Chương 22: CHƯƠNG 22<br />
Rời khỏi đại học B đã là hơn hai giờ chiều, Tần Sở và Tô Mạch đi bộ tới một<br />
quán ăn nhỏ gần đó để ăn trưa. Giờ này quán vắng khách, chủ quán niềm nở<br />
mời hai người ngồi rồi đưa thực đơn ra.<br />
Nghe thấy Tần Sở gọi thịt xào ớt xanh, Tô Mạch liền nói: “Tôi không ăn ớt<br />
xanh!”.<br />
Thực ra cô không phải người kén ăn, từ nhỏ đến lớn chỉ không động đũa vào<br />
một thứ duy nhất là ớt. Tần Sở lại cho rằng tâm trạng cô không tốt, nên<br />
không bận tâm tới.<br />
Phục vụ dọn món lên, Tần Sở tốt bụng gắp thức ăn vào bát cho Tô Mạch<br />
nhưng cô hằn học ném đôi đũa lên bàn.<br />
“Tôi đã bảo tôi không ăn ớt xanh rồi cơ mà!”.<br />
Tần đại thiếu gia đâu chịu để người khác quát nạt như thế? Anh nghe xong,<br />
nhất thời nổi xung, cũng quăng đũa đi rồi gằn giọng: “Nguyễn Tô Mạch! Cô<br />
nghĩ cô là ai hả? Cô tưởng rằng ai cũng phải chiều chuộng, nhường nhịn cô<br />
ư? Nếu tôi mà là Cố An Sênh, tôi cũng sẽ không thích cô! Cô chẳng có điểm<br />
gì đáng để người ta thích cả! Bình thường trêu chọc vài câu là cô nổi đoá lên,<br />
coi như cô ngây thơ, nhưng thực chất cô đâu có ngây thơ, mà là vô tâm!”.<br />
Tần Sở còn chưa nói hết đã bị Tô Mạch cắt ngang: “Anh lôi chuyện này vào<br />
làm gì? Tôi chỉ nói tôi không ăn ớt xanh! Không ăn ớt xanh là phạm tội<br />
chắc? Đã bảo anh đừng gọi món này rồi mà anh lờ đi! Anh gọi mặc anh, tôi<br />
không ăn đấy thì sao? Không ăn là không ăn, cho anh tức chết đi!”.<br />
Thấy Tô Mạch giận dỗi đến mức nói năng có phần lộn xộn, Tần Sở chẳng nỡ<br />
đôi co thêm nữa. Anh cúi đầu nhìn, phát hiện cô đang khóc. Anh thở dài, kéo<br />
ghế đến ngồi cạnh cô, để cô dựa đầu vào vai mình rồi vừa vỗ lưng cô, vừa an<br />
ủi: “Không ăn thì thôi, có gì đâu mà phải khóc!”.<br />
Thực ra, trong lòng Tần Sở hiểu rõ Tô Mạch đang khó chịu về chuyện của<br />
Cố An Sênh, chẳng qua anh không muốn vạch trần mà thôi.<br />
Tô Mạch khóc nức nở một trận, nước mắt nước mũi lau hết vào áo của Tần<br />
<br />
Sở. Sau đó cô ngẩng lên, sụt sịt nói: “Tôi muốn đi uống rượu”.<br />
Biết tửu lượng của Tô Mạch cực kỳ kém, Tần Sở không do dự từ chối: “Tôi<br />
muốn về nhà!”.<br />
Tô Mạch lại nói: “Thất tình được ưu tiên!”.<br />
Tần Sở nhất định không nhượng bộ: “Về nhà!”.<br />
Thế là hai người quyết định chọn giải pháp: về nhà Tần Sở uống rượu.<br />
Kết quả, Tô Mạch hôm ấy vô cùng phấn khích, tửu lượng cực kỳ tốt. Sau khi<br />
giải quyết sạch sẽ chai Chateau Lafite 1987, cô còn bắc ghế lên lấy thêm một<br />
chai Martell Cordon Bleu.<br />
Vì chưa từng uống rượu Tây nên Tô Mạch không biết rằng rượu này phát tác<br />
chậm, không đổi đồ uống sẽ hại đến cổ họng. Tần Sở chưa kịp ngăn cản thì<br />
cô đã nốc một ngụm lớn.<br />
Cổ họng bỏng rát. Tô Mạch ôm cổ nhảy cẫng lên. Cô nhớ đến ngày nọ ở<br />
quán bar với Cố An Sênh, anh cũng uống phải thứ gì đó rất khó nuốt, lúc ấy<br />
cô còn cười mà đùa rằng, cái gì cho vào dạ dày rồi cũng như nhau, lúc ấy<br />
anh đã mỉm cười nói cô đáng yêu…<br />
