Cô gái lạ - Phần 2
lượt xem 7
download
Tình huống vô cùng nguy hiểm, đúng lúc đó lại vô tình tìm thấy di ngôn của giáo chủ Dương Đỉnh Thiên và tấm da dê ghi Càn Khôn Đại Na Di. Kỳ lạ thay, mang tiếng tuyệt thế thần công mà chẳng có ích gì, trong khi Trương Vô Kỵ đang mải mê ngắm bức vẽ, tôi bực mình cầm cây đuốc ném vèo đi.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Cô gái lạ - Phần 2
- Phần 2 Tình huống vô cùng nguy hiểm, đúng lúc đó lại vô tình tìm thấy di ngôn của giáo chủ Dương Đỉnh Thiên và tấm da dê ghi Càn Khôn Đại Na Di. Kỳ lạ thay, mang tiếng tuyệt thế thần công mà chẳng có ích gì, trong khi Trương Vô Kỵ đang mải mê ngắm bức vẽ, tôi bực mình cầm cây đuốc ném vèo đi. Cây đuốc bay vụt qua mặt Tiểu Chiêu, cô bé kêu ối lên rồi lấy tay bưng mặt. Cả tôi và Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn sang, chao ôi, gương mặt cô ta bây giờ đẹp tuyệt vời, cứ như tiên nữ giáng trần vậy. Hóa ra bó đuốc của tôi vô tình làm xém chiếc mặt nạ da của cô ta, đồng thời còn cháy mất một góc áo của cô ta lộ ra làn da trắng muốt. Chợt quay lại nhìn Trương Vô Kỵ tôi kêu lên: - Đại ca. - Gì thế? – Trương Vô Kỵ giật mình. - Máu mũi anh đang chảy kìa – tôi quay mặt đi lầm bầm – máu gái đến thế là cùng. Trương Vô Kỵ lúng túng cúi xuống lau mặt. Sau khi cởi tạm chiếc áo khoác cho Tiểu Chiêu, tôi quay sang nhìn tấm bản đồ, thì thật kỳ lạ, từng hàng chữ hiện ra. Cả bọn ồ lên kinh ngạc. Song vẫn là công cốc, chữ trên tấm da dê ngoằn nghèo như giun bò, đọc tới đọc lui vẫn chẳng biết tiếng nước nào. Tôi bực mình càu nhàu: - Bảo dại ca mãi rồi, chịu khó đi học ngoại ngữ đi, sau này dễ xin việc hơn, giờ mới thấy quý chưa? Mình mà dịch được tấm da dê này có phải xong rồi không? - Mày nói ngon như ăn óc, biết đây là chữ gì? Tiếng anh cũng vô dụng thôi em ơi. Trong lúc hai chúng tôi cãi nhau, Tiểu Chiêu ồ lên một tiếng rồi nói: - Thôi hai ông ơi, đây là tiếng Iraq, tôi biết đọc. - Iraq? Bà có nhầm không đấy? – tôi ngạc nhiên kêu lên – lại bốc phét hả? - Đừng khinh nhau thế nhớ, dù gì tôi cũng có bằng C tiếng Iraq đang hoàng đấy. - Bằng dỏm chứ gì? Thời buổi này mà có người dạy tiếng Iraq. – tôi bĩu môi. - Không tin thì để tôi đọc cho mà nghe. Tiểu Chiêu tức khí rồi đọc một lèo toàn tâm pháp võ công tôi chẳng hiểu gì nên tha thẩn đi xung quanh thắc mắc chẳng biết có phải Sadam Husen đến đây ẩn náu rồi để lại tâm pháp võ công không nữa mà để bây giờ gã Trương Vô Kỵ tập luyện như điên. Cái Vỏ Chuối Tai Hại Có bản dịch tiếng Iraq của Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ nhanh chóng đẩy được phiến đá sang một bên, cả ba chúng tôi mừng rỡ vô cùng, vội vàng nhẩy vọt ra khỏi cửa động. Vừa chạy ra ngoài, gã Trương Vô Kỵ đáng ghét lập tức chạy tới tán Tiểu Chiêu còn sai tôi chạy đi thám thính tình hình của Quang Minh đỉnh. Vừa chạy vừa lầm bầm nguyền rủa họ Trương đáng ghét, tôi chạy thục mạng lên Quang Minh đỉnh, vô phúc thật, nếu Tiểu Chiêu mà đổ tên Vô Kỵ đó thì đúng là uổng quá.
- Đúng như tôi dự đoán, lúc quay về, tên Trương Vô Kỵ đang ngồi cưa cẩm cô nàng Tiểu Chiêu ngây thơ, nhìn đôi mắt cười tít lự không biết trời trăng của hắn, nếu không phải sợ hai môn thần công Càn Khôn Đại Na Di và Cửu Dương Thần Công có lẽ tôi đã cho hắn mấy đấm. - Đại ca, - tôi thở hổn hển – em nhìn thấy bọn ngũ đại môn phái đang bao vây đỉnh Quang Minh, quần hùng Minh Giáo đều thất tha thất thểu nằm dưới đất không ai còn sức lực, nhìn như mấy con gà bị cúm vậy. - Ta biết rồi. – Trương Vô Kỵ thản nhiên trả lời. - Đại ca có tài tiên đoán hay sao? - Thực ra mày cũng có thể có tài tiên đoán nếu mày có trong tay một cái …… đài RADIO. Dứt lời, gã vòng tay ra đằng sau rút ra chiếc đài Radio mini rồi thủng thẳng nói tiếp: - Đài phát thanh đang tường thuật trực tiếp từ nãy giờ, quần hùng Minh Giáo bị tên khốn nạn Thành Khôn ám toán, hắn sử dụng Virus khiến bọn họ bây giờ từ trên xuống dưới ai cũng mắc bệnh Sard. Cũng may nhờ có Thiên ưng giáo của ********* ta đến nơi tiếp viện kịp thời nên tạm thời họ vẫn có thể giữ được tính mạng. - Đại ca biết thế rồi sao còn bắt em đi trinh thám? – tôi gào lên, song trong lòng cũng thầm hiểu tên khốn này muốn tống cổ tôi đi chỗ khác để dễ dàng tán Tiểu Chiêu, đồ trời đánh. Nghĩ vậy song tôi cũng cố nhịn nói: - Nhưng anh có biết lúc này tình hình thế nào không? - Đài đang nghe dở thì hết pin, bực mình thật. - Lúc em đến ông ngoại của anh Hân Thiên Chính đang bị mấy tay cao thủ vây đánh, sức lực hao mòn, bây giờ còn bị đại sư bá của anh lỡ tay đả thương nữa. - Thật vậy sao? Chết rồi, mau tới đó kẻo trễ mất. - Chuyện gì vậy? – tôi và Tiểu Chiêu đều ngạc nhiên hỏi – huynh sợ lão tiền bối gặp chuyện bất trắc ư? - Ừ. Ông ấy chưa biết ta còn sống, chắc di chúc chưa có tên ta vậy có phải mất phần không. Nói rồi không chờ thái độ của chúng tôi, Trương Vô Kỵ vắt chân lên cổ mà chạy đến chiến trận, thật không ngờ quyết tâm của gã lợi hại đến vậy, ngay cả kẻ có khinh công tuyệt thế là tôi cũng chẳng đuổi kịp. Đến lúc tôi và Tiểu Chiêu chạy đến đã thấy Bạch Mi ưng Vương nằm thở hổn hển dưới đất nhưng gương mặt nở một nụ cười rất tươi, có lẽ do nghe Trương Vô Kỵ nói hắn chính là cháu của ông ta. Trương Vô Kỵ thì đang sử dụng tuyệt thế thần công Càn Khôn Đại Na di tấn công hai phái Hoa Sơn và Tung Sơn tơi bời hoa lá. Tôi vội vàng chạy tới hỏi người gần đó: - Đại ca này, tên tiểu tử kia là ai vậy? - Không biết nữa – người đó trả lời – chỉ biết gã một mực chạy tới không cho chưởng môn phái Thanh Thành giết Bạch Mi Ưng Vương, sau khi đả bại ông ta lại công khai đòi Ngũ đại phái không được làm hại Minh Giáo. Kỳ lạ thật, mọi khi Trương Vô Kỵ đại ca của tôi nhát như cáy, hôm nay tự nhiên lại tỏ vẻ hiệp nghĩa thế không biết, đấy còn chưa kể đôi mắt của Chu Chỉ Nhược cô nương đang nhìn gã đầy bất mãn vì thấy gã công khai chống đối lại phe mình. Lúc dòng suy nghĩ của tôi vừa dứt, Trương Vô Kỵ đã đả bại cả tứ đại cao thủ của hai
- phái, tôi vội vàng chạy đến nơi. - Đại ca, sao tự nhiên hôm nay anh ra tay nghĩa hiệp thế? Đổi tính rồi à? - Ừ. Dương Tiêu vừa hứa với ta, nếu ta đuổi đánh bọn Ngũ đại phái sẽ tặng ta sáu mươi triệu. - Đại ca vớ bở rồi còn gì nữa, nhưng không dễ ăn đâu. - Yên chí đi, chuyện nhỏ như con thỏ - Trương Vô Kỵ cười lớn – thần công tao đã luyện thành, bọn ngũ đại phái chỉ là cống rãnh thôi. Chưởng môn Thiếu Lâm nghe gã nói vậy bèn nổi cơn thịnh nộ, gầm lên một tiếng rồi vung thiền trượng bổ xuống đầu Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ lập tức né người sang một bên tránh khỏi nhát trượng nặng ngàn cân đó. Liên tiếp sau đó, hòa thượng cứ đánh xuống, còn Trương Vô Kỵ chẳng hề trả một đòn. Hòa thượng tức giận dừng tay nói: - Các hạ nhất định không chịu đánh trả phải không? - Tại hạ không muốn. – Trương Vô Kỵ trả lời. - Tại sao? Các hạ cho rằng lão nạp không xứng để động thủ phải không? - Không phải – Trương Vô Kỵ cười khổ - thực ra thấy chiếc thiền trượng bằng vàng của ngài quý giá quá, nếu tai hạ lỡ tay đánh gãy nó thì bán sẽ mất giá. - Hừm – hòa thượng kêu lớn – nếu vậy ta sẽ bỏ thiền trượng đấu tay bo với nhà ngươi. - Ok. Có ngon thì nhào vô kiếm ăn. Nói là làm, phương trượng ném chiếc gậy qua một bên, song không quên sai ba tên đồ đệ chạy sang canh giữ đề phòng Minh Giáo có kẻ nào táy máy tay chân lại chạy tới “cầm nhầm”. Nhưng ngay sau đó, ông dùng Thiếu Lâm Quyền Pháp xông tới đấm tới tấp vào mặt Trương Vô Kỵ. Lạ thay, phương trượng đánh chiêu nào, Trương Vô Kỵ đánh lại chiêu thức y hệt, đến hơn mấy chục chiêu bất phân thắng bại. Phương trượng đại sư hoảng hồn lùi ra khỏi vòng chiến: - Quyền pháp này ngươi học ở đâu? - Lão muốn biết à? Chi tiền hoa hồng rồi tôi chỉ cho. - Bộ quyền này là Thiếu Lâm bí truyền, đâu lý do gì ngươi sử dụng như vậy? - Thiếu Lâm bí truyền à? – Trương Vô Kỵ cười rộ lên – ông có biết cuốn quyền pháp này đã bị đệ tử của ông lén đưa ra ngoài nhà in lậu in thành hàng trăm hàng ngàn bản lưu truyền khắp giang hồ rồi không? - Vô lý. - Không tin ông cứ vào trang web SachInLau.com xem đảm bảo cuốn Thiếu Lâm Quyền Pháp của lão thuộc hàng best seller đấy. Phương trượng nghe vậy xấu hổ vô cùng vội lùi ra phía sau. Tôi thấy vậy vội vàng chạy ra nói lớn: - Các vị, thực ra cuộc tập kích ngày hôm nay và tin đồn về gà H5N1 của Minh Giáo đều do bàn tay của một kẻ đứng đằng sau xúi giục, các vị không nên nghe lời tiểu nhân mà hại oan người tốt. - Kẻ đó là ai? – cả bọn kêu lên. - Kẻ đó chính là Thành Khôn, sau khi hắn chán để tóc model nên đến Thiếu Lâm tự xuất gia cạo đầu theo mốt Ronaldo với nickname là Viên Chân. - Hừm, - phương trượng Thiếu Lâm nói lớn – ngươi đừng ngậm máu phun người,
- Viên Chân đã bị bọn Ma Giáo các ngươi dùng virus cúm gà tấn công chết không thể đối chứng, ngươi muốn nói gì chẳng được. - Đại sư, đã chứng tử kỹ càng rồi chứ? - Giấy chứng tử do đích thân lão phu ký, làm sao giả được. - Khó nói lắm, thời buổi này đến tiền còn làm giả được giấy chứng tử đã bõ bèn gì. Đúng lúc đó, mụ Diệt Tuyệt rẽ đám đông đi tới. Vừa nhìn thấy tôi, mụ gầm lớn định xông tới, có lẽ nhớ ra mối thù thịt giả cầy cũng nên. Vừa thấy bộ mặt cô hồn đó, tôi hoảng hồn chạy vụt ra phía sau Trương Vô Kỵ: - Đại ca ơi, cứu em. - Sư thái, người đã tha cho chúng tôi một lần xin thứ tha nốt lần này. - chắc chắn đại ca tôi vẫn choáng vì ba chưởng của mụ nên mới quên mình có tuyệt thế võ công cất giọng năn nỉ. Nhưng đầu mụ Diệt Tuyệt này còn cứng hơn trâu, nào chịu nghe lời của gã, mụ không nói không rằng rút thanh Ỷ Thiên Kiếm chém sa sả như chặt thịt. Nhưng càng đánh, mụ càng phát hiện Trương Vô Kỵ bản lĩnh cao tuyệt, thậm chí đến lúc bị gã cướp thanh kiếm báu trong tay mà cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn. Trương Vô Kỵ có lẽ vẫn muốn cưa cẩm Chu Chỉ Nhược nên không muốn gây hấn với phái Nga My, gã vội vàng đưa thanh kiếm cho Chu Chỉ Nhược hòng lấy lòng người đẹp. Thấy Chu Chỉ Nhược má đỏ hồng vì thẹn, đôi chân dài như người mẫu bước lại từ từ phía gã, Trương Vô Kỵ khoái chí cười đến tít mắt, chẳng biết trời trăng gì nữa. Song đúng lúc đó, mụ già Diệt Tuyệt hét lớn một tiếng khiến Chu Chỉ Nhược tội nghiệp của tôi giật thót mình. Nào ngờ dưới chân nàng nằm chình ình một chiếc vỏ chuối, Chu Chỉ Nhược đang hoảng hồn lập tức ngã nhào về phía trước. Trương Vô Kỵ thấy nàng ngã tới thầm nghĩ đúng là cơ hội bằng vàng trời cho để ôm nàng nên nhào tới mà quên đi trên tay Chu Chỉ Nhược đang cầm là thanh Ỷ Thiên Kiếm sắc bén nhất thế gian. Tiểu Chiêu kêu lên một tiếng thất thanh. Máu trong người Trương Vô Kỵ phun ra như mưa. Trương Vô Kỵ bị đâm thủng ngực, ngồi phịch xuống đất, Chu Chỉ Nhược hãi hùng nhảy lùi về phía sau, thanh Ỷ Thiên Kiếm bị rơi xuống đất đến coong. Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Chỉ Nhược rồi nói với ác nữ Đinh Mẫn Quân: - Lấy vải bọc kỹ thanh kiếm này lại rồi đem nó đi xét nghiệm xem có virus HiV không? Lỡ sau này ta dùng bị nhiễm thì chết. Rồi mụ quay sang nói với Tống Viễn Kiều: - Phái Nga My chúng tôi đã tận lực rồi, đại cục bây giờ chỉ còn biết trông cậy vào Võ Đang thôi. Lên Làm Giáo Chủ Biết Tống Viễn Kiều là người nhân đức không nỡ xuống tay với kẻ bị thương nặng, con trai ông là Tống Thanh Thư vội vàng chạy tới nói: - Cha, cha không nỡ ra tay thì để hắn cho con, đảm bảo hôm nay về đến nhà, tía má nó cũng chẳng nhận ra.
- Thì ra trước giờ Tống Thanh Thư cũng có cảm tình với Chu Chỉ Nhược song thấy nàng cao ngạo, chỉ để ý đến Trương Vô Kỵ nên nổi lòng ghen bậy, thừa dịp này muốn ra tay vừa lấy le với người đẹp vừa lập công cho Ngũ đại phái. Tống Viễn Kiều lúc đầu tỏ vẻ không bằng lòng nhưng Ân Lê Đình sẵn mối thâm thù với Dương Tiêu bèn gật đầu đồng ý, Tống Thanh Thư mừng như bắt được vàng, lập tức xông ra vung kiếm đâm vào người Trương Vô Kỵ. Tôi hoảng hồn định xông ra nhưng thấy mụ Diệt Tuyệt vẫn lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi chột dạ đứng im thin thít. Trương Vô Kỵ thấy Tống Thanh Thư hành động như vậy thì bực lắm, bèn Càn Khôn đại na di hất cái vỏ chuối dưới đất đúng chân Tống Thanh Thư,. Tống Thanh Thư không ngờ có môn thần công thần kỳ như vậy, lại đạp phải chiếc vỏ chuối ngã xõng xoài dưới đất. Tống Viễn Kiều cũng phải nhăn mặt vì xấu hổ, ông nói lớn nhận thua, song Ân Lê Đình vội vàng chạy tới nói: - Vị thiếu hiệp này ta tâm phục cũng không có gì nói với Minh Giáo, song ta và Dương Tiêu có mối thù sâu tựa biển, không thể không giết hắn. Trương Vô Kỵ hoảng vía, biết mình bị trọng thương không thể nào đánh lại Ân Lê Đình nhưng tiền của Minh Giáo cũng không thể không lấy, cuối cùng y nghĩ ra một cách rồi giả vờ thều thào nói: - Lục thúc, thúc giết con đi. Quả nhiên Ân Lê Đình nhận ra y là Trương Vô Kỵ, bèn dừng tay. Đúng lúc đó lại thấy Dương Bất Hối xông tới nói: - Cha tôi làm gì mà ông định giết? - Cô? Hiểu Phù… - Hiểu Phù là mẹ của tôi. - Mẹ của cô bị tên trời đánh kia hại chết, tôi phải trả thù. - Vớ vẩn. – Dương Bất Hối nói – giết mẹ tôi là mụ già Diệt Tuyệt kia kìa, ông muốn trả thù thì đi sang giết bà ấy đi. - Vô lý, không thêt như thế, Diệt Tuyệt sư thái là sư phụ của mẹ cô, làm sao giết cô được? - Không sai – Diệt Tuyệt đột nhiên lớn tiếng nói – con tiện nữ Kỷ Hiểu Phù đúng là do bần ni đánh chết, năm xưa ả giấu ta, lén lút ra ngòai ghi lô đề cuối cùng thiếu nợ lung tung, cuối cùng phải gặp Dương Tiêu để vay với lãi suất cắt cổ, lãi mẹ đẻ lãi con, cuối cùng xác định không thể thu hồi lại món nợ đã đòi, Dương Tiêu cho nó hai con đường để lựa chọn một là vào vũ trường làm vũ nữ, hai là làm vợ của y, sau một hồi mặc cả trả giá, nó chấp nhận làm tình nhân của họ Dương trong một tuần, đứa nghiệt chủng này chính là kết quả của mối duyên tình khốn nạn đó. – ngừng một lát bà lại nói tiếp – cách đây mấy năm, ta có gặp nó và định truyền Ỷ Thiên Kiếm cho nó với điều kiện phải đích thân giết chết Dương Tiêu nhưng nó bằng mọi giá cũng không chấp nhận. - Cô ấy không chấp nhận chỉ vì đã đứng ra bảo lãnh cho cô ấy được tham gia một tua hụi lớn – Dương Tiêu thở dài- dĩ nhiên nếu tôi có bề gì, cô ấy vô phương gỡ lại số tiền năm xưa. - Ta không tin – Ân Lê Đình gào thét rồi vụt bỏ chạy. - Lục thúc – Trương Vô Kỵ nói với theo – đừng chạy nhanh quá, nhồi máu cơ tim chết đấy.
- Lần lượt ngũ đại phái lục đục kéo nhau xuống núi, quanh đi quẩn lại chỉ có một mình Minh Giáo ở lại rên la ầm ĩ. Trương Vô Kỵ lại được hai cô gái xinh như mộng là Tiểu Chiêu và Dương Bất Hối dìu vào đại sảnh, miệng hắn không ngớt rên hừ hừ lại vờ đụng chạm hai cô gái khiến tôi tức lộn cổ. Vừa vào trong một lát mới nghe tiếng xôn xao ở phía dưới chân núi vọng lên, hóa ra Cái bang bắt đầu tấn công lên núi. Dương Tiêu hoảng hồn: - Thôi toi rồi, đám ăn mày có đến mấy vạn tên, lấy đâu ra tiền mà cho chúng bây giờ.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Tiểu thuyết Cô gái đùa với lửa
805 p | 92 | 13
-
Cha và con gái
4 p | 116 | 9
-
CÃI LÝ
2 p | 76 | 8
-
Cô gái tóc vàng hoe với máy tính
2 p | 65 | 7
-
Chưa đến lúc bỏ cuộc
4 p | 60 | 7
-
ĐỒ THẦN CHI LỘ (Đỗ thần đường)-Chương 2
5 p | 106 | 6
-
Cô bé ngớ ngẩn - Tập 1
120 p | 85 | 6
-
Tóc vàng
3 p | 117 | 5
-
Thanh - Phong - Minh - Nguyệt - Kỳ 2
14 p | 60 | 5
-
Tiểu Thư Nổi Loạn
10 p | 53 | 5
-
Hay là tôi không còn yêu em nữa?
5 p | 81 | 4
-
Người con gái ông xã trưởng làng tôi
10 p | 72 | 4
-
Cô gái mặt đểu trên chuyến xe cuối
7 p | 71 | 3
-
Chuyện tình cây, lá và gió
8 p | 79 | 3
-
Tình muộn 2
3 p | 58 | 3
-
Cô gái vùng chiến tuyến
21 p | 58 | 3
-
Đi qua mùa thu - Kì 2
11 p | 61 | 3
-
Chỉ có thể là yêu
11 p | 65 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn