intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cô bé sao băng

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:17

65
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Một buổi tối không hề lãng mạng, ừ thì có mưa lớt phớt nhưng bầu trời tối sầm lại cùng một bóng người trên con phố vắng hoe.Và đó chính là tôi - Thanh Ngọc một đứa con gái trong tình trạng nguy kịch bỏ nhà đi.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cô bé sao băng

  1. Cô bé sao băng Chương I: cuộc gặp mặt không cân sức Nhân vật: + Nghiêm Bảo + Hoàng Thanh Ngọc + Trần Bảo Liên ( mẹ Bảo) + Nghiêm Hoàng ( anh trai Bảo) + Nghiêm Trân ( em gái Bảo) ****************************************** Một buổi tối không hề lãng mạng, ừ thì có mưa lớt phớt nhưng bầu trời tối sầm lại cùng một bóng người trên con phố vắng hoe.Và đó chính là tôi - Thanh Ngọc một đứa con gái trong tình trạng nguy kịch bỏ nhà đi. Tôi lấy tay che những hạt mưa nhỏ để chúng khỏi bắn vào mặt. Mấy cái bóng đèn đường tỏa ra mấy ánh sáng màu vàng xuyên qua làn sương mỏng manh của mùa xuân. Lạnh gớm! Tiếp tục lê thê kéo chiếc vali đầy thứ lỉnh cỉnh trong đó. Một tiếng động chợt vang lên “ọc…ọc….”! híc biểu tình hã đồ đáng ghét… nãy giờ tao luôn suy nghĩ rằng mình không đói vậy mà giờ mày…đồ phản chủ!! Chân tôi bắt đầu biểu tình dương như không thể chiến đấu được với mấy hạt mưa bụi nữa. Cứ vậy tôi nửa tỉnh nửa mơ và không rõ từ lúc nào tôi đi ra đến lòng đường. Binh!! Một vật gì đó đâm vaò tôi khiến tôi ngã bổ chửng ra đằng sau. -Ui dza! – tôi rên lên - Bạn có sao không?- Tên thủ phạm chạy đến đỡ lấy tôi. Hắn là một tên đeo kính rồi gì nưaax nhỉ? Sao lại tối sầm hết lại thế này, mà tiếng gọi của tên kia càng ngày càng xa. Và thế là ngất lịm.
  2. ( Lời của Bảo) Trời làm sao bây giờ? Người ta ngất rồi, không quen không biết mà giờ phố lại vắng tanh, mình mà chở đến bệnh viện thì còn xa lắm. Chà xem nào, mặt mũi xanh xao, người thì gầy như que củi à chắc lại nhịn ăn nữa chứ gì ( giả vờ có kinh nghiệm vì papa làm bác sĩ). Tụi con gái bây giờ toàn nhịn ăn giữ eo đấy nhịn ăn rồi mang bệnh vào ngươì con khổ hơn nữa í. Đành chở nhỏ này về nhà mới thui chứ biết làm thế nào. Tôi cõng cô nhóc lên xe đạp kéo vali cô ta luôn. Trông thế mà nặng gớm, đạp xe mãi mới về được đến nhà. Tôi liền gọi ông anh ra hộ. Vừa nhìn thấy ổng đã hét lên: - Oái! Thế này là sao? Bạn gái chú hả! :)) Vừa nói ổng vừa tròn xoe mắt nhìn tôi cùng con nhỏ đằng sau lỡ đâm phải: - Còn đứng đó à! Đỡ cô ta vào nhà cái giải thích sau.-Má tôi cũng vội vàng ra đỡ hộ. Phù! Cuối cùng cũng xong. Giờ ba tôi đang khám cho con nhỏ đó. Mấy người con lại xúm vào hỏi tôi: - Cô bé này là ai? Sao lại ngất vậy! - Haizz, con lỡ đâm à không đúng hơn là chưa có đâm trúng thì cô ta đã ngất rồi.Con cũng có biết là ai đâu ( tỏ vẻ vô tội) Ba tôi bước ra khỏi phòng và ngồi xuống ghế uống ngụm nước: -Cô bé có làm sao không?-mẹ tôi hỏi -Không, chỉ là đói quá thôi! Nghỉ một lát là khỏi. Má nó nấu cháo sẵn luôn đi nhé!- Ba tôi trở về phòng Má cũng đi vào bếp nấu cháo. Nhỏ Trân lên tiếng: - Anh Hai số đào hoa ghê- và nó cũng không quên nở nụ cười xếch mép. - Con nhóc nềy!- Tôi gầm gừ
  3. - Người ta xinh mà- Ông anh tôi cười lớn - Hai người thiệt tình……! Tôi bực bội bỏ về phòng. Cô ta đang ngủ trên giương tôi. Hả vậy là tối nay phải ngủ trên ghế sofa sao? Oa…Oa…. Điên lên mất. Tôi tiến đến giường như muốn hất cô ta đi. Khiếp tóc xõa hết cả ra cứ như ma lem í! Thôi đành chịu. Một đêm thôi. ************************************************** ( lời của Ngọc) Ánh sáng chiếu qua tấm kính của ô cửa nhỏ, gió khẽ đu mấy cái chuông gió lenh keng. Tôi mở mắt ra, mờ mờ….oái một tên con trai. Một thằng nhóc tầm tuổi tôi, hắn đeo kính nhưng không hề làm mờ đi đôi mắt to và sâu thăm thẳm. Lông mày cong cong như vầng trăng khuyết pha chút gì đó ngỗ ngược. Mái tóc đen óng thấp thoáng ẩn sau mớ tóc là chiếc khuyên tai phát sáng. Hắn đang nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi giật mình thoát khỏi cái mơ hồ. Tôi bật giậy, nhìn xung quanh và hỏi hắn -Đây là đâu? Cậu là ai? Vì sao tôi lại ở đây….bla…bla….- Tôi thực sự hoảng hốt -Stop!- Cậu ta hét lên- Đồ con gái lắm mồm, cô hỏi như thế thì làm sao mà tôi trả lơi hết được. Hôm qua cô bị ngất, tôi đưa cô về nhà tôi. Tôi ngỡ ngàng, sao trên đời lại cố người thế này nhỉ?, bỗng chợt nhận ra: -Ờ cảm ơn nhé! Nhưng không phải cậu đâm vào tôi sao? -Bảo dám dối má hả? cháu tỉnh rồi à-Một người đàn bà trung niên bước vào và cẩm trên tay bát cháo nóng. -Má để con- Thằng nhóc ra đỡ rồi chìa ra trước mặt tôi- Ăn đi! Nhịn ăn rồi ngất ra lại đổ lỗi cho tôi. - Cháu cảm ơn bác Chẹp ngon ghê( hay tại tôi đói nhỉ).Người đàn bà đến bên giường và hỏi thăm tôi: -Cháu là bạn của Bảo à? Hôm qua cô nhặt được đơn xin nhập học của trường Thiên Bình.
  4. Oái rơi rồi sao?cái tờ giấy chết tiệt. Tôi ngẩng đầu lên định trả lời nhưng rồi lại liếc sang tên bên cạnh. Như hiểu ý, cậu ta ra ngoài không quên nói : “ Không cần đuổi khéo, tôi sẽ ra xì”.. -Dạ thực sự thì cháu không quen cậu ấy! Cháu bỏ nhà đi…!!!- Tôi ngập ngừng Người đàn bà đó mỉm cười : “ Cháu nói tiếp đi!”. - Ba cháu bắt cháu phải đính hôn với một người mà cháu không yêu quý gì. Ông bắt cháu phải chuyển đến trường học cùng hắn ta….-Tôi cúi gằm mặt xuống- Cháu phản đối nhưng vô hiệu ông ta còn đe dọa sẽ phá tan trường cũ và… cho cháu sang nước ngoài. Cháu không thể chịu nổi cảnh áp bức vô lí nên bỏ nhà đi. Dù sao sống trong ngôi nhà biệt Thự họ Hoàng đó cô quạnh mà buồn tẻ lắm!! Tôi ôm lấy bà dù không rõ người đó là ai! Nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp, ấm áp lạ thường. Người đàn bà đó cũng ôm lấy tôi vuốt nhẹ mái tóc. Tôi cứ vậy là khóc mà trải hết nỗi niềm cô quạnh trước kia. -Ta hiểu rồi! Ngày xưa ta cũng giống như con bỏ nhà đi nên rất hiểu tâm trạng của con hiện giờ. Hay nếu không ngại hay con ở lại sống cùng gia đình ta nhé! -Nhưng làm sao được ạ! Cháu không phải người quen của nhà bác…- Tôi ngập ngừng -Vậy thì để ta nhận con là con nuôi nhé chịu không?- Người đàn bà mỉm cười- Ta tên là Thanh. Tôi ngẩng đầu lên khi khuôn m ặt đầm đìa nước mắt : “ Thật không ạ!”. Đó là người đàn bà đẹp với mái tóc búi lên óng mượt , khuôn mặt không hề trang điểm, bà ấy không làm đủ kiểu như má tôi. Người đàn bà ấy đẹp theo cách giản dị, không son phấn săm môi săm mày- đó là thứ mẹ tôi không bao giờ có được. -Cháu tên gì? -Dạ cháu tên là Thanh Ngọc. Vậy từ giờ con sẽ gọi cô là má ạ! Thế cô nói chuyện với chồng chưa ạ! -Con yên tâm ông ấy sẽ không phản đối đâu! Thằng nhóc lúc nãy con gặp đó là Bảo con trai thứ hai của ta, anh nó tên là Nghiêm Hoàng còn út là Nghiêm Trân.
