intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chuyện tình thủy tiên trắng

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

45
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trước kia em yêu bao nhiêu người rồi? _ Anh tò mò hỏi nó trong khi nó đang lơ đễnh nhìn về mặt hồ xa xăm, nó cũng không biết mình nhìn gì nữa. Anh đã vô tình gợi nên trong nó một mỗi đau tưởng đã chôn vùi. Nó hờ hững trả lời không chút cảm xúc_

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chuyện tình thủy tiên trắng

  1. Tru uyện ngắn - Chuy tìn thủ tiên trắng n yện nh ủy n Đây là câu chuy kể về c yện chuyện tình của một c gái sinh tháng 12- tượng trư h cô h - ưng cho ho thủy tiên trắng nên mong mọ người đừ thắc m vì sao c chuyện và oa n n ọi ừng mắc câu n cái tên k không liên q quan đến n nhau nha. T Thân. Mong mọi n M người ủng hộ. “ – Mình sẽ yêu nh đến kh nào anh nhỉ? h hau hi h - Anh cũng khô biết nữ chỉ biế rằng đến khi anh k h ông ữa, ết n không thể yêu em nữ ữa thôi. -TThật chứ? - Thật. - Vậy anh hứa đ y đi. - A hứa.” Anh “ Anh đ hứa mà Nhưng tạ sao vậy anh? Anh trả lời em đi chứ. C đã à. tại h m Chia tay rồ ồi mà em kkhông thể quên đượ anh. An có biết k ể ợc nh ?anh có biế nỗi đau của không hả? ết em khi nhìn anh bên người khác, qua tâm ngư khác, cười bên n i an ười người khác không p phải là em m.” Nó, một con bé kh t hông có gì nổi bật. G ì Gương mặt ưa nhìn, học lực tạ ổn, gia ạm a cảnh bì thường và nó có một vế thương t ình g,… ó ết trong tim k không thể chữa lànhh. Nó chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ, cứ ngỡ mìn đã quên nhưng ch là ngộ n nh n hỉ nhận. Nó c chỉ cất nó ở ngăn kéo tận cùng của trái ti thôi. o g im Anh, một chàng trai ít nói. A đẹp tr theo su nghĩ của nó, anh sống có tìn t Anh rai uy nh và anh người lớn hơn nó rấ nhiều. A cũng n nó, từ yêu và từng đau. ất Anh như ừng à . Anh sốn đơn giả không gò bó bởi chuyện tìn cảm. Ch nên anh đã làm n ng ản, nh ho nó đau. Nó yêu anh lúc nào nó cũng không b nữa. K chân ướ chân rá bước và g biết Khi ớt áo ào cánh cổ trường cấp III đ ước vọn nó nhậ lời một cậu con tr cùng k ổng g đầy ng, ận t rai khối. Tình yê của nó cứ thế lớn dần đi, nó luôn bện cậu mỗi l cậu bu và luôn cố êu c ó n lúc uồn n
  2. gắng thay đổi vì cậu. ĐỂ rồi cuối cùng nó nhận được lời chia tay từ cậu sau 4 tháng 26 ngày yêu nhau. Nó khóc, khóc rất nhiều. Ngày cậu chia tay nó cũng là ngày mưa rất nhiều, cậu nói cậu không thể chịu được cái tính trẻ con của nó. Nó chấp nhận lời chia tay không một lời níu kéo, không một lời oán trách. Nó cắt đứt mọi liên lạc với cậu, vô tình gặp nhau trên phố nó cũng làm ngơ như hai người xa lạ. Nó bỏ hết những thói quen ngày xưa, không online, không hớn hở chạy sang lớp cậu mỗi giờ ra chơi, không còn đứng ở lan can để nhìn xuống sân trường nơi cậu đang vui đùa cùng bạn cậu. Cũng không nhăn tin hay liên lạc gì với cậu hết. Nó xóa tên cậu ra khỏi trái tim mình để rồi khi nó phát hiện ra, cái lý do chia tay thực sự là cậu đã yêu người con gái khác. Nó lại khóc, lại lôi tất cả ngững kỉ vật của cậu ra rồi khóc. Nó tỏ ra vui vẻ khi ngang qua cậu, nó cười nói nhiều hơn, chơi nhiều hơn. 1 tháng trôi qua, nó tạm thời gác tất cả về cậu sang một bên. Nó quen anh qua lời giới thiệu của một người bạn. Nó là người chủ động nhắn tin cho anh, là người chủ động cưa cẩm anh và nó cũng là người dau nhất trong cuộc tình với anh. - Trước kia em yêu bao nhiêu người rồi? _ Anh tò mò hỏi nó trong khi nó đang lơ đễnh nhìn về mặt hồ xa xăm, nó cũng không biết mình nhìn gì nữa. Anh đã vô tình gợi nên trong nó một mỗi đau tưởng đã chôn vùi. Nó hờ hững trả lời không chút cảm xúc_ - Hai người rồi, toàn bị đá. - Anh cũng vậy. Mình cũng nhiều điểm chung em nhỉ? Nó cười và anh cũng cười. Đó là lần đầu tiên nó gặp và đi chơi với anh. Chính nó cũng không hiểu vì sao mình lại có thể nói với anh nhiều đến thế, nó với anh nói đủ thứ chuyện. Nào là chuyện gia đình, là chuyện học hành rồi chuyện bạn bè, chuyện thế giới,…… Rồi nó với anh nhắn tin nhiều hơn, găp nhau nhiều hơn và nó cũng dành thời gian cho anh nhiều hơn thời gian nghĩ về cậu. Nó và anh cứ thế cho đến một ngày, cô người yêu của cậu nhắn tin vào máy nó. “ Chia tay rồi thì buông tha cho người yêu tao đi. Cậu ấy sẽ không bao giờ quay về bên mày nữa đâu, nên mày dừng cố níu kéo.” Nó hững hờ, chia tay rồi nó còn liên lạc với cậu nữa sao? Nó cố gắng níu kéo cậu à? Hay nó ép cậu quay về bên nó? Hàng ngàn câu hỏi xung quanh nó, nó
  3. lại khóc. Nó khóc như không bao giờ có thể nín được vậy. Rồi điện thoại nó rung lên. Tin nhắn mới. “ Nhóc con đang làm gì đó? Có con ma ám sau lưng em kìa!” Nó vốn rất sợ ma, lại ở trong phòng tắt hết điện đi để khóc. Đọc xong tin nhắn, nó khẽ quay người lại, cảm giác sợ hãi bao trùm nó. Nó với tay bật điện. Chả có gì cả, nó thở phào nhẹ nhõm không quên nhắn tin trả lời anh. “ Anh lừa em, chả có con ma nào hết. Chỉ có anh làm con ma ám em thôi.” “ Ôi. Thế em mắc lừa anh à? Haha. Em ngốc quá” “ Kệ em chứ. Anh vô duyên.” ” Nè cô nhóc. Anh rất chi là có duyên đấy. Ai cũng khen anh như vậy cơ mà.” “ Èo. Có người ta bị đui mới nói vậy.” “…………” Nó cảm thấy nói chuyện với anh thật thoải mái. Nó cũng không biết mình nín khóc lúc nào, nó cứ thế chìm vào giấc ngủ. Anh chờ tin nhắn của nó, mãi không thấy nó trả lời, anh biết nó ngủ rồi. Cũng hơn 12h rồi chứ đâu còn sớm, anh nhắn qua máy nó. “ Ngủ rồi hả em? Vậy thì ngủ ngon em nhé. Mong em sẽ gặp ác mộng để anh hiện ra cùng em chạy trốn” Rồi thời gian trôi nhanh, nó cảm anh mất rồi. Nó vẫn hay đùa. - Anh làm người yểu em đi! - Làm gì mà nhanh vậy? Em yên tâm đi, không ai cướp mất đâu mà sợ. - Như anh mà không ai mới lạ à nha. Hốt nhanh không người ta hốt mất anh thì sao? - Thế khi nào em chịu hôn anh thì anh làm người yêu em. Chịu không? - Hôn má thì ok liền luôn. Hehe. - Hôn môi cơ. Hôn má anh không tính đâu nhé. - Hứ. thế em hôn anh cho anh chết luôn. - Thật không đấy? - Thật chứ đùa à? Cả anh và nó cùng cười. Nó cảm thấy có chút gì ấm áp len lỏi trong tim.
  4. Rồi đến một ngày, ngày mà nó không thể quên. Ngày mà anh và nó chính thức trở thành người yêu của nhau………… Đêm đó là giao thừa, nó nhận lời đi chơi với anh. Nó và anh lang thang khắp phố. Rồi cả hai cùng ngồi lại bên bờ hồ, dưới ánh đèn vàng vọt chiếu xuống. Anh cười, nụ cười khiến nó có cảm giác bình yên đến lạ. Nó và anh ngồi cạnh nhau, xuýt xoa trong cái lạnh đêm giao thừa. Anh khẽ kéo nó vào lòng, thủ thỉ vào tai nó. - Lạnh không em? _Nó khẽ dựa đầu vào vai anh trả lời_ - Cũng không lạnh lắm. Rồi anh nắm tay nó đi dạo, anh cao hơn nó. Đến nắm tay nó cò phải cố vươn người lên để bước cùng anh. Tay anh lạnh cóng. Nó cố siết chặt tay anh cho ấm, vì nó cũng không biết nó làm gì trong lúc đó nữa. Nó chỉ bết mình cầm phải làm cho đôi tay ấy ấm lên thôi. Anh thấy nó siết tay anh như vậy thì chọc nó. - Có cần siết mạnh vậy không em? - Kệ em. Em thích. Anh cười, còn nó quay đi. Anh đâu biết nó ngượng cỡ nào, anh bên má ửng đỏ. Nó thấy mặt mình nóng ran, nó khẽ cười. Anh và nó dừng lại trên một con đường vắng. Anh ôm nó vào lòng, nó ngả đầu vào vai anh. Cứ thế, thời gian như ngưng đọng rất lâu. Anh hỏi nó. - Không hôn anh à? - Ơ? - Em chả bảo muốn làm người yêu anh sao? Anh lại chọc nó, nó mạnh miệng vậy chứ ngượng thấy mồ. Ai mà dám cơ chứ. Còn anh vẫn cười. Dường như với anh, chọc quê nó là một nhiệm vụ cần phải làm. - Anh chọc em. - Hihi. Làm người yêu anh nhé! Nó khá bất ngờ, nó chỉ mỉm cười thật tười nhìn ra hướng khác vì thẹn. Nhưng
  5. chắc anh đâu thấy, nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc của nó lúc đó. - Sao em cười? Làm người yêu anh nhé. Nó không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh ôm nó chặt hơn, anh đặt lên má nó một nụ hôn. Anh quay mặt nó đối diện mặt anh, hôn nhẹ lên môi nó. Nó vỡ òa trong hạnh phúc, cuối cùng nó đã tìm được người yêu nó thực lòng. Nó thủ thỉ vào tai anh. - Đừng bao giờ bỏ rơi em anh nhé. - Anh hứa với em đó. Rồi anh đưa nó về. Kể từ sau khoảnh khắc hôm đó, nó và anh chính thức là một cặp. Những ngày sau đó, nó và anh gặp nhau nhiều hơn. Nó giớ thiệu anh cho bạn bè nó và anh cũng vậy. Mọi người nhìn vào nó đầy ngưỡng mộ, nó cũng hạnh phúc lắm. Nó vẫn nghĩ đến cậu, rồi cảm giác có lỗi với anh xâm chiếm tâm hồn nó. Nó tự nhủ mình phải đối xử tốt với anh. Anh vẫn vậy, vẫn cười với nó, vẫn cho nó cảm giác bình yên khi ở bên anh, anh cho nó nụ cười mà đã rất lâu nó không có. Nó thích bên anh như thế, nhìn anh nói cười, nhìn anh vui vẻ. Với nó, chỉ thế là đủ rồi. Những lúc anh hờn dỗi, trông anh không khác gì trẻ con. Đáng yêu đến lạ. Nó yêu anh mất rồi, nó cũng chả biết nó yêu anh từ lúc nào. Anh hay cho nó những bất ngờ nho nhỏ khiến trái tim nó ấm áp. Anh đưa nó đi nhiều nơi, gặp nhiều người. Anh cho nó uống thử café – thứ mà anh rất thích. Nó cũng vậy, nó thích hương thơm thoang thoảng, ngọt ngào của café. Nó thích vị đắng nơi đầu lưỡi nhưng ngọt nơi cuống họng. Anh nói với nó, tình yêu cũng như café vậy. Rất đắng nhưng nếu cố chịu đựng nó sẽ rất ngọt ngào. Nó và anh cứ thế sánh vai nhau. Nó cứ ngỡ sẽ là mãi mãi. Valentine năm ấy, Nó tỉ mẩn ngồi gấp sao giấy. Nó cầu mong cho anh may mắn, 1 trong số 202 ngôi sao ấy ( Anh sinh ngày 20 tháng 2, nó vẫn ví anh như mùa xuân ấm áp, mùa xuân sưởi ấm trái tim nó). Có một ngôi sao nó viết vào đó, lời yêu thương của nó. “ Valentine năm nay em có anh rồi, anh đừng bao giờ xa em anh nhé. Em chỉ muốn được mãi bên anh thôi. Em yêu anh nhất.” Nhưng nó cũng biết, anh chẳng bao giờ hiểu ý nghĩa của 202 ngôi sao giấy ấy là gì và anh cũng chẳng bao giờ đọc được dòng chữ đó của nó đâu. Anh thì khác, anh tặng nó một hộp socolate ngọt ngào. Nó hạnh phúc lắm, nó không ăn một viên nào cả. Nó sợ ăn rồi thì tình yêu sẽ không còn ngọt ngào như vậy nữa. Nó
  6. nói dối anh là nó đã ăn rồi. Thời gian cứ trôi qua như vậy, anh và nó vẫn nhắn tin. Nó mất điện thoại, tin nhắn từ anh thưa dần. Anh luôn tìm cách trốn tránh nó, lánh mặt nó, tìm cách để không nhắn tin với nó. Nó buồn, nó tự nhủ chắc anh bận thiệt. Nhưng rồi anh cũng nói cho nó biết, Anh muốn chia tay. Nó không khóc, nó cũng chả oán trách anh. Nó muốn hỏi anh lý do, anh chỉ bảo…….. “ – Bạn bè anh bảo em không tốt, em qua tay nhiều thằng rồi. Với lại anh nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu.” Nó không nói gì, nó tắt nguồn điện thoại. Nó lặng thầm chịu nỗi đau một mình. Nó không níu kéo, nó cũng không oán trách gì anh. Nó nhẹ nhàng yêu anh, nó xin anh hãy cho nó được quan tam đến anh như trước kia. Anh đồng ý. Mỗi sáng thức dậy, nó chúc anh ngày mới tốt lành. Trời nắng, nó nhắc anh mang mũ. Trời mưa nó nhắc anh mang dù. Trời gió lạnh, nó nhắc anh mặc ấm vào. Trước khi đi ngủ nó chúc anh ngủ ngon. Nó vẫn âm thầm như thế. Còn anh thì đã quên nó thật rồi. Anh không một chút quan tâm, không một tin nhắn trả lời. Anh chia tay với nó không một chút luyến tiếc. Nó âm thầm chịu đựng nỗi đau cào xé trong tim nó. Nhưng nó không khóc được một giọt nước mắt nào. Nó tự nhủ, anh chỉ chọc nó thôi. Rồi anh sẽ quay về bên nó mà. Nếu tất cả cứ mãi như vậy thì nó đã không phải khóc vì anh. Nó vô tình đọc được tin nhắn của anh và con bạn ngồi cùng bàn với nó. Nó đã từng mượn máy nó nhắn tin với anh mà chưa xóa tin nhắn. Và rồi nó trở thành con ngốc khi cứ tin tưởng mà kể hết những kỉ niệm của nó và anh cho bạn nó nghe. Nó cứ mãi hi vọng anh trở về bên nó. Nhưng bây giờ nó nhận lại chỉ là một nỗi đau. Anh không thèm trả lời tin nhắn của nó, không một chút quan tâm nó nhưng với con bạn nó thì hoàn toàn khác. Nó khóc rồi, nó không thể kiềm được nước mắt nữa, nó cũng không thể cố gắng hết sức nuốt nược mắt chảy ngược vào tim. Nó lặng lẽ như một cái bóng. Trái tim nó như một thứ bỏ đi đẻ ai có thể ném vào đó những nỗi đau. Nó mất hết niềm tinvào cuộc sống, vào mọi người xung quanh. Nó không đặt niêm tin vào bất cứ ai khác nữa. Nó trở nên ích kỉ, khó tính. Nó trả thù con trai. Nó yêu một lúc vài ba thằng, nó còn tìm cách yêu thằng bạn của anh nữa. Nó làm nhiều người yêu nó thật lòng bởi nước mắt của nó. Nó hận anh. Hận những người liên quan đến anh. Nó hận con bạn nó, hận vì là bạn mà đối xử với nó như vậy. Nó hận cậu, người đã khiến nó đến bên anh. Nó hận tất cả mà không có lý do. Nó uống, uống rất nhiều. Uống để
  7. quên đi nỗi nhớ anh đang cào xé trong tim nó. Để quên đi ký ức giữa nó và anh. Quên đi gương mặt ấy, nụ cười ấy, tiếng nói ấy, ánh mắt ấy, bóng hình ấy và quên đi anh. Nhưng nó không thể. Quãng thời gian khi chưa biết được sự thật. Nó vẫn lặng lẽ dõi theo anh từ phía xa, nó gom hết những kĩ niệm để chon vùi mình trong đó. Nó vẫn đọc lại những tin nhắn của anh để cố cười. Nó cố hết sức để tìm bóng anh trong đám đông, nó không dám nhắn tin cho anh nhiều vì sợ làm phiền anh, nó không dám gọi điện cho anh những lúc nó buồn. Nó chỉ cố chịu đựng tất cả để không làm ảnh hưởng đến anh. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nó sẽ trả thù anh, nhưng tận sâu trong thâm tâm nó. Nó không thể làm anh bị tổn thương vì nó còn yêu anh rất nhiều, còn nhớ anh rất nhiều. Nó chỉ ước, thời gian có thể quay trở lại để nó được nhìn thấy nụ cười anh dành cho nó nhiền hơn. Nụ cười đó, mãi mãi không còn là của nó nữa rồi……. ………..Nó sẽ yêu anh như những gì nó đã hứa….. ………….Và nó sẽ xa anh như những gì anh mong đợi…. ………..Cho dù anh không còn yêu nó nhưng nó vẫn sẽ mãi mãi yêu anh… …………Dù là trong âm thầm chịu đựng……. …………Nó vẫn sẽ yêu anh………. ………….Vẫn sẽ yêu anh…… ………..Sẽ yêu anh….. ………..Yêu anh……. ………….Yêu anh đến hết cuộc đời này……… Nó thiếp đi trong hơi men nồng nặc, trong tận sâu trái tim nó. Anh là cả một bầu trời che chở cho nó những lúc bão giông, nó mơ về quãng thời gian đã qua giữa anh và nó. Đôi lúc nó tự hỏi, phải chăng đã đến lúc nó buông tay để anh được hạnh phúc. Nó tự nhủ mình như thế nhưng rồi rốt cuộc nó vẫn tìm đến anh. Bất chợt trong giấc mơ, nó nhớ về nụ cười ấm áp của anh………Ánh ban mai len lỏi qua ô cửa nhỏ, một ngày mới lại bắt đầu. Nó khẽ cựa mình, nhìn lên quyển lịch, cũng đã gần 2 tháng kể từ ngày anh nói chia tay với nó. Nó chuẩn bị đến trường trong tâm trạng không có gì tốt đẹp. Nó vẫn lạnh lùng, vô cảm và vẫn trả thù con trai. Trên đường tới lớp, nó mở diện thoại ra. Tin nhắn mới từ số diện thoại vô cùng quen thuộc…….Là anh…“ Anh xin lỗi, hãy sống tốt nha em. Anh yêu em và nhớ em rất nhiều”Nó ngỡ ngàng khi đọc được dòng tin nhắn của anh. Nó nhấn nút trả lời…“Là sao? Tôi không hiểu, anh có ý gì đây?”“ Anh muốn được yêu em mãi mãi nhưng không kịp nữa rồi, có lẽ vì anh và em tìm thấy nhau quá muộn.”“Tôi không hiểu anh muốn nói gì. Nhưng với tôi, tìm
  8. thấy và yêu anh là một quyết định sai lầm nhất.” “ Em hận anh nhiều chứ?” “ Hận.” Rồi anh không trả lời nó nữa, nó cười. Một nụ cười chua chát. Chẳng có vị gì cả. Nó ghét anh… Cả buổi học hôm đó, nó không tập trung được vào bài học. Nó suy nghĩ về những gì anh nói. Tiếng trống tan trường như giải tỏa bức bối trong đầu nó. Nó nhanh chóng thu dọn sách vở và bước ra khỏi lớp. Trước mặt nó là người bạn thân của anh, trên tay cầm một bó hoa hồng rất lớn và đôi mắt đượm buồn….. - Nó nhờ anh gửi cho em, nó đi rồi. - Anh ta đi dâu? Mà tại sao lại gửi em bó hoa này? - Nó yêu em nhiều lắm, nó chết rồi. Ung thư em ạ. - ……….. Nó khóc, những giọt nước mắt kìm nén trong thời gian qua đua nhau tuôn ra. Anh lại bỏ rơi nó thêm một lần nữa…….. Ngày mình xa nhau em đau một lần……. Và ngày mình mất nhau em đau thêm một lần……… Tình yêu đó sẽ mãi tồn tại….. Dù cho ngày sau thế gian đổi màu…. Em sẽ mãi yêu mình anh dù cho anh chẳng quay về đây…. Thời gian ấy sẽ chứng minh tình em……… Dù cho anh đã đi về một thế giớ không em……… ………EM YÊU ANH………  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2