Chương IX<br />
1<br />
Lombơd nói nhỏ:<br />
- Như vậy chúng ta đã nhầm. Chúng ta đã tưởng tượng hết sức nhầm! Bởi vì chúng ta đã<br />
bị những cảnh tượng kinh hoàng kia ám ảnh, hai cái chết bất ngờ xảy ra…<br />
- Tôi khẳng định rằng chúng ta đã suy nghĩ đúng hướng. - Bác sĩ nhấn mạnh ý kiến của<br />
mình. - Quỷ tha ma bắt nó đi. Tôi là bác sĩ, nên tôi hiểu các trường hợp tử tự. Chắc chắn<br />
Entơni Maxtơn không phải tự tử.<br />
Lombơd nghi ngờ hỏi:<br />
- Theo ông thì đó không phải là một cái chết bình thường ư?<br />
Blô bỗng nhiên nổi giận:<br />
- Cái chết bình thường ư? Một sự bình thường kì dị và đáng nguyền rủa!<br />
Lại yên lặng, sau đó Blô lên tiếng:<br />
- Nhưng còn trường hợp người phụ nữ…Anh ta bỏ lửng câu nói.<br />
- Bà Rôgiơ ư?<br />
- Đúng đấy.Thế thì theo ông,bà ta không phải chết vì bất ngờ ngã ư?<br />
- Tai nạn? - Philip hỏi. - Tại sao lại gọi là tai nạn được?<br />
Blô lúng túng tí chút. Nét mặt anh ta đang từ màu đỏ gạch trở nên sậm màu hơn. Rồi đột<br />
nhiên anh ta bực tức bói to những ý nghĩ của mình:<br />
- Bác sĩ, ngài hãy chú ý nghe đây, thế không phải chính ngài đã cho bà Rôgiơ uống thuốc<br />
an thần sao?<br />
Bác sĩ Emxtroong lặng đi rồi nói:<br />
- Thuốc an thần ư? Cậu hiểu điều đó thế nào?<br />
- Buổi tối hôm qua. Chính ngài đã nói rằng cho bà ta uống thuốc an thần để bà ta ngủ<br />
được.<br />
-À, đúng đấy, tất nhiên. Thuốc an thần vô hại.<br />
- Chính xác là vô hại ư?<br />
- Đúng thế, liều rất nhẹ! Hoàn toàn vô hại!<br />
Mặt Blô lại càng đỏ sậm hơn:<br />
- Ngài hãy nghe đây…chúng ta đừng tự ái vội…ngài không cho bà ta uống quá liều cần<br />
thiết chứ?<br />
Bác sĩ Emxtroong tức giận nói:<br />
- Tôi không hiểu cậu muốn làm trò gì nữa?!<br />
<br />
- Nhỡ ra ngài nhầm thì sao? - Blô hỏi. - Thỉnh thoảng cũng xảy ra việc đó.<br />
- Tôi chẳng nhầm gì cả. - Bác sĩ sắc sảo nói. - Quả là một suy luận nực cười.<br />
Ông im lặng một lúc sau đó cứng cỏi nói, giọng mỉa mai:<br />
- Hay là anh có mục đích buộc tội cho tôi đã cho bà ta uống quá liều thuốc?<br />
Philip Lơmbơd cắt ngang câu chuyện:<br />
- Các vị hãy chú ý đây, đừng làm cho đầu óc thêm rối beng lên nữa! Đừng truy ép lẫn<br />
nhau!<br />
- Tôi cũng chỉ đặt ra tình huống ngộ nhỡ bác sĩ cho uống thuốc quá liều thì sao? - Blô<br />
thanh minh.<br />
Bác sĩ cười gượng, một nụ cười rợn tóc gáy, ông nhe răng, nói ra như định cắn:<br />
- Một bác sĩ không được phép có những cái nhầm như vậy, chú em thân mến ạ.<br />
Blô mỉa mai nói:<br />
- Nếu ngài nhầm thì cũng đâu phải trường hợp đầu tiên? Nếu như có thể tin được những<br />
lời kết tội kia thì sao?<br />
Đột nhiên mặt bác sĩ trắng bệch. Philip Lombơd vội vã và giận dữ nói với Blô:<br />
- Chúng ta xúc phạm lẫn nhau như vậy thì có ích gì? Các vị không thấy chúng ta cùng một<br />
rọ hay sao? Chúng ta cần phải đoàn kết với nhau trong lúc nay, thế còn cậu, cậu nghĩ gì<br />
khi người ta kết tội cậu một cách sai lạc như thế?<br />
Blô bước lên trước một bước, hai bàn tay nắm lại. Anh ta cất giọng ồm ồm nói:<br />
- Không phải là sai lạc nữa, mà đó chính là sự dối trá đểu cáng: Lombơd, anh hãy thử im<br />
lặng mà nghe đây,còn có một-hai sự việc tôi rất muốn biết mà lại liên quan tới chính anh<br />
đấy!<br />
Lombơd nhướn mày ngạc nhiên:<br />
- Liên quan đến tôi.<br />
- Đúng vậy, tôi rất muốn biết tại sao anh mang ủng tới nơi đây, khi mà anh bảo các bạn<br />
anh mời tới?<br />
- À, thì ra cậu tò mò muốn biết vì sao? - Lombơd hỏi.<br />
- Đúng vậy.<br />
Lombơd bất ngờ nói:<br />
- Chà chà,thì ra cậu cũng không đến nỗi ngu ngốc đâu nhỉ!?<br />
- Có thể tôi không đến nỗi ngốc, vậy thì vì sao anh lại mang súng theo người?<br />
Lombơd mỉm cười:<br />
- Tôi mang súng theo người bởi vì tôi đã tính đến những cuộc phiêu lưu khi ở đây.<br />
- Vậy mà tối hôm qua anh không nói những lý do như vậy. - Blô nghi ngờ nói.<br />
Lombơd lắc đầu, không đáp.<br />
<br />
Blô không bỏ qua, anh hỏi tiếp:<br />
- Anh cho rằng đến với chúng tôi là đến với lũ điên hay sao?<br />
- Tôi có linh cảm như vậy.<br />
- Thế thì bây giờ anh phải nói cho rõ đi.<br />
Lombơd chậm rãi nói:<br />
- Tôi đã muốn làm cho mọi người tin rằng tôi cũng được mời đến đây như tất cả mọi<br />
người. Nhưng sự thật không phải như vậy. Thực ra có một gã Do Thái bé nhỏ tên là<br />
Morix. Hắn ta cho tôi một trăm đồng Ghinê nếu như tôi chịu đồng ý đến đảo, và để kích<br />
động tôi, hắn còn bảo có một ông lớn nghe tin đồn về lòng dũng cảm của tôi nên muốn gọi<br />
tôi đến để thử thách.<br />
- Sao nữa? - Blô sốt ruột hỏi.<br />
- Tất cả chỉ có vậy. - Lombơd mỉa mai trả lời.<br />
- Thế đến làm việc gì? Morix không nói trước sao? - Bác sĩ Emxtroong hỏi.<br />
- Không, hắn ta im như thóc vậy. Hắn chỉ hỏi tôi có nhận lời hay không, chỉ thế thôi. Mà<br />
lúc đó tôi đang túng tiền. Vì thế nên tôi nhận.<br />
- Có thể thấy rõ Blô không hài lòng với lời giải thích của Lombơd. Anh nói:<br />
- Thế vì sao tối hôm qua, anh không nói thật?<br />
Lombơd nhún vai trả lời:<br />
- Cậu bạn thân mến ơi…làm sao tôi có thể biết được chính xác buổi tối hôm qua chính là<br />
bắt đầu công việc thử thách của chúng tôi? Tốt nhất là tôi nên nói như mọi người thôi.<br />
Bác sĩ Emxtroong thở dài<br />
- Thế bây giờ anh bạn đã tìm thấy công việc họ đã đặt chưa??<br />
Lombơd thay đổi nét mặt. Anh ta trở nên cáu kỉnh, cứng nhắc:<br />
- Không, bây giờ tôi chắc chắn tôi đang ở tình thế giống cũng như các vị mà thôi. Một<br />
trăm Ghinê ấy là cái bẫy, là miếng mồi để nhử tôi đến đây cùng các vị.<br />
Anh ngừng lại rồi chậm rãi nói tiếp:<br />
- Chúng ta đã rơi vào một cái bẫy! Tôi dám thề độc như thế! Bà Rôgiơ cũng chết, Tôni<br />
Maxtơn cũng chết. Những quân cờ da đen giữa bàn ăn biến mất. Đấy đều có bàn tay của<br />
ngài Leky sắp xếp, nhưng ngài Leky là ai mới được chứ? Thật là quỷ quái.<br />
Họ nghe thấy tiếng chuông từ tầng đất rung lên, đã đến giờ ăn trưa.<br />
2<br />
Rôgiơ đứng ở cửa phòng ăn, khi thấy ba người đàn ông bước tới, bác ta tiến lên vài bước<br />
rồi nói giọng nhỏ nhẹ trầm tĩnh:<br />
- Con hy vọng rằng các ngài sẽ hài lòng về bữa ăn trưa. Có thịt và lưỡi bò ướp lạnh. Con<br />
còn lấy thêm một ít khoai tây nữa. Ngoài ra còn có bơ, bánh nướng và một ít hoa quả.<br />
- Thế thì tốt rồi. - Lombơd nói. - Liệu thức ăn còn đủ đấy chứ?<br />
<br />
- Thực phẩm còn nhiều thưa ngài. Đồ hộp nhiều vô kể, chất đầy trong kho lạnh. Nhiều đến<br />
nỗi có thể nuôi số lượng người đến chật trên đảo này trong nhiều ngày.<br />
Lombơd gật đầu.<br />
Rôgiơ theo chân ba người đàn ông vào phòng ăn rồi bác ta lẩm bẩm:<br />
- Con cũng rất bồn chồn vì Pherd Narơxôt không mang thuyền đến hôm nay. Con có thể<br />
nói là con cực kì tiếc vì chuyện đó.<br />
- Điều ấy đã chắc. Trong trường hợp này thì phải nói: cực kì đáng tiếc. Lombơd nói.<br />
Bà Brent bước vào phòng ăn, cuộn len trong tay bà thoắt rơi xuống đất, lăn về phía trước.<br />
Bà nhặt lên khi đã ngồi xuống bên bàn ăn, bà nói:<br />
- Thời tiết sẽ thay đổi. Gió đã mạnh hơn. Biển cũng động hơn.<br />
Thẩm phán Uogrêvơ bước vào phòng chậm rãi như đang đếm từng bước chân, nhưng ánh<br />
mắt của ông nhanh như cắt lia nhìn phòng. Ông nói:<br />
- Sáng nay các vị rất chăm chỉ.<br />
Giọng ông ồm ồm nghe như lời phán xét.<br />
Viơra Clâyton cũng vừa chạy vào phòng. Cô thở hổn hển:<br />
- Tôi hy vọng các vị chờ tôi cũng chưa lâu, tôi về hơi muộn phải không?<br />
- Em không phải là người về cuối cùng đâu. - Emily Brent nói. Tướng Mơcathơ cũng chưa<br />
về.<br />
Họ ngồi vào ghế của mình.<br />
Rôgiơ hỏi bà Brent:<br />
- Chúng ta bắt đầu hay là còn chờ đã, thưa bà?<br />
Viơra góp ý:<br />
- Tướng Mơcathơ ngồi ở bờ biển. Có khi ông ta không nghe thấy tiếng chuông đâu. - Cô<br />
ngập ngừng một chút rồi nói tiếp. - mà hôm nay ông ta nói năng lung tung lắm.<br />
- Để tôi chạy ra gọi ông ấy vào ăn trưa. - Rôgiơ ngỏ ý.<br />
- Bác sĩ Emxtroong nhảy lên:<br />
- Để tôi đi cho. Các vị bắt đầu ăn đi.<br />
Ông bước ra cửa, nghe thấy tiếng Rôgiơ mời:<br />
- Lưỡi bò hay thịt ướp lạnh, bà dùng gì thưa bà?<br />
3<br />
Xung quanh bàn tròn có năm người ngồi ăn. Họ cảm thấy khó nói chuyện với nhau. Ngoài<br />
trời cơn giông bất thần kéo tới.<br />
Viơra rùng mình một chút và nói:<br />
- Trời sắp bão.<br />
<br />
Blô thử khơi mào câu chuyện. Anh nhắc lại chuyện ông già thủy thủ trên tàu:<br />
- Ở trên tàu đến đây, tôi ngồi cùng một ông già, ông ta cứ luôn miệng nói là có bão. Thật<br />
đáng kinh ngạc ông già ấy đã thông thạo hơi biển như những con gấu già ở biển vậy.<br />
Rôgiơ đi xung quanh bàn thu dọn những chiếc đĩa đã ăn xong. Trong tay bác ta đã chồng<br />
vài cái đĩa, bỗng bác ta đứng sững lại và nói giọng đầy vẻ lo sợ, giật mình:<br />
- Có ai đang chạy về…<br />
Bây giờ thì tất cả phòng đều nghe thấy tiếng chân chạy trên sân.<br />
Trong giây phút đó họ biết tất cả…Họ đã biết, mặc dù không ai nói gì…<br />
Tất cả mọi người trong phong không ai bảo ai đều nhất loạt đứng lên nhìn ra cửa.<br />
Bác sĩ Emxtroong xuất hiện ở cửa ra vào, thở hổn hển, nói không ra hơi:<br />
- Viên tướng Mơcathơ…<br />
- Chết rồi sao?! - Viơra hét lên.<br />
- Vâng, chết rồi… - Bác sĩ nói.<br />
Tất cả im lặng. Sự im lặng tuyệt đối, kéo dài.<br />
Cả bảy con người nhìn nhau mà không biết phải nói năng chi.<br />
4<br />
Cơn bão đến thật. Đúng lúc họ khiêng xác viên tướng từ ngoài bờ biển về.<br />
Tất cả mọi người tụ tập trong phòng khách.<br />
Bất ngờ tiếng sấm ầm ầm. Rồi cơn mưa như bị vỡ tung ra ào ào trút xuống. Khi Blô và<br />
Emxtroong khiêng xác chết lên cầu thang, thì Viơra chợt nhớ, quay người lại chạy vào<br />
phòng ăn.<br />
Trong bàn ăn, mọi thứ vẫn bừa bãi, chồng đĩa bẩn chưa ai động đến.<br />
Viơra bước lại gần bàn… Giây phút đó Rôgiơ cũng bước vào không gây một tiếng động.<br />
Nhìn thấy cô gái trong phòng, bác ta giật mình nói vẻ thanh minh:<br />
- Xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ…chỉ muốn nhìn..xem…<br />
Viơra xanh mặt, sửng sốt nói với Rôgiơ:<br />
- Bác hãy ra mà xem này, chỉ còn bảy quân cờ thôi…<br />
5<br />
Họ đặt tướng Mơcathơ lên giường của ông.<br />
Sau đó bác sĩ kiểm tra trên người ông rồi bỏ xuống phòng khách. Tất cả đang đợi bác sĩ.<br />
Bà Brent ngồi đan. Viơra Clâyton đứng bên cửa sổ thẫn thờ nhìn trời mưa. Blô ngồi yên vị<br />
trong ghế, hai tay để trên đầu gối. Lombơd bồn chồn đi đi lại lại.<br />
Cuối cùng, thẩm phán ngồi trong chiếc ghế bành, mắt lim dim.<br />
Khi bác sĩ bước vào phòng, thẩm phán mở choàng mắt hỏi bằng giọng tỉnh táo sắc ngọt:<br />
<br />