intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đố Kỵ 

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:19

39
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

  Không gian vắng lặng , Tấm như lạc vào cõi chết. Cô nghe những tiếng nấc  nhỏ như tiếng khóc.       ‐ Ai đó ? – Cô lên tiếng hỏi       Trả lời câu hỏi của Tấm chỉ là sự im lặng. Cô quyết phải làm rõ vụ này.  Thận trọng bước xuống lầu , cô đi xem xét từng căn phòng một. Những căn  phòng được thắp đèn sáng choang và trang trí lộng lẫy nhưng tuyệt nhiên  không hề có một bóng người.    ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đố Kỵ 

  1. Đố Kỵ      Không gian vắng lặng , Tấm như lạc vào cõi chết. Cô nghe những tiếng nấc  nhỏ như tiếng khóc.       ‐ Ai đó ? – Cô lên tiếng hỏi       Trả lời câu hỏi của Tấm chỉ là sự im lặng. Cô quyết phải làm rõ vụ này.  Thận trọng bước xuống lầu , cô đi xem xét từng căn phòng một. Những căn  phòng được thắp đèn sáng choang và trang trí lộng lẫy nhưng tuyệt nhiên  không hề có một bóng người.       Tiếng rên rỉ dai dẳng không dứt. Tấm đi ra phía sau nhà, băng qua cái sân  rộng là đến một tòa tháp trắng cao vút. Cô bước vào cửa. Có một cỗ quan  tài đặt ở giữa phòng , xung quanh là những tên lính đứng canh. Có những  người khóc ngất đi, có những cái nhìn xen lẫn nước mắt, và cũng có một số  mỉm cười hài lòng.       ‐ Ai chết vậy ? – Tấm hỏi một tên lính đứng ở cửa.       ‐Nhà vua …. – Tên lính ngập ngừng nói – Bệ hạ bị ám sát.       . . .     
  2. Trời tối đen khi tấm ngồi bật dậy, thở hổn hển, trán ướt mồ hôi. Căn phòng  lạnh buốt. Còn mấy tiếng nữa mới rạng đông, chung quanh im lặng như  tờ. Cô đã thức, lòng trán ngập một xúc cảm không tên nhoi nhói như là sự  đau khổ. Nỗi đau từ trong tiềm thức.       Tấm hồi hộp liếc sang bên cạnh : nhà vua vẫn còn đang say ngủ. Mái tóc  đen rũ xuống khuôn mặt uy nghi. Cô chợt thở phào nhẹ nhõm, tất cả chỉ là  cơn ác mộng.       Dẫu sao cũng không ngủ lại được, cô thong thả ra dạo ngoài vườn. Cảnh  vật mới thân thương làm sao ! Cô sẽ rất vui, rất vui khi được trở về bên  người cô yêu mến. Rồi đây cánh cửa hạnh phúc sẽ dang rộng chào đón cô.  Cô có cả quyền lực, châu báu và tình yêu. Cô được sống trong tòa lâu đài  nguy nga mà không hề lạnh lẽo. Nhưng, tất cả đều bắt đầu từ chữ nhưng.  Cô không thể thờ ơ trước quá khứ của mình, càng không thể bỏ mặc bà lão  đã từng bảo bọc cô mà chạy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Không thể  lãng quên chuỗi ngày êm đêm dưới mái nhà tranh này, bởi nó đã từng là  một phần của cô. Dù cô rất muốn đón bà cụ về hoàng cung, nhưng …       “Bà không muốn rời xa nơi đầy ắp kỉ niệm này, mình phải làm sao cho  thỏa đáng?” Tấm nghĩ : “Không thể đền đáp tấm chân tình ấy chỉ bằng  những thỏi vàng vô tri vô giác”.       ‐ Điều gì làm nàng lo lắng vậy, ái hậu của ta? – Một giọng trầm ấm vang  lên – lẽ ra nàng nên nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chuyến hồi cung hôm nay mới  phải?       ‐ Bệ hạ … ‐ Tấm lắp bắp được vài từ, rồi câu chữ lại lịm dần nơi đầu lưỡi,  làm cô câm lặng.  
  3.     Nhà vua lặng lẽ nhìn Tấm hồi lâu rồi bật nói:       ‐ Nàng lo cho bà cụ ấy, phải không ?       ‐ Ơ… tại sao…? – Đôi mắt Tấm vẽ thành hai vòng tròn nhạc nhiên       ‐ Tại sao gì ? – Một nụ cười nhẹ nhàng lướt qua trên đôi môi của vị vua trẻ  ‐ Tại sao ta biết nàng nghĩ gì hay tại sao ta lại hiểu nàng đến vậy ? Dù sao  thì nàng cũng không thể bỏ rơi kẻ đã giúp mình, bởi nàng đâu phải hạng  người vô tình vô nghĩa …       Câu nói của nhà vua rơi tõm vào khoảng không im lặng giữa hai người. Có  một cái gì đó bức bối. Mãi một lúc sau, Tấm mới cất tiếng phá tan bầu  không khó ngột ngạt ấy :       ‐ Nhưng thiếp cũng chẳng phải là người thông minh gì. Càng nghĩ lại càng  thấy mình không xứng với vương vị hoàng hậu.       ‐ Suỵt ! – Nhà vua đặt hai ngón tay lên môi Tấm – Nàng không tin bản thân  mình thì cũng nên tin vào sự lựa chọn của ta. Còn về bà cụ, ta sẽ phái một  thị nữ tin cận ở lại hầu hạ, chăm sóc bà. Bà sẽ không còn phải sống trong  cảnh cô đơn, trống vắng nữa. Nàng yên têm rồi chứ?       ‐ Vâng !    
  4.   Ngã vào vòng tay “đức lang quân”, Tấm cảm thấy an toàn khi được che  chở. Cả hai đứng lặng thinh như hai pho tượng tuyệt mĩ trong bầu không  khí đang ấm dần lên. Mấy chú chim nhỏ líu lo âm vang trong tàn lá, đón  chào một ngày mới.       Một anh lính rụt rè bước lại gần. Rồi như sợ sẽ làm rách một bức tranh lãng  mạn, anh tâu nhỏ :       ‐Tâu bệ hạ, mọi việc đã chuẩn bị xong. Chỉ đợi lệnh của bệ hạ.       Nhà vua đặt tay lên vai Tấm, quay lại ra lệnh cho người lính :       ‐Lên đường !       Mặt trời lên cao, cháy rực lên mạnh mẽ như những con người trên mảnh  trù phú mang tên Đại Việt này. Tiếng xe ngựa lốc cốc trên những con  đường thôn quê sỏi đá. Hai bên đường, nếu không phải là những ruộng  lúa chín vàng, thì là những bờ phi lao xanh vút.       Ngồi trong cỗ xe ngựa sang trọng với nhà vua, mà Tấm cứ ngỡ đang được  trở lại những năm tháng thân thương hôm nào. Dẫu chiếm phần lớn trong  chuỗi ngày ấy, là đau buồn và khó nhọc. Một thời thơ ấu thiếu thốn tình  thương.       Bỗng mấy con ngựa hí vang hoảng sợ. Cỗ xe đột ngột dừng lại làm Tấm  ngã ra sau. May mà nhà vua đưa tay qua đỡ được.  
  5.     Vén màn bước ra khỏi xe, vị vua trẻ khẽ nhíu mày, điềm tĩnh hỏi :       ‐Chuyện gì vậy?       ‐Tâu, có một kẻ lạ mặt cả gan chắn đường ạ ! Chúng thần sẽ đuổi cổ hắn đi  ngay.‐ Một tên hộ tống đáp.      Để tầm mắt đi xa , nhà trông thấy một dáng người dong dỏng cao giấu  mình trong tà áo choàng đen trùm kín đầu, nổi bật giữa cảnh đồng quê  thanh bình.       Nhà vua phất tay cho tên lính lui sang một bên. Ngài bước lại gần kẻ lạ  mặt, hỏi:       ‐ Lại là ngươi ư ? Nếu ta nhớ không nhầm... ngươi chính kẻ đã báo cho ta  biết Tấm đang ở vùng thôn quê này…       Kẻ lạ mặt không nói lời nào. Bất động như chờ đợi một điều gì đó.       ‐Vô lễ ! – Tên lính hét lớn – Bệ hạ hỏi sao ngươi không trả lời?       ‐Có chuyện gì vậy, bệ hạ? – Tấm nhẹ nhàng rời khỏi xe, cất tiếng hỏi khi  trông người khoác áo choàng đen.   
  6.   Kẻ lạ mặt chợt cười vang từng hồi man rợ . Tiếng cười có thể khiến bất cứ  ai, thậm chí là kẻ can đảm nhất, cũng phải rùng mình khiếp sợ.       Trong khi mấy tên lính chết nhát đang sợ xanh mặt, nhà vua bình thản hỏi:       ‐Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi đến đây chỉ để cười thôi sao? Hay  ngươi muốn được ban thưởng?       Và lần đầu tiên,từ lúc xuất hiện đến giờ , kẻ lạ mặt mở miệng nói :       ‐Tâu đức vua và hoàng hậu đáng kính, ta đến để cảnh báo hai người. Bởi  ngày khi quý vị tiếp nhận món quà dễ vỡ, sự tồn tại cũng có thể đổi thay.  Đừng quên điều đó !       Giọng nói của hắn thật khó tả, lạnh lẽo và nhẹ bâng như gió. Rồi không để  cho ai kịp nói thêm lời nào, dù là phản bác hay thắc mắc, hắn khẽ xoay  mình làm bụi tung mù mịt. Và khi nhìn lại, chỉ còn những chiếc lá rụng tả  tơi.       Kể từ sau việc lạ lùng ấy, chuyến đi hầu như suôn sẻ. Tấm và nhà vua an  toàn trở về hoàng cung.       ‐ Ôi chị Tấm ! – Cám niềm nở đứng đón ở cửa – May mà chị bình yên trở  về, em mừng quá !      
  7. Nhưng thật ra Cám không mừng chút nào, và Tấm cũng biết điều đó. Dù  vậy, tiệc tùng vẫn diễn ra linh đình để chào đón nhà vua và hoàng hậu.       Khi tiệc sắp tàn , nhà vua nói với Tấm :       ‐Nàng hãy về hậu cung nghỉ ngơi trước. Ta còn phải ở lại bàn với các quan  về buổi lễ cung nghinh sự trở về của nàng sẽ được tổ chức vài ngày nữa.  Buổi lễ phải thật long trọng. Để dân chúng biết rằng nàng đã quay lại.       Hậu cung là nơi ở của các cung phi mĩ nữ, được trang hoàng lộng lẫy bởi  những cột trụ sơn son thếp vàng và những món đồ xa hoa.       Mệt mỏi. Tấm buông người ngồi xuống một chiếc ghế mạ vàng được trảm  trổ tinh xảo. Chuyến đi gần đã vắt kiệt sức của cô.       ‐ Chị Tấm !       Tấm giật thót quay lại. Thì ra là Cám, cô ả đang đứng ngay cửa. Duyên  dáng bước vào phòng, ả đứng đổi diện với Tấm. Giương đôi mắt ma mãng  đầy thách thức. Tấm nín lặng, chờ đợi một cử chỉ đe dọa nào đó. Nhưng  trái với sự lo sợ của Tấm, Cám nhẹ nhàng nói :       ‐ Chị vẫn khỏe chứ ? ‐ Ả cười rất kịch       ‐ Tôi… vẫn ổn, cám ơn ‐ Tấm thận trọng nói.    
  8.   ‐ Nhưng… ‐ Cám gần như rít lên, mắt ánh lên tia nhìn hiểm độc – Tại sao  chị lại trở về kia chứ ? Chị đã chết rồi mà . Lẽ ra chị không nên quay về,  điều đó sẽ tốt hơn cho chính bản thân chị.       Im lặng. Tất cả chìm vào im lặng. Ngoài kia, con tu hú vẫn kêu lên từng hồi  não lòng.       ‐ Tôi… ‐ Tấm lắp bắp – Có lẽ tôi sẽ được an toàn và hạnh phúc nếu bắt đầu  lại cuộc đời ở một nơi thôn dã, xa lánh kiếp vương hầu… nhưng ….       Nhưng ? Phải ! Nếu có được tái sinh trên cõi đời lần nữa, Tấm nguyện sống  xa lánh kiếp vương hầu. Nhưng hỡi ô , định mệnh của cuộc sống hiện tại  thật đắng cay, người cô yêu lại là vua một nước.       ‐ Nhưng ? Nhưng cái gì ? Nhưng chị cũng đam mê quyền lực và châu báu,  nên mới không thể rời bỏ ngôi vị hoàng hậu ? – Cám mỉa mai – Chị nên  quý mạng sống của mình hơn chứ !       Đúng là lần trở về này, tình trạng còn tồi tệ hơn trước. Cám lại dám mở  miệng nói những lời khiêu khích ấy, đồng nghĩa với việc công khai đe dọa  Tấm. Ả nghĩ nếu làm cho cô sợ, ngôi vị hoàng hậu hiển nhiên thuộc về ả.  Nhưng con rắn độc ấy đã lầm. Bởi Tấm cũng không còn là cô bé ngây thơ,  nhút nhát chỉ biết khóc lóc ngày nào nữa. Những gì cô phải trải qua còn  khủng khiếp hơn cái chết.       ‐Sao hả? – Cám nói giọng cay độc – Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Hóa  ra bậc mẫu nghi mà bệ hạ ngày đêm thương nhớ cũng chỉ là một kẻ ham 
  9. danh hám lợi, không hơn. Bệ hạ đúng có mắt như mù nên mới…       Bốp.      Một tiếng động chua chát vang lên. Cám loạng choạng ngã xuống đất. Một  bên má đau rát.       ‐ Chị sẽ không trốn tránh như trước kia nữa – Tấm nhìn thẳng vào đôi mắt  mở to kinh ngạc của Cám, nói bằng cái giọng run run kì quặc – Thế nên ,  chị sẽ không để em muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói nữa đâu.       ‐ Chị … ‐ Cám giận tím mặt, uất nghẹn không thôt nên lời.       ‐ Cám, em nên nhớ hiện tại chị là ai. Chị không chỉ là chị của em mà còn là  hoàng hậu của một nước – Tấm cứng cỏi nói.       . . .      Nhưng mọi việc không hề đơn giản như cô nghĩ. Đúng vào ngày lễ cung  nghinh cô trở về, nhà vua đột ngột ngã bệnh nặng . Tệ hơn, một số kẻ kháo  nhau rằng ông trời không muốn cho Tấm làm hoàng hậu nên mới trừng  phạt nhà vua, rằng Tấm là ngôi sao chổi bị nguyền rủa, chỉ mang lại xui  xẻo và bất hạnh.       Nhưng cô không quan tâm. Đối với cô giờ đây, long thể của bệ hạ mới là  quan trọng nhất. Suốt khoảng thời gian nhà vua ốm liệt giường, Tấm ngày 
  10. nào cũng đến chăm sóc, rãnh rỗi lại đi chùa cầu nguyện.       Rồi đến một ngày kia, khi cô đang thiếp đi bên giường bệnh của nhà vua,  cô chợt nghe có tiếng lùa qua khe cửa. Khẽ hé mắt ra nhìn cô bắt gặp cánh  cửa mở bung tự lúc nào, gió thổi cuồn cuộn. Rồi không biết từ đâu, một  bóng đen xuất hiện. Nhẹ nhàng như một chiếc lá, kẻ lạ mặt bước vào  phòng. Đó cũng chính là người khoác áo choàng đen mà Tấm đã gặp trong  chuyến hồi cung.       ‐ Ngươi… làm sao ngươi vào được đây ? – Tấm hoảng hối hỏi.       ‐ Tại sao tôi không thể vào đây ? – Hắn nghiêng nghiêng đầu nói giọng thú  vị.       ‐ Nơi đây đã được Tể tướng cắt một toán quân sĩ tinh nhuệ canh gác – Tấm  giải thích – Làm sao ngươi có thể … ?       ‐Quân sĩ tinh nhuệ ?       Hắn nhíu mày rồi đưa tay kéo một cái gì đó ngoài cửa vào. “ Vật đó “ ngạ  oạch xuống đất, nằm yên bất động. Một tên lính. Hắn khẽ cười như có vẻ  hài lòng lắm, rồi lấy chân lật ngửa người lính tội nghiệp ấy lên, bình thản  nói :       ‐Đây là “quân sĩ tinh nhuệ” mà hoàng hậu muốn nhắc đến ? Nếu vậy nhà  vua sẽ sớm bị ám sát thôi.    
  11.   ‐ Ngươi đã giết họ ? – Vẻ mặt Tấm trắng bệch kinh hoàng đến cực độ.       ‐ Giết ? Không hề ! Tôi không phải kẻ hiếu sát, họ chỉ ngất đi một chút… ‐  hắn vẫn giữ giọng điệu đều đều – xem ra nhà vua không được khỏe lắm.       ‐ Bệ hạ mắc phải một căn bệnh rất kì lạ, các đại phu danh tiếng được triệu  tập về cũng đều đã bó tay – Tấm thở dài – Không ai tìm ra nguyên nhân  gây bệnh nên cũng chẳng biết nên uống thuốc gì.       ‐ Ồ, vậy chỉ biết đứng nhìn nhà vua băng hà thôi sao? – Kẻ lạ mặt mỉa mai.       ‐ Không đúng ! – Tấm la lớn như cô lấn át nỗi sợ hãi trong mình – Bệ hạ  còn phải sống để chăm lo cho muôn dân bá tánh, cả đất nước này cần  Người, nên Người không thể ra đi dễ dàng như vậy được.       ‐ Những câu nói suông đó không thể thay đổi được thức tế đâu, tâu hoàng  hậu. Hơn nữa, trong hoàng tộc hiện nay, lại có kẻ chỉ lo cho bản thân chứ  chẳng cần quan tâm bá tánh như thế này.       ‐ Ngươi định ám chỉ điều gì ? – Ánh mắt Tấm đột nhiên trở sắc bén lạ  thường, nó xoáy chặt vào kẻ lạ mặt vẻ dò xét – Ngươi nói cứ như bản thân  ngươi biết rõ tất cả vậy.       ‐ Không hoàn toàn. Tôi chỉ đến để khuyên hoàng hâu – Hắn chậm rãi nói –  Tốt nhất hoàng hậu nên ở sát bên nhà vua. Nếu không , có thể sau khi nhà  vua băng hà, hoàng hậu sẽ lại nhận được một thánh chỉ truất phế ngôi vị có 
  12. dấu ngọc tỉ của bệ hạ đấy.       ‐ Này, ý ngươi là sao ?       Nhưng đột nhiên có một cơn lốc thổi vào phòng. Kẻ lạ mặt biến mất nhanh  chóng như đã tan vào không khí, chỉ còn dư âm của một câu nói vang vọng  lại :       ‐ Đâu có gì khác biệt, giữa quá khứ và hiện tai ! Tội lỗi vẫn là tội lỗi, dù là  nơi đồng ruộng lấm lem bùn đất , hay là hoàng cung lộng lẫy xa hoa… Bởi  không gì chống lại được cuồng vọng của bản thân, dù là nông dân hay  hoàng tộc… đều bị cám dỗ… Bi ai, bi ai, bi ai …       Kẻ lạ mặt. Đến và đi như cơn gi.       Tấm chợt giật thót mình. Dường như cô vừa hiểu ra một điề gì đó. Căn  bệnh lạ của nhà vua và lời khuyên ấy. Đôi môi run rẩy chợt bật nói :       ‐ Không lẽ nào… ?       Ôi, cô không muốn tin đó là sự thật. Nhưng chuyện này chưa qua thì  chuyện khác lại đến. Sau mấy ngày liền chăm sóc nhà vua, Tấm trở về hậu  cung nghỉ ngơi được một chút. Khi cô chỉ vừa thiếp đi được một lúc trên  cái giường êm ái của riêng mình, thì một tiếng la hoảng làm cô choàng tỉnh.       ‐ Hoàng hậu ! – tiếng kêu thất thanh của một cận vệ đột ngột vang lên cùng 
  13. lúc với tiếng quạ rên rỉ vọng đến từ xa – Bệ hạ… băng hà rồi !       ‐ Cái gì ? – Mặt Tấm biến sắc, cô đi ra ngoài ngay , thẳng hướng chính điện.  Tấm thật sự cảm thấy hụt hẫng trước cái tin khủng khiếp ấy.       Nhà vua đã băng hà !       Chính điện đầy tiếng khóc than tang tóc. Người hầu kẻ hạ tấp nập vào ra  chuẩn bị lễ ma chay. Trên giường, nhà vua đã trút hơi thở cuối cùng. Các  nhà sư đang câu nguyện cho linh hồn người. Cám vật vã trong vòng tay  các tì nữ, khóc lóc thảm thiết.       Tấm như chết lặng, đứng chôn chân ngoài cửa. Cảnh tượng trước mặt làm  cô nhớ đến cơn ác mộng hôm trước. Không ! Không đúng ! Nhà vua nằm  đó, mắt nhắm như đang ngủ. Tấm nhủ thầm : “ Bệ hạ chỉ đang ngủ, chứ  không sao. Bệ hạ đang ngủ . hãy để yên cho người ngủ ! Bệ hạ không sao  đâu mà, bệ hạ không sao !“       Nhưng Tấm chợt nhận ra một sự thật tàn khốc : Những nhánh hoa huệ đặt  ngay đầu giường. Đôi chân như không còn lực, cô khụy gối xuống nền đất  lạnh. Cô không sao chấp nhận nổi sự thật này, nó cay đắng quá ! Nhưng tại  sao lại là nhà vua mà không phải cô hay ai khác chứ ! Nhìn vẻ mặt bình  thản của bệ hạ, Tấm không tài nào ngăn nổi dòng nước mặn đắng trài ra  khỏi mi mắt.       ‐ Tại sao vậy ? Đất nước này cần người mà. Tại sao ? – Tấm nức nở với  những câu hỏi không có lời giải đáp.    
  14.   Tay chân Tấm không còn cảm giác nữa, khung cảnh xung quanh trở nên  nhạt nhòa. Cô mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, gương mặt  đầy nước mắt nhưng lại đi kèm với một nụ cười kì lạ. Là Cám. Ả đi lướt  qua cô. Tại sao mọi chuyện lại phức tạp thế này ? Tất cả không đơn giản  như bề ngoài của nó. Tấm không tài nào hiểu được . Đầu cô nhức kinh  khủng. Cô ngất lịm đi, không còn biết gì nữa.       Khi cô mở đưa mắt ra , thì đã vài canh giờ trôi canh. Có ai đó đã dìu cô về  nghỉ ở hậu cung. Một ai đó. Không phải nhà vua.       Trời đã vào đêm, lạnh đến không ngờ. Vầng trăng vàng bị những đám mây  đen gói gọn. Bầu trời lấp lánh ánh sao. Tiếng gió thổn thức trên mái ngói  lạnh lẽo. Tất cả đều làm Tấm cảm thấy bị cô lập một cách triệt để.       Vài ngày sau, sau khi linh cữu của nhà vua được đưa đến nơi yên nghỉ cuối  cùng, Tấm bỗng nhận được một “dị vật“ mà cô không bao giờ ngờ tới : đó  là thánh chỉ truất phế ngôi vị hoàng hậu. Thế là từ một người đang có tất  cả, Tấm trở thành một kẻ không có gì. Cũng tốt. Nhà vua không còn, ngôi  hoàng hậu trở nên vô nghĩa với Tấm. Nhưng với kẻ đam mê quyền lực, thì  lại khác…       Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến !       Vẫn là đêm, nhưng bầu trời đen thẳm. Không trăng sao, không một áng  mây , không một ngọn gió. Phải chăng đây là... giây phút tĩnh lặng trước  cơn bão?      
  15. Trong vườn thượng uyển, hai bóng người lặng lẽ đứng đối diện nhau :  Tấm và Cám.       ‐ Cô có chuyện cần nói với tôi sao, Tấm ? – Cám lên giọng kẻ cả.       ‐ Cám … em có liên quan đến cái chết của nhà vua, phải không ?       Tấm cứ nghĩ rằng Cám sẽ phủ nhận, nhưng không , ả bình thản đáp :       ‐ Phải, thì sao nào ?       Thấy Tấm câm lặng, mặt tái nhợt đi, Cám thích thú tiếp :       ‐ Cô không cần lo, kẻ kế tiếp sẽ là cô đó. Hừ, tên nhà vua ấy lúc nào cũng  nhớ đến cô, còn bảo cô là nữ thần mặt trời của lòng gã, làm tôi phát điên  lên được. Cũng nhờ những lời đó của gã mà tôi nhận thức được rằng : dù  tôi có *** hại chị thêm hàng ngàn lần nữa thì vị trí hoàng hậu cũng không  thật sự thuộc về tôi. Vậy nên, gã phải chết thôi.       Tấm hãi hùng nhìn Cám như nhìn một con quỷ khát máu :       ‐ Chị luôn tự trấn an… dù em có gan đến mấy cũng không dám làm  chuyện tày đình này… Vậy mà … trời ơi … thiếp không thể bảo vệ được bệ  hạ rồi…      
  16. Lệ rơi lã chã trên gương mặt bơ phờ nhưng vẫn kiều diễm hơn người của  Tấm, có vẻ làm Cám khó chịu. Ả nói giọng giễu cợt :       ‐ Tôi lấy làm lạ là tại sao chị, một kẻ yếu đuối và ngu ngốc, hễ nói ra là toàn  những chuyện trên trời. Bảo vệ bệ hạ ? Chi vậy ? Đúng là đồ ngốc ! đầu  phải chuyện tuồng hát. Mấy cái đó bây giờ lạc hậu rồi. Tệ ơi là tệ. Chỉ nhìn  thôi là tôi đã buồn nôn. Nói mà không làm được là đồ bỏ. Cô cũng vậy  thôi…       ‐ Đừng nói nữa ! – Tấm hét lên, áp chặt hai tay vào tai.       ‐ Ta cứ nói đấy, làm gì nhau nào? ‐ Ả xem bộ rất thích khi dày vò Tấm –  Nào là vì bệ hạ, nào là hy sinh vì người khác … đầu óc ngươi có vấn đề à ?  Tức cười quá đi ! Trên đời này chỉ cần mình tốt, mình hay là được rồi, mắc  gì lo cho kẻ khác ?       Ả bật cười. Tiếng cười mục rỗng.       ‐ Em …em thật sự hết thuốc chữa rồi – Tấm run rẩy nói – Em đã thay đổi  quá nhiều từ khi nhập cung ?       ‐ Chỉ để sinh tồn và để đạt được thứ mình muốn, bởi hậu cung không hề  tuyệt mỹ như vẻ bề ngoài ‐ Ả nói giọng lạnh lẽo – Mà ta hết thuốc chữa thì  sao nào ? Ngươi cứ hận ta đi, nhưng cũng chỉ hận được lúc này thôi…      ‐ Hận ? Chị không hận em – Tấm bình tĩnh nói – Đó cũng chỉ là một phần  bản tính con người. Em cũng chỉ vì muốn sống tốt hơn…  
  17.     ‐ Người nói nhiều quá rồi đấy – Cám rít lên bực tức – Ta không cần lòng  khoan dung, tha thứ rẻ tiền ấy đâu.      Phập ! Máu ộc ra khỏi vết thương trên bụng Tấm. Mắt cô mở to… hãi hùng  … kinh ngạc … Cám quả không dọa suông.       ‐Cám … em …       Tấm quỵ xuống, tắt thở. Mắt vẫn mở. Cám buông lỏng những ngón tay,  lưỡi dao ướt máu cắm phập xuống đất, ngay bên cạnh Tấm. Ả lắc đầu khẽ  nói :       ‐ Chị đẹp lắm, chị Tấm, giống hệt nữ thần mặt trời.       Rồi ả bật cười vang như điên dại : “Khoan dung“ và “Tha thứ” là những từ  mà Tử Thần không thể và không bao giờ hiểu được. Tấm nằm bất động  giữa vũng máu, giữa muôn vàn loài hoa tuyệt mĩ trong vườn thượng uyển  này. Tanh tưởi. Mặn chát. Máu thì vẫn cứ là máu mà thôi.       . . .      Sau đó, hiển nhiên là Cám ngồi vào vị trí thống trị đất nước. Ả tăng sưu  thuế để cung phụng việc ăn chơi xa hoa và xây dựng lầu son gác tía của  bản thân. Lòng dân ca thán, nhà nhà đói khổ, dịch bệnh tràn lan, xác người  và động vật chất đầy đường. Cướp bóc diễn ra như cơm bữa. Đất nước lâm 
  18. vào cảnh hỗn loạn. Khởi nghĩa bùng lên khắp nơi. Không lâu sau đó, Cám  bị lật đổ. Hai mẹ con ả bị đày ra biên ải, sống cuộc sống kham khổ thiếu  thốn, còn tệ hơn cái chết.       Còn về Tấm và nhà vua, sau khi chết linh hồn hóa thành một loài chim lạ  có đầu màu xám nhạt, viền mắt trắng. Con đực và con cái không bao giờ  rời nhau, quấn quýt như một cặp tình nhân nên người ta gọi đó là chim  uyên ương.       ‐ Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho hai vị.       Kẻ lạ mặt khoác áo choàng đen lại xuất hiện, khẽ thì thầm với đôi chim  uyên ương đang rụt rè nép sát vào nhau.       ‐ Định mệnh đã xếp đặt, khi hai vị tiếp nhận món quà dễ vỡ, sự tốn tại  cũng có thể đổi thay. Mọi người tồn tại, ai cũng đánh mất một cái gì đó. Dù  vậy, hai vị vẫn sẽ sống mãi, cuộc sống… đằng sau cái chết.       Một lần nữa, tà áo choàng đen tan vào không khí. Kẻ lạ mặt, đến và đi như  cơn gió.       Đâu có gì khác biệt, giữa quá khứ và hiện tại ! Tội lỗi vẫn là tội lỗi, dù là  nơi đồng ruộng lám lem bùn đất , hay hoàng cung lộng lẫy xa hoa… Bở  không gì chống lại được cuồng vọng của bản thân, dù là nông dân hay  hoàng tộc… đều bị cám dỗ …       Bi kịch !  
  19.       The End   
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2