YOMEDIA
ADSENSE
Cây Con Ven Đường - Vì Sao Bò Không Nói Được ?
60
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Ở Đà Lạt mùa này chim chóc bay về làm tổ, chim chóc ca hát suốt cả một vùng đồi ở Đà Lạt. Mặt trời đã bừng lên, những hạt sương đêm còn sót lại lấp lánh trên lá, trên cành của các loại cây. Điển hình là cây vú sữa nọn Đồi cây này đã trồng được ba, bốn mùa trăng nay đã cao lớn, xanh mướt.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Cây Con Ven Đường - Vì Sao Bò Không Nói Được ?
- Cây Con Ven Đường - Vì Sao Bò Không Nói Được ?
- Ở Đà Lạt mùa này chim chóc bay về làm tổ, chim chóc ca hát suốt cả một vùng đồi ở Đà Lạt. Mặt trời đã bừng lên, những hạt sương đêm còn sót lại lấp lánh trên lá, trên cành của các loại cây. Điển hình là cây vú sữa nọn Đồi cây này đã trồng được ba, bốn mùa trăng nay đã cao lớn, xanh mướt. Con đường mòn tắt qua đồi cây dẫn đến trường. Nhưng đi mãi gần tới trường rồi mà sao chim chóc không bay nhảy và hót líu lo như mọi ngày. Hay là có chuyện gì xảy ra với chim chóc nhỉ, Thành nghĩ. Thành nói với Toàn: - Cậu có thấy lạ không? Sao hôm nay trời đẹp mà sao chim chóc không hót nữa nhi? Toàn: - Ừ, nhỉ? Tớ cũng thấy là la. Sao hôm nay chẳng thấy chim chóc nào bay nhảy và hót líu lo, hay là có chuyện gì chăng? Đi được một đoạn, bỗng Thanh phát hiện ra một cây vú sữa con bị vứt ngay ở giữa đường, thân cây bị héo queo, và Thành đã dừng bước.
- Thành: - Toàn ơi, ai vứt cây con này? Toàn: - Không biết! Chắc là một trận gió đêm qua! Thành: - Không thể nào, gió cũng không thể làm đổ cây này đươc. Chắc là hôm qua có một người nào đó đi trộm cây rồi bị phát hiện được liền bỏ chạy. Toàn: - Có lẽ thế! Thành nâng cây con lên, nhưng khi bỏ tay ra, nó lại nằm ẹp xuống đất. Trông thật là tội nghiệp. Toàn nói: - Hay chúng mình cùng trồng nó đi. Tớ đi lấy nước còn cậu hãy đào hố đi. Thành: - Ừ, được! Thế ta tìm đâu xẻng và nước? Toàn: - Hay là chúng ta chạy nhanh đến trường và mượn bác bảo vệ cái xẻng và cái thùng tưới nước.
- Thành: Ừ, được! Chúng ta đi. ****[c]* Hai bạn Thành và Toàn hì hục trồng cây. Thành thì đào đất, còn Toàn thì đi lấy nước để tưới cho cây. Cả hai bạn vun gốc và tưới nước cho cây. Và việc làm tốt đẹp đó đã được cô giáo thấy được. Rồi cả hai bạn dắt tay nhau cùng đi tới trường. Khi đến trường thì đã vào học được 5 phút rồi. Hai bạn liền chạy nhanh đến phòng bảo vệ và gửi trả lại cho bác bảo vệ. Cả Thành và Toàn cùng đồng thanh: - Cảm ơn bác, bác đã giúp chúng cháu nhiều lắm! ****[c]* Thành và Toàn (cùng đồng thanh): - Xin cô, cho chúng em vào lớp ạ! Cô giáo: - Ừ, các em vào đi! ***[c]**
- Cô giáo hỏi cả lớp: - Các em có biết vì sao hai bạn lại đi học muộn không? Cô giáo nói tiếp: - Các em có biết không? Cả hai bạn đã làm một việc rất tốt đấy các em ạ! Cô tuyên dương hai bạn. Cả lớp vỗ tay Thế là xong bữa sáng hôm ấy, hai bạn lại mượn bác bảo vệ cái thùng tưới nước. Thấm thoát đã hơn 1 tháng, cây con đó giờ đã vươn lên xanh tốt không kém gì những cây xung quanh. Rồi chim chóc lại bắt đầu ca hát líu lo, làm cho cả vùng đồi cây trở nên nhộn nhịp hơn như xưa. Và ba năm sau cây vú sữa đó đã cho ra hoa kết trái, làm thơm phức cả một vùng đồi bình yên. Chim chóc làm tổ xung quanh. Thật là một điều tốt đẹp cho cả một vùng đồi bình yên.
- Hạnh Phúc Là Phải Biết Nắm Giữ Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Hạnh Phúc Là Phải Biết Nắm Giữ | Truyện Ngắn | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/hanh_phuc_la_phai_biet_nam_giu/2014-02- 26-10096#ixzz2xEpHJaZg Anh gặp cô trong một buổi dạ hội. Lúc đầu thì anh cũng không để ý lắm, chỉ thấy một cô gái đứng một góc của hội trường. Đây là buổi tiệc mà sinh viên các trường tổ chức để giao lưu, kết bạn với nhau. Anh là một chàng sinh viên trường y năm cuối, rất thích tham gia các hoạt động ngoại khóa, đặc biệt là các hoạt động từ thiện hoặc tình nguyện. Vì gia đình anh cũng thuộc vào hạng khá giả nên không bao giờ phải lo nghĩ đến mấy chuyện tiền bạc, với lại chính anh cũng là con trai một trong gia đình nên được bố mẹ rất cưng chiều. Tuy nhiên từ nhỏ bố mẹ phải lo cho công ty nên ít có thời gian quan tâm đến anh cho nên Quân rất thích kết bạn với mọi người, cũng chính vì vậy mà cuộc sống của anh trở nên thú vị hơn. Trong buổi dạ hội hôm nay anh đã làm quen được rất nhiều người, và cũng có rất nhiều cô gái muốn lại bắt chuyện với anh, nhưng anh chỉ muốn vui vẻ cho hết quảng đời sinh viên không muốn quan tâm đến chuyện tình cảm bây giờ nên hầu như là từ chối hết tất cả. Khi anh ra nghe điện thoại quay vào cũng thấy cô gái đó
- ngồi chổ cũ với một cốc nước trái cây, dường như lạc lỏng với thế giớ nhộn nhịp của buổi tiệc. Thấy lạ anh bước lại hỏi "Sao em lại một mình ngồi đây, không vào nói chuyện và giao lưu với mọi người” Cô không nói gì chỉ cười rồi tiếp tục thưởng thức li nước của mình Anh thì không thấy nói gì định hỏi tiếp nhưng mấy thằng bạn đã lại kéo vào. Khi kết thúc buổi tiệc mọi người ra về, nó cũng biết chờ con bạn ra rồi về. Từ khi đến đây nó không nói một câu nào, chỉ nhìn mọi người vui vẻ còn mình thì chỉ ngồi một chổ uống nước. Lúc ra về mấy đứa bạn cũng bàn tán xôn xao về buổi tiệc, nó chỉ đi bên cạnh lắng nghe mà không hề nói điều gì. Anh cùng mấy cậu bạn đi xe qua cũng thấy cô gái lúc nãy. Anh về tới nhà thì thấy người cũng đã thấm mệt, tắm rửa rồi liền chạy lên giường nằm, vừa nằmm anh vừa nghỉ đến cô gái kì lạ đó, hình như cô không hề thích thú gì những chổ ồn ào này thì phải, nhưng không thích thì đến làm gì thế không biết. Có một điều gì đó khiến anh tò mò về nó. Tìm hiểu ra anh mới biết là cô là sinh viên năm hai trường ngoại thương, bình thường rất ít nói, chỉ có một người bạn trong phòng là chơi thân, còn hầu hết là không tiếp xúc nói chuyện với ai cả, nguyên nhân cũng vì bố mẹ cô bị một người bạn của họ sát hại, chính vì vậy mà nó rất sợ khi tiếp xúc với mọi người. Chính điểm này lại khiến cho anh muốn quan tâm đến cô bé này.
