intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hoàng Tử Xứ Hoa

Chia sẻ: Bui Thi | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

53
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Những tia nắng đầu xuân đang len lỏi vào từng tán lá nhỏ, vẫn một ngày như mọi ngày, nhưng có lẽ hôm nay đặc biệt hơn một chút, vì là ngày đầu tiên vào học lại sau khi nghỉ tết. Vẫn như bao cô cậu học trò khác, Hoa đạp từng bước nặng nề trên vòng quay của chiếc xe đạp mini đã theo cô bé từ những ngày cấp 2 hồn nhiên vô tư lự

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hoàng Tử Xứ Hoa

  1. Hoàng Tử Xứ Hoa Những tia nắng đầu xuân đang len lỏi vào từng tán lá nhỏ, vẫn một ngày như mọi ngày, nhưng có lẽ hôm nay đặc biệt hơn một chút, vì là ngày đầu tiên vào học lại sau khi nghỉ tết. Vẫn như bao cô cậu học trò khác, Hoa đạp từng bước nặng nề trên vòng quay của chiếc xe đạp mini đã theo cô bé từ những ngày cấp 2 hồn nhiên vô tư lự, rảo chầm chậm trên con đường quen thuộc đến trường với tâm trạng hỗn độn phức tạp. Tại sao lại như thế? Bởi vì vừa vui vừa buồn. Vui vì sẽ lại được cùng đám bạn đùa nghịch, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất sau hơn hai tuần vắng bóng bởi mỗi đứa đều tất bật với những kế hoạch riêng bên gia đình. Buồn vì nỗi lo âu thấp thỏm xen lẫn ám ảnh, không biết bài kiểm tra môn toán có "qua ải” không, đầu năm đầu tháng mà bị xơi điểm kém thì chắc xui tan tác dàn trải… Rất may cho Hoa, hôm nay là một ngày đẹp trời và tâm trạng của lão "Hit-le” Toán cũng đẹp như thế, thầy í đã quyết định khởi đầu một năm mới trong thoải mái vui vẻ bằng việc giảng bài mới, hỏi thăm tâm tình những ngày nghỉ tết vừa qua (tự cổ chí kim xưa nay hiếm, chắc lát về phải mua vé số quá!!!). Như vậy có thể xem như Hoa tạm thoát nạn vì "ngày hành quyết” sẽ được dời sang đầu tuần sau. Thôi kệ,
  2. sống được lúc nào thì cứ tận hưởng lúc ấy! Để chào mừng ngày đầu tiên đi học trở lại bình yên và suôn sẻ, Hoa cùng với cạ cứng đi đến cửa hàng hoa mua vài loại đem về cắm, vì đó là sỡ thích lớn nhất của hai đứa. Cứ nhìn thấy những màu sắc rực rỡ, tươi tắn cùng hương thơm man mác của hoa, tâm hồn bỗng sẽ trở nên thư thái lạ thường. Cửa hàng hoa mà hai đứa thường ghé đã đóng cửa, nên phải tìm gian hàng khác. Rẽ vào một con đường nhỏ khá tĩnh lặng, nhỏ Hồng tíu tít chỉ trỏ về phía góc trái bên kia đường, sau góc cây bàng cổ thụ. Hai đứa dựng xe bước vào, một cửa hiệu với diện tích khiêm tốn nhưng được bày trí khá trang nhã, cửa kính ngoài, vừa bước vào đã cảm nhận được ngay hương thơm hòa quyện của giàn hoa chi chít bên nhau. Không gian bên trong rộng rãi và thoáng đãng hơn hai đứa tưởng, từng loại hoa được bày trí rất đều đặn và tinh tế. Cứ tưởng người phục vụ bán hàng sẽ là một chị gái nào đó, nhưng thật bất ngờ khi lại là một chàng trai còn rất trẻ, dáng người cao, thân hình thể thao nhưng nước da trắng nom vẫn ra vẻ công tử. Thật khó để đoán biết tuổi của cậu chàng, nhưng để chắc ăn thì cứ gọi bằng anh!!! Đáp lại ánh nhìn ngơ ngác, thẫn thờ y như lâu ngày chưa nhìn thấy trai của hai đứa, "Chàng bán hoa” nở nụ cười rạng rỡ hơn cả khi hoa nở, giọng nói trầm ấm cất lên: - Hai bạn cần mua loại hoa gì? Sau vài giây lúng túng, thấy nhỏ bạn thân vẫn còn "đơ như cây cơ” nhìn không chớp mắt vào vật thể đối diện, Hoa ấp úng lên tiếng đáp:
  3. - Dạ… em muốn chọn vài loại hoa để cắm trước ban công phòng. Anh tư vấn giúp bọn em được không? - Được thôi, thế các bạn thích loại màu sắc như thế nào? Tươi tắn nhẹ nhàng, hay rực rỡ một chút? - Dạ… Hoa chưa kịp cất lời thì nhỏ Hồng đã tí tởn bước tới trước, lấn chỗ của cô để áp sát gần đối tượng mà đáp: - Dạ, em tên là Hồng, vì thế em rất thích hoa hồng. Nên anh chọn giúp em nha! - Ừm, hoa hồng có nhiều màu. Bạn thích màu nào? – Anh chàng nhẹ nhàng hỏi. - Em thích hoa hồng Xanh!!! – Cô bạn hồn nhiên trả lời. - Xanh? Xa da trời á? – Cậu trai đáp lại bằng ánh nhìn bất ngờ, xen lẫn lúng túng. Hoa liền kéo tay áo Hồng lại gần nói nhỏ: "Mày có bị gì không? Hoa hồng xanh không mọc tự nhiên, ở đâu ra hàng loạt cho mày mua chứ! Nước Nhật đang lai tạo còn chưa thành công nữa là…” Biết mình bị hố, cô bạn chỉ biết cười trừ gượng gạo. Có lẽ vì quê cơ, nên nhỏ quyết định chọn mỗi màu một cành luôn cho lấp lánh. Hoa rảo vòng quanh cửa hiệu, ngắm những chậu hoa nằm chi chít bên nhau. Khác với vẻ ngoài hồn nhiên, hiếu động, cô nàng trông dịu dàng hẳn khi lặng lẽ bên những khóm hoa. Bỗng Hoa khẽ giật mình khi có giọng nói từ phía sau vọng tới: - Bạn chưa chọn được hoa mình yêu thích à?
  4. - Ơ… Dạ! Em cũng không rành nhiều loại hoa. Hồi tết mẹ em có mua về một loại nhìn đẹp lắm, nó có màu tim tím, cánh hoa nhỏ như chân chim hạc vậy… - Nghe quen quen, nhưng hình như loại này hết hàng rồi thì phải… - Chàng trai đăm chiêu rồi trả lời ngập ngừng. - Ủa, anh bán hoa mà không biết tên sao? Mà cửa hàng cũng có vụ hết hoa nữa hả? - Mày vô duyên ghê! Cửa hàng chứ có phải vườn đâu mà không hết! – Hoa tỏ vẻ khó chịu. - Thì tao hỏi vậy thôi mà. Làm gì bênh ghê thế? Người ta là bạn hay tao là bạn của mày đây hử? Cậu chàng liền khuyên ngăn: - Các bạn thông cảm, mình cũng mới ra làm được vài ngày thôi, nên chưa chuyên nghiệp. Với lại đợt tết vừa qua hàng bán khá chạy nhưng nhập về chưa kịp, chắc cuối tuần này sẽ có đủ thôi! Vậy là chỉ có nhỏ Hồng mua một bó những màu hoa mang tên chính nó, còn Hoa thì đợi dịp khác để tìm cho được loài hoa mà cô thích, vẫn ở chính cửa hàng này, vì Hoa muốn gặp lại cậu chàng mà có cảm giác rất quen đó (hay phải chăng cứ nhìn thấy trai đẹp là lại thấy quen quen?!!). *** Gió vẫn kẽ đong đưa, trời xanh nhờn nhợt phủ đầy những gợn mây nên không gian
  5. có chút ảm đạm. Những ngày đầu xuân vẫn đang trôi, mọi thứ diễn ra theo đúng những gì mà nó vốn thế, bài kiểm tra toán được phát ra, nhưng rõ ràng là Thượng Đế ban phước lành nên điểm số của Hoa đã vượt qua "cửa tử”, thiệt là không có bút mực nào tả nổi cho cái sự sung sướng này. Nhưng thật tiếc cho nhỏ Hồng – bạn thân chí cốt của Hoa lại không may mắn như thế, nó chỉ kém Hoa nửa điểm thôi, tức là 4.5, mà 4.5 cũng vẫn là "điểm chết”, nên nhỏ ngậm ngùi về nhà gậm nhấm nỗi chua cay… Hoa đành phải một mình đi đến cửa hiệu để tự thưởng cho kì tích của mình. Vừa bước ra khỏi cổng, cô bé chợt thấy có dáng ai đó khá quen đang chạy chiếc Max đỗ bên lề đường, phía sau còn có ai đó đi cùng nữa. Nhưng chưa kịp tiến tới gần nhìn kỹ thì người đó đã chạy mất. Vẫn con đường tĩnh lặng quen thuộc, bên cạnh gốc cây bàng. Hoa bước vào trong, tận hưởng mùi hương ngào ngạt, thanh thoát, tâm hồn tựa như bay bổng theo làn gió khẽ lay. Rảo từng bước nhẹ nhàng xung quanh gian hàng, Hoa quên bẵng đi việc chẳng có ai ra tiếp đón. Mãi cho đến khi có tiếng nói trầm ấm thân quen cất lên, Hoa mới giật mình như tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp giữa rừng hoa. Chàng trai bước tới với nụ cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng khễnh tinh nghịch (sao ku-te boy bây giờ ai cũng có răng khễnh thế nhỉ?!). Vẫn những câu nói quen thuộc chào mời, vẫn những câu hỏi cũ, loài hoa có màu tim tím, cánh hoa nhỏ như chân chim hạc. Cậu chàng lại gãi đầu lúng túng, bảo rằng loại đó vẫn chưa có. Thoáng chút buồn, nhưng rồi Hoa vẫn mỉm cười và nói dịp khác sẽ lại tới.
  6. Để chuộc lại lỗi về việc khách quen đến mà vẫn chưa có hàng, cậu chàng đã mời Hoa một cốc cà phê capuchino do chính tay cậu pha. Hoa rất bất ngờ về tài lẻ này của anh chàng, không ngờ con trai mà cũng khéo đến thế, mặt cà phê được trang trí rất đẹp, chẳng khác gì ngoài tiệm vậy. Sau một hồi trò chuyện, Hoa cũng được biết tên của anh chàng: Phi Khanh, một cái tên khá hay. Điều bất ngờ hơn là cậu chàng bằng tuổi với Hoa và học cùng trường nữa. Vậy rất có khả năng người mà Hoa thấy ở ngoài cổng trường chính là Phi chứ không ai khác… Những ngày sau đó, Hoa và Phi vẫn thi thoảng gặp nhau, dù rằng vấn đề về loài hoa "bí ẩn” kia vẫn chưa có hồi đáp. Cạ cứng với giác quan thứ sáu nhận ra ngay "mối tư tình” của hai đứa nên kéo Hoa ra ngoài ban công bàn chuyện đại sự. - Mày cũng nhanh quá ha! Trong thời gian người bạn thân này đang lao đao khốn khổ thì mày lại tí ta tí tởn bên trai đẹp!!! - Cái gì mà tí tởn? Chỉ là bạn bè thôi mà! - Thôi đi, câu này tao nghe quen quá rồi! Mà mày có biết gì về người ta chưa đấy? - Biết gì? Ừ, thì tên Phi Khanh, học cùng trường, bằng tuổi, chuyên A2 đối diện lớp mình đó! - Xớ, những thông tin cơ bản này tao nhắm mắt cùng điều tra ra! Ý tao là những lùm xùm xung quanh chàng "Hot boy” của cả trường này nè!!! - Mày nói gì nghe ghê thế? Đừng có "bay” quá nha!
  7. - Chỗ bạn bè tao mới tư vấn cho mày đó, đồ ngốc! Tên đó là trùm sát thủ luôn, nổi tiếng lạnh lùng kiêu ngạo, gái theo hàng dài hết đường Lê Duẩn xin chết mà nó chả đổ đứa nào hết á! - Nói thiệt nha, mấy câu này tao cũng nghe quen quá rồi, tao còn lạ gì nữa! Nhưng mày lo hơi quá rồi đó, tao với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi! - Ừ, tao cảnh báo trước đó, cậu ta hiện tại cũng đã có bồ rồi. Đừng có dại dột mà dây vào, có ngày bị "quánh ghen” là khóc không kịp lấy khăn giấy đó!!! Dù phớt lờ những lời nhỏ Hồng "cảnh cáo”, nhưng Hoa cũng thoáng chút suy tư. Có phải chăng cái vẻ hiền hòa, gần gũi kia chỉ là lớp vỏ bọc cho sự lạnh lùng, kiêu ngạo của anh chàng? Có khi nào cô đang bị "lừa tình” không? Ây da, nhưng nhan sắc của Hoa có phải thuộc dạng sắc nước hương trời gì đâu chứ? Cũng chỉ là hơi xinh một tí, cá tính một tí, nhiêu đó làm sao đủ để được duyệt giữa một rừng bao cô gái xinh như hoa, tươi như… bông kia chứ! Dù sao tình cảm của Hoa dành cho Phi Khanh cũng chỉ như nụ hoa vừa hé nụ, chưa rõ ràng, cũng chưa bộc phát, cũng chỉ là tình bạn thế thôi. Hoa vẫn thường xuyên ghé qua gian hàng hoa của cậu, nhưng không phải để mua (vì cứ bảo chưa có), mà chỉ đến để trò chuyện, tư vấn bài vở và nhờ Khanh giúp đỡ cho môn Toán, nhờ vậy mà điểm số của cô đã tiến bộ hơn nhiều. Một buổi chiều thứ bảy, trút đi bao căng thẳng sau một tuần học tập, Hoa dự định lại ghé sang cửa hàng. Vừa bước ra khỏi đầu cổng trường, có một cô bé chạy tới
  8. gần Hoa, gương mặt rạng rỡ. Bỗng trí nhớ của cô được tua lại, hình như đây là cô gái vẫn hay đi cùng với Phi mỗi khi tan trường, mặc đồng phục của trường cấp 2 ngay bên cạnh, đích thị là gà bông của Phi rồi. Vậy là lời cảnh báo của Hồng đã ứng nghiệm rồi sao? Chỉ vì cứ hay lui tới thân thiết với chàng hoàng tử mà bây giờ cô bé lọ lem sắp sửa bị "dằn mặt” rồi. Đứng trong tư thế phòng thủ, gương mặt đằng đằng sát khí, đối tượng tiến tới gần, nở nụ cười tươi xinh, sao nụ cười này lại giống một người đến thế? Cô bé hồn nhiên cất tiếng: - Chào chị! Chị tên là Hoa đúng không ạ? - Ừ, đúng rồi. Có gì không… em? - Có một người muốn gặp chị để đưa một món đồ. Chị đi theo em nhé! Nỗi lo lắng vừa đi qua thì một nỗi sợ sệt khác lại ập đến, hay nó muốn kéo mình vô chỗ vắng để dễ bề "hành quyết” đây?! Nhưng thôi kệ, lỡ liều rồi phải tới luôn chứ sao, dù sao thì cô cũng là đai đen Karate từ hồi tiểu học mà, sợ gì!!! Con đường điểm hẹn không quá vắng, nên nếu có "chuyện gì” thì cũng có người khuyên can. Cô bé vẫn hồn nhiên nắm tay Hoa đi đến cuối ngã tư đường, có một dáng người thân quen đang đứng đó, hai tay chắp sau lưng như cố giấu một vật gì vậy… Cô bé kia dừng lại khi hai đối tượng chỉ còn cách nhau hai bước chân. Nhỏ bước tới gần Phi với ánh mắt ranh mãnh, khẽ thì thầm nhưng cũng đủ để Hoa nghe được vì không gian quá im lìm: - Nhiệm vụ của em đã xong. Giờ tùy thuộc cả vào anh đấy, cô lên nhé anh hai!!!
  9. Hjhj… Cô bé vọt đi mất, bỏ lại hai cô cậu bé nhìn nhau không nói nên câu, một thẩn thơ chưa biết điều gì xảy ra, một đang lúng túng đỏ mặt vì ngượng. Từ phía sau lưng, Khanh đưa ra trước mặt cô nàng một bó hoa màu tím biếc, cánh hoa nhỏ như chân hạc, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng… Đây chính là loài hoa cô nàng đã tìm kiếm bấy lâu. Giọng nói trầm ấm ấy lại cất lên: - Đây là hoa Violet, hay còn gọi là hoa Phi Yến. Loài hoa tượng trưng cho sự nhẹ nhàng, thanh thoát và thủy chung. Mình cũng rất thích loài hoa này… Coi như đây là món quà cho sự chờ đợi suốt hai tuần qua nhé! Ánh nắng đang lên, chiếu rọi qua kẽ lá tạo thành những tia sáng lấp lánh, lời nói cất lên gượng gạo nhưng sao ấm áp, thân thương đến lạ thường… Có một điều mà Hoa đã không biết, hay đúng hơn là không nhớ: Khanh chính là cậu bạn học cùng hồi lớp 6 với cô. Mà không nhận ra cũng đúng, vì cũng chỉ học cùng có một năm, rồi sau đó cậu bạn đã chuyển trường. Thêm nữa, lúc ấy, Khanh trông chẳng khác gì một cục bột được nhào nặn thành hình "con trai”, trắng trẻo, nhỏ con, yếu ớt, mít ướt, vì thế luôn trở thành tâm điểm cho những trò bắt nạt của đám bạn. Trái ngược hoàn toàn, Hoa lại là một "Tom-boy” của lớp, võ công phi thường, tính cách mạnh mẽ, luôn là hiệp sĩ xông pha vào những trận chiến không cân sức này. Đến một ngày, vì quá bức xúc với tính cách yếu đuối của cậu bạn, Hoa đã làm một trận ra trò với Khanh:
  10. - Sau cậu cứ nhút nhát, nhịn nhục tụi nó mãi thế, phải đánh trả lại chứ! Là con trai phải mạnh mẽ lên thì mới bảo vệ được những người mình yêu thương biết chưa!!! Nhưng lời này vốn dĩ cũng chỉ xuất phát từ một bộ phim hành động mà cô bé đã xem, nhưng không ngờ lại tác động đến cậu bé ghê gớm. Kể từ đó, không thằng nào dám ăn hiếp cậu công tử bột đã "tức nước vỡ bờ” này nữa. Rồi sau khi chuyển trường, Khanh dốc sức tập luyện thể thao, tập võ, bơi lội để "biến hình” thành một vóc dáng "chuẩn không cần chỉnh” mà đến cô bạn thân đã từng ra sức bảo vệ cậu cũng không nhận ra./. YUN – 31/01/2012
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0