Cô làm sao có thể ngờ được, đó là cuộc đối thoại cuối cùng giữa cô và anh.<br />
Cái tên và khuôn mặt của Cố An Sênh không hề bị men say xua đi. Trái lại,<br />
Tô Mạch càng uống lại càng nhớ về anh.<br />
Tần Sở đứng dậy, chẳng tốn chút sức lực nào đã có thể lấy được chai rượu<br />
trong tay Tô Mạch. Cô cướp lại, hai người cứ như vậy giằng co cho đến khi<br />
chai rượu rơi xuống nền nhà. Mảnh thuỷ tinh bắn tung toé, chất lỏng màu đỏ<br />
bắn đầy ống quần của Tần Sở. Anh sa sầm nét mặt: “Nguyễn Tô Mạch, từ<br />
mai trở đi, mỗi tháng trừ hai trăm tệ vào tiền lương!”.<br />
Mặc dù ngấm men rượu nhưng nghe đến chuyện tiền nong, Tô Mạch lập tức<br />
tỉnh táo. Cô hung hăng kêu gào: “Vì sao? Vì sao?”.<br />
Tần Sở cười: “Tôi hỏi cô, nếu như một vật mà cô coi như bảo bối bị phá<br />
hỏng, cô có tức giận không?”.<br />
<br />
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Mạch đáp: “Đương nhiên có!”.<br />
“Vậy cô có bắt người làm hỏng đồ của cô đền không?”<br />
Tô Mạch đang định nói: “Nếu quan hệ tốt thì không cần…”, nhưng Tần Sở<br />
đã bổ sung thêm một câu: “Giả dụ như tôi làm hỏng đồ của cô?”.<br />
Gần như ngay lập tức, Tô Mạch đáp: “Nhất định rồi!”.<br />
Thế là, Tần Sở đắc ý cười: “Vậy là đúng rồi! Tô Mạch, nhìn đi”. Vừa nói,<br />
anh vừa nhấc một chân lên: “Giờ có cần tôi giải thích thêm không?”.<br />
Nhìn chằm chằm vào ống quần ướt sũng vì rượu của Tần Sở. Tô Mạch khẽ<br />
cắn môi. Cảm giác bị đưa vào tròng thật là khó chịu.<br />
“Đây là bảo bối của anh? Cho tôi xin! Vì một chiếc quần rách mà làm khó<br />
thường dân như tôi, anh không thấy xấu hổ à?”.<br />
“Đương nhiên, trong nhà này dù to dù bé cái gì cũng là bảo bối của tôi cả!”<br />
Nghe vậy, mặt Tô Mạch bỗng dưng đỏ ửng. Trong nhà này cái gì cũng là<br />
bảo bối của anh ta ư? Hiện tại, cô cũng đang ở trong nhà này mà!<br />
Chợt nghĩ đến điều gì, Tô Mạch tỉ mỉ quan sát Tần Sở. Cô nhìn anh rất lâu,<br />
khiến anh có chút mất tự nhiên. Sau đó, cô bỗng sờ lên mặt anh.<br />
Tần Sở nhíu mày, né tránh ngón tay của cô.<br />
Tô Mạch lại nói: “Tần Sở, cả đời này sẽ không ai cần tôi nữa phải không?”<br />
Giọng điệu của cô vô cùng nghiêm túc. Tần Sở có thể nhìn thấy rõ trong ánh<br />
mắt cô thoáng hiện lên một nỗi bi ai. Một lát sau, anh mới khó khăn mở<br />
miệng: “Chắc là vẫn có!”.<br />
Tô Mạch lập tức hỏi: “Ai? Ai? Vì sao người đó vẫn chưa đến tìm tôi? Anh ta<br />
vẫn đang trên dường đi hay đã bị khó khăn chông gai làm chết rồi?”.<br />
Tần Sở càng nghe càng thấy không ổn.<br />
“Rốt cuộc cô muốn nói gì? Tôi cảnh cáo cô, không được say! Cô mà say tôi<br />
sẽ ném cô ra đường đấy!”.<br />
<br />
Nghe vậy, Tô Mạch liền mếu máo: “Anh thật độc ác! Nhưng mà Tần Sở, tôi<br />
nói cho anh biết, tôi không hề say, tôi chỉ…chỉ muốn hỏi anh…chuyện anh<br />
nói sáng nay có tính nữa không? Anh còn muốn bao nuôi tôi nữa không?”.<br />
Hỏi xong, Tô Mạch cũng cảm thấy vấn đề này buồn cười. Lúc sáng hai<br />
người chỉ nói đùa mà thôi, sao cô có thể nghĩ đến chuyện mượn tay người<br />
đàn ông này để bám víu, thoát khỏi đầm lầy của Cố An Sênh? Anh sẽ đồng ý<br />
ư?<br />
Đang trong trạng thái mông lung, cô chợt nghe thấy Tần Sở lên tiếng: “Cầu<br />
xin tôi đi!”.<br />
Tô Mạch ngẩng đầu: “Hả?”<br />
Tần Sở nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại: “Nếu cô cầu xin tôi thì tôi sẽ chấp<br />
nhận”.<br />
Tô Mạch cười khúc khích rồi vờ nghiêm túc nói: “Tần đại gia, cầu xin ngài<br />
thu nhận nô tì, được không?”.<br />
Tần Sở hơi nghiêng đầu, cười một cách gian xảo: “Được!”.<br />
…<br />
Tần Sở không hề lừa Tô Mạch. Trong thế giới tình cảm của anh, chỉ có thành<br />
thực và cô cùng thành thực. Nếu có dối trá, tốt nhất là đừng để anh phát hiện<br />
ra. Thế nhưng, Tần Sở biết rõ, Tô Mạch đưa ra yêu cầu kia không phải vì<br />
thích mình. Cô hiện tại như kẻ chết đuối muốn kiếm một cây sào để bám víu<br />
lấy. Từ bao giờ anh lại có thú vui đi giúp đỡ người khác như thế? Tần Sở<br />
cười tự giễu.<br />
Vốn ban đầu chỉ có mình Tô Mạch mượn rượu giải sầu, nhưng sau đó cả Tần<br />
Sở cũng góp vài chén. Cuối cùng, hai người say mềm, ngủ thiếp đi lúc nào<br />
không hay, phòng khách bừa bộn như bãi chiến trường.<br />
<br />
Chương 23: CHƯƠNG 23<br />
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Tần Sở tỉnh lại với cái đầu đau như sắp nổ<br />
tung. Nhìn vào điện thoại, thấy những ba mươi hai cuộc gọi nhỡ từ trợ lý,<br />
đến cuộc thứ ba mươi ba, anh mới chậm chạp nghe máy.<br />
“A lô.”<br />
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng sốt sắng: “Tổng giám đốc, chủ tịch<br />
bất ngờ về nước kiểm tra tình hình công việc. Thấy anh không ở công ty, chủ<br />
tịch đã đến nhà anh, giờ này chắc sắp tới nơi rồi đấy ạ”.<br />
Tần Sở day day thái dương, đáp vẻn vẹn ba chữ: “Đã tới rồi”, sau đó, anh<br />
gác máy, nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện.<br />
Lúc này, Tô Mạch vẫn đang đắm chìm trong một giấc mơ vô cùng ngọt<br />
ngào. Trong mơ, cô quay về những ngày học lớp mười hai. Chu Gia Ngôn và<br />
Lập Hạ cá cược với nhau xem Cố An Sênh thích cô hay không. Sau đó, dưới<br />
sự giật dây của Lập Hạ, cô quyết định thổ lộ với Cố An Sênh. Nhưng chẳng<br />
hiểu sao, đứng trước mặt anh, cô lại ấp úng không thể nói được lời nào. Lập<br />
Hạ và Chu Gia Ngôn đứng một bên liên tục cổ vũ: “Nói đi Tô Mạch, nhanh<br />
lên!”.<br />
Tô Mạch vẫn lúng túng như gà mắc tóc, vừa mới thốt ra chữ “Mình…” thì<br />
Cố An Sênh đã mỉm cười xoa tóc cô: “Tô Mạch, cậu muốn ở bên tớ phải<br />
không?”.<br />
Nghe vậy, Lập Hạ liền đắc ý quay sang nói với Chu Gia Ngôn: “Cậu thua<br />
rồi! Sau này phải ở rể nhà tớ!”.<br />
Chu Gia Ngôn ngửa mặt lên thở dài: “Liệt tổ liệt tông nhà họ Chu, con có lỗi<br />
với các vị”.<br />
Tô Mạch sau một hồi ngẩn ngơ cũng vội vàng gật đầu với Cố An Sênh:<br />
“Muốn muốn!”<br />
Thời khắc ấy, thế giới xung quanh bốn người như bừng sáng lộng lẫy.<br />
Một giây tiếp theo, cảm nhận được có thứ gì đang vỗ vào mặt mình, Tô<br />
<br />