intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Không thể đánh mất cậu

Chia sẻ: Bui Thi | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:32

54
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cô nàng có hai nhân cách Lúc thì nó Pink - một con bé mơ mộng, thờ ơ với mọi sự, lúc nó lại là Orange - con bé năng nổ và ưa thử thách. Một ngày, trong lớp nó xuất hiện một học sinh mới tên con trai có đôi mắt ngời sáng

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Không thể đánh mất cậu

  1. Không thể đánh mất cậu
  2. Kì 1: Cô nàng có hai nhân cách Lúc thì nó Pink - một con bé mơ mộng, thờ ơ với mọi sự, lúc nó lại là Orange - con bé năng nổ và ưa thử thách. Một ngày, trong lớp nó xuất hiện một học sinh mới - tên con trai có đôi mắt ngời sáng 10h20’… Đang tiết 4, sân truờng vắng rộng thênh thang,nắng chói chang làm không khí cứ oi oi khó chịu… gió chẳng buồn đến để lá reovui… lâu lâu nghe tiếng chạy mệt mỏi của lớp nào xui học thể dục vào giờ này…Pink ngồi trong lớp mà hồn nó cứ đâu đâu ấy, thật khó tập trung khi mà giờ đầunó đã căng ra bão hòa sau khối luợng kiến thức 3 tiết truớc, thế là nó cho hồnnó “phiêu” luôn … Pink là đứa hay mơ mộng, dường như với nó cuộc đời chỉ tòanmàu hồng, hay ít nhất là bạn bè quen nó đều nghĩ về nó như vậy… Gia đình giagiáo, lực học cũng thuộc hàng khá, sở hữu chiều cao 1m65, đôi mắt luôn sángtrong và gương mặt bầu bĩnh luôn như cuời, chẳng khó để nhận thấy con trai theoPink không hề hiếm… có thể coi đó là điều hạnh phúc không…?!? Đối với Pink, nóchẳng biết nguời ta yêu nó vì cái gì, vì nó hay vì vẻ ngòai của nó,
  3. coi nó nhưmột vật trang trí bóng lóang cho yên sau xe của họ… vì thế Pink không tin vàotình yêu, nó không tin vào thứ mà họ gọi là tình yêu lớn hay vĩnh cửu gì gì đó,ai nó cũng đối xử chừng mực và thân thiện, cho đến lúc họ chán thái độ của nóvà mệt mỏi bỏ đi, vì thế mặc dù đã học tới lớp 12 nhưng Pink vẫn phải công nhậnlà nó chẳng biết quái gì về tình yêu cả… Cuộc đời của nó chỉ có gia đình và bạnbè, nó sẽ là một đứa bạn chơi đuợc miễn sao đừng có ý định tiến xa hơn với nó…Nócũng chẳng cần một nguời làm bạn trai, dù gì thì ngòai gia đình và bạn bè ra,nó cũng có Orange rồi… Thật khó để giải thích về Orange, biết nói sao nhỉ,Orange như 1 nguời chị em, một nguời bạn thân của nó vậy, chỉ khác là Orangekhông phải là một nguời mà là một nhân cách khác của nó mà thôi… Tất nhiên điềunày là bí mật, bạn bè nó chẳng ai biết về Orange cả mặc dù tính cách của Orangerất khác với nó: mạnh mẽ, thẳng thắn, yêu đời và đầy năng luợng, trong khi nóthì lại trầm lặng yếu đuối, dễ vỡ và mỏng manh … Có đôi khi gặp Orange, bạn bènó cũng chỉ nghĩ nó uống nhầm thuốc hay hôm đó tưng tưng mà thay đổi thôi, chínhbản thân Orange cũng chẳng muốn bị lộ diện hay làm nó khó xử…
  4. Nó và Orange sốngcùng nhau 17 năm, chẳng có vấn đề gì nhiều ngòai việc Orange chẳng thích tí nàomấy cái kiểu tóc khi thì uốn lọn, khi thì thẳng đơ của nó cũng như mấy cái áováy búp bê, công chúa ruờm rà; trong khi nó cũng chẳng chịu nổi cái kiểu tóc cộtcao túm gọn làm tóc bị gãy hay phong cách quần short áo thun gọn nhẹ củaOrange…còn lại thì mọi chuyện coi bộ ổn, Orange thích thể dục và mấy môn tựnhiên, trong khi nó thì chỉ thích mấy môn xã hội và mấy thứ nghiêng về nghệthuật ; Orange thích ngồi nghịch đồ hitech trong khi nó lại nữ công gia chánhđầy mình… Ôi thôi thì nguợc nhau, nhưng ngược có bù trừ, nó và Orange như hai mảnh ghép hình vừa vặn trong 1 cơ thể vậy…Đôi lúc Pink cũng tự hỏi nếu không có Orange,liệu cuộc sống của Pink sẽ ra sao….Nó tự hỏi nhưng lại không chắc liệu mình cómuốn biết câu trả lời… 8h tối.. Pink online…Ngoài cửa sổ,trời đang mưa to quá, chẳng bù với cái nắng gắt hồi trưa – 1 thời tiết đậmphong cách Sài Gòn … Mưa làm phố xá yên ắng và như thanh lọc lại, chẳng thế mànó yêu mưa… Click vào bài Lost without you, nó đang “hưởng thụ” giai điệu bàihát yêu thích nhất của nó thì tiếng Buzz vang lên khiến nó giật mình…Bí pm nó,hí hửng về tin hot mà Bí mới rinh đượcchẳng biết ở đâu về … theo lời Bí thì mai lớp sẽ đón một gương mặt mới toe, từtrường khác chuyển
  5. qua và cái hot ở đây đó là bạn ấy là một boy cool cực … Nóậm ừ cho Bí khỏi kêu nó là đứa mất hứng thú với giai đẹp , chứ bản thân nókhông ham hố gì chuyện này… Lúc nào chẳng vậy, cứ có mem mới chuyển qua là cảkhối lại làm um lên, đồn thổi, mà lời đồn thì lúc nào cũng sai sự thật đến70%... như năm ngóai Meow mới chuyển đến, Bí bảo sắp có một teen model nổitiếng chuyển vào, nhưng hỏi ra thì Meow nói Meow đâu có làm model gì đâu cơ chứ,chỉ là có chiều cao tới 1m7 mà thôi , khổ thân Meow mới ngày đầu đến lớp đã“được” cả lớp lập “dàn chào” đứng ngó, nhỏ lóng ngóng đến tội…Từ đó Pink cũngchẳng quan tâm đến mấy “con vịt” Bí buôn nữa… ai vào mặc ai, Pink chỉ lo mai côSử hứng chí kiểm tra 15’ mà thôi.“…All I know is I'm lost without you I'm notgonna lie, how am I going to be strong without you I need you by my side….”Tựnhiên Pink hát lên, đệm theo bài hát, lòng nó thấy nhẹ hẫng, cứ như mưa rửaluôn hồn nó ấy…Mưa vẫn cứ rả rích rơi, chậm chạp và dai dẳng… Trờitối rồi trời lại sáng………… 6h30 sáng… Vừa vô lớp Pink đã khôngnhịn nổi cười … không tức cười sao đựơc khi mà tự nhiên thấy con gái trong lớphôm nay bỗng dưng điệu đột xuất tập thể, xem chừng
  6. “thông tấn xã” Bí làm ăn cónăng suất qúa… 6h45…. Hàng lang vắng sau tiếngchuông vô học… tiếng giày lộp cộp của cô giám thị gần dần… nếu như mọi bữa thìchắc bọn nó chẳng buồn quan tâm đâu, có mấy đứa đi dép thay vì giày bata thìtrốn chui trốn nhủi thôi, thế mà hôm nay cả lớp ngồi ngoan hẳn, im lặng và chờđợi – như những con chim ẩn mình chờ chết vào giờ trả bài…Pink tức cười từ sángtới giờ và ngay lúc này thì nó lại ngồi cười tiếp… Cô giám thị đưa cool boy củaBí vô lớp, xem ra sự chuẩn bị của mấy nhỏ bạn Pink không thừa rồi… đúng là cậuấy khá dễ thương, ở cậu ấy tóat ra cái gì đó thật mạnh mẽ và cuốn hút, nhưngđôi mắt ẩn sau cặp kính gọng đen kia lại không nhìn trực tiếp vào ai mà chỉnhìn bâng quơ đâu đó, cặp mắt khiến Pink cảm thấy sự lạnh lùng, buồn bã và côđộc… Pink quay mặt đi, nó không muốn tìm đựơc gì thêm từ cặp mắt ấy… Cô sử vàovà “Blue” về chỗ - Pink gọi cậu ấy là Blue vì cậu ấy có nét gì đó rất buồn màPink không hiểu được…Pink không hiểu hay không muốn hiểu nhỉ, Pink sợ phải hiểuvà đối mặt với thứ Pink không muốn - một cảm giác chợt nhen lên, thóang qua làmtim Pink như lỡ 1 nhịp….Pink nhắm mắt lại, trong tâm tưởng, Pink tự nhủ thầmmình : Hãy quên đi.
  7. 1h30… Orange đạp xe và bắt đầuthấy lưng nó ướt… nó không muốn lên gặp giám thị và để Pink bị khiển trách vàosáng thứ 2 tuần sau, nhưng nó cũng không thể chịu nổi cảm giác tù túng trên xehơi nên nó chỉ còn cách đạp khí thế mong tới kịp giờ mà thôi… Hôm nay học thể dục tráibuổi, Pink chẳng thích môn này tí nào còn nó thì lại thấy hứng thú với mấy cáivụ “nâng cao đùi” này lắm… Mãi suy nghĩ đến việc Pink sẽ gắt thế nào nếu thấynó tóc tai tùm lum, quần áo thì xộc xệch và ướt đẫm, nó chỉ kịp nhận ra cổngtrường trước khi nó kịp á lên một cái và đâm vào thằng con trai vô tội đang thìđứng lấy thẻ xe … Blue nhìn nó “trăn trối”, chắc cậu ấy không hiểu vì sao lạicó đứa con gái vô ý vô tứ như thế này … Dựng cái Martin lên, Orange mới thấychân mình thật đau, nó cuống cuồng xắn quần lên để lộ bắp chân bị chà xát đangrướm máu… Thế là xong, tối nay Pink sẽ giết nó nếu có thể (tiếc là không thể),nếu việc này mà để lại sẹo thì càng tệ hơn, từ trứơc tới giờ dù có chơi thểthao thế nào thì Orange luôn tránh tối đa việc mình bị xây xát, vì không chỉmình Orange đau, Pink cũng sẽ đau khi cô ấy trở lại mất, huống chi Pink lại làngười yếu đuối và dễ vỡ…
  8. _Leo lên tớ cõng vào y tếcho.- Giọng Blue vang lên đột ngột. Orange quay sang Blue, mắtchạm mắt, nó thóang giật mình… Mắt Blue sáng quá, tự nhiên nó bối rối , cái cảmgiác như sợ bị người ta nhìn thấu bản thân mình… _Muốn đứng đấy cho tớ trễgiờ học còn cậu thì bị nhiễm trùng vết thương à… - Giọng Blue ấm, đột nhiênOrange thắc mắc nếu Blue hát thì sẽ bao nhiêu đứa con gái xin chết đây… _Xin lỗi cậu… Orange ấp úng…thái độ e thẹn đột xuất này khiến Orange khiến chịu vô cùng, nhưng đó như mộtphản xạ tự nhiên, Orange không thể làm gì khác được… _Nhanh nào, tớ không muốnthấy bạn cùng lớp bị thương mà không giúp, nhưng tớ cũng không có thời gian lêngiám thị xin giấy phép vô trễ đâu… Blue vừa nói vừa túm lấy cáiMartin của Orange và dắt nhanh vào bãi, xong quay lại khóac cặp nó lên vai vàcúi xuống chờ đợi nó leo lên…Orange thấy khó xử, vết thương chân nó bắt đâusưng sưng, nó cắn môi lưỡng lự rồi đành chấp nhận lời Blue đề nghị…
  9. 2h… phòng y tế Vết thương Orangeđã được băng bó lại, cô y tế bảo sẽ không để lại sẹo nếu như nó biết chăm sóctốt, thế là nó đỡ hẳn một nỗi lo… Nằm nghỉ, tự nhiên nó nhớ về Blue… Nó biếtBlue qua diary của Pink (chính xác hơn là của cả hai đứa)… nhưng trong đó, Pinklại chỉ khắc họa Blue như một thằng con trai mới vào lớp, hình ảnh thật nhạt nhòa,mờ ảo… Orange không hiểu, học chung lớp chẳng lẽ nào Pink lại không biết gì vềBlue và báo trước để Orange chuẩn bị, nhưng nếu thế thì vì sao Orange lại chẳngcó ấn tượng gì về Blue trước lần gặp gỡ lúc nãy… Hay Pink muốn quên và lảngtránh gì trong việc này, giấu nó cảm nhận của mình về Blue… ?!? Từ xưa đến nay,Pink đâu giấu nó điều gì, Pink cảm nhận gì thì nó cảm nhận đó, lần này là ngọailệ à… càng nghĩ Orange càng khó hiểu… Nó vắt tay lên trán, mắt dán vào cái quạttrần đang quay ì ạch trên trần nhà, miệng nó cứ lẩm bẩm “vì sao”… 5h, Tiếngchuông ra về vang lên, Orange ngồi dậy, nó đãsuy nghĩ kĩ rồi và chỉ có một lí do khiến Pink giấu nó chuyện Blue mà thôi -phải chăng Pink thích Blue…Nó cột
  10. lại tóc và cà nhắc ra về… rõ ràng là tối naynó phải hỏi lại Pink chuyện này thật kĩ mới được… 7h tối… Pink phát cáu lên khi nhìnthấy vết thương, nhưng rồi nó thấy dịu lại ngay trước mảnh giấy Orange dán trêngương phòng tắm với cái icon mắt long lanh và 2 tay chắp lại như năn nỉ… Orangexin lỗi và kể nó nghe tóm tắt về Blue… máu nó chợt như đông lại, Orange hỏi vìsao nó giấu Orange và phải chăng nó đang thích Blue… Nó biết nói Orange làmsao… Ở Blue, nó thấy cái gì như chính nó, nỗi buồn mà nó luôn giấu … Nó đã luôntỏ ra đáng yêu, tươi cười, nhưng thực chất bản thân nó lại sợ cô độc và bị lãngquên ; chỉ khi gặp Blue, nó mới thấy như tấm gương phản chiếu chính mình, mộtmặt nó muốn bên cạnh để làm Blue vui, mặt khác nó muốn được Blue nâng niu vàche chở… Nhưng nó không biết gì về tình yêu, nó nhút nhát và thụ động, nó nảnlòng khi thấy bao người con gái thích Blue, và nó không biết liệu Blue có quantâm đến một người con gái bình thường như nó….tất cả, tất cả những cái đó, nósuy nghĩ và tự rút ra rằng: để tránh tổn thương thì tốt nhất nó nên quên đi, nóđã sống 17 năm như thế nào thì giờ nó vẫn muốn tiếp tục cuộc sống trầm lặng nhưvậy… Đắn đo, nó viết cảm xúc và suy nghĩ của mình vô diary, Orange sẽ đọc được,nó không muốn giấu Orange nữa. Xét cho cùng thì chỉ có
  11. Orangelà hiểu tòan bộ những bí mật giấu kín của nó trong suốt cuộc đời mà thôi…. Trờitối rồi trời lại sáng…………. 8h... Orange buông người xuốngghế, những cảm xúc của Pink trong diary khiến Orange nghĩ nhiều… Orange khônggiàu tình cảm như Pink, cũng không đủ nhạy cảm để nhìn thấy những nét ở Blue màchỉ Pink nhìn thấy được… Orange chợt thấy mình vô tâm quá, nhưng từ giờ Orangesẽ không thế nữa… Pink rất nhút nhát, rõ ràng là với tính cách Pink thì chuyệnnày sẽ chẳng đến được đâu, liệu cứ tự cố gắng kìm chế cảm xúc Pink sẽ hạnh phúcsao, hay tự nhủ quên đi để càng nhớ và đau nhiều hơn nữa… Orange không mún vậyvà với tính khí Orange thì chắc chắn mọi việc sẽ không đựơc để yên như vậy…Sáng chủ nhật thật đẹp, một ngày lí tưởng để lên kế họach cho một thứ gì đó… Kì 2: Tôi muốn cậu biến mất Pink chẳng thấy có gì ngạc nhiên với bông hồng trong hộc bàn cả…nó để sang một bên và chẳng buồn để ý ngó thêm một lần nữa, dù gì thì nó cũng mang tiếng “phũ phàng” lâu rồi…
  12. 6h45… Pinkchẳng thấy có gì ngạc nhiên với bông hồng trong hộc bàn cả…nó để sang một bênvà chẳng buồn để ý ngó thêm một lần nữa, dù gì thì nó cũng mang tiếng “phũphàng” lâu rồi… Nó chỉ thấy bực vì dù đã nói rõ tình cảm của mình rồi mà ngườita vẫn cứ lẽo đẽo theo nó thôi, thật là tù túng và khó chịu, cái cảm giác nhưbị canh chừng và không tự nhiên… làm vậy chỉ khiến nó càng phũ phàng hơn thôi…Đúng là ngốc… 9h30… Pinktròn mắt nhìn Blue làm thí nghiệm… càng nhìn nó lại càng như cuốn hút hơn vàoBlue, nó phải cố gắng lắm để có thể tập trung vào bản báo cáo thực hành mà nóchịu trách nhiệm viết…Orange khuyên nó nên nói hết những cảm xúc của mình, đôilúc Pink cũng muốn nghe lời Orange lắm chứ, nhưng thiết nghĩ nó không thíchngười ta theo nó thì vì sao nó lại theo Blue, biết đâu Blue cũng khó chịu vớinó luôn thì sao…Vậy là nó chấp nhận cái hòan cảnh dậm chân tại chỗ này…VớiPink, mỗi sáng ngó sang dãy kia và thấy Blue ngồi đó, vậy là đủ rồi…
  13. Trời tối rồitrời lại sáng… 8h…. Chủnhật mà Orange vẫn vô trường, một mặt nó giúp cô làm sổ chủ nhiệm, mặt khác nócũng “có tụ” ở sân thể thao… Ráng làm xong vài trang nữa là nó có thể ti ta titơn vờn bóng được rồi… Nó giở tới trang về Blue…Hình Blue ở đầu trang nhìn cứlà lạ thế nào ấy khiến nó tức cười (đứa nào chụp hình thẻ mà mặt lại không“biến dạng” đi cơ chứ) … Ba mẹ Blue xem chừng đều ở nước ngòai cả, thấycậu ấy ghi người đỡ đầu là bà ngọai… chậc, coi bộ cậu ấy cũng thuộc hàng “conông cháu cha” đây, ba mẹ đều là giám đốc cả mà… Vậy sao Blue không ở bên ấysống và học với ba mẹ luôn nhỉ ?!? Bao nhiêu người muốn vù đi du học thì cậu ấylại mò mẫm về trở về Việt Nam, đúng là con người kì lạ; từ trên xuống dưới, từtrong ra ngòai cái gì cũng gây cho người ta cái cảm giác khó hiểu… 9h… Thếđấy… “vài trang” cũng kéo của nó mất 1h đồng hồ vì Bí còn lo đại hội chi Đòanmà pác-xê luôn sổ thi đua nhờ nó lo giúp … vừa giải quyết xong đống sổ sách lànó phi thân ra sân thể thao luôn, ấy vậy mà chẳng còn ma nào cả, buồn chết
  14. đimất… Nó đập bóng một mình, nhưng hôm nay dù nó có canh cách mấy thì vẫn chưa vôrổ được trái nào cả, nó cảm thấy thật uể ỏai và chán nản… _Đibóng vậy thì không vô rổ được đâu… đập bóng mà từ ngòai cổng trường đã nghethấy tiếng thì chỉ tổ đau tay mà chẳng được gì thôi… Orangequay lại nhìn chủ nhân của cách nói khiêu khích đó… Blue chẳng lộ vẻ bối rối gìkhi bị Orange liếc một cái lạnh thấu người.Orange thấy cậu ấy khẽ cười nhạt,gặp Pink thì chắc đã ngất luôn rồi… Tiếc là Orange không phải Pink, nó xãnggiọng: _Cậuvà tớ, ai mười điểm trứơc thắng, người thắng được yêu cầu bất kì thứ gì, OK? _Nếucậu muốn…- Blue từ tốn đáp lại, bỏ balo xuống trước khi ra sân nhận lời tháchđấu của Orange… 10h… Rõràng Blue cũng không dễ hạ… Orange biết điều đó nhưng tính kiêu ngạo buộc nó xùlông nhím lên khi nghe cậu ấy nhận xét về cách chơi của mình… Giờ Orange
  15. thấykiệt sức quá, tay chân nó bắt đầu chệch chọang , thiếu điều nó nhìn một cái rổthành hai, ba cái mà thôi…Tỉ số đang thì sít sao, nhưng nó không biết nó chịuđược tới bao giờ nữa… Việc đi bóng chệch đã báo cho nó biết điều đó… 1 quả nữathôi, nó có bóng và nó cố ném, một trái gần rổ… Xong, “I’m winner, I’m winner.Oh yeah, oh yeah…” Orange vừa nhún vừa nhảy vừa ca cái điệu nhạc chẳng giống aiđó… Blue đứng giữa sân, chỉ biết nhìn nó lắc đầu… _Nhớđấy, cậu nợ tớ 1 yêu cầu đấy… Giờ tớ phải về đây… Orangevừa chạy lùi vừa ngóai cổ lại nói trước khi vấp hòn đá mém té, túm lấy cái câygiữ lại thăng bằng và ù té chạy ra bãi lấy xe về… 22h…. Pinkvừa đọc hết nhật kí về ngày hôm nay của Orange… giọng Orange thật hào hứng, vuivẻ khi kể về chuyện đó, về Blue… Pink thóang buồn, tự nhiên nó cảm thấy ghentức và bực dọc thế nào ấy… Orange có thể vui đùa với Blue, còn nó thì không…Orange biết thông tin về Blue nhiều hơn cả Pink, trong khi Pink cố công tìmhiểu thì ngày sinh của Blue cũng không biết… khó chịu thật… Nếu như sáng nay làPink, nếu như người Blue cười không phải là Orange mà là Pink thì Pink đâu
  16. cócảm giác như bây giờ.. Lần đầu, Pink cảm thấy mình ích kỉ với Orange và muốngiữ những điều về Blue cho riêng mình… Ước gì Pink chỉ có một mình nhỉ, có khinhư vậy thì tốt hơn chăng…dù gị thì đó cũng là một suy nghĩ thóang qua thôi… Trời tối rồitrời lại sáng Orangevẫn viết diary đều đều, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất… Đáp lại đó lại làthái độ hờ hững và khỏang cách dần nới ra của Pink… Giờ cứ chủ nhật là Orangevà Blue lại chơi bóng cùng nhau, đôi lúc gặp Pink, Blue nói về những chuyện màPink nghĩ chỉ mình Orange mới hiểu… Càng lúc Pink càng trở nên khó chịu và khắtkhe hơn, cả với Orange, cả với Blue nữa… Blue không hiểu đã đành, Orange khônghiểu cũng chấp nhận được đi, nhưng vì sao chính Pink cũng không hiểu sự thayđổi này nốt…Giọt nước tràn li, đến một ngày sự kìm chế không còn chịu nổi nữa,người ta sẽ trở về chính con người thật của con người mình… 20h… TÔIMUỐN CẬU BIẾN MẤT
  17. Orangeloạng chọang và thật khó khăn để mò mẫm tìm giường ngồi xuống… Vết son môi đỏin đậm trên gương như cứa nát tim Orange… Đã từ lâu, hai người luôn như hìnhvới bóng, vậy mà giờ… Orange hiểu Pink là người nhạy cảm và yếu đuối, sự vô tưđến vô tâm của Orange đã khiến Pink đau đớn và chịu đựng bấy lâu, Orange biếtnhưng lại làm ngơ và không mấy chú ý… Vậy là mai có thể là ngày cuối Orangeđược đi học, được cảm nhận cuộc sống này trước khi ngủ vùi … Cứ cho mà Orangehèn nhát, nhu nhược hay gì gì đó đi, nhưng Orange vẫn biết mình chỉ là một nhâncách của Pink và Orange không cố gắng để chống cự lại điều đó hay có ý địnhbiến thân xác này thành của mình… đơn giản thế thôi… Lần đầu Orange khóc và nóthấy nó khóc thật nhiều… nó cứ khóc cho tới khi mê man lúc nào không biết… Trời tối rồi trời lại sáng…. 11h… Orangegặp riêng Blue… dù gì hai đứa cũng chơi với nhau gần một học kì rồi, hết hômnay Orange lại biến mất nữa… nó muốn nói chuyện với Blue, coi như “trăn trối”lần cuối vậy…
  18. Orangenói nhiều, nhiều lắm… Hai đứa không đập bóng nữa mà Blue chỉ ngồi nghe Orangenói thôi…. Orange nói về mình, về Pink, về bí mật của hai đứa… Orange giảithích sự khác biệt mà Blue đã nhận thấy mấy tháng qua nhưng Orange không nói làngày mai nó sẽ ngủ vùi… Nó giải thích hăng say, lâu lâu hưởng ứng một tiếng “à,ờ, ra là thế” của Blue nhưng cặp mắt Blue thì cứ nheo lại ra chiều đang tiếpthu một thứ gì đó phức tạp và khó hiểu cỡ triết hay logic học vậy… _Cậucòn nợ tớ một yêu cầu, nhớ không…?!? _Nhớdai thật chứ, tính yêu sách gì đây. – Câu chuyện đổi hướng đột ngột khiến Blueđề phòng… Orangephì cười, đấm vào vai Blue cảnh cáo… _Cóyêu sách thì cậu yêu sách á… có nợ thì tớ đòi, vậy thôi… Thứ 2 tuần sau, khu B,gần hồ bơi, 9h… nhớ chưa… không ra là tớ không bao giờ gặp lại cậu nữa đâu… _Uh…
  19. Haiđứa im lặng… Orange quay sang nhìn Blue, cậu ấy đang nhìn về hướng xa xăm nào,cặp mắt vẫn buồn và tự nhiên thật lạnh… Orange muốn sẽ giữ mãi hình ảnh buổichiều này đây- 1 kí ức đẹp – của một mình Orange -…” dù cậu ra thì tớ cũngkhông gặp lại cậu nữa đâu, đồ ngốc”… Kì 3: I found U, myself Kì cuối: I found U, myself - Tớ thích cậu… - Pink nói và quay lại tìm ánh mắt Blue, mắt Blue thoáng lộ sự ngạc nhiên rồi lại nhìn vô định đâu đó… Kì3: I found you, myself 21h… Pink quấn khăn giữ mái tóc ướt nhẹp cốđịnh, ngồi vào bàn trang điểm và ngắm
  20. nhìn gương mặt nó trong gương… gương phảnchiếu một gương mặt thật lạnh nhưng vẫn đẹp - một nét đẹp bí ẩn và buồn… Pink cố cười thử để xua đi hình ảnh đó,nhưng những nỗ lực của nó chỉ lại càng làm nó như trở nên đáng thương hơn thôi…và nó ghét sự thương hại… Pink đứng dậy, thả mình xuống giường, cốquên hết tất cả… Nó tính với tay tìm chiếc iPod thì chạm vào cuốn nhật kí của“nó”… Nó cầm lên rồi ném đi, thế mà nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì, nó lại đi nhặt lạicuốn nhật kí đó…mở ra trang của ngày hôm nay… “… Pink à, giờ tớ cũng chẳng biết nóigì với cậu cả… tất cả chuyện này đến chỉ vì tớ quá vô tâm mà thôi, tớ xin lỗi…Cuộc sống này là của cậu, tòan quyền cậu định đọat cả, tớ chỉ mong cậu hạnhphúc và luôn cười như Pink ngày trước mà thôi… À,
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2