Cô gái mà tôi yêu
lượt xem 2
download
Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy… Thời tiết Sài Gòn khó chịu hơn tôi tưởng, tôi nhận ra điều đó từ khi tôi có thể tự do đi bất cứ ngõ ngách nào trong cái thành phố
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Cô gái mà tôi yêu
- Cô gái mà tôi yêu Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy… Thời tiết Sài Gòn khó chịu hơn tôi tưởng, tôi nhận ra điều đó từ khi tôi có thể tự do đi bất cứ ngõ ngách nào trong cái thành phố tám triệu dân này và cũng là khi trải qua đủ thứ mùi vị cảm xúc để thấy mưa lãng xẹt nhiều hơn là lãng mạn. Tôi không còn đủ sức đạp xe chở bạn gái dưới mưa hay dầm mưa trước cửa nhà để gửi một lời xin lỗi. Tất nhiên là giờ tôi đi xe máy, nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn, còn Sài Gòn chỉ mưa nặng hạt và đầy axit, thế nên việc hạn chế đụng mặt với những đứa con ẩm ướt của thời tiết là một sự lựa chọn sáng suốt. Đó là những điều tôi nghĩ trước kia, khi mà công việc và học tập bài trừ hoàn toàn những trận mưa xối xả bất ngờ làm chậm mất thời gian. Tôi hiện giờ đang yêu một cô gái của mưa, và cũng dễ hiểu thôi nếu tôi cũng yêu mưa nốt. Cô gái mà tôi yêu có cái tên làm tôi nhớ đến mấy bộ phim đài loan dài tập mà mẹ tôi hay xem – Tiểu Vũ. Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy. Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Vũ rất kì lạ, mà như tôi thường nhớ đến thì nó giống như có hồn ma thiên liêng nào đó cố tình sắp đặt. Tối thứ bảy tôi thường có thói quen chạy xe ngắm đường phố. Dừng đèn đỏ ở một ngã tư gần trung tâm, vẫn còn hơn ba mươi giây, tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh. Chiếc taxi dừng bên cạnh đột ngột hạ kính xe, theo phản xạ tôi bất giác quay sang. Trong xe là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt đáng yêu kiểu trẻ con, đôi mắt sáng long lanh và…cô ấy đang khóc. Không khóc ngất như trên phim ảnh, không lặng lẽ ém nhẹm như tôi thường thấy khi người ta cố tỏ ra mạnh mẽ, đơn giản là để nước mắt tự do, không đưa đẩy, không che giấu, dường như bên trong cũng đau đớn không kém, chỉ nhìn thấy thôi cũng như có ai bóp nghẹn tim mình rồi. Cô ấy đưa mắt xa xăm chẳng để ý đến tên ngốc như tôi, nhưng như có một ma lực nào đó khiến tôi không thể nào rời mắt. Tuy chẳng liên quan gì đến mình nhưng không hiểu sao hình ảnh ấy cứ bám lấy tôi suốt chặn đường về, cả khi tình cờ gặp Tiểu Vũ ở trường, tôi vẫn cứ tưởng là do mình nghĩ nhiều nên hoang tưởng.
- Từ những đường nét trên gương mặt đến đôi mắt biết nói, tất cả đều giống như lần đầu gặp mặt, ngoại trừ một điều là Tiểu Vũ không khóc. Từ ngày tôi cố tình đến làm quen với Tiểu Vũ đã hơn nửa năm, chúng tôi cũng khá thân thiết, thế nhưng chưa một lần tôi thấy cô ấy khóc. Đôi khi tôi cảm thấy khâm phục Tiểu Vũ, cô gái bé nhỏ này, luôn trông có vẻ mỏng manh này lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Càng tiếp xúc nhiều với Tiểu Vũ, càng hiểu cô ấy, tôi lại càng hay nhớ về tối hôm đó – lần duy nhất tôi thấy cô ấy rơi nước mắt. Điều gì đã khiến Tiểu Vũ đau lòng đến vậy? Tại sao tôi chưa một lần nghe nhắc đến? Có một thứ dù cố gắng thế nào tôi vẫn không thể chạm đến, thậm chí không hề định hình dù là mơ hồ, đó là quá khứ của Tiểu Vũ. Tất nhiên không phải kiểu sơ yếu lí lịch, đơn giản là những thứ cô ấy từng trải qua, tuổi thơ, những nơi cô ấy từng đến, những việc cô ấy từng làm. Chưa bao giờ Tiểu Vũ nói những câu đại loại như “em đã từng…”. Mọi thứ cứ như mới bắt đầu, giống như Tiểu Vũ vừa được sinh ra không lâu trước khi gặp tôi vậy. Nếu nói về Tiểu Vũ, chắc hẳn mọi người xung quanh sẽ hết lời khen ngợi về sự hòa đồng, lạc quan và vui vẻ, thế nhưng đôi lúc nhìn vào mắt cô ấy, tôi vẫn thấy thẳm sâu có một điều gì đó rất buồn bã. - Này! Anh làm gì mà ngẩn người ra thế? Tiểu Vũ đánh nhẹ lên vai làm tôi hơi giật mình. Chúng tôi đang ở Lila, một tiệm cà phê nhỏ với cách bày trí cổ điển, gam màu vàng nâu ấm cúng. Cô gái nhỏ mang tên mưa còn mê tít tủ bánh ngọt với vô vàn loại bánh bắt mắt. Chúng tôi đến đây vào mỗi chiều thứ sáu. Thường thì mỗi người tự đến rồi cả hai cùng về. Đôi khi tôi thấy thế cũng hay, đến trước đến sau đôi lúc không quan trọng. Giống như cuộc sống vậy, mỗi người khởi đầu ở những đoạn khác nhau, bằng những cách khác nhau, nhưng nếu được cùng nhau đi đến hết chặn đường về, đó mới là hạnh phúc. “Đầu tiên” lắm lúc không quan trọng bằng “cuối cùng”: -Xin lỗi hôm nay em học bù tiết cuối. - Anh đâu có đợi em, cần gì phải xin lỗi. Anh cố tình đến sớm thôi – mặt tôi tỏ vẻ giận dỗi. - Eo…giận lẫy em à, hôm nay em mời, được chưa? - Duyệt! Anh đợi mỗi câu đó. Anh đi lấy bánh, như cũ nhá! Tiểu Vũ bật cười, tôi thích những lúc như thế này. Tiểu Vũ cười, nụ cười tự nhiên đúng chất, không ngượng ngạo chấp vá như mỗi ngày.
- - Tiramisu và trà sữa nóng cho em. - Sao lại là trà sữa nóng? Em uống lạnh mà! - Dạo này thời tiết thất thường, đồ uống lạnh không tốt cho cổ họng của em đâu. Viêm họng nghe thì dễ thương chứ phề nề thanh quản thì nghe hết vui. - Ây da…anh đừng lôi cái từ chuyên môn ấy ra mà dọa em. Tiểu Vũ nhấm nháp bữa trà chiều của mình với vẻ dửng dưng khó hiểu, những lúc thế này tôi chẳng thể đoán được cô ấy nghĩ gì. Trời đổ mưa, Tiểu Vũ chép miệng: - Lại mưa… - Mưa lãng mạn mà! – tôi vô tình nói một câu mà bản thân cũng chẳng biết có đúng không. - Em không thích mưa. – Tiểu Vũ nói một câu cụt ngủn, thay vì tôi nên cám ơn trời vì có người giống mình thì tôi lại cảm thấy bất an: - Sao thế? Con gái không phải rất thích ngắm mưa sao? Không thì dạo dưới mưa như phim Hàn Quốc ấy! Tiểu Vũ im lặng, tôi biết mình không nên tiếp tục chủ đề thời tiết này vì tôi chẳng biết nói gì còn cô ấy có vẻ không muốn nhắc đến. - Em còn nhớ nguồn gốc của Tiramisu không? - Ummmm… anh từng bảo chiếc bánh này bắt nguồn từ Ý, còn chi tiết thế nào em không biết. - Ngày xưa có một người vợ tiễn chồng ra trận, vì gia đình nghèo không có gì để chồng mang theo để nhớ về quê nhà nên người vợ đã lấy vội những mẩu bánh mì vụn nhúng vào cà phê đã nguội. Chính vị cà phê đậm đà của Ý cùng bánh mì thơm hương lúa mạch đã hòa quyện vươn mãi trên khăn tay của người lính xa nhà. Thật ra tiramisu tiếng Ý có nghĩa là “hãy nhớ về em”. -Quoa…thì ra chiếc bánh nhỏ xíu này lại có ý nghĩa vậy! Hay thật đấy! -Hì…chỉ có em là không biết thôi.
- - Gì chứ! Đừng có tỏ vẻ hiểu biết nhá! Bánh này em ăn một mình. -Ơ hay, cô nhóc này… … Thời gian tôi bên Tiểu Vũ cứ trôi qua yên bình như thế, tôi bắt đầu dần quên đi suy nghĩ tìm hiểu về quá khứ. Tôi dỗ dành mình rằng bên Tiểu Vũ thế này đã là quá đủ, đến một lúc nào đó cô ấy sẽ chấp nhận tôi. Cho đến một ngày tôi vô tình biết được Thuyên- bạn cũ của Tiểu Vũ lại là bạn gái của Tuấn- thằng bạn chí cốt của tôi, cái sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy mãnh liệt, tôi muốn Tiểu Vũ thoát khỏi vòng lẩn quẩn của quá khứ, tôi muốn cô ấy thật sự sống cho hiện tại. Dùng mọi cách nhờ vả, năn nỉ, thậm chí dụ dỗ thằng bạn thân, cuối cùng nó cũng chịu giúp tôi hỏi thăm. Hai ngày sau nó đưa tôi một mảnh giấy trên đó có ghi 1 đường link: -Thuyên bảo là mày nên tự tìm hiểu thì tốt hơn. Đó là link blog của Tiểu Vũ, một cái tên hơi khác tên cô ấy thường dùng trên mạng và khá ít bạn, có vẻ không nhiều người biết blog này, tôi cũng chưa từng nghe Tiểu Vũ nói đến, bài viết cuối cùng cũng cách đây hơn 6 tháng. Ngày…tháng…năm… Hôm nay em vào facebook của anh, hình chúng ta chụp chung vẫn còn, anh cười em cười…thật hạnh phúc. Em ở trong phòng 1 tuần rồi, mẹ bảo với ba rằng nên tìm cách nếu không em sẽ bị trầm cảm mất. Là mẹ không hiểu thôi, em từng hứa với anh dù có anh bên cạnh hay không em vẫn sẽ luôn mạnh mẽ. Chỉ đơn giản là vì em không muốn bước ra ngoài kia, nơi mà mọi người cứ cố đổ vào đầu em rằng anh không còn ở đây nữa. Anh vẫn ở đây, em biết, anh vẫn bên em, mọi lúc, em biết mà… Ngày…tháng…năm… Anh xa em đã 2 tháng, 2 tháng không có anh mọi thứ vẫn diễn ra như mọi khi, chỉ là không có anh, ừ…chỉ là không có anh… Em đứng trên ban công nhìn mưa rơi lóc cóc trên nền sân, mặc cho mưa thốc vào mặt rát buốt. Em thích cái cảm giác từng hạt mưa li ti nghịch ngợm đụng phải em. Nhớ cái hôm em ương bướng đòi trèo lên cây để anh chụp hình làm trật cả chân, anh phải cõng em về trong khi trời lại mưa, cũng may mưa nhỏ thôi, anh về tới nhà em mặt trắng bệt cả, nhìn vừa tội vừa buồn cười…
- Ngày…tháng…năm… Câu lạc bộ tiếng anh lại tổ chức đi chơi hè như mọi năm. Năm ngoái mọi người đi Nha Trang đúng vào sinh nhật em, hôm đó vừa tắm biển được một lúc thì trời mưa, mọi người mất hứng lên ngồi cả, chỉ có em thích thú bảo vừa được tắm biển, vừa được tắm mưa. Vậy mà anh cũng chiều lòng, cả 1 đoạn biển dài chỉ có em và anh, lại còn cùng em khiêu vũ nữa, 2 đứa quay vòng vòng chẳng ra điệu gì cả… Năm nay mọi người đi Huế, anh về đi cùng em có được không? Ngày…tháng…năm Hôm nay trú mưa ở con đường quen thuộc bỗng nhiên e bật khóc. Em nhớ đến lần cả hai đứa mắc mưa mà áo mưa thì chỉ có một cái, ấy vậy mà khi thấy cụ già bán vé số co ro trú dưới mái hiên bé tẹo, gió thổi mưa ướt hết cả mảnh áo mỏng, em và anh đồng lòng tặng cái áo mưa lại rồi đội mưa về mà lòng vui như tết… Em đi đâu tìm một người đáng yêu và hiểu em như anh đây? Đi đâu để trốn hết thẩy những kỉ niệm mà e nhất quyết không muốn quên này đây? Những trang nhật kí, những con chữ cứ cuốn lấy tâm trí tôi. Trong một tít tắt nào đó, tôi bỗng thấy mình như chẳng biết gì về Tiểu Vũ. Tôi hiểu vì sao cô ấy không thích mưa đến vậy, cũng hiểu sao đêm đầu tiên tôi gặp cô ấy lại khóc. Ở ngã tư đó có một người vẽ chân dung trên lề đường, bức tranh vẽ hai người hôm giáng sinh vẫn được Tiểu Vũ cất giữ cẩn thận. Đêm đó cũng là đêm Tiểu Vũ đi qua tất cả những nơi họ từng đến, là đêm cô ấy tự hứa với bản thân sẽ là một con người mới, cũng từ đêm đó tôi nhìn thấy một Tiểu Vũ như bây giờ, vui vẻ và không hề biết khóc, dù rằng đó chỉ cô ấy cố tạo ra. Có một điều tôi thắc mắc, đó là những gì Tiểu Vũ viết trên blog là có vẻ là một cuộc chia tay nhưng còn điều gì đó rất lạ. Là do tôi nhạy cảm quá hay vì phía sau còn gì đó tôi chưa biết?
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Sẽ có một thiên sứ thay thế tôi yêu em
368 p | 612 | 392
-
Tiểu thuyết Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi
211 p | 386 | 71
-
Cô Gái Trăm Phần Trăm Hoàn Hảo
4 p | 83 | 9
-
Truyện ngắn Tháng ngày có em: Phần 1
163 p | 71 | 6
-
10 nơi các cô gái không nên bỏ qua
12 p | 83 | 5
-
Tình yêu của anh lính trẻ
5 p | 61 | 4
-
Mối tình đêm giáng sinh
11 p | 54 | 4
-
Cô gái điên và anh cảnh sát
6 p | 65 | 4
-
"Cô gái nghèo" có chắc sẽ với "Công tử nhà giàu"? - phần 2
28 p | 50 | 3
-
Cô Gái Đi Giầy Thể Thao
6 p | 77 | 3
-
Cô gái mà tôi yêu...
12 p | 68 | 3
-
CHUYỆN TÌNH ANH CSGT VÀ CÔ GÁI ĐIÊN
6 p | 104 | 3
-
Em mong ước cho anh điều tồi tệ nhất
3 p | 87 | 3
-
Cô Gái Bán Phở
4 p | 69 | 3
-
Truyện ngắn Cô gái mà tôi yêu....
23 p | 45 | 3
-
TUỘT MẤT HẠNH PHÚC TRÁI TIM TUI ĐAUChapter 1 Một ngày cuối năm 2012, tôi chính thức gặp em sau hơn 5 năm tôi biết chỉ về tên nhưng chưa hề biết mặt em. Đó là một ngày mà tôi cùng em gái mình lên hà nội, hổng có phải cái số tui hông một kẻ cô độc giờ mới
3 p | 71 | 2
-
tạm biệt em, cô nàng thiên yết của tôi 2
24 p | 57 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn