intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

HOÀN NGUYÊN

Chia sẻ: Khanhlkkk Kahnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:21

63
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đêm nay Sài Gòn mưa, những khi Sài Gòn mưa thế này thì nơi đâu đó có Bão ... Bão làm mưa, làm cho con người ta phải lo, làm người ta buồn. làm tôi nhớ quê, nhớ má, nhớ em Huệ da diết… Suốt những năm tháng tuổi thơ, tôi đã khóc vì bí mật khủng khiếp: tôi không phải là con của má tôi. Không như cách hành xử phân biệt thường thấy với con nuôi, tôi không bị má bị hắt hủi mà ngược lại má thương tôi rất nhiều như để bù vào cái khoảng thiếu hụt...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: HOÀN NGUYÊN

  1. HOÀN NGUYÊN.
  2. Truyện ngắn. Đêm nay Sài Gòn mưa, những khi Sài Gòn mưa thế này thì nơi đâu đó có Bão ... Bão làm mưa, làm cho con người ta phải lo, làm người ta buồn. làm tôi nhớ quê, nhớ má, nhớ em Huệ da diết… Suốt những năm tháng tuổi thơ, tôi đã khóc vì bí mật khủng khiếp: tôi không phải là con của má tôi. Không như cách hành xử phân biệt thường thấy với con nuôi, tôi không bị má bị hắt hủi mà ngược lại má thương tôi rất nhiều như để bù vào cái khoảng thiếu hụt mà má không hề biết tôi đã phát hiện ra. Tôi tìm cách chống đối người đã nuôi dưỡng tôi. Bằng cách này hay cách khác, tôi luôn vùng vẫy trong vòng tay của má dù tận trong thẳm sâu tôi yêu má, cần có má. Chỉ là tôi cố tình để
  3. được mọi người chú ý đến mình bằng những trò láu cá như tự làm mình chảy máu, làm vỡ đồ đạc, hoặc dầm mưa cho đến khi cảm mạo. Tôi đã thèm khát tình cảm đến mức ích kỉ như thế đấy! Má sanh em bé, không còn nhiều thời gian dành cho tôi như trước. Ba đi tối ngày ít khi ở nhà, má như cái bến vắng lặng không thuyền neo đậu. Giấc mơ trẻ thơ chỉ là những cơn bàng hoàng khủng khiếp khi tôi nghĩ một ngày nào đó má sẽ giết tôi đi vì đã sanh con ruột. Tôi ghét em, mỗi khi má đi mần để em tôi coi, tôi luôn tìm cách ngắt nhéo em bất kể nó chơi đùa hay mè nheo. Má về hỏi những vết thâm tím trên người em, tôi nói dóc má, em té. Má không hỏi gì thêm chỉ nói: “ Em còn nhỏ hay leo trèo, con coi em kĩ kĩ cho má”. Một lần, khi em Huệ lên 4 tuổi, em làm lem mực cuốn tập toán của tôi, tôi nổi giận cầm luôn cuốn sổ phang vào mặt em, em khóc ré lên, máu từ mũi, môi chảy đỏ.
  4. Tôi sợ quá cắm cổ chạy ra khỏi nhà với ý nghĩ: “ Lần này má sẽ giết mình thật. Y như trong chiêm bao”. Bước chân của một con nhỏ mới lên 10 tuổi hoảng hốt băng trên con đường đất gập ghềnh với cái ý nghĩ kì cục đó. Tôi mải miết chạy, chạy mãi vì tưởng tượng sau lưng mình ba má tôi đuổi theo, trên tay cầm gậy gộc. Đến khi mệt rũ, tôi nằm trên mặt ruộng vừa qua vụ gặt còn trơ lại lởm chởm những gốc rạ, tôi mới nhận ra trời đã xám đen, buổi tối nhập nhòe ánh lửa ma đây đó khắp cánh đồng. Đêm thăm thẳm, vài tiếng chim thảng thốt giật mình.Tôi co người sợ hãi, khóc thét lên, tiếng khóc của tôi va vào mặt sông, dội lên màn đêm, lan trên cánh đồng thê thảm. Cái khoảnh khắc trơ trọi trong không gian mênh mông ấy sau này cứ găm mãi vào kí ức của tôi. Tôi sống lăn lóc như cỏ hoang, tự học mọi thứ ở đời, đi ăn xin để sống. Đó là những ngày tăm tối dài khủng khiếp, trái tim non nớt của tôi đã kịp cảm nhận thế nào là khổ ải. Mỗi khi bị xua đuổi như một đứa ăn cắp, tôi lủi thủi ra cuối chợ khóc rấm rứt. Muỗi bu đen, cuối chợ nhớp nhúa, hôi tanh mùi rác rưởi, rau quả thối dồn lại, tiếng chó hoang tru lên trong đêm tối, tiếng mèo hoang đẩy tôi vào sự tuyệt vọng vô biên, quấn mảnh bao tải lên người tôi nằm mơ được má tìm thấy đón về,
  5. kể cả đón về chỉ để ghiết tôi chết đi bởi những tội lỗi tôi gây ra thì cũng đỡ cực hơn cái cảnh sống vầy. Rồi má cũng đón tôi về thật. Má tìm tôi khắp nơi, nhắn người chung xóm làm ăn phương xa, dặn khách thương hồ nếu vô tình nhìn thấy con nhỏ Mai gầy gò, trán dô ra bướng bỉnh báo tin dùm, má đội ơn. Má chèo xuồng ngược dòng chở dừa bán lấy tiền làm lộ phí vừa tìm con. Má mang theo con Huệ trên đường xuôi ngược để kiếm cho bằng được đứa con gái nhặt bên lề đường tự kỉ lạc loài. Đó là một buổi chiều muộn khi tôi bới móc cần xé rác xem có thứ thừa thãi nào nhét được vô bụng không thì nghe tiếng gọi:“ Con Mai, con Mai đó có phải không? Mày bỏ đi đâu đến giờ má mới tìm thấy mày hả con”. Tôi ngó lên, trời đất ơi má tôi đó. Mái tóc lúc nào cũng búi củ tỏi cắm nhánh đước xuyên qua tóc để lộ đôi gò má cao mà thiên hạ xì xèo là má tôi có tướng sát phu không lẫn vào đâu được. Con
  6. Huệ đứng kế bên gọi: “ Chế Mai, em nè”. Bàn chân tôi líu ríu chạy chực ngã, hai hàng nước mắt chảy dài, nhịp tim đập thổn thức. Tôi ùa vào lòng má, vục mặt vào ngực má nghe mùi mặn mòi sông bể, nghe mùi nắng gió ám lên da thịt má, nghe mùi củi khổ, lá mục, hương khói đốt đồng má mang từ ở quê đi tìm tôi. Tôi ôm lấy em, lật mớ tóc em rối tung coi cánh mũi, khóe môi có thẹo không khi cuốn sổ có gáy to tôi phang vào mặt em chảy máu khi đó. Má tôi lấy ống tay áo sờn rách quệt nước mắt biểu: - Thôi, xuống xuồng, về nhà với má.
  7. “ Về nhà với má” câu nói đó của má khắc vào tim óc tôi dấu ấn ngọt ngào nhất, bình yên nhất, đẹp đẽ nhất trong suốt cuộc đời tôi mà không có điều gì trên cõi nhân gian này có thể hay hơn, ấm áp bằng. Má đưa cho chị em tôi cái bánh bao không nhân đã nguội ngắt cứng còng biểu ăn lót dạ chừng nào về đến nhà má nấu cơm nóng cá sặc kho khô, canh rau tập tàng cho ăn, nghe má nói tôi cũng đủ nhiểu nước miếng thèm thuồng. Lâu dữ tôi đâu có được ăn cơm má nấu. Ngay lúc đói, tôi ăn bánh bao ngấu nghiến, em Huệ thấy vậy đưa tôi: - Hai đói lắm phải hôn? Hai ăn cái phần này của em đi. Má nói:
  8. - Má với Út ăn hồi xế, em đưa thì con ăn đi. Về tới nhà con thèm ăn gì má cũng nấu con ăn ngheo. - Con không muốn gì trọi trơn. Chỉ muốn có má thôi. Còn má thì cái chi cũng có. Tôi ôm em khóc rưng rức, dòng sông im lìm không tiếng động, chỉ có tiếng khua chèo lùa nước rào rạt của má, chỉ có tiếng búng nước tanh tách của tôm cá cong mình nhẩy lên mặt sông, chỉ có nhịp thở của má khi cố rướn mái chèo đưa con thuyền gối lên lườn sóng. Tôi ôm em đắp ngang người cái áo khét nghẹt mùi mồ hôi của má ngủ gọn hơ trong lòng xuồng đã được má làm cà rèm che chắn.
  9. Bỏ nhà lang bạt cả năm vô tình tôi ngửi được cái mùi sang trọng còn sót lại trong thức ăn của mấy nhà hàng dục bỏ trong xe rác lẫn mùi bần hàn từ cống rãnh, rác rưới, hôi hám ngay trên mình tôi. Ngày nào tôi cũng nao nức nhớ mùi quê xứ mình. Mùi phân heo gà lẫn tiếng cục tác, quác quác, ụt ụi, éc éc. Mùi lá mục ẩm mốc, đườm đượm hắc hắc, nhất là sau mùa mưa càng xộc len là đà nằng nặng. Mùi cơm chín nấu bằng củi nổ lép bép hay của đám lá tai tái bén lửa. Ngày còn nhỏ tôi hiểu tại sao người xưa hay dùng khói để tả nỗi nhớ quê giờ thì tôi hiểu. Khi tha hương tôi mới hiểu, nhìn ngọn khói nhẩy loi choi trên nóc nhà ở quê người mà tôi nhớ quê mình đến cồn cào gan dạ, tôi thèm được ngồi bên cà ràng ấm nóng đợi má sai biểu tôi làm chuyện này chuyện nọ.
  10. Má bệnh nặng, em tôi lấy chồng Đài Loan lấy tiền chữa bệnh cho má. Khi đó tôi đang học trung cấp kế toán trên Sài Gòn. Ngày em đi má điện thoại cho tôi, giọng má ríu lại, gẫy gấp khúc vì vừa khóc vừa nói: “ Con Huệ nó đi rồi, nó để tiền cho má chữa bệnh, cho con đi học nè. Mai mốt không biết nó có đường về quê không? Mày học xiết thành nghề về với má nghe con”. Ôm cứng cái ống nghe của thím chủ nhà trọ tôi bật khóc không nói được tiếng nào. Tiền lấy chồng của Huệ cũng không cứu nổi má, sau đó ít lâu má tôi quy y tiên tổ. Ngày má chết, ba cũng không về, em tôi từ ngày đi lấy chồng xa xứ cũng bặt vô âm tín. Nghe bà con mấy người đi Đài Loan cùng đợt với Huệ nói lại là số em tôi xui lấy phải ông già nông dân Đài Loan nghèo xơ xác. Em tôi tối ngày ngoài ruộng mần quần quật chưa kể đến việc làm tất cả công việc nhà. Tôi cắn môi đến bật máu, oán trách bản thân kinh khủng sao không lo kiếm tiềm cho má để em phải khổ sở như vầy. Hình ảnh em sống tủi nhục, câm lặng, chịu đựng đòn roi nhà chồng cứ hiện ra xoáy vào tôi, dày vò tôi. Đường về quê chịu tang má của em có
  11. khi lại là điều viễn vông. Đám ma má tôi vắng tanh, buồn thảm không kèn trống, chỉ có cái khăn trắng tôi đeo. Nghe chòm xóm kể ngày má cưới chồng cũng lạt nhách, về nhà chồng không món đồ hồi môn, không mâm bàn cỗ quải …Thả nắm đất trên mả của má, tôi chỉ cất được tiếng:“ Má chết yên nghen má”, tiếng tôi nghẹn lại như mắc cục gì đắng, cứng, quá khổ ngang họng. Tôi muốn báo tin cho Huệ hay để nó tìm cơ hội lần hồi về quê thắp nén nhang cho má nhưng không biết em ở chốn nào ở đất Đài Loan xa xôi đó. Lòng tôi thắt lại khi nghĩ về em bởi mối xa xót thương yêu đứa em thưở bé từng bị tôi hắt hủi. Tôi sợ nghèo, sợ như ma như quỉ ,dù phải sống với nó từ khi sanh ra đến giờ. Má chết, em bặt tin, tôi bỏ học đi kiếm tiền với hi vọng thoát khỏi kiếp nghèo khó đeo đuổi. Tôi tìm đến một vũ trường có tiếng ở quận 1, Sài Gòn khi đọc được thông báo vũ trường tuyển dance. Tôi quên hết mùi quê, quên lời má dặn, cố lột bỏ gốc gác miền Tây phèn đặc để phủ lên mình lớp vỏ của một cô gái thị thành sành điệu. Tôi ước có thể lọt vào tầm mắt của một đại gia nào đó trên tay cầm từng tệp tiền đô ngồi đếm, xài đồ hiệu, đi xe hơi, vàng bạc đeo trĩu nặng.Ước mơ đó không dính dáng gì đến luống cày, đồng lúa, con trâu – cái nguồn gốc xuất thân của tôi. Tôi
  12. học nhanh những động tác uốn éo, mơn trớn. Tôi dính bầu trong một lần đi khách. Tôi phá bỏ bào thai không mong muốn đó trong một phòng mạch tư. Tôi tiếp tục điên cuồng trong giấc mơ đi tìm đại gia. Đại gia không thấy đâu, chỉ có nỗi nhục ê chề khi khách đến bar nhẩy lên sân khấu mơn trớn, sờ soạng và có thể nhét tiền vào bất cứ đâu họ muốn. Thành thực mà nói, tôi không nhớ được gì nhiều từ lý thuyết nhà trường. Tôi cũng không day dứt vì lỗi phải với ai trong khi suốt thời thơ ấu tôi đã tự cho mình chẳng là gì cả? Chẳng thuộc về ai? Tôi không đi tìm gia đình mình kể cả lúc má mất.Người đàn bà đã sanh ra tôi nhưng rồi lại bỏ rơi khi tôi vẫn còn khát sữa mẹ đã khiến tôi không hề có một chút ý niệm gì. Tôi đã thèm thuồng những lời nói thương yêu, những cử chỉ dạy dỗ ân cần biết chừng nào nhưng tôi không thể chịu đựng được cái cảm giác yếu đuối, tội nghiệp. Tôi trân mình tỏ vẻ bất cần thậm chí ngang ngược. Má bỏ tôi đi, tôi cũng bỏ tôi luôn trong quán Bar, vũ trường. Tôi không oán trách bất cứ ai đã xô tôi vào con đường này, nhưng có đôi lần, trong những đêm khuya khoắt, khi phải tự đối diện với chính mình, với những nỗi đau thăm thẳm trong tâm hồn, tôi lại nghĩ: “Phải chi má còn sống, cuộc đời mình sẽ
  13. khác?”. “ Về với má” lời má nói xốn vào lòng tôi, vò xé tâm can, lúc ấy tôi cũng có ý nghĩ sẽ trở về miền Tây trồng rau, nuôi heo gà trên thửa đất má tôi để lại. Tôi nghe mấy người dưới quê lên nói giờ người ta múc đất thành vuông nuôi tôm, chỗ trúng, chỗ thất. Cánh đồng giờ chỉ thấy mênh mang những vuông tôm, đất bạc màu trắng xóa, những thân dừa chết lặng cam chịu xác xơ. Từ ngày chuyển dịch vùng nuôi tôm, bà con giờ chỉ trông đầu tháng, giữa tháng để xổ tôm. Người ta chưa thể trồng rau trên vùng đất bị nhiễm mặn. Xung quanh đất má tôi cò đậu trắng bờ, tôm thất, nợ ngân hàng chất đống, chuốidừa chết sạch, rau trồng còi cọc, heo gà nay nuôi mai chết. Hồi má tôi còn sống trong vườn đủ thứ dừa, chuối, ổi, rau, dưới kênh đủ thứ cá bổi, sặc, phi. Vườn má tôi không múc nuôi tôm nhưng xung quanh bà con nuôi tôm nên đất nhiễm mặn, nghe nói cỏ hoang mọc thành bờ, thành bụi. Thảng trong ý nghĩ tôi muốn trở về rồi lại rươm rướm nước mắt nghĩ tôi về đó trọi trơ có ai đâu mà về chi?. Tôi có ám ảnh, day dứt thiệt nhưng rồi mọi ám ảnh, day dứt muốn về quê đã bị những trận say bí tỉ đã xóa sạch. Chỉ còn lại những đêm quay cuồng trên sàn, với hơi men ma mị và với những người đàn ông coi tôi như món đồ giải trí. Tôi quen với sự mạt sát, sỉ nhục, đánh ghen đến mức nếu ai tỏ ra dịu dàng, quan tâm càng khiến trái tim tôi tổn thương, càng khiến tôi quẫy đạp phá phách làm ngược lại cái khát thèm dồn nén tận sâu thẳm lòng tôi.
  14. Tôi không biết đó là bi kịch hay hạnh phúc khi được gặp sự quan tâm dịu dàng từ một người đàn ông tử tế. Chuyện của tôi na ná như mấy bộ phim Hàn Quốc sướt mướt người ta vẫn coi trên ti vi. Đó là một đêm sau khi tôi bị gã đàn ông bao tôi vứt lại lề đường trong một cơn say khướt sau khi đã “ xài” tôi tối đa. Tôi không còn có thể trụ lại khi trên sàn có rất nhiều các em gái trẻ đẹp hơn thay thế. Tôi trở thành gái đứng đường, hạ thấp hơn nữa cái giá vốn đã quá rẻ mạt của mình. Một lần đi khách tôi gặp anh, người đàn ông kì lạ của cuộc đời tôi. Anh không cư xử với tôi như cách cư xử của bao gã đàn ông với một con điếm. Anh nói tôi đừng làm cái việc nhơ nhuốc đó nữa kiếm cái nghề tử tế mà làm. Anh cho tôi số tiền đủ để học một cái nghề nuôi sống mình. Người đàn ông đó gieo vào tôi thứ ánh sáng của hy vọng trong cái lúc cả tinh thần và thể xác của tôi như một thức cặn bã đáng ghê tởm. Tôi cảm nhận anh tìm đến tôi không chỉ vì như cầu truy hoan để giải tỏa những căng thẳng trong công việc, gia đình mà bởi anh cô đơn quá cần một người không biết rõ về anh để nghe anh tâm sự. Anh nói nhiều điều về các mối quan hệ cuộc sống, công việc nhưng tuyệt nhiên không cho tôi biết cặn kẽ về anh, duy nhất một lần anh nói về vợ, đó là một người phụ nữ con nhà gia giáo, thuần khiết và kiêu hãnh.
  15. - Vì sao có một người vợ như thế anh lại tìm em? – Tôi hỏi. - Đó không phải là chuyện em được biết – anh trả lời ngắn gọn. Tôi thay đổi nhiều, đi khách ít hơn. Như mọi con điếm, mọi ánh nhìn khinh bỉ của mọi người vẫn ném vào tôi, không buông tha quá khứ đen tối của tôi. Tôi quyết định chuyển phòng trọ khi đã học thành thạo nghề làm móng. Tôi phát hiện mình yêu anh, dù không dám thể hiện điều đó, tôi không phải là đứa con gái trong sạch để xứng đáng với một người đàn ông như anh dù chỉ là một người tình trong bóng tối. Tôi quằn quại trong sự chịu đựng âm thầm cố tẩy rửa quá khứ của mình để chỉ
  16. mong khi anh tìm đến không có ám ảnh cái dơ bẩn của một đứa con gái hư hỏng sa vào nghề bần cùng bán thân nuôi miệng. Chỉ cần như vậy tôi đã thấy mình hạnh phúc. Cho dù anh luôn giữ một thái độ ân cần sòng phẳng “ ăn bánh trả tiền”. Không gì khổ sở bằng cái cảm giác khi nghĩ trong mắt anh, tôi vẫn chỉ là một con điếm, không hơn không kém. Anh lại đến tìm tôi, rất khuya, khi đã say khướt. Anh bảo đừng đụng đến anh, anh chỉ cần một chỗ nằm yên ổn. Anh lè nhè kể về cuộc hôn nhân kiêu hãnh, niềm kiêu hãnh của anh và vợ anh đang tồn tại trong một ngôi nhà lớn đến mức sắp sửa bật tung mọi thứ. Anh nói một mình lảm nhảm rằng người càng có học thì càng nhiều trò khốn nạn và bi kịch của anh là không bao giờ chịu thừa nhận sự khốn nạn của mình, không dám nhìn vào bi kịch của mình. Tôi không hiểu hết những lời anh nói nhưng tôi có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng của anh lớn đến mức nào. Anh ngủ, vắt người trên chiếc giường của tôi mà thỉnh thoảng anh lui tới. Từ ngày đổi chỗ ở, Anh là người đàn ông duy nhất bước qua ngưỡng cửa phòng tôi. Tôi lau mặt, tháo giầy cho anh, rất nhẹ nhàng. Tôi khẽ chạm tay vào má anh. Tôi sợ anh thức giấc và sẽ bỏ tôi đi ngay như tất cả các lần đến tìm tôi.Tôi sợ phải nhìn thấy
  17. anh dậy, sợ phải khép cánh cửa sau lưng anh bởi ý nghĩ lạ lùng sau khi anh bước ra khỏi nơi tôi đang ở anh sẽ không bao giờ quay lại. Lần nào tôi cũng sợ hãi điều đó… Nhưng anh đã đi, vào sớm hôm sau, tôi không bao giờ biết được đó là lần cuối cùng anh đến, như tôi đã từng lo sợ trước đó. Tôi cũng không bao giờ có thể tin rằng đó cũng là buổi sáng cuối cùng của anh. Điều đó thật khủng khiếp, nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi. Trên đường về nhà anh đã gặp tai nạn, xe anh va quyệt vào một chiếc container, bánh xe cán ngang đầu, vỡ nát… Tôi đau khổ lắm nhưng tôi không theo người chết ra đi mà gởi thương nhớ được. Tôi cũng không thể đưa anh đến tận cùng mà chỉ biết đứng ở một tầm nhìn vừa phải để khóc tiễn biệt anh, để nhìn được rõ khuôn mặt người phụ nữ chính chuyên của cuộc đời anh. Chị đẹp, vẻ kiêu hãnh toát lên trong ánh mắt buồn u uất nhạt
  18. nhòa nước mắt. Anh có một đứa con trai nhỏ, tôi đoán thế vì thấy chị luôn nắm tay nó kéo lại gần, đứa bé không khóc chỉ ngơ ngác nhìn đoàn người tiễn biệt ba mình. Tôi, một vệt tối đi qua đời anh, yêu anh với một tình yêu tội nghiệp và chỉ biết cầuxin cho anh được nhìn "thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang”. Anh không thể trú lại phòng trọ của tôi trong những đêm say khướt thêm một lần nào nữa, cái vệt tối cuộc đời anh là tôi sẽ không bao giờ là hiểm họa đe dọa niềm kiêu hãnh riêng anh. Anh đã không kịp biết vết chân anh qua đời tôi đã để lại trong tôi một vệt sáng, cái thai được 10 tuần tuổi trong bụng tôi là của anh, kết quả được biết sau cơn choáng khiến tôi phải vào bệnh viện khi vừa tiễn anh về miền xa thẳm. Như bao người mẹ trên đời này, tôi đã mang nặng đẻ đau và xem nó như nguồn sống của mình. Nó là con gái, tôi đặt tên bé là Lê Nguyễn Hoàn Nguyên, con tôi
  19. được mang họ cha, họ mẹ. Con tôi đã tẩy trần thân phận một con điếm thành một người mẹ, tôi đã được hoàn nguyên. Trong đời mình, tôi đã đi rất nhiều, những chuyến đi có khi tôi không cần biết nó đi đâu và cũng chưa bao giờ xác định nơi mình sẽ đến. Cữ này tôi thao thức miết. Nếu ở quê chắc là thao thức cùng sông dài. Sài Gòn mấy bữa mưa trút rào rào, từ ngày có con tôi nhớ má tôi nhiều. Bửa hôm tôi nằm mộng thấy má kêu “ Về quê đi con…”. Giờ thì tôi biết kí ức của tôi dừng lại một buổi xế chiều khi má tìm thấy tôi bên cần xé rác, má biểu “ Về với má”, khi má điện thoại nói em Huệ lấy chồng Đài Loan rồi biểu tôi về với má… Tôi không muốn tiếp tục đi trên hành trình hủy hoại mình, tôi chỉ muốn dừng chân nơi chính cái nơi má đã lượm tôi đem về nuôi. Tạng sáng, tôi sẽ xuôi chuyến xe đầu tiên của ngày về miền Tây. Tôi trở về cái ấp nhỏ xíu xiu lam lũ, về với má để
  20. được làm mẹ của Hoàn Nguyên con tôi, để chăm mộ phần của má, để đợi em Huệ trở về, để được dọn lại vườn nhà chằng chịt bìm bìm, cỏ lác… Chuyến xe này tôi không thể trễ… Cà Mau, những ngày đầu thu, tháng 8 năm 2011
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2