intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chiếc lá mùa đông

Chia sẻ: Thanhquy Quy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:35

60
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trên đời này có bốn cái ngủ của ông bà già hồi xưa mà cho tới nay vẫn chưa biết về cái ngu đó là gì! xin cáo lỗi với quý vị rằng tôi nói chữ ngu vì trong câu phải dùng chữ ấy, thật sự ra là tôi không trách những thân hữu tại vì bị ảnh hưởng bởi năm xưa khi con cái lớn lên đủ tuổi; thì cha

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chiếc lá mùa đông

  1. Chiếc lá mùa đông...
  2. Trên đời này có bốn cái ngủ của ông bà già hồi xưa mà cho tới nay vẫn chưa biết về cái ngu đó là gì! xin cáo lỗi với quý vị rằng tôi nói chữ ngu vì trong câu phải dùng chữ ấy, thật sự ra là tôi không trách những thân hữu tại vì bị ảnh hưởng bởi năm xưa khi con cái lớn lên đủ tuổi; thì cha mẹ gả chồng gả vợ cho con cái theo người mình lựa chọn. Theo tính cách thời nay tôi cũng hiểu rằng cha mẹ chỉ muốn cho con cái xây dựng hạnh phúc trong gia đình! vì lòng đó tôi cũng muốn nói lên lời tạ ơn đến thân phụ, nhưng vì tôi tỏ ra hành động của cái ơn đó; tôi biết rằng cha mẹ vẫn tiếp tục tìm vợ tìm chồng cho con cái theo ý của mình. Nhưng tôi thấy điều đó rất sai trái với thời buổi bây giờ. Hôm nay tôi xin viết lên bài truyện này để giải thích về tính cách lựa chọn vợ chồng cho con cái! trong câu truyện này tôi sẽ nói về tại sao một cô gái xinh đẹp nhưng lại gặp một người chồng rượu chè và đêm về hay hành hạ vợ con, sau câu truyện "Đồi Thông Hai Mộ" cho Nguyễn Đức Tài sáng tác;(tôi, nguyễn anh khoa, và lê đức tín) nay đã khiến tôi dựng lên câu truyện này để nhắc nhở và giải thích đến thân phụ. Sự thật thì tôi không dám nói ra để những người xung quanh buồn phiền! nhất là những thân phụ đã có con trai/gái nhưng muốn gả cho người con dâu/rể theo ý mình muốn, vì vậy nên hôm nay tôi xin viết và gửi câu truyện ngắn này đến với những người thân phụ và xin vui lòng bỏ qua khi đã biết mình có điều sai trái khi lựa chọn vợ chồng cho con cái.
  3. Thưa cùng bạn đọc! tôi xin mượn một chút thì giờ để kể về câu truyện sau đây, câu truyện nói về cuộc tình của một cặp tình nhân đã thương yêu nhau từ 2 năm trước, nhưng khi mẹ của cô gái biết thì không bằng lòng cho cô cưới anh làm chồng; theo cách đó bà đã lựa chọn cho cô một người con rể theo ý bà muốn. Lấy về khoảng độ vài tháng khi cô gái dọn nhà và sống riêng với chồng! không ngờ sau một vài năm cô khám phá rằng anh này cờ bạc và rượu chè, một hôm gần đó khi cô bỏ nhà ra đi và tìm đường về nhà mẹ và tìm lại người yêu cũ; không may mắn anh đã lập gia đình và riêng cô bỏ lại người con cho chồng và hớt đầu lên chùa đi tu. Tôi xin phép mượn tựa đề của bài nhạc và đặt tên là "Chiếc Lá Mùa Đông" xin quý vị cùng chúng tôi đón coi. Bà Thu có một người con gái mang tên là Diễm! bà Thu đã goá chồng từ khi Diễm chưa chào đời vị chiến tranh, năm Diễm lên ba thì không biết cha mình là ai hay đã đi đâu thật xa xôi; Diễm không dám hỏi vì sợ mẹ buồn nhưng đôi khi Diễm cũng thấy mẹ ngồi khóc một mình và cầm lấy tấm hình một người đàn ông mặc đồ lính. Bảy năm sau khi Diễm được lên 10 tuổi và vào lớp 4 lớp 5 ở thành phố Đà Lạt, trong những năm ấy Diễm vẫn còn ngây thơ nhưng chưa biết cha mình là ai, buổi chiều hôm đó khi Diễm tan trược học thì chỉ bước đi một mình về nhà với mẹ; nhưng khi Diễm về nhà và không thấy mẹ mình đâu. Diễm mở cánh cửa cổng và đi
  4. thẳng vào buồng làm bài và chợ mẹ về. Buổi tối khi trời buông xuống và trời cũng trở nên lạnh vào lúc ban tối! lúc ấy Diễm cũng chưa thấy mẹ mình về tới nhà nên hơi lo âu, Diễm định ra khỏi buồng và đi hỏi thăm xung quanh hàng xóm về mẹ; nhưng rồi Diễm lại nghe tiếng cổng mở (keeeeeẹc) lẫn trong tiếng cổng mở. Diễm nghe tiếng mẹ gọi tên mình! Diễm vội vã rời khỏi căn buồng và chạy tới ôm ấp mẹ vào lòng, bà Thu miểm cười và cúi xuống con gái của mình; bà nhìn mặt diễm cũng hơi lo âu nên bà ôm một chút nữa để Diễm bình tĩnh từ cơn âu lo ấy. Ăn cơm xong! Diễm vội vàng giúp mẹ và đi tắm rửa cho sạch để chuẩn bị đi ngủ để dữ xức cho ngày hôm sau, tắm xong và lên nhưng Diễm vẫn thắc mắc hoài tại sao mẹ khóc; Diễm bước tới và nâng mặt mẹ lên và hỏi. Diễm: Tại sao mẹ lại khóc vậy mẹ! hôm nay mẹ buồn hay sao? Bà Thu: Diễm! Diễm, mẹ khóc là bởi vì cha con đã mất trước khi con chào đời; mẹ rất khổ tâm nuôi con cho tới nay. Diễm: Nhưng cha của con là ai vậy mẹ! mẹ nói cho con nghe đi mẹ?
  5. Bà Thu: Cha của con đúng là người trong tấm hình mẹ nhìn hằng ngày, buổi chiều nay khi mẹ ra mộ thăm cha của con; mẹ đã rơi từ giọt nước mắt vì khổ tâm rằng con không có cha từ còn ngây thơ. Diễm: Mẹ có thể cho con coi tấm hình của cha được không? Bà Thu: Diễm! con hãy cầm tấm hình này để coi! đây chính là người cha của con đã qua đời khi còn đi lính, con hãy cầm coi đi; hu hu hu hu hu. Diễm: Mẹ! mẹ à, mẹ à. Hai mẹ con ôm nhau và khóc lóc rì rầm! bà Thu vuốt mái tóc dài của Diễm và cảm thấy ân hận vì cho đến nay bà mới nói cho con gái mình biết, trong suốt mấy năm qua bà đã khổ tâm và giấu kín cái chết của người cha của Diễm, riêng Diễm cảm thấy buồn vì trước khi sinh ra đời đã bị mất người cha đáng yêu thương; khuya hôm đó vào lúc 12:00 đêm. Trong lúc 2 mẹ con đang ngủ giấc say thăm thẳm của nửa đêm về sáng! trong lúc đang năm ngủ thẳng giấc, Diễm buỗng mơ về một người đàn ông về từ bên kia thế giới và nhận mình là cha của Diễm; giật mình Diễm la hét lên vì người đàn ông ấy không phải là người trong tấm hình. Bà thu bên buồng khác của riêng bà và bỗng nghe tiếng la hét của con mình.
  6. Bà Thu chạy từ căn buồng của mình và qua đến căn buồng của Diễm! bà nhẹ nhàng tiến bước tới chiếc giường và ép đầu con vào trong lòng ngực, bà vuốt tóc cho con và không nói lời nào vì biết rằng con bà đang có một giấc chiêm bao độc ác; từ đó cho đến 1/2 giờ sau Diễm trở lại bình phục từ cơn mơ ác mộng. Diễm định kể cho mẹ nghe về chuyện giấc chiêm bao của Diễm! không may mắn bà đã ngủ lại trong một giấc say xưa cho đêm hôm đó, sáng hôm sau bà thức giấc sớm và lo cơm nước cho con gái mình ăn sáng để trước khi đi học; 2 tiếng sau khi Diễm thức giấc. Diễm vội vã vào buồng tắm đánh răng, rửa mặt, và mặc quần áo chuẩn bị đi học; một lát bước ra căn buồng Diễm hỏi mẹ rằng. Diễm: Con chào mẹ! hôm nay mẹ vẫn bình thường? Bà Thu: Ừ con ngoan của mẹ! mẹ nấu trứng ốp la cho con để ăn xong rồi đi học cho giỏi con nhé. Diễm: Buổi tối hôm qua! mẹ có nghe con la lên không mẹ? Bà Thu: Hôm qua mẹ thấy con la lớn lên! mẹ không hiểu vì sao nhưng mẹ qua buồng ngủ của con và ôm con chặt vào lòng mẹ, lúc đó mẹ đang định hỏi con
  7. nhưng mẹ thấy con ngủ mất đất rồi. Diễm: Mẹ ơi! con sợ quá mẹ à, đêm hôm qua con đã mơ đến một người đàn ông; nhưng đặc biệt là người đàn ông ấy tự nhận rằng ông ấy là cha của con cái lúc đó con hết hồn và la lên. Bà Thu: Ha? con nói gì, người đàn ông đó tự nhận ông là bố của con? Diễm: Đúng vậy đó mẹ ơi! nhưng con nhớ người đàn ông đó đâu phải nhìn giống cha trong tấm hình đâu mẹ. Bà Thu ngạc nhiên vì chưa bao giờ nghe con mình nói về giấc chiêm bao thấy bố của nó hiện về trong giấc mộng! ngày tháng rồi cũng trôi qua rất nhanh, 6 năm trôi đi khi Diễm bước vào tuổi 16 khi biết yêu thương; năm ấy Diễm vào nhập học lớp 10. Diễm đã yêu một người bạn trai cùng trong lớp học mang tên Thịnh! năm ấy thịnh có tài rất giỏi về toán và ngôn ngữ, giấc mộng của Thình là lớn lên sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng và từ từ sẽ sản xuất ra bộ phim của riêng anh; trong những năm ấy tánh tình của Diễm khá đổi thay từ một cô con gái buồn phiền và trở nên một cô con gái biết yêu đời. Trong những năm ấy Diễm dự tính rằng khi lớn lên sẽ xin phép mẹ để lấy anh Thịnh làm chồng.
  8. Không may mắn 2 năm sau bà Thu không bằng lòng vì Thịnh và Diễm là trái đạo với nhau! Diễm là người con gái có đạo đức nhưng là người bên phật, còn riêng Thịnh anh là người công giáo và không được bằng lòng bởi cha mẹ; năm đó bà Thu tìm được một người con rể tương lai mà bà đã thích. Bà Thu dắt một gã thanh niêm về nhà và xin giới thiệu với con gái của mình! lúc ấy Diễm thấy hơi buồn vì mẹ không bằng lòng nhưng cô vẫn còn muốn giữ trọn hiếu thảo với mẹ, từ hôm đó Diễm đành phải tránh xa dần Thịnh vì muốn làm lòng mẹ vui nên đành hy sinh; 2 năm kế tiếp là năm Diễm phải ra đi lấy chồng. Trước khi lấy chồng! Diễm đánh một lá thư gửi đến cho Thịnh, trong lá thư đó nói rằng; "Anh Thịnh, xin anh hãy hẹn em ngoài công viên nơi cành hoa hồng; em cần gặp anh gấp. Diễm". Cuối tuần đó Diễm hẹn Thịnh ra ngoài bến công viên vườn hoa thành phố Đà Lạt! Diễm trao thiệp hồng và nói rằng. Diễm: Anh Thịnh! hôm nay em mời anh đến đây là vì trong gia đình em gần có một tin vui. Thịnh: Tin vui gì thế em! mà sao hôm nay em nhìn buồn thế vầy nè. Diễm: Anh Thịnh từ nay em sẽ không còn nhìn thấy anh nữa.
  9. Thịnh: Hả em nói cái gì! em không còn yêu anh nữa sao? Diễm: Anh, em phải ra đi lấy chồng và phụ giúp gia đình chồng em và cả bản thân mẹ. Thịnh: Trời ơi! Diễm sao em nỡ đành nào bỏ anh đi lấy chồng như thế vậy hả em, anh có làm gì sao với em hả? Diễm: Anh Thịnh, mẹ em đã không bằng lòng anh về nhà làm chồng em; hôm nay em gặp anh nơi đây lần cuối trước khi em ra đi lấy chồng. Thịnh: Diễm, em hãy cầm lấy chiếc lá cuối cùng trừ trên cành cây, hôm nay trong dịp mùa đông cũng là ngày cuối cùng mình nhìn thấy nhau; mỗi khi em nhớ đến anh. Mong em hãy nhìn chiếc lá này và tưởng nhớ về anh. Cơn gió lạnh thổi thoáng qua và lơi chiếc lá cuối cùng từ trên cây xuống tay Thịnh! Thịnh cầm lấy tay Diễm và trao nàng chiếc lá cuối cùng ấy, mùa xuân năm sau là ngày Thịnh tiễn đưa Diễm lên xe hoa theo chồng, Vu quy hôm ấy mọi người rất vui vẻ cùng nhau; nhưng chỉ riêng mình Thịnh và Diễm có nỗi buồn riêng cùng
  10. nhau. Tiệc cưới ban chiều hôm ấy vào khoảng lúc 7:00 tối! khi cô dâu và chú rể đi xung quanh mọi bàn để nghe những lời chúc tụng tốt đẹp của những người xung quanh, khi bước tới bàn ăn của Thịnh; Diễm cố gắng để níu kéo nước của mình nhưng rồi nàng vẫn phải tuôn những giọng lệ cuối cùng cho anh. Tất cả mọi người đều nói xong và cuối cùng đến lần Thịnh. Thịnh vừa khóc và run lật bật nên không nói với Diễm lời chúc tụng tốt đẹp nào! ông ngồi bên cạnh thấy vậy nên cầm micro và nói những lời chúc tụng để thay thế cho Thịnh, đám cưới xọng Diễm vẫn còn buồn nhưng phải sống hạnh phúc với chồng để lấy lòng người mẹ đáng yêu của mình; 6 tháng đầu Hưng (chồng của Diễm) yêu thương vợ rất nhiều nhưng chỉ vì muốn lấy lòng mẹ vợ. Diễm không may mắn vì 6 tháng sau mới biết được rằng Hưng lên cơn ghiền rượu chè! ban đầu Diễm thay rằng Hưng đi từ sáng đến tối khoảng 10:00 mới về, nhưng càng lúc Hưng càng xa cách Diễm, có khi Hưng lại không quay trở về cho 3 ngày; 3 ngày sau khi Hưng trở về vơi khuôn mặt đỏ như người say rượu. Diễm bực mình và mở miệng ra hỏi rằng. Diễm: Sao cứ tối ngày anh đi đâu vậy! mà từ sáng đến chiều mà còn không về làm cho tôi lo quá vậy nè, anh muốn làm gì thì anh làm; nhưng anh cũng phải gọi về cho em một tiếng chứ ai mà im lìm như vầy đây.
  11. Hưng: Mày im đi đó nha mày! nhà này tao mua là tao đi tao ở lúc nào chẳng được. Diễm: Nhưng ông cũng phải gọi về để báo cho con vợ ông biết nữa chứ! bộ ông không có thương tôi hay sao vậy trời? Hưng: Mày đừng có hỗn láo nha mày! mày mà nói một câu nữa là tao sẽ tát vào mặt mày ngay nghe không huh. Diễm: Bay giờ anh nhất định là cái lời to tiếng với tôi phải không! bây giờ tôi mời anh đi khỏi nhà này ngay tức khắc. Hưng: Mày im không tao đập mày chết bây giờ! tao chưa có bao giờ thấy con vợ nào mà láo toét như mày vầy nè, nếu bây giờ mày muốn thì cứ việc xách gói ra đi với thằng khác đi nhá; mày đi đi chứ kẻo tao đánh mày bây giờ chứ huh. Lẫn sau tiếng **** bới của Hưng! Hưng rút dây thắt lưng và quật vào trong lưng của vợ mình vài cái, ngay lúc đó Hưng lại tát vào trong mặt của vợ thêm một vài cái nữa và đi thẳng vào buồng tắm; Riêng Diễm vừa đau đớn vừa sợ hãi nên ngồi trong góc và co chân lên và khóc lóc rì rầm. Hưng từ trong buồng tắm bước ra
  12. ngoài, đi ngang qua phòng khách nhưng vẫn thấy vợ mình ngồi co chân; úp mặt xuống bàn tay và khóc lóc. Hưng bực mình quá và lẩm bẩm bỏ đi và vào trong buồng ngủ của mình! Một lát khi lấy lại sự bình tĩnh và mình mẩy bớt đau nhức, Diễm cầm cuốn sổ và mở trang bài thơ của Thịnh trao tặng; Diễm nhìn xuống chiếc lá và rưng rưng nước mắt lần nữa. Ngày hôm sau khi Hưng thức giấc thì không còn thấy mặt của Diễm đâu! Hưng đi tìm xung quanh nhưng cũng chẳng tìm ra nên Hưng nghĩ rằng Diễm đã về với mẹ cho một vài ngày để hạ giận, trong tuần ấy Hưng đã được một cơ hội lớn lao để anh có thể ngoại tình Diễm với một cô con gái làm trong quán nhậu; 1 tuần trôi qua rôi 2 tuần cũng trôi qua rất nhanh. Hưng cũng không biết vợ mình đi đâu nữa nên Hưng trở về nhà mẹ vợ và thăm. Xe honda vừa bước tới cửa! Hưng bắt gặp vợ mình ngồi khóc than với mẹ, Hưng sợ bị mang tiếng tội lỗi nên vào nhà và nhanh tróng xin lỗi vợ; lúc đầu Diễm nhất quyết không hề tha lỗi cho chồng mình. Nhưng vì mẹ nên Diễm phải quay về nhà với chồng và tha thứ cho anh lần này. Khi Hưng và Diễm quay về nhà được 3 tháng sau! lúc đó là vào mùa hè nắng tười và đôi khi cũng có một vài đôi tình nhân trai gái cũng thơ mộng với nhau, lúc này Diễm đã quên hẳn đi những chuyện tình buồn đã trải qua từ mấy tháng trước mà Hưng đã gây lên; mùa hè lại xong và mùa thu lại về càng lúc vắng mặt Hưng Diễm
  13. càng thấy nhớ đến Thịnh người yêu năm xưa. Đến một ngày xự việc bắt đầu xảy ra giữa Hưng và vợ! Hưng bỏ vợ ở nhà và đi nhậu nhưng lần này anh đi cho đến một tuần lễ mới quay về, lần này Diễm bắt đầu dỗi hờn và không cần lo màng tới Hưng nưa; cái đêm hôm đó Diễm lại xách gói quần áo ra đi và trở về nhà mẹ lần nữa. Sáng hôm sau Diễm sách xe tới nhà Thịnh để kiếm anh! nhưng Diễm lại gặp bà Cảnh, (mẹ của Thịnh) Diễm bước xuống xe và nói. Diễm: Con chào bác gái ạ. Bà Cảnh: Ừ chào cháu! cháu đến đây tìm ai vậy cháu, đã lâu nay bác không thấy cháu ghé qua thăm; bác buồn quá vì con không có rảnh để ghé qua thăm bác gì cả. Diễm: Thưa bác dạo này cháu rất bận công việc làm! nên cháu không có thì giờ đi lòng vòng như ngày hôm nay đâu bác, xin bác thông cảm cho con nhé không phải con muốn tránh bác đâu; bác cho con hỏi có anh Thịnh ở nhà không vậy bác. Bà Cảnh: Cháu khờ quá đi thôi à! bác cũng biết là cháu là con người tốt lành, bác cũng thương cháu lắm nhưng vì bác biết không có thì giờ thăm bác đâu; nhưng bác xin báo cho cháu một tin buồn là hôm nay thằng Thịnh nhà bác nó mới lên Sài gòn để ở với ông cậu bà mợ nó để đi học nghề làm nhà văn.
  14. Diễm: Vậy thì con cám ơn bác nhé! con xin phép bác để con đi về nhà. Bà Cảnh: Đã tới rồi thì thôi con cố gắng vô nhà ở đỡ một vài tiếng để nói chuyện chơi với bác! chứ giờ này thì bác buồn lắm con ơi, thôi vào nhà chơi đi con để bác cháu mình còn tâm sự với nhau. Diễm: Vâng cháu xin phép bác cháu vào nhà chơi ạ. Diễm vào hỏi thăm bà Cảnh một vài tiếng đồng hồ để lấy địa chỉ của Thịnh! mỗi đêm Diễm cảm thấy buồn phiền trong lòng và không ngủ được yên giấc, trong đêm hôm đó Diễm cầm chặt miếng giấy địa chỉ của Thịnh; Diễm bật đen ngủ lên và viết một bức thư dài gửi đến Thịnh. Lần này trong bức thư lại nói rằng! "Anh Thịnh, đã lâu nay cho dù em đã có chồng! nhưng em vẫn còn nhớ đến anh suốt cả cuộc đời của em, chính em đã là người yêu anh thật thà trong lòng từ nay cho đến mãi ngàn sau; hôm nay em gửi bức thư này đến anh là vì Đời em tựa như khúc ca ru một sớm mai hồng Làm sao để cho bờ mi đừng hoen nước mắt Ai nhớ đến một hạnh phúc lứa đôi Xin hãy giữ trọn cánh chim phương trời
  15. Người ơi đừng nên dối gian cho lòng nát tan Đường mây giờ đây xa vắng dấu chân địa đàng Vườn hoang tìm đâu cho thấy giác mơ nồng cháy Cuộc sống mới rồi người có thấy vui Xin hãy giữ lại một chiếc lá rơi Tình yêu rồi đây sẽ như con thuyền lướt trôi." Đọc xong giòng thư tình do chính Diễm viết và gửi đến cho Thịnh! anh đọc xong bài ấy và từ từ rơi những giòng lệ xót đau vì xa cách người mình yêu, anh đã thầm hẹn ước trong tâm tư của mình rằng; anh thà sống độc thân còn hơn xa cách người mình yêu trong lòng. Vài ngày sau Thịnh nhất quyết xin phép cậu mợ và trở về Đà Lạt để tìm kiếm cho bằng được Diễm! nhưng Thịnh trở lại và không còn kịp thời để nhìn thấy Diễm nữa, suốt cả một tuần Thịnh cứ lẩn quẩn trong căn buồng nhỏ nhoi năm xưa của anh và chờ tin tức của Diễm; sau ba tuần lễ anh cũng không nghe tin tức gì về Diễm hết nên cũng đành phải mua vé đi xe lửa gấp để trở về Sài Gòn. Một đêm trước khi Thịnh ra đi để trở về Sài Gòn! bỗng Thịnh thấy một người con gái đi từ đằng xa. Càng lúc người con gái ấy bước gần về phía cổng cửa nhà anh! nhìn rõ lại Thịnh rất mừng vì anh biết chắc rằng người con gái ấy chính là Diễm, Thịnh cảm thấy rất
  16. mừng và hạnh phúc ấm áp khi được có Diễm bên cạnh anh; Diễm chưa kịp gõ cửa thì Thình từ trên lầu chạy nhanh tới cổng cửa và mở ra cho Diễm vào. Đứng ngay cổng cửa Thịnh đã ôm sát chặt Diễm vào lòng mình và cả hai đều khóc lóc rì rầm! Thịnh mời Diễm vào nhà để tiếp chuyện với nàng, lúc đầu Diễm kể về những nỗi đau buồn của mình vì có một ông chồng suốt ngày đi nhậu từ sáng cho đến đêm mới về đến nhà; Diễm tức quá và bỏ nhà ra đi và trở về nhà mẹ để đi kiếm Thịnh và tiếp chuyện. Nói xong lúc ấy Thịnh lại ôm Diễm một lần nữa và âu yếm nói rằng. Thịnh: Anh hứa sẽ không tài nào để cho em đau khổ vầy đâu Diễm: Anh Thịnh, em đang rất đau đớn vì chồng em đã đánh em và bỏ nhà ra đi cho đến nay; em không biết phải làm sao bây giờ Thịnh: Em, hãy bỏ chồng và đi theo anh đi em nhé! anh yêu em, anh yêu em thật mà em không tin anh sao Diễm: Em cũng yêu anh thật thà như ngày xưa! nhưng người xưa thường có nói câu, cha mẹ đặt đâu thì chúng con hãy ngồi đó; nên mẹ đã lầm gả em cho một ông chồng tran chưa rượu chè như vầy đây nè.
  17. Thịnh: Em hãy quay về bên anh đi em! anh sẽ mãi yêu em suốt đời mè, anh xin hứa với em điều này mà, em Diễm tại sao em phải xa cách anh chứ hả em trả lời anh đi. Bà Cảnh: Thôi Diễm à bác thấy con khóc cũng đã nhiều rồi! bác càng thấy con khóc thì bác càng thấy buồn phiền thêm con ạ, thôi con hãy cố gắng quay về nhà với chồng đi con ạ; mai này bác sẽ nói cho thằng Thịnh lên thăm con nhé. Diễm: Nhưng mà con hôm nay đã thấy được lòng xấu dạ của ông ấy rồi! tánh ông ấy sẽ không bao giờ thay đổi với con đâu bác à, con cảm thấy rất buồn và sợ hãi mỗi khi ông ta đi nhậu về; nào là **** rủa con rồi còn thậm chí còn đánh đập con nữa mà. Bà Cảnh bắt đầu coi Diễm như một đứa con dâu của bà! bà Cảnh ôm ấp Diễm vào trong lòng mình và nói những lời an ủi nhất của lòng bà, khóc xong bà Cảnh nói Thịnh chở Diễm về nhà mẹ của Diễm và tiễn bước Diễm vào trong nhà rồi hỏi thăm bà Thu một vài lời rồi xách xe ra về; trong lúc đang nói trò chuyện với bà Thu. Đêm hôm đó bầu trời đổ mưa bão bùng và khiến Thịnh không kịp về nhà! Diễm nhỏ nhẹ và xin phép mẹ cho anh Thịnh ở trọ một đêm và cho anh nằm trên
  18. chiếc võng ngoài phòng khách, bà Thu thương con nên đành phải mời Thịnh ở lại một đêm và chờ cho tới sáng mới sách xe ra về; sáng hôm sau khi mọi người thức giấc. Bà Thu từ trên gác trong buồng bước xuống phòn khách. Bà Thu thấy một tờ giấy trắng nhỏ ở dưới sàn đất! bà lượm lên và đọc vài lời trong tờ giấy nói rằng " Thưa cô! con cám ơn cô đã cho con ở trọ một đêm trong nhà này, con xin phep chào cô để con trở về Sài Gon; xin cám ơn cô với những gì cô đã giúp đỡ cho con. Thịnh". Bà Thu miểm cười vì con gái mình có một người bạn rất tốt đối với người mẹ của nó! Trưa hôm đó khi Diễm đánh thức và bắt gặp được Hưng đang ngồi nói chuyện với mẹ vợ, Diễm đập bàn tay xuống bàn và lẩm bẩm **** rủa Hưng và đuổi đi khỏi nhà; lúc này Diễm không còn chiu nổi nữa và nói với mẹ mình trước mặt chồng. Hôm ấy Diễm khóc nức nở với mẹ và kể từ đầu đuôi câu chuyện rằng Diễm: Mẹ! con không còn muốn trở về với ông này nữa, vì ông đã hại tới thân con và đánh đập con quá nhiều lần rồi; năm xưa con lấy ông ta là vì con muốn giữ hiếu thảo với mẹ nhưng nay con không còn nhìn thấy mặt ông nữa. Hưng: Mẹ con đã có lỗi với Diễm lần này! con cũng biết ăn năn tội lỗi với Diễm mà mẹ, con đâu phải là những thứ mà Diễm đã nói ra với mẹ đâu; mẹ cũng biết
  19. con từ xưa đến nay mà con đâu có đánh bài hay rượu chè gì đâu mẹ. Bà Thu: Hơi trời ơi là trời ông trời ông nhìn xuống giùm cho tôi một chút đi coi nào! tụi bay cứ ngày này qua ngày kia tháng này qua tháng nọ, lúc nào cũng có chuyện để gây gỗ với nhau như vầy thì làm sao mà mẹ chịu cho nổi chứ hả con Diễm: Nhưng mà mẹ hãy nghe lời con nói đi mẹ ơi! cái gì con cũng nói thật sự với mẹ hết mà con không dám nói dối mẹ đâu, lần này con không còn muốn quay trở về với ông này nữa xin mẹ đừng ép buộc con mà mẹ; mẹ ơi mẹ hãy cứu con đi mẹ con không muốn bị đau đớn nữa đâu mẹ à. Bà Thu: Diễm à mẹ lậy con đi mà hãy quay trở về với chồng một lần này nữa thôi là mẹ sẽ không hề ép buộc con nữa! nghe lời mẹ đi cho mẹ vui nha con mẹ đang là buồn phiền vì tui bay hay cãi cọ với nhau rồi làm cho mẹ đau khổ quá nè Hưng: Em! anh cũng đã biết lỗi với em rồi, anh van xin em đi mà hãy trở lại với anh một lần cuối này đi; anh hứa sẽ trừ bỏ những điều xấu xa anh đã gây với em mà thôi cho anh xin đi nhé. Diễm: Được rồi lần này tôi sẽ tha thứ cho anh! nhưng anh nên nhớ điều này, lần
  20. sau anh có làm như vậy với tôi nữa thì tôi truyền đời tôi báo danh cho anh biết rằng tôi sẽ hớt trọc đầu và lên chùa tu còn sướng hơn ở nhà với anh; anh nhớ đến điều tôi nói này là lần cuối cùng. Hưng: Anh hưa với em mà! anh sẽ không làm vậy nữa đâu, nếu anh còn làm như vậy thì anh sẽ cho em bỏ anh và đi với những người khác em yêu; từ nay anh hứa anh sẽ bỏ những tật xấu xa với em. Diễm rưng rưng nước mắt và không nói tiếng nào với chồng! rồi bỏ đi vào buồng ngủ và dọn hết quần áo bỏ vào va ly và quay trở về với Hưng, về đến nhà Hưng và vợ không nói chuyện với nhau cho cả một tháng trời; Hưng bắt đầu cảm thấy ân hận và tội lỗi nên dần dần tránh xa bạn bè và hứa với vợ mình sẽ tránh xa khỏi rượu chè và cờ bạc. Một tháng trôi qua rất nhanh trong những lúc Hưng và vợ không nói lời nào với nhau! lúc ấy là vào trời cuối thu và lá rơi rụng đầy sân, nhưng chỉ còn vài ngày nữa thôi là trời lập vào mùa đông; trong một buổi chiều quạnh hiu Diễm lấy cuốn sổ mà nàng đã kèm chiếc lá cuối cùng do anh Thịnh trao vào lòng bàn tay. Càng nhìn thấy nó khiến lòng Diễm càng lúc nhớ đến Thịnh. Một buổi chiều khi Hưng đi làm về tới nhà! càng lúc Hưng càng tỏ lòng ân hận vì tội lỗi của anh, Hưng bước tới vợ mình và thấy Diễm rưng rưng nước mắt và khóc
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0