Đàn ông nông nổi
lượt xem 4
download
1. Năm tháng và tuổi tác không chừa một ai. Tuy nhiên, ở đàn ông, hiểm họa của nó thường thập thò ở đâu đó chớ không phát lộ tênh hênh như ở đàn bà. Khi cái hồ estrogen xài cạn thì nhan sắc các bà cũng dần tuột dốc. Phàm phe được gọi là “phái đẹp” ai cũng giật mình hoảng hốt và tìm mọi cách để hãm lại cái tốc độ dẫn về hoàng hôn. Tôi cũng vậy. Đọc đến nhàu nát cả một lô sách của các thầy thuốc, các chuyên gia về sức khỏe và sắc...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Đàn ông nông nổi
- Đàn ông nông nổi TRUYỆN NGẮN HÀI HƯỚC CỦA BÍCH NGÂN 1. Năm tháng và tuổi tác không chừa một ai. Tuy nhiên, ở đàn ông, hiểm họa của nó thường thập thò ở đâu đó chớ không phát lộ tênh hênh như ở đàn bà. Khi cái hồ estrogen xài cạn thì nhan sắc các bà cũng dần tuột dốc. Phàm phe được gọi là “phái đẹp” ai cũng giật mình hoảng hốt và tìm mọi cách để hãm lại cái tốc độ dẫn về hoàng hôn. Tôi cũng vậy. Đọc đến nhàu nát cả một lô sách của các thầy thuốc, các chuyên gia về sức khỏe và sắc đẹp rồi nhẫn nại thực hành răm rắp, từ vận dụng “liệu pháp hormon” thay thế ở nhiều loại thuốc đông tây đến việc đều đặn đến những trung tâm làm đẹp, lúc thì massage, lúc tắm trắng… Nhưng khổ nỗi, mọi nỗ lực nhọc nhằn tốn công tốn sức tốn tiền ở tôi chẳng một mảy may tác động đến một tế bào cảm xúc nào nơi chồng. Anh vẫn mê mải với công việc của một người “gõ đầu trẻ”, ngay cả khi ở nhà cả ngày lẫn đêm với vợ. Chịu hết nổi cái cặp mắt kính lúc nào cũng dán chặt vào mắt, cái mái tóc lòa xòa trước trán, cái lưng gù gù và cái đầu lúc nào cũng cúi xuống trang sách, tôi xấn lại chồng sách mà chồng tôi đã dán xen vào nhiều trang sách các mảnh giấy xanh vàng đỏ tím với chi chít dòng chữ viết tay của anh. Tôi vừa chụp được mấy quyển, chồng tôi bật dậy như cái lò xo. Anh giữ tay tôi: - Em không được đụng vào mấy quyển sách giáo khoa mà anh đã tốn công tốn sức… Tôi giằng co và ôm chặt mấy quyển sách vào bụng, mắt ứa lệ: - Em đâu muốn đụng vào mấy quyển sách lam nham chỉnh sửa này! Em…em…chỉ muốn...đụng vào anh ! Hú hồn, chồng tôi cười lớn:
- - Sắp làm bà nội rồi mà còn nhõng nhẽo! Thôi được, trả mấy quyển sách đó lại, anh sẽ chìu… 2. Được chồng chìu có bà vợ nào không khoái. Nhưng phải là chìu vợ một cách tự nguyện để thổi ngọn lửa trong nhau bùng cháy phừng phừng. Còn chồng tôi chìu vợ, nhưng là kiểu chìu bị ép buộc, bị bố ráp, bị buộc phải đánh đổi. Anh dốc sức trật vuột, giống như học trò bị thầy gọi trả bài nhưng không thuộc bài, cứ ngấc nga ngấc ngứ. Rồi anh thẹn thò: - Chắc tại anh dốc sức cho… đống sách giáo khoa, quyển nào cũng thấy sai… Nghe chồng chống chế, tôi muốn òa khóc. Thôi thì, so với nhiều đứa bạn, tôi vẫn còn tốt phước, chồng không ( dùng chữ “chưa” có lẽ chính xác hơn) phải dốc sức cho ẻm nào ngoài vợ. Đột ngột, trong tôi lay láng lòng thương. Thương ông chồng hiền lành, mẫu mực. Đồng nghiệp và phụ huynh còn hào phóng gọi anh là một người thầy có tâm ( tức không dạy học sinh học dối và nói dối) và có tầm ( tức biết kiến thức nào trong sách giáo khoa là sai và mày mò góp ý vào vô số những tờ giấy rập rờn màu sắc). Tôi cũng âm thầm đội ơn trời, là hai thằng con tôi đều thừa hưởng được cái gien cần mẫn thông minh của cha nó. Nhưng…khi nghĩ đến hai từ thông minh, tôi lại thấy tức. Nếu chồng tôi quả thật có chỉ số IQ cao, hẳn anh phải tính đến hiệu quả của chuỗi công việc mà anh đã dành biết bao thời gian và công sức. Hơn nữa, có năm học nào mà sách giáo khoa không in mới? Liệu anh còn đủ sức “quét rác” giúp“quán mắc cỡ ” dài dài. Hay anh cũng chỉ là kẻ hời hợt, cả tin, và lập di? Tệ hơn, biết đâu, rủi chồng tôi đã cạn khô cảm xúc và suy kiệt khả năng yêu đương bởi tâm trạng lúc nào cũng bị khối sách kém chất lượng đè bẹp! Nghi ngại đó tiếp tục làm vẩn đục bầu không khí của gia đình, cho đến một hôm tình cờ tôi gặp đứa bạn. Nó hỉ hả khoe thắng lợi ngoài sức tưởng tượng sau cuộc cách mạng nâng cấp nhan sắc và thuyết phục tôi nên đi nâng vòng một để vực dậy ông chồng chểnh mảng. Nhìn bạn mình trẻ lại và cực kỳ quyến rũ, lòng ham muốn trong tôi ngọ ngoậy.
- Tuy vậy, tôi cũng đắn đo, cân nhắc. Bởi nâng vòng một, dù là bom cỡ 700 cc silicon hay đặt vào túi nước muối bơm căng thì cũng phải trải qua một cuộc mổ xẻ đau đớn. Mà tôi vốn nhát như thỏ đế. Thấy máu là tôi ngất xỉu. Nên tôi biết tôi không thể đi làm đẹp mà không có chồng đi cùng. Bởi suy cho cùng, tôi cắn răng nâng đôi bồng đảo tròn căng cũng chỉ vì… yêu chồng. 3. Hóa ra,việc nóivới chồng là mình sẽ tự nguyện chịu đau đớn vì muốn được chồng mê, chồng yêu không dễ chút nào. Phải rình rập, chờ đợi cho đến lúc chồng rời mắt khỏi chồng sách giáo khoa trước mặt, tôi mới bước tới bên anh, thẽ thọt. Khi nghe tôi nói đến cái ý định “nâng ngực”, mắt anh trợn ngược: - Nâng ngực? Em điên rồi hả? Em biết hậu quả của nó ra sao không? - Anh làm gì như động kinh vậy? Ngành giáo dục của anh còn nâng cấp được huống chi chỉ là bộ ngực? Chồng tôi không lùi bước: - Em đừng nói xách mé. Đạo đức, giáo dục, văn hóa…nâng cấp được ráo trọi, vấn đề phải biết được là đang ở cấp nào, cấp dương hay cấp âm… Tôi chen vào: - Chuyện đại sự nghe mệt lắm, em chỉ muốn nâng cấp nhan sắc để có thể làm cho anh quên đống sách lù lù kia đi! Chồng tôi gằn giọng: - Em tin là chỉ cần bơm cho bộ ngực to lên là em khỏe, em đẹp, em căng đầy nhựa sống được sao? – chồng tôi bỗng bứt tóc bừng bực - trời ơi trời, đồng khô hồ cạn mà còn bơm thêm hóa chất vào người… Nghe chồng tru tréo, tôi giật mình. Đàn ông quả là…nông nổi… giếng khơi. Ông bà ta nói, đúng phóc.
- Đàn bà sâu sắc Vợ tôi không giấu được vẻ bồn chồn. Ăn cơm với chồng mà nàng nhấp nhổm như ngồi trước con nợ. Mà nợ thì vợ chồng tôi chẳng thiếu ai. Ngược lại, nếu muốn thì chúng tôi có thể trở thành…chủ nơ. Cho dù giá cả các mặt hàng thiết yếu không bình ổn, cứ lao như tên bắn nhưng các khoản thu của vợ chồng tôi vẫn bình ổn, rất bình ổn. Tôi vẫn tiếp tục giấu vợ vài ba tài khoản ở ngân hàng với khoảng ngân lên đến hơn chục chữ số. Làm chồng mà ém kỹ năm ba cái túi riêng dài đến năm bảy gang tay, đôi lúc tôi cũng “tâm trạng” lắm, thấy mình không đáng mặt mày râu. Nhưng dòm tới ngó lui, tôi thấy đạo đức mình cũng không đến nỗi nào. Nhiều gã, ngoài việc giữ riêng tài sản, còn xây “phòng nhì”, “phòng ba” kiên cố chẳng kém Tử Cấm Thành. Còn tôi, cho tới lúc này, vẫn tuyệt đối trung thành với vợ. Tôi không thành thật khai báo số tiền ngày một phình to trong két sắt gởi ngân hàng, chỉ vì nàng là đàn bà chính hãng. Mà đàn bà thứ thiệt thì hay nhột lưỡi. Nhiều lúc không bị ép, dọa hay nài, miệng lưỡi các bà vẫn tự nguyện đẩy đưa, khai tuốt tuồn tuột chẳng những chuyện kín ở phòng the mà cả chuyện phải tuyệt đối “bật mí” trong các mối quan hệ mần ăn. Nhờ tỉnh táo cảnh giác mà con đường sự nghiệp của tôi vẫn luôn bình ổn. Nàng chan canh vào chén, lua hết chén cơm. Không nhẩn nha lột vỏ nho vỏ bưởi hay gọt xoài gọt táo ăn tráng miệng như mọi khi, vợ tôi hấp tấp rời bàn ăn, bước ra phòng khách, rồi chăm chú đọc đọc và hí hoáy tính tính cái gì ở đó. Thấy bất thường tôi cũng đâm lo. Hay hai thằng nhỏ đang học ở Anh có chuyện gì? Và hết chén cơm, tôi buông đũa, lật đật ra phòng khách với vợ: - Mấy đứa nhỏ gọi điện về hả em? - Đâu có. - Vậy chuyện gì làm em nuốt không trôi, ngồi không yên? Nàng đưa tờ báo ra trước mặt tôi, chỉ vào một bài báo:
- - Anh đọc cái này chưa? Tôi liếc thấy cái thông tin mà tôi đã đọc về việc người tố cáo tham nhũng sẽ được tăng thưởng huân chương dũng cảm… - Rồi! - Vậy anh thấy sao? - Thấy sao là sao? - Là thấy mình có thể trở thành người dũng cảm… Tôi nhích lại, bẹo má nàng: - Với em, lúc nào anh chẳng là một người chồng…dũng cảm! - Em không giỡn đâu! - Anh cũng đâu có đùa! - Không đùa thì ngồi xuống đường hoàng để nghe em nói. Tôi ngồi xuống ghế cách nàng một gang tay, mặt mũi nghiêm trang: - Tâu lệnh bà, có thần dân! - Em muốn em trở thành người dũng cảm! Tôi giật mình: - Em nói gì? Nàng lập lại: - Em muốn mình trở thành người dũng cảm! Tôi đực mặt ra, rồi cười cười: - Em có thừa dũng cảm để làm vợ anh! Không để ý đến câu nói nịnh nọt của chồng, nàng nhìn vào bức tranh thủy mặc sau lưng tôi, nói:
- - Lâu nay em giống như con cù lần, ai làm gì mặc ai, giờ em muốn góp một chút gì đó cho đời! - Nàng chuyển hướng nhìn rồi xoáy vào mặt tôi, tiếp - Em muốn đứng ra tố giác việc làm ăn nhập nhèm ở cơ quan em và anh - nàng chiếu cái nhìn nẩy lửa vào mắt tôi - với chức trách của anh, anh phải hỗ trợ cho em! Thấy mình nổi da ga, tôi liền đánh trống lãng: - Khó là ở chỗ…anh chỉ muốn em làm người đàn bà “dũng cảm” của riêng anh! - Nhưng em lại muốn mình trở thành người dũng cảm trước thiên hạ! Em không muốn cả đời chỉ biết có mỗi chồng con - nàng dừng lại một giây, rồi tiếp - hơn nữa số tiền thưởng cũng không phải nhỏ. Với số tiền đó, em có thể góp thêm nuôi tụi nhỏ để chúng không phải đi làm thêm vất vả mà dành hết thời gian cho việc học… Nghe nàng tính, dù cố dằn, nhưng tôi không sao ngăn được cơn cười. Cứ thốc lên từ khoang bụng, tôi phải cúi gập người, ôm lấy bụng, rồi cười rũ, cười rượi. Ông bà ta quả là có cái nhìn xuyên thấu, đúng là “đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”. Đợi tiền “được thưởng” của nàng gởi sang thì hai thằng con du học ở bên Anh chắc đã đóng thành băng ở cái xứ sương mù ấy rồi. Nàng cũng sâu sắc đến độ…hồn nhiên, vẫn tin hai thằng con mình được học bổng du học mà không chút nghi ngờ về cái gien thông minh của chúng. Cả cái chuyện bịa ra việc chúng xúc tuyết và giao báo trong rét mướt để kiếm tiền trang trải chi phí ở cái đất nước có giá cả đắt đỏ nhất nhì thế giới, nàng cũng tin tuốt luốt. Vợ tôi đâu biết rằng, mỗi năm học của hai thằng con ở Anh quốc phải ngốn gần cả tỉ bạc. Số tiền bự chảng đó, dĩ nhiên là do gã chồng dũng cảm đã “xoay” bằng mọi cách. Xoay chỗ nào, xoay ở đâu, xoay ai, xoay lúc nào…thì chỉ có những người tận tụy với sự nghiêp như chồng nàng mới rõ. Không chịu nổi kiểu cười kỳ quái của chồng, nàng hét lên: - Anh khùng hả? Tôi nín cười, kéo nàng vào lòng:
- - Ừa, anh khùng! Loại khùng mà nhiều kẻ thèm rỏ dãi.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Quà của bố: Phần 1
84 p | 239 | 17
-
Chuyện con gà con kê...
3 p | 135 | 10
-
Những Con Dơi Của Ông Atkinson
5 p | 70 | 6
-
Trong bệnh viện
4 p | 42 | 5
-
Bó chiếu
3 p | 66 | 5
-
anne tóc đỏ làng avonlea: phần 1
132 p | 70 | 4
-
Cho đi và nhận lại
4 p | 95 | 4
-
Em yêu anh! Là em nói thật…
8 p | 59 | 4
-
Anh Chàng Nói Hay Chữ
4 p | 73 | 4
-
Ông Hạ Hỏa
2 p | 50 | 4
-
Khó Xử
3 p | 79 | 4
-
Nỗi đau của người đàn ông trong đêm kinh hoàng
8 p | 100 | 3
-
gió Đông gió tây: phần 1
54 p | 54 | 3
-
Giá như em đừng yêu anh nhiều quá
15 p | 96 | 3
-
Ông già mà ham…
8 p | 69 | 3
-
Truyện Cái bóng
10 p | 72 | 2
-
Ai Mà Chịu Nổi
5 p | 40 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn