Một Lần Đổi Hướng Sưu Tầm
Một Lần Đổi Hướng
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Website: http://motsach.info
Date: 25-October-2012
Trời vừa hừng đông, chiếc xe đò kỹ chở đầy hàng hóa, nặng nhọc lăn bánh ì ạch rời bến cảng
Phú Lâm, từ từ ra đường lộ lớn, hòa nhập vào dòng xe cộ tấp nập xuôi về miền Tây. Tôi
ngồi thu mình nơi hàng ghế cuối, hai tay ôm chặt giỏ một vật quan trọng trong quyết định sự
sống còn của gần 80 sinh mạng chuẩn bị vượt biển phó thác cho may rủi, tìm cái sống trong cái
chết của chuyến đi định mệnh trên một chiếc thuyền mong manh nhỏ. Đó chiếc hải bàn
do anh Phương, một người anh nuôi tốt bụng, quan Hải Thuyền (đã qua đời bạo bệnh trong
trại cải tạo năm 1977), để lại cho tôi trước khi đi tập trung với một lời nhắn nhủ: " Em cất kỹ cái
này, mai mốt biết đâu khi cần ". Tôi cất giữ chiếc hải bàn suốt ba năm như một báu vật hộ
thân. Phong trào vượt biển rầm rộ khắp nơi, hải bàn trở nên đắt giá. Nhiều lúc tôi đói ruột
nhưng cố chịu đựng cầm cự qua ngày, nhất định không mang ra bán. Rồi ngày đó đã đến nhưng
lời anh Phương Hải Thuyền đã nhắn nhủ.
Xe từ từ tăng tốc độ, lao nhanh làm gió lạnh buổi sáng sớm lùa vào thể người. Tôi chợt rùng
mình hồi hộp, tim đập mạnh khi nghĩ đến các trạm công an kiểm soát dọc đường. Tôi sẽ trả lời
sao khi bị xét hỏi, bị bắt với tang vật, bản án dành cho những người tổ chức vượt biên lúc
bấy giờ "phản quốc". Riêng tôi lại tài công sẽ cầm lái chiếc ghe chở người vượt biển. Tôi
không dám nghĩ tiếp, nhắm mắt lâm râm cầu xin Thượng Đế, khấn nguyện vong hồn anh
Phương Hải Thuyền phù hộ, tôi đã đem được chiếc hải bàn đến điểm hẹn.
Trời nhá nhem tối, sau khi vượt chặng đường dài ba trăm sáu chục cây số, qua nhiều trạm công
an lục soát xét hỏi. Tạ ơn Thượng Đế trên cao. Cảm ơn anh Phương Hải Thuyền đã phù hộ,
tôi đã đem được chiếc hải bàn xuống điểm hẹn.
Xách chiếc giỏ đệm ra khỏi xe đò, tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh tìm người chủ ghe đưa tôi
đến điểm hẹn. Tất cả đều xa lạ trước cảnh ồn ào hỗn độn của bến xe Mau, phần lo ngại bị
bọn lưu manh giựt giỏ xách. Tim tôi lại đập mạnh khi chợt thấy bóng hai người công an sắc phục
đang ngồi trong quán nước gần đó. Do phản ứng tự nhiên hay do quá hồi hộp, một động lực
nào đã khiến tôi mạnh dạn bước lại ngồi xuống bàn bên cạnh hai người công an, nghĩ rằng nơi
nguy hiểm nhất nơi an toàn nhất. Ngồi chỗ này thì bọn lưu manh không dám đến giựt giỏ
xách, nhưng lại quên mất một điều, người ta đến đón tôi cũng sẽ không dám đến gặp tôi để đưa
đến điểm hẹn.
Cuối cùng tôi cũng gặp được người hướng dẫn, đến điểm hẹn ngủ tạm một đêm để hôm sau
xuống nghe. Trong căn nhà nhỏ bên cạnh những khuôn mặt lạ hoắc đa số phụ nữ trẻ con,
Trang 1/6 http://motsach.info
Một Lần Đổi Hướng Sưu Tầm
không cần đoán cũng biết họ xuống đây chờ vượt biên như tôi. họ đã cải trang, mặc áo ba
đen theo kiểu nhà quê, nhưng chiếc áo đen thô kia lại tình tố cáo làn da trắng trẻo, mịn
màng của đàn đô thị, những bàn tay nõn búp măng của hàng tiểu thư đài các, con gái
nhà giàu Sài Gòn, những mái tóc "demigracon", làm sao qua mắt được đám nghiệp vụ công an
nghiệp vụ, chuyên lùng bắt dân thành phố xuống vượt biên.
Mọi người yên lặng ngồi quạt muỗi chờ sáng, thỉnh thoảng tiếng con nít giựt mình khóc lên
muỗi cắn. Tôi nín thở từng cơn. Không ai dám ngủ phập phồng lo sợ công an thể ập vào
khám xét bắt đi bất cứ lúc nào. Thời gian trôi thật chậm chạp, nặng nề khó thở. Người chủ ghe
kêu tôi tìm chỗ chợp mắt môt chút để lấy sức mai còn phải đảm trách chuyến hải trình dài.
Tôi nhắm mắt nguyện cầu Thượng Đế, xin anh Phương Hải Thuyền...
Tờ mờ sáng mọi người đã thức dậy. Theo sắp xếp của chủ ghe, từng toán vài người xuống bến
tàu xuồng nhỏ đưa ra ghe lớn. Riêng tôi lại với người tài cải (thợ máy) tên Mười An để
thảo luận tình hình sắp tới những biện pháp đối phó lỡ gặp công an chận giữa đường hay ra
khỏi bị Hải tặc tấn công...
9 giờ sáng, tôi cùng Mười An với chiếc hải bàn được xuồng máy đuôi tôm đưa ra Vàm Tắc Thủ
để đến chiếc ghe vận mạng. Đó chiếc ghe lưới đánh nhỏ đang đậu cặp vào đám ven bờ
Vàm Tắc Thủ. Sông chia ba nhánh, nhánh Mau, nhánh vào U Minh, nhánh ra cửa biển
Ông Đốc. Trên ghe vài tay lưới đang bung xổ ra để ngụy trang, từ xa trông như ghe đang đậu
để vá lưới, sửa chữa. Chúng tôi leo lên gặp chủ ghe dặn dò kế hoạch lộ trình.
Sau vài phút trao đổi, được biết chuyến đi còn nhiều nguy hiểm chực chờ, không đơn giản như
tôi tưởng, phải qua một khúc sông dài mới qua cửa biển Ông Đốc. Dọc đường còn phải đi ngang
đồn công an Rạch Ráng, phải ngưng lại vài điểm rước thêm người, lấy thêm dầu và lương thực...
Từ giây phút này, tôi hồi hộp từng cơn, cảm thấy phó thác tất cả cho chiếc ghe định mệnh
mang số MH 153. Mười An trấn tĩnh tôi bằng một câu khôi hài lạc quan đỏ đen bói toán: anh à,
số 153 cộng lại 9 nút. Tôi cười hỏi lại: Còn chữ MH thì sao? An trả lời không do dự: " MH
số ghe của tỉnh Minh Hải. Mấy cha nội tôi lấy tên rừng U minh biển Nam Hải ghép lại. Em
thấy chữ EM còn nghĩa "Một Hơi", tức ra tới biển thì anh lo cầm lái, em lo coi máy, chạy
một hơi tới Lai liền. Em chưa biết anh tên nhưng anh tài công thì em kêu anh bằng
anh Tài nghe. Còn em con thứ mười trong gia đình 11 anh em nên Mụ đặt tên cho em
Mười An, vậy tức em tới mười mẹ sanh hộ mạng lận ". Tôi nhìn An mỉm cười, thầm hy
vọng những điều người thợ máy nói sẽ là sự thật.
Tôi An chui xuống hầm máy xem xét tình trạng máy móc, đề máy, thử bơm nước, thử số tới
số de cản thận, rồi ra phía trước mở nắp xuống coi các khoang hầm, xem lườn ghe bị
nước không. Tôi thấy gần hai mưới người toàn đàn con nít ngồi nín khe, sợ sệt. Họ đã ém
sẵn trong đó từ lúc nào. Mở nắp hầm lên thì con nít khóc lên đòi về nhà. Đậy lại thì ngộp,
thiếu không khí, nhưng không còn cách nào khác hơn trên ngã ba Vàm Tắc Thủ sáng sớm
xuồng ghe tấp nập xuôi ngược dập dìu. Một chiếc vỏ lãi ( loại xuồng nhỏ dài, đặt máy GMC
chạy nhanh như ca nô, còn gọi vỏ vọt ) của công an tuần tiễu chạy lại gần. Tôi chỉ đủ thời
gian lên nắp hầm ba tiếng theo chỉ dẫn của chủ ghe để báo động cho người dưới khoang
biết công an tới gần xong cùng Mười An lập tức cởi đồ, mặc lỏn nhẩy ùm xuống sông lặn
hụp sau bánh lái làm bộ đang sửa chân vịt. Chiếc vỏ lãi công an tấp gần ghe tôi, họ hỏi lớn: "Ê!
Ghe biển hả, dưới hầm tươi hay muối nước đá nhậu được hông vậy tụi bay? " Tôi nói
Trang 2/6 http://motsach.info
Một Lần Đổi Hướng Sưu Tầm
to: "Dạ! ghe đang bị gẫy chưn vịt đang sửa xếp ơi!" Người công an hỏi tiếp: " Thiệt hôn mày, tao
leo lên tao lấy hết à nghen!". Tôi mạnh dạn nói lớn: " Máy ngày nay ghe nằm nên
tụi em còn phải ăn khô đó xếp. Kỳ sau tười thì em sẽ để dành cho xếp nhậu." Toán
công an nhìn quanh chiếc ghe, thấy mấy tay lưới bung xổ bừa bãi không khả nghi nên quay
mũi chạy luôn. trước khi đi còn nói với một câu: "Nhớ nghen mày, tao ghi số ghe tụi bây rồi đó,
kỳ sau biển nhớ ghé đồn Rạch Ráng đưa cho tao nghen! " Chúng tôi qua phen vía. Tạ
ơn thượng đế trên cao. Cảm ơn anh Phương Hải Thuyền. Không biết chúng tôi còn bao nhiêu
phen đứng tim như thế này nữa.
Đúng 2 giờ chiều, tôi được tín hiệu di chuyển, cho ghe chạy về hướng sông Ông Đốc. Chiếc vỏ
lãi của nhóm tổ chức dẫn đường một lúc rồi phóng nhanh về phía trước mất hút. Tôi không
buồn thắc mắc. lẽ họ đi rước thêm người. Tôi giữ tốc độ bình thường vừa chạy vừa thả theo
con nước ròng. Ba tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua. Mười An ngồi cạnh tay lái im lặng, thỉnh
thoảng mồi cho tôi điếu thuốc. Ghe gần đến đồn công an Rạch Ráng. Từ xa tôi thấy lố nhố
những cây ăng ten trên nóc nhà, thấy cột cờ đỏ sao vàng trên tấm bảng trước cổng đồn công
an, trụ sở ủy ban nhân dân huyện Trần Văn Thời...Chiếc vỏ lãi dẫn đường vẫn chưa trở lại. Tôi
giật mình hỏi Mười An: "Tụi mình phải làm sao đây?" Mười An sửng sốt: "Ủa họ không nói
với anh sao?". Tôi lắc đầu bảo:" Em cho bớt ga lại". Ghe từ từ đến gần đồn công an Rạch Ráng,
Tôi đưa mắt ra hiệu cho An ba tiếng lên nắp hầm. Ghe đã đến sát bên đồn công an. Tôi lái
chầm chậm cho ghe hướng mũi vào bờ giả bộ như sắp cặp vào đồn. Mười An lẽ đoán trước
được nước cờ "tương kế tựu kế " bát ngờ của tôi, bình tĩnh bước ra trước mũi ghe, cầm sơi
dây luộc cuộn tròn như chuẩn bị nhảy lên bờ cột ghe vào cọc. Phía trước sân đồn, mười mấy lính
công an mặc lỏn áo thung đang đánh bóng chuyền. Hai ba người mặc sắc phục đeo K54
cũng chăm chú vào trận đấu vỗ tay phụ họa la nên không chú ý đến chiếc ghe. Tôi chỉ
chờ giây phút này, trả số về "bon-noa" cho chân vịt ngưng quay, bớt ga cho tiếng máy thật nhỏ
thả ghe trôi thật chậm qua khỏi đồn. Họ vẫn không chú ý, tôi tiếp tục thả trôi tà, 10 thước,
20 thước, rồi 30 thước, rồi 100 thước. Mười An vẫn đứng yên vị thế. Tôi từ từ ngoái cổ lại phía
đồn, trận bóng chuyền đang hồi quyết liệt hơn. Tôi thò tay cầm cần số, nín thở số thật nhẹ,
chưn vịt quay từ từ, ghe trôi nhanh hơn, qua hết dãy hàng quán chợ búa, ra khỏi khu vực Trần
Văn Thời.
Mười An khom người chui cabin nói nhỏ: " Mình vọt luôn đi anh Tài!" Tôi quay mặt lại phía
sau không thấy ghe xuồng nào theo nên tăng ga chạy nhanh hơn. Mười An mồi cho tôi điếu,
đưa tay vướt ngực thở phào: "Hồi nãy em tưởng anh ghé vào đồn nên muốn đứng tim luôn. Nếu
em bị bắt chắc bị tử hình chung với anh mẹ em sẽ buồn lắm ". Tôi vỗ nhẹ vai nó: " Không
sao đâu em, thôi xuống hầm máy coi cái bơm nước đi "
Mười An quay lưng, tôi chắp hai tay ngước mặt lên trời lâm râm khấn: "Tạ ơn Thượng Đế trên
cao. Cảm ơn anh Phương Hải Thuyền"...
Qua khỏi Rạch Ráng thì trời gần sụp tối. Tôi kêu An mở nắp hầm để gió lùa vào khoang cho
những người dưới dễ chịu một chút. Chiếc vỏ lãi quay trở lại với bẩy tám người khách, mấy can
dầu, gạo, thuốc đèn pin, xong vội đi tiếp. Ghe đến gần cửa biển Ông Đốc, dọc đường
thỉnh thoảng một chiếc xuồng nhỏ từ trong bờ chèo ra đưa khách lên khách ghe. tôi tính nhẩm
gần tám chục người, thầm ái ngại ghe nhỏ quá chở quá đông, ra biển liệu vượt qua nổi
sóng to gió lớn hay không. Người chủ ghe leo lên dặn tôi những ám hiệu để qua đồn công an
biên phòng, anh đưa tôi cây "Ple-gun" cùng dây đạn sáu viên để bắn tín hiệu cầu cứu khi gặp tầu
Trang 3/6 http://motsach.info