Chƣơng VIII : BIẾN DỄ THÀNH KHÓ<br />
How to complicate simpicity<br />
Lệnh vua ban: khai hoang trồng mía.<br />
Bao nhiêu khu rừng già đầy gỗ quý ở các đảo Antilles phải triệt hạ,<br />
bao nhiêu loại cây rất hữu ích cho đám dân mộc mạc (cây thực phẩm,<br />
cây làm ra sữa, làm dây, bị đốn sạch để dâng hiến cho thần đường).<br />
Xưa kia dân Cuba sống yên vui với mảnh đất của tổ tiên, mọi nhu<br />
cầu cho cuộc sống đều được đáp ứng. Một thương gia tha phương người<br />
Đức nói một câu bất hủ: trời ban cho dân Cuba mọi thứ trên đời.<br />
Lúc ấy đất đã thuộc về các công ty đường. Dân chúng đành chờ trực<br />
lương bổng để sống. Họ không hòa nhập vào được dòng tiến hóa kỹ<br />
nghệ hiện đại, mà phải nương theo kỹ nghệ khổng lồ này để họ lãnh nền<br />
giáo dục mới, các cuộc giải trí và bánh mì. Ôi cuộc sống thanh đạm, tự<br />
chủ, nay trở thành cuộc sống nô dịch cho ngoại bang, chờ lệnh từ căn<br />
phòng ở New York.<br />
Bao nhiêu tài nguyên thiên nhiên bất tận ở Châu Mỹ bị phá hủy để<br />
rồi dân cư phải đi mua chất liệu cần thiết từ các nơi khác. Căn bản của<br />
chính sách là đấy.<br />
Giữa thế kỷ 20, Hoa Kỳ bị khủng hoảng thực phẩm và năng lượng.<br />
Hai thứ này đi cặp với nhau rất khắn khít. Khác biệt căn bản giữa Mỹ và<br />
Âu Châu (phần lớn các bậc tiền bối đến khai thác Châu Mỹ, đều từ Âu<br />
Châu sang), là sự phung phí và cướp giật. Việc sáng chế cối xay đào sâu<br />
thêm hố ngăn cách giữa Đông và Tây, buổi đầu người ta dùng cối đá để<br />
xay bột. Khi hạt bị nghiền ra bột, tinh lực hay sinh lực thiên của nó (có<br />
khi được gọi là chất bổ, sinh tố hay Enzyme) bị giảm sút: bột không nẩy<br />
mầm được, không tái sinh được. Chẳng bao lâu sức nước thay sức người<br />
để xây cối đá. Rồi thập tự quân đem máy xây bằng sức gió của Á Rập về<br />
Anh quốc. Sau đó đá được thay thế bằng bánh xe thép để nghiền, rồi<br />
nước trở thành hơi nước để tiện việc, sau rốt đành nhường ngôi cho điện<br />
lực.<br />
Năng lực điện tử càng ngày được sử dụng, thì sức sống tàng trữ trong<br />
cốc loại càng suy giảm vì tinh chế. Văn minh là thế đó, là sống cách biệt<br />
với đất đai. Tiến bộ ư? Xay, nghiền nát, rồi sàng sãy; lúc đầu dùng vải<br />
vạ, để rây lọc, kế đó dùng vải gai rồi sau cùng là tơ lụa để lấy hết chất<br />
xơ. Dùng bột tinh chế cơ thể sẽ bị suy yếu, hạt có mầm ẩn bên trong, nếu<br />
trồng xuống đất cây sẽ mọc. Đổ bột xuống đất bột sẽ sình thối, hạt qua<br />
73<br />
<br />
máy nghiền hạt phải tan xác. Sức sống con người có liên hệ chặt chẽ với<br />
mầm sống của cốc loại. Kỹ thuật tẩy cho trắng và sấy hấp càng ngày<br />
càng tinh vi, trước kia người ta dùng máu để thanh lọc nước mía, về sau<br />
dùng than từ xương thú vật đốt thành.<br />
Mầm và vỏ lứt lúa mì còn vướng lại trên vải lọc bị phế thải-xác mía<br />
thì cho bò ăn. Càng sống thanh lịch do ăn lúa mì và đường đã bị thanh<br />
lọc, con người càng thích ăn thịt thú đã sống nhờ đồ phế thải từ lúa mì<br />
và mía. Máy xay giúp con người ăn khỏi nhai nghiền cho kỹ mới tiêu<br />
hóa. Bánh mì lứt cũng phải nhai kỹ, còn bánh mì làm bằng bột đã tinh<br />
lọc thì tha hồ nuốt. Người ta thích làm gì cũng nhanh chóng: nuốt nhanh<br />
hơn nhai.<br />
Từ thế chiến thứ II kỹ nghệ thực phẩm Hoa Kỳ tìm cách chế biến<br />
thực phẩm để già trẻ gì cũng khỏi phải nhai vào bữa ăn điểm tâm.<br />
Cốc loại là nguồn sống chính yếu của con người, giờ đây bị tẩy sạch,<br />
nhuộm màu. Sấy, nướng, chiên, rắc đường, ướp hương thơm hóa học,<br />
rồi dồn nhét vào một cái hộp to hơn thể tích của thực phẩm bên trong.<br />
Và phần lớn năng lượng của thực phẩm bị các cơ quan quảng cáo và<br />
thương mại hủy hoại: chỉ phân nữa hộp chứa thứ thực phẩm đã chết<br />
(dead food). Còn nữa phần kia thì chứa phiếu xin lấy tiền lại nếu chất<br />
lượng món hàng không như ý. Và cũng có còi, súng trẻ nít, để cho mấy<br />
bà mẹ cưng con nhanh tay lấy và đưa các hộp đựng các món ấy đến quầy<br />
tính tiền.<br />
Một trong các lý do gợi nên ý niệm: "Đông là Đông, Tây là Tây, hai<br />
bên không thể gặp nhau được" là gì lúc ấy cối xay chỉ có ở phương Tây,<br />
mãi đến vài thế kỷ sau phương Đông mới tiếp nhận nếp sống phương<br />
Tây và sử dụng cối xay. Con người và đất đai có cùng một bản thể, trọn<br />
vẹn bình an và thánh thiện, cùng cội nguồn. Hạt vẹn toàn trong lớp lứt<br />
có nghĩa là hạt thánh thiện và khỏe mạnh (holy and healthy). Từ ngữ<br />
Thái bình của Nhật biểu trưng bằng cái miệng có cơm. Phí phạm hạt gạo<br />
tức là nhục mạ thiên nhiên và trật tự vũ trụ. Theo truyền thuyết Trung<br />
Hoa, trẻ con nào bỏ sót hạt cơm trong chén, thì mỗi hạt tượng trưng cho<br />
một lỗ trên mặt người hôn phối tương lai bị bệnh đậu mùa. Ở phương<br />
Đông người ta giã lúa trong những cối bằng gỗ, rồi tung lên cho gió thổi<br />
vỏ lúa. Hạt gạo bấy giờ trọn vẹn với vỏ lứt và đầy đủ phẩm chất thiên<br />
nhiên như một quả với hạt giống bên trong. Hạt gạo vẹn toàn và tất cả<br />
những gì thuộc về cây lúa đều trở về đất. Hạt gạo được nhai trong<br />
miệng, chớ không nhờ cối đá nhai nghiền giùm. Gần như không còn gì<br />
để lại cho thú vật. Cho đến bây giờ, ở phương Đông người ta vẫn còn<br />
nuôi vài loài gia súc. Những gì thừa thải đều không bị vứt bỏ, vì nếu cơ<br />
thể không cần dùng thì cho trở về đất.<br />
74<br />
<br />
Vào thời kỳ kỹ nghệ bừng rộ ở Mỹ Châu và Âu Châu, các nhà sản<br />
xuất máy xay cạnh tranh ráo riết, đưa nhau ra tòa dành đặc quyền phát<br />
minh. Lúc ấy đường và bột mì được tinh lọc tối đa, hết sạch các chất<br />
phức hợp bổ ích, chỉ còn lại gì liên hệ đến calori. Rốt cuộc máy<br />
Engelberg của Đức quốc được cấp bằng phát minh. Việc đập lúa ngoài<br />
đồng trở nên thô kệch. Mỗi hạt gạo đều bị tướt mất lớp lứt, vỏ lụa, chất<br />
dinh dưỡng quý báu và chất khoáng, chỉ còn lại cái lõi trắng toát, thuần<br />
chất các bô hy drat đơn, rồi bỗng nhiên thứ món ăn thấp hèn của phương<br />
Đông lại làm vừa miệng một số người giàu có ở phương Tây: gạo chà<br />
bóng nhập sang đấy.<br />
Trong tiếng Pháp có hai từ ngữ: Gạo trắng và gạo toàn vẹn (riz<br />
complet). Cũng thế, có người thích ăn táo gọt vỏ, có người ăn luôn vỏ.<br />
Gạo ở các xứ Đông phương là món ăn chính, nên máy xay gạo<br />
Engelberg rất đắc dụng, và do đó sự suy thoái sinh lực nòi giống được<br />
ghi nhận rõ rệt. Gạo chà bóng là món mới, tân thời, lịch sự, văn minh.<br />
Nơi nào muốn cải cách cuộc sống thì máy này được tiếp đón niềm nở.<br />
Nhưng gạo chà xát, sạch bóng lại gây ra một bệnh chứng mới lạ: bệnh<br />
Beri Beri (phù thũng): là từ ngữ của xứ Senegal, có nghĩa là suy yếu.<br />
Khi bệnh phù thũng theo gạo trắng nhập vô xứ Nhật thì dân chúng ở<br />
đây biết cách đối trị. Tập quán cổ truyền còn tồn tại trong tâm thức, nên<br />
họ quay về với gạo toàn vẹn ngày xưa để sức khỏe lại được vẹn toàn.<br />
Ngày nay, người nào đến cửa hàng ăn uống của Nhật, bất cứ ở Châu Mỹ<br />
hay Châu Âu, mà muốn ăn gạo lứt, cô tiếp viên sẽ ân cần hỏi thăm sức<br />
khỏe các bạn.<br />
Hải quân Hoàng Gia Anh gặp nhiều phiền não vì bệnh Scurvy như<br />
thế nào thì Hải quân Nhật Hoàng cũng khổ tâm vì bệnh phù thũng như<br />
thế ấy. Các sĩ quan quân y Nhật đã hấp thụ sở học Tây phương, không<br />
tài nào hiểu nổi cách trị liệu đơn giản. Đưa đường trắng, gạo bóng lên<br />
tàu thì phù thũng cũng lên theo. Thay vì trở lại ăn gạo không chà xát như<br />
dân quê. Hải quân Nhật Hoàng lại thích ăn uống giống Hải quân Anh và<br />
Đức quốc, đặc biệt là các món như thịt, sữa đặc có đường… được thêm<br />
vào các bữa ăn.<br />
Chỉ có những kẻ có đầu óc đế quốc và thuộc địa, những tay trùm lái<br />
buôn phục vụ cho kỹ thuật Âu Châu và khoa học gia đại tài Tây phương,<br />
mới nghĩ rằng bệnh phù thũng có thể trị liệu bằng khoa học hiện đại.<br />
Trước tiên bệnh phù thũng được xếp vào loại bệnh ở xứ nóng, người ta<br />
cố tìm vi trùng gây bệnh. Các pháp trị liệu lúc ấy gồm: ký ninh, arsenic,<br />
chích lấy máu, tắm nước lạnh, tắm hơi, tắm nắng, đấm bóp và mã tiền<br />
(Strychnine). Ở đảo Java (Nam Dương) vào thập niên 1980 quân đội<br />
75<br />
<br />
Đức, các nhà truyền giáo, đều ngủ trong mùng, và xịt thuốc có axit<br />
phenic-nhưng phù thũng cứ quấy nhiễu.<br />
Các y sĩ và khoa học gia, tốt nghiệp ở Đức hẳn hoi, được lệnh đến<br />
Java tìm cho ra phương pháp trị liệu: nhiều khoa học gia phải bỏ xác hay<br />
về quê nhà trên băng ca. Duy có một ông bác sĩ trẻ tên là Christian<br />
Eijkman. Trở lại đảo, tiếp tục công trình, ông làm việc một mình trong<br />
phòng nghiên cứu giữa đám rừng già, gần thủ đô Batavia. Ông lấy máu<br />
người bệnh phù thũng chích vô mấy con gà – chúng sống phây phây, rồi<br />
bất chợt ngày nọ, một con đi loạng choạng. Tia sáng hy vọng đã lóe ở<br />
cuối đường hầm chăng? Nhưng chẳng bao lâu tất cả gà kể cả mấy con<br />
không bị tiêm máu người bệnh, thảy đều có dấu hiệu mang bệnh. Thế là<br />
hy vọng tiêu tan. Sau đó tất cả gà lành bệnh một cách kỳ diệu, lúc y học<br />
tây phương chưa ra tay – Eijkman đặt nghi vấn…<br />
Trước kia gà ăn gạo lứt, loại rẻ tiền mà dân địa phương thường ăn.<br />
Rồi bỗng nhiên gạo này hết, gà được ăn gạo trắng – loại gạo chà xát mà<br />
bệnh nhân tây phương trong các bệnh viện ăn, cùng với đường trắng tinh<br />
chế, bánh mì trắng, bơ, mứt sệt và các món ngọt do mấy nhà truyền giáo<br />
và bọn đầu sọ thực dân đưa về từ mấy thuộc địa khác. Việc cho gà ăn<br />
món sang trọng (gạo trắng tinh) này chẳng bao lâu bị tố giác, nên gà<br />
phải trở lại ăn gạo lứt rẻ tiền.<br />
Nhờ đó, Eijkman rút được bài học quý giá: "dân Java không nói bí<br />
quyết cho quân đội chiếm đóng biết: nếu ai ăn gạo trắng và đường thì<br />
phải bị Beri Beri. Nếu muốn lành bệnh phải ăn gạo lứt. Điều này không<br />
xa lạ với người phương Đông. Họ xác nhận là mọi sự vật đều tuân theo<br />
luật công bằng tuyệt đối của thiên nhiên. Luật thiên nhiên chủ trương<br />
rằng mọi người phải ăn thực phẩm trọn vẹn, như ăn toàn thân cá, ăn tỏi<br />
tây (leek) với rể của nó, carot với dầu củ, thực vật mọc hoang dưới biển<br />
hay được trồng tỉa trên đất liền. Nhiều vị Hoàng Đế Nhật Bản khuyên<br />
dân chúng nên ăn gạo lứt".<br />
Bác sĩ trẻ ấy bèn để ý đến mấy nhà tù tân tiến, sạch sẽ, đang nhốt<br />
mấy người địa phương chống đối quân đội chiếm đóng. Tù nhân được<br />
cho ăn gạo trắng tinh giống như gạo dành cho bệnh viện. Kết quả: 3900<br />
tù nhân thì có 270 người bị phù thũng. Ở ngoài nhà tù dân địa phương<br />
sống trong nhà tranh thiếu điều kiện vệ sinh, theo đầu óc sát trùng của<br />
bọn thực dân Đức, thực phẩm chủ yếu của họ là gạo lứt, giã bằng cối gỗ.<br />
Trong số dân 1000 người, Eijkman không thấy ai bị phù thũng.<br />
Với thái độ rụt rè ông báo cáo (1893) "chứng viêm thần kinh bất<br />
thường như Beri Beri đã được trắc nghiệm nơi gà… không ai thèm để ý.<br />
Ông bèn quay về Âu Châu, đến năm 1901 bác sĩ C. Grinjs, một đồng<br />
76<br />
<br />
nghiệp đến thay ông, và cho phổ biến tài liệu về việc thí nghiệm bệnh<br />
phù thũng nơi vài giống chim và nơi con người.<br />
Ông cho biết nguyên do là tại cơ thể không hấp thụ được vài chất bổ<br />
dưỡng cần yếu. Hiện hữu trong lớp lứt của gạo, gạo chà trắng mất lớp<br />
lứt này.<br />
Năm 1907, hai công nhân xứ Na Uy, Holst và Froelich, làm cho gà<br />
và bồ câu bị chứng phù thũng. Chuột bạch là động vật có vú được chọn<br />
cho ăn gạo trắng để thử nghiệm. Chuột suy yếu, kết quả chẩn đoán cho<br />
biết nó bị thứ bệnh khá giống như Scurvy, không ngờ đó là tin giật gân<br />
cho khoa học Tây phương. Bài học kinh nghiệm này rất đơn giản: người<br />
Đông phương mộc mạc dùng món ăn chính là gạo lứt. Nhưng sự kiện<br />
này lại quá thô sơ đối với cộng đồng khoa học gia tây phương, lúc ấy<br />
đang say mê các thành quả hóa học, vì khoa này có triển vọng lý giải tận<br />
căn tất cả những bí ẩn của cuộc đời.<br />
Năm 1911, tại viện Lister ở Luân Đôn, một chuyên gia hóa chất<br />
người Ba Lan, bác sĩ Casmir Funk tiếp nối công cuộc thí nghiệm của<br />
Eijkman về gà và gạo. Suốt bốn tháng ông xay xát 836 cân Anh gạo lứt<br />
để lấy ra 170 grams vỏ lứt và chế ra một dung dịch, rồi thử đem một liều<br />
lượng rất nhỏ cho một con bồ câu bị bại xuội (vì Beri Beri) uống, vài giờ<br />
sau bồ câu phục hồi sinh lực. Năm 1912 Funk đem phổ biến học thuyết<br />
"cấp tiến" này, ông thấy có một chất bổ dưỡng trong gạo lứt bị mất đi vì<br />
chà xát.<br />
Goethe có nói: "khi có một vấn đề không thấu suốt được, người ta<br />
đặt tên mới cho nó". Casmir Funk cũng gắng tìm trong các từ ngữ Hy<br />
Lạp hay La Mã, để tổ chức lễ đặt tên cho một chất liệu hàm chứa sinh<br />
lực của trời đất. Chất này nằm trong lớp lứt của gạo nguyên vẹn không<br />
bị chà trắng. Ông chọn một từ ngữ Latin biểu tượng đời sống: "Vita và<br />
phối hợp với từ ngữ amine tức là những axit amino trong nguyên sinh<br />
chất của tế bào để ráp thành chữ Vitamin, rồi đến chữ Anti Beri Beri<br />
vitamin (sinh tố trị bệnh Beri Beri). Nếu bác sĩ Funk còn vướng chấp<br />
truyền thông Anglo Saxon là lấy tên mình đặt cho thành quả phát minh<br />
của mình, như là tên bác sĩ gắn liền với tên bệnh chứng do ông ấy tìm ra,<br />
thì Funkies (chất bẩn của kẻ bần tiện) để cho cái thế giới đảo điên này<br />
thêm điên đảo.<br />
Giai đoạn tiến bộ kế tiếp được nổi bật ở Đại học Wisconsin vào năm<br />
1912, các nhà hóa học Đức tìm ra các thức ăn quân bình cho cơ thể gồm<br />
các chất proteins, carbohydrates, chất béo, muối và nước. Bà Mary<br />
Shelley đã phản ảnh tính chất khoa học của thời đại này qua một nhân<br />
vật trong truyện là bác sĩ Frankenstein. Ngoài đời, bác sĩ Frankenstein là<br />
anh em cùng huyết thống với Nam Tước Liebig, một mẫu người siêu<br />
77<br />
<br />