Thông tin ebook<br />
Tên sách: Mười người da đen nhỏ<br />
Tác giả: Agatha Christie<br />
Thể loại: Detective<br />
Năm xuất bản: NXB Lao động - 2006<br />
Nguồn: ethuvien<br />
Type:Chichan, cul8er, alex_r, nguyen_ly, starkiss<br />
Tạo và hiệu chỉnh ebook: Hoàng Nghĩa Hạnh<br />
Thư viện Tinh Tế<br />
Dự án ebook định dạng epub chuẩn cho mọi thiết bị di động<br />
http://tinhtebook.wordpress.com<br />
<br />
Chương 1<br />
1<br />
Trong một góc phòng dành cho những người hút thuốc ở toa tầu hạng nhất, thẩm phán toà<br />
án đang trầm ngâm ngồi hút thuốc. Uogrêvơ mới ra khỏi nghề cách đây chưa được bao<br />
lâu. Ông cúi xuống thổi tẩu thuốc và chăm chú đọc một lượt các tin tức chính trị trong tờ<br />
báo The Times.<br />
Uogrêvơ đặt tờ báo xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoàn tầu lao nhanh qua địa phận<br />
Xămơxitsơ. Ông liếc nhìn đồng hồ, như vậy ông đã khởi hành được hai tiếng đồng hồ.<br />
Thoáng qua trong trí, ông lần lượt kiểm lại những tin tức mà người ta đã đăng trên báo về<br />
hòn đảo Người da đen. Đầu tiên hòn đảo này do một nhà triệu phú người Mỹ bỏ tiền ra<br />
mua, ông ta là người say mê đến điên rồ môn thể thao đua thuyền buồm. Nhà triệu phú đã<br />
cho xây trên đảo, phía gần bờ Đêvônsơ, một toà lâu đài lộng lẫy, hiện đại. Công việc mới<br />
tiến hành đến đó thì nhà triệu phú cưới cô vợ thứ ba. Người vợ này không hề hiểu biết gì<br />
về môn thể thao đua thuyền buồm cả nên cô ta đã rao bán cả đảo lẫn toà biệt thự tuyệt đẹp<br />
đó. Trên báo chí mỗi ngày người ta lại đăng thêm các tin giật gân hấp dẫn về hòn đảo nhỏ<br />
đó. Rồi có một bản thông báo ngắn gọn, kín đáo về một ngài Leky nào đó đã mua đảo.<br />
Nhưng tin tức vỉa hè vẫn tiếp tục lan truyền chứ không dừng lại ở đó. Người ta bảo, thật ra<br />
hòn đảo Người da đen đã được tiểu thư Gâybriơn Tơl, ngôi sao màn bạc của Hôlyút mua!<br />
Cô ta muốn ra đảo nghỉ ngơi cho biệt lập, để xa lánh đám công chúng hâm mộ. Rồi những<br />
con ong chăm chỉ truyền tin lại thận trọng ám chỉ rằng hình như chính Đức Hoàng Thượng<br />
đã từng đến thăm, lưu lại đảo này và có ý định mua nó. Chưa hết, có ông tự xưng là biết<br />
tất cả lại dám khẳng định chính Lord L… trẻ tuổi đã mua đảo chứ chẳng ai khác. Chàng ta<br />
là người đã chinh phục được Thần ái Tình và dự định đưa ra đảo để hưởng tuần trăng mật.<br />
Còn có một số khác thì đoán chắc rằng một đô đốc hải quân đã mua đảo, bởi vì đó là nơi<br />
làm các thí nghiệm bí mật về tàu chiến thì tốt vô cùng.<br />
Hòn đảo Người da đen đã trở thành trung tâm thu hút mọi sự chú ý!<br />
Thẩm phán Uogrêvơ rút trong túi ra một bức thư được viết bằng một thứ chữ rất khó đọc,<br />
đôi chỗ lại còn có một, hai từ bất ngờ mất đi không thể đọc nổi.<br />
“Anh Uogrêvơ thân mến … Hàng triệu năm rồi tôi không được nghe nhắc tới anh … Anh<br />
cần đến hòn đảo Người Da Đen … Một nơi thần tiên của thế giới … Rất nhiều điều chúng<br />
ta trao đổi được với nhau … Quá khứ đẹp đẽ … Mối quan hệ mật thiết với thiên nhiên …<br />
Chúng ta cùng phơi nắng … Lúc 12 giờ 40 phút từ Peđinhtơn … Họ sẽ đợi đón anh ở<br />
Ớcbritgiơ …”<br />
Cuối thư có một chữ ký loằng ngoằng:<br />
“Thân ái chào anh: Conxtơnx Cănminhtơn”.<br />
Thẩm phán Uogrêvơ thử cố nhớ lại xem lần cuối cùng ông gặp bà Conxtơnx Cănminhtơn<br />
vào lúc nào. Ít ra cũng phải hai năm … không phải, tám năm trước, khi bà ấy đến Italia để<br />
phơi nắng kia. Ở đó họ gặp nhau và nảy sinh mối quan hệ mật thiết giữa ông bà và thiên<br />
nhiên. Sau đó ông trở về nước Anh và nghe tin bà lại tiếp tục du ngoạn sang Xiri - một đất<br />
nước tràn ngập ánh mặt trời gay gắt và ở đó cũng dễ có các mối quan hệ nồng nhiệt hơn<br />
<br />
giữa con người với thiên nhiên.<br />
Conxtơnx Cănminhtơn đúng là mẫu đàn bà phù hợp với cách sống hoang dã, bí ẩn. Bà là<br />
người mà trong thực tế ai cũng có thể tin rằng bà dám mua hòn đảo và thiết lập xung<br />
quanh mình một bức màn bí mật.<br />
Thẩm phán Uogrêvơ trầm tư gật gù. Mọi suy luận đề có lôgic cả, sau đó ông nhắm mắt<br />
vào mơ màng …<br />
Ông ngủ thiếp đi …!<br />
2<br />
Vira Clâython ngồi trong toa tầu hạng ba. Trong phòng cô có cả thảy năm người khách.<br />
Cô ngả đầu ra ghế tựa, nhắm mắt vào. Ôi cuộc hành trình trong thời giết mới kinh khủng,<br />
oi bức làm sao! Giá mà trong chớp mắt đã đến ngay bên bờ biển nhỉ! Cô đã gặp một sự<br />
may mắn quá sức tưởng tượng khi cô nhận được bức thư này. Nếu không, ký nghỉ hè năm<br />
của cô cũng lại tẻ nhạt như các kỳ hè trước mà thôi. Trong khi người ta nghỉ thì cô phải<br />
trông nom lũ trẻ ranh. Nghỉ hè của một cô giáo dậy tư không nhàn hạ chút nào. Nhưng đã<br />
theo nghề dạy học thì không được phép để cho các hy vọng, viễn cảnh chế ngự, cám dỗ<br />
được mình.<br />
Đúng lúc cô không dám hy vọng thì lại nhận được bức thư có nội dung:<br />
“Nhờ văn phòng quản lý, phụ trách các nữ nhận viên có bằng cấp, tôi có được địa chỉ của<br />
cô. Tôi đã xem toàn bộ danh sách và tôi tin rằng cô là người thạo việc nhất. Tôi sẵn sàng<br />
trả tiền cho cô theo yêu cầu và tôi mong rằng ngày mồng 8 tháng này cô sẽ bắt đầu làm<br />
việc với tôi. Tầu hoả khởi hành lúc 12 giờ 40 phút tại ga Peđinhtơn. Đến ga Ớcbritgiơ sẽ<br />
có người đợi cô ở đó.<br />
Tôi gửi kèm theo đây cho cô năm tờ séc của nhà băng để cô chi phí tiền tầu xe.<br />
Nồng nhiệt đón chờ cô<br />
Bà Victôria An Leky”<br />
Ở phía trên của của bức thư có hàng chữ in địa chỉ nơi cô phải đến: Đảo Người da đen,<br />
tỉnh Stichlơhâyvơn Đêvơnsơ…<br />
Hòn đảo Người da đen! Cô không dám tin vào mắt mình nữa. Người ta đã đem đến cho cô<br />
một tin quan trọng! Những kẻ đơm đặt, đưa chuyện đã kể biết bao nhiêu chuyện hấp dẫn<br />
và ngày càng hấp dẫn hơn về hòn đảo đó. Có thể trong những lời đồn đại có một phần nào<br />
sai sự thực, nhưng chắc chắn là một nhà triệu phú người Mỹ đã xây biệt thự trên đảo. Toà<br />
nhà đó tráng lễ đến nỗi không ai có thể tưởng tượng nổi.<br />
Viơra Clâython đã rất mệt mỏi. Cô vừa trải qua một năm dậy học nặng nề. “Mình đã tốt<br />
nghiệp thành một cô giáo dậy thể dục trường trung học nhưng điều đó không quan trọng<br />
cho lắm. Cái chính là từ giờ mình sẽ được nhận lương theo ngạch chính qui của các trường<br />
công!” – Cô nghĩ thầm.<br />
Bất ngờ một luồng điện làm buốt nhói nơi trái tim cô. “Ôi mình rất sợ những ý nghĩ dày<br />
vò khiến mình bị hoảng loạn thần kinh … Nhỡ ra pháp y lại kết luận khác đi kết luận ban<br />
đầu thì sao! Thây kệ, mình đã thoát khỏi sự nghi ngời rồi kia mà!”.<br />
Cô vẫn chưa quên, bác sĩ pháp y đã khen ngợi cô về lòng dũng cảm và sự nhanh nhẹn của<br />
<br />
cô. Cuộc khám nghiệm đưa bé chết đuối không thể kĩ càng hơn được nữa. Ngay cả bà<br />
Hemiltơn (mẹ đứa bé) cũng thể hiện sự ân cần đối với cô giáo … Chỉ có Huygô … nhưng<br />
cô không muốn nghĩ tới anh nữa cơ mà?!<br />
Tự nhiên cô cảm thấy trong toa tầu ngột ngạt do cảm giác sợ hãi bất ngờ. Cô ao ước con<br />
tầu đưa cô đến đâu cũng được nhưng đừng ra phía biển. Trong ký ức cô như còn in hình<br />
một đoạn phim sinh động, rõ nét: đầu của cậu bé Xyril đang bị đẩy trôi về phía tảng đá, và<br />
kia là chỗ đứa bé ngạt thở, đây là chỗ nó bị chìm trong nước .. Nhoi lên, chìm xuống ..<br />
nhoi lên, chìm xuống .. Còn cô, chính cô lúc đó nước mắt dàn giụa, gấp gáp bơi ra phía<br />
đó… Gió nhẹ, sóng êm .. nhưng cô biết chắc mình chẳng thể đến kịp được.<br />
Biển cả .. biển sâu và mầu xanh ấp áp .. Buổi sáng trên bãi cát .. những thân hình nằm dài<br />
phơi nắng .. Huygô … Huygô … Anh biết rất rằng cô yêu anh …<br />
Cô không được nghĩ đến Huygô …<br />
Cô lại hé mắt ra, qua hàng mi cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình. Đó là một<br />
thanh niên cao, mặt rám nắng. Anh ta ngồi gần cô, đang nhìn cô bằng đôi mắt xanh ngạo<br />
nghễ. Đôi môi anh mím chặt vẻ khắc nghiệt.<br />
Cô gái nghĩ thầm: “Mình dám đến một nơi có nhiều điều bí ẩn, chắc mình sẽ được thấy<br />
nhiều điều thú vị”.<br />
3<br />
Philip Lombơd đưa cặp mắt tinh nhanh quan sát cô gái ngồi đối diện với anh và thầm đánh<br />
giá cô:<br />
“Một cô gái diễm lệ ..trông có vẻ là một cô giáo”.<br />
“Cô gái trông khôn ngoan và đỏm dáng .. Một mẫu người không bao giờ chịu lùi bước<br />
trong tình yêu cũng như trong chiến trận. Chắc chắn cô sẽ chẳng run sợ tẹo nào dù phải<br />
đấu kiếm tay đôi… “<br />
Bỗng nhiên anh nhăn trán lại. Không, ai lại để cho những ý nghĩ vẩn vơ như vậy chiếm<br />
lĩnh đầu óc mình. Còn các việc lớn hơn cần phải nghiền ngẫm, thận trọng.<br />
“Nhưng cái việc lớn đó là gì mới được chứ? – Anh trầm ngâm. – Cái thằng cha Do Thái<br />
nhỏ bé kia nói rất mập mờ, bí ẩn”.<br />
- Ngài có nhận việc đó không, thưa đại uý<br />
Anh bình tĩnh hỏi lại:<br />
- Với giá là một trăm đồng Ghinê ư?<br />
Giọng nói của anh bình thản, ra vẻ coi một trăm đồng Ghinê không là gì cả. Một trăm<br />
đồng Ghine trong lúc mà anh đã nướng sạch hết cả tiền trong túi, và bữa ăn này có thể là<br />
bữa trưa cuối cùng anh được người ta mời chào đây. Anh cảm thấy thái độ tỏ ra khinh tiền<br />
bạc của mình không lừa nổi thằng cha Do Thái nhỏ bé kia. Cái dân Do Thái đáng ghét<br />
này, cứ hễ động thấy hơi tiền là chúng tỉnh táo lạ, không thể qua nổi mắt chúng. Chúng rất<br />
biết gài người ta vào bẫy!<br />
Anh cố nói vẻ lãnh đạm, thờ ơ:<br />
- Anh không thể nói cho rõ ràng hơn được ư?<br />
<br />