Một tình yêu
lượt xem 2
download
Giờ thì nó ước người con trai ấy đã không xuất hiện hoặc nó ước nó không hề biết đến sự tồn tại của người đó… đúng ra thì hai điều ước ấy giống nhau… Nó luôn nghĩ nó chỉ cần một tình yêu đơn giản và sự thật nó đã chọn một tình yêu đơn giản : nó thấy nó an toàn và được che chở khi ở bên Khanh.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Một tình yêu
- Một tình yêu Giờ thì nó ước người con trai ấy đã không xuất hiện hoặc nó ước nó không hề biết đến sự tồn tại của người đó… đúng ra thì hai điều ước ấy giống nhau… Nó luôn nghĩ nó chỉ cần một tình yêu đơn giản và sự thật nó đã chọn một tình yêu đơn giản : nó thấy nó an toàn và được che chở khi ở bên Khanh. Khanh ấm áp, ân cần, và chân thành. Cái cảm giác được Khanh cầm chặt bàn tay cùng bước đi trên những con đường rất dài thật sự rất bình yên. Nỗi nhớ về những ngày mùa đông rất lạnh trong Giang là những buổi tối hai người cũng đi dạo: tay Khanh nắm tay Giang đặt trong túi áo khoác, Khanh hay hỏi: - Tay này ấm chưa? - ấm rồi! Nhưng sao?
- - Em đưa tay kia đây, phải ấm cả hai tay chứ! Ngay từ ngày đầu yêu nhau cách đây hơn một năm Khanh đã luôn dịu dàng với Giang như thế! Trong khi mấy con bạn cứ than phiền, kể lể với Giang những khi bọn nó cãi nhau, giận nhau với người ấy như cơm bữa thì Giang và Khanh chẳng mấy khi cãi cọ hay giận nhau. Bọn bạn nói tình cảm của hai đứa nó có vấn đề, chẳng lẽ lại chẳng bất đồng bao giờ? Đôi lúc Giang cũng hay suy nghĩ về điều đó nhưng thật ra thì với tính cách của Khanh thì chuyện đó chẳng có gì khó hiểu: Khanh luôn biết cách nhường nhịn Giang, trong những lần nói chuyện mà khác nhau về cách suy nghĩ Khanh luôn biết cách chuyển sang một chủ đề khác trước khi cuộc tranh luận trở nên gay gắt, chẳng khi nào Khanh bắt Giang phải làm một điều gì mà Giang không muốn … nhưng đồng nghĩa với điều đó, Giang cũng hiểu rằng mình cũng không nên bắt Khanh làm điều gì Khanh không muốn… hầu hết những gì hai người làm khi ở cạnh nhau là những gì cả hai cùng “không ghét”… có lẽ cũng vì thế mà tình yêu của Khanh và Giang rất êm đềm… không có giận dỗi… không có cãi vã… tất nhiên , cũng chẳng có nước mắt… Lẽ ra mọi chuyện cứ nên tiếp diễn như thế, có một người yêu mình và mình cũng yêu người đó… và một kết thúc có hậu cho một tình yêu – một hạnh phúc giản đơn. Nhưng người đó đã xuất hiện và Giang biết rằng có điều gì đó trong Giang đang thay đổi… Có những sự gặp gỡ tạo nên từ định mệnh………………. * * * - Này! Cậu có muốn ăn nhãn không? Lại đây đi!
- Nghe thấy tiếng gọi, Giang ngó quanh xem người ấy gọi ai. Chẳng có ai ngoài Giang ở giữa sân kí túc xá cả, màn hình điện thoại chỉ 23h55 rồi. - Mau lại đây đi, đứng đó ngó ngang ngó dọc làm gì? Nhìn về phía phát ra tiếng gọi, Giang giật mình thấy một đứa con trai đang chót vót trên cây nhãn to nhất kí túc xá. Tò mò, Giang tiến đến dưới gốc cây. - Giờ này, cậu làm gì trên đó vậy? - Bắt lấy! Đứa con trai không trả lời câu hỏi của Giang mà thả ngay xuống cho Giang một chùm nhãn, hơi bất ngờ nhưng theo phản xạ Giang đón gọn chùm nhãn trong tay. Giang ngó quanh, vì sợ có người bắt gặp: - Cậu có xuống ngay không mấy chú quản lý bắt gặp đấy! Dưới ánh trăng và ánh đèn gần đó, Giang nhìn thấy người con trai kia mỉm cười và từ từ trèo xuống. Có cơn gió thổi mạnh, Giang nhìn cái dáng trèo xuống có vẻ không vững mà thấy lo lo nhưng rồi cũng thở phào khi cậu ta đặt chân xuống đất. - Cậu ăn nhãn đi! Nhìn tớ làm gì? - Sao cậu lại đi bẻ nhãn lúc nửa đêm thế này? Không sợ bị phạt à? - Quản lý ngủ hết rồi, muộn thế này mà cậu vẫn không bị khóa ngoài cổng à? - Không, chú gác cổng dễ tính chẳng bao giờ bắt sinh viên ngủ ngoài đường đâu. Cậu con trai mỉm cười nói: - Thôi lên phòng nào, nhà mấy?
- - Nhà 1. - Cùng đường… mà… cậu đi từ từ được không hả? - Sao vậy! - Tớ say … mà say thì không đi nhanh được! - Thật à? Vẫn bẻ nhãn được đấy thôi! - Cái đó là bản năng sinh tồn. - Đúng là không say không thể điên rồ đến mức trèo lên cây bẻ nhãn lúc nửa đêm được. - Haha! Đúng rồi đấy! Đọc số điện thoại của cậu đi! - Làm gì? - Để xem đến mai khi ngủ dậy có nhớ nổi không. - Chắc chắn là không! - Cứ đọc đi, chưa đọc sao biết nhớ hay không! - 0977******! - 0977******!… ôi, cầu thang… cậu đi sau tớ nhé! - ……… - Tớ mà ngã còn có người đỡ chứ! Giang đi sau cậu ta vài bậc cầu thang, cậu ta vịn vào tay vịn và đi lên, dáng đi hơi lảo đảo chứng tỏ cậu ta không nói dối. Đến tầng 3, cậu ta dừng lại và ngồi xuống bậc cầu thang. - Cậu sao thế! - Mệt, muốn dừng nghỉ một lúc thôi. Cậu ngồi xuống đây đi.
- - Không, tớ về phòng đây, phòng tớ ở tầng này rồi. Giang bước qua chỗ cậu ta ngồi và định về phòng nhưng bị cậu ta nắm cổ tay giữ lại: - Để tớ ngồi đây mà về cậu không yên tâm được đâu. Ngồi xuống đi. - Cậu phiền thật. Giang đành ngồi xuống, rồi đưa chùm nhãn lúc nãy cho cậu con trai: - Trả cậu! - Hi, cho cậu mà. Trả công vì lo cho tớ - Ai lo chứ? - Không lo sẽ không ngồi đây! … có cái lá trên tóc cậu kìa, để tớ gỡ cho. Cậu ta đưa tay lên đầu Giang, gỡ nhẹ cái lá, Giang nhìn theo cái lá được gỡ xuống thì bắt gặp ánh mắt của người bạn ấy. Tim Giang đập mạnh… Giang và người ấy ở gần quá… cậu ta cũng nhìn Giang một thoáng rồi… chẳng hiểu sao thời gian như ngừng lại và cả hai lặng đi trong một nụ hôn bất ngờ… nụ hôn đủ dài… để khi nó kết thúc cả Giang và người ấy đều như vừa thoát khỏi cảm giác khó thở… tim đập rất nhanh… - Cậu làm cái trò gì vậy! Giang như bừng tỉnh, đứng lên. Cậu ta nhìn Giang rồi mỉm cười: - Ngọt thật! Cậu vừa ăn kẹo Alpenliebe vị cafe à? - Cậu …. - Tớ tên Trung, cậu tên gì? - Giang! Cậu vẫn thường hôn một người mà cậu không biết tên à? - Không biết nữa, tớ đang say mà, thôi về phòng ngủ thôi!
- - Cậu… thật quá đáng!!! Giang quay người định bước về phía phòng mình, thì bị Trung gọi giật lại: - Khoan đã! …. Cậu đứng đó, chờ tớ lên đến tầng 4 rồi hãy về phòng. Nếu tớ ngã thì sao. Trung vừa nói vừa bước lên các bậc cầu thang, Giang cũng chẳng hiểu sao nó vẫn đứng trôn chân tại chỗ nhìn Trung đi lên cầu thang. Khi Trung chỉ còn 3 bậc cầu thang, Giang hỏi với theo: - Tại sao cậu làm thế! - Ma xui quỷ khiến … tớ vừa ăn nhãn đấy! cậu có thấy ngọt không? Không chịu nổi cách nói chuyện của Trung, Giang đi thật nhanh về phía phòng mình. May mà phòng vẫn sáng đèn và cửa phòng chưa khóa! Giang bước vào phòng, khóa cửa rồi dựa lưng vào cánh cửa thở ra để ổn định lại nhịp tim. Thấy Giang như vậy, Ngân hỏi có chuyện gì. Giang mỉm cười nói không sao rồi về chỗ của mình… Giang làm tất cả những việc cần làm trước khi đi ngủ bằng một cảm giác mơ hồ. Khi với lấy điện thoại để hẹn giờ sáng dậy đi học, hình nền ảnh Khanh và Giang hiện lên làm Giang có cảm giác của đứa trẻ mắc lỗi… Giang bất giác cắn nhẹ môi… cảm giác về nụ hôn bất ngờ theo Giang vào giấc ngủ… ……. Mấy tuần rồi kể từ hôm ấy, Giang vẫn không sao khiến cảm xúc của mình trở lại trạng thái bình thường như trước đó. Hiện giờ thì Giang đang ước rằng Trung đã không xuất hiện trong cuộc sống của nó. Giang vẫn hay gặp Khanh, cảm giác đi bên Khanh vẫn thế, ấm áp và được che chở… nhưng những lần gặp gỡ ngẫu nhiên với Trung vẫn làm tim Giang lạc nhịp. Gặp nhau, cả Trung và Giang đều nhận ra nhau nhưng đều vờ như không quen biết. Không phải một lần Trung gặp Giang đang cầm tay Khanh bước qua,
- nhưng ánh mắt Trung chỉ dừng lại một giây ở chỗ hai bàn tay đang đan vào nhau rồi lại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu có thể tránh gặp mặt Trung trong kí túc xá này thi Giang cũng sẽ tránh. Mấy ngày này, thỉnh thoảng Khanh hỏi Giang có chuyện gì mà có những lúc có vẻ thẫn thờ. Biết nói với Khanh như thế nào về những điều đang diễn ra trong đầu Giang nhỉ. Giang chỉ mỉm cười nói không sao. Nhưng Giang biết Khanh đủ tinh ý để nhận ra Giang đang có chuyện cần suy nghĩ. Nên những lúc Giang lặng người suy nghĩ xa xôi thì Khanh lại xoa đầu Giang và bảo: - Em suy tư ít thôi… không là anh lo đấy! - Anh lo gì chứ! Em có sao đâu! - Vậy thì cười cái xem nào… nhìn em cứ như bị ai bắt mất hồn ấy! Giang đưa tay vuốt lại chỗ tóc vừa bị Khanh làm rối, mỉm cười. Khanh cũng cười theo: - Phải thế chứ! Nhìn Khanh, Giang lại có cảm giác có lỗi, nói thật khẽ: - Em xin lỗi! - Ngốc, sao tự dưng lại xin lỗi anh. Bình thường có bao giờ em chịu nhận lỗi đâu. - Tự dưng em muốn xin lỗi… - Bỗng nhiên ngoan thế này chắc mắc lỗi thật rồi… - Anh mà nói nữa là em không bao giờ xin lỗi nữa đâu. - Vậy cũng được, anh không muốn nghe em nói xin lỗi….
- Khanh lúc nào cũng thế, luôn nhẹ nhàng và điềm tĩnh, nhưng ngay lúc này đây, nếu Khanh giận Giang vì một chuyện gì đó có lẽ Giang sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ tình yêu không chỉ là cảm giác được che chở, nó là thứ tình cảm phức tạp hơn nhiều. Đang trôi theo dòng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại làm Giang giật mình, nhìn thấy một số lạ, Giang ngập ngừng bắt máy: - Giang à? - Uhm, ai vậy? - Cậu ra đón tớ được không??? Người gọi không nói tên nhưng qua giọng nói, Giang cũng nhận ra là Trung. Thoáng bối rối, Giang hỏi: - Sao cậu biết số điện thoại tớ! - Cậu đọc một lần rồi đấy thôi! - Cậu vẫn nhớ được à? - Bình thường quên, lúc say lại nhớ! Ra đón tớ đi, tớ quên đường về kí túc xá rồi. - Đừng đùa nữa, biết mấy giờ rồi không? - Không biết nhưng cậu không ra đón là đêm nay tớ ngủ ngoài đường đấy. - Bạn cùng phòng cậu đâu, gọi cho chúng nó đi. - Về quê hết rồi, không thì đã chẳng gọi cậu. - Cậu đang ở đâu? - Cổng parabol trường bách khoa. Khóa rồi. - Cậu đùa đấy à, ở đó thì sao mà quên đường được.
- - Quên thật, nhớ ra số điện thoại của cậu rồi chẳng nhớ gì khác nữa. Sắp mưa thì phải. Cậu ra mau được không. - Cậu đứng yên ở đó đi. - Uh. Đồng hồ điện thoại chỉ 10h30, Giang vội ra khỏi phòng, ra khỏi kí túc xá, đi về phía trường Bách Khoa. Gió lành lạnh, đúng là sắp mưa thật. Sao lại có người như cậu ta kia chứ. Say, quên đường lại gọi một đứa con gái ra đón. Thật không thể hiểu nổi. Giang vừa đi, vừa tự mắng mình ngốc, tự dưng sao lại đồng ý đi đón kia chứ. Nhớ lại lần đầu tiên gặp Trung, Giang lại thoáng lo lắng, với đầu óc khác thường của Trung không biết có nghĩ đến chuyện trèo lên ngồi trên cổng Parabol thay vì cây nhãn không nữa. Mải nghĩ, Giang đến cổng Parabol lúc nào không biết, Trung đang đứng ở đó thật, Trung nhận ra Giang, vẫy tay rồi đi về phía Giang. Giang không nói gì quay bước về trên con đường vừa đi. - Chờ cậu lâu quá! Trung nói nhỏ để phá tan cái không khí yên lặng. Giang tức giận: - Cậu tưởng đi bộ ra đây gần lắm à? - Xin lỗi… và cám ơn cậu. - Thôi bỏ đi, mà sao đường từ đây về kí túc xá cậu cũng quên được nhỉ? - Tớ vừa đi gặp mấy thằng bạn, uống ít rượu, mấy thằng đi xe taxi về, thả tớ ở đấy và đi tiếp, tự dưng tớ quên đường. - Nói dối! - Cậu không tin sao còn đến đây. - Cậu….- Giang giận dỗi, và bước nhanh hơn.
- - Cậu đi chậm hơn được không? Cậu biết tớ say rồi mà. - Biết vậy sao vẫn uống? - Bạn bè gặp nhau mà… hôm nay cậu còn ăn kẹo alpenliebe nữa không? - Cậu, đừng để tớ phải đánh cậu. - Uhm… đừng đau lắm! Hôm qua tớ vừa bị tát, vẫn còn thấy đau. Nghe Trung nói, Giang ngạc nhiên đứng lại nhìn Trung. Trung cười nhẹ, nói: - Tối qua, tớ kiss bạn gái của tớ. Rất nhanh rồi ngừng lại, cô ấy nhìn tớ với ánh mắt ngạc nhiên tớ bảo là: “chẳng có vị gì cả”… tớ bị cô ấy tát cái đầu tiên, nhìn mắt cô ấy gần khóc tớ kể rằng: “tớ đã kiss một cô bé có vị kẹo Albenlibe” … cái tát thứ hai… cô ấy tức giận, tớ nói tiếp : “ tớ không quên được vị ngọt đặc biệt ấy” … tớ bị tát cái thứ 3… con gái lúc tức giận đánh cũng mạnh thật… thế mà ai cũng nói con gái chân yếu tay mềm chứ! - Cậu…. thật … không chịu nổi! - Tớ nhận cái tát thứ 4 khi nói rằng “tớ và câu chia tay đi”…rồi cô ấy chạy đi, vừa đi vừa khóc… 4 cái, bây giờ vẫn có cảm giác đau… - Đáng đời cậu! - Uh… Giang đi chậm lại một chút, nhìn Trung từ phía sau bước chân hơi lảo đảo lại thấy Trung có nét gì đó rất cô đơn. Chợt Trung quay lại nói: - Sao bỗng dưng cậu đi chậm vậy, sắp mưa rồi đấy! Đi lên đây đi, tớ không bắt đền cậu vì vụ bị tát của tớ đâu.
- - Cậu muốn tớ phải nói gì với cậu đây. Cảm thấy có lỗi vì người ta nhớ nụ hôn với mình mà chia tay với người yêu à. - Cậu lạnh lùng nhỉ? Tớ không tin cậu không nhớ nó! Cậu và bạn trai của cậu đi cạnh nhau là một sai lầm đấy! - Ý cậu là gì? Nhớ đến thì sao, cậu nghĩ tớ sẽ làm gì? Trung mỉm cười không trả lời… từ đó đến khi về đến kí túc xá, không ai nói gì thêm nữa. Đến một chiếc ghế đá gần cây nhãn hôm trước, Trung lên tiếng: - Ngồi đây một lát đi, mưa thì lên phòng. - Người say không nên ngồi hóng gió. - Hôm trước còn lên tận ngọn cây nhãn hóng gió đấy thôi…Ngồi đi, tớ không kiss cậu nữa đâu. Cái kiểu nói chuyện của Trung làm Giang vừa tức vừa ngượng. Giang ngồi xuống ghế đá bên cạnh Trung, hôm nay kí túc xá có vẻ không vắng vẻ như hôm trước nữa, còn rất nhiều người ngồi ghế đá trò chuyện vì gió rất nhiều. Trung nhìn Giang mỉm cười: - Cậu có muốn ăn nhãn nữa không để tớ trèo lên bẻ. - Hết rồi còn đâu nữa. Gần một tháng rồi. Mà cậu ngã thì sao, say đi còn không vững nữa là trèo cây. - Không ngã được đâu…. Cậu đưa tay đây! - Làm gì? - Đưa đây! Giang ngập ngừng đưa 1 tay cho Trung, Trung nắm lấy tay Giang: - Tay tớ không ấm đúng không?
- Giang hơi ngạc nhiên nhưng không biết nói gì chỉ lặng yên để tay trong tay Trung. Trung nói tiếp: - Lần nào tớ gặp cậu và người yêu cậu, cậu ấy đều cầm tay cậu. Tớ chắc là đôi tay ấy rất ấm, nhìn người con trai ấy, cũng có thể đoán ra cậu ta là người rất ấm áp. - Cậu muốn nói gì? - Tình yêu có lẽ không đơn giản như cậu nghĩ… - Cậu biết tớ nghĩ gì à? - Tình yêu không phải chỉ cần một người yêu mình, cũng không phải chỉ là cảm giác ấm áp… tình yêu là một sự rung động rất mạnh … là những lựa chọn dù biết là không nên nhưng vẫn có một điều gì đó vô hình khiến mình không làm khác được… - Cậu … đừng nói nữa được không??? - Một nụ hôn có thể cho cậu biết cậu có đang yêu người đó hay không? … cậu có thể nói rằng nụ hôn ấy không ảnh hưởng đến cậu… cậu có quyền tự dối mình như thế!!! - Cậu thôi đi, cậu đừng tưởng cậu biết hết! - Tớ không biết hết, nhưng tớ biết cậu có nhớ đến tớ … tớ không nghĩ tớ yêu cậu nhiều hơn người yêu cậu hiện tại. Cũng không thể dám chắc rằng tớ có thể đối với cậu tốt hơn người đó… nhưng cậu đừng cố yêu một người… có thể tay tớ không ấm nhưng tớ hứa sẽ dùng cả hai tay để nắm tay cậu … Giang bối rối khi nghe Trung nói những lời ấy. Bàn tay còn lại của Trung cầm lấy tay Giang, hai bàn tay bao lấy một bàn tay… Gió nhiều hơn cũng có
- vài hạt mưa nhỏ đã rơi xuống, tất cả chỉ làm cảm giác ấm áp nơi bàn tay Giang rõ ràng hơn. Giang rút tay ra: - Cậu say rồi đấy! Về ngủ đi. - Thôi được rồi… nếu cậu quyết định tiếp tục với tình yêu của cậu hiện tại … cũng tốt. Coi như tớ chưa nói gì hết, coi như không quen tớ cũng được. - Uhm… có cần tớ đi cùng cậu lên cầu thang không??? - Uhm, có. Những lúc nhớ đến cậu, tớ hay trèo lên cây nhãn… nên quen rồi giờ trèo chắc chẳng ngã được. - Cậu là đồ hâm. - Chỉ hơi đặc biệt thôi. Trung cười và cùng Giang đi về phòng. Mưa đã rơi rất mau, nhưng hình như chẳng ai cần đi nhanh… có lẽ cả hai cùng hiểu rằng… sau ngày hôm nay thôi cả Giang và Trung sẽ chẳng còn bước cùng nhau như thế nữa… hãy cứ để khoảnh khắc này trở thành thoáng qua, trở thành một kỷ niệm đẹp… * * * Thời gian cứ trôi, 1 tháng… 2 tháng… 3 Tháng hay hơn thế… chẳng rõ nữa. với Giang mọi chuyện đã trở lại trạng thái bình thường hay ít ra ở những gì có thể nhìn thấy được thì hoàn toàn bình thường. Vẫn là một tình yêu êm đềm, vẫn là những sự quan tâm từ Khanh mà tụi bạn luôn mong được như nó. Giang cũng không còn có nhưng lúc suy nghĩ xa xôi thơ thẩn… nhưng nó vẫn nhớ Trung… nhớ mỗi khi đi qua cây nhãn, mỗi khi đi qua cổng parabol, nhớ vị ngọt của nhãn… cả khi Khanh đưa tay gỡ chiếc lá trên đầu nó, nó cũng có cảm giác như đang nhìn thấy Trung… thỉnh thoảng, Giang
- vẫn nhìn thấy Trung, hình như chỉ lúc say nhìn Trung mới buồn còn bình thường thì nhìn Trung vui và tinh nghịch hơn. Giang chỉ dám nhìn Trung những lúc chắc rằng Trung không nhìn thấy mình. Đó có lẽ là một cách quan tâm từ xa để người khác không cảm thấy bị gánh nặng… Cả tuần này Giang không nhìn thấy Trung, hôm nay là ngày kỷ niệm tròn hai năm yêu nhau của Khanh và Giang,7h tối Giang đi bộ chầm chậm đến nhà trọ của Khanh… nhớ đến tin nhắn giục đến mau của Khanh, Giang mỉm cười: đúng là mọi chuyện nên như thế này… đến nơi, Khanh bắt Giang nhắm mắt trước khi bước vào phòng, khi mở mắt Giang vô cùng bất ngờ trước những gì Khanh đã chuẩn bị: có hoa, có nến, có cả bánh kem… cảm động, Giang muốn nói lời nào đó với Khanh nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại Giang reo, … là dãy số mà Giang chưa cả dám lưu vào danh bạ nhưng vẫn không hề quên…. Giang quay nhìn Khanh rồi bấm nút nghe: ….. hình như, người đang gọi nói rất nhiều…. nhưng Giang chỉ nghe được câu thông báo đầu tiên: “ Trung bị ngã, đang ở trạm y tế, bất tỉnh?” …. Giang lặng người, buông rơi điện thoại, Giang nhớ đến lời Trung “lúc nhớ cậu tớ thường trèo lên cây nhãn”… cố ghìm lại những giọt nước mắt đang chực trào ra. Khanh nhìn gương mặt tái mét của Giang lo lắng: - Có chuyện gì thế? Em không sao chứ! Giang nhìn Khanh bằng đôi mắt đầy nước… im lặng… - Em nói gì đi chứ! Giang chớp mắt, nước mắt cứ thế thi nhau rơi, Giang ngập ngừng: - Em xin lỗi!!! Em phải đi gặp cậu ấy! Khanh lặng người, lần đầu tiên Khanh thấy Giang khóc… khóc vì một người nào đó.
- - Người đó là ai??? Em quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao? - Em … xin lỗi… nhưng cậu ấy cần em ở cạnh lúc này. Khanh tức giận: - Em thôi đi, đừng xin lỗi, anh không muốn nghe. Lần đầu tiên Giang thấy Khanh to tiêng với nó, nó thấy có lỗi với Khanh vô cùng nhưng … giờ đây, nó đang thấy nhớ Trung … nhớ Trung da diết: - Em… không thể không đi…. vì không đi em sẽ hối hận… Giang nói rồi chạy đi, Khanh đứng lặng … không dám níu kéo nữa: ngày kỷ niệm 2 năm yêu nhau, Khanh đã chuẩn bị rất nhiều, những điều mà Khanh làm đều là những gì Giang thích nhất… vậy mà món quà duy nhất Giang tặng Khanh lại là những giọt nước mắt khóc vì một người khác… nước mắt rơi, lần đầu tiên Khanh khóc vì tình yêu của mình… rốt cuộc cậu đã sai ở đâu??? ………… Giang đến trạm y tế, Trung vẫn chưa tỉnh lại, bác sỹ nói rằng may là Trung chỉ bị choáng, không có gì nguy hiểm. Người bạn gọi điện cho Giang đưa cho Giang chiếc điện thoại của Trung: - Tớ sợ quá! Trong danh sách gọi khẩn cấp, tớ thấy số điện thoại của cậu. Không biết Trung nó làm gì mà trèo lên cây nhãn lúc trời tối thế này. Nghe người bạn ấy nói và nhìn vào tên số điện thoại mình trong danh bạ của Trung: “Alpenliebe cafe”, Giang lại tự dưng rơi nước mắt… - Cậu khóc vì lo cho tớ à? Nghe tiếng Trung, Giang bất ngờ nhìn Trung: - Đồ ngốc! – Giang mắng Trung nhưng chính Giang lại khóc nhiều hơn.
- - Xin lỗi, lần nào cũng bắt cậu lo lắng vì tớ. - Không có cậu, ai bẻ nhãn cho tớ đây… cậu đã hứa sẽ nắm tay tớ bằng cả hai tay… không được nuốt lời đâu đấy! - Cậu… Thêm một… người nữa… vậy là có tất cả 3 người phải khóc trong một ngày… chỉ là khóc vì những lí do khác nhau … vì nhận ra tình yêu thật sư… vì nỗi đau … vì hạnh phúc nữa……… đúng là tình yêu không đơn giản … dù có muốn nó đơn giản nó đi chẳng nữa…….
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Tìm một tình yêu xé hình tim vỡ
15 p | 88 | 9
-
Tình yêu có đến?
7 p | 89 | 7
-
Cơn mua tình yêu
6 p | 69 | 6
-
Tình yêu có vĩnh cửu không
17 p | 97 | 6
-
Đi Tìm Một Tình Yêu
6 p | 75 | 5
-
Tình yêu sẽ đến?
8 p | 77 | 5
-
Tìm một tình yêu xé hình tim vỡ
20 p | 62 | 4
-
Lý Do Cho Một Tình Yêu
3 p | 77 | 4
-
Có một người yêu em như anh
4 p | 80 | 4
-
4 năm chờ đợi một tình yêu ảo… một chuyện tình thật đẹp
6 p | 72 | 4
-
Một Tình Yêu Lại Ra Đi
3 p | 84 | 4
-
Từ A đến Z cho một tình yêu
3 p | 79 | 4
-
Tình yêu và hàng trăm thứ khác
9 p | 68 | 4
-
Ranh giới của tình yêu – Kì 1
15 p | 82 | 3
-
Một tình yêu
21 p | 61 | 3
-
Sẽ có một người yêu em như vậy
6 p | 92 | 2
-
Niềm tin cho tình yêu
11 p | 88 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn