YOMEDIA
ADSENSE
Điều bí ẩn của mùa thu
63
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
1.Tin nhắn cuối mùa thu. - Nếu tớ Đà Nẵng, giờ này, thì cậu sẽ đi chơi cùng tớ chứ? Tin nhắn lạ lùng đến từ một người bạn lạ lùng vào một tối muộn cuối mùa thu. - Cậu đang ở đâu thế?- Tôi reply sau vài giây do dự.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Điều bí ẩn của mùa thu
- Điều bí ẩn của mùa thu 1.Tin nhắn cuối mùa thu. - Nếu tớ Đà Nẵng, giờ này, thì cậu sẽ đi chơi cùng tớ chứ? Tin nhắn lạ lùng đến từ một người bạn lạ lùng vào một tối muộn cuối mùa thu. - Cậu đang ở đâu thế?- Tôi reply sau vài giây do dự. - Tớ đang ở cầu Sông Hàn. Cậu đến đây được không? Tôi nhìn cái điện thoại 10 giây, rồi lấy vội áo khoác, nói vài câu với bạn cùng phòng và bước nhanh ra ngoài trời. Nếu là một ai đó khác, chắc hẳn tôi đã nghĩ ngay đến một trò đùa lãng nhách, nhưng nếu là cô gái ấy, thì tuyệt nhiên tôi có thể tin tưởng. Thời tiết mùa thu hanh và lạnh một cách rất đặc trưng. 11 giờ đêm, những con phố dần trở nên thưa thớt và vắng người qua lại, Đà Nẵng tựa như một cô gái biếng lười dần chìm vào giấc ngủ say. Đây vốn là khoảng thời gian mà tôi thích nhất, nhưng hôm nay tôi không để ý nhiều đến nó nữa. Những ý nghĩ của tôi giờ chạy đi rất xa, quay ngược về những quãng thời gian đã qua, về những ngày còn ở Hà Nội, và về chủ nhân của tin nhắn lạ lùng… Những ý nghĩ, tựa như những sợi len, cứ đan rối vào nhau và đẩy bước chân của tôi nhanh hơn, về phía cầu sông Hàn… 2. Báo hoa xinh đẹp. Từ xa, tôi đã nhìn thấy người mà mình cần gặp. Tú An đang ngồi vắt vẻo trên một bức tường cũ, không cao lắm, nhưng nhìn thì chẳng hiểu một cô gái như cô đã trèo lên đó bằng cách nào. Tôi không vội bước đến ngay, cứ đứng trong bóng tối mà ngắm Tú An.
- Thật kì lạ, tôi không bao giờ nghĩ rằng một người có thay đổi nhiều đến thế chỉ sau một khoảng thời gian ngắn không gặp, cho đến khi tôi nhìn thấy sự thay đổi nơi Tú An. Tú An trong tôi- luôn là một cô gái có mái tóc dài, đen mượt và để xõa tự nhiên cho gió tung bay, mắt cô sáng nhưng luôn buồn, tính cách trầm lặng và yếu đuối. Tú An giống như cơn gió thu, rất nhẹ nhàng và mong manh nhưng cũng hanh hao và khó đoán. Tôi chưa bao giờ biết rằng cô đang nghĩ gì dù tôi luôn ngồi gần Tú An suốt 3 năm thời Trung học. Chúng tôi cũng ít nói chuyện với nhau, luôn cảm thấy cô ấy và tôi rất khác biệt, nhưng không vì thế mà tôi không coi Tú An là một trong những người bạn đặc biệt của mình. Nói là khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi và Tú An không gặp nhau cũng gần 1 năm rồi, từ ngày tôi quyết định xa Hà Nội và vào Đà Nẵng học đại học. Tôi và Tú An chẳng mấy khi liên lạc, vậy mà hôm nay- bất ngờ cô xuất hiện ở Đà Nẵng và nói muốn gặp tôi… Đèn đường màu vàng rọi xuống chỗ Tú An đang ngồi, khiến mọi thứ quanh cô như sáng rực lên. Mặt Tú An hơi hếch lên phía trên, miệng ngân nga một bài hát nào đó có âm điệu rất quen. Tóc Tú An được búi lên rất cao để lộ ra vầng trán cao, đôi mắt tô viền đen khiến nó trông càng to và đen hơn. Cách ăn mặc của Tú An cũng thay đổi, kì lạ với những sắc màu đối lập. Không còn hình ảnh của một cơn gió dịu dàng nữa, trong đêm thu Đà Nẵng, Tú An giống như một con báo hoa, lạ lùng nhưng xinh đẹp. Tôi bất ngờ với hình ảnh mới của Tú An và cứ đứng im quan sát như thế, cho đến khi Tú An vô tình đưa mắt về phía khoảng tối, và phát hiện ra sự có mặt của tôi. Cô ấy hơi nheo nheo mắt: - Phan Anh, là cậu đúng không? Tôi bước đến chỗ Tú An, ngước nhìn lên cô: - Là tớ! Sao cậu lại ở đây, giờ này? Cậu không biết sợ hả Tú An?
- Tú An nhảy phắt từ trên cao xuống, khi tiếp đất, cô giữ thăng bằng rất tốt, rồi thủ một thế võ: - Cậu nhìn xem, ai dám động vào tớ chứ. Ít ra tớ cũng học võ 8 năm rồi đấy- Tú An nói rồi cười, không để ý đến gương mặt đang lộ vẻ ngạc nhiên cực độ của tôi. - Đừng nhìn tớ như thế. Mai cậu được nghỉ đúng không? Vậy over night nhé. - Làm gì?- Tú An làm tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. - Thì đi ngắm Đà Nẵng về đêm. Đúng là một ý tưởng kì quặc, nhưng hay ho. Tôi nhìn vẻ mặt tinh quái của Tú An, biết rằng mình sẽ có một đêm thú vị. 3. Những mảnh hồi ức thân thương - Tú An, tớ hỏi cậu một câu nhé- Tôi nói với Tú An khi chúng tôi đứng bên bờ sông Hàn. - Thì cậu đang hỏi còn gì:D - Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? - Cậu có tin không, nếu tớ nói là tớ đến Đà Nẵng để một lần được nhìn thấy cái cầu kia quay – Tú An nói rồi chỉ về phía cầu Sông Hàn (*) Tôi phá lên cười: - Thật á? Thế lúc nó quay thì cậu làm gì? - Tớ và cậu sẽ đợi để được vào giữa cây cầu lúc nó đang quay, rồi ngồi trong đó cho đến khi chiếc cầu quay về vị trí của nó. Tôi đã vào Đà Nẵng được 1 năm nhưng chẳng bao giờ được nhìn thấy cầu Sông
- Hàn lúc nó quay, và cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đứng giữa cầu vào thời khắc đó. Nhưng hôm nay, một ngày lạ lùng với một người bạn lạ lùng, tôi nghĩ mọi thứ đều có thể. Tôi nhìn đồng hồ, mới gần 1 giờ, có lẽ phải khoảng gần một tiếng nữa chúng tôi mới có thể thực hiện được điều mình muốn. Trong khoảng thời gian đó, tôi và Tú An cứ đi dọc bờ sông, nói bâng quơ những câu chuyện không đầu không cuối. Chúng tôi nói về những tháng ngày còn học chung, về một vài người bạn mà lâu lắm tôi không gặp lại, nói về tôi, về Tú An của một ngày rất xa…Đôi lúc cả hai phá lên cười khi nhắc đến một vài kỉ niệm cũ. Có những mảnh hồi ức, thật thân thương… Tôi không ngờ mình lại nhớ chúng nhiều đến vậy. Có lẽ thời gian làm chúng ta quên đi nhiều thứ. Quên đi rằng chúng ta đã từng thân thiết đến thế nào, yêu thương nhau đến thế nào, và… cũng đã từng xa cách đến thế nào… Tú An của ngày xưa là cả một thế giới khác biệt. Tú An của hôm nay gần gũi một cách lạ thường. Tôi vẫn không hiểu cô đang nghĩ gì nhưng vẫn cảm thấy cô rất gần tôi. Sự tươi mới trong cô có một sức lan truyền mạnh mẽ, lan truyền đến tôi, lan truyền đến cả cảnh đêm êm đềm của Đà Nẵng, khiến mọi thứ bỗng chốc trở nên mới mẻ như lần đầu tiên tôi thấy chúng. Và cả Tú An nữa, không hiểu sao, tôi cứ ngỡ rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô… 4. Nụ hôn giữa mặt nước… Thậy kì lạ khi chúng tôi thực hiện những điều Tú An nói một cách thành công, tức là chúng tôi đã đứng giữa cầu Sông Hàn khi nó quay, không bị một ai ngăn cản, và cây cầu hôm nay- ngoài chúng tôi, cũng chẳng có ai khác. Tôi đứng nhìn xuống phía dưới, nước sông Hàn đang chảy thật êm đềm. Cây cầu giờ đã quay dọc, nó như bao lấy chúng tôi và ngăn cách không gian nơi chúng tôi đứng với thế giới bên ngoài. Tú An thấy thích thú về điều đó. Cô tự ví 2 đứa tôi như Robinson trên đảo hoang. Tôi cười trước ý nghĩ trẻ con của Tú An: - Nhưng Robinson không có điện thoại di động.
- - Ừm… Cũng không có một người bạn đồng hành- Tú An nói rồi cười cười, mắt sáng lấp lánh. Nó hoàn toàn khác với hình ảnh đôi mắt buồn mà tôi đã từng nhìn thấy. - Tú An, cậu thay đổi nhiều quá. Mắt Tú An ánh lên tia tinh nghịch: - Thế cậu thích tớ của ngày xưa hay bây giờ? Tôi không vội trả lời câu hỏi của Tú An. Một cách chậm chạp, tôi ngồi bệt xuống đất, duỗi thẳng hai chân, lưng dựa vào thành cầu, để những cơn gió thổi xù tung mái tóc. Những dòng suy nghĩ lại chạy miên man. Tú An của ngày xưa- mong manh, yếu đuối, nhiều thằng con trai chúng tôi chết bởi sự mong manh yếu đuối ấy. Nhưng nói thật, đôi khi tôi thấy nó hơi nhạt. Tôi thích Tú An của hôm nay. Rất cuốn hút, lạ lùng, và tinh quái. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một cô gái Tú An như thế tồn tại. Hoặc giả tôi chưa bao giờ thật sự hiểu Tú An. - Bây giờ- Tôi đáp sau khoảng thời gian im lặng. - Biết điều gì đã làm tớ thay đổi không? - …- Tôi lắc lắc đầu, tôi vốn đâu hiểu nhiều về Tú An. - Biết vì sao tớ đến Đà Nẵng không?- Tú An không trả lời câu hỏi đó mà bắt đầu luôn một câu hỏi khác. - Vì cậu muốn đứng ở giữa cầu Sông Hàn lúc nó quay. - Thế tại sao tớ lại muốn làm thế? -… - Ngày xưa tớ luôn buồn, vì có những việc tớ chẳng thể nghĩ thông. Tớ không biết
- mình phải trở thành một cô gái như thế nào để thu hút ánh nhìn của người tớ thích. Tớ luôn muốn làm một điều gì đó thật khác biệt, thật điên rồ, nhưng rồi lại chẳng dám làm gì cả… Và tớ luôn không biết cậu có bao giờ để ý đến tớ không! Tú An nói rồi toét miệng cười khiến tôi không biết cô ấy vừa nói đùa hay nói thật. Lúc đó tôi vẫn ngồi im dưới đất, còn Tú An hơi cúi người xuống, ánh mắt cô ấy chạm vào mắt tôi: - Tớ đã luôn muốn cùng cậu làm một điều gì đó thật đặc biệt, như những điều chúng ta đã làm hôm nay… Phan Anh, nếu tớ biết cậu thích hình ảnh tớ- bây giờ, thì tớ đã như thế này từ 3 năm trước… Và như thế, tớ đã không phải thích cậu đơn phương suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng… Ánh mắt Tú An bỗng thoáng buồn, rồi cô cúi thấp xuống hơn nữa, cho đến khi đôi môi mình chạm nhẹ vào trán tôi. Lúc ấy, khoảng thời gian như không trôi, phía dưới nơi chúng tôi đứng, con sông Hàn vẫn chảy êm đềm, chỉ có nụ hôn là bồng bềnh trên mặt nước… 5. Tôi là Tú An! Tôi choàng tỉnh dậy, bất giác sờ tay lên trán. Cảm nhận về nụ hôn vẫn còn rất rõ, thậm chí tôi còn thấy trán mình nóng ran. Nụ hôn ấy… rất ngọt và môi Tú An… thật mềm… Tôi không hiểu sao mình lại mơ giấc mơ kì lạ ấy. Tôi mới chỉ học năm thứ 3 THPT ở Hà Nội, và mới đến Đà Nẵng du lịch một lần. Tôi yêu Đà Nẵng nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ học đại học ở đó. Còn Tú An nữa, sao cô lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Rõ ràng Tú An xinh, nhưng cô không phải là mẫu người tôi thích, hai thế giới của chúng tôi vốn chẳng thể tồn tại song song. Tôi sợ nhìn vào ánh mắt buồn của Tú An, cũng sợ khi chẳng thể đoán biết những điều cô nghĩ. Nhưng Tú An tôi gặp trong giấc mơ lại mang lại cho tôi những cảm nhận đặc biệt. Tôi tự hỏi, nếu có một Tú An thật sự như thế ở ngoài đời thì mọi chuyện sẽ thế nào, và tôi có bị cô ấy cuốn hút? Tôi tự cười trước suy nghĩ của mình, rồi cố lắc đầu thật mạnh để đẩy những hình ảnh trong giấc mơ trôi đi thật xa…
- Tôi đến lớp học thêm như sớm hơn thường lệ. Được một lúc, có ai đó ngồi xuống cạnh tôi, tôi chẳng bận tâm mà cứ chúi đầu vào cái máy điện thoại. 5 phút… rồi 10 phút… Cô gái ngồi bên hơi huých nhẹ vào tay tôi. Tôi miễn cưỡng ngẩng mặt lên, và suýt hét lên kinh ngạc. Tú An đang ngồi cạnh tôi… Tóc cô ấy buộc cao, mắt tô viền đen và trang phục với những sắc màu đối lập… Là Tú An tôi đã thấy trong giấc mơ. Tú An thấy tôi đang nhìn về phía cô, mắt cô thoáng hiện tia tinh nghịch. Cô lôi trong cặp ra 1 tờ giấy, chậm chạp viết lên đó mấy dòng chữ: “Đêm qua tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ. Tôi đã hôn chàng trai mình thích trong giấc mơ. Tôi tên Tú An. Nhưng từ hôm nay tôi mới là Tú An…” Rồi, cô gấp tờ giấy lại, đút vào cặp, quay ra nhìn tôi, mỉm cười, như thể chẳng có điều gì vừa xảy ra… Lynh miêu
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn