YOMEDIA
ADSENSE
Khi Tình Yêu Vỡ Vụn - Bong Bóng Xà Phòng
52
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Anh vẫn luôn nói với em rằng: "Để có thể hạnh phúc bên nhau, thì phải tin tưởng nhau!" và anh luôn muốn em phải tin tưởng anh như thế. Nhưng anh à, em chưa bao giờ có thể tin anh hoàn toàn cả.....Có thể là do hoàn cảnh gia đình, do quá nhiều chuyện em đã nghe, đã thấy, đã trải qua.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Khi Tình Yêu Vỡ Vụn - Bong Bóng Xà Phòng
- Khi Tình Yêu Vỡ Vụn -Bong Bóng Xà Phòng
- Anh vẫn luôn nói với em rằng: "Để có thể hạnh phúc bên nhau, thì phải tin tưởng nhau!" và anh luôn muốn em phải tin tưởng anh như thế. Nhưng anh à, em chưa bao giờ có thể tin anh hoàn toàn cả... Có thể là do hoàn cảnh gia đình, do quá nhiều chuyện em đã nghe, đã thấy, đã trải qua... em đã mất quá nhiều lòng tin vào thứ mà người ta gọi là tình yêu khi mà bao nhiêu người vẫn cứ phụ bạc nhau, phản bội nhau, xem nhẹ tình yêu của nhau... Có thể là do anh: 5 năm biết nhau, gần 2 năm yêu nhau... Anh chưa bao giờ khiến cho em đủ vững tâm mà tin tưởng cả. Vì những gì anh làm chưa đủ sức để chứng minh cho những gì anh nói, chưa đủ để vực dậy niềm tin vốn đã quá mờ nhạt trong lòng em. Cũng có thể là vì em... chưa yêu anh, hiểu anh đủ nhiều để tin tưởng tất cả. Ngay từ những ngày đầu khi anh nói yêu em, khi mà em từ chối và anh nhanh chóng tìm đến bên người con gái khác... em đã không thể đặt niềm tin vào anh. Phải mất 3 năm, trải qua bao nhiêu chuyện, khi anh và em đã đi qua bao nhiêu mối tình, anh vẫn nhận ra bản thân anh còn yêu em và cần em hơn thảy bao nhiêu người khác, em mới bắt đầu cảm thấy có thể đặt niềm tin vào anh.
- Khi chấp nhận yêu anh, em biết sẽ gặp nhiều sóng gió. Anh là con người của xã hội, của cộng đồng, của tất cả mọi người. Mối quan hệ của anh rất rộng và đối với anh, như thế vẫn chưa bao giờ là đủ cả. Mọi người đến với anh rồi đi như một cơn gió. Anh hoạt bát, niềm nở, có duyên. Mọi người đều yêu quý anh. Những cô gái xinh đẹp hơn em, giỏi giang hơn em... thích anh, không ít! Đến với anh, em chấp nhận sự bất an vì em tin vào tình yêu của anh! Em! Không xô bồ, không náo nhiệt! Em thích kết bạn nhưng vẫn thích dành thời gian cho những người em thân thuộc, tin tưởng nhiều hơn. Cuộc sống của em gói gọn, xoay quang gia đình, bạn bè thân thuộc và anh! "Không lặng lẽ như mây , không lạnh lẽo như tuyết , không xào xạc như gió , em đã cho tôi một cái gì đó rất lạ!" Ừ! Có lẽ đó chính là sự bình yên mà anh đã tìm thấy ở em, chứ không phải như những mối quan hệ xô bồ, nhập nhằng và chớp nhoáng khác. Có lẽ vì thế mà anh đã yêu em và cần em nhiều đến vậy. Từ khi yêu anh, em đã tự tìm cách học để tin tưởng. Học cách tự ráp những mảnh vỡ niềm tin của mình trở lại.
- Anh biết không, niềm tin cũng giống như chiếc gương. Nếu nó vỡ, chúng ta đương nhiên có thể sửa lại nó, nhưng sẽ không bao giờ xoá được những vết nứt. Vì yêu anh, em muốn tin 1 lần nữa. Có lẽ là không thể tin hoàn toàn, nhưng với tất cả những gì em có thể! Nhưng em vẫn sợ. Có rất nhiều nỗi sợ vô hình vẫn bám lấy em. Em biết anh yêu em, nhưng em cũng biết anh vẫn có thể rời xa em, bất cứ lúc nào, vì những lí do của bản thân anh, cho dù có yêu em... Em và anh cách xa nhau 10.000km. Anh lúc nào cũng được bao quanh bởi nhiều cô gái và em thì không thể ở sát bên cạnh để giữ lấy anh. Em ghen! Ghen phát điên lên với bao tấm hình anh chụp với cô này tới cô khác nhưng em im lặng không nói. Vì anh không thích em ghen. Tính anh vô tâm vô ý, hay đùa giỡn quá vô tư với con gái, không nghĩ đến cảm giác của em... Có đôi khi anh giới thiệu mình độc thân! Em trong lòng đau nhói, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục tin tưởng... Cho đến lúc những niềm tin của em dần dần cạn kiệt. Em biết anh cảm nhận được điều đó. Em vẫn cứ luôn tin và muốn tin rằng anh vẫn yêu em và không bao giờ phản bội. Em đã tin rằng hãy cứ để anh bay thật xa, gặp gỡ nhiều người, rồi anh sẽ lại nhận ra anh yêu em và cần em, như lúc trước...
- Nhưng mọi chuyện chẳng bao giờ được yên bình như mình mong muốn... Khoảng cách, thời gian, con người... thay đổi mọi thứ... Anh cứ hết lần này đến lần khác nói mệt mỏi, tránh mặt em... Những nghi ngờ trong em càng ngày càng lớn... Em đã làm những việc... mặc dù trong lòng em biết không nên làm, những việc anh rất ghét... Em bắt đầu làm quen với nhiều bạn bè xung quanh anh để hỏi han thông tin về anh, những công việc của anh. Em tìm cách kiểm tra email của anh. Và em đã nhận thấy... cảm giác không thể tin tưởng của em... là đúng... Em và anh chia tay! Vì em không thể tiếp tục tin tưởng và vì anh không thể chấp nhận chuyện em đã không tin tưởng anh... vì giữa chúng ta, cái tôi, nỗi sợ, bản ngã của mình quá lớn... Tình yêu đã không thể giữ lại được! Cả hai đều đã không còn niềm tin cho mối tình này nữa... Và vì rất nhiều những lí do khác nữa... Chia tay anh rồi... em cứ mãi đắn đo về 2 chữ "niềm tin".
- Nếu em thực sự có thể tin anh, hoàn toàn tin anh ngay từ đầu thì liệu mọi chuyện có tốt hơn? Hay em sẽ chỉ là 1 con ngốc tự mình che mắt mình trước mọi sự thật? Niềm tin... đâu phải cứ nói tin là tin... Phải xây dựng... phải bồi đắp... phải được trân trọng... Từ cả 2 phía... Không thể nói người khác tin mình nếu như mình không tìm cách xây dựng niềm tin trong lòng người đó. Cũng không thể ép bản thân mình tin vào những điều mà mình không thể. Trong Kinh Thánh có câu như thế này: "Giữa lòng tin, hi vọng và tình yêu thì tình yêu là quan trọng nhất." Có người nói với em rằng: Con người không phải tin nhau rồi mới yêu nhau... Mà là yêu nhau rồi tin tưởng nhau! Rằng là: Tình yêu quan trọng hơn hết...
- Nhưng cũng có người nói với em rằng: Hai người, dù có yêu nhau, nhưng không thể tin nhau, thì cũng không bao giờ có thể ở bên nhau hạnh phúc. Không có lòng tin, chúng ta sẽ không thể làm được điều gì cả... Nhưng nếu niềm tin đặt sai chỗ thì sẽ tổn thương, đau đớn rất nhiều. Vậy... em phải yêu... phải tin như thế nào cho đúng đây anh? Niềm tin... có thể phải mất cả đời để xây dựng... nhưng có thể sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc... Hãy trân trọng nó anh nhé! Đừng để niềm tin vỡ vụn... như em. Bong Bóng Xà Phòng Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Bong Bóng Xà Phòng | Truyện Ngắn | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/bong_bong_xa_phong/2014-02-26- 10126#ixzz2xEnTCiQZ
- Tiếng xe nổ dòn trước cổng, tiếng thằng Trình réo inh ỏi: - Huy ơi Huy! Huy ơi! Tôi vùng dậy, dụi mắt thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống: - Gì vậy? Thằng Trình đưa tay vẫy vẫy: - Đi chơi không mày? - Đi chớ. Vô nhà đợi tao một chút. Tôi quay vô phòng, gõ gõ vào tường. - Ly ơi! Mở cổng cho bạn anh vào đi nhóc. Nhóc Ly bước ra vừa ăn cóc dầm vừa cằn nhằn: - Nhóc, nhóc hoài, em nhớn rồi chứ bộ, năm nay người ta lớp 12 rồi mà cứ nhóc với chả nhóc. Chán òm… - Ờ thì đi đi nhóc… bự. Tôi bật cười. Khi tôi xốc cổ áo đi xuống nhà thì thằng Trình đang xúc "cái gì đó” trong đĩa rồi nhăm mặt nuốt một cách khó nhọc. Nhóc Ly ngồi đối diện, dòm chăm chú vào mặt thằng Trình rất tinh quái. - Ngon không anh Trình? Thằng bạn khốn khổ của tôi ngẹn ngào trả lời: - N..g..o…n ch…ứ! Tôi bước tới nhìn vào dĩa.
- -Trời đất ơi, em giỡn gì mà kỳ vậy Ly? Có muốn anh quất cho vài cái roi không hả? Nhóc Ly đứng dậy lấy dĩa kem phụng phịu. - Tại ảnh chớ bộ! Tôi giận dữ: "Em đi ra khỏi phòng ngay đi!!!” Con nhóc rơm rớm nước mắt đi ra khỏi phòng. Thằng Trình mặt đỏ gay nói một câu khó nhọc. - Mày…kỳ…thật…tại…tao…mà. - Cái gì? Tại mày hả? Tôi nổi cáu vặc lại và bước tới tủ lạnh lấy cho nó một chai nước ngọt. - Uống đi…đồ khùng! Sau khi tu hết chai nước ngọt, thằng Trình mới thôi nấc cụt. Nó tươi tỉnh nói: - Công nhận nhóc em mày dễ thương thật, cho tao đăng ký làm em mày đi, nhưng sao trước giờ tao không thấy nhỉ? Tôi ngắt lời nó: - Mày hãy trả lời câu hỏi của tao. tại sao lại có màn kem Flan với… muối ớt? - Tại hồi nãy nhỏ Ly ra mở cổng cho tao nhưng tay vẫn cầm dĩa muối ớt nên tao mới nói dỡn: "Này nhóc, bộ em khoái ăn muối ớt lắm sao? Cho anh ăn với!”. Nhóc mời tao vào nhà rồi mời ăn món này. Thằng Trình nhún vai, tôi phá lên cười:
- - Mày thấy ngon không? - Cũng không đến nỗi dở. Thôi… bỏ chuyện đó đi, tao với mày đi chơi. Đi chơi về, thấy con nhóc ngồi bí xị ở góc salon, hình như nó đang khóc. Tôi khều vai nói nhỏ: - Nè Ly…em vẫn còn giận anh hồi sáng hở? Thôi cho anh xin lỗi nghen. -… - Nè nhóc, anh năn nỉ mà. Nhóc muốn anh đền cái gì nào? Con nhóc quay lại nhăn nhó: - Em k0 cần. Vả lại em khóc đâu phải vì chuyện hồi sáng. Tôi ngơ ngác: - Chứ chuyện gì? Kể anh nghe đc k0? - Chuyện như vầy nè, anh hai. Trong lớp em có một nhỏ rất đẹp tên Huyền Vũ nhưng nhà nhỏ thì rất nghèo, ba nhỏ chết từ khi nhỏ còn đỏ hỏn. Cách đây 2 năm má của nhỏ tự dưng ngã bệnh rùi chết. K0 bà con, họ hàng, nhỏ phải đi vay tiền ở 1 nhà rất giàu trong xóm, từ đó đến nay nhỏ trả mãi mới đc 1 nửa, nên hè này người ta bắt tới ở để trừ nợ. - Rùi sao nữa? - Nhưng mọi việc k0 đơn giản, con trai bà chủ hồi trc chọc ghẹo nhỏ nên bị nhỏ tát cho 1 bạt tai, hắn đe dọa sẽ trả thù.
- - Hắn k0 làm thế đâu? - Có đấy anh hai ạ. Hồi trưa hắn đánh nó, nó chạy qua đây khóc quá trời em dỗ mãi mới nín. Tôi đâm tức giận: - ******* thật. Để hôm nào em chỉ mặt hắn, anh với thằng Trình sẽ dần cho nó 1 trận mềm xương. - Nhưng em đâu có biết mặt hắn. Tôi tiu nghỉu. - Ờ nhỉ. Nhưng k0 sao vài bữa em nói bạn em chỉ mặt hắn cho anh, anh sẽ cho biết tay. Khoảng 1 tháng sau em tôi và thằng bạn "ba trợn” ấy (Trình) rất thân với nhau, mỗi khi Ly đi học Anh văn là nó xí phần… chở. - Để tao chở cho, mày… ở nhà cho khỏe. "Cái thằng láo hết sức, dám cho ông anh ra chầu rìa cơ chứ!”. Tôi thầm nghĩ. Có hôm thằng Trình đến đón Ly đi học về. Tôi liền trêu con nhóc: - Hà hà! Dạo này anh thấy 2 đứa dễ thương ghê đi. Kỳ này em có đãi ai món muối ớt k0 vậy? Hay để dành đãi anh Trình thôi? Nó đỏ mắt nhéo tôi 1… phát. - Anh hai kỳ ghê!
- - Kỳ cái gì? Bữa nay đi chơi với anh nhớ! Hơn tháng nay yên xe anh bị mốc rồi kìa, k0 đi anh giận cho xem. Nhóc tôi hếch mũi trêu chọc: - Ly hổng đi. Anh hai giận kệ anh hai. - K0 đi hả? K0 đi anh đi 1 mình. Vừa nói tôi vừa lấy chìa khóa xe và chạy thật nhanh xuống lầu. Nó cũng ba chân bốn cẳng chạy theo miệng la oai oái: - Chờ em tí. Chờ em tí. Lên xe nó nhéo vào hông tôi thật mạnh, làm tôi… nổi da gà. Rồi nó chì chiết: - Chừa chưa, cho anh chừa cái tật bắt nạt em út đi. - Trời ơi! Rõ ràng là em… bắt nạt anh mà em còn la anh gì nữa. Kiểu này thằng Trình chịu k0 nổi. Nó đập vào lưng tôi: - Anh hai vô duyên ghê, mắc mớ gì. Tôi chở nó chạy vòng bờ hồ Xuân Hương, vừa phóng xe vừa đấu khẩu với nó. Chà không khí quanh hồ trong lành thật dễ chịu. Con nhóc giật áo tôi, trịnh trọng. - Anh hai em đề nghị anh em mình chạy qua quán kem Trần Hưng Đạo đi, trời tối rồi chạy vòng vòng, em sợ… ma thí mồ luôn. - Cũng đc. Rồi anh chở bé qua nhà thằng Trình chơi, nó mới đưa địa chỉ nhà mới cho anh hôm qua đây.
