Cô Gái Đùa Với Lửa<br />
Stieg Larsson<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Dịch giả: Trần Đĩnh<br />
<br />
Giới Thiệu<br />
Bản phóng sự điều tra đặc biệt: do Mikael Blomvist thực hiện. Millennium sẽ<br />
vạch trần đường dây buôn bán tính dục trị giá nhiều tỉ curon tại Thụy Điển và<br />
mạng lưới quốc tế của nó. <br />
Án mạng trong một căn hộ tại Stockholm: hai người bị bắn chết một cách dã<br />
man. Hung khí giết người được tìm thấy gần hiện trường gây án. Lửa bị đổ thêm<br />
dầu khi cảnh sát điều tra tiếp tục phát hiện một vụ án mạng được cho là có liên<br />
quan. <br />
Lisbeth Salander: bị cảnh sát toàn Thụy Điển truy nã. Bị tình nghi đã giết ba<br />
mạng người, Salander tuyệt đối giữ kín tung tích và âm thầm điều tra quá khứ bí<br />
ẩn… <br />
Lisbeth Salander có thực sự là kẻ giết người? <br />
Điều gì nằm sau hai vụ án mạng? <br />
“Bộ đôi kỳ quặc” Salander - Blomkvist có còn hợp lực tác chiến nữa hay không? <br />
Stieg Larsson (1954 - 2004) là nhà văn, nhà báo, nhà<br />
hoạt động xã hội tích cực. Dưới hình thức văn học trinh<br />
thám, tiểu thuyết của Larsson soi ánh sáng vào những<br />
góc khuất của xã hội Thụy Điển và dành nhiều trân<br />
trọng và trìu mến cho phụ nữ và trẻ em. <br />
Bộ ba tập tiểu thuyết Millennium: <br />
- Cô Gái Có Hình Xăm Rồng <br />
- Cô Gái Đùa Với Lửa <br />
- Cô Gái Chọc Tổ Ong Bầu <br />
Nhận xét về tác phẩm: <br />
Cô Gái Đùa Với Lửa là thành công nối tiếp của Cô Gái Có Hình Xăm Rồng. Tác<br />
giả phân thân giữa hai biệt tài làm người đọc say mê: một mặt tạo ra những nhân<br />
vật phức tạp, chân thực, đầy sức hấp dẫn ngay cả khi họ phải hành động đi<br />
<br />
ngược lại lợi ích bản thân: mặt khác đóng gói thông tin, đóng mở các dữ kiện, tạo<br />
ra một bầu không khí hồi hộp kịch tính đến phút chót.<br />
Washington Post, Mỹ<br />
Khi tác giả tạo ra được một chân dung vừa phức tạp vừa quyến rũ như Lisbeth<br />
Salander thì ta chỉ còn có thể ngả mũ kính phục.<br />
Gefle Dagblad, Thụy Điển<br />
Còn hơn một cuốn tiểu thuyết, đây là một liều thuốc phiện.<br />
Nouvel Observateur, Pháp<br />
<br />
GIÁO ĐẦU<br />
Những sợi dây da thít chặt cô gái vào một cái giường hẹp có khung sắt. Bộ dây<br />
thắt ngang qua khung xương sườn cô. Tay cô bị còng vào hai bên thành giường. <br />
Từ lâu cô đã bỏ ý cố gỡ ra. Cô thức nhưng nhắm mắt. Nếu mở mắt cô có thể<br />
thấy mình ở trong một chỗ tối om; ánh sáng duy nhất là một vệt mờ nhạt lọt vào ở<br />
bên trên cửa ra vào. Miệng cô đắng và cô muốn được đánh răng. <br />
Cô đang lắng nghe tiếng chân, nó cho hay là hắn đến. Cô không hiểu đêm đã<br />
khuya đến đâu nhưng cảm thấy là quá muộn để hắn có thể đến gặp. Chiếc<br />
giường khe khẽ rung khiến cô mở mắt. Tựa như một cỗ máy nào đó bắt đầu chạy<br />
ở đâu đó trong tòa nhà. Ít giây phút sau cô lại ngờ là cô đã tưởng tượng ra<br />
chuyện đó. <br />
Cô thầm bóc tách thêm một ngày nữa ra khỏi đầu. <br />
Đây là ngày thứ bốn mươi lăm cô bị cầm tù. <br />
Mũi ngứa, cô quay đầu để có thể cọ mũi vào gối. Cô chảy mồ hôi. Không có<br />
không khí, gian phòng nóng nực. Chiếc váy ngủ duy nhất cô có trên người đang<br />
bị cộm lên ở bên dưới. Nếu nhích hông đi, cô có thể vừa đủ lấy hai ngón tay cái<br />
và trỏ giữ lấy chỗ vải rồi kéo một bên váy xuống, mỗi lúc một hai phân. Cô làm<br />
tương tự ở phía bên kia. Nhưng vẫn có một nếp gấp ở gần eo. Đệm giường lổn<br />
nhổn. Cảnh biệt lập đã làm cho mọi cảm giác nhỏ bé mà lúc thường cô không để<br />
ý tới bị khuếch đại lên ghê gớm. Bộ dây dợ cũng đủ lỏng để cho cô có thể giở<br />
mình nằm nghiêng về một bên, nhưng như thế thì không dễ chịu vì lúc ấy cô phải<br />
giữ một bàn tay ở sau lưng, và như vậy thì cánh tay không được duỗi ra nghỉ. <br />
Cô không sợ. Nhưng cảm thấy uất ức chất chứa. <br />
<br />
Đồng thời, cô bối rối vì những ý nghĩ quái gở không hay ho về cái điều sắp xảy ra<br />
với mình. Cô ghét cảnh bất lực vô phương trông cậy này. Bất kể cô cố gắng đến<br />
đâu để tập trung vào một điều gì khác - cho tiêu thời gian và để lãng đi hiện trạng<br />
- thì nỗi sợ vẫn cứ len lỏi đến. Nó dâng lên quanh cô như một vầng hơi khí, đe<br />
dọa thấm qua các lỗ chân lông mà đầu độc cô. Cô phát hiện ra rằng nghĩ nhắng<br />
nghĩ nhít tới một cái gì đó để cho mình thấy mạnh mẽ lại chính là cách hay nhất<br />
khiến cái sợ rời xa ta. Cô nhắm mắt lại và hình dung ra mùi xăng. <br />
Hắn ngồi trong xe hơi, cửa kính hạ xuống. Cô chạy đến, hắt xăng qua cửa vào<br />
trong xe rồi châm một que diêm. Chả mấy lâu la. Ngọn lửa bùng lên. Hắn lăn lộn<br />
hấp hối và cô nghe thấy tiếng hắn đau đớn kêu thét kinh hoàng. Cô ngửi thấy<br />
được mùi thịt nướng cháy và mùi hôi của chất dẻo và vỏ bọc hóa thành than cay<br />
hắc hơn ở các ghế ngồi. <br />
Chắc cô đã lơ mơ ngủ thiếp đi vì cô không nghe thấy tiếng chân nhưng khi cửa ra<br />
vào mở thì cô tỉnh hẳn. Ánh sáng ngoài lối cửa làm cô chói mắt. <br />
Dẫu gì hắn cũng đã đến. <br />
Hắn cao. Cô không biết hắn bao nhiêu tuổi nhưng hắn có bộ tóc nâu đỏ rối bù,<br />
một chòm râu dê, đeo kính gọng đen. Ở hắn có mùi nước thơm sau khi tắm gội. <br />
Cô ghét cái mùi hắn. <br />
Hắn đứng ở chân giường, quan sát cô một lúc lâu. <br />
Cô ghét hắn câm lặng. <br />
Cô chỉ nhìn được thấy hình hắn nổi lên trong ánh sáng ở lối cửa. Rồi hắn nói với<br />
cô. Giọng hắn trầm đục, rõ ràng, nhấn từng lời kiểu nhà giáo. <br />
Cô ghét cái giọng hắn. <br />
Hắn bảo hôm nay là sinh nhật cô, hắn muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ. Giọng hắn<br />
không ra không thân thiện cũng không ra châm biếm. Cô nghĩ hắn đang mỉm<br />
cười. <br />
Cô ghét hắn. <br />
Hắn lại gần nữa rồi đi quanh đầu giường. Hắn để lưng bàn tay âm ẩm mồ hôi lên<br />
trán cô, các ngón tay hắn chạy xuôi theo đường tóc cô, một cử chỉ chắc có ý tỏ ra<br />
thân thiện. Đó là quà sinh nhật hắn tặng cô. <br />
Cô ghét hắn đụng chạm. <br />
<br />