intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hoa Thủy Tinh Mong Manh - Tập 1

Chia sẻ: Phi Yến | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:98

71
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Người đàn ông có mái tóc muối tiêu hỏi cô nhân viên phòng bán vé: Thưa cô!: - Chú hỏi gì ạ ? tôi muốn hỏi chuyến bay từ Pháp về đây mấy giờ hả cô ? - À ! Chuyến bay . số đó về phi trường Tân Sơn Nhất vào lúc mười một giờ mười lăm, nếu không có sự thấy đổi vào phút cuối: - Cám ơn cô ! "Bây giờ là mười giỡ rưỡi, còn gần một giờ nữa". người đàn ông lẩm bẩm song lại hỏi tiếp: - Thế thì mấy giờ có chuyến bay...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hoa Thủy Tinh Mong Manh - Tập 1

  1. vietmessenger.com Dạ Thủy Hoa Thủy Tinh Mong Manh Tập 1 Người đàn ông có mái tóc muối tiêu hỏi cô nhân viên phòng bán vé: Thưa cô!: - Chú hỏi gì ạ ? tôi muốn hỏi chuyến bay từ Pháp về đây mấy giờ hả cô ? - À ! Chuyến bay . số đó về phi trường Tân Sơn Nhất vào lúc mười một giờ mười lăm, nếu không có sự thấy đổi vào phút cuối: - Cám ơn cô ! "Bây giờ là mười giỡ rưỡi, còn gần một giờ nữa". người đàn ông lẩm bẩm song lại hỏi tiếp: - Thế thì mấy giờ có chuyến bay từ đây lên đã lạt hả cô ? - Chú có thể mua vé chuyến bay lúc một giờ . vậy cô choi tôi mua hai vé chuyến bay đó : - Vâng ! thưa chú vé đây: - một lần nữa cám ơn cô : - Dạ không có chi. Lấy vé xong, người đàn ông ra ngồi ở ghế trong phòng chờ đợi . Ngoài sân, nắng đã lên màu gay gắt, mồ hôi của ông đổ lấm tấm trên trán . Đã quen sống vùng cao nguyên, nên ông hơi khó chịu khi gặp khí hậu ở sài gòn . Mới xuống đây có hơn ba tiếng đồng hồ, ông đã thấy nhớ đã lạt rồi, ông chợt mỉm cười vì ý nghĩ đó: - Bất chợt ông nghe trên loa thông báo chuyến bay số . khởi hành từ pháp đã đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờmười lăm phút đúng ! Ông hài lòng vì
  2. sự chính xác của chuyến bay . Ông đứng lên nhìn qua tấm kính, hành khách đang làm thủ tục . Ông cố tìm trong số đông đó, bóng dáng quen thuộc và ông đã thấy một cô gái với mái tóc xõa bung đang nhìn ra phía phòng làm thủ tục . cô gái k hongthấy người thân nên nét mặt có hơi buồn . ông khẽ lắc đầu . Trong số hai người con gái của ông Tâm, ông thương nhất cô gái lớn này hơn cả, vì ở cô có nét bộc trực thẳng thắn hơn cô em : - Và ông gọi khi cô gái đã bước ra bên ngoài: Cô Thủy ! Cô Thủy: - cô gái quay lại, đôi mắt hơi xếch của cô mở to mừng rỡ thế n hưng liền đóc cô cau mày, vẻ lo lắng hiện ra trong câu hỏi: Chú Tứ ! Ba cháu sao không đi đón cháu, có gì xảy ra hả chú ? - người đàn ông ten Tứ cúi người nhấc va li giùm cô gái rồi nói với vẻ ấp úng: À . Ông Tâm có . hơi mệt nên nhờ tôi thấy ông đi đón cô : - cô gái thở ra: vậy mà cháu ngỡ .. Cô ngỡ gì ? - Vớ vẩn về một giấc mơ thôi chú: - Ông Tứ vẫn không thôi tò mò: Cô có thể kể cho tôi nghe về giấc mơ đó của cô không ?- : - Từ thuở Thủycó thói quen với người quản lý của gia đình cô tâm sự, bởi ngoài cha cô ra, mẹ cô có vẻ như tìm cách xa lánh cô . Bà thương Song Thanh , em gái của cô hơn , cô nhớ rõ là một khi cô đem điều ấy hoi cha cô , ông gạt đi và cho là cô khéo tưởng tượng: - cô không kể cho tôi nghe à ? - Mãi suy nghĩ nên Thủyquên trả lời câu hỏi của ông Tứ, vì thế khi ông đặt va li của cô xuống đất và cả hai ngồi ở phòng chờ đợi chuyện bay trở về đã lạt, cô mới nói: - Khi nhận được thư của ba cháu nói rằng cháu nên trở về sau ba năm du học, tự dưng đêm đó cháu nằm mơ thấy một con rắn ở đâu bò đến quấn cổ cháu, và ba ch''au đã lôi con rắn ấy ra nhưng chính ông lại bị nó cắn vào tay: - Băng Thủy ! Đó chỉ là giấc mơ: - Cháu chỉ biết nó là mơ vào lúc tỉnh dậy. Vì thế khi gặp tôi cô đã hỏi về ông Tâm ? - Vâng ! Bởi cho đến bây giờ cháu vẫn nổi gai ốc khi kể cho chú nghe về giấc mơ đó, mà ba của cháu không sao hết phải không chú ? - Lần này, lời thông báo của cô xướng ngôn viên trên loa phóng thanhd dà chấm dứt câu chuyện của hai người và giúp ông Tứ tránh câu trả lời đó thật đúng lúc: - Hành khách mua vé đi chuyến bay số . vào lúc một giờ để đến đã lạt, yeu cầu chuẩn bị hành lý,
  3. chỉ còn mười lăm phút nữa máy bay sẽ cất cánh www.vietlove.com: - Chúng ta đi thôi cô : - Băng Thủy bước theo ông Tứ và chính cô cũng quên mất câu hỏi của mình chưa được trả lời: - Ông Tâm ngồi trên chiếc xe lăn đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường với vẻ sốt ruột dù không nói . Chợt có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, ông không quay lại nhưng cũng biết đó là ai: - Con không ngủ trưa hả Song Thanh : - Cô gái mặt chiếc đầm trắng với mái tóc cột cao đi đến gần rồi đặt tay lên sau thành chiếc xe lăn hỏi ngược lại : Sao ba biết là con khi ba không nhìn lại ? - Ba có cách nhận biết tiếng chân đi của những ai để phân biệt mà: - Ba tài ghê . Mà ba đừng nhìn đồng hồ nữa có được không ? người đàn ông tự trách mình sơ ý để con gái ông thấy đuo cvẻ trông chờ cau mình nên im lặng. Con nghĩ rằng chị ấy sẽ về ngay bây giờ thôi, đã qúa hai giờ rồi còn gì . Lẽ ra con nên đi đón chị ấy, hiềm nỗi mẹ lại đau đầu: - Đã có chú Tứ rồi, con không nên tự trách nữa . Dù sao con cũng cần có mặt ở nhà để mẹ con có nhờ gì không ? - Từ phi trường Liên Khương về đến đây bao lâu hả ba ? người đàn ông chưa kịp trả lời con gái thì đã nghe tiếng sủa mừng rỡ của con "Lucky" và ngay đó cánh cửa chính mở ra . Băng Thủy cùng ông Tứ bước vô . Thế nhưng Băng Thủy không sao chạy ùa tới ôm cổ cha mừng rỡ như cô đã nghĩ, mà ngược lại đôi chân cô như bị chôn cứng, chiếc xe lăn với người cha là điều ngoài su(''c tưởng tượng của cô : - Băng Thủy ! Con không mừng khi trở về sao ? Băng Thủy giật bắn người khi ngh egiọng nói thật nhẹ nhàng của người đàn bà với dáng vẻ thanh thoát đang đứng trên cầu thang nhìn xuống . Mẹ !: - người đàn bà lúc này đã đứng sau lưng chiếc xe lăn và Băng Thủy thấy Song Thanh, em gái nàng hoàn toàn giống bà như đúc: - Con lại chào ba con đi chứ . người đàn ông này giờ im lặng nay lên tiếng, giọng ông khàn đục: Băng Thủy ! Con hãy vào trong htay áo nghỉ ngơi đi . Cha con ta sẽ gặp nhau vào bữa cơm chiều: - Cúi đầu bước nhanh vào phòng trong để giấu cảm xúc, Băng Thủy vâng một tiếng thật nhỏ rồi bước ngang qua mẹ nàng . một nụ cười bí hiểm nở trên môi người đàn bà mà chắng tai thấy ngoại trừ Song Thanh, cô gái đang đứng cạnh mẹ mình.
  4. o0o - Chú Tứ ! Ba của cháu vì sao bị liệt ? tôi cũng không rõ lắm, chỉ có nghe ông kêu đau đầu và rồi qua mấy hôm, sau một cơn nóng sốt ông không đứng lên được nữa: - với một người hay đi lại như ba cháu điều đó sẽ là cực hình . Nhưng chẳng hiểu sao lại không ai viết thư cho cháu biết ? - Ông Tâm không cho vì muốn cô yên tâm học hành : - vậy sao lần này ba cháu lại gọi cháu về ? Để thấy ông cai quản vườn trà. Chú quên rằng cháu học nghành kiến trúc sao ? Nhưng cô có năng khiếu về quản lý: - Ai nói điều đó ? Bà Tâm . Mẹ của cháu ? - phải ! Bà nói chỉ có cô mới thấy nổi ông trong lĩnh vực này thôi vì cô giống tính ông : - !!! Băng Thủy cố giấu sự ngạc nhiên, vì theo như nàng biết mẹ nàng luôn có ý chỉ trích tính thẳng thẳn của nàng . vậy thì tại sao bà lại chủ động đưa đề nghị nàng phải là người thấy cha nàng quản lý công việc ? - CHú Tứ ! Chú ở đây với cha cháu lâu chưa ? Từ hồi ông chưa lập gia đình. vậy cháu hỏi thật và chú cũng trả lời thấy cho cháu nghe ? - Ông Tứ hơi bối rối: Cô muốn hỏi tôi về chuyện gì ? - Cháu muốn hỏi chú em cháu có phải là con ruột của mẹ cháu không ? Tại . sao cô lại hỏi tôi điều đó: - Cháu có lý do để hỏi . Chú trả lời cho cháu biết đi: - Ông Tứ quay mặt đi nơi khác trước khi trả lời: CÔ là con ruột của ông . bà mà : - Là con ruột vậy sao mẹ cháu lại giữ khoảng cách với chính đứa Con gái đầu lòng của bà ? - Vì . vì có thể bà . hay bị đau đầu nên . ở miết trong phòng.
  5. Riêng Song Thanh thì sao lại gần bà hơn cháu ? nói ra điều này không phải cháu sinh tâm ganh tị với Song Thanh đâu . với cháu, Song Thanh luôn là đứa em gái nhỏ và nó đối với cháu cũng thật dễ thương . Nhưng cứ mỗi khi hai chị em cháu thân thiện nói chuyện thì y như rằng mẹ cháu gọi Song Thanh vào thật đúng lúc . Cháu để ý rất nhiều về điều ấy: - Cô đừng suy nghĩ nữa, chắc chỉ do bà đau đầu cần Song Thanh thôi: - Cháu cũng đã nghĩ đến điều chú nói . Nhưng chú Tứ này, chú thử nghĩ coi, cách đây ba năm, ba cháu một hai buộc cháu phải đi ra nước ngoài để học kiến trúc, đùng một cái ông gọi cháu về cai quản việc nhà . không phải là cháu không muốn gần ba cháu, nhưng rõ ràng cháu để ý là ba cháu như gượng ép mà trao cho cháu quản lý trà: - Ông Tứ chỉ biết nén tiếng thở dài . Từ lâu ông rõ cô gái này thong minh nhạy bén, nhưng nay ông mới nhận rõ sự thông minh của nàng qua lời tâm sự này và ông cảm thấy xấu hổ vì thiếu thành tha với cô trong lúc cô đặt niềm tin tuyệt đối vào ông . Sự tha vẫn không thể nói ra . ông đành cam chịu mang tiếng dối cô còn hơn cô biết một sự thật, một sự thật đã lùi xa cách đây hai mươi mấy năm rồi: - thôi ! Cháu về đây . Chúc chú một buổi chiều vui ve? tôi cũng chúc cô như vậy, Băng Thủy: - Đang bước đi mấy bước, Băng Thủy bỗng quay lại nói: Ngay cái tên của cháu, chau cũng thắc mắc đấy chú: - Ôi ! Cô bé rắc rối: - Băng Thủy bật cười . Ông Tứ vẫn gọi cô như vậy từ khi cô còn là đứa trẻ hay hỏi ông đủ chuyện trên đời: - Từ đồi trà, Băng Thủy thả bộ về nhà theo thói quen thấy vì đi xe . Nàng đi bộ qua con đường mòn nhỏ ngang thung lũng ngày xưa nàng đặt ten là "thung lũng cầu vòng" . Ngày xưa, hai tiếng đó khiến nàng nhớ lại ngay cái lần nàng bị cha phạt về tội dám men theo vách đá để xuống dưới thung lũng, ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây to có rễ bám chắc vào ghềnh đá . Băng Thủy đưa mắ tnhìn xuống thung lũng, hoàng hôn đang rơi xuống, gió thổi lạnh hơn, không khí tình mịch cho nàng c?am giác thư thả . Nhưng nàng phải về ngay thôi, hẹn một dịp khác có thì giờ nàng sẽ xuống thăm lại nhánh cây đó sau bao năm xa cáchwww.vietlove.com: - Phút mộng mơ tan biến khi Băng Thủy nghe tiếng sủa chú chó "Lucky", bà vú, người giúp việc lâu năm cho gia đình ra mở cửa . Băng Thủy xoa xoa đầu con chó "Lucky" đoạn hỏi bà vú: - Ba con đang làm gì hả vú ? Từ bốn tháng nay, kể từ khi chính thức trông coi vườn trà, câu hỏi đầu tiên của Băng Thủy mỗi khi về là người cha nàng thương yeu: - ông đang ngồi trong phòng đọc sách thưa cô ! Còn mẹ con với Song Thanh ? Cả hai ở trong phòng riêng của bà ? - Mẹ con lại nhức đầu nữa à ? - Bà luôn bị chứng đau đầu mà cô :
  6. - Băng Thủy thôi không hỏi nữa . Mẹ nàng đau những tránh không không nàng tới gần bà, ngoại trừ Song Thanh, có lẽ bà thưOng Song Thanh vì Song Thanh giống bà hơn chăng ? nếu vậy thì bà không yeu chồng bà sao, vì Băng Thủy rõ ràng mang nét đẹp của ông : - Chị Thủy! Song Thanh , mẹ đỡ chưa em ? cũng cứ tình trảng cũ thôi chị . Bác sĩ nói sao về bệnh của mẹ ? Đó là bệnh kinh niên không thể chữ dứt: - Còn bệnh của ba ? - cũng chưa tiến triển lắm sau những ngày điều chi: - ba đã bị cả một năm rồi, vậy sao không thấy bớt ? Chị buồn qúa: - Song Thanh hoi qua chuyện khác: Hôm nay công việc trên vườn thế nào hả chị ? - cũng như khi có ba. Chị giỏi qúa: - tất cả nhờ chú Tứ, chị chỉ làm theo những gì chú đã sắp xếp thôi: - À! Anh Mẫn vừa ghé thăm ba mẹ anh ấy có hỏi thăm chi. Băng Thủy cố nén tiếng thở dài . Đã ba năm qua, Mẫn - con trai của người chủ vườn bên cạnh vẫn giữ ý định câù hôn nàng với sự, chấp thuận của be mạ nàng, nhưng Băng Thủy lấy cớ lo học nên chưa bằng lòng . Nay Mẫn vẫn tỏ thái độ kiên nhần khi Băng Thủy trở về, song lần này nàng viện cớ cha nàng đang bệnh để từ chối: - Sao chị không nói gì đi ? Chị bie tnói gì bây giờ hả em ? Chị chê anh Mẫn ở điểm gì ? - Chê ! Mẫn có vóc dáng tương đối dễ nhìn nhưng không to lớn, nhưn glạ thấy Băng Thủy vẫn không động tâm nỗi: - Song Thanh ! Chị không chê anh Mẫn bao giờ. vậy sao .,.. Lúc này gia đình mình có nhiều thấy đổi qúa, em không thấy sao ? - Nhưng ba mẹ muốn chị có người chồng chững chạc như anh Mẫn . Ba mẹ ?
  7. - Hay là đó chị là ý của mẹ nàng ? Băng Thủy không trả lời em gái mà đi vào nhà: - Bữa cơm chiều với đầy đủ mọi người trong gia đình, mẹ nàng nói vào lúc gần xong : Băng Thủy !: - Da: - Mẫn vừa ghé thăm con: - .. Con đừng mãi kén qúa, mẹ thấy Mẫn kiên nhẫn lắm rồi đó www.vietlove.com: - Kén ? Băng Thủy nghe hoài cái từ "kén" đó ! Kén là gì ? có phải "kén" này giống như kén của con tằm nằm im chờ thời kỳ nhở tơ trả nợ đời ? - Con đã hai mươi bối tuổi rồi, còn suy nghĩ gì nữa: - Hai mươi bốn năm rồi ư ? vậy mà nàng đâu hay ! Thời gian vẫn là kẻ thù của người đàn bà nhưng nàng nghĩ có lẽ phải trừ mẹ nàng ra, bà vẫn giữ nét đẹp kiêu kì của người con gái huế: - Băng Thủy nói thẳng suy nghĩ của mình với mẹ: Con nghĩ rằng con không hợp với anh Mẫn đâu. không khí bỗng trở nên nặng nề vì câu trả lơì của nàng . Song Thanh khẽ liếc nhìn mẹ, ba vẫn không tỏ thái độ nao khác . dường như hương vị thơm dịu của tách trà trên tay cuốn hút bà hơ: - Con vào phòng nghỉ đi để mai dậy sớm ra vườn. Lúc này, cha của vt mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề, Băng Thủy đứng lên rời bàn. Vâng ! Thưa cha, con vào trong nhà . Mẹ ngồi nghi? - Băng Thủy có cảm giác mẹ nàng không nghe câu nói của nàng, bà vẫn giữ tư thế yên lặng khi Băng Thủy vào phòng riêng của nàng . Nhưng khi chưa đóng cửa phòng Băng Thủy nghe tiếng bà gọi Song Thanh đưa bà lên lâu . Đó là thế giới của riêng bà và Song Thanh . Băng Thủy đóng cưả rồi ngả lưng xuống giường cố tìm sự thư thái nhưng không được . Thái độ của mẹ nàng kỳ lạ qúa nhưng nàng biết có hỏi c ha thì ông chỉ cho rằng nàng nghĩ vớ vẩn . thôi ! Mặc kệ tất cả đi . Nghĩ vậy Băng Thủy trùm chăn sau khi cho thêm than vào lò sưởi . một ngaỳ nữa trôi qua . Băng Thủy hỏi bác sĩ khi ông khám bệnh cho cha nàng xong: Bác sĩ ! ba của cháu có bớt nhiều không ? - không khả quan lắm đâu, ông ấy khá lớn tuổi nên sức đề kháng có hơi yếu. Ba cháu rất khỏe mà: - Đó là cô thấy vậy thôi. Băng Thủy từ lâu không thích người bác sĩ này, nàng nghĩ ông ta có nét của con diều hâu - Trái lại, mẹ nàng lại rất hợp với ông ta, có lần nàng hỏi mẹ và bà chỉ trả lời: - Con nên hỏi lại xem mẹ bớt bệnh nhờ đâu !:
  8. - !!! Nhưng ông ấy .. Theo mẹ, ông ấy tốt hơn nhiều người đàn ông khác: - "Tốt hơn nhiều người đàn ông khác?" trong số đó có cả chồng bà ư ? - người bác sĩ ra về, Băng Thủy vào phòng của cha . Mẹ nàng đang ngồi đó, hầu như bà không rời khỏi ông mỗi khi Băng Thủy có ở nhà . Vợ chồng là thế mà: - Nàng chỉ là con, còn mẹ nàng mới là vợ của cha nàng: - Con đi ra ngoài để ba con nghỉ ngơi đi: - Băng Thủy chưa kịp hỏi thăm đã nghe mẹ nói vậy, nàng lui ra ngoài, về phòng lấy cái áo khoác . nàng đi về phía thung lũng . Mỗi khi có chuyện buồn nàng đều muốn ghé thung lũng để tĩnh tâm, càng đến gần thung lũng, gió ngày càng lạnh thêm . Băng Thủy quấn mái tóc dài quanh cổ để tìm thêm hơi ấm, chẳng có gì ấm cho bằng tóc của mình cả . Đó là suy nghĩ của nàng mỗi khi quên chiếc khăn quàng cô? - Cúi người ngắt một bông hoa dại vẫn đường, Băng Thủy đưa lên mùi, hít vào lồng ngực một mùi hương thoang thoảng của bông hoa dại và nàng leo xuống thung lũng, nhưng rồi nàng thất vọng khi thấy có một căn nhà mọc ngay dưới thung lũng, thiên nhiên một lần nua bị chiếm dụng khiến nó mất đi cảnh thơ mộng . Băng Thủy bực bội toan quay gót trở lui thì nàng như bị chết trâN khi sau lưng nàng một gương mặt toàn râu là râu . Ngược lại "gã người rừng" cũng cứ nhìn nàng chăm chăm . Cái nhìn ấy thật khó chịu và nàng bật ra câu hỏi: www.vietlove.com: - Ông là ai ? Bó củi vẫn được ôm trên tay, "gã người rừng" nhìn nàng nhún vai và giọng nói c ua gà không như cái vóc dáng rừng rú, nó vang lên âm thanh trầm ấm: Cô là ai ? - ông chưa trả lời câu hỏi của tôi mà. cô có thấy mình ngang ngược không khi câu hỏi đó phải là của tôi : - !!!??? Cô đang đứng tren phần đất mà tôi tạm làm chủ nó một thời gian đó: - Băng Thủy bỗng chợt nhớ ra Song Thanh, em gái nàng có nói về một nhà văn nào đó muốn tìm cảm hứng ở xứ lạnh này, nhưng không lẽ lại là gã ? Băng Thủy còn đang suy nghĩ thì gã đã nói tiếp, nhưng lần này trong giọng nói có phần nhạo báng nàng rõ rệt: - À . Hay là cô tự cho rằng mình đẹp để có quyền ngang ngược ? Từ trước đến nya, Băng Thủy chưa từng nghe lối nói nào xấc xược hơn gã và nàng bật hỏi mà không kịp suy nghĩ: Ông mà là nhà văn được sao ? - một người ngu cách mấy cũng có thể hiểu câu nói hoài nghi của nàng vì thế "gã người rừng" buông bó củi xuống rồi khoanh tay với vẻ thản nhiên.
  9. tôi có nói với cô tôi là nhà văn sao: - Băng Thủy bậm môi, gã này bắt bẻ nàng thật dúng, gã có nói gã là nhà văn đâu cơ chứ ? - Mà theo cô, thế nào mới được gọi là nhà văn ? - Thái độ tự cao của gà khiến Băng Thủy nổi nóng, nàng chỉ muốn nói cho bỏ ghét vì thế chẳng giữ lời: Theo rồi, nhà văn dĩ nhiên sẽ có vốc sáng và diện mạo không như một "người rừng" mà ông thì . xin miễn cho tôi, khó mà tả nổi ông : - Để tôi nói hộ cho, tôi là người có vóc dáng như áp đảo cô chứ gì ? Băng Thủy biết ngay là gã ám chỉ vẻ sợ hãi của nàng khi vừa nhìn thấy gã, đồng thời gã muốn nói đến cái chiều cao của gã hơn nàng qúa nhiều: - Còn gì nua, cô nói tiếp đi. Sợ gì mà không nói nhỉ ? Nghĩ vậy Băng Thủy nói tiếp với giọng khiêu chiến rõ ràng: - Dĩ nhiên là còn chứ . Nhà văn một khi cầm bút là họ đi tìm đến "chân, thiện, mỹ". Đúng !: - Riêng cũng cách ăn nói của ông, tôi không thể nghĩ ông là người viết ra nỗi những lời hay ý đẹp. Lý do ? Lưỡi của ông có một gai rừng ấy: - Băng Thủy cứ đinh ninh "gã người rừng" phải nổi nóng với nàng vì lời nói vừa rồi, nào ngờ gà cười lên khanh khách . nàng thấy hàm răng gã thật đều đặn và trắng bóng: - ông cảm thấy thú vị lắm à ? dĩ nhiên là thú vị rồi khi có người nhìn ra chất rừng rú ở tôi . Còn cô thì sao ? - tôi thì sao ? Có bao giờ khi nhìn vào gương cô nghĩ mình là người đàn ông không ? tôi đâu có điên mà nghĩ thế: - Thế mà cô không giống người phụ nữ, người mà thượng đến ban cho sự dịu dàng để lôi cuốn đàn ông chúng tôi đấy: - Theo ông, thế nào là người phụ nữ ? À . tôi hiểu rồi, có lẽ phụ nữ trong mắt ông phải thuộc tuýp người môi son má phấn, áo lượt, quần là, móng tay móng chân đỏ thắm và để dài như vuốt chim ưng chứ gì ? - Này, với hình ảnh cô vừa vẻ ra, rõ ràng là phù thủy chứ phải là phụ nữ đâu . Đúng là cô thuộc mẫu người chuộng hình thức rồi theo như cách miêu tả của cô : - !!!
  10. với tôi, người phụ nữ là người khi gặp người lạ, phải nói năng nhỏ nhẹ, tế nhị, thậm chí còn e ấp nua kìa . còn ở cô thi `. như cô biết dấy nó thật là sấn sổ, chẳng khác chi đàn ong . www.vietlove.com: - Lần nay Băng Thủy nổi giậnt hta sự . Gã là cái thứ gì mà bình phẩm nàng chứ ? - cô cần phải học lại để đúng vai trò người phụ nữ, bài học đầu tiên hôm nay là đừng nổi giận để lưu lại ấn tượng đẹp về mình trước người không quen, chứ cô mà giữ cách ăn nói này, e rằng cô sẽ là .. Là gì ? - Là nỗi kinh hoàng của tôi mất : - nói rồi không đợi Băng Thủy phản ứng, gã cúi người ôm bó củi đi vào nhà sàn đóng cửa lại . Băng Thủy ra về trong ấm ức: - Song Thanh nhìn thấy vẻ cau có của chị gái nên hỏi: Chị đi đâu về mà có vẻ bực bội vậy ? Băng Thủy vẫn còn tức nên hỏi: - Song Thanh, em biết gì về gã "người rừng" ? Gã "người rừng" ??? - thấy Song Thanh ngẩn ngơ, Băng Thủy gắt: Thì cái gã mang cả một khu rừng phi châu trên mặt đất đó: - Đã hiểu chị nàng nói tới ai nên Song Thanh bật cười: À . chị muốn nói đến anh Thạch hả ? Gã tên Thạch ? - Anh ấy ten là Hoàng Sơn Thạch: - Băng Thủy bật à lên một tiếng: Thì ra gã là "núi đá". Song Thanh một lần nua ngẩN ngơ: Chị nói cái gì núi đá ? À không ! Chị muốn nói rằng cái gã Thạch "đá" gì ấy thật là đáng ghét: - !!!??? - Tối đến, sau khi tính sổ sách xong Băng Thủy liền mở bung cửa sổ, chống tay vào cằm nhìn qua ô kính . nàng thấy màn đêm đầy ánh sao lấp lánh, gương mặt gã "người rừng" bỗng đâu hiệnlên với vẻ nhạo báng khiến nàng bực tức bỏ đi nằm . Do mệt mỏi nàng thiếp đi lúc nào khgon biết : - Trong cơn mơ, nàng thấy mình đi trong đám sương mù dày đặc và rồi bất thần lăn xuống vực .
  11. Gã "người rừng" vẫn khoanh tay cười lớn mặt cho nàng rơi xuống thung lũng, tiếng hét khiến nàng cựa mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áp . Thì ra chỉ là một giấc mơ, cái gã "người rừng" ấy ám ảnh tâm trí nàng m ất rồi !!! o- o: - Song Thanh cười khúc khích: Khi nghe chị Thủy nói đến gã "người rừng" em ngơ ngác . Sau khi chị ấy diễn tả bộ râu của anh như khu rừng nhiệt đới, em biết ngay là chị ấy hỏi về anh: - Chỉ vào bộ râu của Thạch, Song Thanh nói tiếp: Mà sao, khi nhìn anh lần đầu tiên em lại không giống như chị Thủy đã nhìn ra anh nhỉ ? - Thạch vừa đưa tay bứt một cành cây nhỏ, vừa nói: Có lẽ do chị Thủy của em chơit hân với các loài thú rừng nên mới hình tượng anh như thế: - Song Thanh vội bào chữa cho chị mình: Chị Thủy coi vậy nhưng không hề có ác ý với anh đâu, anh đừng để tâm nhé: - Bụng dạ đàn ông khác bụng dạ hẹp hòi của các bà mà, em yên chí đi: - Thạch vội xua tay ra vẻ sợ hãi: Đừng, xun đừng em ơi, em mà nói thì căn nhà sàn của anh chắc sẽ bị "đóng băng" mất thôi: - Song Thanh biết Thạch ám chỉ cái tên của chị nàng nên cười khúc khích: Anh với vậy cũng sợ chị Thủy ghê: - Gây sự với phụ nữ là một điều lầm, anh tránh sự sai lầm: - A . vậy ra anh nói phụ nữ chúng em nhiều chuyện chứ gì ? - Ấy ấy, em đừng có diễn đạt lời anh nói sống động quá như thế chứ: - Xí! đúng là nhà văn, nói xuôi nói ngược gì cũng được ca? Em không nên vơ đũa cả nắm, liệu các nhà văn khác họ nghe được sẽ tuyên dương cong lao phóng đại của em lên báo mất: - Anh hăm dọa em đó hả ? Đâu có ! Anh chỉ nhắc nhở em thôi: - Song Thanh quen với Thạch đã hai năm nay . nàng chưa từng nghe anh kể về đời tư của anh bao giờ cả, chỉ biết ra`ng anh đến nơi yên tĩnh để tìm cảm hứng sáng tác và anh chọn đất đã lạt mù sương này: - Lạ thấy, ngôi nhà anh cất lại ở dưới thung lũng, đường đi xuống khó khăn, nhưng riết rồi quen . Nơi đây, cuộc sống của nàng cũng thu hẹp quanh ngôi nhà của gia đình . Sống cạnh người cha ít nói và người mẹ hay đau yếu, Song Thanh vô tình biến thành nữ y tế, vì thế hễ rảnh là nàng ra thung lùng có khi làm biếng xuống, nàng gọi vọng Thạch lên . Mẹ nàng chua hề biết mặc Thạch tuy nàng kể cho bà nghe về anh . với mẹ nàng, mọi chuyện dường như không khiến bà quan
  12. tâm ngoài cô chị gái của nàng - Băng Thủy . Song cách quan tâm của bà có khác người và điều ấy gây khó chịu cho người được quan tâm . Lạ một nỗi bà tỏ ý không muốn chị nàng đến gần cho dù đó ch''nh là con gái ruột của bà. www.vietlove.com: - Em về thôi anh Thạch . Ừ! Em về đi, kẻo bị "lạnh". Song Thanh lắc đầu: - Cứ kiểu ăn nói này thảo nào chị Thủy ghét anh. Tạ ơn thượng đến, anh sợ người như chị của em . để ý lắm: - Nhớ lời anh nói hôm nay nhé: - Nhớ mà. thôi, em về đây, cám ơn đã đưa em một đoạn đường: - không nên khách sáo như cô gái !: - Thạch quay trở về căn nhà sàn cau mình . vừa leo xuống dốc, anh chợt thấy có người ngồi vắt vẻo tren nhánh câu cheo cao, anh ngẩn người khi thấy rõ đó là ai! Băng Thủy, chị gái của Song Thanh ? Sao cô gái này lại có sở thích gì mà kỳ cục vậy ? - Băng Thủy đang mơ màng với bao suy tưởng thì vo tình ngó lại nói phát ra tiếng động . Nhìn thấy Thạch, giấc mơ hôm nào bỗng hiện ra, vì thế nàng gay gắt: Mắc cái gì mà anh nhìn tôi dữ vậy ? - Băng Thủy lại bừng co(n giận khi nghe Thạch cất lời với cái giọng đáng ghét ấy: - Anh coi tôi là cái gì để mà hiếu kỳ ? thấy Băng Thủy ngọ nguậy tren nhánh cây, dù rất sợ nàng rơi xuống vực . Thạch vẫn nói cứng để che nỗi sợ của mình: - Ấy ! Ấy! cô không tính giận tôi đến mức toan tìm đường xuống thăm Diêm Chúa đấy chứ ? Từ từ nào, bởi cô mà rơi xuống âm ty cũng chỉ tổ làm phiền Diêm vương sai người trả cô lên dương trần mất thôi: - Băng Thủy ra khỏi gốc cây, khi đối diện với Thạch ở nơi an toàn, nàng liền gây sự: Anh nói năng, nói cuội, nói điên, nói khùng gì thế ? Giờ thì Thạch yên tâm hơn vì vậy anh thản nhiên chọc tức nàng: - cô nói vậy có nghĩa là chờ mong ở tôi lời giải thích lời lẽ điên khùng ấy chứ gì: - Bị anh ta nói trúng ý nghĩ nên Băng Thủy khó chịu, tuy nhiên ang lại tò mò muốn nghe thật nên im lặng . Riêng Thạch, lúc này anh so sánh giữa hai chị em và rõ ràng hai chị em họ là hai thái cực . Song Thanh nói chuyện êm như con suối, còn Băng Thủy không khác sóng cuộn, ào ào khốn người ta không đỡ kịp: - tôi sẽ nói cho cô nghe kẻo cô lại hóa thành con ma tức tố bây giờ. www.vietlove.com:
  13. - Hứ!: - Cô có hiểu vì đâu Diên vương trả cô về trần thế không ? - .. Chỉ do tại cô chưa thực sự là người phụ nữ. Băng Thủy cắn chặt môi để kìm cơng iận, anh ta dám mắng nàng nóng nảy đây mà. Và Diêm vương đâu nỡ để một người đẹp như cô về một mình đâu, ngài sẽ cho vài tiểu yêu đưa đường cho cô . Hỡi ơi ! Lúc đó cửa địc ngục rộng mỡ, trần gian sẽ phải tiếp nhận thêm vài nhân khẩu dưới âm ty nên . dễ bị . "lạnh" lắm !: - Lúc này thì rõ ràng anh ta lôi cái tên anng ra giễu cợt . Băng Thủy liền đáp trả: nếu đúng như lời anh nói rằng tôi rơi xuống địa ngục thì anh hãy tin đi, anh cũng ở đâu đó gần tôi như tôi đang gần anh lúc này đây: - trước câu phản kích của Thủy, Thạch vẫn tỉnh queo, anh còn tỏ vẻ ngạc nhiên: tôi đương nhiên sẽ xuống đó để thăm cô mà: - ?? tôi muốn nói để cho a nh hiểu rằng tôi có sa vào tầng địa ngục tầng thứ mười hai thì anh đã ở tầng thứ mười ba rồi: - Theo thói quen, Thạch khoanh tay, rồi không dấu vẻ thích thú, ghẹo nàng: Tháp kia cao ngất bảy tầng . Cớ sao địa ngục có tầng . mười ba ? - Băng Thủy ! Cô không là nhà văn mà trí tưởng tượng của cô phong phú ghê thật : - Ai thèm đặt chân vào ngưỡng cửa của những con người luôm ôm mộng hái trăng sao mà làm gì. Giờ thì tôi hiểu do đâu mà cô chưa thể nhu mì rồi: - Anh lấy tư cách gì để chê trách tôi ? - vậy cô lấy quyền gì để phê phán những người cầm bút như tôi ? thật khó coi qúa: - Ai thèm dễ coi trong mắt anh làm chi, người như anh .. Thì sao ? Như cái tên của anh đó "Núi đa", đá núi" a: - Lần nay Băng Thủy quay người bỏ đi, nàng men theo vách đá để trở lên . Thạch thấy vậy liền than thở: Núi đá, đá núi ơi, có người chê mi . vậy mà vẫn phải nhờ tới mi mới có thể không bị té đó, mi thấy họ bội bạc không hả núi đá, đá núi ? - Băng Thủy không biết khóc hay cười, vì rõ ràng nàng đang phải nhờ vào "núi đá" . Sẽ có ngày nàng cho gã biết tay. o- o.
  14. Băng Thủy vào tới sân, chợt nghe có tiếng nói của cha nàng từ sau chậu kiểng uống hình con nai: - Con đi đâu về vậy ? - Dạ, con đi đến thung lũng đón gió . Sao ba ra đây giờ này ? Ba cũng muốn đón gió : - Để con đẩy xe cho ba dạo một vòng ra ngoài nhà nhe ba ? - Cha của Thủy chưa kịp trả lời thì mẹ nàng đã từ cửa chính bước ra tiến tdần phía hai người: - Ba con muốn con nghỉ ngơi sau những giờ làm viec phải vậy không ông ? - Cha nàng gật đầu: phải ! Con cần giữ gìn sức khỏe cho ngày mai: - !!một. Bỗng mẹ nàng chỉ tay ra cửa. Cậu Mẫn tới tìm con kìa www.vietlove.com: - Chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc đậu trước cổng . Băng Thủy bước vào nhà sau khi nói: Con mệt rồi, chỉ muốn đi nằm như lời mẹ của nói thôi: - Băng Thủy ! Dù sao con cũng cần tiếp chuyện với Mẫn một chút cho phải phép . Gia đình ta vốn có sự giáo dục tốt mà: - Câu nói của mẹ nàng ngâm chứa sự đe doa nào đó mà Băng Thủy không hiểu nổi . cha nàng liền lên tiếng: - Mẹ con nói đúng đó . Con nne tiếp chuyện với Mẫn cho dù con không ưng cậu ấy: - vâng thưa ba. Ông có cách dạy cong ái cũng ông khéo thật, nó luôn nghe lời ông răm rắp . Chẳng như tôi, k iếp xúc tép nuôi còn, cò ăn còn lớn cò dò cò đi: - Nó cũng là con của bà chứ đâu riêng gì tôi: - Đúng ! Nó cũng là con của tôi mà: - Băng Thủy chịu không nổi mẫu đối thoại giữa cha mẹ, nàng có là nguyên nhân gây rắc rối cho song thân nàng không ? - Mẫn đã vào đến . Anh chào hai ông bà: - CHáu chào hai bác: - Chào cháu, hôm nay cháu rảnh sao mà đến lúc này vậy ? - Dạ cáu cũng đã xong cong viec ở cơ quan nên đang rảnh bác à . Bác trai có khỏe không ạ ?
  15. - Cám ơn cậu, tôi không sao đâu, cậu vào nhà Băng Thủy nó mới về đó, còn đang tắm rửa, lát nó sẽ ra: - Dạ cháu đợi được mà: - Anh Mẫn : - Song Thanh ! Em đi đâu mà bây giờ mới thấy mặt em vậy ? Em đi lang thang ngoài thung lũng đó thôi: - Mẹ của Song Thanh chợt nói: Con đừng nên ra đó, lỡ sẩy chân lăn xuống dưới thì sao ? Mẹ khéo lo xa, con có là con nít lên ba đâu mà bị vấp, chị Băng Thủy đi hoài có sao đâu: - Sao con biết là chị con đi hoài: - Từ đồi trà, chị ấy không đi xe chỉ có cách đi con đường tắc là ngang qua thung lũng ấy thôi: - một chút gì đó hiện lên trong mắt bà Tâm . Chẳng biết nghĩ gì, bà đẩy xe đưa chồng vào trong: - Song Thanh ngồi ngoài ghế đá nói chuyện cùng Mẫn trong lúc chờ Băng Thủy: - Chị Thủy ra rồi kìa, em vào trong nhe. www.vietlove.com: - Băng Thủy mặc chiếc áo màu ghi, gương mặt không trang điểm của nàng trông thật thu hút, mái tóc dài lại được buông Thạch hả chấm lưng . nàng bước đến salon, ngồi đối diện cùng Mẫn : - Anh Mẫn đợi Thủy có lâu không ? cũng không thấy lâu vì nhờ nói chuyện nãy giờ. Bên gia đình anh nắm ngoái thu hoạch có đỡ không ? Tất cả đều do em trai anh quản lý, anht hì chỉ nghe nói lại thôi vì đanh đi suốt mà: - Cái ngành kinh tế đối ngoại của anh chắc đi thoải mái hả ? - nhiều khi cũng ở nhà suốt thôi: - Băng Thủy nhìn thẳng vào Mẫn rõ ràng ở anh cũng có nét rất đàn ông , song không hiểu sao nàng vẫn chỉ có thể coi anh như người bạn và không tiến hơn được ranh giới đó . Mẫn hỏi Thủy : Anh nghe bác gái nói, Thủy sắp xuống sài gòn ? Dạ, Thủy ghé nhà nhỏ bạn cùng học chung với Thủy khoa kiến trúc, song bạn Thủy đã về trước Thủy một năm, sằn dịp Thủy cần mua ít vật dụng nên sẽ ghé nhà cô bạn luôn: - Anh làm tài xế cho Thủy nhé ? - nếu anh thấy tiện thì đi cùng Thủy , còn nơi ở :
  16. - Xuống đó, anh ở nhà bà con, Thủy không cần phải lo: - được vậy thì tốt qúa: - Bây giờ anh về chủ nhật sẽ ghé đưa Thủy đi. Vâng!: - Tiễn Mẫn ra xe, Thủy quay trở vào, Song Thanh nhìn nàng mỉm cười: Chị đi sài gòn cùng anh Mẫn ? Ừ! Em đi không ? Em cũng muốn đi lắm, nhưng .. Chị hiểu rồi: - Em thích được sống như chi. Băng Thủy còn nhớ lời mẹ đã nói như thế về nàng khi nàng không thích Mẫn tặng qùa và từ chối thẳng . Bà muốn nàng tiếp nhận điều mà nàng không thích . Cách cư xử của bà lạ vậy, là phải giấu kín suy nghĩ của mình trước mọi người . Song Thanh đã tiếp thu nền giáo dục ấy và nàng luôn nở nụ cười với mọi người cùng lối nói thật êm tai người nghe: - Song Thanh ! Em không thể giống chị được đâu vì mẹ sẽ khgon ưng diều ấy : - !!! Chị đi ngủ đây. Chúc chị ngủ ngon: - Chúc em ngủ ngon. Băng Thủy hỏi cha: - Ba à! Chủ nhật này con sẽ về lại thành phố, ba có cần con mua gì cho ba không? Đôi mắt của người cha bỗng xa vắng như hằn lên một nỗi đau nào đó. Thật lâu sau ông mới nói khẽ: - Không! Ba không cần gì cả, mẹ của con đã lo cho ba đủ hết rồi: - Con thường được ước ao sao mình giống được như sự mềm mại, uyển chuyển của mẹ trong cư xử, vậy mà không được: - Tại sao con lại nói như thế? Băng Thủy liền lảng tránh câu hỏi của cha, chỉ vào vệt nắng sắp tắt: - Nắng đẹp quá há ba? - Con thật là giống tính của mẹ con. Băng Thủy ngơ ngác, mẹ nàng đâu bao giờ có tính nói chuyện bâng quơ bất kỳ sự việc nào. Với bà, thực tế là trên hết, không lãng mạn, không mơ mộng nhưng đầy cả một kho kiến thức để
  17. ứng xử với đời. Đứng bên cạnh bà, nàng thường tự ví mình như con gấu xù xì bởi mẹ của nàng thật là kiêu sa lộng lẫy. Nàng với Song Thanh tuy là hai chị em ruột nhưng rõ ràng Song Thanh mang đầy đủ nét đẹp của mẹ nàng nên đẹp hơn nàng, nàng là con gái sao lại quá giống cha, nét mặt của nàng hơi bướng, đôi mắt thay vì như hồ thu lại luôn long lanh lên sáng rực như lửa. Đã vậy khi nhìn vào gương, nàng nhận thấy miệng của mình hơi rộng, chẳng thể nhỏ nhắn như nụ hoa hồng, cá tính của nàng cũng giống như con trai, rành mạch, dứt khoát, khi nói lên vấn đề nào đó thì ngắn gọn chứ không dài dòng. "Cô là bản sao tính tình của ông". Nàng đã mỉm cười khi nghe chú Tứ nói với nàng như vậy: - Mẹ! Mẹ của Băng Thủy bước ra, nhìn hai cha con với cái nhìn hướng về phía của Băng Thủy. Bà nói: - Bác sĩ đã tới, ba con cần khám bệnh. Băng Thủy chợt nói: - Thưa mẹ! Theo ý của con, chúng ta nên mời bác sĩ chuyên khoa để chữa trị cho ba đi, may ra…: - Mẹ hiểu mẹ đang làm gì, con nên lo cho con đi: - …: - Ta nên vào nhà thôi. Cha của Băng Thủy cắt đứt câu chuyện, Băng Thủy nhìn mẹ nàng đẩy chiếc xe lăn vào nhà mà lòng dạ rối bời. Vì đâu mà mẹ nàng cứ tin vào tay bác sĩ đó??? ---------. Phượng, cô bạn gái của Băng Thủy tấm tắc khen Thuỷ khi nàng mặc vào trong người chiếc áo đầm vàng. Người thợ may đã cắt may thật là khéo, áo ôm sát để lộ những đường cong trên thân thể của Thuỷ, chính Thuỷ cũng nhìn không ra cô gái đang đứng trong gương là mình nữa là, cô gái đó thật là lạ với gương mặt được hoá trang theo kiểu "nữ hoàng": - Tối nay anh chàng Mẫn sẻ rụng tim mất Thủy ơi. Thuỷ chỉ mỉm cười nhẹ và hỏi ngược lại bạn: - Còn anh chàng Thuận thì sao? Phượng lắc đầu: - Điều ấy xưa như trái đất rồi. Chợt nghe có tiếng người báo là Thuận và Mẫn đang đợi ở dưới nhà, hai cô gái liền đi xuống. Thuận nói khi vừa thấy cả hai: - Đêm nay giá không phải dạ hội hoá trang thì hai cô sẽ đoạt giải "Vương hậu" người đẹp đấy: - Trai thành phố có khác, ăn nói thật khéo. Băng Thủy chưa dứt lời thì Phượng đã lên tiếng:
  18. - Không tế nhị bằng trai Đà Lạt đâu phải không anh Mẫn? Mẫn nhìn Thuỷ và Phượng rồi cười: - Cái đó còn tuỳ ở nhận xét của mọi người. Phượng vẫn không tha cho Mẫn: - Riêng người nào Phượng không biết chứ thì chấm anh Mẫn rồi: - Đồ yêu tinh! Cả bốn người đi chung chiếc xe của Thuận. Thành phố về đêm, ánh đèn điện sáng nhộn nhịp. Băng Thủy chợt như có cảm giác nhớ về Đà Lạt, nơi chỉ luôn có tiếng lá rơi là chính. Thung lũng cầu vồng là vậy đó, nhưng mà nàng lại yêu thích, có lẽ nàng bị "lão hoá" rồi thì phải: - Thuỷ đang suy nghĩ gì mà thơ thẩn vậy? Phượng chợt hỏi khi nhận ra sự im lặng của bạn. vội vàng khoả lấp: - Thuỷ đang tưởng tượng trước vẻ nhộn nhịp ở buổi dạ vũ đêm nay đấy mà. Trước khi xuống xe, Thuận đưa ra bốn cái mặt nạ. Phượng chọn một cái mặt nạ người … (hông đọc được…. sorry), đơn giản hơn trong cái mặt nạ người dơi. Còn lại là của Mẫn và Thuận. Vào đến nơi, thấy biết bao là người với người với nhiều hình thù kỳ quái. Mọi cái làm loá mắt của nàng. Sau cái đẩy tay của Phượng, Mẫn và hoà lẫn vào trong đám đông, Phượng và Thuận cũng đã nhanh chóng biến vào đâu mất rồi. Còn đang lưỡng lự đứng nhìn khung cảnh hỗn độn trên sàn nhẩy thì bên tai của chợt có tiếng nói: - Xin phép được mời cô bản nhạc này. Lúc này, nghe ban nhạc chơi điệu Rum ba, nàng quay qua nhìn người mời nàng, người ấy đeo một cái mặt nạ quỷ. Khẽ nhún vai, Thuỷ cùng người ấy bước ra sàn nhẩy. Qua vài bước nhảy, Thuỷ nhận ngay vẻ điêu luyện của người bạn nhảy đối diện: - Cô có vẻ ngơ ngác như chú nai lạc đàn khi đến đây quá. vốn rất ghét ai ví nàng như nai, vào cái tuổi hai mươi bốn này, nàng tự cho mình không còn quyền ngây thơ nữa vì thế nàng sẵng giọng đáp: - Tôi thông cảm cho ông ở một nơi tranh tối tranh sáng này…: - Ý cô muốn nói…: - Rằng tôi là con báo đang thu mình để chờ đợi con mồi đấy!: - A. ra vậy…. Và thật bất ngờ, người đó xoay liên tiếp mấy vòng làm cho chóng mặt, khi nàng dừng lại thì đã nằm gọn trong vòng tay ôm của người đó: - Ông, ông… làm cái gì vậy hả? Vẫn dìu Thủy bước tiếp trong điệu nhạc, người đó nói:
  19. - Tôi chỉ muốn xem sự nổi giận của con báo đến độ nào mà thôi? - Ông…ông là ai? - Là quỷ… và cô đang làm bạn cùng quỷ: - Cái gì? Tôi mà là bạn của ông được sao? Hãy chờ trời sập nhé! Nói xong, bỏ đi không khiêu vũ nữa. Mẫn ở đâu đã chạy đến bên cạnh nàng, nàng nắm lấy tay anh như vị cứu tinh đúng lúc. Ban nhạc vẫn chơi điệu Rumba: -------. Thử chiếc áo trước gương, Băng Thủy hỏi người chủ tiệm : - Chị coi tôi có giống phụ nữ không? hỏi vậy, bởi nàng tấm tức hoài câu nói của gã "người rừng" hôm nào. Người chủ tiệm may lại hiểu theo nghĩa khác: - Cô khác họ nhiều chứ. trợn mắt quay nhìn người chủ tiệm: - Cái gì? - Trông cô đẹp hơn họ nhiều, nhất là cô có nước da trắng mịn như thế này, gái thành phố ít ai có làn da trắng như cô lắm. Đã hiểu ra ý của người chủ tiệm. Băng Thủy thở phào, nàng nhận gói hàng rồi ra khỏi tiệm. Nắng Sài gòn thật gắt. Vì vậy mà Thuỷ cảm thấy chói mắt, nàng toan gọi xe về nhà của Phượng thì đã nghe: - Để tôi xách dùm cho cô một đoạn. Thuỷ giật mình quay lại: - Sơn Thạch? - Thật là may mắn khi gặp lại người quen ở Sài Gòn. Băng Thủy dè chừng xem anh chàng này có nói móc mình hay không, nhưng lần này hình như là anh ta nói thật. Đưa chiếc túi xách cho Thạch, Thuỷ đi song song bên cạnh Thạch, lúc qua đường, Thạch vội nắm lấy tay của nàng để tránh chiếc xe đang phóng tới: - Ở đây, cô cần cẩn thận hơn lúc đi đường: - ….. Qua đường rồi, Thuỷ liền rút tay nàng ra khỏi tay của Thạch: - Tôi không phải là trẻ lên ba để có thể đi lạc mà: - Vậy mà cô sợ tôi dẫn cô đi lạc: - Sao anh biết?
  20. - Vậy cô có dám đi ăn trưa với tôi không? - Sao lại không? Băng Thủy không sao nhìn thấy đựơc nụ cười ẩn sâu sau bộ râu của Thạch. Với nàng chỉ có cách mời đó mà thôi. Thạch biết rõ là vậy. Cả hai đến một nhà hàng, nhìn theo bề ngoài sang trọng của nó, Băng Thủy hỏi nhỏ Thạch lúc toan bước vô: - Này, anh có mang đủ tiền không đó? - Nếu thiếu thì tôi có thể ghi sổ vì người chủ của nhà hàng này tôi quen mà. Vừa nghe vậy, chẳng nói thêm lời nào, Băng Thủy vội vàng kéo tay Thạch đi nơi khác: - Tôi không thích vào nơi này đâu. Khi đến một tiệm ăn bình dân, tự nhiên bước vào, …. ăn uống xong, người chủ tiệm đưa giấy thanh toán tiền ăn cho nàng, Băng Thủy nhìn qua, Thạch vẫn ngó đi nơi khác, chẳng tiện gây gỗ, trả tiền và sau khi người chạy bàn đi khá xa, Thuỷ quay ra hỏi Thạch: - Anh mời tôi hay tôi mời anh vậy? - Dĩ nhiên là tôi mời cô rồi! Lúc này Thạch quay lại nhìn nàng: - Vậy sao anh để cho tôi trả tiền? - À, ở đây có hai cái lỗi đều là của cô cả: - ??? … Anh ăn nói gì mà kỳ lạ vậy? - Cô nhớ lại đi. Lúc tôi mời cô là đưa cô đến một nhà hàng đúng không nào? - Đúng!: - Còn ở đây là do cô lôi tôi tới đó. Băng Thủy ấp úng: - Tôi… tôi chỉ nghĩ… anh… không đủ tiền nếu như phải vào trong nhà hàng đó: - Tại sao cô lại gán những suy nghĩ của mình cho người khác vậy hả? Khi đã mời cô rồi thì tôi có khả năng chứ: - Bằng cách ghi sổ ư? Không để ý tới câu nói thật "mát mẻ" của Băng Thủy, Thạch gật đầu: - Đó cũng là một cách để cho cô đỡ phải tốn tiền cơm như bây giờ đây nè: - Tôi không thèm cách đó: - Vậy đừng có than thở khi cô phải tự quyết đoán theo ý của cô:
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2