intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Có lẽ là định mệnh

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

67
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

- Woa, ba ơi, gió mát wá! Một cô bé la lên và chạy lại đu lấy cánh tay ba mình. Đây là lần đầu tiên cô bé đi biển. K bik tại sao, nhưng từ nhỏ nó đã thik biển, nhưng baba nó k rãnh để dẫn nó đi.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Có lẽ là định mệnh

  1. Có lẽ là định mệnh - Woa, ba ơi, gió mát wá! Một cô bé la lên và chạy lại đu lấy cánh tay ba mình. Đây là lần đầu tiên cô bé đi biển. K bik tại sao, nhưng từ nhỏ nó đã thik biển, nhưng baba nó k rãnh để dẫn nó đi.Hum nay, công ty ba nó tổ chức du lịch Vũng Tàu, nó năn nỉ gãy lưỡi ba nó mới cho nó đi theo. Ba nó nhẹ nhàng xoa đầu và bảo nó: - Phải nghe lời ba đó, cấm chạy nhảy lung tung nghe chưa? - Vâng ạ! Vừa nói xong, nó chạy ngay xuống bờ.(zậy mà nói “vâng” ngọt xớt),baba nó cũng lắc đầu chịu thua.Nó thò 1 chân xuống nước,nhưng chợt rụt lại. - Sao mà lạnh zữ zậy trời? Kiểu này chắc tắm bằng niềm tin wá!- Nó nhìn biển tiếc nuối,nhưng khi liếc mắt xung quanh, nó mới té ngửa - Hix, sao ngta tắm đông zậy? hok bik lạnh hả trời?Đc thoy, họ tắm đc thì ta sợ wái j,hehe, ta là Nhi mừ.( nhỏ này tự xướng dễ sợ) Nghĩ thế, nó nhảy ầm xuống biển, h nó mới thấm thía câu nói “ đừng trách tại sao biển xanh lại mặn?”, nước ngập đầu nó,nước mặn chát, nó chới với, uống cả bụng đầy.Nó cố kiu baba nó, nhưng mừ ba nó đang nc vs mấy ông bạn đồng nghiệp.Nó nghĩ phen này chắc diêm vương kiu nó xuống tâm sự thiệt oỳ( nhỏ này tâm sự j vs diêm vương ta?). Nó k thở đc nữa oỳ, cơ thể nó bắt đầu chìm dần xuống, mắt nó mờ dần, nó thấy mẹ nó đang dang tay gọi nó.Nhưng h đây, cơ thể nó mềm nhũng, mắt k mở lên đc. Vừa lúc đó, nó nghe thấy 1 âm thanh rất lạ………. “Ầm” 1 cánh tay kéo nó zô bờ, đặt nó nằm xuống bờ cát, thằng bé vỗ vào má nó: - Ê, con nhỏ kia, tỉnh lại coi, sao lì wá zậy nè? Đừng có bắt tui dùng cách đó à nha! ( cách đó….hehehe, ghê) Nói rồi, thằng bé hít thật sâu, môi chạm vào môi con bé, thổi vào miệng nó. Làm đến lần thứ 3, thì con bé bắt đầu mở mắt,nước trong bụng đc ói ra hết, ho sằng sặc.Cảm thấy đã đỡ, con bé quay về phía người vừa cứu mình, thấy 1 thằng bé cũng chạc tuổi mình, đang thở, tay lau mồ hôi. - Cậu vừa cứu tôi? - Chẵng lẽ ma. – Thằng bé trả lời Nhớ lại cảnh lúc nãy, hình như nó có cảm giác môi âm ấp, con bé lúng túng. - Cậu… cứu tôi..bằng …cách ..nào? Đừng có ..nói là……. - Hô hấp nhân tạo. Con bé chưa nói hết câu, thằng bé đã ngắt lời. - What? Bộ cậu điên hả? đồ… dê xồm.- Con bé ức chế, nó đang điên vì có kẻ dám cướp first kiss của mình. - Tôi cho cậu nói lại đó nhỏ, đúng là làm ơn mắc oán, bik trước để cậu die lun roỳ, ai bảo nhảy xuống làm chi? Ngta cứu mà dám ăn nói thế à? Điên khùng! Vừa nói xong, thằng bé bỏ đi. Để lại cho con bé 1 cục tức, đơ mất mấy giây, con bé mới tỉnh, định chạy lại cho thằng bé đó 1 trận( con bé này ghê lắm, mới 13t mà gần đạt đai đen karate oỳ, đứa nào điên chọc zô, thử có zô bệnh viện tĩnh dưỡng hem), nhưng mà baba nó đang kiếm nó. Nó lập tức chạy về phía baba, và lãnh trọn 1 cái cốc của baba mình. - Con gái con nứa, chạy đâu nãy h thế? Baba tìm con mệt đứt hơi. - Dạ…con đi dạo thoy ba- nó đâu có gan mà nói baba rằng nó mới thám hiểm địa ngục zìa. - Đi dạo mà ướt hết thế kia à? Mà thoy, lại đây, ba giới thịu con vs tổng giám đốc. Nó bị ba lôi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, chắc khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng
  2. ông ta toát lên vẻ lịch lãm,đôi mắt đen, cương quyết, như nhìn thấy tâm can của người đối diện - Chào ngài tổng giám đốc, đây là con gái của tôi, tên là Thảo Nhi- Baba nó cuối chào người đàn ông đó. - Cháu chào tổng giám đốc của ba ạ! – Nó cuối đầu. Baba nó cùng và ngài tổng giám đốc có lẽ sock vì cách chào độc đáo của nó, nhưng ông ta nở 1 nụ cười thân thiện. - haha, con bé ngoan wá! Cháu năm nay bao nhiu tuổi? - Dạ, năm nay cháu 13t ạ! - ồ, thì ra bằng tuổi con trai ta.Hôm nay, nó cũng đi đó, cháu làm wen vs nó nhé ! - Hạo Thiên, con ra đây- Ông ta quay ra sau lưng. Trong khi đó, con bé đang lẩm bẩm “ Hạo Thiên, sao cái tên này wen wá zậy ta? Mình có nghe đâu đó oỳ?”, chưa nhớ ra điều j thì nó bị 1 tiếng nói kéo về thực tại. Chào bạn, mình là Hạo Thiên- Thằng bé giơ tay, định bắt tay con bé - À. ờ, chào bạn, mình là Thảo …Nhi- Nó vừa nói xong, ngẩng đầu lên xem thì bật ngửa. - You là….đồ..dê…- Nó chưa kịp nói hết câu, thì đã bị ngắt lời - Xin lỗi, nhưng mà tôi vs cậu chưa gặp nhau bao h đúng k? – Thằng nhóc liếc xéo con bé - À, ừ,- con bé gật đầu, h mà nói ra chuyện lúc nãy, baba nó kill nó là cái chắc, vs lại bị cái thằng điên đó cướp mất first kiss của chẳng vẻ vang j mà đem ra khoe. - Thưa ba, con có việc đi trước- Thằng bé quay lưng bỏ - Người j đâu, dám bỏ đi ngang xương, ta chưa cho mi bài học thì ta hok phải Thảo Nhi nữa, hừ, cứ đợi đó nhóc con- Nó lẩm bẩm - Con nói j đó Nhi?- Ba nó thấy nó đang chu môi, liền hỏi - Dạ, hok có j, tại con thấy biển đẹp ý mừ- Nó nhăn răng cười tươi. - Ba có việc phải đi vs tổng giám đốc, con ở đây k dc chạy lung tung đó. - Vâng, thưa ba-Lần này có cho vàng nó cũng hem dám bay xuống nước lần nữa. Nó đi lanh quanh, kiếm 1 cồn cát cao,ngồi xuống ngắm biển. Những lúc này nó nhớ mẹ nó, mẹ nó mất khi nó mới lên 5t.Lúc bé, bà hay dẫn nó ra biển dạo, nên nó rất thik nơi này.Nó đưa tay lau 2 hàng nước mắt.Nó bik rõ nguyên nhân vì sao mẹ nó ra đi, chính là bà ta, mẹ kế của nó, kẻ đã phá gia đình hạnh phúc của nó.Nhưng dù có giải thik vs baba nó thế nào, ông cũng k hề tin lời nó. Vì nó còn bé wá, đã bik j đâu.   Nó ngồi im như thế đến tận chìu, hoàng hôn buông xuống, kéo theo tâm trạng đau bùn của nó. Bỗng 1 cánh tay đặt lên vai nó - Con đang nhớ mẹ phải k? - Vâng ạ! Mẹ thik ngắm hoàng hôn như thế này lắm. - Con đừng đau lòng nữa, cũng đừng trách mẹ Thu nữa. Thật ra đó chỉ là tai nạn thoy. - Tai nạn? Chỉ là tai nạn thoy sao? Đơn giản thật- Nó cười nửa miệng - Đến h quay về oỳ. - Vâng,…mà ba cõng con đi nha - Cái con bé này, lớn rùi mà ik như con nít. Lên đi, ba cõng ném xuống cho cá ăn. - Hì, ba đùa hoài à. Bóng 2 cha con in dài trên cát, cùng vs tiếng cười nói vang lên. Có lẽ ai cũng nghĩ đó là 1 gia đình hạnh phúc, nhưng điều đó chỉ có người trong cuộc mới bik đc? Bề ngoài
  3. có thể chỉ là giả tạo. 2 tháng sau,…….. - K…..h…..ô……..n……g, có chết con cũng k học cái trường đó đâu ? Chỉ toàn tiểu thư vs công tử bột chảnh chọe, kiêu căng.- Một con bé la lên - Ba đã quyết oỳ, con k đc cãi lời ba. Học ngôi trường đó, con sẽ có cơ hội phát triển tài năng. - Nhưng mà, bà à, ở trường cũ còn có bạn bè con nữa mà ? trường mới đâu có ai ? con bùn chết mất. Đi mà ba, cho con học trường cũ đi. - không nhưng nhị j hết. Ba đã làm hồ sơ chuyển trường roỳ, nếu con k chịu đi học, xong này đừng nhìn mặt ba nữa - Vâng…con bik oỳ Con bé vác cái mặt ỉu xìu đi lên lầu. Nó trút cơn bực lên cánh cửa và. « rầm », làm cho baba nó đang đọc báo phải giật mình. - Con bé này, có vử càng ngày càng hư rồi a à ? Phải dạy lại nó thoy- Bà Thu- mẹ kế nó lên tiếng - Uk. Cũng nên thông cảm cho con bé, nó còn nhỏ chưa hỉu chuyện. - Thoy, a ăn áng đi, dần đến h làm roỳ đó. - Chút nữa e đem đồ ăn lên cho con bé.- Baba nó đặt tờ báo xuống, tiến về phía bàn ăn. - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, tức wá, cái trường Angle đó có j đâu mà ba cứ bắt mình phải đi học ta ?hừ, toàn công tử vs tiểu thư, thấy đã ngứa mắt.- Nó giãy nảy, đạp lên giường. N ó ngước mắt nhìn trân trân lên trần nhà, k bik cái đầu nó đang nghĩ j mà miệng nở 1 nụ cười rất chi là ….rùng rợn. - Cốc …cốc..cốc. - Cửa k khóa. – con bé nói với vẻ khó chịu. -Con ăn sáng đi- bà Thu đặt khay thức ăn lên bàn. - Ba tôi đâu roỳ ? - Ông ấy đi làm roỳ, con ăn sáng đi rùi tới nhận lớp mới. - hừ, k có ba tôi ở nhà . Bà đâu cần phải nói chuyện bằng cái giọng đó, đừng tưởng tôi k bik bà vào cái nhà này nhằm mục đích j. - Con….con.Ta thực lòng iu ông ấy. Sao con lúc nào cũng nghĩ xấu về ta thế ? - Bà đi ra đi ! Tôi k mún nghe bà giải thik- Con bé la lên. Bà Thu bực tức ra ngoài.Nó vội nhảy xuống giường, thay đồng phục mới và cầm miếng bánh mì, phóng như bay ra cửa.Nó lang thang bước đi trên đường, hít thở bầu k khí buổi sáng trong lành để phá tan cái khó chịu ban nãy. Nhìn lên đồng hồ, thấy đã muộn, nó vội vàng chạy như điên đến trường Angle.Con bé đi nhanh wá đến nỗi đâm vào 1 thằng bé đi cùng hướng với mình, thằng bé vội túm lấy tay của nó rồi quát. - Nhỏ kia, đi đứng thế hả ?? Mái tóc nó bay theo chiều gió khi nó quay 1 vòng và khi ánh mắt họ nhìn vào nhau cả 2 đều sửng sốt. Con bé giật phắt tay mình ra khỏi tay thằng bé.
  4. - Cậu là đồ đê xồm… - Hừ, cậu va vào người tôi mà còn dám **** ngkhác à ??Cậu mún chết phải k ?- thằng bé tức giận quát lại - Tôi nghĩ cậu k có đủ khả năng để làm điều đó, tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra, k ăn no đòn đó. - Haha, tôi mún xem thử liệu cậu làm j đc tôi đây ?- thằng bé nói bằng giọng khiêu khích. "Bốp", "Bịch", "Binh" Sau khi 3 tiếng động đó vang lên, thằng bé nằm xả lại dưới đất với 1 con mắt bầm,1 dấu chân in lên chiếc áo sơ mi trong, chiếc áo khoác ngoài trở nên tàn tạ, tả tơi khi nhận đủ 1 cú đấm và 2 cú đá. Bây h thằng nhóc xấu số không thể nhìn thấy j ngoài hàng tá ngôi sao đang bay vèo vèo trên đầu. Sau khi hả cơn giận, trả đủ thù cũ lẫn thù mới, nó phủi tay ra vẻ của kẻ chiến thắng, nó quay lại rồi mỉm cười. - Từ nay hãy học cách tôn trọng phụ nữ đi ! Rồi nó lạnh lùng bước đi,bỏ mặc thằng bé tội nghiệp đang nằm cheo queo trên mặt đất.Nó vội vã bước vào trường Angle tìm kiếm phòng giáo vụ. - bạn ơi, cho mình hỏi phòng giáo vụ ở chỗ nào đc k ?- Con bé níu tay 1 thằng bé hỏi - à, bạn đi thẳng rồi rẽ trái, phòng giáo vụ ở cuối dãy phòng đó- thằng bé vui vẻ trả lời, nở 1 nụ cười sát gái - hehe, thanks nha.- nó cười thật tươi đáp lễ, vội vàng chạy biến đi. Thằng bé còn ngơ ngác, chưa có đứa con gái nào thoát khỏi nụ cười chết người của nó, vậy mà con nhỏ này lại hok si nhơ j hết. Thằng bé mỉm cười, quay đi « haha, thú vị thật » Con bé tìm đc phòng giáo vụ, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. - Thưa thầy, e là Trần Thảo Nhi, e đến để nhận lớp mới ạ ! nó cuối chào - Oh, tiểu thư Trần đã đến roỳ à ? Rất vui khi đc tiếp đón tiểu thư- Ông thầy hiền từ chống tay lên bàn. - Thầy cứ gọi e bt, k cần phải xưng hô tiểu thư đâu ạ ! e k wen gọi như thế. - Nếu tiểu thư đã mún thế thì đc thoy. Thầy Định, đưa tiểu thư Trần đi nhận lớp.- Ông quay sang 1 thầy giáo trẻ đang đứng cạnh kệ tài liệu - Vâng, thưa thầy- thầy Định đáp - Thảo Nhi, e sẽ học lớp 7A, lúc này là giữa học kì 1, thầy mong e sẽ cố gắng làm bài thi tốt - Vâng, e bik roỳ ạ ! Cảm ơn thầy.E đi đây. Nó cuối chào thầy hiệu trưởng và theo thầy Định đi nhận lớp. - Thảo Nhi, đây là lớp 7A, e vào đi.- Thầy Định lên tiếng Nó theo thầy đẩy cửa bước vào, nó nhìn 1 lượt xung quanh lớp học,toàn là mĩ nam vs mĩ nữ, đúng là k hổ danh là Angle. - Chào các e, lớp ta có 1 học sinh mới chuyển đến, tên là Trần Thảo Nhi.- Thầy Định giới thịu nó vs lớp.
  5. - Chào các bạn, mình là Trần Thảo Nhi, mong là các bạn sẽ giúp đỡ mình.- Nó nở 1 nụ cười thân thiện. - Nhi, bàn của Hạo Thiên còn trống đó, e xuống ngồi đi.- thầy Định chỉ tay về phía cuối lớp. - Hạo…Thiên hả thầy? Nó nhìn theo tay thầy Định, xém té ngửa, cái thằng ác ma hồi sáng bị nó đánh te tua đây mừ. - Thầy ơi, còn chỗ nào khác k hả thầy?- Nó nhìn thầy Định bằng ánh mắt khẩn cầu. Bỗng xung quanh có tiếng ồn ào. “ con nhỏ đó là j mà dám chê chỗ ngồi gần Hạo Thiên”, “ Nó nghĩ mình là ai? Chẳng lẽ Hạo Thiên k xứng ngồi chung vs nó” Tiếng của mấy con bé vang lên. Nhưng mà nó k quan tâm, nó mún tránh xa cái tên ác ma đó, nó mún sống yên ổn mấy năm nữa. - Thảo Nhi à, thầy rất tiếc, nhưng mà chỉ còn mỗi chỗ trống của Hạo Thiên thoy, e ngồi tạm ở đó đi. - Vâng, e bik oỳ. – nó lủi thủi bước xuống, trong lòng đang rát mún khóc “tại sao ông trời hok thương con?” Nó đăt cặp xuống bàn, lấy sách vở chuẩn bị vào học, và cũng đang thủ thế, sợ thằng nhóc tấn công bất ngờ nó.Nó liếc mắt qua thằng bé, thấy k có động tĩnh j, bộ quần áo tả tơi lúc sáng đã đc thay bằng 1 bộ quần áo sạch sẽ và đẹp hơn.Nó có vẻ hơi ngạc nhiên “ đúng là công tử có khác”. Nó đang càu trời cho mình sống sót trở về sau tiết học, nhưng mà tiết 1….tiết 2…tiết cuối wa đi, mà nó k thấy thằng nhóc làm j mình hết.Trống tan trường vang lên, nó vội vàng cất sách vở, lật đật chạy về nhà. Nhưng đi đến cửa lớp thì có 1 cánh tay nắm lấy tay nó. - Tôi nói cho cậu bik, chuyện lúc sáng coi như tôi bỏ wa, mong là cậu hãy tránh xa tôi ra. Tôi đã cảnh cáo rồi, đến lúc đó đừng trách tôi độc ác. – thằng bé nói lạnh tanh, đầy vẻ đe dọa. - Ok, được roỳ. Tôi sẽ k làm j tới cậu nếu cậu để tôi yên.- con bé nói bằng giọng chắc nịch - Hãy nhớ lời đó,bây h thì đi đi.- thằng bé thả tay ra và lạnh lùng bỏ đi. - hic, tưởng chết chắc oỳ, may wá- nó vuốt ngực, lẩm bẩm Nó trở về nhà, nằm phịch xuống giường thân yêu.  ‐ phù, coi như thoát chết, zậy là sống bình yên oỳ, thằng nhok đó chắc uống lộn  thuốc nên tha cho mình.‐ nó nhe răng cười tươi.  ‐ Cô chủ ơi, xuống ăn cơm ạ!‐ tiếng chị Hoa‐ người làm nhà nó vang lên  ‐ Vâng, e bik roỳ, e thay đồ rồi xuống liền.‐ nó phi nhanh vào nhà tắm,mặc bộ đồ  kitty màu hồng vào, lon ton bước xuống nhà.  ‐ Ba về rồi à?‐ nó ôm chầm lấy baba nó.  ‐ Uk, ba vừa về, lại ăn cơm thoy con‐ baba nó xoa đầu và dấn nó đến bàn ăn.  Nó ngồi vào bàn ăn thì thấy bà Thu đã ngồi sẵn, nó lườm bà ta, chắc nó còn tức zận  chuyện lúc sáng ( nhỏ này thù dai wá) 
  6. ‐ Trường mới thế nào hả con? Có j k vừa lòng k?‐ ba nó ân cần hỏi  ‐ Dạ, cũng hok có j, cũng đc ạ‐ nó vui vẻ trả lời  ‐ Cấm con quậy phá nghe chưa? Ba mà nghe thầy hiệu trưởng nói j thì con no đòn.‐  ba nó nghiêm giọng  ‐ Hì hì, con bik oỳ mà, con hok có làm j đâu.  ‐ Uk, lúc trước cũng hứa thế đó, zậy mà trong tuần đầu, đã quậy phá tưng bừng, có  thằng nhok nào bị bầm dập te tua nữa đó‐ ba nó liếc mắt nhìn nó.  ‐ Hì, chuyện cũ mà ba, nhắc tới làm j nữa, mà tại thằng nhok đó k bik trời cao đất  dày, láo vs con làm j, nên con mới ra tay chứ bộ….Con hứa từ nay k như thế nữa,  con sẽ sống thật yên ổn, Tin con nhe ba!!  ‐ Đc roỳ, ba tin con lần này.  Nó ăn xong trở về phòng, làm 1 giấc đến chìu.Cuộc sống của con bé cứ trôi qua từng  ngày 1 cách bình yên. Ở trường, nó và Hạo thiên vẫn coi nhau như 2 người xa lạ.  Cho đến 1 ngày……..  Bình minh trải lên những ta nắng ấm áp, soi wa khe cửa sổ, đánh thức con bé dậy.  hum nay là chủ nhật và cũng là ngày đó, ngày mà mẹ nó mãi mãi rời xa nó. Nó nhảy  ra khỏi giường,vệ sinh cá nhân xong, nó bước xuống nhà.  ‐ Con gái iu của ba, đã dậy roỳ à?‐ Ba nó cất tiếng dịu dàng  ‐ Vâng, hum nay là ngày đó, ba còn nhớ k?‐ Nó đưa mắt nhìn ba mình  ‐ Tất nhiên là ta nhớ rất rõ, con ăn sáng đi, ta sẽ dẫn con đến thăm bà ấy.‐ ba nó trả  lời bằng giọng bùn đau, đôi mắt ông tối lại.  ‐ Vâng.‐ nó tiến về phía bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm vàp bà Thu, như mún nói rằng  “ bà coi đó, cho dù bà có làm cách j đi chăng nữa, thì mẹ tôi lun có 1 vị trí quan trọng  trong cái nhà này, bà hãy bỏ cuộc đi!”  Nó vội vàng ăn xong bữa sáng, đi nhanh lên phòng thay quần áo. Ba nó đang đứng  ngoài xe chờ nó, Thay đồ xong, nó chạy nhanh xuống dưới chỗ ba mình và k quên  ném cho bà Thu 1 cái nhìn khinh miệt, khiến bà ta giận sôi máu.Nó bước đến chỗ ba  mình.  ‐ Ba ơi, ba đã chuẩn bị….  ‐ Rồi con à‐ ba nó mở cốp xe ra, lấy 1 lãng hồng trắng tuyệt đẹp, loài hoa mà mẹ nó  thik nhất, đưa cho nó cầm  Nó bước vào xe, mắt k rời lãng hoa. Nhìn loài hoa này, nó lại nhớ đến mẹ nó. Bà  cũng mang 1 vẻ đẹp kiêu sa như loài hoa này.Dường như loài hoa này sinh ra để  tượng trưng cho mẹ nó. 
  7. Chiếc xe dừng lại tại 1 khu nghĩa địa sạch sẽ và trang nghiêm. Nó theo baba mình vào trong, 2 cha con nó dừng trước 1 ngôi mọ nhỏ, đơn giản và sạch sẽ. Nó đặt bó hoa xuống mộ, miệng lắp bắp. - M..ẹ ơi, con gái …đến.. thă..m mẹ nè? - Sao mẹ lại bỏ con mà đi như thế? Con nhớ mẹ lắm, mẹ bik hok?- nó ngã quỵ trước mộ mẹ mình, 2 hàng nước mắt lăn dài trên má. - Mẹ …ác ..lắm.. mẹ để con phải chống chọi vs bà ta…huhuhuhu…. Ba nó lặng người, nhìn thấy con gái đau lòng thế này, ông k bik quyết định của mình là đúng hay sai?Ông chỉ mún cho con bé 1 người mẹ, để có người chăm sóc, quan tâm nó. Nhưng thật k ngờ, điều đó chỉ làm cho con bé thêm đau khổ. Ông nhẹ nhàng kéo con bé đứng dậy, tay lau 2 hàng nước mắt của con mình. - Em à, a đã nuôi dạy Nhi lớn thế này ròy đấy? Em thấy con bé có xinh hok? Chắc sau này nó sẽ đẹp giống như mẹ của nó.- ba nó nhìn vào bức hình trước ngôi mộ. “reng, reng , reng” - A lô, tôi – Trần Vương nghe đây! - Được roỳ, tôi sẽ đến ngay. - Nhi à, ba có công việc đột xuất, ba chở con về nha, hum khác chúng ta đến thăm mẹ sau.- Ba nó dịu dàng xoa đầu nó. - Ba bận thì cứ đi đi, con mún ở đây 1 lát vs mẹ. Chút nữa con sẽ bắt taxi về, ba yên tâm đi ha.- Nó nói với ba nhưng mắt k rời ngôi mộ. - Nhưng mà, tôi ở 1 mình, liệu có ổn k? ba k yên tâm. - Ba à, con đã lớn roỳ mà, Ba yên tâm di, con k sao hết - Đc roỳ, con thăm mẹ 1 lát rồi về nhà. Ba phải đi gấp. - Em à, anh phải đi roỳ, xin lỗi vì k ở lâu với em đc.- ba nó ngồi xuống, sờ vào bức hình của mẹ trên mộ.Nói xong, ông vội vàng tiến về phía xe mình. - Mẹ à? Mẹ ở nơi đó có khỏe k? Bà ta lun tìm cách chia rẽ tình cảm của 2 bố con, bà ta k xứng đáng là bạn của mẹ. Thật xấu xa!- con bé đứng nhìn mộ mẹ 1 lúc lâu. - Muộn ròy, có lẽ con phải về nhà. Hum sau có sẽ tới thăm mẹ. Con mãi yêu mẹ. Con bé lặng lẽ quay bước đi. Bầu trời trong xanh không một gợn mây,những tia nắng ám áp dõi theo bước chân của cô bé. Những lúc thế này, nó k mún phải đi taxi về nhà, nó mún thả bộ, ngắm cảnh xung quanh.Nó đứng trước cổng của 1 công viên nhỏ, nhưng trồng nhìu loại hoa rất đẹp, nó ngẩn ngơ ngắm nhìn những bông hoa đang khoe sắc mình dưới nắng ấm. Từ xa, nó đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của 2 cô cậu đang dắt tay nhau đi dạo.Điều đó chẳng có j là lạ, nhưng mắt nó đang mở to wá cỡ, vì thằng bé đang nắm tay cô bé kia là cái tên “ ác ma dầu bạc hà” mà nó khiếp sợ. Nhưng điều làm nó sắp té ngửa là cái tên đó, suốt 1 tháng trời học chung vs tên đó, hắn chưa bao h bik cười, nó cứ nghĩ, tên đó bị đứt dây cười rùi ấy chứ. Thế mà bây h, tên đó đang cười tít cả mắt, vui vẻ dắt tay bé gái kia.Bây h nó mới chú ý, hắn mang 1 vẻ đẹp thiên thần, mái tóc mềm mai và mượt bay nhẹ trong gió làm cho khuôn mặt điển trai của hắn thên nổi bật trong nắng. Làn da trắng như tuyết,đôi mắt sáng, nhưng mang nét
  8. bùn, cùng với làn mi đen, dài, Đôi môi mềm mỏng cùng với nụ cười tỏa nắng đó làm con bé phải ngây người. Nó đặt tay vào lồng ngực, có vẻ như tim mình đang lỗi mất 1 nhịp. Nhưng rất tiếc, nụ cười đó k dành cho nó mà dành cho bé gái kia. Một cô bé có mái tóc vàng óng ả, dài đén kheo chân,sóng mượt k rối 1 sợi( cái này chỉ thấy trong photoshop), nước da trắng hồng, đôi mắt bik cười màu lam và 1 gương chỉ có thể miêu tả bằng từ HOÀN HẢO, thậm chí là super pefect, cố bé còn diện 1 bộ váy lệch vai màu trắng đc cài thêm 1 bông hoa hồng bằng lụa trước ngực, eo đc buột dây lụa thắt thành hình nơ đi cùng vs đôi giày búp bê màu trắng, nhìn cô bé giống như 1 thiên thần đi lạc vào hạ giới….. Nó nhìn 2 con người k chớp mắt, đúng là cực đẹp đôi lun. Hết nhìn cảnh lại ngắm người, nó quên cả thời gian, nhìn đồng hồ đã muộn, nó vội vã chạy về nhà.Vừa bước vào nó đã cất tiếng hỏi chị Hoa. - Ba em vẫn chưa về hả chị? - Vâng, ông chủ bảo bận nên sẽ về trễ, chắc ông chủ k ăn cơm chung đc. - Vâng, e bik roỳ, thế còn bà ta đâu? - Bà ta? Cô chủ mún hỏi bà chủ à? Hình như là đang ở phòng cô chủ thì phải - Bà ta làm cái wái j ở phòng mình thế nhỉ ?Nó vội vàng chạy lên phòng mình. Vừa mở cửa phòng, nó choáng váng. Bà ta đang…..đốt bức hình cuối cùng của gia đình nó, bức hình mà nó vẫn gìn giữ trong suốt mấy năm nay. Nó lao tới xô mạnh bà ta ra, tay thò vào đống lửa, chộp lấy tấm hình đã bị cháy hơn 1 nửa. Nó giận sôi người, tay cầm bức hình còn sót lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đã đốt nó. Nó nắm lấy cổ áo bà ta, đôi mắt hằn lên như mún ăn tươi nuốt sống bà ta. - Cút ! bà cút ra khỏi nhà của tôi ngay lập tức, biến đi cho khuất mắt tôi !- nó quát bà Thu. - Con bé kia, đừng có giở cái giọng đó vs ta. Mày cũng ngu ngốc giống như ****** hồi đó thoy. Bà ta mất chồng, còn mày thì mất cha.hahaha.- bà ta cười và nhìn nó bằng giọng khinh miệt - Ta thấy tội nghiệp cho bà ta nên ta mới đốt tấm hình này cho bà ấy zui lòng, ta k có ý j đâu- bà ta đưa tay giật phắt tay cô bé ra khỏi cổ áo mình. - Bà ….bà, bà cứ đợi đấy, bà nghĩ sẽ thắng mãi thế à ? sẽ có 1 ngày bà biến khỏi cái nhà này- con bé đang cố nén cơn tức giận, kìm chế nước mắt k chảy ra. Nó k mún bà ta- kẻ thù của mình nhín thấy bộ dạng yếu đuối của nó. - Haha, ta sẽ đợi, đợi đến khi mày ra đi giống như mẹ mày…- bà ta đứng dậy bước ra khỏi phòng nó. Nó đau đớn, nhìn vào tấm hình gia đình mình. Khuôn mặt của đẹp tuyệt vời của mẹ nó chri còn 1 nửa, bất giác nó sờ tay vào bức hình. Nó đã cố giữ gìn tất cả những j về mẹ mình, nhưng bây h cái cuối cùng,thứ mà nó còn bik đc rằng mẹ nó vẫn mãi tồn tại đã bị người đàn bà đó phá hủy…….Nó k mún ở trong ngôi nhà này thêm 1 phút giây nào nữa, nó lao nhanh ra đường, chạy mãi trong vô thức. nó k mún dừng lại, k mún nghĩ đến tất cả những j vừa mới xảy ra. Đó là cú sock wá lớn vs nó, đúng zậy, với 1 đứa bé chỉ mới 13t thì khó có thể chấp nhận đc tất cả….
  9. Nó chạy mãi, chạy mà ngay cả bản thân cũng k bik mình định đi đâu. Nước mắt nó cứ rơi, rơi theo từng bước chân của nó. Bây h nó đang dần kiệt sức, nó vấp phải 1 hòn đá và ngã khuỵu. Nó ngước nhìn cảnh vật xung quanh, thì ra là công viên lúc nãy.Nó cứ ngồi im như thế, dường như nó k đủ sức để đứng lên hay chính bản thân của nó cũng k mún đứng dậy.Trời bắt đầu nhá nhen tối, nó đang nghĩ bây h nó phải đi đâu, nó thật sự k mún nhìn thấy mặt của bà ta 1 lần nào nữa, wá kinh tởm…..Bỗng 1 cánh tay giơ ra trước mặt nó. - Tôi bik cậu điên, nhưng k ngờ đến mức khóc giữa đường như thế này ?Đứng dậy đi. Giọng nói đó, rất quen thuộc, nó ngước lên, đúng là cậu ta Hạo Thiên. Cậu ta ở đây,thế còn cô bé lúc nãy đâu roỳ ? bây h nó k còn tâm trí để nghĩ đến cậu ta nữa, k mún cậu ta nhìn thấy vẻ yếu đuối của nó lúc này, lúc đuổi cậu ta đi, nhưng mà trong vô thức, nó đã nắm lấy cánh tay đó và đứng dậy. Hạo Thiên dẫn nó đến 1 chiếc ghế đá,cả 2 k nói lời nào ,thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng nấc của cô. Chiều tà bắt đầu buông xuống… - Tôi k bik an ủi người khác, cũng k bik làm j cho cậu hết khóc. Nhưng mà có người đã từng nói với tôi, nếu bạn buồn, bạn hãy nói hết ra, chia sẻ điều đó vs 1 ai đó, thì nỗi bùn của bạn sẽ vơi đi.- thằng bé bỗng xóa tan sự im lặng. - ……. - Nếu cậu k mún nói ra, tôi cũng k ép. Zậy thì hãy khóc đi, khóc cho vơi nỗi bùn. Tôi có thể cho cậu mượn vai- Thằng bé nhoẻn miệng cười. Lần đầu tiên từ lúc gặp thằng bé, con bé mới thấy thằng bé cười với mình. Mặt con bé đỏ ửng,ngại ngùng, nó quay đi - Nè, sao mặt cậu đỏ zậy ? cậu bị sốt à ?- thằng bé lo lắng hỏi. - Sốt cái đầu cậu. – con bé gắt. - … !! - Mẹ tôi..hức…mất khi tôi lên 5,ba tôi cưới 1 người phụ nữ khác, bà tà…. lúc trước là bạn thân của mẹ tôi, nhưng bà ta là kẻ bán rẻ bạn mình, đáng kinh tởm…Mẹ tôi đã tin tưởng bà ta…vậy mà bà ta lại đâm cho 1 nhát sau lưng..- con bé k chịu nổi nữa, khóc òa lên. - Khóc đi, khóc cho nhẹ lòng.- thằng bé cầm lấy 2 vai con bé, đặt đầu nó lên vai mình - Hic hic, …huhuhuhu….mẹ ơi….- con bé k đẩy thằng bé ra mà cứ thế là khóc, có lẽ bây h con bé cần 1 chỗ dựa cho mình. 1 lúc sau, khi tiếng khóc đã im bặt. Thằng bé nhấc con bé ra khỏi người mình thì thấy nó đã ngủ.K bik làm sao, thằng bé k nỡ đánh thức con bé, nên đặt đầu lên vai mình. - Con nhỏ này đúng là phiền phức…haizzzz, tự dưng đi làm gối dựa cho nó- thằng bé lẩm bẩm. 1 tiếng…..2 tiếng trôi qua, vai thằng bé bắt đầu k chịu nổi, tê cứng, mất cả cảm giác. Thằng bé đành phải đánh thức con bé dậy. - Ê, nhỏ, dậy coi, đau vai wá- thằng bé vỗ vỗ vào má con bé. - Đây là đâu? Sao tôi ở đây?- con bé đưa tay lên dụi dụi mắt. - Ngủ wá nên mớ à? Khóc cho đã rồi ngủ…phiền wá đi.- thằng bé khó chịu
  10. - À, uk, tôi nhớ roỳ, cảm ơn cậu đã an ủi tôi. - Không có j, h thì cậu về nhà đi, muộn roỳ đó, gần 8h roỳ…- thằng bé nhắc nhở. - Nhưng mà,..bây h tôi k mún về nhà, k mún thấy bà ta…- con bé đáp lại bằng 1 giọng buồn rầu - Liệu cậu sẽ trốn đc bao lâu ? cả đời à ? Cậu k phải lả Thảo Nhi tôi quen, Thảo Nhi tôi quen là 1 người cứng rắn, luôn đối mặt vs sự thật, k hề bỏ trốn.- thằng bé khẽ nhíu mày.  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1