- Sau khi ăn xong, nhóc tôi tỉnh bơ phủi áo đứng dậy để mặc cho anh nó "đau xót” chi tiền. Có em gái khổ thật. Từ quán kem ra, chạy khoảng 5p trời bỗng tối sầm lại. Mưa đổ ào ào, đèn đường phụt tắt. Tôi vội bẻ tay lái quẹo vô 1 cái cổng có mái che dựng xe vào sát trong góc trái của cổng rồi đẩy con nhóc vào phía sau xe. - Đứng vô trong đi Ly. Đứng như vầy cái xe sẽ chắn bớt nước mưa cho 2anh em mình. Bỗng cánh cửa phải bật mở. 1 cái bóng bé nhỏ lảo đảo chạy ra đường, theo sau là 1 bóng thanh niên và 1 mụ đàn bà to béo vừa chạy lạch bạch mụ vừa tru tréo: - Mày lấy tiền của bà, mày để đâu hả? mày k0 nói thì bà cho mày 1 trận. Trong tiếng mưa xen lẫn tiếng khóc của cô gái: - Thưa bà con đâu có lấy 30 ngàn đó. Mưa vẫn rào rào. Tiếng tên thanh niên gầm lên: - mày có khai k0? Cái thứ nghèo như mày thấy tiền là sáng mắt. Mày k0 khai tao cho mày 1 trận bây giờ cho mày chết luôn. Tiếng cô gái vẫn nức nở: - Tôi k0 lấy 3 chục ngàn đó. - Cứng đầu phải k0? Gã nhào tới túm tóc cô gái, tát mạnh làm cô ngã xuống đất và thét lên đau đớn: - Má ơiiiiiiiiii !
- Đang nép vào vai tôi trong góc cổng, nghe tiếng kêu hãi hùng, em gái tôi như bị giật điện. Nó vùng chạy ra ngoải trời mưa, đỡ cô bé dậy. - Vũ, vũ ơi. Tỉnh lại đi… Tôi hốt hoảng chạy ra, em tôi nghẹn ngào: - Nó bị đánh nhiều quá ngất xỉu rồi. Máu nó đầy tay anh nè anh hai. Vừa lúc đó mụ đàn bà và tên thanh niên nhào tới xô em gái tôi rồi giật Vũ ra khỏi tay nó, tôi nổi giận tống cho tên thanh niên 1 đạp và giằng lấy Vũ từ tay mụ béo. Lúc này em tôi đã chạy đến ôm chặt lấy bạn nó, tên thanh niên nổi sùng sấn tới trong màn mưa dày đặc. Tiếng mưa như át cả tiềng người. - Bỏ con đó xuống. Cô k0 việc gì phải xen vào chuyện nhà tôi. Tôi nghe loáng thoáng tiếng em tôi trả lời: - Đồ đốn mạt. Tôi k0 bao giờ giao bạn tôi cho bọn bất nhân. Mụ đàn bà nhào tới, tôi vội túm tay lôi mụ tới sát cổng, giữ chặt mụ. Tôi nghĩ tên kia có dữ mấy cũng k0 dám đánh em mình vì nó là người ngoài mà. nhưng trái với dự đoán của tôi, gã nhào tới tát em tôi 2 cái thật mạnh. Tôi cảm tưởng rằng nó sẽ ngã nên bỏ mặc mụ béo đến đỡ nó. Bỗng đèn đường vụt sáng. Tôi và Ly cùng hét lên: - TRÌNH..........! Tôi giận dữ:
- - Mày đánh em tao hả, để tao cho mày biết tay, đồ ******** . Tôi hùng hổ lao tới, nhưng em gái tôi đã giữ tôi lại . - Anh Hai, để em, anh bồng Huyền Vũ vào chỗ ráo đi . Để tự tay em thanh toán cho xong một lần . Nhìn vào mắt nó tôi hoảng sợ, ánh mắt nó vốn dịu dàng bây giờ bỗng tóe lửa . Mưa ngớt dần, tôi vội vàng bồng Huyền Vũ vào chỗ mái hiên . Mụ đàn bà vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao chúng tôi gọi đúng tên con mụ . Tôi chăm chú nhìn em tôi, nó đang thong thả rút chiếc găng tay bên phải ra, hình như mọi động tác của nó lúc này đều chính xác . Thằng Trình vẫn còn sững sờ, lắp bắp: - Vì ... tối quá, nên anh không biết là em . Hãy tha thứ cho anh . Nhỏ Ly lạnh lùng: - Đồ đểu cáng .
- Rồi nó tát mạnh vào mặt thằng Trình đúng hai tát . Mụ đàn bà đang đứng trân bỗng sực tỉnh vì hai cái tát nảy lửa . Mụ chạy xô lại xỉa xói: - Mày là đứa nào mà dám tát con bà ? Thằng Trình đẩy mẹ nó sang một bên . - Má im đi, con xin má . Nhỏ em tôi vuốt ngược tóc lên trán cho nước mưa khỏi chạy xuống mặt . Nó lạnh lùng hỏi: - Bạn tôi nợ "ông" và "bà" bao nhiêu ? Mụ đàn bà xen vào giọng chanh chua: - Một chỉ vàng của tôi, trời tru đất diệt nhà nó, mồ hồi nước mắt của tôi mà nó muốn cướp .
- Tôi kinh tởm không thể tả . Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại cùng đi uống cà phê, đi chơi với thằng bạn tồi tệ ấy được . Tiếng thằng Trình rên rỉ: - Trời ơi! Anh đâu biết Vũ là bạn em, thôi từ nay Vũ khỏi trả nữa, anh sẽ xé giấy nợ ngay bây giờ . Em gái tôi cười khẩy: - Khỏi! Tự tay tôi sẽ xé . Nó đưa tay lên cổ giật mạnh sợi dây chuyền ném xuống chân thằng Trình . - Bạn tôi không nợ gì "ông" và "bà" nữa . Đưa giấy nợ đây cho tôi . Mụ đàn bà vội vàng chụp lấy sợi dây chuyền, thằng Trình giật lại : - Má đi vô lấy giấy nợ ra đi . Mụ đàn bà lạch bạch chạy vào trong nhà lấy tờ giấy chạy ra . Nhỏ Ly giật phắt tờ giấy xé vụn . Thằng Trình cầm sợi dây chuyền đưa cho nhỏ Ly .
- - Cầm lại đi Ly . Hãy nghe lời anh . Lúc này Huyền Vũ đã tỉnh, cô im lặng nhìn em tôi . Nhỏ Ly nói rành r.t: - Anh là một tên đê tiện, bây giờ giữa tôi và anh chấm hết . Rồi nó đổi giọng nhạo báng: - Xem ra thì mẹ anh rất "đau xót" trước hành động "nghĩa hiệp" của anh lắm đấy . Còn tôi, tôi không là "nhỏ" của anh, tôi đã "lớn" ít ra là từ đêm nay . Tôi bảo Huyền Vũ: - Em vào lấy đồ rồi đi với tụi anh . Nhỏ chua xót nói: - Em có đồ gì đâu mà lấy .
- Tôi bước đến ôm vai em gái tôi: - Đi thôi Ly, chừng này cũng quá đủ rồi . Thằng Trình níu tay tôi, mặt nó thiểu não: - Huy! Mày hãy nó với Ly dùm tao . Mày là bạn thân của tao kia mà . Tôi hất mạnh tay nó ra: - Sợi dây chuyền ấy đúng một chỉ, mày khỏi lo thiếu . Nó van nài: - Tao thương em mày thật tình đó Huy . - Đủ rồi Trình . Nãy giờ tao đã cố gắng im lặng rồi, mày cũng thấy đấy . Đừng làm tao mất bình tĩnh .
- Nhỏ em tôi bật cười khanh khách . Nó vùng khỏi tay tôi chạy đến nhìn mặt thằng Trình rồi rút túi ra 30 ngàn . Nó ném xuống chân thằng Trình, gằn giọng mỉa mai: - Hèn chi nãy giờ anh lèng èng hoài, té ra tôi quên trả anh 30 ngàn mà mẹ con anh đã vu oan cho Vũ lấy . Thằng Trình chết sững, nó sượng sùng nhìn những đồng bạc ướt nước mưa, lẩm bẩm nói: - Ly hiểu lầm ý tôi rồi . Nhỏ em tôi thong thả đeo găng tay vào, nó vẫy vẫy: - Bye, bye . Trời, nó bình tĩnh đến lạ, tôi chỉ sợ nó phát điên . Nó kéo tay tôi: - Đi anh Hai! Huyền Vũ chạy đến đỡ em tôi lên xe nhưng nó cười:
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn