intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Gia sư

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

39
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mẹ bảo thầy gia sư rất giỏi, nên khoản tiếng Pháp mà tôi sẽ phải học như một môn ngoại ngữ bắt buộc khi học trung học ở nước ngoài làm mẹ bớt lo hơn. Tuy thế, thầy gia sư dạy được ba tuần thì nghỉ. Đương nhiên không phải vì tôi là đứa chậm hiểu hay ngang bướng, cũng không phải vì thầy dạy không tốt, trái lại kiến thức tôi thu được rất nhiều. Ngoài giỏi tiếng Pháp, thầy còn giỏi cả các môn tự nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn hỏi thầy về mấy bài toán, nói chuyện...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Gia sư

  1. Gia sư Mẹ bảo thầy gia sư rất giỏi, nên khoản tiếng Pháp mà tôi sẽ phải học như một môn ngoại ngữ bắt buộc khi học trung học ở nước ngoài làm mẹ bớt lo hơn. Tuy thế, thầy gia sư dạy được ba tuần thì nghỉ. Đương nhiên không phải vì tôi là đứa chậm hiểu hay ngang bướng, cũng không phải vì thầy dạy không tốt, trái lại kiến thức tôi thu được rất nhiều. Ngoài giỏi tiếng Pháp, thầy còn giỏi cả các môn tự nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn hỏi thầy về mấy bài toán, nói chuyện với thầy còn thú vị hơn nhiều. - Này Mi Cong, có lẽ tuần sau tôi xin bố mẹ em được nghỉ dạy. Đang cắn dở miếng táo trong lúc giải lao, tôi khựng lại. - Sao thế thầy? Thầy trò mình kết hợp ăn ý lắm mà, hay tại.. tại lương… - Tôi lấp lửng. - Không, em đừng hiểu lầm. Tôi không muốn đi dạy nữa. Tôi còn nhiều việc phải làm quá, không tiện nói với em và ba mẹ. Đó là lý do của thầy đấy. Mẹ có vẻ lấy làm tiếc, còn tôi chỉ buồn có tí tẹo bởi sau đó mẹ không mời thêm ai dạy nữa. Hơn một tuần nay tôi bận rộn với những kế hoạch đi chơi, buổi tiệc chia tay một vài đứa bạn để lên đường đi sớm hơn dự định. Cũng tới lúc tôi là chủ của những vụ như thế này.
  2. oOo - Cưng ơi, đi bar không? - Hử - Tôi chui khỏi chăn vì lời rủ rê bất ngờ của con bạn thân. - Tụi mình lớn rồi, bố mẹ không cấm mãi được. - Ừ, đi thì đi. Sau mấy giây lưỡng lự tôi đồng ý, chuyện này khiến tôi tỉnh hẳn ngủ và nhảy khỏi giường, miệng hát khe khẽ, nghĩ tính mặc gì cho buổi tối hôm nay. Nói thật, tôi chưa bao giờ đi bar, có lẽ vì không hợp những nơi quá ồn ào, nhưng đôi lúc tôi muốn thử đi một lần. Trong khi đám bạn vui đùa hào hứng, tôi ngồi một góc khuất, gọi một ly cocktail vị dìu dịu, nó làm tôi dễ chịu hơn một chút trước không khí ồn ào của bar. Linh tới kéo tôi hòa vào đám đông, tôi ngượng ngùng nhìn tụi bạn. Mười hai giờ kém tụi tôi ra khỏi bar. Mẹ gọi ghê quá cộng với nhạc làm tôi thấy mệt nên tụi bạn cũng chiều theo về sớm. Tôi đứng trước cửa bar chờ Linh lấy xe, vừa hay lúc đó đổi ca trực của bảo vệ. Tôi giật mình khi nghe thấy một giọng nói quen. - Ơ… thầy. Tôi sững người, buột miệng nói theo phản xạ. Bóng người quay lại phía tôi, đúng là thầy rồi, tôi vui mừng chạy lại: - Thầy, thầy làm ở đây ạ? Tôi hồn nhiên hỏi thầy, thầy nhìn tôi bất ngờ. Linh gọi lên xe, tôi vẫy tay chào thầy, tự dưng trong tôi có cảm giác lạ, có lẽ nếu như tôi hỏi gì thêm sẽ rất vô duyên và có lẽ làm thầy khó xử. Chiếc Vespa phóng vút qua thầy, tôi ngoảnh lại và có một cảm giác như là tôi đang đứng giữa hai thế giới - một của tôi và một của thầy vậy! oOo
  3. Một ngày chủ nhật hiếm hoi tôi ở nhà và mẹ rủ đi mua đồ. Trung tâm mua sắm khá đông người, mẹ hào hứng gọi điện chờ mấy bác trong cơ quan, tôi đứng di chân xuống nền vỉa hè, nghĩ tới buổi tối bất ngờ gặp thầy. Thật kỳ lạ, thầy nói có nhiều việc phải làm nhưng lại đi xin làm bảo vệ ở bar? Tôi miên man suy nghĩ thì bất chợt trời mưa. Mưa cuối hè mang chút gì đó hơi se se, lành lạnh của thu, tôi thích thú ngẩng lên nhìn những hạt mưa rơi lên má mình, tình cờ lúc đó, một bóng người nhỏ bé trên công trường cạnh trung tâm mua sắm làm tôi chú ý. Bóng người di chuyển liên tục, mang vác những thứ khiến tôi không tin nổi người ấy có đủ sức để làm! Mưa mỗi lúc một nặng hạt, mẹ vội kéo tôi vào sảnh khu trung tâm, tôi cố ngoảnh lại nhìn, chiếc bóng bất ngờ ngã khụy xuống! Lấy cớ máy hết pin, tôi mượn máy điện thoại của mẹ vờ gọi cho Linh, kỳ thực tôi sốt ruột tìm số của thầy, tìm khắp danh bạ tới hai lần nhưng không thấy, có lẽ mẹ đã xóa đi rồi, tôi buồn thiu đi theo mẹ vào trong. Hơn một tuần trôi qua, vài lần đi bar với lũ bạn nhưng không gặp lại thầy. Điều đó càng làm tôi tò mò và lo lắng, nhất là nghĩ tới lúc bóng người ấy khụy ngã. oOo Lang thang một mình giữa phố, nhìn quán cà phê ven đường tôi chợt nhớ tới có lần thầy gia sư bảo thích uống đen đá. - Cho một đen đá! Tôi giơ tay gọi phục vụ khi chọn được một chỗ ngồi ấm cúng. Tôi thích thú hướng ra phía đường, đưa chiếc máy ảnh bấm vài kiểu. - Đen đá? Người phục vụ hỏi lại tôi vẻ bất ngờ. - Vâng, đen đá! - tôi nói chắc nịch, giọng hơi khó chịu. - Vâng, bạn chờ một lát! Tôi ngoảnh lại, bàng hoàng nhìn thầy. Thầy đưa tay lên miệng khẽ suỵt một tiếng.
  4. - Quán đông quá, lúc khác nói chuyện nhé! - thầy vội bước đi, tôi không kịp phản ứng gì. Nhìn thầy chạy phục vụ hết bàn này tới bàn khác, tôi không nghĩ là mình có thể gặp lại thầy trong hoàn cảnh này. Điện thoại rung, mẹ gọi về có chuyện gấp. Tôi viết vội lời nhắn hẹn hôm sau chắc chắn sẽ tìm gặp thầy lên tờ giấy ăn rồi đeo cặp ra về. Visa trục trặc nên phải ba ngày sau tôi mới có thời gian tới quán tìm thầy. Tôi gặp anh quản lý sau khi nhìn mãi không thấy thầy đâu. - Anh ơi, làm ơn cho em gặp anh Bình được không ạ! - Bình, cậu sinh viên trường ngoại ngữ phải không? - Dạ, đúng rồi ạ - Tôi vui mừng gật đầu mấy cái liền. - Bình nghỉ làm ở quán hai hôm nay rồi. Nó bảo nếu có một cô gái mi cong tới tìm thì đưa cho cái này, tôi thấy mi em cong vút, chắc là phải rồi. Tôi đỏ mặt nhận từ tay anh quản lý một mảnh giấy nho nhỏ. “Mi Cong, chắc là em ngạc nhiên lắm? Hay thật, đi đâu chúng ta cũng đụng nhau, có lẽ đây là duyên số của thầy trò ta. Tôi thôi việc ở đây không phải vì không muốn gặp em mà vì tôi muốn có những trải nghiệm mới hơn. Tôi không muốn cuộc sống của tôi là một màu sắc đơn điệu, em hiểu ý tôi không? Hãy sống tốt nhé, tôi rất vui vì được làm thầy của em”. Tự dưng tôi khóc, không kìm lại được, không hiểu vì sao. Điều này khiến anh quản lý sợ xanh mặt. Đọc mẩu giấy thầy viết, tôi quyết định từ bỏ ý định hỏi địa chỉ thầy. Cứ để như thế này, một cách tự nhiên vì cuộc sống không là một màu đơn điệu, như vậy sẽ tốt hơn, chẳng phải thầy cũng vừa mới dạy tôi như thế sao! Vậy là tôi nín khóc, anh quản lý nhìn tôi như thể tôi kỳ lạ lắm! Anh ấy đãi tôi một cốc nâu đá, tôi ngồi uống từng tí một, nhìn ngắm đường phố và mỉm cười một mình. oOo
  5. Đống đồ ngày một nhiều trong phòng tôi là kết quả của mỗi hôm mẹ tha về một ít. Cả buổi hôm nay mẹ lo đóng gói chúng lại thật vất vả. Tôi không dám động vào bất cứ cái nào, đơn giản vì tôi vụng, thêm vướng chân tay thôi. Thay vì cả ngày nằm giường nhìn mẹ sắp xếp đồ, tôi chạy xuống nhà, lấy chân đạp mạnh chân chống xe đạp điện của đứa em và ra khỏi nhà. Tôi để chiếc xe thong thả bon bon trên đường, đi lòng vòng không chủ đích. Được một đoạn thì điện nạp hết. Vừa hay lúc đó trong đầu tôi nảy ra ý định. Thay vì đạp trên một con đường lớn và quen thuộc, tôi chuyển hướng đạp trong những con phố nhỏ, luồn lách trong các khu dân cư đông đúc. Chiếc xe chạy rất êm thì khựng lại, tôi nhảy xuống xe, thì ra xích bị tuột. Xui quá đi! Đầu giờ chiều, mọi thứ như im lìm giữa con phố nhỏ. Dắt xe đi một lúc mà chưa thấy tiệm sửa xe nào, quệt vội mồ hôi trên trán, tôi bắt đầu mất bình tĩnh, định rút điện thoại gọi đứa bạn tới đón thì bất ngờ một tiệm sửa xe hiện ra trước mắt. Nói là tiệm thì hơi quá vì chỉ có một cái hòm đựng đồ, chiếc bơm đã cũ kỹ đặt bên cạnh. Một đống ốc vít chỏng chơ trên vỉa hè, một dáng người gầy guộc đang cặm cụi chà chiếc bàn chải lên một chiếc săm xe đã cũ. Tôi hớn hở dắt chiếc xe lại. - Anh ơi, sửa giùm em chiếc xe, bị tuột xích và lốp xe non hơi quá! Người lạ ngẩng lên, nụ cười hớn hở của tôi tắt lụi, không thể tin người trước mặt tôi là thầy gia sư! Tôi ngồi chống cằm nhìn thầy tháo từng ốc vít của hộp xích rồi bắt đầu lắp xích chiếc xe lại. - Thầy là người kỳ lạ nhất mà em từng gặp đấy. Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy gia sư cũ, nói về chuyện “bức xúc ” từ bấy lâu trong lúc thầy vẫn luôn tay làm việc. Thầy giả bộ lườm lườm không vừa ý. - Bao giờ mới bỏ cách xưng hô kỳ cục này hở Mi Cong! - Chừng nào thầy còn gọi em bằng cái tên củ chuối đấy. Hơn nữa em thích xưng như vậy.
  6. Thầy mỉm cười trước sự láu lỉnh của tôi. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán thầy.Tôi nhìn xung quanh, hớn hở vớ lấy chiếc quạt nan cũ kỹ quạt mạnh cho thầy mát. Thầy ngừng làm, ngạc nhiên nhìn tôi, tôi rụt rè hỏi. - Sao thầy nghỉ làm bảo vệ ở bar hả thầy? Thầy không nói gì chỉ cặm cụi làm. Tôi gãi tai, ngó lơ đi chỗ khác. - Cuộc sống còn những màu sắc khác nữa, Mi Cong có công nhận thế không? Tôi giật mình, ngoảnh lại nhìn thầy. Thầy đang cười rất tươi chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi lí nhí: - Vâng. Thế còn chuyện làm thợ hồ thì sao ạ? Tôi buột miệng hỏi, nhưng không ngờ thầy trả lời: - Sau khi nghỉ gia sư, tôi xin làm bảo vệ ở bar được chừng hơn một tuần thì nghỉ.Thợ hồ là công việc tiếp theo tôi muốn thử, đúng là không phải muốn làm là làm được, tới ngày thứ sáu thì tôi nằm bẹp gí ở nhà vì quá sức. Mà này sao em biết tôi làm thợ hồ? - Thầy chả bảo chúng ta hay đụng nhau còn gì! - tôi cười nhìn thầy, thầy cũng cười rồi tiếp câu chuyện. - Có lẽ làm phục vụ quán cà phê là công việc tôi làm lâu nhất. Nghề sửa xe cũng vô tình. Ông chú bị ốm, không muốn mất khách nên nhờ tôi duy trì tới khi chú khỏe lại. - Chà - tôi thốt lên đầy nể phục. - Mi Cong này. Nhờ mấy công việc làm hè này mà tiền kiếm được cũng đủ cho tôi học một khóa tiếng Anh nâng cao đấy. - Hay thế! - Tôi nhảy cẫng lên. Thầy cúi mặt. Lần đầu tôi thấy thầy đỏ mặt. Bỗng nghĩ tới chuyến đi xa sắp tới, tôi chùng xuống, có lẽ vì từ trước tới giờ thế giới của tôi chỉ là một màu hồng, yên bình. - Mi Cong, xe của em chạy được rồi đấy.
  7. Tôi giật mình, nhận lại chiếc xe. - Thầy ơi, chụp với em một kiểu nhé! Tôi giơ chiếc máy ảnh ra, bất ngờ đề nghị. Thầy đan tay vào nhau lưỡng lự. Nhìn những vết dầu mỡ trên tay thầy, không một chút ngần ngại tôi vội nắm lấy bàn tay thầy kéo lại dù thầy còn chưa nói đồng ý. Tạm biệt thầy, tôi thong dong chạy xe về nhà. Thế giới của thầy sinh động quá, nhưng có vẻ thầy tôi không biết rằng cuộc sống của tôi cũng thêm màu sắc từ khi biết thầy!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2