MỤC LỤC<br />
CHƯƠNG 70: Vạn Lang Chí Vương: Tử Kỳ Lân<br />
CHƯƠNG 71: Cấm địa của sói<br />
CHƯƠNG 72: C|nh cửa Chúng sinh<br />
CHƯƠNG 73: Dòng sông Phù sinh<br />
CHƯƠNG 74: Ch{o mừng đến với Bạc Ba La thần miếu!<br />
CHƯƠNG 75: Chúng thần Tây Tạng<br />
CHƯƠNG 76: T}y Tạng Vạn Phật các<br />
CHƯƠNG 77: Đến trung tâm thần miếu<br />
CHƯƠNG 78: B|u vật nhà Phật<br />
CHƯƠNG 79: Sự thật đ|ng sợ<br />
CHƯƠNG 80: C}u chuyện nghìn năm trước<br />
CHƯƠNG 81: Kết thúc bằng một tấm ảnh<br />
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/<br />
Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi<br />
<br />
CHƯƠNG 70:<br />
Vạn Lang Chí Vương: Tử Kỳ Lân<br />
Vườn Địa đ{ng bị bỏ quên<br />
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba dừng lại, đăm đăm nhìn về phía xa, gã chợt không kìm được<br />
mà tự hỏi mình: “Đ}y l{ sự thật sao, không phải mình đang nằm mơ đấy chứ?”<br />
Cỏ xanh biêng biếc, cao thì không quá gối, thấp thì không che lấp gót giày, kết thành tấm<br />
thảm, điểm xuyết những bông hoa trắng nhỏ li ti như hạt gạo. Một vùng thảo nguyên mênh<br />
mông trải đến tận chân trời. Cơn gió phất qua, gợn từng đợt sóng nhẹ lăn tăn chạy xa tít tắp,<br />
tựa hồ như từng nhánh cỏ, từng bông hoa đều đang vẫy tay với gã, reo lên mừng rỡ, hân<br />
hoan: “Trở về rồi... trở về rồi... trở về rồi...”<br />
... Gió ở nơi n{y êm dịu như hơi thở tình nhân, khiến người ta thực tình không phân biệt<br />
nổi, đó l{ cơn gió thổi ùa vào mặt mình, hay chỉ là luồng không khí do cơ thể mình chuyển<br />
động gây ra. Mấy cây cột đ| khổng lồ nghiêng nghiêng trên bãi cỏ, khiến không gian tĩnh<br />
lặng yên bình ấy có thêm mấy phần trang nghiêm. Mấy chú chim ngậm hoa bay đến, đậu<br />
trên cột đ|, mắt láo liên nhìn khắp xung quanh, rồi lại theo nhau cất cánh tung bay nhào lộn.<br />
Trên không trung như có ai đó đang tấu lên giai điệu bản sonate Ánh Trăng. Gió hiu hiu,<br />
chim ca ríu rít, mặt đất hơi dập dềnh uốn lượn, phác lên những đường cong tuyệt đẹp như<br />
đường nét trên thân thể người thiếu nữ. Vườn Địa đ{ng trong truyền thuyết chắc hẳn cũng<br />
chỉ thế n{y thôi, đó l{ ấn tượng đầu tiên của Trác Mộc Cường Ba về cảnh tượng trước mắt.<br />
Sau đó g~ ph|t hiện, mình đang ở một lối ra giống như c|i hốc, phía trước là bát ngát thảo<br />
nguyên, nhưng phía sau lưng g~ thì tầm nhìn bị tường đ| chắn mất. G~ bước ra ngoài, xoay<br />
người lại, phát hiện kiến trúc n{y như một c|i thùng thư khổng lồ, còn mình thì như vừa<br />
chui ra khỏi lỗ nhét thư. Lùi lại thêm mấy bước nữa, gã trông thấy một bức tường cao, lùi<br />
nữa, lùi nữa... lùi một mạch ra đến tận thảo nguyên, giẫm chân lên thảm cỏ mềm mại, gã mới<br />
nhìn rõ toàn bộ diện mạo nơi n{y. Đó l{ một kiến trúc thoạt trông như thể viên lâm của<br />
ho{ng gia, có tường cao vây quanh. Bức tường chạy dài miên man không thấy điểm cuối,<br />
những viên gạch khổng lồ x|m đen loang lổ xếp thành vô số hình tượng theo phong cách<br />
mosaic, dây leo quấn chằng chịt quanh mương dẫn nước trên cao. Những cột đ| cao to<br />
chống đỡ cho hành lang chìa ra phía ngoài thoạt nhìn như một sạn đạo cheo leo trên lưng<br />
chừng núi.<br />
Tường thành cao lớn chắc chắn, có vô số cửa sổ to như ô cầu vòm, những bậc thang dài<br />
thoai thoải dẫn lên cao, trên bậc thang cuối cùng sừng sững nguy nga một cánh cửa. Ngoài<br />
tường thành rải rác một vài kiến trúc nhỏ, có chỗ như rừng tháp phía sau chùa chiền, có cái<br />
thì như nắp quan t{i, cũng có kiến trúc giống như ngôi miếu nhỏ hay thần điện Hy Lạp cổ<br />
đại. Trác Mộc Cường Ba chưa bao giờ gặp quần thể kiến trúc nào quái dị đến thế, nhưng<br />
những bức bích họa khổng lồ trên tường thành kia thì gã nhận ra được khá nhiều. Một phần<br />
<br />
lớn các bức tranh bắt nguồn từ thần thoại Ấn Độ cổ: Brahma nhảy múa, Shiva cầm kiếm, có<br />
vô số Thiên nữ, Thiên phi vây quanh. Ngoài ra, còn có rất nhiều thần linh của Bản giáo cổ<br />
đại, phong cách hội họa này rất giống với những tranh tượng bọn gã thấy trong Đảo Huyền<br />
Không tự.<br />
Trác Mộc Cường Ba không khỏi hít sâu một hơi, thầm nhủ: “Lẽ n{o mình đ~ đến nơi rồi?”<br />
Nhưng tòa th{nh lại mang đến cho gã một cảm giác rất quái dị. Nơi n{y ho{n to{n không<br />
giống với Thánh địa được miêu tả trong các loại điển tịch, m{ như l{ một công trường đang<br />
thi công dở thì bị bỏ hoang. Dường như, cổ nhân từ nghìn năm trước đang x}y dựng một tòa<br />
thành hoặc một kiến trúc vĩ đại n{o đó, nhưng chưa ho{n công thì đ~ từ bỏ, tuy khí thế hùng<br />
vĩ nguy nga thực đấy, nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp tàn khuyết m{ tang thương, dùng cụm<br />
từ “vườn Địa đ{ng bị bỏ quên” để hình dung nơi n{y có lẽ chính xác nhất.<br />
Sói Hai v{ Sói Út cũng chui ra, ngửa mặt nhìn trời xanh mây trắng, hú lên một tiếng khoan<br />
khoái, chạy vù tới chỗ bậc thang đ| leo tót lên, trong không trung văng vẳng tiếng reo,<br />
phảng phất như đang nhấn đi nhấn lại: “Trở về rồi, trở về rồi, trở về rồi...”<br />
Trác Mộc Cường Ba cũng theo hai anh em sói x|m bước lên cầu thang. Đi được nửa<br />
đường, gã ngoảnh đầu đưa mắt nhìn lại hướng mình vừa đến, chỉ thấy thảm cỏ xanh trải dài<br />
tận ch}n núi, m}y mù sương khói mờ mịt. Ở cuối chân trời là một bức tường d{y đặc ghép<br />
từ mây trắng, càng gần mặt đất thì tầng m}y c{ng d{y hơn, nặng trịch như chì. Phải chăng,<br />
xuất ph|t điểm của bọn gã chính là từ trong tầng mây ấy? Trác Mộc Cường Ba lập tức nhớ<br />
lại khái niệm về hệ thống tuần ho{n khí lưu m{ Lữ Cánh Nam từng nhắc tới. Lẽ nào, chính<br />
hệ thống tuần ho{n khí lưu đ~ khiến sương mù trong không khí tạo thành một vòng vây,<br />
tựa như một cơn b~o bao bọc lấy toàn bộ vùng đất Shangri-la này, ở vùng gần tâm bão, trái<br />
lại không có sương mù, nên mới thấy được trời xanh? Hoặc giả, hãy còn nguyên nhân gì<br />
khác?<br />
Còn một điểm nữa khiến Trác Mộc Cường Ba lấy làm khó hiểu, nơi đ}y thực sự rất nóng,<br />
cảm giác oi bức như g~ đang ở giữa rừng rậm nhiệt đới vậy. Chỗ này chẳng phải ở độ cao<br />
sáu bảy nghìn mét so với mực nước biển hay sao? Nhưng khi mang theo nghi vấn ấy lên đến<br />
cái cổng khổng lồ phía trên, gã cảm thấy mình đ~ tìm thấy đ|p |n. Bên trong tường thành<br />
khổng lồ không ngờ lại là một hồ nước lớn, nước hồ phản chiếu nền trời xanh, gờn gợn<br />
những vảy vàng lấp lánh. Mặt hồ, từ trong ra ngoài, lần lượt hiện lên các màu lam, vàng, lục<br />
và xanh biếc; chẳng những vậy, thoạt nhìn đ~ biết ngay đ}y l{ một hồ nước nhân tạo. Hồ<br />
hình tròn, những đường kênh dẫn nước tỏa từ tâm ra khắp bốn phương t|m hướng, kết cấu<br />
rất giống với thôn Công Bố ở tầng dưới, các công trình kiến trúc d{nh cho d}n cư nằm ở khu<br />
vực hình rẻ quạt.<br />
Sở dĩ Tr|c Mộc Cường Ba cho rằng mình tìm thấy đ|p |n, l{ bởi từ xa g~ đ~ trông thấy<br />
mặt hồ bốc lên những làn khí nóng mỏng mảnh. Sói Hai v{ Sói Út đ~ chạy đến bên cạnh một<br />
dòng kênh khoan khoái vục mõm xuống uống nước. Trác Mộc Cường Ba thử kiểm tra nhiệt<br />
độ nước, thấy hơi r|t tay, nhưng cũng không đến nỗi không thể ngâm mình xuống được.<br />
Nhiệt độ nước vào khoảng 45°C, thoang thoảng có mùi lưu huỳnh. Địa nhiệt, đúng như<br />
những gì gã và bọn Nhạc Dương đ~ thảo luận trong rừng rậm Amazon, nguồn gốc của nhiệt<br />
lượng ở nơi n{y, chính l{ địa nhiệt!<br />
<br />
Người Qua Ba đ~ dẫn nước tan chảy trên núi tuyết vào cái hồ nhân tạo n{y, sau đó, không<br />
hiểu họ dùng c|ch gì để lợi dụng địa nhiệt l{m tăng nhiệt độ của nước, đồng thời giữ ở mức<br />
xấp xỉ 45°C. Nơi n{y kẹp giữa hai ngọn núi lớn, về cơ bản là một không gian kín, vì vậy toàn<br />
bộ Shangri-la đều được hun nóng, giống như ở trong phòng tắm hơi vậy. Nhờ hơi nóng ấy<br />
một khu vực khí hậu riêng đ~ dần hình thành, tạo thành vòng tuần ho{n khí lưu trên tầng<br />
bình đ{i thứ ba, ngăn cản không khí lạnh bên ngo{i ùa v{o. Đồng thời, các khí thể độc hại<br />
cũng theo hơi nóng bốc ra ngo{i, ôxy được hút vào bên trong, giữ cho bầu không khí luôn<br />
thanh t}n tươi mới. Trác Mộc Cường Ba hiểu, ở những chỗ mình chưa đặt ch}n đến, nhất<br />
định vẫn còn các kiến trúc hùng vĩ kh|c, muốn tạo ra cả một vùng khí hậu như vậy, tuyệt đối<br />
không phải một việc dễ dàng mà thực hiện được.<br />
Sói Hai v{ Sói Út không nghĩ ngợi nhiều như Tr|c Mộc Cường Ba, bọn chúng cẩn thận thử<br />
nhiệt độ nước, chầm chậm dầm mình xuống, rồi từ từ bơi lội nhẹ nh{ng trong l{n nước. Sau<br />
hành trình bôn ba vất vả qua vùng băng gi|, tắm nước nóng một cái, thực sự cũng kh| dễ<br />
chịu. Sói Út t|p t|p ch}n trước làm bắn lên những đóa hoa nước nhỏ, ý chừng muốn rủ Trác<br />
Mộc Cường Ba cùng xuống nước đùa chơi với nó.<br />
Lúc mới xuống, nước hơi nóng r|t, nhưng chẳng bao l}u sau g~ đ~ thích ứng được. Một<br />
điều khiến Trác Mộc Cường Ba hết sức kinh ngạc là, trong hồ nước nóng giữa vùng núi<br />
tuyết này, không ngờ lại có những con cá nhỏ bơi lội tung tăng v{ cả một loài thực vật màu<br />
xanh lục không biết tên. Chính kỳ tích khó tin của sự sống ấy, đ~ khiến hồ nước nóng đến<br />
45°C n{y tr{n đầy sức sống.<br />
Ng}m mình trong l{n nước ấm áp, ngửa đầu đếm những sợi mây trên bầu không xanh<br />
thăm thẳm, so với lúc trước phải đội gió đạp tuyết đi trong sương mù mờ mịt, thật không<br />
khác n{o thiên đường với địa ngục. Trác Mộc Cường Ba duỗi cả tứ chi, nằm ngửa trong làn<br />
nước, chẳng muốn nhúc nhích gì nữa.<br />
Chẳng rõ ng}m mình dưới nước được bao lâu, mọi mệt mỏi trong người đều đ~ tan biến,<br />
Trác Mộc Cường Ba mới đứng dậy. Chỉ thấy kênh dẫn nước hình tròn đó dường như được<br />
thiết kế theo đường trôn ốc từ trên xuống dưới, dòng chảy tuôn tr{o, hoa nước bắn tung.<br />
Còn g~, khi đứng dưới nước, ngước mắt lên nhìn những căn nh{ d}n tạo hình kỳ dị nhưng<br />
lại theo một quy cách thống nhất, chợt có cảm giác như thể mình đang ở vùng sông nước<br />
Giang Nam, phong cảnh nên thơ như họa. Chỉ là... làn gió ấm thổi qua, lại mang đến một hơi<br />
thở xa xăm cổ lão.<br />
Trác Mộc Cường Ba men theo con đường nhỏ, đi từ căn nh{ n{y sang căn nh{ kh|c. Kiểu<br />
dáng của các kiến trúc ấy vẫn giữ được khá hoàn hảo, dù cũng có kh| nhiều căn bị mưa gió<br />
bào mòn hay cây cối mọc lên phá hoại, nhưng đại đa số đều l{ c|c căn nh{ ho{n chỉnh. Chỉ<br />
có điều, người ở đ}y đ}u hết cả rồi?<br />
Trác Mộc Cường Ba đang định bước vào một căn nh{ thì bị Sói Út chắn phía trước mặt,<br />
miệng nó gầm gừ: “Không được v{o đó.”<br />
Trác Mộc Cường Ba thân với Sói Út nhất, nghe tiếng kêu cảnh báo ấy của nó, gã liền ngồi<br />
xổm xuống, nâng cằm Sói Út lên nói: “Không v{o được à? Bên trong có thứ gì đó bất lợi cho<br />
tao, đúng không?”<br />
<br />