn rút gói chà bông giấu trong áo ngực. Nhưng rồi lại sợ mình bị chết trước, bị quăng xuống biển trước. Đêm xuống, mọi người chìm trong mê man, Nàng thong thả rút ra từng sợi thịt đưa vào miệng ngậm cầm hơi, không dám nhai sợ động người ta cướp mất. Bây giờ thấy biển là Nàng sợ đến rã rời, cứ nghe văng vẳng tiếng khóc của đứa bé đã tan trong biển. Tàu tấp vào một đảo. Nàng đẹp nhất nên được dành cho gã chỉ huy. Trong căn nhà sàn gỗ đóng kín cửa, Nàng nghe từng tiếng thét hãi hùng bên ngoài. Nàng nhẩm đếm: - Bà áo xanh, cô quần Jean, con bé 14 tuổi theo cha… Nàng ở trại 6 năm rồi được trả về nơi xuất phát. Đại dương có thể giúp người ta đi vòng quanh trái đất, đại dương giúp Nàng đi xuyên qua các cửa địa ngục mà vẫn sống! … Suốt nhiều tuần lễ trăn trở với những dằn vặt, nhức nhối. Buổi sáng đó Nàng lảo đảo ra lavabo đánh răng và hét lên khi thấy mình trong gương: khuôn mặt vàng vỏ, đanh choắt lại, một hàng ria vàng hoe nổi dầy trên mép. Nàng xé phăng chiếc áo ngoài, bộ ngực “núi lửa” giờ đây săn lại phẳng lì. Phần dưới cơ thể còn kinh khủng hơn, chỉ thiếu đôi tinh hoàn nữa là Nàng đã thành một người đàn ông toàn diện. Nàng lăn ra giường ngất đi vì sợ. Khi tỉnh lại, Nàng không dám rờ tay vào các bộ phận, không dám soi gương. Còn chút hy vọng mong manh nên Nàng cất tiếng hát thử, chỉ có giọng ồ ồ như con trai mới lớn vỡ tiếng. Nàng muốn khóc mà không thấy nước mắt ?! Bớt chết sững trước sự đổi thay kỳ lạ của nàng. Lúc đầu cứ nghĩ cô ta đùa. Đến khi thấy được tất cả, Bớt mới hiểu sự hóa thân của Nàng là một xúc phạm cay nghiệt đến tình yêu thần thánh của ông. Cả đời Bớt chạy theo Nàng, vượt qua bất trắc, gian nguy để có Nàng, làm kẻ ác - người thiện vì Nàng. Khi Nàng đã ở chung nhà, chỉ cách ông một bức tường, tưởng cần là có thể với tay qua dắt nhau lên thiên đàng thì bất thần Nàng hóa thành một cái khác! Nàng đổi hình thức sống bất ngờ quá làm Bớt hụt hẫng, luyến tiếc rồi căm thù! Bớt điên loạn xông vào bóp cổ cái nhân dạng mới mẻ, lẫn lộn, kỳ cục đó. Đ.L chỉ cần hất nhẹ, Bớt đã văng xa mấy thước nằm bẹp dí ở xó tường. Nàng – bây giờ phải gọi là Chàng
  10. lạnh lùng bước qua con người bệ rạc, suy sụp vì đổ vỡ niềm tin đó để ra đi. Thay vì nói tiếng cảm ơn, Chàng ném cho Bớt một cái nhìn khinh bỉ! *** Ca sĩ Đ.L bây giờ là một người đàn ông ổn định, mập mạp, hồ hởi. Chàng vẫn thường vui vẻ kể lại quá trình hóa thân với báo chí bốn phương và coi đây là thành công rực rỡ nhất của mình. Sau giai đoạn làm đàn bà thăng trầm , phiền muộn, Chàng kiêu hãnh với tư cách nam nhi đăng quảng cáo tìm ý trung nhân. Cả thế giới chú ý tới tên tuổi của Chàng.Một đời hát hò cũng chỉ là ca sĩ phòng trà rẻ mạt, phút chốc hóa thân danh tiếng lưu đời. Mọi thời đại sẽ nhớ đến Chàng như một hiện tượng. Có Chàng, nhân loại chứng minh được: có thể hóa kiếp mà không cần chết, thế đấy! Điều mà tôn giáo và triết học duy vật cãi nhau suốt mấy nghìn năm phải đợi Chàng mới xong! Chàng tiếp tục nghề hát, một giọng ca đắt khách nhất. Thiên hạ nô nức mua vé để được nhìn tận mắt sự trộn lẫn quá khứ - hiện tại và âm – dương trong đời sống con người ẩn hiện chớp lòe dưới đèn màu sân khấu. Chàng cất tiếng ồ ồ hát ầm ĩ trước bệnh tò mò của xã hội; khán giả ồn ào vỗ tay; trống, đàn dồn dập phụ họa; đèn hỗn loạn đổi màu… nhà hát thành cái chợ vĩ đại! *** Bớt lâm trọng bệnh, các bác sĩ sau nhiều cố gắng đành bó tay, lắc đầu. Đám gia nhân lao nhao mời luật sư, công chứng viên đến lấy di chúc định đoạt tài sản của Bớt. Bớt nghe tất cả, nhưng không gượng dậy nổi. Thiêm thiếp một lát thì thấy xung quanh mình tĩnh mịch, vắng vẻ rợn người. Bớt còn đang cố tìm hiểu chuyện gì thì xuất hiện một người đàn bà không già, không trẻ, không đẹp nhưng khuôn mặt nhân hậu, ánh mắt dịu dàng nung nấu buồn. Bà ta mặc một bộ lanh thô nhuộm nâu kiểu dáng như y phục quan họ, hàm răng nhuộm đen bóng, những ngón chân xoạc ra bấu dưới nền gạch đá. Bà ta bước đến giường người bệnh, đưa bàn tay chai sần vuốt tóc Bớt rồi cất giọng thật khoan thai, êm ái: - Mẹ đến với con đây, con trai yêu dấu của mẹ! Bớt hất tay bà ra, cười mỉa: - Xem kìa, tôi còn già hơn bà, bà điên sao?
  11. - Mẹ đã đẻ ra con, luôn ở bên cạnh con, dù không trực tiếp nuôi nấng dạy dỗ con! - Bà là ma? Làm sao tôi tin? - Mẹ là mẹ của con! - Cứ cho là như vậy đi, nhưng sao con sắp chết mẹ mới đến? - Mẹ luôn ở bên con mà con nào để ý. Từ lúc trưởng thành con mãi chạy theo bóng dáng hão huyền của một con bé tạp chủng, không rõ ràng bản chất, thích hát hò. Để rồi khi nó nhí nhảnh đổi hình thức sống thì con hụt hẫng, tuyệt vọng. Con đâu chịu nhìn vào chính mình, ở đó có biết bao giá trị tiểm ẩn giúp con có danh dự dưới mắt mọi người, có những nỗi đau không muốn lặp lại, có những ước muốn tốt đẹp cho tương lai, có mẹ trong sâu kín thiêng liêng… Con không trắng tay khi con bé ấy hóa thành thực thể khác, con không mất gì cả! Ừ thì cứ cho rằng số phận đã đem nó cho con hay giao con cho nó, nhưng điều đó không có nghĩa con và nó phải là một. Hãy tỉnh lại đi! Mẹ đi đây, đừng có làm chuyện tệ hại là khóc lóc đòi theo mẹ nhé! - Mẹ..ẹ..ẹ..! Bớt mở bừng mắt, hai hốc mắt còn đẫm lệ, nước mắt chảy ròng ướt gối. Bớt bàng hoàng khi trước mắt bao nhiêu là người. Ông bước xuống xỏ dép, dặn gia nhân: - Thanh toán hết các chi phí cho bệnh viện, các luật sư và công chứng viên! Nói rồi mạnh mẽ đứng lên, cởi phăng chiếc áo Pijama trắng trả bệnh viện, trên người Bớt chỉ còn chiếc áo thun bó sát trông khỏe khoắn. Bớt bước thoăn thoắt ra đại lộ, muốn về ngay căn nhà, mảnh đất mà mẹ đã dặn phải giữ gìn, tôn tạo thêm lên. Sau lưng Bớt, đủ các giới xầm xì: - Mạch đã bằng zéro mà vẫn sống lại, còn khỏe hơn xưa, đúng là chuyện gây bất ngờ, chuyện thần kỳ!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2