TIN VÀO TÌNH YÊU<br />
(Gabrielle Zevin)<br />
<br />
Một<br />
<br />
Chắc hẳn bạn biết cô gái này.<br />
Tóc cô ấy không ngắn, không dài, màu tóc không đậm cũng chẳng nhạt.<br />
Mọi thứ đều ở mức độ lưng chừng.<br />
Cô hay ngồi ngay giữa lớp, và khi đi xe buýt đến trường, cô cũng ngồi ở<br />
hàng ghế giữa.<br />
Cô tham gia nhiều câu lạc bộ, nhưng chưa bao giờ là nhóm trưởng.<br />
Thỉnh thoảng, cô là thư kí; bình thường, cô chỉ là hội viên. Khi hỏi chuyện,<br />
người ta mới biết rằng cô có tham gia sơn đạo cụ cho vở kịch của trường.<br />
Cô luôn luôn được hẹn đến các buổi khiêu vũ, nhưng cô không phải là<br />
sự lựa chọn đầu tiên của mọi người.<br />
Nói chính xác hơn, cô chưa từng là sự lựa chọn đầu tiên của bất cứ ai.<br />
Sở dĩ cô có bạn thân vì bạn thân của người bạn đó đã dọn nhà đến nơi<br />
khác.<br />
Cô có một nhóm bạn để cùng nhau ăn trưa mỗi ngày, nhưng Chúa ơi, họ<br />
mới đáng chán làm sao. Thỉnh thoảng, cô không chịu nổi bọn họ, nên đành<br />
ăn một mình trong thư viện. Thật lòng mà nói, cô thích sách hơn con<br />
người, và người thủ thư luôn vui vẻ mỗi khi nhìn thấy cô.<br />
Cô biết có nhiều người còn tệ hơn mình – cô không nghèo, không xấu<br />
xí, không lạnh lùng và cũng không bị dèm pha. Tất nhiên, cô nhận thức<br />
được rằng sở dĩ cô không bị dèm pha vì không ai thèm để mắt đến cô cả.<br />
Điều ấy không có nghĩa là cô không có những điểm tốt.<br />
Cô khá xinh, có lẽ là vậy, nếu có ai đó chịu khó ngắm nhìn. Cô học<br />
không đến nỗi tệ. Cô không nhậu nhẹt, không đua xe. Cô nói KHÔNG với<br />
chất kích thích. Cô luôn có mặt đúng giờ ở mọi cuộc hẹn. Và nếu phải đến<br />
<br />
trễ, cô sẽ điện thoại báo trước. Và cô cảm thấy tâm hồn mình đã chết đi<br />
một ít, chỉ một ít thôi.<br />
Cô nghĩ, Bạn nghĩ bạn hiểu tôi, nhưng thật ra bạn chẳng hiểu quái gì cả.<br />
Rồi nghĩ, Chẳng có ai trong số các người hiểu được tâm hồn tôi.<br />
Hoặc, Chẳng có ai trong số các người nhận thấy vẻ đẹp của tôi.<br />
Và nghĩ, Hãy nhìn tôi đi, nhìn tôi đi, nhìn tôi đi.<br />
Đôi lúc, cô lại muốn hét toáng lên.<br />
Khi khác, cô lại có ý định nhét đầu mình vô lò nướng bánh.<br />
Nhưng cô không làm vậy.<br />
Cô chỉ viết tất cả mọi suy nghĩ của mình vào một cuốn nhật kí và chờ<br />
đợi.<br />
Chờ đợi có người sẽ đọc nó.<br />
<br />
Hai<br />
<br />
Nhân viên thư viện năm nay là một người mới, tuổi suýt soát với đám<br />
học trò. Với những chiếc váy ngắn cũn bó sát người cùng với áo len mỏng<br />
hàng hiệu của hãng Mary Janes, trông chị ta chẳng khác gì dân ăn chơi.<br />
Những cậu sinh viên năm nhất mọi khi chẳng bao giờ bén mảng đến thư<br />
viện, nay lại thường xuyên lui tới chỉ để ngắm nhìn bộ ngực hấp dẫn của<br />
chị ta. Vị thủ thư này cũng tràn ngập những ý tưởng và những gợi ý về các<br />
loại sách nên đọc mà Paige (hình như tôi đã quên nhắc tên cô gái khi nãy<br />
là Paige đúng không?) luôn cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Paige thích thủ thư<br />
cũ hơn, một người phụ nữ đứng tuổi với làn da xám như màu sơn trên<br />
tường.<br />
“Chào, Paige,” chị ta thì thầm một cách bí ẩn. “Em sẽ thích cuốn này<br />
đấy. Sách mới.” Chị đặt một quyển sách lên bàn trước mặt Paige. Bìa cuốn<br />
sách màu đen. Không hình ảnh minh họa gì, chỉ có tựa đề bằng nhũ bạc:<br />
Người bất tử.<br />
Paige cau mày hoài nghi. “Sách nói về gì vậy ạ?”<br />
“Truyện giả tưởng,” chị ta đáp.<br />
“Em không thích thể loại này.” Paige cho rằng truyện giả tưởng chỉ dành<br />
cho những kẻ yếu đuối, hay mơ mộng viễn vông.<br />
Người đối diện bật cười lớn tiếng. “Nó cũng rất lãng mạn nữa đấy.”<br />
Hầu hết những truyện lãng mạn hiện đại đều nhảm nhí, Paige nghĩ<br />
thầm, nhưng Paige không muốn làm chị ta mất hứng, nên đành ậm ừ. “Ừ<br />
thì... ”<br />
Chị ta lại cười vang. Chắc hẳn đây là týp người luôn thích cười. “Chị<br />
không ép em phải đọc đâu. Nhưng cứ coi qua vài dòng thử xem. Nếu thật<br />
<br />
sự cuốn sách này không hợp gu của em, cứ xếp nó lại trên kệ trả sách lúc đi<br />
ra nhé.”<br />
Paige nhún vai đọc đoạn đầu tiên:<br />
Có hai loại người trên thế giới này: loại người tin vào tình yêu và loại người<br />
không tin. Tôi tin vào tình yêu.<br />
Paige gấp sách lại. Đúng là không phải thể loại sách yêu thích của cô.<br />
Paige luôn tự xếp mình vào loại “không tin vào gì”.<br />
Cô bước đến chỗ kệ sách để xếp nó lại (Thủ thư cũ chưa bao giờ có<br />
những lời đề nghị khiếm nhã như thế này). Tên của tác giả bắt đầu bằng<br />
chữ R, đã có sẵn một khoảng trống đề chờ cuốn Người Bất Tử lấp vào.<br />
Paige đang dợm rút tay ra khỏi kệ sách thì đột nhiên có cảm giác như ai<br />
đó đang nhìn mình. Cô đứng bất động trong giây lát để tận hưởng cảm giác<br />
được ngắm nhìn. Cuối cùng, một cách đầy chậm rãi, cô quay lại.<br />
Chắc chắn rằng Paige chưa bao giờ nhìn thấy, hoặc bị nhìn thấy, bởi<br />
người thanh niên này trước đây. Đôi mắt anh ta là một tổ hợp màu sắc kì<br />
lạ: con ngươi màu tím thẫm lấm tấm ánh bạc pha xám. Anh mặc áo khoác<br />
bằng da bóng, giống như bìa cuốn sách cô vừa mới xếp lên kệ khi nãy. Ở<br />
anh có một nét gì đó khá cổ quái, nhưng cô không xác định được cụ thể đó<br />
là gì. Anh ta, dù có miêu tả thế nào đi chăng nữa, cực kì điển trai.<br />
“Sách không hay à?” anh hỏi.<br />
“Có người nghĩ có lẽ tôi sẽ thích nó, nhưng cuốn này không thuộc thể<br />
loại sách tôi muốn đọc,” cô trả lời nhanh. “Tôi thích sách mang hơi hướng<br />
cổ điển hơn.”<br />
“Tệ thật. Tôi đã hy vọng mình sẽ có một vài gợi ý nào đó.”<br />
“Wuthering Heights,” cô gợi ý.<br />
“Tôi đã đọc rồi.”<br />
“The Tin Drum.”<br />
Vâng, anh ta cũng đã đọc rồi. Cô kể tên hàng loạt tựa sách khác, và anh<br />
đều đã đọc qua tất cả.<br />
<br />