CHƯƠNG 26<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Nat vượt qua các thủ tục sơ bộ như thể là chuyện đó đang xảy ra với ai đó khác. Cô<br />
[23]<br />
máy móc ký tên xác nhận mình đã được đọc cho nghe quyền Miranda<br />
và đã cho phép<br />
lục soát xe, chiếc xe đã bị giữ. Cô im lặng quan sát tranh tra Duffy điều chỉnh camera chĩa<br />
vào cô, khi cô ngồi đối diện thanh tra Mundy lúc này đang cố gắng hết sức để tái tạo mối<br />
thân tình giữa cô với ông ta. Ông ta cũng đã mang đến cho cô một tách cà phê nóng.<br />
<br />
<br />
“Đã bảo cô rồi mà,” Mundy nói khi cô nhấp một ngụm cà phê. “Nếu cô muốn tôi<br />
mang cho cô một miếng sandwich dở như mạt cưa thì tôi cũng có thể làm được đấy.”<br />
<br />
<br />
Nat lắc đầu. Brooke ngồi xuống bên cạnh cô và bắt đầu hí hoáy lên tập giấy, Duffy<br />
cũng thế, ngồi bên trái Mundy, ở mé cạnh chiếc bàn giả gỗ.<br />
<br />
<br />
Mundy bắt đầu, “Thế này, tôi không vòng vo đâu cô Greco. Cô là người thẳng thắn,<br />
tôi cũng thế. Vậy thì lần này để tôi nói cho cô nghe những gì chúng tôi biết, và có lẽ cô sẽ<br />
bảo cho tôi những gì cô biết.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Chúng tôi đang lắng nghe đây,” Brooke trả lời thay cho cả hai.<br />
“Nhân tiện, cho phép tôi gọi cô là Nat nhé?”<br />
<br />
<br />
<br />
“Không,” Brooke lại trả lời, và Nat nghĩ rốt cuộc ông này cũng được việc đấy. Cô<br />
nhìn vào ống kính màu đen của chiếc camera, rồi đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Camera làm<br />
cô bồn chồn.<br />
<br />
<br />
Mundy tiếp tục, “OK, tối nay khoảng 10h35, một phụ nữ tên Barbara Saunders bị<br />
bắn và được em gái tìm thấy khi cô em từ rạp chiếu phim về nhà. Bà Saunders được tìm<br />
thấy trong garage, nằm trên sàn. Cô em gái gọi cho 911 ngay lập tức, và đội cấp cứu<br />
nhanh chóng đến hiện trường, dù vậy bà Saunders đã mất máu khá nhiều.”<br />
<br />
<br />
Nat cảm nhận được qua vẻ mặt đau đớn của ông ta rằng ông ta đã có mặt tại garage.<br />
Cô tưởng tượng Barb nằm đó cầu mong sao cho lũ trẻ đã không nhìn thấy cô.<br />
<br />
<br />
Mundy tiếp tục, “Người em gái nói với chúng tôi là cô đã đến gặp bà Saunders tối<br />
<br />
đó. Cô ấy cũng nói là cô đã cố gặp cho được bà ta từ khi chồng bà ấy mất. Cô bảo với<br />
Barbara Saunders là cô có lời nhắn cần chuyển cho bà ta.”<br />
<br />
<br />
Cả tuần qua lại mở ra trong đầu Nat, một cuốn phim kinh hoàng được tua lại. Ngồi<br />
bên cạnh cô, Brooke nhanh tay ghi chú vào trong tập ghi chép.<br />
<br />
<br />
“Chúng tôi kiếm xung quanh và tìm ra một cái hố lớn được mở ra trên sàn garage.”<br />
Mundy dùng tay phác họa một hình vuông lớn. “Một tờ di chúc, băng video, vài cuốn tạp<br />
chí, và một ít tiền được tìm thấy trong hố ấy. Khoảng 950 đô la.”<br />
<br />
<br />
Tiền à?<br />
<br />
<br />
<br />
“Chúng tôi cũng tìm thấy vài viên thuốc dưới sàn, thuốc gây nghiện tổng hợp<br />
Oxycontin. Chúng nằm rải rác, cứ như ai đó đã làm rơi xuống trên đường thoát ra.” Ông ta<br />
và Duffy liếc nhìn nhau, anh này đang không nhìn ghi chép. “Tiền cũng nằm rải rác dưới<br />
đó, cứ như bị bỏ lại trong lúc quá vội vã.”<br />
<br />
<br />
Đầu óc Nát quay cuồng. Cô bặm chặt môi để cố không thốt lên lời nào.<br />
<br />
<br />
<br />
“Chúng tôi đã lục soát xe của cô, và tìm thấy trong cốp xe của cô hai mươi ba nghìn<br />
đô la và hai túi đựng thuốc gây nghiện tổng hợp Oxycontin.”<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
“Gì?” Nat buột miệng. “Trong xe tôi ấy à?”<br />
“Có phải cô lấy những thứ đó đi từ căn nhà ấy không?”<br />
“Dĩ nhiên là không rồi!” Nat trả lời và bắt đầu thấy sợ. “Chuyện này thật điên rồ!”<br />
“Thế à? Giải thích cho tôi nghe vì sao đi nào.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Nghe này, tôi chẳng bắn ai, càng không bắn viên cảnh sát, và khi tôi rời khỏi nhà<br />
Barb vẫn còn sống và trong cái lỗ ấy chẳng có gì ngoài một tờ di chúc, mấy cuốn tạp chí,<br />
và một cuốn băng video.”<br />
<br />
<br />
Brooke cau mày nhìn sang cô. “Nat, làm ơn đừng có tự động khai thêm thông tin<br />
<br />
chứ.”<br />
<br />
<br />
“Vậy là cô đã đến căn nhà ấy, chuyện đến chi tiết ấy là có thực phải không?” Mundy<br />
hỏi, và cặp mắt nâu thẳng thắn của ông ta nhìn thấu vào mắt cô, như thể ông ta thực sự<br />
muốn có câu trả lời.<br />
<br />
<br />
Brooke bảo Nat, “Tôi khuyên cô không nên trao đổi về chuyện này.”<br />
<br />
<br />
<br />
Cô im lặng, nhưng việc này làm cô khó chịu muốn chết. Số tiền và đống thuốc ấy đã<br />
liên kết cô tới một tội ác mà cô đã không phạm vào.<br />
<br />
<br />
Duffy chen ngang, “Nếu muốn, chúng tôi có thể cho giam cô ngay bây giờ, vì đống<br />
thuốc Oxy ấy. Trừ khi cô có bác sĩ mà cô muốn cho chúng tôi gọi kiểm tra.”<br />
<br />
<br />
Nat rùng mình. Bị buộc tội tàng trữ ma túy. Sát nhân. Cô tiêu tùng mất. Cô ngồi im<br />
câm như hến.<br />
<br />
<br />
Brooke hắng giọng kẻ cả. “Lúc này mà bắt giam cô ấy vì tội tàng trữ ma túy là quá<br />
sơ suất đấy, trước khi các anh chưa kịp điều tra hết các tội khác.”<br />
<br />
<br />
“Không phải là cô sẽ kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sao, thưa cô<br />
Greco?” Mundy hỏi, nhưng Brooke lại là người lắc đầu.<br />
<br />
<br />
“Không, cô ấy sẽ không nói gì cả. Chúng tôi được đi chưa? Việc này làm mất thời<br />
gian của cô ấy quá đấy.”<br />
<br />
<br />
Nat đỏ mắt, và Mundy sa sầm nhìn cô.<br />
<br />
<br />
<br />
“Trước khi cô đi, để chúng tôi nói cho cô biết chuyện này. Người ta nói một vụ án<br />
mạng là một trò chơi xếp hình, và họ nói về những mảnh ghép mà chúng tôi phải dùng để<br />
xếp. Người khác gọi đấy là một trò chơi. Với tôi, cả hai đều không phải.” Thanh tra<br />
Mundy lắc đầu. “Tôi là con người đơn giản, và với tôi chuyện rất đơn giản. Cô biết<br />
chuyện gì đó mà chúng tôi không biết. Đối với tôi, đấy là chuyện một chàng trai trẻ, cảnh<br />
sát Matt Shorney, bị giết. Cả hai chúng tôi đều quen biết anh ấy, Duffy thân anh ấy hơn<br />
tôi.” Mundy khoa tay ra sau, nơi có anh thanh tra đang chúi cái đầu hói xuống bản ghi<br />
chép. “Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy, vì đấy là việc của tôi. Đơn giản vậy<br />
thôi. Không xếp hình, không chơi trò gì cả. Chỉ là công việc. Nếu cô biết chuyện gì đã xảy<br />
ra, tôi yêu cầu cô nói cho tôi biết. Những chuyện kia chỉ là nhảm nhí.”<br />
<br />
<br />
Brooke nói, “Tôi nhắc lại, thân chủ của tôi sẽ chẳng khai gì cả.”<br />
<br />
<br />
<br />
Nhưng Nat lại thấy cảm động vì những lời nói của Mundy. Ông ta nói đúng. Đây là<br />
chuyện quan trọng hơn những gì cô đang che giấu. Đây là vấn đề sự thực, vấn đề Barb và<br />
Shorney. Nếu cô có thể kể cho cảnh sát nghe những gì cô biết, có lẽ họ vẫn còn kịp bắt tên<br />
sát nhân ngay tối nay.<br />
<br />
<br />
“Thưa thanh tra Mundy,” cô nói, “trước khi mất, chồng của Barb bảo tôi nói với vợ<br />
anh ta là có cái gì đó ở dưới sàn nhà. Tôi đến đó nói cho cô ấy biết, và cả đêm chúng tôi<br />
đã lục tìm, nhưng chúng tôi không thể tìm ra anh ấy muốn nói đến cái gì.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Chừng đó là đủ rồi đấy,” Brooke chạm tay Nat, nhưng cô lờ đi.<br />
<br />
<br />
<br />
“Để tôi nói. Tôi biết tôi đang làm gì.” Cô đối mặt với Mundy, ống kính camera màu<br />
đen chìa ra sau lưng ông. “Tôi đã nhìn thấy người bắn cảnh sát Shorney.”<br />
<br />
<br />
“Cô đã chứng kiến anh ấy bị giết thật à?” Mundy hỏi lại, hơi có vẻ ngạc nhiên, đôi<br />
mắt ông mở lớn.<br />
<br />
<br />
Đầu Duffy ngẩng phắt lên, và Brooke siết lấy tay Nat. “Làm ơn đừng nói gì nữa<br />
hết,” ông cứng rắn nói.<br />
<br />
<br />
“Một người đàn ông mang mặt nạ trượt tuyết màu đen đã bắn anh ấy. Hắn nhả đạn<br />
một lần, rồi bảo tôi chạy đi, thế là tôi đã bỏ chạy.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Cô có nhìn thấy mặt hắn không?”<br />
“Không.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Cô có thể thấy những gì? Bất cứ thứ gì?” Đằng sau Mundy, thanh tra Duffy đã thôi<br />
không ghi chép nữa mà khoanh hai tay lại.<br />
<br />
<br />
“Tôi… không biết nữa,” Nat lắp bắp. Những hình ảnh khủng khiếp lại lóe lên trong<br />
đầu cô. Chiếc mũ của viên cảnh sát, bay tung lên trời. Tấm mặt nạ trượt tuyết.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
“Cô nhớ gì về hình thể của hắn? Cao, hay lùn?”<br />
“Nat, xin đừng!” Brooke cắt ngang, nhưng cô lại phẩy tay cho qua.<br />
“Cỡ trung bình.”<br />
“Hắn mặc quần áo loại gì?”<br />
<br />
<br />
<br />
“Tôi không biết. Quần áo tối màu.” Nat cố gắng nhớ lại. Chỉ có một hình ảnh trở đi<br />
trở lại là một bóng người dưới cơn mưa, đằng sau khẩu súng. “Tôi không nhớ.”<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
“Thế hắn là người da trắng, da đen, hay Mỹ La tinh?”<br />
“Tôi không biết.”<br />
<br />
Brooke lại cắt ngang, “Làm ơn đi, những gì cô đang làm là đi ngược với lời khuyên<br />
tư pháp cấp thời đấy, cô có hiểu không?”<br />
<br />
<br />
<br />
“Có,” Nat trả lời, vuốt vuốt tay ông ta. Cô có thể thấy nỗi e sợ gia đình Greco đã<br />
hiện hữu trong ông. “Không sao đâu.”<br />
<br />
<br />
“Cô nói tên bắn súng đã nói với cô,” Mundy hỏi, không quan tâm đến những gì đang<br />
xảy ra. “Hắn đã nói gì? Giọng hắn thế nào?”<br />
<br />
<br />
“Hắn bảo tôi chạy đi con chó cái. Giọng hắn bình thường.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Có âm sắc địa phương nào không?” Mundy hỏi, và sau lưng anh ta, Duffy run run,<br />
một kiểu đảo tròn mắt ngắn gọn.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
“Không,” Nat trả lời.<br />
“Hắn từ đâu đến?”<br />
“Tôi không biết. Hắn bất thình lình xuất hiện, giữa cơn mưa.”<br />
Duffy quay nhìn đi chỗ khác, nhưng Mundy lại tì người ra trước. “Hắn lái xe gì?”<br />
<br />
<br />
<br />
“Tôi không nhìn thấy xe. Hắn xuất hiện sau lưng tôi, đi bộ. Hắn bắn viên cảnh sát<br />
qua vai tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy khẩu súng trên tay hắn.” Những suy nghĩ của Nat<br />
chạy như điên tới trước. “Hẳn hắn phải là kẻ đã bắn Barb. Hẳn hắn phải là kẻ đã bỏ tiền và<br />
thuốc vào xe tôi.”<br />
<br />
<br />
<br />
Duffy chen vào, “Cô đã nói trong tay hắn chẳng có gì ngoài khẩu súng.”<br />
“Hắn chẳng có gì khác.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Vậy thì làm sao hắn bỏ hơn hai mươi nghìn vào trong xe cô? Và còn đống thuốc<br />
Oxy nữa?”<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Nat thấy một thoáng rối bời. “Tôi không biết,” cô trả lời, trong khi Mundy im bặt.<br />
Duffy tiếp lời. “Vậy mấy thứ đó từ đâu ra mới được chứ, nếu như hắn không có xe?”<br />
“Tôi không biết. Tôi phải suy nghĩ cái đã.”<br />
<br />
<br />
<br />
“Hắn chẳng thể nào đi loanh quanh với chừng ấy tiền, dưới trời mưa thì càng không.<br />
Mớ tiền ấy nặng lắm.”<br />
<br />
<br />
“Tôi không rõ làm sao mà hắn có thể làm thế được. Tôi phải suy nghĩ.” Đầu óc cô<br />
<br />