intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Độc thân

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

44
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Gã đã chọn được một gốc cây đúng như ý muốn. Một gốc cây sấu nhiều năm tuổi, hễ có gió lại trút xuống từng cơn mưa lá. Một cây sấu mọc bên chiếc cột điện có từ thời Pháp trên phố P, chiếc cột điện rỉ hoét bỏ thì tiếc mà chuyển đi thì chưa có ai chịu chuyển. Trời đã tối hẳn và lạnh căm căm. Đường phố chợt vắng đi trông thấy, thoảng lắm mới có vài ba chiếc xe máy phóng vèo qua. Đó là một gốc cây với ba thân rễ to choãi ra tạo...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Độc thân

  1. Độc thân TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRỌNG VĂN Gã đã chọn được một gốc cây đúng như ý muốn. Một gốc cây sấu nhiều năm tuổi, hễ có gió lại trút xuống từng cơn mưa lá. Một cây sấu mọc bên chiếc cột điện có từ thời Pháp trên phố P, chiếc cột điện rỉ hoét bỏ thì tiếc mà chuyển đi thì chưa có ai chịu chuyển. Trời đã tối hẳn và lạnh căm căm. Đường phố chợt vắng đi trông thấy, thoảng lắm mới có vài ba chiếc xe máy phóng vèo qua. Đó là một gốc cây với ba thân rễ to choãi ra tạo thành một cái hốc khá vừa vặn cho một người nửa nằm nửa ngồi kín đáo. Đặt gói hành lý xuống sau khi đã dùng chân gạt gạt đám lá rụng vun vào cái hốc. Gã thong thả rút ra một tấm chăn đơn cũ sờn. "Mình sẽ ngồi ở đây và sẽ chết ở đây". Kéo tấm chăn lên phủ vừa đủ ngang ngực gã thầm nhủ như vậy và nghĩ "Sao đời mình chán bỏ mẹ?". Bên gốc cây già nua là cái đống lụp xụp như một nấm đất, gã bắt đầu công việc của gã. Gã quyết định bỏ nhà ra đi sau bao đêm ngày "mỏi mệt" như gã thường hay phàn nàn thế. Khi nghe gã bầy tỏ "quyết tâm" của mình, vợ gã ngước cặp mắt hờ hững kiểu "không chấp" vì đã quen với những lần như vậy để "mắng" gã. "Rõ đồ dở hơi. Đang đâu lại lên cơn". Nhưng thì gã cũng bỏ nhà ra đi thật. Gã đã quá ngán căn nhà của mình. Căn nhà của gã với bà vợ trắng phốp pháp cùng năm đứa con gái tuổi hơn hớn làm gã phát ngấy. Căn nhà ấy gã được mẹ gã, một người đàn bà góa, dựng cho cách đây mười bảy năm. Mười bảy năm trước khi gã mặt đỏ bừng và lúng búng thưa với mẹ gã là gã sắp có con. Mẹ gã hoảng quá nhưng cũng tin ngay lời gã khi nhìn thấy cái bụng không che giấu được của "cô con dâu tương lai". Một đám cưới vội vã. Quê gã thời đó cưới xin rất tùng tiệm. Nghĩa là không làm gì cho lắm. Nghĩa là chỉ có vài mâm cơm có thịt có chút rượu để đôi bên công nhận là đủ. Sau đó vợ chồng gã có được căn nhà riêng như bao cặp vợ chồng
  2. mới cưới ở quê gã. Quê gã, con trai lấy vợ con gái lấy chồng đều phải ra ở riêng. Chuyện đất đai ở quê thiếu gì, vả lại như thế mới ra một cái gia đình. Người quê gã sớm rèn rũa thói quen tự lập. Quê gã có một con sông nhỏ chảy bọc lấy bìa làng. Hồi chưa lấy vợ, gã còn trẻ con lắm. Gã cùng lũ bạn cứ hở ra là tót xuống sông. Bọn gã lội quanh quanh bờ khua tay đập nước ầm ĩ. Đập nước chán thì bầy trò thi xem đứa nào lặn một hơi tới được bên kia bờ. Không có thằng nào lặn được tới bờ bên kia chỉ có gã là làm được. Gã vốn ranh ma nên sớm khôn vặt để lừa lũ bạn. Gã cũng ngụp xuống cùng lũ bạn sau tiếng hô "hai, ba!". Ngụp xuống rồi gã vọt ngoi lên bơi hối hả vượt qua chừng nửa khúc sông. Chừng đó gã lại ngụp xuống và thích thú húc đầu vào bờ làm như mình còn thừa hơi để lặn tiếp nếu như con sông không "bé" đến thế. Lần nào gã cũng thắng và bọn bạn chỉ biết phục lác cả mắt. Quê gã còn có một khu vườn hoang nằm cạnh sông gọi là "vườn cô Tèo". Thực ra khu vườn ấy vẫn có một bà già mắt luôn cặp kèm hàng ngày qua lại quét lá. Gia chủ của khu vườn đã di cư vào Nam từ hồi một chín năm tư. Hồi đó gã chưa được mẹ gã đẻ ra nên gã cũng chẳng cần phải biết về người chủ. Gã chỉ biết khu vườn là "thiên đường" đối với gã và lũ bạn. Vườn hoang mà cây ăn quả nhiều vô ối. Mùa nào quả nấy nhưng gã vẫn thích ăn những trái ổi ương ương chấm với muối. Gã nói với lũ bạn "ăn ổi chấm muối rồi làm vài ngụm nước sông thế là huề". Cái "lý thuyết" ấy xem ra nghe được vì sau đó chẳng có thằng nào phải ôm bụng nhăn nhó vì không ỉa được hay bị "Tào Tháo đuổi". Bọn gã lẻn vào khu vườn từ mép sông nên dễ dàng qua mắt bà cụ quét lá để trèo lên cây hái trộm quả. Gã được nghe dân làng kể: Người ở trong ngôi nhà Tây giữa khu vườn này là một cô gái rất đẹp và còn trẻ. Cô là vợ thứ tư của ông chủ "ty rượu Phong ten" trên Hà Nội. Ông chủ tậu cho cô vợ bé trẻ tuổi của mình khu vườn để làm nơi ông chủ thỉnh thoảng lẻn bà vợ cả cùng mấy bà vợ bé khác ở Hà Nội về hú hí. Bà vợ cả dần dà cũng biết chuyện, bà đến trình đồn Tây (hồi đó quê gã còn bị Tây chiếm). Đồn Tây cử hai anh lính da đen không mang súng theo bà cả vào khu vườn. Hôm ấy chỉ có mình cô gái trẻ ở nhà. Hai anh lính da đen được bà cả đồng ý ngầm đã thi nhau hãm hiếp cô gái. Bà cả đã sửa cho cô gái tội tranh chồng. Cô gái ấy người làng gã thời đó quen gọi tên là "cái Tèo". Đó là tên ở
  3. làng của cô, còn ông chủ ty rượu bắt người ăn kẻ ở trong nhà gọi cô là "Bà Thục". Bà Thục là cô vợ bốn của ông chủ ty rượu Phong ten. Chín tháng sau, cô Tèo tức bà Thục đẻ ra một đứa con gái lai đen chẳng rõ là của anh nào trong hai anh lính da đen hãm hiếp cô hôm ấy. Ông chủ ty rượu Phong ten hay tin về thuê người đem chôn sống đứa bé trong khu vườn. Còn cô gái, ông chủ không nỡ hành hạ bởi cô cũng chẳng có tội. Cô Tèo đã đẹp sau khi đẻ con lại càng đẹp hơn. Mấy năm sau miền Bắc được giải phóng. Đang sẵn chuyện chán phè bà vợ cả đã già lại hay lắm điều cùng hai cô vợ hai vợ ba chuyên lấy trộm tiền trong két lại, cộng với lo ngại chính quyền mới hỏi cái tội giao thương với người Pháp. Ông chủ ty rượu Phong ten bỏ mặc bà cả, bà hai, bà ba lôi tuốt cô Tèo chạy vào Nam. Khu vườn từ đấy trở nên hoang vắng cùng nhiều lời đồn đại ma quỉ. Bọn gã không sợ. Đã có nhiều trưa nắng gắt gã cùng mấy thằng bạn vào loại "ngỗ ngược" nhất làng ngồi rình cả buổi trên cây ổi để xem con rắn trắng có mào chui ra phơi nắng từ trong mộ đứa bé lai đen ra như lời đồn. Hôm ấy gã bị choáng nắng mà ngã từ trên cây ổi xuống đất gãy tay. Bọn bạn cõng gã về nhà. Gã đau mà không dám khóc nhưng từ đó khu "vườn cô Tèo" lại có thêm đồn đại: "Đứa bé lai đen bị chôn sống sẽ bẻ tay bẻ chân ai vào vườn ăn trộm quả". Bọn gã đâm sợ mà ít lai vãng qua khu vườn. Chỉ tiếc khu vườn bỏ hoang có nhiều hoa quả quá. Gã lớn lên với cái làng quê có nhiều chuyện thầm thì cùng dòng sông bé xíu với khu vườn hoang ma quỷ và bà mẹ góa của mình. Gã không có sự kèm cặp của người cha từ nhỏ lại được mẹ nuông chiều nên gã hay chạy chơi lang thang lêu lổng. Năm học cuối cấp hai, gã bị xếp ngồi ở cuối lớp vì gã sớm cao hơn lũ bạn. Ngồi học mà tâm trí gã cứ mơ màng, miệng cắn quản bút nát bét, mắt nhìn qua cửa sổ. Gã mường tượng trông xa hút cánh đồng và cứ mong buổi học nhanh kết thúc. Ở vào cái tuổi của gã lúc bấy giờ, bọn con trai giờ ra chơi túm tụp đánh quay, còn bọn con gái ngồi chúi đầu vào nhau đan đan móc móc. Gã không thiết đánh quay, chơi bi gã cũng không màng tới. Còn cái lối "luồn kim xe chỉ" của bọn con gái? gã ghét ra mặt. Bọn con trai trong lớp rất khoái cái trò nhẩy sổ vào đám con gái để giật tung mấy sợi len đem buộc rối lại rồi ném trả. Biết
  4. chuyện ấy là do gã đầu têu nên bọn con gái căm gã như "quân thù". Chúng hễ trông thấy gã là bảo nhau đi chỗ khác. Nói chung là gã ít bạn. Vào cuối năm học ấy gã cảm thấy trong người khang khác. Tự dưng gã thấy thích thú khi nhìn qua cửa sổ phát hiện có đứa con gái lớp bên vừa xin phép ra ngoài. Mắt gã hút theo đứa con gái đó đi vào lán vệ sinh. Có cái gì đấy cựa quậy trong bụng làm gã tự dưng thấy nóng cả mặt. Gã thích nhìn vào ngực bọn con gái nhiều hơn. Mấy người lớn thì nghe cái giọng ồm ồm cùng vài mụn trứng cá trắng li li trên cái mặt biết xấu hổ của gã thì bảo: "gã đang thành đàn ông". Vẫn cái trò trêu trọc bọn con gái mà gã chưa chịu chừa. Một lần khi nhảy sổ vào cướp len cướp chỉ của lũ con gái. Bàn tay gã vô tình chạm vào bộ ngực nhu nhú của đứa con gái nọ. Gã thấy là lạ. Tò mò gã để tay ở đó lâu hơn. Đứa con gái bị gã chộp ngực kêu ré lên. Nó xấu hổ khóc tức tưởi như vừa bị ai mắng oan. Gã bị mang tiếng hư hỏng từ đấy. Gã cũng thấy thích. Ban đêm khi nằm kín trong màn gã đưa tay ra nắn nắn vào khoảng không... Gã đang trở thành đàn ông. Gã bỏ học năm mười sáu tuổi. Mẹ gã khóc lóc nài nỉ thế nào mặt gã cứ nhơn nhơn ra. Gã bỏ học bằng được và tìm cắt cắt tranh ảnh phụ nữ in trong các quyển họa Liên Xô hay Trung Quốc mà gã xin được đem dán la liệt khắp tường nhà. Mặt gã thần ra nhìn mấy cô trong ảnh như bị ma ám. Gã nhấp nước vào tay rồi vuốt vuốt lên đầu. Gã ngiêng ngiêng cúi đầu với bất cứ vũng nước nào có thể dùng để làm gương soi được. Đi đứng của gã gã cũng để ý đến nhiều hơn, ra dáng hẳn. Có những đêm gã giật mình tỉnh giấc quờ tay gặp đống nhầy nhầy dưới chiếu. Gã hơi sờ sợ mò dậy tu nước ừng ực. Gã thấy khát trong họng rất lạ. Con sông nhỏ xíu bọc lấy bìa làng với gã bây giờ chẳng thấm vào đâu. Từ khi bỏ học gã thường ra sông một mình vào ban trưa. Trưa hè thật vắng vẻ chỉ oang oác tiếng gà mái đẻ vọng bên sông. Gã đã phát hiện ra cứ tầm trưa có một người con gái từ trong xóm Dí ở bờ bên kia xuống bến giặt giũ. Người con gái ấy gã không lạ, ấy là chị Thơm. Thơm hơn gã tám tuổi và có tiếng cả làng là không đứng đắn. Gã lặn một hơi dài rồi nhẹ nhàng mà bất ngờ nổi lên chui vào nấp dưới tán lá rậm xì xì của một cây vối to đùng mọc sát mép nước. Gã nấp rình để chờ chị Thơm, như gã vẫn quen gọi như thế. Chị Thơm trưa nào
  5. cũng ra bờ sông giặt giũ. Ở quê gã, con gái bằng tuổi chị Thơm mà chưa có chồng coi như là ế. Thực ra chị Thơm rất đẹp. Mình thon lẳn, tóc đen dài. Chị Thơm cũng hoàn cảnh con côi như gã nhưng chị tội hơn. Chị mồ côi cả cha lẫn mẹ khi còn rất nhỏ. Chị sống bên bà cô già không chồng, một bà cô lắm điều suốt ngày rền rĩ. Cứ tầm trưa là chị Thơm xuống sông để giặt. Khi giặt chị Thơm vo quần lên cao tận bẹn để lộ cặp đùi trắng phơi phơi. Cả cặp mắt nữa, lâu lâu chừng mỏi lưng Thơm ưỡn thẳng người, hai con mắt của chị ngước nhìn ra mặt sông đong đưa. Dân làng này thấy như vậy thì bảo chị Thơm lẳng. Mà hình như chị Thơm cũng lẳng thật. Đã có mấy anh trong làng hơn gã nhiều tuổi ngồi bô bô kể "cái của con Thơm trắng lắm". Chị Thơm xinh đẹp là thế mà mãi không có ai hỏi lấy về làm vợ. Thế là chị Thơm thành gái ế. Nấp rình mãi cũng thành thói quen. Ngày nào gã cũng ra sông vào ban trưa. Lặn một hơi dài rồi dầm người nấp dưới lùm cây vối để được xem chị Thơm giặt. Chị Thơm giặt khá lâu khiến gã sốt ruột. Cái chính là nấp ở đó để gã rình chờ xem chị Thơm rửa mặt. Mỗi lần rửa mặt chị Thơm lại ngửa cao đầu lau kỹ càng cái cổ trắng ngần. Rồi chị Thơm he hé vén áo luồn khăn lau ngực làm thập thò đôi bầu vú căng mẩy. Gã cố vươn đầu để nhìn, song gã nấp xa mà lại nhìn ngang nên không rõ. Gã tức lắm. Đến gần hơn thì gã sợ. Bất chợt gã nghe chị Thơm gọi sẽ. - Có thích không? - ......... - Lại đây nào. Gã hoài nghi dầm người thấp hơn núp vào cành vối xòa xuống nước. Gã đưa mắt nhìn trước nhìn sau xem chị Thơm đang nói với ai. Không thấy một ai khác ngoài gã đang hồi hộp. Chị Thơm bỗng cười khanh khách, tiếng cười không ra trách mắng mà cũng chẳng ra khuyến khích. - Sợ hả? Sợ mà trưa nào cũng rình thế? Chị Thơm hất hất nước về phía gã rồi vừa nguýt mắt vừa bê chậu quần áo đi lên bờ. Gã bơi vòng ra giữa sông để nhìn vào "Hoá ra chị ấy có biết".
  6. Trưa hôm sau. Rồi trưa hôm sau nữa. Gã không còn phải nấp bên cây vối nhìn trộm bộ ngực của chị Thơm nữa. Chị Thơm sau khi giặt xong lại rửa mặt, lau cái cổ trắng, lau bộ ngực nây nẩy lâu hơn. Chị Thơm hỏi gã. - Chú em vào "vườn cô Tèo" chơi không? - Sợ lắm! Gã trả lời, không biết là sợ chị Thơm hay gã sợ con ma lai đen - Nhưng chơi gì cơ? Thơm buông thõng tay cố ý làm lộ hai bầu vú căng tròn nhún nhẩy theo tiếng cười. Gã cảm thấy như có luồng điện chạy suốt từ đầu xuống lưng, miệng lắp bắp. Gã lạc giọng nói: - Ừ thì sợ gì. Vào "vườn cô Tèo" chơi. - Cấm không được kể cho ai đấy! – Chị Thơm dí tay vào mặt gã rồi kéo tay dắt gã. Hai đứa chạy vào khu vườn hoang. - Ngồi xuống nào - Thơm bảo gã - Vào đây thì tha hồ chả có ai nhìn thấy. Gã nhắm tịt hai mắt để mặc cho chị Thơm ôm ghì lấy. Người gã nóng như có sốt. Chị Thơm hôn túi bụi vào mặt, vào mồm gã. Dường như có bao nhiêu sức vóc chị Thơm dồn hết lên người gã. Gã run rẩy trong vòng tay của chị Thơm. - Khỉ ạ! Đây này! - Thơm nắm tay gã ấn vào ngực mình. Gã đã chạm được vào cái mà bao trưa len lén nhìn qua đám lá vối - Chúng mình yêu nhau nhá? Anh! Anh!... - Thơm rít lên, rồi hai đứa quấn chặt vào nhau thở hổn hển. Suốt cả mùa hè năm đó. Gã và chị Thơm trưa nào cũng đi vào "vườn cô Tèo". Gã thấy nhớ mặt chị Thơm cồn cào, gã không còn thấy sợ nữa. Thơm nói lý nhí vào tai gã. - Chúng mình yêu nhau nhỉ? Gã khoái vì thấy mình là người lớn. Gã tự hào vì có được một người con gái hơn tuổi mình yêu mình và chiều chuộng mình. Nhưng gã vẫn xưng hô với chị Thơm trống không. Hai từ "anh" "em" gã còn lạ lẫm, gã chưa hết ngại. Có bận gã hỏi vu vơ. - Có chửa không?
  7. - Không biết - Thơm ỡm ờ đáp. - Em... à .... à tôi sợ lắm. Có chửa không khéo lại đẻ con lai đen thì sao? - Con khỉ. - Thơm tát yêu gã - Thế Thơm có chửa thật thì chúng mình lấy nhau chứ? Thơm và gã nhìn nhau. Không ngờ chuyện ấy thành thật. Khi gã tròn vừa tròn mười bảy tuổi. Thơm bảo gã: - Thơm có thai rồi. Gã giật bắn người, nét mặt đầy lo âu, run run đưa tay sờ sờ bụng Thơm. Bụng Thơm căng và cưng cứng. Gã sắp có con. Rồi gã dẫn Thơm mang cái bụng sùm sụp về thưa với mẹ. Mẹ gã chỉ thở dài thườn thượt và đồng ý. May cho gã là gia đình gã cũng neo người. Neo người nên người gì cũng quý. Vả lại chuyện đã rồi cũng chả giấu được. Quê gã những chuyện như thế này tai tiếng lắm. Thế là gã và Thơm thành vợ thành chồng và lần lượt năm đứa con ra đời. Thơm sau mỗi lần đẻ lại béo thêm ra còn gã quắt lại, trông già đi trước tuổi. *** "Sao mãi mà mình chưa chết nhỉ?". Gã tự hỏi và cảm thấy lạnh trên đỉnh đầu. Sống lưng đau nhừ, còn hai chân tê dại đi. "Có lẽ hai chân chết trước". Rồi gã đói, đói cồn cào. Từ trước khi đến ngồi ở đây gã có ăn uống gì đâu, đói lắm. "Nhưng không ăn thì mới chết được". Ngoài đường phố tiếng xe thưa hẳn "Chắc phải đêm lắm rồi". Thỉnh thoảng chợt rú lên tiếng xe máy của một tay nào đấy về muộn phóng ầm ĩ. Gã bỗng nhớ năm đứa con. Đêm hôm qua gã nói với vợ: - Mình ạ, tôi muốn chết lắm. - Đồ khỉ. Dở hơi rồi à? - Vợ gã véo vào sườn gã rồi bế thốc gã lên bụng. Lần này thì gã chịu. Lâu rồi gã chịu mỗi khi nằm trên bụng vợ. Gã không sao làm gì được nữa. Vợ gã hất gã xuống bên cạnh nói ấm ức. - Hèn, hèn. Hèn cái mặt đàn ông.
  8. Gã đã nhanh chóng làm đàn ông từ khi còn chưa thành đàn ông. Vợ gã đã lấy hết sinh lực ở gã. Bên giường ngoài, trên hai cái giường tre ọp ẹp năm đứa con gái của gã với Thơm đang ngủ. Thơm cũng đã ngủ. Gã nhổm dậy với điếu cày rít một hơi rõ dài rồi nằm xuống khẽ khẽ nửa mồm nhả khói vào vách. Căn nhà cùng vợ với con bống chốc gã thấy xa lạ. Gã chưa một lần biết yêu chứ đừng nói là yêu vợ. Gã nhớ lại khuôn ngực nhu nhú của cô bạn cùng lớp và tiếng kêu ré lên của cô bạn ấy. Gã buồn. Bỗng có cái gì đập mạnh vào người. Gã dứt ra khỏi dòng suy nghĩ. "Sao lại ngồi ngủ ở đây thế này? Dậy đi". Gã co người lại tảng lờ như không nghe thấy. Tiếng hỏi đi xa dần cùng tiếng chổi khua lẹt xẹt. Gã thu người ngồi ép hơn vào hốc cây. Gớm sao cái hốc cây này bây giờ sù sì thế. Gã vặn vẹo về phía nào cũng bị những mấu là mấu thúc vào lưng vào sườn đau nhoi nhói. Rồi gã thấy sờ sợ. Đêm trở nên vắng đến ghê người. Lại có tiếng con gì kêu ríc ríc ngay sát chỗ gã ngồi. Hình như trước đó gã đã chợp đi được một lúc "Mình đã tới âm phủ rồi sao?". Gã tự hỏi và tự cho là thế. Đầu óc gã lộn xộn những hình hài mà gã rặn ra cũng không nhớ nổi đó là những khuôn mặt ai. Ở quê gã mấy năm nay thưa thớt hẳn. Phần vì người đi làm ăn xa cũng lắm. Phần vì gã có thời gian đâu mà giao du rộng hẹp. Khu vườn hoang xưa "thiên đường" là thế gã cũng không lui tới nữa. Cái chính là "vườn cô Tèo" đã có chủ nhân mới, nó còn hoang đâu mà ai vào ra cũng được. Chẳng biết từ đâu có đám người lạ hoắc xưng là con của ông chủ với bà cả về cắm cắm chia chia. Họ nói thầm với mấy bà hay ngồi lê mách lẻo trong làng "Bọn tôi về ở trên đất của ông cha". Hừ. Gã nhổ toẹt vào câu nói thầm ấy. Chính mẹ gã kể với gã từ hồi gã bé tí "khu vườn ấy ông chủ ty rượu Phong ten bắt le bắt lẹt đám dân làng cùng đinh để mua với giá ông chủ trừ vào nợ của đám dân ấy từ hồi nảo hồi nào. Gã cạch mặt hẳn và không thèm lui qua lui lại khu vườn ấy. Nói thực, gã vẫn nhớ những gì diễn ra với "chị Thơm" ở đó. Ngày Thơm đẻ đứa con đầu lòng gã lóng ngóng để mẹ gã sai "tác" lại làm ra "tộ" - Khổ, gã còn trẻ con mà. Tối tối, gã soi ngọn đèn "Hoa Kỳ" xuống gần sát mặt đứa bé. Gã xem nó có lai da đen không. Thơm mắng yêu gã "Có cái của bố mày lai đen thì có. Chứ con "bà" trắng nõn nà ấy". Đứa bé trắng thật và giống Thơm như đúc. Giống Thơm quá gã lại
  9. ngại. Có lần gã được đám đàn anh bảo: "Mày xem con bé có giống mày hay giống thằng nào trong bọn tao". Gã lại soi đèn nhìn con. Gã chỉ thấy giống Thơm. Gã nhìn kỹ từng ngón chân của con bé và nắn nắn mười ngón chân mình. Ngón chân gã và ngón chân con bé chả giống gì nhau. Chân gã dài ngoẵng và đen còn ngón chân con bé xinh xắn. Thế là gã buồn. Gã buồn tiếp đến đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm. Đứa nào cũng giống Thơm như chị với em. "Có phải con của mình không nhỉ?" Gã hỏi gã và hỏi luôn cả Thơm. Thơm bảo lại: "Tôi ngủ với con rắn trắng có mào chắc". Gã thấy tịt mít nhưng buồn suốt lượt cả năm đứa. Của đáng tội, cả năm đứa cứ thi nhau lớn chẳng đứa nào sài đẹn gì hết. Dân làng gã bảo: "Con của đực tơ có khác". Gã buồn nhưng tự hào ra mặt. Ông bố trẻ đêm đêm lại lẽo đẽo leo lên giường vợ và cho ra đời năm đứa con chưa biết đến ốm đau. Mười bảy năm gã làm chồng, làm bố và cũng mười bảy năm gã tuyệt nhiên không đi đâu ra khỏi làng chỉ trừ hàng ngày gã đi ra ruộng. Thơm bảo gã "Bố mày lớ ngớ thế nào ấy đi đâu người ta lừa cho lại khổ". Thế là Thơm giật lấy việc đi công to việc lớn cho cái gia đình mà gã là trụ cột. Và vì gã là trụ cột nên gã phải lo miếng ăn cho cả nhà. Được cái gã hăng nên việc đồng áng gã làm tất. Mấy năm gần đây lũ con có giúp gã vài việc như tát nước nhổ cỏ. Gã nói chung là ít sai con vào việc đồng áng, gã nói "Phải cho chúng nó học hành đến nơi đến chốn". Điểm tốt của gã là ở chỗ đó. Hình như gã suy từ cái thân gã ra. Nhà gã thành ra có nếp, Thơm chạy chợ, gã làm ruộng, con cái đi học đều đặn. Nhưng sức dài vai rộng đến đâu cũng có chỗ cùng. Gã ốm to. Hôm đó gã vác cuốc đi thăm lúa về ngang qua ngôi miếu nhỏ rễ si chằng chịt ở đầu cánh đồng Ngà. Trong miếu u khí tỏa ra hôi hám chờn chọn. Gã thấy trong miếu có một hòn gạch rất đẹp. Lạ thế hòn gạch cứ đỏ au. Gã gạt đám rễ si và bê hòn gạch về nhà làm chỗ kê cái điếu bát. Xong việc gã phởn chí rít liên tục mấy mồi thuốc. Đầu tiên là gã say thuốc, tiếp theo gã thấy đầu óc quay cuồng choáng váng. Gã nằm vật xuống chiếu và lên cơn sốt. Trong cơn mê sảng gã có cảm tưởng như có ai đó nắm lấy tay gã, kéo gã đứng dậy và rủ gã đi chơi. Gã đi mơ mơ ra khỏi làng. Đi mãi, đi mãi. Gã thấy nhiều thứ lạ quá, nhiều thứ có lẽ đời gã chưa hề một lần được biết. Bàn tay vô hình kia cứ lặng lẽ kéo
  10. gã đi. Gã không thấy mỏi, gã thấy vui vui "Ừ nhỉ. Sao trước kia mình không biết nhỉ?". Gã thích thú tự nhủ và cho là mình đã dại suốt bao nhiêu năm". "Dại quá! Dại quá!". Gã kêu lên rất to và choàng dậy. Thơm và năm đứa con gái đang sợ hãi xúm xít lay gọi gã, gã ngơ ngác nhìn. Mặt Thơm và mặt năm đứa con trông là lạ. Gã thấy những cặp mắt to như cái "thông phong" cúi xuống nhìn như xoáy vào gã. Gã rú lên, gã xỉu. Sau một tuần thì gã tỉnh. Gã đã hết ốm nhưng hay giật mình nhìn trộm rồi thở sườn sượt. Gã ngồi trên giường và lảm nhảm nói những câu gì đó. Thơm hỏi, gã ứ hự. Hỏi mãi gã gắt um lên. Gã đòi đi đến những nơi mà gã đã mơ thấy. Thơm bảo với các con "Bố mày điên rồi hay sao ấy". Bọn trẻ sợ lắm, chúng ít khi ở nhà hoặc nếu ở nhà thì đứa nào đứa ấy im thin thít. Gã thấy khó chịu vô cùng. Gã thấy chân tay nhấp nhổm. Thơm dỗ dành gã mãi cũng chán. Vả lại gã ngồi đấy lại là mối lo. Bọn trẻ phải ra đồng nhiều hơn. Thơm bận túi bụi việc chợ búa và lo cắt thuốc cho gã. Gã thành người thừa trong nhà. Có chiều hơi tỉnh tỉnh gã tha thẩn đến cái miếu nhỏ giữa đồng. Khi gã ngó vào thấy sực nức mùi hương và tiếng nói ồn ã. Gã dụi dụi mắt nhìn lại. Cái miếu mốc sì sì. Nhưng từ đó gã vẫn nghĩ đến cái chết. Gã chán thật sự cuộc sống hiện tại của gã. Năm đứa con thi nhau ra đời và bà vợ mỗi ngày một béo ra. Vợ gã còn dư sức lắm. Gã nhớ dòng sông bé xíu bọc lấy bìa làng và bộ ngực he hé của chị Thơm mỗi lần chị lau cổ, lau ngực. Gã thấy tiếc cho cái thân mình và tự rủa sao hồi đó gã lại ra sông vào ban trưa để rình xem Thơm rửa mặt. Vợ gã đã kịp làm cái điều mà trước khi gặp Thơm gã không làm được. Gã lại trách cái thân xác của gã hồi đó sao không như lũ bạn. Gã phát triển sớm ắt lụi sớm. Tiếng chổi lại lẹt xẹt khua gần tới chỗ gã ngồi. Gã vẫn chưa chết. Cơn đói lại rộ lên dữ dội. Chưa khi nào gã thấy thèm ăn như lúc này. Tiếng hỏi như đập vào tai gã. - Cái nhà ông này, có ngủ thì lại dưới mái hiên nhà kia mà ngủ. Ngồi đây cho chết rét à? Có đói dậy ăn bánh mì của tôi đây này. Rõ ràng là tiếng đàn bà. Gã đâm sợ cái giọng đàn bà đến thế. Ôi ngày ấy khi Thơm nói như thở vào tai gã "Thơm có thai rồi". Sao ngày đó gã dại dột đến thế? Gã thấy lạc lõng
  11. với vợ với con. Bao năm qua gã sống có vợ có con chỉ để dốc hết sức lực. Chỉ để sau một ngày cặm cụi ngoài đồng, tối về lại leo lên bụng vợ và ngủ và cho ra đời những đứa con. Chả hiểu đêm nay vợ gã làm gì? Thơm chẳng tin là gã "đi chết đây". Cơn đói ùa đến với cái lạnh tê cóng bàn chân làm gã thấy mình không thể chết được. Gã miên man nghĩ và bỗng thấy nhớ ánh mắt vợ, nhớ những ánh mắt của năm đứa con gái đang cúi xuống nhìn gã lo ngại. Vậy thì... gã uể oải ngóc đầu gượng dậy chìa tay nhận chiếc bánh mì của người quét rác đưa cho. Gã nhìn quanh xem còn có ai trông thấy mình nữa không? Gã hơi ngượng lúc chui ra khỏi cái hốc cây sù sì những mấu là mấu. Rồi gã ôm chăn tiến lại mái hiên của một ngôi nhà gần đó. Một cơn mưa lá bất ngờ trút xuống rào rào.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2