intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Góc đường

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

75
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

- Ba vừa ăn rồi mà. - Từ sáng tới giờ ba đã ăn gì đâu. Ba biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Ba giờ chiều rồi đấy. Khổ thật, lẫn quá cơ. Chưa ăn lại bảo ăn rồi. Ăn rồi lại bảo chưa ăn. - Ừ thì ba ăn. Nhưng mà con phải lấy cho ba cái khăn màu xám, ba quàng cho đỡ lạnh đã. - Trời, mình đang ở Sài Gòn, nóng 33 độ đấy. - Mình về Sài Gòn rồi à? - Về Sài Gòn rồi. - Con không lấy chồng Tây đấy chứ?...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Góc đường

  1. Góc đường - Ba vừa ăn rồi mà. - Từ sáng tới giờ ba đã ăn gì đâu. Ba biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Ba giờ chiều rồi đấy. Khổ thật, lẫn quá cơ. Chưa ăn lại bảo ăn rồi. Ăn rồi lại bảo chưa ăn. - Ừ thì ba ăn. Nhưng mà con phải lấy cho ba cái khăn màu xám, ba quàng cho đỡ lạnh đã. - Trời, mình đang ở Sài Gòn, nóng 33 độ đấy. - Mình về Sài Gòn rồi à? - Về Sài Gòn rồi. - Con không lấy chồng Tây đấy chứ? - Con lấy chồng Việt. Thôi, bây giờ ba ăn cơm đi nhé. - Ừ. Hay ba đợi mẹ về, ăn cùng cho vui. - Mẹ mất lâu rồi. - Ừ, mất lâu rồi. Thế bây giờ ba đã bảy mươi tuổi chưa? - Ba tám hai. - Tám hai? Sao lâu đến bảy mươi thế? - Qua tuổi bảy mươi mười hai năm rồi. - Ừ. Nhưng sao ba chưa đi uống cà phê cùng cô ấy nhỉ? - Cô nào hả ba? - Cô tặng ba cái khăn quàng màu xám ấy. Ba hẹn cô ấy, có dịp gặp nhau ở Sài Gòn sẽ uống cà phê. Cô ấy chưa bao giờ biết Sài Gòn... Bất giác ông thở dài. Ngày ấy, cái ngày mà ông hẹn cô đã hơn ba mươi năm rồi. - Thôi mà. Ăn đi rồi con lấy khăn quàng xám cho.
  2. - Ừ, lấy luôn cả tiền cho ba nữa. Lấy hết ra đây, cho ba xem. Hay là lấy luôn cả vận đơn nữa - ông năn nỉ con gái - À, con vẫn điều hành công ty ba để lại đấy chứ? - Ba ăn đi rồi con lấy cả khăn, cả tiền cho ba. Cả vận đơn nữa. Lấy hết. - Ừ, ba ăn. Tiền của ba là năm triệu đô đấy nhé. Lấy ra đây để ba trả cho khách hàng. - Khách hàng của ba nghỉ làm hết rồi. Lẫn mọi thứ nhưng tiền bạc không bao giờ lẫn. Người con gái vừa trả lời vừa tủm tỉm cười. - Mang hết vận đơn ra đây nhé. Người cha nói với theo cô con gái đang quày quả bước lên cầu thang. Năm triệu đô. Sự nghiệp kinh doanh của ta kể ra cũng không đến nỗi. Một phần số tiền đó, có thể cho ta làm phép thử như vị tỉ phú trong phim “Lời đề nghị khiếm nhã”. Ta có thích một cô nàng biên tập viên truyền hình xinh đẹp, sao hồi đó không thử một lời đề nghị nhỉ? Hơi ác đấy. Nhưng thú vị. Một đêm với cô vợ nóng bỏng? Nàng hay chồng nàng là kẻ bị lung lạc đầu tiên? Đó không phải là sự mua bán tầm thường, đó là một thương vụ đặc biệt mà bất cứ người đàn ông nào cũng mơ ước. Một triệu đô để biết được diễn biến tâm lý người lương thiện trước cám dỗ của đồng tiền, để biết được sức mạnh của nó phá hủy đạo đức cỡ nào? * Người con gái bước xuống cầu thang, trong tay cầm chiếc khăn furla màu xám đã bạc màu và một xấp tiền năm trăm ngàn mới cứng. - Khăn của ba đây. Năm triệu đô nữa, vận đơn thì cháu nó đang tìm cho ông. Thôi, bây giờ ba ăn cơm đi. Nguội hết rồi. - Ừ ừ, ba ăn ngay - ông giơ cái khăn lên cao ngắm nghía - Phải rồi, cái khăn này đây. Người bạn của ba, cô ấy đã tặng cho ba vào ngày đầu mùa đông lạnh giá. Ba không thích màu này lắm nhưng sáng đó, trời bỗng chuyển lạnh đột ngột nên cô ấy tặng chiếc khăn thật đúng lúc. Lúc đó ba đang rất vội đi gặp đối tác để ký hợp đồng nên chỉ kịp cảm ơn rồi vội vã xách cặp rời quán cà phê ngay. - Được rồi, con nghe chuyện này một nghìn lần rồi. Giờ, ba ăn đi.
  3. - Lần đầu ba kể con nghe đấy chứ. À, con lấy chồng người Việt hả? Không lấy cái cậu mà ba không thích đấy chứ? Sao ba nhìn nó quen quen? Thế hằng ngày ba hay nó đưa con đi học? - Con đã hơn năm mươi. Có cháu nội rồi. - Ừ, nhanh quá. Vậy ba đã bảy mươi tuổi chưa? - Ba tám hai. - Thế khi nào ba có thể đến quán cà phê Khúc Ban Chiều? Quán ấy nhạc đồng quê hay lắm. Chắc chắn cô ấy sẽ thích. Bây giờ cho ba đến đó được không? - Thôi mà, ba ăn đi đã. - Nhưng ba phải đến đó, có xa không? Ba đã lỡ hẹn nhiều lần. Cô ấy chờ ba lâu lắm rồi. - Không được đâu. Cô ấy cũng mất rồi. - Mất lâu chưa? - ông thảng thốt. - Mới mất. - Sao lại mất được nhỉ? Ba đã hẹn có ngày sẽ uống cà phê ở Sài Gòn rồi mà. Cô ấy đã biết Sài Gòn đâu. Sao có thể mất khi chưa uống cà phê ở Sài Gòn? Ba phải tới đó và nói với cô ấy rằng ba biết cô ấy đã rất xúc động khi ba quàng cái khăn này. Lúc ấy ba không kịp nói. Thường khi nhận quà người ta mới hay xúc động, đằng này... Phụ nữ lạ thật. Không hiểu nổi. - Đàn bà là vậy mà. - Ba cũng biết, thực ra là linh cảm thì đúng hơn, khi ba chia tay cô ấy ở ngã tư, cô ấy còn đứng mãi ở góc đường nhìn theo cho tới khi ba đi khuất. Lúc đó đầu óc ba chỉ nghĩ đến hợp đồng làm ăn. Ba vội đến mức không ngoái đầu lại để vẫy tay tạm biệt cô ấy. Đã hơn ba mươi năm rồi. Cô ấy vẫn đứng ở góc đường đó chứ? - Vẫn đứng. Ba ăn cơm đi được không! - Không, ba phải đi gặp đối tác. Ba rất vội. Gặp xong ba sẽ quay lại góc đường tìm cô ấy để nói lời tạm biệt. Ngoài đó trời lạnh lắm, không thể để cô ấy đứng ở góc đường chờ lâu như thế.
  4. - Ba ăn một chút đi rồi con kêu tài xế chở ba ra sân bay cho kịp chuyến. - Nhưng ba đi thì ai đưa con đến trường? - Con tự đi được. Ba đi ngay đi, kẻo cô ấy chờ. - Ừ. Cảm ơn con. Ông đi ra cửa, chừng sau như nhớ ra điều gì ngoái đầu lại năn nỉ: - Không bắt ba ăn cơm nữa nhé. - Không bắt nữa. - Cô ấy vẫn đứng ở góc đường nhìn theo ba chứ? - Vẫn đứng đó ba à. - Vậy thì ba đi đây. Muộn lắm rồi. Bao nhiêu năm rồi...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0