It's hard to say .... I ♥ u - phần 2
Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:18
lượt xem 5
download
Trên trời đầy sao ! Những vì sao lấp lánh xung quanh nó như muôn ngàn viên ngọc lấp lánh ! Nó đang ở đâu thế nhỉ ?? Một thiên thần hiện ra trước mắt nó …. Lung linh lung linh …. Thiên thần cười với nó rồi vụt bay mất .Rồi mẹ nó hiện ra ! Nó muốn chạy lại òa khóc vào lòng mẹ nhưng không thể … mẹ nó ở xa quá , mờ nhạt… nó cố chạy theo mẹ nhưng không kịp . Ba nó hiện ra ! Nó mừng rỡ gọi : ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: It's hard to say .... I ♥ u - phần 2
- It's hard to say .... I ♥ u-phần 2
- Trên trời đầy sao ! Những vì sao lấp lánh xung quanh nó như muôn ngàn viên ngọc lấp lánh ! Nó đang ở đâu thế nhỉ ?? Một thiên thần hiện ra trước mắt nó …. Lung linh lung linh …. Thiên thần cười với nó rồi vụt bay mất .Rồi mẹ nó hiện ra ! Nó muốn chạy lại òa khóc vào lòng mẹ nhưng không thể … mẹ nó ở xa quá , mờ nhạt… nó cố chạy theo mẹ nhưng không kịp . Ba nó hiện ra ! Nó mừng rỡ gọi : - Ba ơi ! ba giữ mẹ lại đi ! con muốn gặp mẹ ! – thế nhưng ba nó chỉ cười và cuối cùng …. đi theo mẹ nó! -Đừng đi ! – Nó gọi yếu ớt Xung quanh nó , không gian yên lặng , chỉ có những vì sao cứ tỏa sáng không ngừng ….lấp lánh nhưng đơn điệu và cô độc ……….. Nó chạy giữa các vì sao , phía đằng xa có một bóng người …. Ai? Nó không nhận ra ! Hình bóng rất quen thuộc , rất gần gũi …. nhưng ai thế nhỉ …. Nó chạy lại gần , người đó dang tay ra , ôm nó vào lòng …….vẫn cái mùi hương dẽ chịu ấy , thật dễ chịu … thật yên bình gợi cho nó một cái gì đó rất quen thuộc nhưng nó không thể nhớ nổi ! Bỗng người ấy đẩy nó ra và bước đi thật nhanh ! Nó chỉ kịp nghe thấy ba từ :
- -Tớ sẽ quay lại tìm cậu ! Thế rồi người ấy cũng biến mất như ba và mẹ nó …nó không thể níu giữ ai cã ! ---*--- Chỉ là một giấc mơ ! Mồ hôi thấm ướt áo , nứơc mắt chảy dài ! Nó tỉnh giấc trong tâm trang tiếc nưối... phải chi cho nó thêm một chút thời gian , nó đã có thể đưổi theo ba mẹ nó và... người ấy ! Nhưng....nó đang ở đâu thế này ? Một căn phòng trắng xóa … bệnh viện sao …? Phải , la` bệnh viện , … người nó ê ẩm ! Các vết thương đã được băng lại hết ! Nó gượng dậy ! Ngoài cửa có tiếng bác sĩ và một giọng nói rất quen thuộc ! Thế rồi có tiếng mở cửa … có tiếng người bước vào ! Ai vậy?? Chẳng lẽ lại là người đó... cái người mà nó không rõ mặt...cái người mà nó không nhận ra....ai? Nó hồi hộp chờ đợi và choáng váng khi nhận ra …. Đó chính la...............……….ba nó ! ( ) - Ba …. !-Nó gọi khẽ !
- - Uhm ! con có sao không ? đã hết đau chưa ! … - Ba …. ! – nó cười trong nước mắt ! Ba nó không nói gì , vuốt tóc nó , nhìn nó âu yếm . Ánh mắt ông thật ấm áp ! - Ba … ! Sao ba không hỏi con … - Hỏi cái gì ? - Hỏi … tại sao con lại đi khỏi nhà … tại sao con lại ở đó … - Ba xin lỗi !-Ông trầm ngâm- Ba đã không để ý đến con , ba vô cùng có lỗi , … con đừng giận ba nha … ba hứa .. từ nay ba sẽ về nhà thường xuyên hơn … - Thật hả ba ! – Nó cắt lời ba nó ! - ừh ! Nó cười tít mắt ! Sung sướng ! Ba nó ôm nó vào lòng ! Như chợt nhớ ra điều gì , nó đột ngột hòi ba nó : - Ba ! Ba là người đã cứu con khỏi bọn côn đồ đó àh ! Im lặng vài giây ba nó ngập ngừng : - ừh ! mà sao …con lại hỏi vậy ? - Không phải ! –Nó giẫy nảy –Con nhớ là …. - Chính ba đã cứu con , ba tình cờ đi ngang qua thấy nên mới cứu được con ! Con không nên nói nhiều … nghỉ ngơi đi ! …. Nói rồi ông lẳng lặng đi ra khỏi phòng để mặc con bé ngồi ngơ ngác !
- Càng nghĩ nó càng thấy vô lí ! Ba nó luôn đi xe hơi , luôn có tài xế chở và đặc biệt là không lo chuyện bao đồng ,…. Tại sao ba nó có thề nghe thấy tiếng kêu cứu của nó … trong căn hẻm nhỏ …tại sao ba nó lại biết là nó bỏ nhà đi … tại sao ba nó lại có thể đánh thắng được bọn côn đồ đó ! Và lí do chính đáng nhất là … nó cảm nhận được người cứu nó … không phải là ba nó (^^) ! Đó là một người rất quen thuộc đối với nó mà nó không thể nhớ ra được ! người đó là ai ?? Nó thiếp đi trong khi biết bao nhiêu câu hỏi luẩn quẩn trong đầu cứ vây quanh nó ! -------------- Ngày hôm sau , nó quyết định tìm hiểu cho bằng được người đã cứu nó là ai ! Nó đi hỏi chị y tá ! - Uhm ! Để xem nào , chị còn nhớ chứ ……….Hôm qua , một cậu thanh niên đã đưa em vào đây !... Đúng rồi …. Cậu ta cao lớn và rất đẹp trai ( nên mới nhớ ^^ ) Lúc đưa em vào đây , mặt cậu ta tái mét đến tội nghiệp ! …. - Nhưng sao lúc em tỉnh dậy chả thấy cậu ấy đâu ! - Àh ! Khi ba em tới thì cậu ấy mới về ! … Lúc em bất tình cậu ấy ở bên em
- suốt đấy ! ………… Đầu nó bắt đầu quay cuồng ! Đúng là đã có người khác cứu nó ! Nhưng tại sao ba nó lại phải giáu nó chứ ! Có chuyện gì đã xảy ra mà nó không biết ?? Nó tự nhủ vói lòng là sẽ tìm cho ra sự thật vè con người bí ẩn kia và về lí do tại sao mà ba nó lại có thái độ như vậy ! Mấy ngày ở trong bệnh viện thật là chán ! Nó chả được đi đâu ! ( Thật ra nó pùn là vì nó không thể nào tìm hiểu được về người ấy nếu không ra khỏi bệnh viện , cái người đã cứu nó và bây giờ là gửi hoa cho nó mỗi ngày ! ( đã wứa ) ) Ba nó đúng là cũng có vào thăm nó nhiều hơn … nhưng rồi đâu cũng vào đấy ! Tới lui thăm nó chỉ có mỗi chị giúp việc ! Mà bà chị này cũng hay lắm cơ ! Là giúp việc mà cứ như là mẹ nó ấy , tự cho mình cái quyền làm chủ ngôi nhà ( ngoài ba nó và nó ra nhà chẳng có ai , ba nó thì đi suốt ngày , nó thì ở trong phòng chả bao giờ chịu ra và cũng chẳng muốn ra ! ) . Làm việc cũng chẳng đến nơi đến chốn ( có hôm còn mang cơm vào bệnh viện muộn làm nó đói mờ cả mắt ! ) thế mà vẫn được làm chỉ bởi chị ta đã làm việc cho nhà nó khá lâu rồi …..
- Nó thở dài và nhìn lên đồng hồ , đã quá 12 giờ trưa ! Hay chị ta lại quên mang cơm cho nó nhỉ ? Chẳng lẽ lại ôm cái bụng đói mà ngủ ?? Nó chậm chạp “bò” xuống giường , bám vào các vật xung quanh mà đi ! Nó định gọi chị y tá , nhưng cũng đã trưa rồi , không nên làm phiền người khác , vả lại ….nó cũng quen làm mọi việc một mình rồi ! Ôi , một mình …. Nó lần ra được đến cầu thang máy là cả một kì tích (mất khoảng 15’ đấy ạh (_ __”)! Chân nó bắt đầu buốt chỗ hai đầu gối (chỗ hôm nọ bị ngã , nhiễm trùng khá nặng ) ! Vừa lẩm nhẩm nguyền rủa cái chân , nó vừa nhấn nút thang máy … ! Cửa thang may mở ra ! Bên trong là một ngừơi con trai trạc tuổi nó , tay cầm một bó hoa …. Chắc là người thân của ai đó …. Nó bước vào thang máy , người đó lướt nhẹ qua nó để đi ra , nó chợt ngửi thấy một mùi hương …sao nhỉ ….quen quen ……ah ….nhớ ra rồi ….. ! Nó vội vàng bước ra khỏi thang máy , hướng về phía tên con trai mới nãy gọi với theo : -Bạn gì đó ơi ! ……… Nhưng chậm mất rồi , tên con trai đã biến mất ! Nó vội vàng quay về phòng bệnh của mình ( hix cỡ 15’ nữa ) thì thấy trong phòng có một bó hoa và mấy cái hăm-bơ-gơ ( ^^ ) ! Nó ngồi phịch xuống giường :
- -Trời ơi ! Đáng lẽ , khi thấy “hắn” bó hoa , mình phải nhận ra sớm chứ ….ngốc ơi là ngốc … Nó vội nhìn ra của sổ ! Bóng tên con trai khi nẫy đang nhanh nhen bước đi ! Biết là không thể đuổi theo trong tình trạng chân tay như thế này , nó đành ngậm ngùi ngồi gặm hăm-bơ-gơ nhìn theo bóng “hắn” cho đến khi khuất hẳn ! --- -Ba ơi ! Con muốn xuất viện ! –Nó năn nỉ ba nó -Không được , con chưa khòi hẳn mà ! -Ứ ừ …. Con muốn xuất viện cơ , ở đây chán lắm , lại không có cơm ăn – nó liếc xéo chị giúp việc – con muốn vè nhà ! -Nhưng con phải chữa cho khỏi đã , con xem , vùa bị nhiễm trùng nặng , vừa
- bị cảm , lại … -Nhưng mà con vẫn khỏe đấy thôi ! ^^ ! Cho con về đi mà …. Baaaaaaaaa ! – Nó nhõng nhẽo -Ôi ! Chịu hết nổi con nhóc này ! Thôi được rồi ….về thì về ! Nhưng con phải hứa ở trong nhà nghe chưa ! -Tại sao phải ở trong nhà hả ba ! bây giờ đang là hè mà ! Con muốn đi chơi ! -Nếu không đồng ý thì con không được về đâu ! (=.=”) Nó đành chấp nhân , đằng nào thì về nhà rồi nó mới có cơ hội trốn đi , …chứ ở bệnh viện mà trốn đi thế nào cũng lại um xùm lên cho xem ! --- Chà ! Về nhà rồi ! Lần đầu tiên trong suốt 5 năm nó cảm thấy muốn về nhà ! Nhà nó cũng đẹp chứ nhỉ ^^ ( chuyện , nhà tỉ phú mừ ) Căn nhà cũng không đến nỗi tăm tối như nó tưởng ! Nó chạy khắp mọi ngóc ngách của ngôi nhà ,
- lục tung lên như mới đến đây lần đầu … Nó sao thế nhỉ ? Sau những chuyện vùa qua tự dưng nó cảm thấy mình khang khác …. Nó không biết …… Ngồi một mình (hix lại một mình) ngoài vườn , nó suy nghĩ linh tinh ! Người cứu nó là ai ? Tên con trai hôm nọ là ai ? 2 người có phải là một không ( ”< ) ! Tại sao ba nó lại không cho nó biết ? làm cách nào để tìm được người đó ? …. Vắt óc cả nửa ngày mà vẫn chưa ra , nó tự nhủ : -Thôi ! Kệ ! Chuyện gì tới sẽ tới ! Nếu có duyên sẽ có một ngày mình gặp lại người đó … sẽ có một ngày mình sẽ làm rõ chuyện này ………. ------- Một tháng sau ! Kì nghỉ hè đã kết thúc ! Năm nay , nó chính thức bước vào lớp 10 ! Một ngôi trường danh giá của con những nhà tỉ phú ! Nó rất thông minh nên tất nhiên được vào lớp chọn ! ^^ ! Ngày khai giảng đầu năm thật vui ! Không hiểu sao nó thấy dạo này … nó thay đổi ! Nó không muốn một mình nữa … nó muốn có nhiều bạn bè hơn ! Trường mới , lớp mới , bạn mới
- khiến nó cảm thấy bỡ ngỡ nhưng cũng dễ hơn để nó hòa nhập ( vì không ai biết quá khứ của nó ) ! -Chà …. Không biết ai sẽ ngồi kế mình nhỉ ? Câu hỏi lần đâu tiên xuất hiện trong đầu nó ! Nó không biết mình như thế có đúng không chỉ biết là hiện giờ nó thấy rất nhẹ nhõm ! Nó vào lớp . Lớp đã có người đến rồi ! Cái tật nó hay đến sớm vậy mà vẫn có người đến sớm hơn nó mà lại còn chọn đúng chỗ mà nó yêu thích nhất nửa chứ : ngay sát của sổ bên tay trái ! Hơi bực nhưng nó khong muốn đầu năm xui xèo nên nó đành chọn chõ khác …là chỗ ngồi kế bên tên này ! -Chào bạn ! Mình tên Linh , …. Mình có thể ngồi kế …………. Chưa dứt câu , tên con trai đã quay lại và nở một nụ cười ………….hơi bị Kool ! Nó chợt cảm thấy quen quen …. Rồi tự dưng nó hét lên : - Áaaaaaaaaaáaaaaaaaaaá!Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Nó hét lên một cách kinh hoàng và chỉ không đầy một giay sau tên kia cũng …. hét lên theo nó >< ! Mọi người ở đâu chạy bổ lại và đờ người ra khi thấy hai đúa đứng nhìn nhau chằm chằm … chả hiểu chuỵên gì đã xảy ra ! Con
- nhỏ là người tỉnh mộng trước tiên , thoát ra khỏi trạng thái đông cứng toàn tập ! Nó xoay lưng bước nhanh theo hướng phòng … hiệu trưởng ! Tên kia gọi với theo : -Này nhóc ! Đi đâu ? -Tố cáo ! –Nó trả lời gọn lỏn -Tin tôi đi ! Cô sẽ không làm được cái quái gì đâu ! Đi làm gì cho mệt sức ! -Anh im đi ! Không đi làm sao được khi nó nhận ra tên này chính là tên …. cầm đầu bọn côn đồ hôm trước vây bắt nó ! Tại sao tên này lại có thể học chung với mình được chứ ! Tại sao …. Nó không thể nào hiểu nổi ! Tên kia vẫn im lạng đi theo nó , cười nửa miệng ..cái kiểu cười đáng ghét đó …. nó không thể nào quên được , tên đã tát nó … Cô hiệu trưởng đang ngồi trong phòng :
- -Có việc gì không hai em ? – Nó và tên kia cùng bước vào phòng -Dạ tên này ……………….. – Nó chợt khựng lại , nó sẽ nói gì nhỉ ? Tên này hôm bữa đã đánh em sao? Tên này hôm bữa đã cướp tiền em sao ? Không được , lấy gì làm bằng chứng ?? Thật là ………….. -Có việc gì không ? – Cô lập lại -Dạ ….,……………… – Nó lúng túng Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của nó , tên kia khoái chí ra mặt , lại nở cái điệu cười nửa miệng ..thấy ghét ! Rồi hắn lên tiềng : -Da thưa cô ! Bạn ấy chỉ muốn chào cô thôi ạh ! Em và bạn ấy mới vào trường năm nay ! -Uhm …nào cô bé , em tên gì nhỉ ? -Dạ thưa cô ….em …..em là Lê Xuân Linh ạh !
- -Àh …cô biết rồi , cô đã nói chuyện với ba em ….. còn cậu kia ? -Dạ em là Hoàng Văn Tuấn ! -Ah ! Em có phải là con một của chủ tịch tập đoàn kinh tế lớn nhất chau Á không ? Cô nghe nói năm nay em sẽ chuyển về đây , nhưng không biết là khi nào ! Không ngờ lại là đầu năm học ! Như thế cũng hay , để quá trình học tập của em không bị xáo trộn . -Dạ ….. mong cô giữ bí mật dùm em …. Nó ….shock nặng ! Tên này mà là …con chủ tịch tập đoàn kinh tế sao ….có nghĩa là cấp trên của ba nó ( Ba nó quản lí khu vực Đông Nam Á) ….. Tên cướp cạn này …. Không thể nào ! Chẳng lẽ lại là hắn ……chẳng lẽ hắn lại nghèo đến mức phải đi làm cướp ở cái đất Việt Nam này ?? Thấy nó nhìn mình một cách ngờ nghệch , mặt ngu ngu , tên Tuấn mới xin phép cô và kéo nó ra khỏi phòng hiệu trưởng một cách êm thắm và trót lọt ( tên này hơi bị ghê gớm ) . Ra đến cửa , tên này bỏ đi để mặc con bé với những ý nghĩ luẩn quẩn không thể giải thích nổi … Tại sao và tại sao !
- Ngay buổi học đầu tiên đã gặp xui xẻo ! Con bé lầm bầm chạy theo hắn ! Phải hỏi cho rõ sự tình mới được , ít ra …..cũng phải hỏi xem hắn có ……….biết người hôm nọ đã cứu nó không ^^ ! -Tên kia đứng lại ! -Lại gì nữa đây , hay muốn đi nốt đồn công an mới chịu ! -Không phải , tôi chỉ muốn biết , chuyện hôm trước là như thế nào , tôi thật sự không hiểu ! -Hờ hờ ! Thì tôi tính “kill người cướp của” đấy , được không ? Chỉ tức là ….. -Bị tôi phá rối chứ gì ! – Một giọng con trai trầm ấm vang lên sau lưng nó Nó chợt thấy xôn xao khó tả khi cảm thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người ấy tỏa ra , vây quanh nó ! Người nó tìm , người cứu nó , cái người mà nó không rõ mặt ,….bay giờ hiện ra trước mắt nó khiến nó không kìm nén nổi cảm xúc ! Tự nhiên , nó khóc như một con ngốc ! Thấy vậy , tên Tuấn lạnh lùng :
- -Hừ ! Đấy , giao lại cái của nợ này ( ặc , dám kêu nó là cái của nợ , >< ) cho anh ….lần sau đừng có mà phá tôi nữa …- hắn nói rồi quay lưng bỏ đi một mạch ! Người đó không nói gì , chỉ cười , lau nước mắt cho nó (khiến nó tự nhiên thấy mình ngốc hết mức , sao tư nhiên lại đi khóc chứ... ) , rồi cùng nó về lớp ! Không nói tiếng nào nhưng sao lòng nó thấy ấm áp lạ , người này hình như nó đã quen …lâu lắm rồi . -Cho hỏi –Tiếng nó ngập ngừng – Anh là ai vậy , có phải là người hôm trước đã cứu tôi không ? Nó hỏi một câu lãng xẹt ( just a security check ^^ ) nhưng người kia vẫn dịu dàng trả lời nó : -Uhm …Xin lỗi vì hôm đó tôi đến hơi muộn nên không cứu được Linh sớm hơn … -Anh biết tên tôi ?
- -Uh ! Tôi biết rất rõ về Linh …. Hành lang dần đông người lên , hình như sắp đến giờ vào học . Nãy giờ nó lo cãi nhau nên không để ý ! Mọi người đều ngoái nhìn nó và người ấy . Người ấy có một sức hút lạ kì , như tỏa sáng ra xung quanh ! … Người đó rất đẹp trai ! Sống mũi cao , đôi mắt hai mí với hàng lông mi cong vút khiến ai nhìn vào cũng như bị hút hồn ! Mắt người ấy màu xanh da trời nhạt , xa xăm ! Nhìn vào đấy có thể thấy cả một thế giới , yên bình … Tóc thả nhẹ nhàng mềm mại trên khuôn mặt rất hài hòa ! Dáng người cao (dẽ đến 1m8 , nhưng hình như không tới ^^ ) đôi vai rộng …. Nói chung là một người vô cùng lí tưởng ! Và đó cũng là lí do bọn con gái nhìn nó ganh tị ! -Ôi , cái con bé xấu xí đó ( ặc , con nhỏ này không có mắt ) sao lại đi bên cạnh một anh chàng đẹp trai thế nhỉ … -Anh ta học lớp nào , có ai biết không ? -Mới đầu năm …ai mà biết ! Xíu nữa phải đi điều tra mới được ! -…..
- Đúng rồi ! Nó vẫn chưa biết anh ta là ai , tên gì, học lớp nào , và nó cũng cần hỏi về chuyện hôm trước (nãy giờ nó lo ngắm …nên wên mất ) ! Chắc anh ta cũng biết được phần nào ! Nó ngập ngừng : -Anh …tên gì thế ? Người đó đứng khựng lại , quay mặt nhìn thẳng vào mắt nó : -Linh ! Chẳng lẽ … Linh không nhớ ra mình thật sao ….-Đôi mắt xanh sâu thẳm bắt gặp ánh mắt nó đang bối rối ! -Mình thấy quen lắm …nhưng ………..mình không thể nhớ nổi ….…. Như không thể kìm nén nổi nữa , anh ta buột miệng : -Mình là ……….. Nhưng chưa kịp nói thì một tiếng hắng giọng lớn đằng sau làm nó và người đó cùng giật mình quay lại……
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn