Giới thiệu Chẳng Thể Nói Lời Yêu<br />
Chẳng Thể Nói Lời Yêu câu chuyện ngôn tình của tác giả Lâm Phỉ Nhiên<br />
mang lại những tình cảm khi yêu mà chưa nói nên lời, đó là cảm giác khó<br />
khăn. <br />
Ai chắc hẳn cũng đã từng thầm thương trộm nhớ về một người trong mộng<br />
nhưng sự rụt rè, e ngại hay những lý do nào đó có thể sẽ làm cho mđánh rơi<br />
tình cảm ấy. <br />
Câu chuyện là những lời tâm sự, những sự giãi bày tình cảm của một người<br />
con gái khi yêu mang trong mình nhiều tâm sự về người mình yêu..<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1: CHƯƠNG 1<br />
Tại một thành phố miền Nam tuyết không ngừng rơi, kênh truyền hình nào<br />
đó đang phát chương trình buổi tối, có vẻ như đang đến đoạn cao trào, trên<br />
sân khấu, Trần Dịch Tấn cất cao giọng hát: “Xin em hãy nói cho anh biết,<br />
chúng ta vì sao lại trở thành người dưng? Xin em hãy nói cho anh biết, có<br />
điều gì đau đớn hơn sự trầm lặng?...”[*]<br />
[*] Lời bài hát Sall we talk.<br />
Cả thành phố đột ngột bị nhấn chìm trong ánh đèn neon và pháo hoa rực rỡ.<br />
Chợt nhớ tới người ấy khi mười bảy tuổi, chàng trai anh tuấn tiến về phía cô<br />
và nói: “Đừng sợ, có tớ ở đây”.<br />
Cảnh vật trong hồi ức như thước phim quay chậm, gương mặt Cố An Sênh<br />
ân hiện giữa tầng tầng lớp lớp tro bụi của dĩ vãng.<br />
Đó là chàng trai mà cô thầm thích nhiều năm, anh cũng giống như nhiều<br />
người con trai khác, biết chơi bóng rổ, biết đánh guitar, anh có đôi mắt<br />
quyến rũ và nụ cười mê hồn. Có lẽ do cô đã tự mình phóng đại lên quá<br />
nhiều, giống như thái độ khinh bỉ của Lập Hạ sau này: “Cậu là ví dụ điển<br />
hình của hội chứng thiếu nữ mơ mộng, xem quá nhiều phim thần tượng.<br />
Cuộc sống hiện đại đang hình thành một tầng lớp người có xu hướng suy<br />
nghĩ khác thường, kiểu người này hễ có cảm tình với ai đó thì liền tô vẽ,<br />
tưởng tượng ra đủ thứ hào quang rực rỡ rồi áp đặt lên người kia. Thực ra Cố<br />
An Sênh có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là đẹp trai hơn người ta một chút, học<br />
giỏi hơn người ta một chút, IQ cao hơn người ta một chút mà thôi.”<br />
Đúng thế, chỉ như vậy mà thôi, đâu đến nỗi xuất sắc cho lắm, chưa biết<br />
chừng giữa biển người mênh mông quơ tay một cái là vơ được cả rổ.<br />
Nhưng tôi tin, trong cuộc đời của mỗi cô gái đều từng có một người con trai<br />
như vậy. Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗi tương tư thầm kín của riêng bạn,<br />
hoặc cũng có thể bạn là một người may mắn được thần tình yêu chiếu cố, hai<br />
người sẽ cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời. Có thể anh ta không<br />
đẹp trai cho lắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vì có sự xuất hiện của<br />
một thứ tình cảm gọi là “yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Bạn khao khát<br />
được anh ta để mắt đến, bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổi bản thân,<br />
<br />
bạn sẵn sàng vì anh ta mà trở nên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ “yêu”.<br />
Cố An Sênh không hề biết rằng, Nguyễn Tô Mạch đã nghe về anh từ khi cô<br />
mới mười ba tuổi. Làm thế nào để nói ra quãng thời gian thậm chí chẳng thể<br />
gọi là “quá khứ” kia? Là thanh mai trúc mã, hay là “tương tư, tương vọng,<br />
bất tương thân”?<br />
Tôi chỉ sợ, tôi kể thiếu chính xác khiến người nghe không hiểu được cô ấy<br />
đã từng cẩn trọng, từng dè dặt thích người con trai ấy thế nào.<br />
Năm 1999.<br />
Cố An Sênh và Nguyễn Tô Mạch cùng ở trong con ngõ nhỏ mang tên Tịnh<br />
Thủy. Cả ngõ chỉ có hơn mười hộ gia đình, “thú vui tao nhã” của mọi người<br />
là hễ đến chạng vạng sẽ tập trung ở đầu ngõ nghe tiếng kêu thảm thiết của<br />
Cố An Sênh. Hầu như ngày nào cũng vậy, vào đúng giờ đó, còn chuẩn hơn<br />
cả đồng hồ Big Ben. Nguyễn Tô Mạch miêu tả như thế không phải để cố ý<br />
phá hỏng “hình tượng đàn ông” của Cố An Sênh, chẳng qua lúc ấy anh tạo<br />
