
MỞ ĐẦU
1. Lý do chọn đề tài
Hiện tượng lao động di cư từ nông thôn ra thành phố giữ một vai trò
quan trọng trong quá trình phát triển dân số - việc làm và phát triển kinh tế -
xã hội của mỗi quốc gia, đặc biệt là đối với những quốc gia đang phát triển.
Bởi lẽ, lao động di cư từ nông thôn ra thành phố là nguồn nhân lực dồi dào bổ
sung cho khu vực kinh tế phi chính thức; là yếu tố có thể giúp làm giảm tỉ lệ
nghèo đói ở nông thôn; làm thay đổi cơ cấu dân số, cơ cấu kinh tế - xã hội của
cả một quốc gia, dân tộc.
Ở Việt Nam, từ năm 1986 đã diễn ra xu hướng lao động di cư tự do từ
nông thôn ra các đô thị, thành phố lớn. Xu hướng này đặc biệt phát triển mạnh
từ giữa những năm 90 đến nay. Trên thực tế, lao động di cư từ nông thôn ra
thành phố đang tham gia vào đời sống đô thị. Họ là một lực lượng lớn bổ
sung vào thị trường lao động, dịch vụ ở thành thị, đáp ứng nhu cầu nhiều mặt
của đô thị trong quá trình phát triển. Tuy nhiên, họ lại đang đứng bên lề của
cuộc sống xã hội. Lao động di cư tự do vẫn đang sống trôi nổi và chưa được
hưởng bất kì chính sách xã hội nào. Họ không có nghiệp đoàn, không có bảo
hiểm y tế, không có bảo hiểm xã hội, không được ai quan tâm, bảo vệ. Rõ
ràng đây là một đối tượng còn bỏ ngỏ trên bình diện chính sách.
Do trình độ văn hoá thấp, vốn ít, không được đào tạo nghề nên hầu
hết người lao động ngoại tỉnh di cư tự do ít có cơ hội tìm được việc làm ổn
định, có thu nhập cao, hay tìm được một công việc ưng ý. Phần lớn trong
số họ phải chấp nhận làm những công việc bấp bênh như: bán hàng rong,
đạp xích lô hay những công việc nặng nhọc, nguy hiểm như: xây dựng, phụ
hồ, bốc vác, mộc…
Việc lao động di cư từ nông thôn ra thành phố khiến những
người dân di cư phải thay đổi môi trường sống, thay đổi văn hóa,