PHẦN NĂM<br />
<br />
<br />
MỘT<br />
THẦN MƯA TÀN NHẪN ĐẾN HAI TUẦN. Mưa quá nhiều đến nỗi bầu trời tựa biển<br />
cả dường như không bao giờ hết được nước. Buổi tối nước rỉ qua trần nhà, rồi chẳng mấy<br />
chốc chúng tôi nhận ra đầy lỗ dột. Mẹ phải hi sinh mấy cái thau và nồi nấu ăn để hứng<br />
nước. Trong phòng nhiều đồ chứa đến nỗi hầu như không di chuyển được. Vài cái gần<br />
giường, vài cái giữa phòng, vài cái trên tủ chè. Chúng tôi phải dời dây treo đồ và giày ống<br />
của ba.<br />
Một đêm, lúc tôi đang ngủ thì mưa dột xuống đầu. Dường như mưa đang phá hủy dần và<br />
ăn qua các chỗ mới trên mái tôn. Tôi phải dời chiếu. Nhiều khi mưa lớn quá, nước dột đầy<br />
hết mấy đồ chứa, tràn ra làm sàn nhà sũng nước. Lúc mới bị vậy, tôi tỉnh dậy tưởng mình<br />
làm ướt chiếu. Nỗi kinh ngạc của tôi gần như nỗi kinh khiếp khi tôi tưởng mình đái dầm<br />
nhiều đến vậy. Tôi dậy, âm thầm cố lau cho sạch nước đái. Mẹ thức. Tôi mắc cỡ. Sau đó,<br />
tôi nhận ra trò lừa của thần mưa đã chơi khăm mình.<br />
Mưa trút xuống ghê gớm, tôi không ngủ lâu được trên sàn, phải chen lên cái giường đơn<br />
nằm chung ba mẹ. Lúc bị thêm nhiều lỗ dột thì chúng tôi cứ phải dời giường quanh phòng.<br />
Mưa thành ra dễ sợ đến nỗi chúng tôi chẳng kiếm được chỗ nào không dột. Cuối cùng,<br />
chúng tôi chịu thua chuyện di dời, chịu để mưa dột vào chân. Ba than với chủ nhà, nhưng<br />
ông chỉ dọa tăng tiền nhà nếu mà sửa mái. Chúng tôi còn không kham nổi tiền thuê hiện<br />
thời, cho nên không còn lựa chọn mà ổn định tư tưởng để bị ướt nhẹp suốt đêm.<br />
Nhiều buổi sáng, chúng tôi dậy phát hiện ốc sên nhỏ, giun và rết bò quanh phòng. Ốc sên<br />
nhỏ xuất hiện trên tường. Trong đồ chứa chúng tôi thấy mấy con cá nhỏ xíu. Ba quả quyết<br />
rằng một kẻ thù đang cố thuốc nhà mình. Ông đâm ra ngờ vực cả khu nhà và khuyến cáo<br />
tôi không ăn đồ của bất kỳ ai, hoặc chơi với con cái họ. Chúng tôi trở nên hoàn toàn đơn<br />
độc.<br />
Những cơn mưa làm ngày ngắn lại. Lúc nào tôi cũng bệnh. Mới đầu, mẹ đi bán dạo, phủ<br />
bao nhựa polythene chống ướt trên thau hàng. Nhưng lúc thời tiết trở nên xấu hơn, bà ở<br />
nhà, do vậy kiếm được quá ít tiền. Buổi chiều ba về dính đầy sình, quần áo hôi hám, ánh<br />
mắt cuồng dại. Ông bị mấy vết cắt xám ngoét và mụn nhọt khắp người. Chân ông trở nên<br />
thô và cong lại, do một thời gian cực khổ khuân vác đồ nặng.<br />
<br />
Con đường ở khu nhà trọ biến thành con suối lớn. Nước ở rãnh mương tràn vào các<br />
phòng. Nhiều lúc mưa quá làm khu nhà bắt đầu hôi vì mưa chảy qua các thùng nhà xí.<br />
Suốt thời gian đó tụi con nít bệnh hết, nhiều người mắc bệnh lạ và phải tức tốc về quê, nơi<br />
làng mình, để chữa trị bằng thảo dược đặc biệt. Những người có khả năng thì xây gờ chắn<br />
nhỏ bằng xi măng trước phòng chặn nước dơ vào. Những người còn lại ngồi bất lực trong<br />
phòng và nhìn nước dâng. Hầu như lúc nào tôi cũng bị lạnh. Hễ mẹ về sau chuyến bán dạo<br />
hạn chế thì bà hay đi tắm, thay đồ rồi ngồi co ro trên giường, răng bà đánh lộp cộp. Với<br />
tiếng mưa đều đều quanh chúng tôi thì có ít chuyện để nói. Tiếng mưa rơi thấm vào xương<br />
chúng tôi, vào sự lặng lẽ và các giấc mơ. Mặt ba chịu một lượng nước đầm đìa. Nhiều lúc<br />
mẹ đi bán về với mấy con giun bám vào mắt cá, mưa chảy xuống mặt làm tôi không đoán<br />
được bà có đang khóc hay không.<br />
Tôi tiếp tục đến trường buổi sáng. Tập của tôi sũng ướt, mực nhòe và tôi bị đòn hoài. Ngôi<br />
trường chúng tôi được xây bằng vật liệu tùy tiện là bùn với xi măng, không có mái còn<br />
vách thấp đã bị tan nát trong mưa. Mấy cây nhỏ mọc hoang dại trong lớp. Rắn trườn vào<br />
những bài học vệ sinh. Và khi mưa quá nhiều, chúng tôi tổ chức buổi học dưới mái hiên<br />
các tòa nhà gần bên.<br />
Trên đường đi học về vào một ngày mưa nặng hạt, tôi đi ngang qua quán Bà chủ Koto.<br />
Nhiều xe hơi đậu bên ngoài. Qua tấm mành, tôi nhận ra các cô môi son má phấn và những<br />
người đàn ông mặc đồ sáng. Tôi không thấy Bà chủ Koto. Lúc đi ngang quán, có một tia<br />
chớp trên trời, nó rạn gãy bên trên tôi. Tôi chạy về phía rừng nhưng gió mạnh quá, bốc tôi<br />
lên rồi quăng ra đất. Tôi đứng dậy, choáng váng. Ngay lúc đó, tôi nghe có tiếng kẽo kẹt<br />
khiếp đảm. Sau đó, một cây đổ xuống với chuyển động chậm chạp như trong mơ, rồi đổ<br />
sụp xuống mấy cây khác. Cành lá cây chặn luôn đường sau lưng tôi. Tôi chạy về hướng tia<br />
chớp sáng rực. Tôi chạy trong nước. Đá cọ vào gan bàn chân tôi. Mưa quất vào mặt tôi.<br />
Cảm thấy mình không đi xa hơn được, phổi tôi muốn nổ tung, tôi chạy dưới mái hiên một<br />
ngôi nhà. Khi tới đó, tạm thoát được cơn hung bạo của thời tiết thì tôi mới nhận ra mình<br />
đã chạy ngay vào lãnh thổ của ông già bị mù vì thiên thần ngang qua.<br />
Ông cũng đang ngồi ở hiên, trên ghế, mặt quay về tôi. Mắt ông xanh lục và nửa phần bị<br />
lòa. Ông đang hút tẩu, đội cái nón. Khi thấy ông, tôi sợ, định chạy ra đương đầu với ánh<br />
chớp thì ông nói: “Đừng đi, nhóc!”<br />
Giọng ông vừa dịu dàng vừa đe dọa trong mưa.<br />
<br />
“Sao không?” Tôi hỏi, run lên.<br />
Ông đập cái tẩu lên ghế, rồi trao tôi nụ cười nham hiểm. Mắt ông chuyển động kỳ cục.<br />
“Vì,” ông nói, “mày mà không nghe tao, mày mà đi sẽ bị chết đuối trong cái hố. Rắn bò<br />
vô miệng mày.”<br />
Gió phả vào mặt tôi.<br />
“Đến đây,” ông nói.<br />
“Tại sao?”<br />
“Tao muốn nhìn bằng mắt của mày.”<br />
Tôi muốn chạy.<br />
“Đừng nhúc nhích!” Ông ra lệnh.<br />
Tôi cứng người. Chân tay tê liệt, tôi bị chôn chân, không nhúc nhích được. Ông già cười<br />
to. Răng ông xỉn màu, còn miệng như vết thương.<br />
“ĐẾN ĐÂY!” Ông ra lệnh nữa.<br />
Tôi đứng yên. Gió lại nổi lên và ném mạnh tia mưa mịn vào chúng tôi. Lát sau, tôi cảm<br />
giác mình đang di chuyển. Cái gì trong tôi cựa quậy, tôi cưỡng lại, nhưng gió mạnh hơn.<br />
Ông già mù cười lớn lúc tôi vùng vẫy. Tôi khám phá rằng gió đã tách mình ra, phân thân<br />
tôi. Tôi cảm giác phần phân thân đó bồng bềnh đi về phía ông già mù, hoặc ông già mù<br />
đang bồng bềnh đi vào tôi, xâm chiếm ý thức tôi? Tôi không chắc nữa.<br />
Gió ngừng. Mưa lặng lẽ rơi. Mọi thứ tối đi. Tôi cố chớp mắt mà không được, như thể tôi<br />
đã tỉnh dậy trong ác mộng. Các chất thể dày xanh lục ngang qua mắt tôi, lắng lại. Dần dần<br />
mắt tôi sáng. Khi tôi nhìn lại thế gian, những thứ nhìn thấy làm tôi thét lên. Mọi thứ lộn<br />
ngược. Thế gian nhỏ lại. Cây cối giống kẻ khổng lồ đang chuyển động chậm. Trận mưa là<br />
cảnh chạng vạng vĩnh viễn, còn cảnh chạng vạng là trận mưa vĩnh viễn. Trái đất đầy<br />
<br />
miệng núi lửa, cứ cựa quậy như con quái vật cáu kỉnh trong giấc ngủ. Các khoảng trống<br />
giữa sự vật trở thành nơi trú ngụ của các tinh linh kinh khiếp mà tôi đã từng thấy trước<br />
đây. Chúng có vết thương rỉ mủ khắp người. Khi chúng nói, nước dãi xanh lục trong<br />
miệng chảy ra. Tôi thét lên. Mắt tôi bắt lửa. Sau đó, nụ cười của chàng trai vua hiện ra rồi<br />
tan biến, làm cái nhìn của tôi mát dịu. Tôi nghe tiếng kêu ré thú nhận tội lỗi của các mụ<br />
phù thủy. Con quái vật trái đất há cái miệng hổng ra, một con thú lớn màu vàng mắt màu<br />
ngọc đỏ chói và móng vuốt dài nhảy ra. Nó nhảy vô mắt tôi, tôi té ngửa. Một ngọn gió<br />
hoang lùa vào đầu tôi. Mắt tôi lại bừng bừng, tôi tưởng mắt bị đốt cháy rồi. Sau đó, bóng<br />
tối trùm lên tôi.<br />
Khi mở mắt, tôi thấy mình vẫn đang đứng. Mưa chảy xuống mặt tôi. Sau lưng tôi, ông già<br />
điên bị té xuống ghế. Ông quào mấy ngón tay cong vòng vào không khí. Cái tẩu trên đất,<br />
cái nón ngoài mưa. Và trong cái nón, vẻ sáng rực của con mèo trắng to tương phản với vải<br />
nỉ nâu. Đó là con mèo đẹp có đôi mắt của thổ thần. Lúc tôi động đậy thì con mèo nhảy đi.<br />
Một loáng nó đã biến mất. Ông già mù kêu cứu. Cửa mở. Hai bà đi ra. Họ thấy ông già co<br />
quắp trên mặt đất ướt, miệng há ra, nghẹt thở. Họ thấy tôi đang đứng đó. Họ đúc kết mối<br />
liên hệ lạ lùng giữa tôi và ông rồi gào lên. Tôi chạy trốn vào thời tiết ác ôn. Họ không đi<br />
theo.<br />
Mưa làm rát da, nhưng tôi chạy không ngừng. Lúc chạy, tôi thấy trước lịch sử tương lai<br />
đúc kết trong một khắc. Tôi thấy ngôi nhà chưa hoàn tất đổ nát dưới lực mưa. Và sau đó<br />
mọi thứ còn lại là mấy thanh kim loại ló ra khỏi mặt đất sũng nước. Chuyện này diễn ra<br />
quá nhanh, tôi tin là mình vẫn đang nhìn thế gian qua cặp mắt ông già mù.<br />
Lúc tôi về mẹ đang ở cửa, tát nước khỏi phòng bằng cái tô nhựa. Mọi lỗ dột giống cái vòi<br />
nước mở. Giường ướt hết, quần áo nhỏ giọt, nồi niêu và xô thùng khắp nơi.<br />
“Phụ mẹ đổ mấy cái chảo đi,” mẹ nói như tôi ở đó nãy giờ. Tôi bỏ cặp xuống. Người vẫn<br />
ướt, tôi bắt đầu đổ mấy cái thùng và nồi niêu. Tôi để chúng vào chỗ cũ.<br />
“Con lạnh.” Tôi nói.<br />
“Đổ mấy cái chảo đi.”<br />
“Con sắp bệnh.”<br />
<br />