- Vì hai trường cũng khá gần nhau nên cuối các buổi học anh thường chạy đến trường nó để gặp và nói chuyện, anh muốn nó thoát ra khỏi vỏ bọc hiện tại. Những ngày đầu anh tới thì nó cứ làm ngơ họăc tránh đi chổ khác, dần dần nó cũng không tránh anh nữa mà chỉ nghe anh kể những chuyện ở trường anh hay những chuyện vui mà anh gặp được trong cuộc sống. Mới đó mà đã một tháng, bây giờ nó đã chịu mỉm cười trước những câu chuyện vui anh kể hay là cãi lại đôi câu khi anh cố tình nói sai. Cũng như một thói quen cứ sau mỗi buổi học nó cứ ngồi ngoài ghế đá để chờ anh đến, giống như sự hiện diện của anh là một điều hiển nhiên. Còn đối với anh, càng tiếp xúc với nó càng ngày anh càng thấy thú vị, và dường như đó cũng là một niềm vui anh nhận lại được khi làm một việc tốt. Và cũng nhờ có nó mà anh chú ý hơn đến xung quanh nhằm tìm ra những câu chuyện vui kể cho nó nghe. Quân cũng đã rủ được cô đi chơi, kéo ra khỏi cái bóng tối mịt mờ mà nó tạo ra để hòa nhập với cuộc sống muôn màu này. Anh cũng hỏi cô việc mà mình khúc mắc từ lâu "Anh biết em không thích những chỗ đông người nhưng sao hôm đó em lại tới buổi tiệc đó vậy” Cô cũng chỉ cười rồi nói "Vì bạn rủ đi” Một câu trả lời ngắn nhưng cũng đủ hiểu được lí do. Dường như chỉ gặp anh thì cô mới cười và càng ngày thì nụ cười đó càng nở nhiều hơn. Anh cũng phải công nhận răng cô cười rất đệp, đặc biệt là rất duyên nhờ hai má lún đồng tiền. Anh
- cũng không biết từ lúc nào việc mình làm cô cười là một nhiệm vụ và anh càng muốn bảo vệ cô, không muốn ai lấy đi mất nụ cười hồn nhiên mà phải khó khăn lắm anh mới lấy lại được. Tình cảm đó càng ngày càng lớn dần mà họ dường như không để ý. Và rồi cũng đến ngày anh ra trường, dường như anh rất vui khi bây giờ mình có thể ra ngoài đi làm, có thể dần dần lo được cuộc sống của mình. Hôm đó cô cũng cầm một bó hoa đến chúc mừng anh, hai người đã có một buổi tối rất vui vẻ, những đó cũng được xem là buổi tôi vui vẻ cuối cùng của họ. Lúc vừa về đến nhà bố mẹ đã gọi anh lại và nói "Con đã tốt nghiệp đại học rồi. bây giờ bố mẹ muốn cho con đi du học nước ngoài để có thể học hỏi được thêm kinh nghiệm và nâng cao hơn năng lực của bản thân” Anh đã rất bất ngờ trước quyết định của bố mẹ mình "Sao tự nhiên bố mẹ lại muốn con đi du học” "Đó là những gì bố mẹ muốn tốt cho con thôi” "Nhưng bây giờ con không muốn đi du học, con chỉ muốn ra đi làm” "Đừng nói với bố mẹ là con vì cô gái đó, bố mẹ biết con đã giúp cô bé đó vui vẻ hơn. Nhưng không có nghĩa vì giúp cô bé đó mà con từ bỏ tương lai của mình. Từ nhỏ tới giờ bố mẹ không hè ép con làm điều gì, ngay cả nghề nghiệp con chọn, tuy nhiên con cũng không làm cho bố mẹ phải lo lắng. Nhưng không vì thế mà con có thể vì một cô gái mà từ bỏ cơ hội tốt như thế này”
- "Nhưng con không muốn, con chỉ muốn mình đưa những gì học được trong nhà trường để ra thực hành ngoài công việc, con không muốn mình lãng phí quá nhiều thời gian trong ghế nhà trường” "Học càng nhiều thì kinh nghiệm và kiến thức của con sẽ vững vàng hơn. Mà thô bố mẹ quyết định rồi, con cứ biết vậy là được” Anh chỉ biết lấy hai tay vò tóc mình, sao bố mẹ không cho mình quyết định, không nghe ý kiến của mình, anh phải làm sao với cô đây, khi mà hai người tình cảm mới tốt lên đã gặp phải chuyện này. Quân vẫn đến trường cô, thấy nụ cười nở trên môi khi gặp mình mà anh không giám nói gì đến chuyện bố mẹ bắt mình đi du học. Anh không muốn cô lại phải quay về cuộc sống trước đây. Anh sẽ nói với bố mẹ dù thế nào thì anh vẫn không đi. Nhưng anh nào có ngò bố mẹ mình đã chuẩn bị trước hết tất cả, nếu anh không đi sẽ trực tiếp đến gặp cô và bắt cô phải xa anh mãi mãi. Anh rất sợ ,sợ điều đó sẽ xảy ra. Anh chỉ xin bố mẹ cho anh gặp cô lần cuối trước khi đi, anh không giám nói trược tiếp với cô chỉ đành để lại một bức thư nhờ cô bạn trong phòng cô đưa lại. Anh sọ nhìn thấy cô anh không đành lòng ra đi. Ngày ra đi anh rất muốn có bàn tay ai đó níu lại, không muốn chuyến đi này làm mình phải hối hận. Sang một đất nước xa lạ không ai thân thích anh lại nhớ cô nhiều hơn, để làm vơi đi nổi nhớ anh chỉ có cách là vùi đầu vào học, anh tham gia các hoạt động ngoại khóa nhiều hơn, vì anh sợ nấu mình không làm như thế sẽ phải
- chạy về gặp cô mất. Còn cô từ khi nhận được lá thư của anh để lại thì chỉ biết ngẩn ngờ, mỗi giờ học xong cô lại ra ghế đá trước sân, chổ mà hai người thường hay ngồi nói chuyện với nhau. Cô laị quay về vớ vỏ bọc của mình trước đây, lại im lặng ít nói giống như một cái bóng vậy. Và rồi thời gian cũng cứ thế mà trôi đi, hai người có hai cách lựa chọn khác nhau để không nhớ về nhau. Vậy là anh cũng đã quay về, bằng nổ lực hết mình của anh thì khóa học cũng đã kết thúc trước thời hạn. Anh không muốn cho ai biết trước là mình về. Vừa xuống sân bay là anh chạy ngay đến trường cô, khi vừa bước vào thấy cô vẫn ngồi đó, chiếc ghế mà cô vẫn thường chờ anh mỗi lúc cuối buổi học, mọi cảm xúc lìm nén bao lâu nay dường như đã vỡ òa. Anh chạy lại ôm chầm lấy cô. Thoáng chút sững sờ ngạc nhiên, nhưng khi nhận ra sự quen thuộc của anh cô chỉ biết đứng lặng yên mặc cho anh ôm mình, rồi cô cất tiếng nói " em tưởng anh sẽ không bao giờ muốn gặp em nữa, giống như mọi người nói em sinh ra là một điều gì đó không may mắn vì vậy bố mẹ mới bỏ đi” "Em không được nói như vậy, ít nhất đối với anh có em là một sự may mắn và anh không muốn sự may mắn của mình mất đi, em hiểu chứ, vì vậy em phải luôn ở bên cạnh anh, để cho sự may mắn luôn tồn tại hiểu chứ” Hai người chỉ biết ôm nhau thật chặt để giảm bớt nỗi nhớ nhung bấy lâu nay. Hạnh phúc chỉ đến khi mà chúng ta biết cách nắm giữ chúng.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn