intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đánh mất

Chia sẻ: Lang Thị May | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:14

88
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"Nguyễn Duy Tùng?" - Nó đọc đi đọc lại cái tên đã đến cả trăm lần "Bộ mày mê thằng đấy hả mà cứ lẩm nhẩm mãi tên nó thế" - Bà chị gái của nó càu nhàu. "Nghe quen lắm, nhưng sao lại không nhớ ra nhỉ" - Con bé vẫn chìm đắm trong cái tên.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đánh mất

  1. Đánh mất "Nguyễn Duy Tùng?" - Nó đọc đi đọc lại cái tên đã đến cả trăm lần "Bộ mày mê thằng đấy hả mà cứ lẩm nhẩm mãi tên nó thế" - Bà chị gái của nó càu nhàu. "Nghe quen lắm, nhưng sao lại không nhớ ra nhỉ" - Con bé vẫn chìm đắm trong cái tên. "Mày nghe tên thằng nào mà chẳng thấy quen. Thôi trật tự đi cho chị mày nhờ"- Đoạn bà chị đeo headphone vào. Thở dài đánh thượt một cái, nó ngắm kĩ lại khuôn mặt trong ảnh. Công nhận là nhìn quen thật, rõ ràng là học trường mình mà, chắc chắn là nó đã nhìn thấy ở đâu đó. Cái chứng minh thư này rớt trong trường, chủ nhân cũng lại bằng tuổi nó. Vậy nó cá chắc rằng cái đứa tên Nguyên Duy Tùng kia học cùng trường nó rồi. "Nguyễn Duy Tùng. Ngày sinh 1/6/1995. Quê quán...Nhìn cũng đẹp trai phết nhỉ" - Ngọc ngồi cạnh nó thốt lên. "Cùng bình thường thôi" - Nó đáp. "Mày may thế Quyên, không đâu tự nhiên rớt xuống chiếc giầy của người đẹp,
  2. mày tha hồ mà kiếm cớ làm quen nhé" - Nhỏ Ngọc lại toét miệng cười. "Mày nhiễm truyện cổ tích nặng quá rồi. Đây là chứng minh thư, có phải giầy đâu. Với lại hắn là con trai, người đẹp gì mà người đẹp. Còn nữa... tao nhặt được thì đem giả, ai kiếm cớ làm quen" - Nó phản đối. "Thôi đi nàng, đem giả lại thì thiếu gì cách. Chỉ cần mang đến văn phòng đoàn, nhờ bạn Tú Lâm làm một phát oang oang trên loa là nó khắc mò đến lấy thôi". "Nhưng, tao muốn giả tận tay, để nó còn biết ai đã tốt bụng nhặt được của rơi đem trả lại cho nó chứ. Biết đâu lại được hậu tạ" - Nó nhe nhởn. "Gớm, nhìn cái mặt gian thế này có cóc mà nó thèm hậu tạ ý" - Ngọc chỉ vào tấm ảnh mà phán - "Thôi nếu mày đã không có hứng với nó thì nhường tao đi" - Đoạn nhỏ Ngọc giật lấy chứng minh thư. "Không!" - Nó vội giật lại. "Biết ngay mà, mày có ý với thằng này rồi chứ gì" - Ngọc cười gian. "Điên. Nhỡ nó chỉ được cái mặt đẹp, còn lại chỗ nào cũng hỏng hóc thì sao?" - Nó cãi. "Thế mày nhường tao đi" - Ngọc lại gạ. "Nhưng tao nhặt được cơ mà, mắc gì lại để mày giành công" - Nó kiếm cớ. "Hừm... bạn bè thế đấy" - Ngọc trề môi - "Hay thế này đi. Tao với mày cùng kiếm, nếu ai kiếm ra trước thì đứa kia phải tự rút lui. OK?" "Cái gì mà rút với lui"- Nó nhăn nhó. "Có chịu không?" - Cái Ngọc lên giọng. "Ừ, cứ thế đi" - Nó chốt hạ. Nó lại thở dài. Chẳng hiểu vì sao mà tự dưng nó lại ham hố muốn biết cái đứa con trai trong ảnh này là ai thế không biểt, đã thế còn biến hắn thành món đồ dành giật với đứa bạn thân nữa chứ. Nhưng dù sao nó vẫn muốn tìm được hắn trước cái Ngọc, chắc do cái tính hiếu thắng.
  3. Cái Ngọc quan hệ rộng, lớp nào cũng thấy có người quen, chắc nó sẽ kiếm nhanh thôi. Còn nó có mỗi cái chức 'giữ sổ đầu bài'. Vừa thấy bắt đầu mà nó đã muốn thua rồi. Hết tiết, nó đi cất sổ đầu bài, định bụng gặp mấy đứa lớp khác thì bắt chuyện hỏi. Nhưng đến văn phòng Đoàn, nó thấy có mấy cô ngồi đấy buôn chuyện nên ngại. Nó cất cuốn sổ đầu bài lên tủ, bỗng dưng để ý một tờ giấy ghi danh sách, có tựa là danh sách học sinh tham dự kì thi học sinh giỏi quốc gia. Danh sách chỉ vỏn vẹn có 7 đứa, nên đập vào mắt khiến nó ngạc nhiên là cái tên quen thuộc. Nguyễn Duy Tùng, lớp 12A2. Trong lòng nó bỗng dậy lên một niềm vui khó tả, nó bước chân sáo về trong hào hứng. Hôm sau, nó hớn hở đến khoe với cái Ngọc. "Tao hỏi rồi. Cả khối mình có tổng cộng 3 đứa tên là Nguyên Duy Tùng. Vì thằng này cùng tuổi với bọn mình nên tao chắc chỉ 1 trong 3 đứa ấy thôi" - Chưa gì nhỏ Ngọc đã lanh chanh. Hóa ra Ngọc biết còn nhiều hơn nó. Tự nhiên niềm vui trong nó trùng xuống. "Sao mày lại nói cho tao, mày không sợ thua à?" - Nó hỏi. "Dào ôi, đằng nào tao với mày chẳng biết nó. Đứa này hay đứa kia biết trước cũng thế cả. Tao cá là nếu mày biết được thông tin gì cũng te tởn đi khoe ngay với tao thôi". Nó bật cười vì bị nhỏ Ngọc đoán trúng phóc. Đúng là bạn bè có khác. "Được rồi, có 3 đứa ở 12A2, 12A6 và 12D1. Giờ ra chơi, tao với mày sẽ đi kiểm tra từng đứa một" - Ngọc tuyên bố. "Khoan đã, tao chưa muốn gặp bọn nó" - Nó vội nói. "Thì không gặp. Tao với mày đứng ngoài nhìn. Ok chưa?" - Cái Ngọc trấn an.
  4. Vừa trống một cái, cả hai đứa đã tót ra ngoài. "Lớp nào trước đây mày" "D1 đi, lớp đấy cùng tầng với mình" Vậy là hai đứa hồ hởi đến lớp 12D1. Nó đứng im để Ngọc gọi đứa bạn ra. "Mày chỉ tao thằng Tùng lớp mày đi" - Cái Ngọc nhanh nhảu. "Kia kìa" - Đứa bạn chỉ về phía cuối lớp. Nó và cái Ngọc cùng hướng mắt theo. "Không phải rồi" - Ngọc nhăn nhó. Nó cũng thấy cái thằng Tùng kia không phải đứa trong ảnh. Đứa trong ảnh gầy, trắng trẻo, mắt lại to tròn long lanh, không như thằng này vừa đen vừa béo, đã thế mắt lại như hai đường kẻ, chẳng nhìn thấy tổ quốc đâu. "Thôi tao về đã" - Ngọc nói rồi kéo nó chuồn lẹ. "Ê, chúng mày đang âm mưu gì đấy" - Đứa bạn kia tò mò hỏi với theo. "Khiếp xấu quá" - Nhỏ Ngọc lè lưỡi. "Nếu đối tượng của mình mà cũng thế thì chắc tao nhường mày quá" - Nó cũng kêu. "Không, nhìn mặt tao tin nó cũng phải ngon lành hơn thằng vừa nãy" - Ngọc cương quyết. Giờ ra chơi tiếp theo, hai đứa lại mò lên tầng 3 kiếm lớp 12A2. "Nó đi đâu rồi ý" - Đứa bạn lớp 12A2 bảo. "Chán thế. Thôi mình lên tầng 5 đi" Đoạn hai đứa mò leo tầng 5 xa xôi tìm lớp 12A6. "Kia kìa" - Cả bọn hướng mắt theo đứa bạn chỉ.
  5. Thằng này gầy hơn thằng ở 12D1, nhìn cũng trắng trẻo, nhưng tại đang cúi gằm mặt nên bọn nó chẳng nhìn thấy rõ. "Mày gọi nó ra hộ tao đi" - Ngọc gạ. "Bộ chúng mày thích nó à" - Đứa kia hỏi. "Có việc thôi" - Ngọc cười xòa. "Tùng, ra có bạn nữ gặp kìa" - Cô bạn kêu. Thằng tên Tùng đó ngạc nhiên ngẩng đầu, rồi từ từ bước ra. "Chuyện gì?" - Nó hỏi. Hai đứa há hốc mồm cùi nhìn cái thằng tên Tùng đó, sở dĩ thế vì thằng này chỉ đứng đến mũi cái Ngọc là cùng. "Phải không mày?" - Nó giật nhẹ cái Ngọc hỏi nhỏ. "Hình như không, mặt thằng này nhiều tàn nhang quá" - Ngọc thì thào. "Tóm lại là có chuyện gì?" - Thằng Tùng kia lại hỏi. "À không, mình nhầm người. Thôi đi mày" - Đoạn cả hai đứa ù chạy. Thoát khỏi hiểm nguy, hai đứa thở phào, cái Ngọc nhấm nhẳng. "Suýt nữa thì mừng hụt, nếu thằng Tùng kia mà là nó thật thì tao nhường mày quá" "Hình như câu này là tao nói với mày lúc trước mà". “Hehe, thế mới là bạn chứ” – Đoạn cả hai đứa cùng cười. Vừa đi, Quyên vừa có cảm giác vui vui. Chắc đứa nó cần tìm học ở 12A2 rồi. Không hiểu sao từ lúc nhìn thấy tên ấy trong danh sách thi học sinh giỏi quốc gia, nó bỗng thấy thằng Tùng đó là một nhân vật tầm cỡ, không phải hot boy thì cũng là cool boy. Kiểu này nó vớ bẫm rồi. Quyên thích chí cười.
  6. Vậy mà con đường để tìm gặp hotboy của nó khó quá chừng. Hết mấy bận vác mặt mò lên A2 tìm mà nó chẳng bao giờ có ở lớp. Nhiều lúc Quyên nghĩ thằng này giống ngôi sao nổi tiếng, gặp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. “Nó đi ôn thi học sinh giỏi rồi, không cần lên lớp mà”- Đứa bạn A2 nói. “Mà nó thi gì đấy” – Ngọc hỏi. “Lý” “Uầy giỏi thế” “Giỏi nhất lớp tao luôn đấy. Nhìn ngoài cũng được, cao ráo, trắng trẻo, nói chung là ngon”. Quyên và Ngọc tỏ vẻ sướng rơn. “Thôi tụi mày cứ về đi. Khi nào gặp nó tao sẽ bảo lại cho”. “Ấy thôi, không cần. Khi nào gặp được thì bọn tao sẽ gặp, không cần nó biết đâu. hehe” – Ngọc vội nói. Cứ thế, một tuần, rồi 2 tuần trôi qua, bọn nó vẫn không gặp được thằng Tùng. Thằng Tùng đang bận ôn thi học sinh giỏi, vài ngày nữa là thi. Nó được miễn mọi bài kiểm tra và không cần đến lớp. Tóm lại, muốn gặp được nó giờ này là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng chính cái sự khó khăn ấy lại càng kích thích Ngọc và Quyên. Đúng là cái gì càng khó có được thì lại càng muốn có. “Cố lên, tao nghe bảo thứ 7 tuần này là thi học sinh giỏi. Có nghĩa là tuần sau tao với mày sẽ gặp được nó” – Ngọc bảo. “Nhưng tao đang lo gặp rồi thì sẽ nói gì đây?”. “Gớm. Tao tưởng mày chỉ muốn nó hậu tạ thôi, bây giờ lại thích nói chuyện nữa cơ đấy”. Quyên không nói gì, nó chỉ cười. Hình như nó hơi thích thích thằng Tùng này rồi
  7. thì phải. Nhìn mặt khả ái này, học hành lại khủng thi quốc gia chứ chẳng đùa, còn được đứa bạn A2 quảng cáo, nghe càng hấp dẫn hơn. Rồi thì cuối cùng, nó cũng được gặp người trong mộng. Ấy là vào tiết chào cờ thứ 2 đầu tuần. Lúc nó đang sôi nổi buôn chuyện, chợt nghe cái tên quen thuộc được xướng lên từ thầy hiểu trưởng. “Em Nguyễn Duy Tùng, học sinh giỏi cấp quốc gia của trường môn Lí, học sinh giỏi 12 năm liền, đạt giải nhất cuộc thi sáng tạo trẻ. Sau đây là phần thưởng từ hội khuyến học dành cho em”. Cả trường nháo nhào lên xem mặt cái đứa giỏi giang hiếm có. Riêng Quyên thì lại càng nóng lòng hơn nữa. Nó đứng hẳn dậy xem cho rõ. Nhưng khoảng cách xa quá, lại thêm đôi mắt cận dúi dụi làm nó chẳng thấy được gì. Thằng Tùng ấy sau khi bước lên thì được thầy hiệu trưởng bắt tay niềm nở, rồi đưa một chiếc phong bì cho và vỗ tay nồng nhiệt. Dưới trường cũng kèm theo một tràng vỗ tay hưởng ứng, rồi cũng kết thúc chóng vánh. Thằng Tùng bước xuống. Tim Quyên bỗng đập mạnh. Hơi thở dường như gấp hơn. Tùng đang tiến về phía nó, ngày càng gần. Nó sắp được nhìn tận mắt rồi. Chỉ còn chút nữa thôi. 1 giây, 2 giây, 3 giây. Đôi mắt Quyên từ mở to hết cỡ cho đến lờ đờ. Cái giây lúc mà Tùng bước qua chỗ nó. Nó đã đứng tim. Thật sự là thế. Từ mấy tuần nay, cái gương mặt dễ thương nửa tinh nghịch trong chứng minh thư đã in sâu trong đầu khiến nó cảm giác nếu có hóa tro, nó vẫn sẽ nhận ra. Hơn thế nữa, nó mong chờ một cuộc gặp gỡ, để nó thỏa tính tò mò, thỏa cả sự mến mộ nữa. “Ngồi xuống đi mày, làm gì mà đứng thần ra thế” – Một đứa bạn kêu. Giờ nó mới để ý, mình đang đứng lù lù giữa cả lớp. Xấu hổ, nó vội ngồi xuống. Nhìn Ngọc, nó thở dài. Ngọc cũng thở dài nhìn nó.
  8. Cái người mà nó tò mò với người mà nó mến mộ hóa ra không phải một. Cái đứa tên Tùng lớp A2 đó, đẹp trai thì có đẹp trai đó, cao ráo thì có cao ráo đó, trắng trẻo thì cũng trẳng trẻo đó, nhưng tiếc thay, đó không phải là chủ nhân của chứng minh thư mà nó nhặt được. Sau cái hôm thứ 2 định mệnh ấy, cái Quyên trông buồn bã thấy rõ. Một buổi trưa hai đứa ngồi căng tin trò chuyện. “Vậy cái chứng minh thư này giải quyết sao đây?” – Ngọc hỏi. “Tao cũng không biết nữa” – Nó thở dài. “Hay thử tìm lại xem. Biết đâu nó bị đúp, học lớp dưới thì sao?”. “Mày lục cả trường lên rồi còn gì. Chắc của đứa trường khác”. “Trường khác sao rơi vào đây được. Trường mình có cho học sinh bên ngoài vào bao giờ đâu”. “Ừ, thế thì tao cũng hết cách. “Hay mày mang lên văn phòng đoàn đi” – Ngọc nói. “Ừm… để tao xem đã” – Nó ngập ngừng. “Xem xét gì, hay mày vẫn còn tiếc?”. “Tiếc nuối gì? Chiều tao đem sang đó, được chưa?” – Nó nổi quạu. Trống trường điểm. 4h10. Nó lững thững vác sổ đầu bài đi về phía văn phòng đoàn. Cái chứng minh thư vẫn còn nằm trong túi. “Dạ, e trả sổ đầu bài ạ” – Nó khẽ nói. “Ừ để lên tủ đi em” – Cô giáo trực còn đang bận đọc báo mạng, chẳng thèm quay ra nhìn nó. Chần chừ một hồi, nó cứ đút tay vào túi rồi lại bỏ ra.
  9. “Dạ em thưa cô…” – Nó ấp úng. “Sao em?” . … “Sao chuyện gì vậy?” – Cô giáo hỏi lại. “Dạ… dạ…” – Nó bối rối. “Sổ đầu bài làm sao à?”. “Dạ không” – Nó vội nói. “Thế thôi em về đi”. “Dạ vâng. Em chào cô” – Nó nói. Bước xuống sân trường, nó cứ đi theo đường dích dắc. Một chuyện đáng lí chẳng có gì to tát mà làm nó rối cả tuần nay. Ừ cái Ngọc nói đúng, cứ đem quách cho trường, rồi trường muốn xử lí thế nào chẳng được. Cái đứa đánh mất, tìm được thì thôi, không tìm được thì làm lại, đâu có gì nghiêm trọng. Ấy thế mà nó cứ dùng dằng mãi. Bỏ tay vào túi rút ra cái chứng minh thư, khuôn mặt non choẹt nham nhở đang nhìn nó. Khuôn mặt này đã bên nó cả tháng nay. Chẳng hiểu sao nó lại có cảm tình với một tấm ảnh thẻ trong chứng minh thư nữa. Bỏ đi cho rồi, nhưng nó lại không muốn, cứ cố giữ lại. Quay mặt sau tấm chứng minh thư, nó để ý ngày làm, 18 tháng 6 năm 2010, vậy là gần 2 năm rồi. Thảo nào cái mặt nhìn non thế. Đi mãi, nó lạc sang sân thể thao lúc nào chẳng rõ. Suýt nữa thì bị bóng đập vào đầu. Nó ngồi ghế, nhìn tụi con trai chơi bóng rổ. “Lũ con trai vô tâm vô tính này, mất có cái chứng minh thư thì đã sao?” – Nó nhủ thầm. “Đừng kèm thằng đấy nữa, lao lên phía trước đi” .
  10. “Mày lên đi, tao ở dưới phòng thủ”. “Phòng thủ cái con khỉ mốc ý”. Nghe tiếng bọn con trai cãi nhau, nó bật cười. Nó mải mê nhìn trận bóng, nhìn quả bóng lúc lọt lúc không, làm nó cũng nín thở, hồi hộp. “Thắng rồi nhe, tí bọn mày trả tiền nước”. “Biết rồi, hôm nay đen thế chứ lại”. Hình như trận bóng kết thúc rồi. Nghe bọn con trai nói chuyện nó lại cười. Bỗng, mặt nó khựng lại. Ai kia, chẳng phải gương mặt đó sao, chẳng phải cái khuôn mặt đã làm nó phát điên cả tháng nay đang chình ình kia, cười nói vui vẻ với lũ bạn đây sao. Đúng rồi, cái mặt nhe nhởn, cặp mắt to, nó nhầm thế nào được. Thì ra cái người mà nó tìm kiếm vẫn luôn ở gần thế này sao? “Bọn mày đi trước, tao ra thay cái áo đã”. “Ừ, nhanh lên đấy”. Tiếng lũ con trai vẫn vang lên đều đặn giữa sân. “Tùng ơi!”. Có tiếng gọi. Nó thoáng sững người, rồi lại bước tiếp. “Cậu có phải Tùng không?” – Bỗng 1 đứa con gái đứng chắn trước mặt nó. “Cậu hỏi tớ?” – Nó ngạc nhiên. “Ừ, cậu có phải Nguyễn Duy Tùng không?” – Đứa con gái như đang hồi hộp nín thở. Nó hơi bất ngờ khi nghe cái tên, nhưng sau vài giây đã vội toe toét.
  11. “Không phải, cậu nhầm người rồi”. Nói đoạn nó bỏ đi. “Không phải nhầm đâu, tớ nhìn đúng mà” – Quyên chạy theo. “Ê, chiêu này tớ quen rồi nhe, định kiếm cớ bắt chuyện chứ gì, hehe” – Thằng bé cười cợt. “Thế cái chứng minh thư này có phải của cậu không?”. Nó đột ngột dừng lại, im lặng, đưa tay đón lấy cái chứng minh thư từ tay Quyên. Nhìn một lúc, nó buột miệng. “Sao cậu có cái này?” “Tớ nhặt được” “Ở đâu?” “Trong sân trường mình”. “Ừ”. “Vậy nó có phải của cậu không?”. “Không”. Nghe từ không nhẹ nhàng vang lên, Quyên thoáng hẫng. “Nhưng tớ biết nó” – Một giọng nam trầm vang lên. … “Vậy cậu không phải Nguyễn Duy Tùng?” – Quyên hỏi. “Ừ” – Thằng bé ngồi xuống ghế đá – “Tớ tên Nguyễn Ngọc Bách” “Nhưng…” – Quyên tỏ vẻ khó hiểu.
  12. “Đây là em tớ”. “Em cậu?”. “Ừ, em sinh đôi. Chẳng rõ thằng nào ra trước nhưng vì nó hiền nên tớ toàn bắt nó kêu bằng anh” – Bách cười. “Thế cái chứng minh thư này là cậu đánh mất hả?”. Chẳng nói gì, Bách chỉ cười nhẹ. “Vậy… em cậu học trường khác?”. “Em tớ học trường này”. “Vậy tại sao…”. “Nhưng nó mất rồi”. Bách nói ra câu đó, tự nhiên lòng bỗng thấy nhẹ nhàng. “Thế à” – Quyên lặng người – “Tớ…” “Nó chết vì bị xe tải đâm, cách đây lâu rồi, hình như là lúc làm cái chứng minh thư này không lâu” – Bách nói. “Tớ xin lỗi” – Quyên buồn bã – “Vậy chắc cậu coi trọng cái chứng minh thư này ghê lắm nhỉ” “Cũng bình thường. Tớ đã cố ném nó đi mà không được” – Bách nói bình thản. “Ơ?” “Tớ đã cố vứt nó đi, giả vờ như để quên, làm mất. Nhưng kiểu gì thì kiểu nó vẫn cứ về với tớ. Rồi thì… nó cũng mất thật, sau một đợt tớ để quên ví tiền ở ghế đá trong trường” Quyên im lặng.
  13. “Nhưng rồi nó lại về với tớ, vì cậu đã nhặt được” – Đoạn Bách quay ra cười với Quyên. Quyên cũng mỉm cười. “Tớ đoán là em cậu không muốn rời xa cậu”. “Chắc thế. Ngày xưa nó hay bám tớ lắm”. “Em cậu trông dễ thương thật” – Quyên nói. “Ý cậu là bảo tớ dễ thương à?” – Bách nhe nhởn. “Hả?” “Thì anh em tớ giống nhau mà. Cậu muốn khen tớ nhưng ngại nên nói thế chứ gì?”. “Ai mà thèm” – Quyên xấu hổ giữa những tiếng cười. “Cảm ơn nhé” – Bỗng Bách khẽ nói. “Hả?” – Quyên ngạc nhiên. “Vì đã mang em tớ về”. “À, chuyện đó, có gì đâu” – Quyên cười. “Sau này tớ sẽ không để mất nó nữa. Bởi vì chưa chắc sẽ có ai tốt bụng như cậu để nhặt lại hộ tớ như thế này” – Bách thở dài nhưng khóe môi lại thoáng nụ cười tươi. “Ừ, giữ nó cẩn thận nhá. Em cậu vẫn ở đây mà” – Đoạn Quyên trỏ tay vào tấm ảnh. “Tùng ơi, anh xin lỗi” – Bách nhủ thầm, khóe mắt long lanh. Quyên khẽ liếc nhìn con người ấy. Một người xa lạ mà lại thân quen. Một người vừa gặp mà như luôn đồng hành. Một người ngoài mặt vui cười mà trong lòng lại hóa nhiều tâm sự. Một người phóng khoáng như gió, mà cũng dịu dàng tựa nắng. Bất chợt, Quyên đưa tay muốn chạm nhẹ vào gương mặt thanh tú giữa những tia nắng ấm ban chiều kia.
  14. … “Ê Bách, không đi uống nước còn ở đấy mà tán gái à?” – Chợt có tiếng vang lên phá tan sự yên tĩnh. “À ừ, có tí chuyện, mà tán gì đâu” – Bách cười cười. “Thế nhanh lên, mọi người đang chờ kìa” “Ừ” – Bách đứng dậy – “Thôi tớ đi đã” Rồi không đợi Quyên nói, Bách đã vội chạy đi. Quyên mỉm cười nhìn về phía sân bóng. Hóa ra nó đã làm một việc có ý nghĩa, hình như Bách muốn quên đi sự ra đi của Tùng, đến nỗi muốn vứt đi tất cả mọi thứ của cậu ấy. Nhưng nó có cảm giác, từ giờ, Bách sẽ không làm thế nữa. … “Vẫn ngồi đây à?” – Một giọng nói vang lên. “Hả? À tớ…” “Thôi đi uống nước với bọn tớ đi” – Đoạn Bách kéo tay Quyên chạy nhanh. “Ơ, từ từ đã, đừng kéo thế” Mặc kệ lời nói, Bách vẫn kéo tay nó chạy giữa sân trường. “Mà cậu đã biết tớ tên gì đâu mà rủ đi uống nước” – Nó nói to giữa làn gió phả vào mặt. “Sao lại không biết. Cậu là Quyên suốt ngày đi cất sổ đầu bài chứ gì, hôm nào tớ chả thấy” – Bách cười vang. “Vậy là cậu biết à?” “Ừ, chỉ có cậu là không biết gì thôi!” – Bách hét lớn. Trên sân trường, có hai bóng người cầm tay nhau cứ vừa chạy vừa cười nói. Hôm nay lại có nắng về
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2