intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

chẳng thể nói lời yêu: phần 1

Chia sẻ: Phuc Nguyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:147

42
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"chẳng thể nói lời yêu" - câu chuyện ngôn tình của tác giả lâm phỉ nhiên mang lại những tình cảm khi yêu mà chưa nói nên lời, đó là cảm giác khó khăn. câu chuyện là những lời tâm sự, những sự giãi bày tình cảm của một người con gái khi yêu mang trong mình nhiều tâm sự về người mình yêu. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: chẳng thể nói lời yêu: phần 1

Giới thiệu Chẳng Thể Nói Lời Yêu<br /> Chẳng Thể Nói Lời Yêu câu chuyện ngôn tình của tác giả Lâm Phỉ Nhiên<br /> mang lại những tình cảm khi yêu mà chưa nói nên lời, đó là cảm giác khó<br /> khăn. <br /> Ai chắc hẳn cũng đã từng thầm thương trộm nhớ về một người trong mộng<br /> nhưng sự rụt rè, e ngại hay những lý do nào đó có thể sẽ làm cho mđánh rơi<br /> tình cảm ấy. <br /> Câu chuyện là những lời tâm sự, những sự giãi bày tình cảm của một người<br /> con gái khi yêu mang trong mình nhiều tâm sự về người mình yêu..<br /> Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br /> <br /> Chương 1: CHƯƠNG 1<br /> Tại một thành phố miền Nam tuyết không ngừng rơi, kênh truyền hình nào<br /> đó đang phát chương trình buổi tối, có vẻ như đang đến đoạn cao trào, trên<br /> sân khấu, Trần Dịch Tấn cất cao giọng hát: “Xin em hãy nói cho anh biết,<br /> chúng ta vì sao lại trở thành người dưng? Xin em hãy nói cho anh biết, có<br /> điều gì đau đớn hơn sự trầm lặng?...”[*]<br /> [*] Lời bài hát Sall we talk.<br /> Cả thành phố đột ngột bị nhấn chìm trong ánh đèn neon và pháo hoa rực rỡ.<br /> Chợt nhớ tới người ấy khi mười bảy tuổi, chàng trai anh tuấn tiến về phía cô<br /> và nói: “Đừng sợ, có tớ ở đây”.<br /> Cảnh vật trong hồi ức như thước phim quay chậm, gương mặt Cố An Sênh<br /> ân hiện giữa tầng tầng lớp lớp tro bụi của dĩ vãng.<br /> Đó là chàng trai mà cô thầm thích nhiều năm, anh cũng giống như nhiều<br /> người con trai khác, biết chơi bóng rổ, biết đánh guitar, anh có đôi mắt<br /> quyến rũ và nụ cười mê hồn. Có lẽ do cô đã tự mình phóng đại lên quá<br /> nhiều, giống như thái độ khinh bỉ của Lập Hạ sau này: “Cậu là ví dụ điển<br /> hình của hội chứng thiếu nữ mơ mộng, xem quá nhiều phim thần tượng.<br /> Cuộc sống hiện đại đang hình thành một tầng lớp người có xu hướng suy<br /> nghĩ khác thường, kiểu người này hễ có cảm tình với ai đó thì liền tô vẽ,<br /> tưởng tượng ra đủ thứ hào quang rực rỡ rồi áp đặt lên người kia. Thực ra Cố<br /> An Sênh có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là đẹp trai hơn người ta một chút, học<br /> giỏi hơn người ta một chút, IQ cao hơn người ta một chút mà thôi.”<br /> Đúng thế, chỉ như vậy mà thôi, đâu đến nỗi xuất sắc cho lắm, chưa biết<br /> chừng giữa biển người mênh mông quơ tay một cái là vơ được cả rổ.<br /> Nhưng tôi tin, trong cuộc đời của mỗi cô gái đều từng có một người con trai<br /> như vậy. Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗi tương tư thầm kín của riêng bạn,<br /> hoặc cũng có thể bạn là một người may mắn được thần tình yêu chiếu cố, hai<br /> người sẽ cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời. Có thể anh ta không<br /> đẹp trai cho lắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vì có sự xuất hiện của<br /> một thứ tình cảm gọi là “yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Bạn khao khát<br /> được anh ta để mắt đến, bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổi bản thân,<br /> <br /> bạn sẵn sàng vì anh ta mà trở nên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ “yêu”.<br /> Cố An Sênh không hề biết rằng, Nguyễn Tô Mạch đã nghe về anh từ khi cô<br /> mới mười ba tuổi. Làm thế nào để nói ra quãng thời gian thậm chí chẳng thể<br /> gọi là “quá khứ” kia? Là thanh mai trúc mã, hay là “tương tư, tương vọng,<br /> bất tương thân”?<br /> Tôi chỉ sợ, tôi kể thiếu chính xác khiến người nghe không hiểu được cô ấy<br /> đã từng cẩn trọng, từng dè dặt thích người con trai ấy thế nào.<br /> Năm 1999.<br /> Cố An Sênh và Nguyễn Tô Mạch cùng ở trong con ngõ nhỏ mang tên Tịnh<br /> Thủy. Cả ngõ chỉ có hơn mười hộ gia đình, “thú vui tao nhã” của mọi người<br /> là hễ đến chạng vạng sẽ tập trung ở đầu ngõ nghe tiếng kêu thảm thiết của<br /> Cố An Sênh. Hầu như ngày nào cũng vậy, vào đúng giờ đó, còn chuẩn hơn<br /> cả đồng hồ Big Ben. Nguyễn Tô Mạch miêu tả như thế không phải để cố ý<br /> phá hỏng “hình tượng đàn ông” của Cố An Sênh, chẳng qua lúc ấy anh tạo<br /> cho người ta một ấn tượng khó phai. Người lớn thỉnh thoảng lại bàn tán Cố<br /> An Sênh vừa gây ra chuyện tày đình gì, thiếu giáo dục ra sao. Nghe đồn, bố<br /> của Cố An Sênh sau khi đến một thành phố lớn làm ăn đã có người mới và<br /> không trở về. Mọi người đều cho rằng, tính ngỗ ngược của Cố An Sênh là do<br /> từ nhỏ đã thiếu sự dạy bảo của người bố.<br /> Những năm tháng ấy, điều mà Tô Mạch nghe được nhiều nhất chính là<br /> “chiến tích” hiển hách của Cố An Sênh, đốt cháy củi khô nhà này, trộm gạo<br /> nhà kia, đánh con nhà nào đó chảy máu mũi,… Là một đứa trẻ chịu sự giáo<br /> dục nghiêm khắc và luôn có suy nghĩ “phản cách mạng”, Tô Mạch vô cùng<br /> kính nể Cố An Sênh.<br /> Vào tuổi này, bất kỳ cậu bé, cô bé nào cũng cất giấu trong lòng những ý nghĩ<br /> quỷ quái và nghịch ngợm. Phần lớn bọn chúng bộc lộ sự bất mãn ra ngoài,<br /> nhưng vẫn có một số ít cố gắng nuốt vào trong, mà Nguyễn Tô Mạch lại nằm<br /> trong số ít đó. Nếu có bị mắng nhiếc vì những chuyện vặt vãnh, cô sẽ không<br /> bao giờ cãi lại, chỉ cúi đầu khẽ cau mày và không để ai nhìn thấy.<br /> Vì sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, Nguyễn Tô Mạch chưa bao giờ dám<br /> tham gia vào bất kỳ vụ tụ tập nào, thế nên, tuy đã nghe tới cái tên Cố An<br /> Sênh nhiều lần nhưng cô vẫn chưa được gặp người thật. Điều này khiến Tô<br /> Mạch vô cùng buồn bực, cô nghĩ, vì sao hai người ở cùng một con ngõ mà<br /> chẳng một lần gặp nhau, vô duyên đến vậy ư? Thế nên, khi gặp được Cố An<br /> <br /> Sênh, Nguyễn Tô Mạch đúng là cần cảm ơn một người, cho dù đó là người<br /> mà cô rất ghét.<br /> Trong ngõ Tịnh Thủy hồi ấy có một tên con trai họ Đổng, tai to mặt lớn, mỗi<br /> khi cậu ta chán chường thì kiểu gì cũng nghĩ ra vài trò bắt nạt người khác.<br /> Cố An Sênh đặt cho cậu ta biệt danh là “Đổng đầu sỏ”.<br /> Lần nọ, Đổng đầu sỏ dẫ theo đám tay chân của mình đi bắt nạt Nguyễn Tô<br /> Mạch. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cơ thể mập mạp còn chưa dậy thì của cô<br /> và cười lớn: “Ha ha… Tô Mạch, mày ăn kiểu gì mà có được thân hình như<br /> thế này?! Bố mày đã chết rồi mà mày vẫn rất tròn trịa, thật không dễ dãng<br /> gì!”.<br /> Sau đó là một trận cười ầm ĩ.<br /> Ký ức lại ùa về. Bố cô qua đời vì bệnh nặng, trụ cột trong nhà phút chốc sụp<br /> đổ, mọi gánh nặng đều đè lên đôi vai của mẹ cô. Áp lực cuộc sống và sự<br /> thiếu thốn tình cảm khiến Lâm Tịch mệt mỏi, tính khí dần trở nên khó chịu,<br /> thường xuyên gắt gỏng vô cớ. Nguyễn Tô Mạch từ lâu đã luyện được cách<br /> nhắm mắt làm ngơ trước những trận mắng nhiếc đinh tai nhức óc của mẹ. Cô<br /> không trách mẹ, có gì đáng trách đâu? Nhiều năm trôi qua, cô đã dần trưởng<br /> thành, cũng giống như những bạn nữ cùng trang lứa, cô có tâm sự, có nỗi<br /> phiền muộn riêng. Cuộc sống không đến nỗi tệ, chỉ là thỉnh thoảng phải làm<br /> quá nhiều việc nhà khiến cô mệt mỏi. Về phương diện vật chất, vì không tiếp<br /> xúc nhiều nên cô cũng không có ham muốn. Đối với cô, chuyện hài lòng<br /> nhất có lẽ chính là được nhận giấy khen ở trường và những viên kẹo Thỏ<br /> trắng ngòn ngọt, mềm mềm.<br /> Nguyễn Tô Mạch cũng biết, mẹ là người yêu thương cô nhất, nếu không, mẹ<br /> đã chẳng hao tổn tâm tư để cô được vào học trường tiểu học tốt nhất thị trấn.<br /> Ngôi trường này là do mấy vị lãnh đạo thành phố thành lập, muốn vào học<br /> phải trải qua một kỳ thi tuyển khó khăn. Cũng may, về chuyện học hành, Tô<br /> Mạch không khiến mẹ lo lắng, cô dễ dàng nhận được giấy báo nhập học. Mẹ<br /> vui mừng thưởng cho cô một túi kẹo thỏ trắng thật to, gặp ai cũng không<br /> ngớt miệng khoe con gái học giỏi. Tô Mạch thích nhất là ngắm nhìn gương<br /> mặt mang chút kiêu ngạo của mẹ, vì thế cô càng nỗ lực học tập để khiến mẹ<br /> hài lòng, mẹ hài lòng thì sẽ không mắng mỏ cô, ngược lại còn thưởng co cô<br /> càng nhiều kẹo.<br /> Hứng chịu sự châm chọc của Đổng đầu sỏ, Tô Mạch rất muốn phản kích. Cô<br /> tưởng tượng ra cảnh mình là nữ chính trong những bộ phim truyền hình,<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2