intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chuyện của nó

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

69
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hôm ấy nó bực bội lắm, nó lăn lộn khắp sân, vẫn không hết khó chịu nó bèn quăng mình vào cạnh của cánh cửa, nó oằn èo cái lưng của nó nhìn phát tức cuời mà cũng thật là tội nghiệp. Vẫn chưa đã, nó cong người, ngoái cái đầu ra sau lưng, muốn dùng răng cắn vào cái thổ tả gì mà làm nó khó chịu đến thế, nhưng làm gì được, thế là người nó cứ quay như cái chóng chóng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chuyện của nó

  1. Chuyện của nó TRUYỆN NGẮN CỦA THUỶ HƯỚNG DƯƠNG Hôm ấy nó bực bội lắm, nó lăn lộn khắp sân, vẫn không hết khó chịu nó bèn quăng mình vào cạnh của cánh cửa, nó oằn èo cái lưng của nó nhìn phát tức cuời mà cũng thật là tội nghiệp. Vẫn chưa đã, nó cong người, ngoái cái đầu ra sau lưng, muốn dùng răng cắn vào cái thổ tả gì mà làm nó khó chịu đến thế, nhưng làm gì được, thế là người nó cứ quay như cái chóng chóng... 1. - Khạ..p ! Kh..ạ ... p! Nó ngáp dài chán nản . - Này... anh ơi! Có tiếng thì thầm làm nó chú ý. - Anh ơi! Anh làm gì đấy? Lần này thì đúng là giọng của ả rồi. Nó lặng thinh nghe ngóng. - Kìa! em hỏi anh mà sao không trả lời thế? - Mất cả giấc ngủ của người ta - Nó gừ gừ nhẹ rồi cằn nhằn. Rồi nó mặc kệ cô ả, xoải hết người nằm rạp xuống đất, nghẹo cái đầu sang một bên mà ngủ. Trong giấc ngủ hình như không bình yên ấy, nó mơ mơ màng màng... Gớm! cái ngày nó còn sung sức, sao mà oai hùng thế không biết? Mỗi lần được phóng ra đầu phố, các cô nàng cứ phải gọi là tíu tít vây quanh nó. Mà cũng chả trách các nàng được, trông cái mã nó hồi ấy, ai mà không mê? Ngực nở, bụng thon, bắp chân rắn chắc, đi đứng hiên ngang, nhanh nhẹn biết chừng nào, lại còn làm được bao nhiêu việc cho lão chủ... Nghĩ đến đó, nó chảy cả nước mắt... thở dài cái sượt. Nhưng tiếng thở dài nó tự nhiên cũng thành một tiếng gì như là ư ử, nghe não nuột.
  2. Nó bây giờ chỉ là một thân tàn ma dại, mình mẩy lở loét, chẳng có mống nào thèm để ý, hỏi han nó một câu, kể cả lão chủ mà bao nhiêu năm nay nó cống hiến sức lực cho lão nữa. Nó buồn vì nhân tình thế thái, nhưng lực bất tòng tâm, làm sao được? May mà có cô ả bầu bạn cũng vơi đi phần nào nỗi cô đơn sâu thẳm trong lòng nó. 2. Mà kể cũng lạ cô ả, theo nó suốt từ thời Lão chủ còn trọng dụng nó, thời mà cái mã của nó còn bóng láng, mượt như nhung. Nó cậy mình này nọ, nên cứ thả phanh lăng nhăng bên ngoài. Các nàng vây quanh nó thế, nó lòng nào mà từ chối cho được? Nay nó đi với nàng này, mai lai cặp kè với nàng khác. Các nàng thuộc đủ các đẳng cấp, nhà giàu cũng có, mà giới hạ lưu cũng có, thậm chí nó còn đi với mấy ả lang thang. Rồi một lần, nó trở về nhà bỗng cảm thấy khó chịu. Hôm ấy nó bực bội lắm, nó lăn lộn khắp sân, vẫn không hết khó chịu nó bèn quăng mình vào cạnh của cánh cửa, nó oằn èo cái lưng của nó nhìn phát tức cuời mà cũng thật là tội nghiệp. Vẫn chưa đã, nó cong người, ngoái cái đầu ra sau lưng, muốn dùng răng cắn vào cái thổ tả gì mà làm nó khó chịu đến thế, nhưng làm gì được, thế là người nó cứ quay như cái chóng chóng... Lúc này cô ả mới từ đâu lên tiếng van vỉ nó: - Em xin anh đấy, anh đừng làm thế, em chóng hết cả mặt đây này. - Ai vậy ta ? Nó cao giọng hỏi với giọng vẫn đầy bực tức. - Là em đây mà, anh không nhớ em sao? Cô ả thẽ thọt, nhưng hình như có vẻ mệt mỏi lắm. Em bây giờ làm gì còn chỗ nương thân, anh làm ơn cho em tá túc bên anh vài bữa. Em nghĩ anh là người nhân từ, chắc anh không nỡ từ chối em, đúng không? - À thì ra là cô à? Từ trước tới nay, cô vẫn lang thang với hết thằng công tử nọ, tới đại gia kia,sao bây giờ lại ra nông nỗi này? - Khổ thế ! Cô ả khóc nức lên - Tại vì người ta giàu có, người ta cao sang nên người ta đâu có thể cho em dung thân? Loại như em, người ta chỉ thích vui trong phút chốc, chứ
  3. ai dám ăn đời ở kiếp với em? Nó nghe thế mủi lòng. Ừ, mà xưa nay nó vẫn là đứa hào hiệp mà, lẽ nào không che chở nổi một thân phận sa cơ, lỡ bước một thời gian? Nó tặc lưỡi: - Thôi, đừng khóc nữa, cô cứ ở đây với tôi, nhưng mà phải nói trước nhé, đừng có làm điều gì ngớ ngẩn, tôi không có thời gian giải quyết cho cô đâu. - Vâng, thế thì em có phúc lớn rồi! Cô ả vui mừng ra mặt nói. Kể từ đó, nó và cô ả cứ sống chung với nhau, mà nói cho đúng hơn, cô ả cứ dựa vào nó mà sống. Nó không ngờ rằng cô ả cười khẩy trong bụng, mắng nó :"Thật đúng là ngu như chó!". 3. Chả biết từ khi nào, thân hình nó cứ ngày càng tiều tụy đi, gầy mòn, xơ xác, còn cô ả thì ngày càng phây phây ra . Thỉnh thoảng nó chạy đến đứng trước gương của lão chủ, đưa ánh mắt muộn phiền nhìn cái hình thù trước gương mà thảng thốt: - Có phải là mình không nhỉ? Nó nhìn trước ngó sau, chẳng còn ai ngoài nó. Nó đau khổ cất giọng khàn khàn bệnh tật lên một tiếng thật lớn, khiến cho lão chủ giật mình, lão điên tiết lên vớ vội cái dép ném thật lực về phía nó. Nó hoảng quá, chạy một mạch ta ngoài, không dám ngoái đầu lại. Nó chạy tìm một góc khuất tránh cho lão chủ khỏi ngứa mắt, bây giờ nó mới hoàn hồn và nghe tiếng thầm thì của cô ả: - Anh thấy chưa? Khi anh còn sung sức, được việc thì người ta yêu quí anh!Còn khi anh sức tàn, lực kiệt người ta chỉ muốn tống khứ anh đi cho khuất mắt. Cô nói phải, tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời lại phũ phàng đến thế! Nhưng sao tôi thế này rồi mà cô cứ đeo đuổi tôi mãi thế? - Ơ hay cái anh này, sao bây giờ lại giận lây sang em? Khi em mới đến đã chẳng xin phép anh là gì? Anh có đồng ý, em mới dám ở lại chứ ? Mà sao anh không nhớ lại lúc mà anh phởn chí lăn lộn, đùa giỡn với em - Cô ả bắt đầu quay quắt.
  4. - Tôi đồng ý là vì thương hoàn cảnh cô lúc bấy giờ, chứ bây giờ cô xem, vì cô mà thân hình tôi bây giờ có khác gì cái đồ bỏ đi? Mà cũng vì thế nên lão chủ mới ruồng rẫy tôi, chứ nếu không... Nó cố gắng lấy hết sức bình sinh để nói với cô ả. Tự nó nhận thấy, nó chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nó mệt mỏi lắm rồi. Cô ả thấy thế cũng thấy tội nghiệp nó quá, nhưng vì cô ả sinh ra đã là kiếp ăn nhờ ở đậu, trong cuộc đời bon chen, đầy lừa lọc này, cô ả không mưu mô xảo quyệt thì sao có thể sống được? May mà gặp được kẻ có tâm như nó đây, cô ả mới có thể sống được tới tận bây giờ . Nó buồn bã, nằm vật bên gốc cây hồng xiêm, hổn hển thở từng hơi mệt nhọc, đứt quãng. Nó đưa mắt nhìn khắp xung quanh, như muốn tìm một chút yêu thương của lão chủ. Bỗng nhiên Nó thấy thân thể nó có vẻ nhẹ nhõm quá. Hình như không còn sự nhức nhối nào nữa, nó thiêm thiếp đi. 4. Nó đâu biết rằng, vào đúng cái lúc nó thiếp đi thì cô ả cũng đang tìm cách đến chỗ lão chủ. Cô ả vừa đi những bước chậm chạp vừa nghĩ: “Nó sắp lìa cõi trần, về bên kia thế giới rồi. Nó là kẻ tử tế nhất trên đời mà cô ả từng gặp. Lẽ nào Nó chết mà mình không động lòng? Nó chết rồi, ai còn cưu mang mình được? Rồi thì đến đâu mình cũng sẽ bị người ta tìm cách đập chết tươi cho xem. Thôi thì, ít nhiều mình cũng phải báo đáp ân huệ to lớn của nó”. Thế rồi, cô ả quả quyết , chạy thật nhanh về phía lão chủ. Cô ả bước êm ru... Cô ả ghé sát vào cổ lão mà nghiến răng, nghiến lợi cắn cho lão chủ một phát buốt như kim châm. Thế là cho đáng đời lão chủ! Thế là cô ả đã báo đáp được tấm chân tình của nó. Lão chủ chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi lão tìm ngay được cô ả, Lão rít lên: - Á à, mày dám cắn tao à. Cho mày chết này! Cho mày chết này! Con ve chó khốn kiếp này! Lão điên tiết lấy chân di đi, di lại cho nát bét cô ả ra mới thôi. Thì ra mày đã làm hại nó! Mày hút hết máu của nó, bây giờ mày lại đòi hút máu tao ư? Thế rồi lão chột dạ:
  5. - Chả biết từ lúc trưa tới giờ nó đi đâu nữa. Rõ khổ! thế mà tao cứ tuởng mày bị bệnh gì. Lão tất tả đi tìm nó. Lão nháo nhác gọi tên nó mà vẫn không thấy nó đáp lại. - A, đây rồi! sao mày ở đây mà tao gọi không nghe? Lão ghé lại gần nó, chỉ nhìn thấy nó he hé mắt, ánh mắt nó yếu ớt nhướng lên nhìn lão như muốn nói điều gì. Nó rên lên khe khẽ khi thấy lão chủ xoa đầu nó như an ủi. Một giọt nước mắt lăn ra tứ khóe mắt nó. Nó cố gắng đứng dậy và ngoáy tít cái đuôi. Nó sủa lên mấy tiếng: Gâu! gâu! gâu! rồi lịm trên tay lão chủ. 5. Một tuần sau, người ta lại nhìn thấy Lão chủ và Nó thong dong cùng nhau dạo bước trong công viên.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2