intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nắng Huyền

Chia sẻ: đức Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:3

54
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tác giả Trần Ðức Tài là một cây bút khá độc đáo. Chưa từng tốt nghiệp đại học, nhưng Tài lại là một dịch giả khá quen thuộc của các NXB Văn học, Trẻ, tạp chí Văn học nước ngoài, mà Truyện Kafka (NXB Văn học) là một tác phẩm dịch tiêu biểu của Tài. Anh còn là một cây bút viết lý luận nhiếp ảnh, vừa đoạt giải lý luận của Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh VN qua tác phẩm Nhiếp ảnh kỹ thuật số. Trần Ðức Tài còn là guitarist có hạng, một chuyên gia tin học về...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nắng Huyền

  1. vietmessenger.com Trần Ðức Tài Nắng Huyền Tác giả Trần Ðức Tài là một cây bút khá độc đáo. Chưa từng tốt nghiệp đại học, nhưng Tài lại là một dịch giả khá quen thuộc của các NXB Văn học, Trẻ, tạp chí Văn học nước ngoài, mà Truyện Kafka (NXB Văn học) là một tác phẩm dịch tiêu biểu của Tài. Anh còn là một cây bút viết lý luận nhiếp ảnh, vừa đoạt giải lý luận của Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh VN qua tác phẩm Nhiếp ảnh kỹ thuật số. Trần Ðức Tài còn là guitarist có hạng, một chuyên gia tin học về mạng... Trong sáng tác văn học, Trần Ðức Tài vẫn còn đang tiếp tục thử nghiệm. Nhưng hình như những thử nghiệm của anh cũng gợi được hy vọng... Anh gạt tấm chăn sang một bên, mở mắt ra đối diện với bóng tối. Anh biết trời đã sáng. Người anh gây gây lạnh nhưng hai bàn chân lại ấm dần lên. Cái hơi nóng ấy chầm chậm lan tỏa ngược lên đầu và xộc vào mũi anh mùi hanh khô của nắng mai đang ùa vào phòng. Thời gian đối với anh lâu nay chỉ là một khái niệm âm thanh hay những cảm giác nóng lạnh như thế, nhưng không làm sao anh quen được sự mù lòa. Cái ý thức rằng mình đã từng nhìn thấy luôn làm anh choáng váng mỗi lần bừng tỉnh khỏi thế giới mộng mị của giấc ngủ và rơi ngã vào thế giới tỉnh táo của thực tại. Anh nằm im nhìn trừng trừng vào buổi sáng màu đêm tìm kiếm mỏi mòn một cảm giác thân thiết trong cái cõi thăm thẳm ấy. Mỗi lần thức dậy là mỗi lần anh ước ao phải chi mình bị mù ngay từ thuở lọt lòng. Như vậy anh sẽ được bình yên trong sự đen tối bình đẳng giữa ý thức và mộng mị, giữa ban ngày và ban đêm. Anh không thể tự đánh lừa mình là ánh sáng không tồn tại khi những giấc mơ anh vẫn rực rỡ sắc màu. Ngay cả sự mù lòa trong mơ cũng lấp lánh và rất dịu dàng. Nhưng khi giấc mơ đã tan biến thì chỉ còn mỗi một nỗi đau quánh đặc đen đúa: niềm khao khát tuyệt vọng được nhìn thấy lại ánh sáng trong phút chốc và trút cạn linh hồn trong một cái nhìn. Anh ngồi dậy, dò dẫm đặt hai bàn chân trần trên mặt sàn lạnh. Ngôi nhà im ắng không một tiếng động. Vợ anh đã đi tự bao giờ. Anh muốn khua lên một âm thanh; làm rơi vỡ một cái gì để cảm thấy không lẻ loi, để có thể nhận ra một sự vật quen thuộc bằng cách nghe ngóng nhưng đồng thời lại sợ hãi chính sự nhận biết này. Bóng tối mù lòa đã biến mọi điều thân thiết của anh trở thành xa lạ và một gợi nhớ nhỏ nhặt về chúng đều làm anh tổn thương. Nhưng anh phải làm một điều gì đó nếu không thì anh phát điên mất. Anh sờ soạng trong khoảng không tăm tối trước mặt tìm một điểm tựa. Bàn tay chạm vào chiếc bàn và một cảm giác mơ hồ xâm chiếm lấy anh. Không phải là sự gợi nhớ đau đớn về những điều quen thuộc mà là một cái gì khác. Dưới mấy đầu ngón tay anh là một cái gì đó vừa khô khan vừa
  2. trơn trượt; vừa bám dính vừa vụn vỡ; vừa rắn chắc vừa xốp mịn. Một cái gì khác hơn mọi ngày đã xuất hiện trên chiếc bàn anh vẫn dùng làm điểm tựa mỗi khi thức giấc. Anh níu lấy cạnh bàn đứng lên rồi buông tay. Cái cảm giác mơ hồ ấy vẫn còn vướng mắc trên đầu ngón. Như thách thức. Như đe dọa. Anh thấy e sợ mà không biết mình e sợ gì. Anh linh cảm một sự mất mát nào đang xảy ra. Một mất mát còn ghê gớm hơn cả sự mất đi ánh sáng. Anh căng tai nghe ngóng sự tĩnh mịch đen ngòm chung quanh, cố trấn tĩnh lại. Chẳng có gì hết, anh tự nhủ; chẳng có gì lạ cả đâu. Anh dò dẫm đi tới chiếc tủ để máy cassette. Anh thèm khát một tiếng nhạc để xua tan cái lạnh lẽo ngột ngạt trong căn phòng, cái lạnh từ lòng anh tỏa ra và dìm ngập chính anh. Lâu lắm rồi anh chưa nghe nhạc lại. Khi mới bị mù, anh đã uất ức muốn đập vỡ cái máy cassette khi anh không thể nào tìm được bản nhạc mình muốn nghe trong số hàng trăm băng nhạc mà anh đã chắt chiu suốt bao năm trước đó. Anh đã lấy bừa một cuộn băng, mò mẫm cho vào máy, nhấn nút và lại tắt ngay khi nhận ra đó không phải là cuộn băng có bài nhạc anh cần nghe. Cho cuộn băng vào hộp, để sang một góc, vớ lấy cuộn băng khác cho vào máy, mở máy nghe qua và tắt tức thì, rồi lấy băng ra cho vào hộp, rồi lại gạt sang một góc tìm cuộn băng nữa. Cuộc kiếm tìm tuyệt vọng ấy đã làm anh phẫn nộ sau khi mày mò đánh vật hàng chục lần mà vẫn không tìm thấy bài nhạc anh ao ước muốn nghe. Anh căm uất sự bất lực của mình và không đụng đến chiếc máy cassette nữa kể từ dạo ấy. Nhưng hôm nay, anh cần một giai điệu để khuấy tung lòng mình lên và dội vào đó chút ấm áp của hoài niệm hay chút hy vọng mong manh. Anh sờ soạng đặt hai bàn tay lên hàng hàng lớp lớp băng nhạc chồng chất và lại nhận ra cái cảm giác dính rít ghê sợ ban nãy. Bây giờ thì anh biết đích xác cái gì đã gây cho anh cảm giác này. Bụi. Anh đã từng nhìn thấy bụi nhưng có bao giờ anh sờ chạm vào bụi bặm đâu. Chỉ nhác thấy bụi bẩn là anh đã vung chổi lên quét sạch. Bây giờ anh mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của nó. Bụi sẽ phủ lấp tất cả, biến mọi điều thân quen trở thành cũ kỹ và xa lạ nếu không có con mắt nào nhìn thấy và bàn tay nào quét sạch nó đi. Bản thân anh hẳn cũng đã trở thành bụi bặm đối với mọi người, kể cả vợ anh - người thân quen nhất. Nhưng cô ta lại không dám quét phăng anh khỏi cuộc đời cô một cách thản nhiên và tự tin như người ta quét rác. Anh vẫn tồn tại như một gánh nặng mà cô ấy phải bận tâm, phải cam chịu. Anh lờ mờ nhận ra những thay đổi của cô trong cách đối xử với anh bấy lâu nay. Những cái hôn ngày càng thưa thớt lạnh nhạt hơn và không còn làm anh rung động. Thay vào đó là một nỗi cô độc ngày càng lớn dần như muốn nghiền nát anh thành bụi khi môi cô chạm vào môi anh. Và một lần, một lần ái ân duy nhất từ khi anh mù, cô ấy đã bật khóc nức nở khi đối diện đôi hốc mắt anh trống rỗng. Tiếng khóc đã dập tắt trong anh bao mong đợi được cảm thông và được chấp nhận. Anh cuống cuồng với tìm công-tắc ở đầu giường tắt đèn rồi mỗi người nằm im trong một vực thẳm nghĩ về nhau nhưng không còn tìm thấy nhau nữa. Hai bàn tay bất động trên chồng băng nhạc, anh đứng ngây như tượng nghiền ngẫm nỗi sợ hãi của điều mới nhận thức được. Anh hiểu ra điều anh mất không chỉ là ánh sáng. Bóng tối không thể nào che đậy được tật nguyền. Anh đã mất hết tất cả khi đôi mắt không còn nhìn thấy. Không còn nhìn thấy! Và đánh mất luôn cả sự tồn tại của mình trong đời thực. Anh rũ người ngồi bệt xuống sàn, gục đầu trong hai lòng bàn tay, tê tái cảm nhận bụi bặm dính bám trên da mặt, gai sần trong hơi thở. Anh tưởng chừng nghe được sự giãy chết của từng tế bào mù kết hợp thành máu thịt anh. Da thịt đen và máu cũng đen. Màu đen của vũ trụ hỗn mang chưa thành hình tinh tú, màu đen của đáy đại dương nơi áp suất kinh hoàng bóp chết mọi dấu vết của sự sống, màu đen của những giọt lệ tuyệt vọng không trào ra khóe mắt, và màu đen của cõi vô cùng. Chỉ có mình anh chới với trong cái đường hầm hun hút này đang sờ soạng tìm kiếm một kẽ nứt để xé toạc màn đêm bất tận. Anh cố sức mở căng hai hố mắt trơ nhưng sự mù lòa vẫn không nứt rạn. Anh nghe mình thở dài và ngồi bật dậy ngỡ ngàng. Một vài đốm lửa bỗng vụt lóe, rơi rụng khi một tiếng gì khác va đập vào thính giác của anh. Cái gì vậy?
  3. Anh vừa nhìn thấy một cái gì ánh lên rất nhanh. Anh không lầm. Một nguồn sáng mơ hồ vừa dọi vào ngưỡng cửa ý thức của anh khi đôi tai bắt được những tiếng gõ khoan thai của phím dương cầm. Nhà cạnh bên có người mở nhạc. Ai lại nghe Sonate Ánh trăng vào buổi sáng hôm nay? Tiếng dương cầm tung vào không gian những giọt lung linh của cái ánh sáng huyền ảo mà chỉ bằng đôi tai người ta mới nhìn thấy được. Những âm thanh tỏa sáng, ẩn hiện, khuất lấp như mời gọi, như khuyến dụ. Cái ánh sáng màu đen tuyền của nhung khai sinh từ những âm thanh ướt mềm của điệu đàn văng vẳng. Ý thức anh mở toang cửa và những hạt bụi bay lên lấp lánh. Dòng nhạc càng lúc càng vang vọng, trôi lồng lộng vào lòng anh và nhẹ nhàng nâng anh dậy, kéo anh đi. Cái ánh sáng mơ hồ tận đáy mắt không tròng ngời dần lên, soi rọi qua những tầng lớp nhận thức, từ từ khơi rõ cho anh thấy điều anh tìm kiếm. Cái ánh sáng không cay nghiệt như niềm khao khát của người mù lại đầy cảm thông, vỗ về như một ân huệ tuôn xuống tự thiên không. Như những giọt mưa kết tinh từ muôn trăng sao và thiên hà chưa từng biết đến. Cả cuộc đời anh trôi chảy, tan loãng trong triều âm thanh rập rờn dâng. Ký ức được gột rửa sạch bụi bặm trong dòng dương cầm tuôn trào và sống lại tươi nguyên. Anh nhìn thấy mình trong một ánh sáng lạ lùng đang buông từng giọt chứa chan cả cõi lòng anh u ám. Anh nhìn thấy mình tái sinh tinh khiết trong cái hạnh phúc ngỡ chừng đã mất. Tôi thấy! Anh run rẩy. Một giọt lệ bỏng trên lưng bàn tay. Anh biết giọt lệ của anh đang long lanh rất sáng trong vầng hào quang hòa điệu ấy. Anh đứng dậy, sờ soạng, dò bước tìm cánh cửa mở ra ban- công. Anh muốn tiến gần tới ánh sáng hơn nữa. Anh mở cánh cửa ra và nghe nắng dịu êm tưới lên người mình hơi ấm của một sự sống mới mẻ. Bản Sonate đã chuyển sang chương ba dồn dập, vũ bão. Hết cơn lốc ánh sáng này đến cơn lốc ánh sáng khác quay cuồng quanh anh, cuốn theo anh, gột rửa anh tươi mới, cho anh sống mãnh liệt như chưa bao giờ được sống. Chỉ cần đi thêm mấy bước, đưa tay ra là anh chạm được cội nguồn ánh sáng và sự mù lòa sẽ vĩnh viễn tan biến. Trùng trùng hợp âm quyện vào nhau, vờn đuổi nhau rồi lại hòa lẫn, vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng. Anh vịn tay vào thanh sắt lan-can và không còn thấy ghê sợ nữa cái cảm giác dính nhớp của bụi bặm. Anh ngước mặt lên hít thở, nuốt cả buổi sáng vào lòng. Tiếng dương cầm rót vào tai anh ngây ngất. Anh tưởng chừng mình say. Cái say đê mê của kẻ không còn tuyệt vọng. Anh vươn hai tay lên cao muốn ôm choàng cả thế giới. Ánh sáng run rẩy ngay trên đầu ngón tay anh. Háo hức rũ sạch bụi sau lưng, anh nương theo tiếng đàn lao mình vào nắng. Hết
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2