CHƯƠNG 17<br />
Chủ nhật Phục sinh, 27 tháng Ba<br />
Thứ Ba, 29 tháng Ba<br />
Sáng Chủ nhật Armansky dậy sớm sau nhiều giờ trằn trọc suốt. Ông rón rén<br />
xuống thang, không đánh thứ Ritva dậy, tự pha cà phê và làm bánh sandwich.<br />
Rồi mở máy tính xách tay. <br />
Ông mở mẫu báo cáo mà An ninh Milton dùng cho các cuộc điều tra cá nhân.<br />
Ông đánh máy hết các điều mà ông nghĩ ra được về nhân cách của Salander. 9<br />
giờ Ritva xuống rót cà phê cho bà. Bà nghĩ ông đang làm việc gì khác kia. Ông trả<br />
lời lấy lệ và cứ viết tiếp. Suốt ngày hôm ấy, ông làm một cái việc trời ơi. <br />
Blomkvist hóa ra lại lầm, chắc là tại vì cuối tuần Phục sinh và trụ sở cảnh sát thì<br />
vẫn còn tương đối trống vắng. Phải tới sáng Chủ nhật Phục sinh các báo đài mới<br />
phát hiện ra chính anh đã tìm thấy Svensson và Johansson. Người đầu tiên gọi là<br />
một phóng viên của tờ Aftonbladet, một bạn lâu ngày. <br />
- Chào, Blomkvist, Nicklasson đây. <br />
- Chào, Nicklasson. <br />
- Vậy cậu tìm ra cặp nam nữ ở Enskede đấy à? <br />
Blomkvist xác nhận đúng. <br />
- Nguồn của tớ nói họ làm cho Millennium. <br />
- Nguồn của cậu vừa đúng vừa sai. Dag làm phóng viên tự do cho Millennium còn<br />
Mia Johansson thì không làm cho chúng tớ. <br />
- Ô, chàng trai. Chuyện này quỷ thật đấy nhỉ, cậu phải công nhận như thế đi. <br />
- Tớ biết. - Blomkvist nói mệt mỏi. <br />
- Tại sao các cậu không cho ra một tuyên bố? <br />
- Dag là đồng nghiệp và là bạn. Bọn tớ nghĩ ít nhất trước khi bọn mình đưa ra một<br />
tin bài nào thì tốt hơn cả là báo họ hàng của cậu ấy và Mia trước chuyện đã xảy<br />
ra. <br />
Blomkvist biết câu này của mình sẽ không bị trích dẫn. <br />
<br />
- Có lý đấy. Dag đang làm chuyện gì? <br />
- Một chuyện chúng tớ đặt. <br />
- Về gì? <br />
- Các cậu đang định cho kiểu tin giật gân nào ở Aftonbladet đấy? <br />
- Vậy nó là tin giật gân à? <br />
- Thôi dẹp đi, Nicklasson. <br />
- Ô, thôi, Blomman. Cậu nghĩ các vụ án mạng có liên quan tới cái Dag đang viết<br />
đấy chứ? <br />
- Cậu gọi tớ là Blomman lần nữa là tớ đặt máy không chuyện trò gì với cậu cho<br />
tới hết năm đấy. <br />
- Được, tớ xin lỗi. Cậu có nghĩ Dag bị giết là vì cậu ấy làm việc như một nhà báo<br />
điều tra không? <br />
- Tớ không hiểu tại sao Dag lại bị giết. <br />
- Cái cậu ấy viết có cái gì liên quan đến Lisbeth Salander không? <br />
- Không. Không bất cứ cái gì. <br />
- Dag có biết cái đứa rồ ấy không? <br />
- Tớ không biết. <br />
- Dag đã viết một lô những bài báo về tội phạm máy tính mới đây. Kiểu cậu ấy viết<br />
cho Millennium có là thế không? <br />
Mày có thôi đi không đấy hả? Blomkvist nghĩ. Anh đang sắp bảo Nicklasson ngậm<br />
mỏ lại thì anh chợt ngồi thẳng dậy ở trên giường. Anh vừa nảy hai ý lớn.<br />
Nicklasson bắt đầu nói một cái gì đó khác. <br />
- Giữ máy, Nicklasson. Im ở đấy. Tớ quay lại ngay. <br />
Blomkvist đứng lên, lấy tay bịt đằng ống nói lại. Anh thình lình ở trên một hành<br />
tinh hoàn toàn khác. <br />
<br />
Ngay từ khi xảy ra các vụ án mạng, Blomkvist đã cào bới đầu óc để tìm ra cách<br />
liên hệ với Salander. Có một cơ may - cơ may khá tốt - là bất kể ở đâu cô cũng sẽ<br />
đọc những cái anh nói trên báo về cô. Nếu anh phủ nhận có biết cô, cô sẽ hiểu<br />
thành ra rằng anh đã bỏ cô hay phản cô. Nếu anh bảo vệ cô thì người khác sẽ<br />
hiểu thành ra rằng anh biết nhiều hơn là anh nói về các vụ án mạng. Nhưng nếu<br />
chỉ tuyên bố theo cách đúng đắn thì anh sẽ có thể khích Salander tìm tới anh. <br />
- Xin lỗi, tớ đây. Cậu vừa nói gì nhỉ? <br />
- Có phải Dag đang viết về tội phạm máy tính không? <br />
- Nếu cậu muốn nhẻm một miếng ra trò của tớ thì tớ cho đấy. <br />
- Nhè ra đi. <br />
- Với điều kiện cậu trích nguyên văn từng lời của tớ. <br />
- Không thế thì sẽ khác như thế nào chứ? <br />
- Tớ không trả lời cậu. <br />
- Vậy cậu muốn nói gì? <br />
- Tớ sẽ email cho cậu mười lăm phút nữa. <br />
- Cái gì? <br />
- Mở xem thư điện tử của cậu đi. - Blomkvist nói và đặt máy. Anh ra bàn làm việc<br />
bật máy tính iBook. Anh mở Word, ngồi tập trung hai phút rồi bắt đầu viết: <br />
<br />
Tổng biên tập Millennium Erika Berger rất bàng hoàng vì vụ giết Dag Svensson,<br />
nhà báo tự do cũng là đồng nghiệp của bà. Bà hy vọng các vụ án mạng sẽ sớm<br />
được giải quyết. Chính người phụ trách xuất bản của Millennium, Mikael<br />
Blomkvist đã phát hiện ra Dag Svensson và bạn gái của anh bị giết hồi khuya<br />
đêm thứ Tư. <br />
“Dag Svensson là nhà báo có biệt tài và là một người mà tôi rất mến. Anh đã đề<br />
xuất nhiều ý tưởng cho các bài báo. Trong nhiều việc làm, anh đang tiến hành<br />
một điều tra quan trọng vào toàn bộ vấn đề tin tặc trên máy tính”, Mikael<br />
Blomkvist nói với Aftonbladet. <br />
Cả Blomkvist lẫn Berger đều không suy đoán ai có thể là thủ phạm của các vụ<br />
<br />
giết người hay động cơ nào nằm sau chúng. <br />
Blomkvist nhấc điện thoại gọi Berger. <br />
- Chào, Erika, em vừa được Aftonbladet phỏng vấn đấy nhá. <br />
- Nói coi. <br />
Anh đọc chị nghe lời trích. <br />
- Sao ra thế? <br />
- Đúng từng chữ. Dag là người đã mười năm viết tự do và một trong các chuyên<br />
đề của anh ấy là an ninh máy tính. Anh đã thảo luận chuyện này với anh ấy nhiều<br />
lần và chúng ta đã tính đăng một bài của anh ấy về chuyện này khi nào anh ấy<br />
làm xong câu chuyện buôn bán phụ nữ. Em có biết ai khác quan tâm đến tin tặc<br />
không? <br />
Berger hiểu ra anh đang thử làm trò gì. <br />
- Thông minh, Mikael. Rất thông minh. OK. Làm đi. <br />
Một phút sau Nicklasson gọi bảo đã nhận được email của Blomkvist. <br />
- Không phải là một miếng nhẻm ngon lắm đâu. <br />
- Cậu chỉ được tất cả có thế thôi, hơn bất cứ tờ báo nào khác rồi. Cậu đăng toàn<br />
bộ lời trích hoặc chẳng có gì hết. <br />
Trong khi gửi email cho Nicklasson, Blomkvist đã quay lại với chiếc iBook. Nghỉ<br />
ngơi một phút rồi anh viết: <br />
Lisbeth thân mến, <br />
Tôi đang viết thư này và để lưu vào ổ cứng của tôi, biết rằng sớm muộn cô cũng<br />
sẽ đọc nó. Tôi nhớ cách cô xâm nhập ổ cứng của Wennerstrom hai năm trước và<br />
ngỡ rằng chắc cô cũng đã sục vào máy của tôi. <br />
Rõ ràng là nay cô không muốn còn liên quan gì nữa với tôi. Tôi không có ý hỏi tại<br />
sao và cô cũng không cần giải thích. <br />
Các sự kiện vài hôm vừa qua đã gắn chúng ta lại với nhau dù cô có thích như thế<br />
hay không. Cảnh sát đang nói cô đã giết hai người mà tôi rất yêu mến. Tôi là<br />
người đã phát hiện ra Dag và Mia vài phút sau khi họ bị bắn. Tôi không nghĩ là cô<br />
<br />
bắn họ. Chắn chắn là tôi hy vọng như thế. Cảnh sát nói cô là kẻ sát nhân bị bệnh<br />
tâm thần như thể có nghĩa là tôi đánh giá cô sai hoàn toàn, trong mấy năm vừa<br />
rồi cô đã thay đổi khác với tất cả hiểu biết của tôi. Và nếu cô không là kẻ giết<br />
người thì cảnh sát đã săn lùng sai người. <br />
Trong tình hình này, chắc là tôi nên giục cô tự mình đi đến gặp cảnh sát nhưng tôi<br />
ngờ rằng tôi đã tốn hơi. Sớm muộn người ta sẽ tìm ra cô và lúc đó co sẽ cần đến<br />
một người bạn. Cô có thể không muốn còn liên quan gì với tôi nhưng tôi có cô em<br />
gái tên là Annika Giannini, một luật sư. Giỏi nhất. Em tôi muốn thay mặt cô nếu cô<br />
tiếp xúc với nó. Cô có thể tin em gái tôi. <br />
Do Millennium bị liên đới, chúng tôi đã bắt đầu điều tra xem tại sao Dag và Mia lại<br />
bị giết. Việc tôi đang làm hiện nay là ghép lại thành một danh sách những người<br />
có lý do muốn bắt Dag im lặng. Tôi không biết đường mình đi có đúng hay không<br />
nhưng tôi đang làm kiểm tra mỗi lần một tên người ở trong bản danh sách. <br />
Một vấn đề với tôi là tôi không hiểu tại sao Nils Bjurman lại khớp lọt vào bức<br />
tranh. Trong tư liệu của Dag không có bất cứ chỗ nào nói đến ông ta và tôi cũng<br />
không mò ra được mối quan hệ nào giữa ông ta với Dag và Mia. <br />
Hãy giúp tôi, làm ơn. Mối liên hệ là gì đây? <br />
Mikael. <br />
T.B. Cô nên kiếm một ảnh hộ chiếu mới. Cái kia làm cho cô oan uổng đấy. <br />
Anh đặt tên cho tư liệu là “Sally”. Rồi anh lập một thư mục có tên , cho nó một biểu tượng ở trên màn hình nền của chiếc iBook. <br />
Sáng thứ Ba Armansky mở một cuộc họp ở buồng giấy ông tại An ninh Milton.<br />
Ông triệu ba người đến. <br />
Johan Fraklund, cựu thanh tra hình sự ở cảnh sát Solna, là trưởng đơn vị tác<br />
chiếc của Milton. Ông chịu trách nhiệm bao quát về đặt kế hoạch và phân tích.<br />
Tuyển chọn ông mười năm trước, Armansky đã đi tới chỗ coi trọng ông, người<br />
hiện đang vào tuổi sáu chục, như là một trong những tài sản đáng giá nhất của<br />
công ty. <br />
Armansky cũng gọi Sonny Bohman và Niklas Hedstrom đến. Bohman trước đây<br />
cũng là cảnh sát viên. Ông được huấn luyện ở đội ứng phó vũ trang Norrmalm<br />
những năm 80 rồi chuyển đến đội Tội phạm Bạo hành, ở đây ông đã chỉ đạo hơn<br />
một chục cuộc điều tra quan trọng. Trong thời gian đầu những năm 90, tên bắn<br />
lén “Người Laser” hoành hành, Bohman đã là một trong những diễn viên chủ yếu<br />
và năm 1997, ông chỉ chịu chuyển đến Milton sau một phen bị thuyết phục dài dài<br />
<br />