Chương 20<br />
Công cụ<br />
Ngày tọa đàm phụ đạo tâm lý rất nhanh được xác định, chủ đề là ứng dụng can<br />
thiệp nguy cơ tâm lý trong thực tiễn cảnh sát. Đơn vị vốn đảm nhận tọa đàm là<br />
cục cảnh sát C thị, sau khi thông báo phát xuống các phân cục, yêu cầu các phân<br />
cục phái đại diện tham gia tọa đàm. Các phân cục đều hưởng ứng mãnh liệt<br />
khiến thị cục chuẩn bị không kịp, nhân số yêu cầu dự thính tọa đàm vượt xa kế<br />
hoạch ban đầu, cuối cùng phải đem địa điểm tọa đàm từ phòng hội nghị thị cục<br />
chuyển tới hội trường nhỏ của sở cảnh sát. <br />
Kỳ thật điều này cũng khó trách, ở thời bình, nghề nghiệp công tác có hệ số nguy<br />
hiểm cao nhất, áp lực nhất e rằng chính là cảnh sát. Mỗi ngày đối mặt với tử<br />
vong, sự cố và phần tử phạm tội giảo hoạt, thời gian dài, tâm tính của cảnh sát<br />
khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng. Nhất là những cảnh sát trẻ không lâu sau khi vào<br />
nghề, thời điểm chấp hành nhiệm vụ mỗi lần nổ súng thần kinh đều căng thẳng<br />
hơn vài ngày sau đó. Có vài nhân viên cảnh vụ ham rượu, ham đánh bạc, kỳ thật<br />
là một loại tiêu khiểu bất đắc dĩ sa vào để giải tỏa áp lực tâm lý. Cho nên tọa đàm<br />
này dẫn tới hứng thù của rất nhiều cảnh sát. <br />
Chiều thứ tư, trong hội trường nhỏ sở cảnh sát không còn chỗ ngồi, trên hành<br />
lang cũng đầy ấp người. Sở cảnh sát và lãnh đạo thị cục ngồi ở dãy đầu, sau đó<br />
là thành viên của phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội. Lỗ Húc vốn cùng đồng<br />
nghiệp của thị cục ngồi chung một chỗ, sau đó dưới sự an bài của lãnh đạo sở<br />
cảnh sát, cũng ngồi ở dãy trước. <br />
13h30, Dương Cẩm Trình quần áo tây trang màu đen bắt đầu buổi tọa đàm của<br />
hắn. Sau lời mở đầu đơn giản, hắn liền trực tiếp thiết nhập chính đề, trước nói<br />
đến từ quy chế can thiệp nguy cơ tâm lý của cảnh sát các quốc gia phương Tây,<br />
so sánh với sự thật tâm lý cảnh sát bị xem nhẹ hiện nay của nước ta, vạch ra<br />
luận điểm bảo trì tâm tính tốt đẹp của nhân viên cảnh vụ và nâng cao trình độ<br />
trang bị quan trọng ngang nhau. Nhìn ra được, Dương Cẩm trình đối với lần tọa<br />
đàm này dày công chuẩn bị, nội dung tọa đàm nói có sách mách có chứng,<br />
phương thức biểu đạt nội dung sâu sắc lời lẽ dễ hiểu, khiến đám cảnh sát kiến<br />
thức tâm lý học tương đối yếu nghe không chút khó khăn nào. <br />
Bởi vì thời gian có hạn, Dương Cẩm Trình chú trọng giải thích đặc thù và biện<br />
pháp can thiệp của chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD). Nói một<br />
cách công bằng, chọn luận đề này phi thường thích hợp, bởi vì cảnh sát mỗi ngày<br />
đều có thể gặp phải đủ loại sự kiện ác tính đột phát, cho nên, tỷ lệ dẫn phát<br />
chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương cũng cao hơn nhiều so với bình<br />
thường. Có lẽ chính vì nguyên nhân này, luận đề khiến cho người tham dự hội<br />
<br />
nghị nhất tề chú ý, thời điểm Dương Cẩm Trình chậm rãi nói, thính giả toàn hội<br />
trường đều nín thở ngưng thần, lặng ngắt như tờ. <br />
Phương Mộc lại cảm thấy khó chịu, vài lần lén nghiêng đầu quan sát sắc mặt Lỗ<br />
Húc. Trong tay gã không biết từ khi nào đã có một bó hoa, chắc là trong cục sắp<br />
xếp gã sau khi tọa đàm kết thúc lên sân khấu tặng hoa. Cùng biểu hiện liên tiếp<br />
gật đầu hoặc hiểu ý mỉm cười của những người khác, trên mặt Lỗ Húc cơ bản<br />
không có biểu cảm gì, chỉ tránh phía sau những đóa hoa tươi kia, không nhúc<br />
nhích mà nhìn chằm chằm Dương Cẩm Trình vẻ mặt hào hứng trên sân khấu. <br />
Dương Cẩm Trình cuối cùng bắt đầu dùng ca bệnh để thuyết minh vấn đề, đây<br />
hoàn toàn là mối lo lớn nhất của Phương Mộc, một màn không muốn nhìn thấy<br />
nhất. <br />
“Chúng ta có một vị cảnh sát — Ở đây tôi không tiện công bố tên của cậu ấy, tạm<br />
thời gọi cậu ấy là X nhé. X trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, đã gặp phải một<br />
tai nạn xe bất ngờ… …” <br />
Phương Mộc cảm thấy mình không thể tiếp tục nghe thêm, cũng không nhẫn nại<br />
nhìn biểu tình của Lỗ Húc nữa, đứng dậy dọc theo hành lang đông nghịt chuồn ra<br />
khỏi hội trường. <br />
Xế chiều hôm nay dương quang không tồi, rồi lại có chút ấm áp, nếu không phải<br />
khắp nơi trong viện là lá rụng, sẽ khiến người ta sản sinh ra lỗi giác đang là mùa<br />
xuân. Phương Mộc tựa vào trên một thanh xà đơn trong sân, lấy ra gói thuốc một<br />
điếu tiếp một điếu mà hút. <br />
Làm một gã nhân viên nghiên cứu khoa học, để trình bày quan điểm, lấy trường<br />
hợp chân thật đến thuyết minh vấn đề không có gì đáng trách. Thế nhưng lấy một<br />
người mà mọi người đều quen thuộc như vậy để làm ví dụ, khiến Phương Mộc<br />
cảm thấy có chút không vui. Dương Cẩm Trình cố ý giấu tên Lỗ Húc, nhưng dù<br />
sao chuyện này phát sinh gần đây, người tham dự hội nghị không có khả năng<br />
không biết người bệnh trong trường hợp này chính là Lỗ Húc, huống chi danh<br />
hiệu của người bệnh “X” chính là chữ cái đầu của phiên âm chữ “Húc” (Húc phiên<br />
âm pinyin là “xù”). Nghĩ đến Dương Cẩm Trình muốn ở trên sân khấu đề cập đến<br />
rối loạn cương dương của Lỗ Húc, ngay cả Phương Mộc cũng cảm thấy vô cùng<br />
xấu hổ. <br />
Nhớ tới khi Lỗ Húc tiến hành trị liệu tâm lý kịch, Dương Cẩm Trình từng đem<br />
mình xem như một đạo cụ đơn giản, hảo cảm của Phương Mộc đối với hắn từng<br />
chút rơi xuống. Nhưng nghĩ đến ảnh hưởng quan trọng của Dương Cẩm Trình<br />
trong toàn bộ quá trình trị liệu cho Lỗ Húc, Phương Mộc lại phải tự an ủi mình: Có<br />
lẽ tác phong của hắn chính là như vậy; Có lẽ tiến sĩ Dương là một người xem<br />
nghiên cứu khoa học cao hơn hết thảy; Có lẽ hắn cảm thấy Lỗ Húc nên có đủ<br />
<br />
dũng khí lần nữa đối mặt với chuyện này… … <br />
Chẳng qua, lấy tư cách của một nhà tâm lý học, nếu đối với việc người bệnh có<br />
khả năng tạo thành cảm xúc xấu mà lãnh đạm như vậy, hắn sao có thể hoàn toàn<br />
chữa khỏi cho người bệnh đây? <br />
Phương Mộc ẩn ẩn cảm thấy, Dương Cẩm Trình làm như vậy, hoàn toàn là vì hắn<br />
đang ở trong một nơi được vạn người chú mục. <br />
Quên đi, nếu như có thể khiến nhiều nhân viên cảnh vụ từ nay về sau thoát khỏi<br />
bệnh tâm lý, giảm bớt áp lực tinh thần, như vậy, nỗi xấu hổ của Lỗ Húc, sự khó<br />
chịu của mình, có lẽ đều nhỏ nhặt không đáng kể. <br />
Thời điểm Phương Mộc trở lại hội trường, vừa đúng lúc kết thúc tọa đàm, toàn<br />
thể mọi người tham dự hội nghị đứng dậy, hướng Dương Cẩm Trình trên sân<br />
khấu đáp lại bằng những tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngừng. Dương Cẩm Trình<br />
bước khỏi bục giảng, hướng thính giả dưới sân khấu hơi cúi đầu, vẫy tay thăm<br />
hỏi. Lúc này, Lỗ Húc vẻ mặt tươi cười cứng nhắc ôm hoa tươi trong tay, từ bậc<br />
thang cạnh sườn sân khấu bước lên, đi đến trước mặt Dương Cẩm Trình nghiêm<br />
chào, rồi đem hoa tươi đặt vào trong tay Dương Cẩm Trình. <br />
Dương Cẩm Trình một tay nắm trên vai Lỗ Húc, dưới đài một mảnh đèn loang<br />
loáng lóe lên… … <br />
Sau khi tan họp, Phương Mộc về văn phòng trước. Qua một giờ, Biên Bình toàn<br />
bộ hành trình vừa rồi đều cùng đi với Dương Cẩm Trình mới vừa trở về. <br />
Biên Bình cũng là vẻ mặt uể oải, mày nhíu lại, cùng Phương Mộc đơn giản chào<br />
hỏi, an vị trước bàn làm việc yên lặng hút thuốc. <br />
Hút xong một điếu, Biên Bình ngẩng đầu, vừa vặn gặp phải tầm mắt của Phương<br />
Mộc. Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều thoáng cười khổ, trong lòng cũng minh<br />
bạch đối phương đang suy nghĩ gì. <br />
“Tiến sĩ Dương làm như vậy… …” Biên Bình thoáng châm chước từ ngữ, “… …<br />
Quả thật có chút không thích hợp lắm.” <br />
“Đâu chỉ là không thích hợp lắm!” Phương Mộc rốt cuộc đem những lời bị đè nén<br />
trong lòng nói ra, “Hắn một chút cũng không suy nghĩ đến cảm thụ của Lỗ Húc!” <br />
“Quên đi.” Biên Bình khoát tay chặn lại, một bộ khẩu khí nhân nhượng cho khỏi<br />
phiền, “Hắn đại khái là rất chú ý đến chuyên môn của mình. Dù sao hắn đối với<br />
việc trị liệu của Lỗ Húc rất thành công.” <br />
<br />
Phương Mộc cũng không lòng dạ nào tranh chấp thêm nữa, đổi một đề tài khác:<br />
“Các lãnh đạo đều trở về?” <br />
“Đã trở về.” Biên Bình nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp tan tầm rồi, cậu cũng sớm trở<br />
về đi.” <br />
Phương Mộc xuống lầu quay về ký túc xá, lúc đi ngang qua sân, trông thấy một<br />
người lẻ loi tựa vào trên xà đơn. Là Lỗ Húc. <br />
Phương Mộc nghĩ nghĩ, nhấc chân đi tới. Lỗ Húc cũng nhìn thấy Phương Mộc,<br />
hướng cậu cười cười, đứng thẳng người. <br />
“Còn chưa về?” <br />
“Ừ. Ban nãy vừa tạm biệt tiến sĩ Dương.” Lỗ Húc hướng cổng chính nhìn sang,<br />
“Các đồng nghiệp lái xe về trước.” <br />
“A, tôi tiễn cậu về nhé.” <br />
“Không cần không cần.” Lỗ Húc liên tục khoát tay, “Tôi tự bắt xe trở về là được.” <br />
“Không sao, dù gì tôi cũng phải ra ngoài.” Phương Mộc tung một câu nói dối. <br />
“Vậy… …Được rồi.” Lỗ Húc do dự một chút, gật đầu, “Cám ơn.” <br />
Ngồi trong xe, Lỗ Húc mãi không nói gì. Gã cởi bỏ nút áo của bộ đồng phục xuân<br />
thu, cà vạt cũng nới lỏng ra, cả người tựa lưng vào ghế, bộ dáng chán chường<br />
không chịu nổi. <br />
Phương Mộc chú ý tới đầu ngón tay của gã luôn vặn xoắn một viên giấy nhỏ đã<br />
biến thành màu đen. <br />
“Đó là cái gì?” <br />
“Haha.” Lỗ Húc nhẹ nhàng cười cười, “Một lão đại ca của phân cục thần bí hề hề<br />
kín đáo đưa cho tôi, nghe nói là bài thuốc tráng dương gia truyền.” <br />
Gã quay cửa kính xe xuống, đem viên giấy kia dùng sức ném ra ngoài, “Thật đem<br />
tôi trở thành phế vật mà.” <br />
Phương Mộc có chút xấu hổ, không biết nên làm sao an ủi gã, nghẹn nửa ngày<br />
không đầu không đuôi nói một câu: “Không phải.” <br />
Lỗ Húc không đáp lời, như cũ nhìn chằm chằm mặt đường phía trước đến xuất<br />
<br />
thần. Chạy đến một con đường nhỏ, Lỗ Húc đột nhiên mở miệng hỏi: “Phương<br />
Mộc, cậu ăn cơm chưa?” <br />
“Chưa.” Phương Mộc giảm tốc độ xe, “Thế nào?” <br />
“Tôi mời cậu uống rượu nhé.” <br />
“Bây giờ?” Phương Mộc nhìn đồng phục trên người Lỗ Húc, “Hôm nào đi. Cậu<br />
mặc đồng phục uống rượu, sẽ rước lấy phiền toái.” <br />
“Không sao.” Lỗ Húc đem nón đại diêm (nón cảnh sát, diêm là vành nón) tháo<br />
xuống, rồi thuần thục cởi áo, tháo cà vạt, toàn bộ ném trên ghế phía sau, “Thế<br />
nào không phải OK rồi sao?” <br />
“Chết tiệt, cậu không sợ đông lạnh hả?” Phương Mộc quét một vòng trong xe, “Tớ<br />
ở đây không có quần áo cho cậu mặc a.” <br />
“Đừng ngại.” Lỗ Húc vẻ mặt hưng phấn chỉa chỉa một hiệu ăn nhỏ ven đường,<br />
“Cứ đi đến đó đi.” <br />
Mặc dù bỏ đi áo trang trí dấu hiệu cảnh vụ, thế nhưng áo sơ mi màu lam nhạt và<br />
quần dài xanh đậm kia vẫn lộ ra một cỗ vị đạo của trang bị tiêu chuẩn, lại càng<br />
không cần nói đến cảnh huy trên đầu dây nịt ngân quang lòe lòe. Lỗ Húc sải<br />
bước đi vào hiệu ăn nhỏ, Phương Mộc thấp tha thấp thỏm đi theo phía sau. <br />
Thời điểm gọi món, Lỗ Húc muốn một hơi 10 chai bia, sau đó mới chọn vài món<br />
nhắm, tựa hồ uống rượu mới là mục đích, ăn cơm chỉ là thứ yếu. <br />
Sau khi uống một ly bia, Phương Mộc liền lấy lý do phải lái xe từ chối uống tiếp,<br />
Lỗ Húc trừng mắt: “Uống ít như vậy? Không được!” <br />
“Tôi còn phải lái xe… …” <br />
“Không sao.” Lỗ Húc đẩy tay Phương Mộc, đem hai chai bia mở ra rót trước mặt<br />
cậu, “Không tiêu diệt hết cậu đừng mong đi.” <br />
Dáng điệu của Lỗ Húc rất dọa người, kỳ thật tửu lượng rất bình thường. Hai chai<br />
bia lót bụng, đầu lưỡi đã bắt đầu phát cứng. Phương Mộc hiểu gã khổ sở, nghĩ<br />
thầm cùng lắm đem xe ném ở đây, bắt xe trở về, cũng dứt khoát uống cùng gã. <br />
Sau khi nói đông nói tây tán gẫu một trận, đề tài không thể không trở lại buổi tọa<br />
đàm xế chiều hôm nay. <br />
“Khụ, tọa đàm làm không tồi!” Vẻ mặt đỏ bừng Lỗ Húc đem một hạt đậu phộng<br />
<br />