cho người ta một ấn tượng khó phai. Người lớn thỉnh thoảng lại bàn tán Cố<br />
An Sênh vừa gây ra chuyện tày đình gì, thiếu giáo dục ra sao. Nghe đồn, bố<br />
của Cố An Sênh sau khi đến một thành phố lớn làm ăn đã có người mới và<br />
không trở về. Mọi người đều cho rằng, tính ngỗ ngược của Cố An Sênh là do<br />
từ nhỏ đã thiếu sự dạy bảo của người bố.<br />
Những năm tháng ấy, điều mà Tô Mạch nghe được nhiều nhất chính là<br />
“chiến tích” hiển hách của Cố An Sênh, đốt cháy củi khô nhà này, trộm gạo<br />
nhà kia, đánh con nhà nào đó chảy máu mũi,… Là một đứa trẻ chịu sự giáo<br />
dục nghiêm khắc và luôn có suy nghĩ “phản cách mạng”, Tô Mạch vô cùng<br />
kính nể Cố An Sênh.<br />
Vào tuổi này, bất kỳ cậu bé, cô bé nào cũng cất giấu trong lòng những ý nghĩ<br />
quỷ quái và nghịch ngợm. Phần lớn bọn chúng bộc lộ sự bất mãn ra ngoài,<br />
nhưng vẫn có một số ít cố gắng nuốt vào trong, mà Nguyễn Tô Mạch lại nằm<br />
trong số ít đó. Nếu có bị mắng nhiếc vì những chuyện vặt vãnh, cô sẽ không<br />
bao giờ cãi lại, chỉ cúi đầu khẽ cau mày và không để ai nhìn thấy.<br />
Vì sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, Nguyễn Tô Mạch chưa bao giờ dám<br />
tham gia vào bất kỳ vụ tụ tập nào, thế nên, tuy đã nghe tới cái tên Cố An<br />
Sênh nhiều lần nhưng cô vẫn chưa được gặp người thật. Điều này khiến Tô<br />
Mạch vô cùng buồn bực, cô nghĩ, vì sao hai người ở cùng một con ngõ mà<br />
chẳng một lần gặp nhau, vô duyên đến vậy ư? Thế nên, khi gặp được Cố An<br />
<br />
Sênh, Nguyễn Tô Mạch đúng là cần cảm ơn một người, cho dù đó là người<br />
mà cô rất ghét.<br />
Trong ngõ Tịnh Thủy hồi ấy có một tên con trai họ Đổng, tai to mặt lớn, mỗi<br />
khi cậu ta chán chường thì kiểu gì cũng nghĩ ra vài trò bắt nạt người khác.<br />
Cố An Sênh đặt cho cậu ta biệt danh là “Đổng đầu sỏ”.<br />
Lần nọ, Đổng đầu sỏ dẫ theo đám tay chân của mình đi bắt nạt Nguyễn Tô<br />
Mạch. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cơ thể mập mạp còn chưa dậy thì của cô<br />
và cười lớn: “Ha ha… Tô Mạch, mày ăn kiểu gì mà có được thân hình như<br />
thế này?! Bố mày đã chết rồi mà mày vẫn rất tròn trịa, thật không dễ dãng<br />
gì!”.<br />
Sau đó là một trận cười ầm ĩ.<br />
Ký ức lại ùa về. Bố cô qua đời vì bệnh nặng, trụ cột trong nhà phút chốc sụp<br />
đổ, mọi gánh nặng đều đè lên đôi vai của mẹ cô. Áp lực cuộc sống và sự<br />
thiếu thốn tình cảm khiến Lâm Tịch mệt mỏi, tính khí dần trở nên khó chịu,<br />
thường xuyên gắt gỏng vô cớ. Nguyễn Tô Mạch từ lâu đã luyện được cách<br />
nhắm mắt làm ngơ trước những trận mắng nhiếc đinh tai nhức óc của mẹ. Cô<br />
không trách mẹ, có gì đáng trách đâu? Nhiều năm trôi qua, cô đã dần trưởng<br />
thành, cũng giống như những bạn nữ cùng trang lứa, cô có tâm sự, có nỗi<br />
phiền muộn riêng. Cuộc sống không đến nỗi tệ, chỉ là thỉnh thoảng phải làm<br />
quá nhiều việc nhà khiến cô mệt mỏi. Về phương diện vật chất, vì không tiếp<br />
xúc nhiều nên cô cũng không có ham muốn. Đối với cô, chuyện hài lòng<br />
nhất có lẽ chính là được nhận giấy khen ở trường và những viên kẹo Thỏ<br />
trắng ngòn ngọt, mềm mềm.<br />
Nguyễn Tô Mạch cũng biết, mẹ là người yêu thương cô nhất, nếu không, mẹ<br />
đã chẳng hao tổn tâm tư để cô được vào học trường tiểu học tốt nhất thị trấn.<br />
Ngôi trường này là do mấy vị lãnh đạo thành phố thành lập, muốn vào học<br />
phải trải qua một kỳ thi tuyển khó khăn. Cũng may, về chuyện học hành, Tô<br />
Mạch không khiến mẹ lo lắng, cô dễ dàng nhận được giấy báo nhập học. Mẹ<br />
vui mừng thưởng cho cô một túi kẹo thỏ trắng thật to, gặp ai cũng không<br />
ngớt miệng khoe con gái học giỏi. Tô Mạch thích nhất là ngắm nhìn gương<br />
mặt mang chút kiêu ngạo của mẹ, vì thế cô càng nỗ lực học tập để khiến mẹ<br />
hài lòng, mẹ hài lòng thì sẽ không mắng mỏ cô, ngược lại còn thưởng co cô<br />
càng nhiều kẹo.<br />
Hứng chịu sự châm chọc của Đổng đầu sỏ, Tô Mạch rất muốn phản kích. Cô<br />
tưởng tượng ra cảnh mình là nữ chính trong những bộ phim truyền hình,<br />
<br />