  5. Con sẽ ở cùng phòng với Trân nhé!- “Má” ( giờ gọi là má được rồi) nghiêng đầu mỉm cười với tôi. -Dạ!- Tôi ngoan ngoãn nghe theo. Thực sự tôi chưa thấy người nào tốt như thế! Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ từ chối vì giờ tôi đang thuộc loại vô gia cư. Nhưng tạoi sao tôi lại dễ dàng tin họ vậy nhỉ? Có lẽ vì tôi cảm thấy sự bình yên nơi này. Má ra ngoài nói chuyện với ba một lúc rồi quay lại kêu tôi: “ Ta nói chuyện với ba con rồi. Con mau ra chào mọi người đi. “Vâng” tôi lẽo đẽo theo sau má. Má mỉm cười nói với mọi người: -Đây là Ngọc thành viên mới của gia đình ta! Ba má đã quyết định nhận con nuôi và đó là Thanh Ngọc ( Lời của Bảo) -Hả, má đùa đấy à – tôi cùng ông anh hét lên. Con nhỏ Trân nhảy tưng tưng : “ Dzê, em có bạn rồi” vừa nói con bé vừa ôm lấy con bé kia. -Chào mọi người em tên là Thanh Ngọc rất mong mọi người giúp đỡ!! -Ờ chào em! Anh tên Hoàng – Ông anh tôi tí tởn sướng lên. Tôi đạp bàn hét lên: -Làm sao có thể như thế được! ba má đã tim hiểu người ta chưa mà đã nhận làm con nuôi. Không rõ cha mẹ cũ là ai, thân thế là người như thế nào mà ba má đã cho con bé này sống ở nhà mình rồi sao? Tôi quay sang con bé nhìn tôi tý xém lông mày. Nhưng kẹ tôi khoanh tay ngồi trên ghế quay đi chỗ khác. Bỗng mặt con nhỏ tái mét và có vẻ “ rất giả nai” -Bảo sao lại nói như thế, xem kìa con làm con bé buồn rồi đấy thấy không hả? -Ơ…con- Tôi quay sang cô ta. Cô ta đang nở nụ cười vô cùng gian xảo. Tôi đứng lên chỉ thẳng tay vào mặt cô ta- Cô…Thật quá đáng!\ -Dơ tay biểu quyết đi không nói nhiều- Ba tôi lên tiếng
  6. Tất cả mọi người giơ tay tất nhiên là trừ tôi ra. “ Hứ! Đồ giả nai”. Cô ta cúi mặt làm điệu: -Cảm ơn mọi người! Má tôi ra lệnh: “ Bảo con đưa Ngọc vào phòng Trân”. -Má….- Tôi lập tức quay người sang - Má gì mà má. Mai sau hai đứa còn phải đi học chung cùng nhau nữa đấy! Mặt tôi tối sầm lại, không nói được gì và cứ thế kéo chiếc vali lên lầu. Con nhỏ lững thững theo sau. -Phòng đó! Vào đi- tôi ra lệnh -Cậu ghét tôi đến thế cơ à- con nhỏ hỏi tôi -Tất nhiên tôi hét lên, còn muốn cô biến đi nữa ấy chứ!- tôi lầm lì -Không dễ vậy đâu! Cậu nghĩ cậu là gì chứ! Cố gắng ,mà sống đi!!! -Cô muốn chết à!- tôi hét lên. Chợt con bé nắm lấy tay tôi: “ xin cậu đừng như thế nữa cậu hãy cứ đánh tôi tiếp đi, nếu có thể giúp cậu thoải mái thì hãy đánh tiếp đi”. Cái quái quỷ gì thể này: “ cô làm cái trò gì vậy hả, buông ra”. Con nhỏ thầm thì vào tai tôi: “ Tại cậu ép tôi đấy nhé đừng có bảo tôi độc ác”. -Bảo con đánh Ngọc đấy hả- Ba tôi hét lên. -Con có làm gì đâu!- tôi xỏ tay vào túi. -Còn cãi à! Con thích đi thì đi luôn đi!- ba tôi không nhịn được nữa. -Tùy ba thôi!- Tôi đi ra khỏi nhà và kêu với Nghĩa rằng tôi sẽ đến nhà hắn.
  7. (tiếp nè) Chương II: Làm quen với cuộc sống mới Nhân vật: + Nghiêm Bảo + Hoàng Thanh Ngọc + Tâm Ánh Tuyết ( Bạn Bảo) + Hoàng Quốc Nghĩa ( Bạn thân Bảo) + Nguyễn Minh Lam ( Bạn thân Uyên khác trường) + Hàn Minh Thượng ( Bạn thân mới làm quen) ***************************************************************** ( Lời của Bảo) Tôi ngồi bệt dưới đất, dựa lưng vào tường chán nản nhìn thằng bạn thân. Nghĩa nhìn tôi như nhìn một con người khác vậy. Hắn lên tiếng xóa tan bầu không khí ghê rợn này: -Mày bị làm sao thế! Lại có chuyện gì hả? Tôi nhìn vào mặt hắn chán nản nhìn lung tung thở dài: “ có một con bé mới chuyển về nhà tao. Ba má kêu là con nuôi,….nghĩ sao chứ lái xe tông vào giờ vác quỷ vào nhà. Tao chưa thấy đứa con gái nào như nhỏ ấy, giả nai giỏi *** , lại còn cho ba hiểu lầm là tui đánh nó nữa chớ!!! Nhìn nó thôi mà tao muốn đập nhỏ ra…” càng nói tôi càng tức giận. Nghĩa tròn xoe mắt nhìn tôi, bây giờ nó như một thằng ngố. Nó nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lăn ra cười:
  8. -Mày….y….y- (>”
  9. Kính coòng!!! Tiếng chuông cửa từ ngoài cổng vọng vào đến căn biệt thự: -để tao ra mở cho!- tôi hơi ngán khi có Tuyết nên xung phong ra mở cửa. Lững thững bước đi theo nên gạch hoa. Giờ là mùa thu nên lá vàng rụng đầy sân theo những cơn gió se hơi buốt lạnh. Nước hồ trong veo, lâu lâu lại có vài tiếng động khi mấy con cá bơi lên. Gió làm bay bay tóc tôi khiến tôi bắt đầu có tâm trạng cô đơn, mệt mỏi. Ra đến cửa, không có bóng ai cả. Tôi ngó xung quanh, hình như có một cái bóng rất to vừa chạy hết vỉa hè con đường. Tôi nghĩ thầm: “ chắc là xe ô tô” :)). Tôi cúi xuống, ố hình như là một cái hộp trắng được buộc nơ rẩt cẩn thận. Tôi bê vào nhà và hỏi Nghĩa: -Mày đặt bánh sinh nhật à? - Không- mặt Nghĩa hơi ngạc nhiên- chắc là ba má tao đặt bánh í mà! - Làm gì! Đặt bánh thì người giao phải đứng đợi chứ lúc tao ra có thấy ai đâu? – tôi nghi ngờ. “ ờ há ! kẹ cứ ăn đã! :D” ( Thờ ơ *** vật). Bỗng Tuyết giật minh kêu lên: “ Ủa hình như có thiệp”. Nhanh như cắt nhỏ giật phăng tấm thiệp rồi đọc to lên như cho cả làng nghe thấy. Đó là một nét bút khá thanh tú: “ Gửi Nghĩa…..há há há ( con nhỏ vô đối) Mình là người hâm mộ Nghĩa………( cả lũ cười lăn ra hắn thì ngơ ngác như tai tơ) Mình biết hôm nay là sinh nhật Nghĩa nên mình làm cái bánh sinh nhật này, nếu không ngon thì mong cậu thông cảm” Con nhỏ lăn ra cười rồi chỉ thẳng tay vào mặt Nghĩa
  10. - Mày có người hâm…hâm mộ á!! Tên Nghĩa cười khẩy tỏ vẻ không quan tâm: “ tao có biết đâu!” Vừa nói hắn vừa tiến đến chiếc piano đánh khúc nhạc chúc mừng sinh nhật. Rồi chúng tôi phá cỗ….một buổi tối hơi nặng nề với tôi khi lúc nào cũng bắt gặp ánh mắt của Tuyết.. ****************************************************************** ****** -Mày dậy đi…hôm nay khai giảng đó, 6h00 rồi- Nghĩa lay tôi gọi dậy. - Ừ ừ….- Ngủ tiếp Tiếng chuông di động tôi reo lên cắt ngang cuộc nói chuyện. Tay tôi vớ lấy cái di động không buồn nhìn số điện thoại.: “ a lô” - Bảo! con về nhà đưa Ngọc đi học nhanh- Má giục tôi - Không..,..không bao giờ!- Tôi hét ầm lên. Tôi ngồi dậy với vẻ bực tức rồi đi vào phòng vệ sinh. -Con bé phiền phức này giúp ông dậy được, hay thật! - Con bé điên rồ- Tôi bước ra từ phòng vệ sinh- Xuống ăn cơm thôi, phiền thật. ( lời của Ngọc) Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học với trường mới nên hơi hồi hộp. Cứ nghĩ đến phải học cùng tên kia là tôi như phát điên. Mặc dù đã ăn sáng xong nhưng vẫn còn khá sớm. Cũng khá lâu rồi tôi không liên lạc với Lam, mà con nhỏ cũng vô tâm quá. Bạn bè không gặp nhau mà chăng hỏi thăm được một lời. “Cho bao nhiêu yêu thương nay bay xa... Hoen đôi mi thu đưa em qua... Đã từng ngọt ngào giờ nhận đắng cay vì anh... Thu vờn tóc em mơn man bên làn gió Vương trên mi ai lá rụng con phố nhỏ “ ( thu cuối – Yanbi and Mr.T )
  11. Tiếng chuông di dộng vang lên, ố la la vừa nghĩ đến con nhỏ là nó gọi điện liền: -a lô- tôi thanh thản nói. - mày chuyển trường rồi à- giọng con nhỏ gấp gáp - không chỉ chuyển trường đâu mà còn chuyển ba má chuyển nhà ở nữa cơ- Tôi nói với giọng “ bất cần đời” Con nhỏ hét lên làm tôi suýt thủng mặc nhĩ! “ hả là sao? Giờ mày đang ở đâu?”. “ ưkm mày chỉ cần biết tao học ở trường Thiên BÌnh là được rồi, thôi nhé tao đi khai giảng đây”. Bỗng tôi nảy ra ý tưởng trêu tên kia la to: “ má ơi cho con địa chỉ nhà Nghĩa đi” -ủa con lấy làm gì? À đi học cung tụi nó hả? được rồi- Má hí hoáy viết vào tờ giấy- con đi rồi mang cho Bảo cái áo đồng phục nhá! -Vâg con biết rồi! Tôi mặc đồng phục của trương mới. Đó là một cái áo tay bồng đi cùng với cái váy mày xanh , chậc lại còn ghi tên nữa à. Lục xục trong đống quần áo phòng hắn tôi mới tim ra được cái áo của hắn vì bị vứt xó ở góc. Nhìn như tên này chẳng bao giờ mặc áo đồng phục ấy. -Nhanh lên con- má thúc tôi. - Dạ con xuống liền- tôi bỏ luôn cái áo của hắn bỏ vào cặp. Má đưa cho tôi tờ giấy có ghi địa chỉ nhà Nghĩa rồi ra khỏi nhà đi thẳng đến nhà Nghĩa. Chà đúng lúc thật tôi vừa đến là họ ra khỏi nhà. Vừa nhìn thấy tôi hắn đã hét lên: -Cô đến đây làm gì- không quên lườn tôi bằng ánh mắt chứa đựng tất cả băng trên thế giớil. - đi khai giảng cùng- Tôi lườm lại hắn- áo cậu này!! Má bắt tôi mang cho cậu đấy! Hắn giựt phăng chiếc áo tôi đang cầm vào nhà thay không quên “Hừ” một tiếng.
  12. -cô bé tốt bụng đấy- Nhĩa quay sang nói với Bảo - Chào bạn! mình tên là Thanh Ngọc. - Chào minh tên Nghĩa- Nghĩa cười. Nghĩa đẹp trai, nhìn hắn tôi có thể đoán ngay được là hắn là một quý tử nhà giàu với mái tóc màu nâu, đôi mắt đen huyền như muốn giết người cùng với cách cử chỉ thân mật thì chắc hắn được nhiều người để ý lắm. - Đi khai giảng thôi hắn bước ra- coi bộ hai tên này là hotboy của trường quá : )) - Chờ mình với –Tiếng của một cô gái vang lên. Cô nhóc buộc nửa tóc, mái tóc màu hạt dẻ, cái váy bồng hết cả lên may mà váy dài quá đầu gối nên……. Không có chuyện gì sảy ra( =-=!) - Cô ấy là?- tôi quay sang Nghĩa - Đấy là Tuyết bạn của tụi này! - Ồ chào bạn mình tên Thanh….Ngọc. - Chào- Cô ta không đoái hoài gì đến tôi lạnh lùng đáp lại- A Bảo! Trái ngược với cách cư xử đối với tôi, cô ta nhìn thấy Bảo như nhìn thấy vàng sáng mắt lên. Tôi quay sang Bảo, mặt hắn hiện giờ vô cảm, có vẻ hơi mệt mỏi. Bỗng hắn quay sang nói với tôi: “ A Ngọc đấy hả? Đi khai giảng thôi tớ nhớ cậu quá!”. Tôi sững người lại chỉ ta vào mặt mình : “ tôi.. tôi đấy hả”. Hình như hắn đoán được sự sốck nặng của tôi nên không để tôi nói hết hắn đã kéo tôi đi. Tôi quay sang Nghĩa cậu ta vẫn bình thường như chuyện hằng ngày sảy ra, còn Tuyết thì……. Phóng tôi tia sét suýt cháy áo. Bảo nói nhỏ vào tai tôi : “ cậu giúp tôi tránh xa con nhỏ kia được không”- tôi quay sang hắn nói to ( để trả thù): - Ck yêu quý! Đi khai giảng thôi, Vk hôm nay mang cho ck cơm nắm vợ làm đấy! ngon tuyệt! Mặt hắn nhăn như khỉ ăn ớt, có lẽ hắn không thể ngờ rằng tôi sẽ làm như thế. Trời ơi nhìn mặt hắn đáng yêu quá. Tôi không kìm nổi cảm xúc đưa hai tay lên úp vào
  13. mặt hắn và nói: -Trời ơi đáng yêu quá! Mặt hắn từ tối sầm chuyển sang đỏ chót nhìn thẳng vào mắt tôi. Nghĩa tròn xoe, mở căng ra nhìn mồm mở ra lại ngậm vào như định nói cái gì đó nhưng lại thôi. Chợt tôi nhận ra ngón tay mình đang chạm nhẹ vào môi Bảo. Làn môi mỏng hồng hào, mềm mại hơn cả con gái, loại môi mà đưa con gái nào cũng thèm muốn ( ghen tỵ ớ). 1s….2s….3s… chợt tôi mới thoát khỏi sự cuốn hút từ môi của Bảo. Tôi rụt nhanh tay rồi quay mặt đi chỗ khác. Tuyết la ầm lên: - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!! Tôi ngã bổ ngửa ra sau, chẳng kịp bỏ đi mà đã nổ lỗ tai. :((. Tuyết chỉ thẳng vào mặt tôi: - Cậu…cậu vừa làm gì? Cậu thách đấu với Tâm Ánh Tuyết này phải không?- Nhìn người cô nàng hùng hục “ anh hùng xung trận”, trên đầu nổ mấy tiếng kêu tép tép cứ như đống lửa đang cháy. Hình khiếp quá, tôi rụt người: - Không…không phải đâu cậu hiể nhầm rồi!!- Tôi vừa nói vừa lắc tay Như thấy sự nguy hiểm đang vây quanh , nếu còn để lâu tý nữa là cháy cả khu phố nên Nghĩa giải vây cho tui : “ thôi chết muộn khai giảng rồi, nhanh…” Lễ khai giảng bắt đầu với giọng nói ồm ồm của thầy hiệu trưởng: - Chào các em thân yêu và vô cùng xì-teen!! Ặc ặc tôi ngơ ngác, làm cái gì vậy, cái ông hiệu trưởng này…….. hả là một thầy giáo còn rất trẻ. Tôi liếc xung quanh, ố 1 tập đoàn giáo viên rất trẻ và chẳng có gương mặt nào trông “khắm khú” cả. Ồ một giáo viên ăn mặc rất cá tính nhưng mang đầy nét của …. Hà Mã. :)). Chặc! tôi nghiệp ế vợ quá! Kakaka. Giọng thầy hiệu trưởng lại vang lên: - Năm nay số học sinh chuyển và trường ta tăng khá nhanh. Cụ thể: khối lớp 10 có 18 em chuyển đến. Khối lớp 11 là 12 em……. Haizz. Tệ hại thật cái này khiến tôi nhớ đến cuộc cãi vã của tôi với ba và giờ là tôi bỏ nhà đi. ( kí ức) Tôi có thể coi là một tiểu thư trong gia tộc họ Hoàng và công ty đá quý của ba tôi làm ăn rất phát triển. ông đã ly dị mẹ tôi, bà là một người hầu sống trong gia đình tôi ngaỳ trước, vượt qua khỏi nghi lễ gia tộc ba má tôi quyết định lên tiếng và thế là họ trở thành vợ chồng. Lúc đầu bà đến với ông vì tình yêu mãnh liệt của tuổi trẻ,
  14. nhưng rồi lòng tham con người lấy đi tất cả, người đàn bà đó lấy tiền của ông rồi chạy chốn theo tên bồ, và bà cũng không quên phanh phui hết tất cả mọi chuyện. Việc này cũng sảy ra chưa lâu, khi bà ta bỏ đi là lúc tôi học lớp 9, vốn tính tôi ngay thẳng nên khi bà nói với cái vẻ mặt vô cùng đáng ghét thì tôi đã tát bà thay ông. Quả là một người đàn ba vô liêm xỉ.Từ ngày đó ba tôi cắm đầu cắm cổ lao vào công việc để quên đi hết nỗi buồn, ông làm việc đến nỗi mà đứa con gái ông cũng không quan tâm. Rồi đến một ngày ông tuyên bố trong lúc đang say xỉn: - Ba đã hứa gả con cho một con trai nhà giàu có, đó là con trai chủ tịch tập đoàn thương mại DK, nên con chuẩn bị mà chuyển học đến “ con rể tương lai” đi. Sau hết năm nay các con sẽ kết hôn…..- ông ta tu một hơi rượu nữa. - Ba làm cái trò gì thể hả, ba có biết là đây là thế kỉ 21 rồi không? Chẳng còn có cái luật cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa. Con phản đối.!!!- tôi dứt khoát - Ta không biết, chẳng phải hai đứa chúng bay chơi với nhau từ nhỏ sao. Giờ ta không quan tâm con có đồng ý hay không mau mà chuẩn bị đi….. - Ba tưởng con là con rối của ba chắc! ba đã thay đổi quá nhiều khi bị bà ta bỏ…. Không để tôi nói hết ông ta tát tôi rồi hét lên: - Tao cấm mày nhắc đến con mụ đàn bà đó nữa, cong nếu mày thích thì cũng bỏ đi cùng bà ta luôn đi. Tao không cần, bọn đàn bà bây giờ giỏi rồi…. Nói xong ông ta lăn ra ngủ. Được rồi ông cứ chờ đấy, bỏ thì tôi sẵn sàng, chắc ông cũng không biết lời thề của tôi đâu nhỉ đó là người đầu tiên đánh và má tôi thì con người ấy sẽ là kẻ thù cả đời của tôi. ( hiện tại) Bây giờ trước mặt tôi là trường của tên “ con trể tương lai” đáng ghét Hàn Quốc Minh. Cậu sẽ ăn đủ với tôi. Bỗng một câu nói vang lên, đó là thầy Hà Mã: - Chào em! Em sẽ học tại lớp 11a1 do tôi chủ nhiệm. Tôi tên là Khải Trương. - Em chào thầy ạ! Em tên là Hoàng Thanh Ngọc, mong được thầy giúp đỡ. - Bây giờ em theo tôi vào nhận lớp nhé. Tôi lững thững đi theo thầy Hà Mã ( gọi thế cho dễ thương há) và nghe thầy nói chung về trường. Tôi cũng khá sốc với những gì thầy kể: đầu tiên là về trường các lớp được phân ra từ A-Z riêng khối a có 2 lớp, các thầy cô giáo đề ra chủ trương : “ Xì- teen cùng học sinh” nên cũng khá nhiều các cuộc thi hay như hot boy, hot girl , thời trang,……; học sinh có nhiều câu lạc bộ như : Hội họa, Âm nhạc, võ, nấu ăn, thiết kế thời trang và trang sức,….. Thật sự đây là môi trường quá hoàn hảo. Tuy xì- teen nhưng các hình phạt cũng không nhẹ, nhưng khi được học tập và rèn luyện
  15. trong môi trường thế này thì mấy ai quậy nhỉ? Bước vào lớp 11a1, không khí khá dịu nhẹ. Tôi cùng lớp với 3 người kia ( Bảo, Nghĩa, Tuyết) tên Minh cũng học cùng lớp, vừa thấy tôi hắn cười tươi như hoa trúng mùa. Cũng không khá đông người nhưng đối với tôi ấn tượng nhất đó là cô bạn béo ú ít ít thì cũng phải gần tạ. hix Cô bạn đeo kính che hết cả mặt. không quên làm điệu với cái nơ trên đầu. Sau khi thầy giới thiệu về tôi xong thì cái ánh mắt kiểu dạng khinh thường toát ra từ một cô bạn tóc nâu làm quăn, trông rất tiểu thư đài các, ăn mặc đối với tôi là vô cùng nhố nhăng, áo đồng phục thì không nói làm gì nhưng mà cái vày cô ta cắt đi phải đến 1/3 đùi. Sexy không chịu được, chắc nổ mắt vì cô ta quá. Cô ta chu mỏ ra nhìn như con vẹt sặc sỡ sắc màu cùng cái mỏ tô đỏ chót. Một ánh mắt làm tôi thấy kinh người đó là Tuyết, hình như cô ấy vẫn chưa nguôi giận. =-=!!! Thầy hà Mã chỉ cho tôi chỗ ngồi, à ngay bên cạnh là cô bạn béo ú nhưng xui xẻo đằng sau lại là tên Minh khốn kiếp. Tôi dời về chỗ, thầy giáo thông báo thời khóa biểu rồi nói bắt đầu từ thứ 2 tuần sau chúng tôi đi học ( tức là còn hai ngày nữa). tôi không chú ý lắm nên quay sang làm quen với cô bạn bên cạnh: - Hi! Mình làm quen nhé! – tôi cười quay sang cô bạn béo ú - ừ! Mình tên là Minh Thượng người nặng kí nhất trường.- cô bạn vừa nói vừa cười xuề. - Lát đi ăn kem với mình nhé! Mình mời tiện hỏi về các bạn trong lớp luôn nhé! – tôi mời mọc. - ừ lát nhé- cô bạn mỉm cười rồi quay lên bảng. ***************************************************************** Tiết học đầu khai giảng kết thúc, nãy giờ cô ban béo ú bên cạnh có để ý tý gì về phía bangr đâu nhỉ? Tôi nhìn theo hướng cô ấy là hướng ghế ngồi của Nghĩa và Bảo. Chẳng lẽ cô bạn này thích một trong hai. Kà kà thú vị đây, nếu là Bảo thì lần này cậu chết với tôi. - Minh Thượng! nãy cậu nhìn ai đấy chẳng chú ý lên bục giảng gì cả! - Ơ….- cô bạn lúng túng gãi đầu- tại…tại bài này chẳng quan trọng nên mình không thích nhìn ra cửa sổ ấy mà…hì hì - Làm gì tớ nhìn theo hướng của cậu là bàn của Bảo và Nghĩa cơ mà….- tôi lẻo mép - híc bị cậu phát hiện rồi! Tớ thích…thích….-ngập ngừng - Ai…ai??- tôi hồ hởi.
  16. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Minh Thượng. Cô bạn không phải là xấu mà là vô cùng dễ thương( bị kính che hết), mắt to va lông mi dài. Nếu mà không béo ú thì cũng đc gọi là girl cute đó. (Nhưng người ta béo). Bỗng cô nàng quay phắt lại lắc đầu ngoe ngẩy: - Tớ không thích tên coolboy của trường kia đâu nhá! Tớ thích….. Nghĩa….. Ố la la cô nàng nhà ta thích chàng lãng tử Nghĩa kìa kakaka. Ơ nhưng mà cool boy chẳng lẽ lại là…….là Bảo á!! Không không thể thế được. Tôi thì quay người lại Bảo và Nghĩa ngay đằng sau từ cửa bước ra. Nhìn như điện giật đầu óc tôi không thể tin hắn lại là cool boy. ( đẹp trai khỏi chê nhưng mà tính cách…vẫn chưa nhận ra được sự cool =-=!)Hiện giờ đôi mắt của Minh Thượng hiện ra hai nhìn trái tim to đùng hướng về Nghĩa. Tiếng tim nhỏ đập to đến nỗi mà tôi còn nghe thấy được. Bảo và Nghĩa đi qua, nhỏ ta trở về trạng thái bình thường. phù nhìn nhỏ thôi mà tôi đã thấy phát khiếp. Tôi nói nhỏ với cô bạn: “ Cậu đang ngủ à ? Hắn không thích cậu đâu! Mau mà quên nhanh lên rồi lại bị đau lòng bởi vì cậu không phải mẫu người hắn ta thích”. Cô bạn ngay lập tức quay sang nói với tôi: “ cậu ấy cũng thích tớ,….cậu ấy mở cửa cho mình, cậu ấy ăn kẹo mình tặng mình luôn để trong ngăn bàn cậu ấy mà,….” - Cậu có chắc là hắn biết cậu tặng kẹo không, với cả mở cửa cho à… hắn là người đi du học bên anh về mở cửa thì chỉ coi như là phép lịch sự thôi! - Nhưng mà….. - Thôi đi ăn kem đi- tôi cười rồi lôi nhỏ đi. Ra tới cổng trường tôi gặp Bảo, nhìn thấy tôi định lôi Minh Thượng đi đâu Bảo hỏi: “ Không về đi lại còn la cà đi đâu?” - đi ăn kem, đi cùng không? - Thôi tôi không có hứng, nếu thích thì mua về cho cả nhà. Rồi hắn dùng tay chỉ ra 1 kí hiệu hình chữ V. Tôi chẳng hiểu gỉ hết, rồi quay sang đi với Minh Thượng. ***************************************************** ( lời của Bảo) Tôi quay sang thở dài nói với thằng bạn : - Con nhỏ này hôm nay làm tao sốc kinh. - ưkm tao cũng giật mình. Nhưng mà……cái cách xưng hô hay quá! Chồng ơi- vợ nè hahahahahaha- Hắn ôm bụng cười. Tôi cũng cười nhạt rồi quay lại, trước mặt tôi là Tuyết, trông hơi khác bình thường nhưng tôi không quan tâm. Cô nàng nhíu mày hét lên:
  17. - Cậu với con bé kia là thế nào? Tôi đưa ngón tay ra ngoáy lỗ tai: - Quan hệ thế nào cậu quan tâm làm gì? Việc đó quan trọng với cậu lắm hả? tôi với cậu có yêu nhau đâu mà cậu can dự vào. Tôi vốn khó chịu với cách cư xử của Tuyết với lại tính tôi vốn lạnh nhạt nên sẵn sàng buông ra nhưng câu làm người khác đau lòng. Còn Nghĩa thì hắn quen quá cảnh này rồi, quá nhiều đứa con gái làm cái trò này với tôi nên hắn cũng không thèm quan tâm vì dù có ngăn cản thì cũng bằng hòa. - Việc đó có quan trọng với tớ…..!Tớ….hãy cho tớ một cơ hội làm bạn gái của cậu được không? - Cậu thích gì ở tôi..? Câu hỏi này khá bất ngờ với Tuyết. Nghĩa hiểu và giống tôi nên cũng không bất ngờ gì. - Tớ…tớ…- Tuyết ấp úng - Nếu không yêu gì ở tôi thì yêu đương làm gì? Cậu cũng giống mấy đứa con gái khác thôi. Tôi bỏ đi Nghĩa đi qua vỗ vai Tuyết như để cảm thông phần nào. - Đi bar không mày- Nghĩa nói - Thôi hôm nay tao không đi đâu hơi mệt về nhà ngủ cho khỏe! Mày cùng Minh đi đi. ( Minh là nhân vật con rể tương lai ý) - Ờ tao đi nhé! Tạm biệt - Ưkm.!- vừa nói tôi vừa lôi iphone ra nghe nhạc.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2