intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nắng thu vàng P10

Chia sẻ: Dao Huong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

105
lượt xem
8
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Gần năm giờ sáng, Kiều Linh thức giấc vì hồi chuông đồng hồ réo vang. Vừa tắt chuông thì di động báo rung. - A lô! - Giọng còn ngái ngủ, Kiều Linh làu bàu: - Sao mà đúng lúc vậy? - Hì hì! Vì anh quan tâm tới em! Sợ em chưa thức dậy nên anh gọi điện. Em nói sáu giờ dì khởi hành phải không? - Phải! Người ta nhớ mà, có để đồng hồ báo thức nữa. Anh không cần nhọc công nhắc nhở. - Í í, em khoan dập máy. Như vậy khoảng bảy giờ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nắng thu vàng P10

  1. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 10 G ần năm giờ sáng, Kiều Linh thức giấc vì hồi chuông đồng hồ réo vang. Vừa tắt chuông thì di động báo rung. - A lô! - Giọng còn ngái ngủ, Kiều Linh làu bàu: - Sao mà đúng lúc vậy? - Hì hì! Vì anh quan tâm tới em! Sợ em chưa thức dậy nên anh gọi điện. Em nói sáu giờ dì khởi hành phải không? - Phải! Người ta nhớ mà, có để đồng hồ báo thức nữa. Anh không cần nhọc công nhắc nhở. - Í í, em khoan dập máy. Như vậy khoảng bảy giờ anh qua há? - Không biết đâu. Kiều Linh làm vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ tây chỉnh tề rồi xuống nhà. Trong bếp, Bé Tám đang làm thức ăn điểm tâm. Trên phòng khách, Út Diệu giúp Hân sắp xếp những món đồ bà Mỹ Đức sẽ mang theo trong chuyến đi. Kiều Linh vào bếp giúp Bé Tám. Mươi phút sau bà Mỹ Đức xuống, bữa điểm tâm đã được dọn lên. Há cảo hải sản. Trong lúc ăn, bà Mỹ Đức hỏi Kiều Linh: - Vẫn chưa có động tĩnh từ Vĩnh Toán à? - Dạ. Tối qua con ngỡ hắn sẽ qua. Nào ngờ vẫn không thấy. - Hừ, nếu hôm nay nó đến con cứ vịn cớ nó không thèm chúc xuân nhà vợ tương lai mà làm mình làm mẩy. - Dạ! Con biết phải làm gì mà mẹ. Bà Mỹ Đức săm soi: - Ngó mặt con buồn hiu vậy? Có đau ở đâu không? Kiều Linh lắc đầu: - Con không đau mà buồn vì không thể đi với mẹ được. www.vuilen.com 166
  2. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Bà Mỹ Đức an ủi: - Đừng buồn con gái à. Thật ra đi hành hương dịp đầu năm thích hợp với những người lớn tuổi hơn. Con nên ở nhà, đi hội hoa xuân hay Đầm Sen, Suối Tiên gì đó. Với lại, con cần ở nhà đặng còn ứng phó Vĩnh Toán. - Con vẫn thấy lo lo mẹ ơi! Liệu chiều nay mẹ có về kịp không ạ? - Không biết nữa! Xời, con đừng lo lắng quá! Chúng ta còn liên lạc bằng di động nữa mà! Nếu cần thiết con hãy gọi cho mẹ. - Dạ... Năm giờ bốn mươi. Hân lái xe đưa bà Mỹ Đức đi. Theo như lời Hân nói thì đã từ lâu, mỗi năm vào ngày mùng ba tết, bà Mỹ Đức đều tham gia chuyến hành hương tận Bình Thuận. Như mọi năm, bà đi cùng với những bà bạn trong câu lạc bộ. Tuy nhiên Hân phải đi theo để kịp giúp bà khi cần. Bà Mỹ Đức căn dặn Bé Tám và Út Diệu: - Hai người nhớ lời tôi, ở nhà với cô Kiều Linh. Muốn đi chơi, đợi mai tôi về hẵng đi. Út Diệu đáp thay Bé Tám: - Tụi con đều về nhà hôm qua rồi. Hôm nay sẽ không đi đâu đâu. Tụi con định ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Bà Mỹ Đức vờ nghiêm mặt: - Hừ! Tôi thuê các người, trả lương cho các người là để các người làm việc chứ không phải nghỉ ngơi, há! Bé Tám thường ngày ít nói vậy mà hôm nay cũng góp một câu đùa: - Út Diệu nó định vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm đó bà. Nhưng bà đừng lo, niêu tôm con đậy kỹ cất trong tủ khóa lại đàng hoàng. Nó không vọc được đâu. Mọi người cười ồ. Tiễn bà Mỹ Đức đi xong, Út Diệu hỏi Kiều Linh có định đi đâu chơi không? Hôm nay mới mùng ba tết, phố phường rộn ràng, nhộn nhịp. Cứ ở nhà thì chán chết. Kiều Linh ậm ừ cho qua. Nguyên Ngữ hẹn trước là qua đây, cô không biết anh sẽ có kế hoạch gì. Càng ngày cô càng thêm say cái chất men tình yêu từ Nguyên Ngữ. Nói vậy không phải cô vô tư đón nhận, lòng nhẹ nhàng và tâm www.vuilen.com 167
  3. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG hồn bay bổng. Cô lo sợ bị bà Mỹ Đức phát hiện. Có mấy lần, buổi tối cô đến chỗ Nguyên Ngữ thức cả đêm, háo hức cùng anh kết cườm hoa trên những chiếc áo anh thiết kế. Lo âu và sung sướng quấn quyện vào nhau. Cô nghĩ thôi kệ. Hãy cứ vui đi, yêu đi! Cho những ngày như mơ này là giấc mơ trọn vẹn, nồng nàn... Út Diệu mớm ý: - Hay là cô đi chơi với cậu Ngữ đi! Kiều Linh đỏ mặt gạt phăng: - Chị nói bậy bạ. Út Diệu cười to: - Ừ, tôi nói bậy bạ nhưng trúng tùm lum. Bây giờ cô cứ việc chối. Sau này hai người thành đôi, hổng biết sẽ nói với tôi thế nào há? Kiều Linh bỏ lên phòng, cách tốt nhất để không bị trêu nữa. Cô nằm dài trên giường, tay ôm chiếc gối hình trái tim màu đỏ. Nguyên Ngữ may chiếc gối này làm quà năm mới cho cô. Lúc trao nó cho cô, anh cười bảo: - Em hãy ôm nói coi như ôm trái tim anh vậy. Cô cười ngặt ngoẽo: - Trời đất! Có lẽ trái tim anh là trái tim lớn nhất thế giới quá. Ngữ nói anh còn tính in lụa hình anh và cô, dán lên hai bên gối. Nhưng Kiều Linh không đồng ý. Trò chơi đó bị bà mẹ nuôi phát hiện ngay. Mãi suy nghĩ lan man, Kiều Linh không nghe khóa cửa kêu lách cách rồi hé mở. Nguyên Ngữ rón rén đi vào phòng, êm ru như chú mèo. Nép người đi vòng qua bộ sa lon. Anh đến sát bên cô mà cô không hay. Nghĩ ra trò trẻ con vui vui, Nguyên Ngữ rút khăn giấy se sợi tròn khều nhẹ cánh tay cô. Kiều Linh phủi mạnh, đụng tay Nguyên Ngữ. Cô ré lên: - Ối! Nguyên Ngữ cười ngất: www.vuilen.com 168
  4. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Không ngờ em nhát quá chừng. Cô vùng dậy đấm mạnh ngực anh: - Dễ ghét! Chọc người ta hết hồn anh thích vậy sao? Em mà đau tim thì... - Cấm! Không được nói những từ khó nghe đó. - Anh qua sớm vậy? Dì anh mới đi hơn mươi phút thôi. - Anh biết. Anh tận mắt thấy dì và anh Hân chuyển sang xe lớn rồi mới vào đây. Nguyên Ngữ ngồi xuống bên cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi chê: - Em mặc cái áo này xấu tệ. - Biết rồi! Anh sắp ca điệp khúc áo do Nguyên Ngữ thiết kế là hợp với Kiều Linh nhất chứ gì? - Em công nhận? Cô cười, lắc đầu nhưng không nói gì. - Vậy thì sao? - Ngữ gặng hỏi. Kiều Linh dí tay giữa trán anh: - Khen anh khác nào nịnh anh. Ngữ bật cười, anh là nhất rồi. Cô biết vậy mà còn làm bộ... Anh ôm cô kéo cô ngã theo mình xuống giường. - Anh nhớ em gần chết! Mong trời mau sáng để tới ngay. - Khoan nào, Nguyên Khang đâu? - Mẹ Kiều Linh đừng lo. Con trai mẹ đang được hai cô bảo mẫu bất đắc dĩ chăm sóc cần thận rồi. Hai cô ấy giao cho anh nhiệm vụ là... Kiều Linh chăm chú: - Nhiệm vụ gì? Hai chị ấy mà dám giao nhiệm vụ cho anh thì thua gì em cũng thua. Nguyên Ngữ cười khoái trá. Trỗi dậy, anh gật gù đắc ý: www.vuilen.com 169
  5. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Em thua trắng tay rồi em ơi! Hai cô bảo mẫu ấy giao nhiệm vụ cho anh là phải chăm sóc em thật chu đáo. Thử hỏi anh sao dám không nhận nào? Kiều Linh đỏ mặt đấm ngực anh: - Dễ ghét! Lúc nào anh cũng tìm cách đưa em vào bẫy hết. Ghét anh quá. - Đừng đánh trống lảng nghe cưng. Cưng vừa nói thua gì cũng chịu, phải giữ lời đó. Nguyên Ngữ từ từ cúi xuống môi cô. Đôi môi tròn, căng mọng và thơm tho. Kiều Linh đưa hai bàn tay lùa vào tóc anh và ghì chặt. Một sự phối hợp nhịp nhàng. Ngữ chê chiếc áo cô đang mặc quá xấu. Cần phải thay đổi... Anh lần tay xuống eo lưng cô. Cô run lên, cảm giác nôn nao ham muốn. Cả chiếc quần jean cứng ngắt này nữa. Nó cũng cần thay đổi... Cô nói trong hơi thở: - Em yêu anh, Nguyên Ngữ! - Anh cũng vậy. Yêu em quá chừng. Một buổi bình minh bắt đầu ngoài kia. Hai người yêu nhau, dâng hiến cho nhau thật trọn vẹn, mê đắm, nồng nàn... Ì Ì Ì C húng mình sẽ có với nhau một đứa con gái. Anh thích vậy. - Tại sao? - Vì anh đã có một con trai giống hệt anh rồi. Con gái giống em sẽ rất đẹp. Cô phụng phịu: - Nhưng con trai anh đã có của anh không phải em sanh đẻ. Em không thích. - Xì! Bày đặt ghen hả? Chà, nếu bây giờ em đụng mặt Yến Nga thì... sẽ ra sao há? Anh không tưởng tượng được. www.vuilen.com 170
  6. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Chọn một điểm trên ngực anh, cô véo mạnh. - Ui da! Chết anh! - Nói đi! - Cô hầm hầm: - Anh còn tơ tưởng và mong cô ta trở về lắm hả? - Đâu có! Em ghen bậy quá! Đó là anh nói... nếu Yến Nga xuất hiện nói năng lạng quạng chắc thể nào cũng bị em tề ngọt xớt. Kiều Linh cười nhỏ: - Người rộng lượng không để bụng những chuyện đã qua. Nguyên Ngữ im lặng. Nằm nghiêng áp mặt vào ngực anh nên Kiều Linh không thấy anh chợt trở nên ưu tư. Nén tiếng thở dài. Nguyên Ngữ cắn môi. Cô ấy nói mà dường như không hề suy nghĩ. Câu nói nghe thật mâu thuẫn. Không để bụng những chuyện đã qua thì tại sao cô nhất quyết bám sát Vĩnh Toán? Anh đã bàng hoàng khi nghe chuyện của cô. Gặp Vĩnh Toán nện hắn một trận, đồng thời khuyên Kiều Linh hãy từ bỏ kế hoạch trả thù này. Nhưng rồi anh chần chừ và cuối cùng im lặng. Im lặng dõi theo diễn biến câu chuyện. Anh phải thầm thừa nhận bản thân mình không phải là người có thể khoan dung một cách dễ dàng. Anh cũng ích kỷ. Suy cho cùng, Vĩnh Toán cần trả giá xứng đáng với việc làm của anh ta đối với Kiều Linh và cả Thúy Lan. Điều anh băn khoăn hơn hết là bà dì mình. Bà giúp đỡ Kiều Linh. Chính xác hơn là sự hợp tác để đôi bên cùng có lợi. Bà đang thu về những khoản không nhỏ từ việc bí mật xen vào các hợp đồng của công ty Sao Sáng. Nhưng liệu sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, bà có thật sự thanh thản, mãn nguyện. Cảm thấy sự im lặng hơi khác thường, Kiều Linh ngước nhìn lên: - Cái đài này tự nhiên tắt mất tiêu vậy? Nguyên Ngữ búng nhẹ chóp mũi cô: - Anh suy nghĩ về câu nói của em. Nếu như em thật sự rộng lượng, khoan dung như vậy thì đáng quí quá. - Gì đây? Nghi ngờ à? Hổng biết ai vẫn nói rằng mình chọn người không bao giờ sai, nhìn người không bao giờ lầm nhỉ. Nguyên Ngữ cười vu vơ: - Quên rồi! www.vuilen.com 171
  7. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Anh cựa mình chống một tay xuống nệm. Cô ngơ ngác: - Sao vậy? - Được nhìn em như vầy thích quá chừng. Em thì sao? Nói đi! Mái tóc anh xõa xuống, tạo nên một khuôn mặt là lạ, ưa nhìn. Này là vầng trán cao và rộng hơi dô ra một chút - trán của người thông minh mà cao ngạo, ương bướng! Này là sóng mũi thẳng mà Kiều Linh dám chắc mấy anh chàng minh tinh Hàn Quốc nhìn qua cũng phải ganh tị. Này là phiến môi đầy của nhà ảo thuật, phiến môi nở nụ cười cao ngạo đó rồi cười quyến rũ đó. Phiến môi cho cô những nụ hôn chất ngất, đê mê. Này là đôi mắt, đôi mắt luôn nhìn xoáy sâu, những ngày đầu đã làm cô hoảng sợ mà rồi sau đó thu phục cô lúc nào không hay. Như lúc này đây. Đôi mắt ấy đang nhìn cô nồng nàn quá, đắm đuối quá. - Hử? Sao không nói gì? Cô ôm ghì lấy anh, thầm thì qua hơi thở: - Em thích như vầy nè, được chưa. Hai đôi môi quấn quyện vào nhau, say đắm... Điện thoại reo khiến cả hai giật mình. Nguyên Ngữ không buông cô: - Kệ nó, em đừng nghe. - Không được. Nếu đó là điện thoại của mẹ gọi về thì sao? Anh lăn qua một bên. Kiều Linh nhổm dậy với tay nhấc ống nghe trên tủ đầu giường: - A lô... - Kiều Linh à? Anh đến được chứ? Là Vĩnh Toán! Tim Kiều Linh đập mạnh, giọng anh ta có vẻ căng thẳng. Liếc nhìn Nguyên Ngữ... anh đá lông nheo với cô. Kiều Linh cười cười: - Ba ngày tết, đến chúc xuân mà phải xin phép ư? Nguyên Ngữ nghiêng qua đưa tay vuốt lưng cô, tấm lưng thon, trắng mịn và mát lạnh. Kiều Linh quay phát lại trừng mắt phát mạnh tay anh. Anh thè lưỡi: “sợ quá”. www.vuilen.com 172
  8. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - À, tại vì có chút chuyện, nên anh định qua nhà thưa với mẹ em nữa... - Chuyện gì? Hình như quan trọng? - Đợi anh đến rồi nói rõ hơn, được không? Kiều Linh ngồi thẳng dậy nói nhanh: - Như vầy đi! Mình hẹn gặp nhau ở bên ngoài tiện hơn. Bởi vì mẹ em đi vắng rồi. Anh nói địa điểm đi, em sẽ đến ngay. Được, em biết chỗ đó... Ừ, chắc mà. Kiều Linh gác máy. - Vĩnh Toán hả? - Nguyên Ngữ bực bội. - Phải! Em đi gặp Vĩnh Toán bây giờ. Cô buông chân xuống huơ tìm dép. - Còn anh thì sao? - Nằm đây ngủ một giấc hoặc xuống nhà chơi với bé Nguyên Khang. Lật mình nằm sấp, giọng anh dằn dỗi: - Anh không thích. - Không thích cũng phải chịu. Kiều Linh hôn phớt lên tóc anh. Thật dứt khoát, cô đi vào phòng tắm. Ì Ì Ì V ừa bước vào quán, Kiều Linh nhận ra Vĩnh Toán ngay. Anh ta ngồi ở một góc riêng biệt. Gương mặt nặng trĩu âu lo. Kiều Linh đến tự kéo ghế ngồi. - Chào anh! - Cô nghiêng đầu ngắm nghía: - Mới mùng ba tết mà sao mặt anh ủ ê vậy? www.vuilen.com 173
  9. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Vĩnh Toán giật mình, chứng tỏ anh ta đang thật sự gặp chuyện không hay nên mới mất tập trung như vậy. Cô chăm chú quan sát sắc mặt anh ta. Anh ta gượng cười, cố dọn bộ mặt vui vẻ: - À, em tới rồi! Uống gì để anh gọi? - Trà chanh đi! Trên bàn, ly cà phê đá của Vĩnh Toán vẫn còn đầy. - Anh... Vĩnh Toán chợt lúng túng không biết bắt đầu từ đâu. Kiều Linh khích lệ: - Lúc nãy nghe giọng anh trong điện thoại, em rất lo. Nói đi, nếu như giúp được gì cho anh, em sẽ cố hết sức. Vĩnh Toán nhìn sâu vào mắt Kiều Linh. Đôi mắt long lanh ướt rượt đáp lại anh ta bằng tia chờ đợi, san sẻ. - Em nói thật chứ? Em sẽ giúp anh? - Tự nhiên anh thiếu tự tin là sao? Chúng ta sẽ là người nhà. Sau này công ty Mỹ Đức chắc chắn phải nhờ anh nhiều. Cho nên lúc này chuyện anh lo cũng là chuyện em lo! Anh nói đi? Vĩnh Toán cầm tay Kiều Linh, xúc động: - Cảm ơn em! Tình yêu của em quả là to lớn. Anh hứa sau này sẽ không làm em thất vọng đâu. - Chuyện sau này từ từ nói. Em muốn nghe chuyện khiến anh lo lắng kìa. Vĩnh Toán thở dài ảo não: - Đang tiến hành bình thường thì đùng một cái, phía cung cấp vật tư cho công ty Sao Sáng báo là gạch trang trí lên giá mà không có hàng. Đúng ngay lúc khách sạn Nam Thái đang gấp rút hoàn thành. - Chà, gay go đấy. - Không chỉ vậy. Gạch gốm cũng vừa hết hàng, phía đối tác không dám ký hợp đồng cung cấp vì sợ thời gian không đủ để họ chạy hàng. Đều là những hợp đồng quan trọng, khó khăn lắm công ty Sao Sáng mới giành được. Kiều Linh à. Em thưa chuyện với mẹ em, nhờ bà giúp anh đi! www.vuilen.com 174
  10. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Chuyện này không phải nhỏ, nhưng với mẹ em chắc chẳng là gì đâu. - Kiều Linh sốt sắng: - Em hứa với anh sẽ nhờ mẹ em nghĩ cách giúp công ty Sao Sáng. Có điều phải chờ mẹ em về. Bà đi hành hương ngoài Bình Thuận, nhanh lắm cũng sáng mai mới về. Nét dàu dàu trên mặt Vĩnh Toán giãn ra. Giọng anh ta hớn hở: - Không sao, ngày mai vẫn còn nghỉ tết mà. Chỉ cần được mẹ em giúp thì anh yên tâm rồi. Em nói thêm vô giùm anh nghe. Anh nhờ em đó. - Ừm... anh đừng nên đặt cả hi vọng vào em! Dù em may mắn được mẹ yêu thương không khác gì con ruột nhưng mẹ vẫn là người cứng rắn và rạch ròi lắm. Anh phải cố thuyết phục mẹ em nữa đó nha. Vĩnh Toán lo thầm. Xem chừng phải uống ba lần ba tấc lưỡi rồi. Hai người phụ nữ này chẳng dễ lung lay chút nào. Nhưng mà… dẫu sao bà ấy cũng đã dám công khai tuyên bố chọn anh ta làm chàng con rể tương lai trước bao nhiêu là quan khách. Như vậy, anh ta không thắc thỏm lắm về khoản tiền đã đầu tư vào công ty Mỹ Đức. Ì Ì Ì N hận điện thoại xong, Kiều Linh thay đồ rồi xuống phòng khách xin phép bà Mỹ Đức: - Mẹ ạ! Con đi ra ngoài một buổi nghe mẹ? Bà Mỹ Đức quan sát cô, hỏi thẳng: - Con bắt đầu hẹn hò với anh chàng nào khác hay sao mà tươi tắn, hớn hở vậy? Dù chỉ một thoáng nhưng bà Mỹ Đức vẫn bắt gặp nét bối rối đi qua trong mắt Kiều Linh. Cô cười duyên dáng: - Mẹ ơi! Con gái mẹ lúc nào cũng tươi tắn mà. Vừa rồi con nhận điện thoại của chị bạn học chung khóa khiêu vũ. Chị ấy là con gái một chủ doanh nghiệp www.vuilen.com 175
  11. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG đá quí. Đi gặp một người như vậy, con không thể xuềnh xoàng được. Đúng không mẹ? - Ừ, đúng vậy! Con phải chăm chút cho bản thân không chỉ vì con mà còn vì thể diện của mẹ nữa chứ. Là con gái của doanh nhân tầm cỡ mà để thiên hạ chê khen này nọ sau lưng thì còn gì tệ hơn! Cô bạn đó hẹn con đi chơi à? - Dạ! Một dạng picnic... Bà Mỹ Đức bảo để bà gọi Hân lấy xe đưa Kiều Linh đi vì hôm nay thứ bảy, cô chưa có kinh nghiệm để tự lái. Nhưng Kiều Linh bảo đi bằng hon da sẽ tiện hơn. Hân giúp Kiều Linh dẫn chlếc Attila ra ngoài. Quay vào, anh khựng lại giữa sân. Bà Mỹ Đức gọi Hân. Bà đang ngồi trong nhà mát ở góc vườn. - Cậu có thấy Kiều Linh dạo này lạ lắm không? - Dạ. - Hân đáp khéo léo: - Có lẽ nhờ công việc của gia đình ta được thuận buồm xuôi gió nên cô chủ vui. - Hừ! Cậu càng ngày càng nói năng khéo léo nhỉ. Hân hơi cúi đầu im lặng. Bụng nói thầm: “cũng nhờ bà chủ tận tình dạy bảo. Người ta bảo gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Chúng tôi nhờ học hỏi từ bà chủ mà đầu óc ngày càng sáng ra”. - Cậu ngồi đi! Hân ngồi xuống chiếc ghế mây thứ hai trong nhà mát. Bà Mỹ Đức nói tiếp, giọng đều đều nhưng âm nào nhấn mạnh ra âm nấy: - Tôi cũng ngạc nhiên về mình. Những lúc gần đây tôi đã dễ dãi với nhiều người xung quanh. Biết họ qua mặt mình nhưng tôi vẫn vờ như chẳng hay biết gì. Hân rọ rạy trên ghế: - Thưa bà chủ, cũng có thể. Nhưng ai không biết. Riêng con, chắc chắn con không dám qua mặt bà chủ đâu. - Vậy sao! - Bà Mỹ Đức cười lạnh. Nheo mắt, bà hình dung Kiều Linh bây giờ đang sắp đến một địa điểm nào đó và… “Con bé đã khôn ngoan hơn những ngày đầu rất nhiều. Không thể trách www.vuilen.com 176
  12. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG được vì chính mình đã huấn luyện nó. - Bà Mỹ Đức nghĩ thầm: - Nhưng cuộc chơi đang vào hồi kết thúc. Chẳng biết nó sẽ quyết định ra sao khi mà quan hệ đang dần khắng khít như vầy”. Kiều Linh đến nhà Nguyên Ngữ. Hai người chuyển sang đi bằng chiếc Sapprine 125 của anh. Bé Nguyên Khang được cha diện cho bộ đồ thể thao màu trắng kẻ sọc xanh thật đẹp. Hôm nay nghe ba bảo đưa đi chơi cùng ba mẹ, Khang hớn hở lắm. Kiều Linh mặc váy xanh biếc viền đăng ten, áo dây trắng kẻ ca rô chéo so le màu xanh nhạt. Nguyên Khang ôm riết Kiều Linh, còn cha nó thì ngắm cô như hút ấy. Kiều Linh huých anh: - Anh làm gì ngẩn ngơ vậy? Nguyên Ngữ xuýt xoa: - Em đẹp quá! Hôm nay chắc anh có nguy cơ đau tim. Biết tại sao không? Chắc chắn có nhiều người liếc nhìn em và những lúc đó tim anh nhói lên vì lo sợ em bị bắt mất. Vỗ vai bé Nguyên Khang, anh cà khịa: - Khang à! Lát nữa con nhớ phải luôn giữ chặt mẹ kẻo người xấu bắt mất đó nghe. - Dạ! - Thầng bé dang hai cánh tay nhỏ xíu ôm choàng Kiều Linh: - Con sẽ giữ chặt mẹ như vầy nè. Kiều Linh cằn nhằn: - Anh nói chuyện với con như vậy là không được đâu. Nó sẽ tưởng mọi người xung quanh đều xấu hết. - Mẹ Kiều Linh khó quá! Ba Ngữ mới hớ hênh có một câu mà mẹ Linh bắt bẻ liền hà. Ba Ngữ xin hứa sẽ sửa sai, mẹ Linh ạ! Bây giờ chúng ta xuất phát thôi. Bà cụ hàng xóm móm mém cười khi họ chuẩn bị cho xe chạy: - Hôm nay cuối tuần, hai vợ chồng chở chú nhóc đi chơi đó hả? Nguyên Ngữ nhanh nhẩu: - Dạ! Thường ngày tụi cháu bận bịu suốt. Hôm nay phải xả hơi cho thoải mái bà ạ! www.vuilen.com 177
  13. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Bà vẫn khỏe, thưa bà! - Cảm ơn cô! Già rồi thì rề rề hà. Chà! - Mắt bà cụ hấp háy: - Bữa nay cô đẹp quá! Nhưng mà không mặc áo dài tay coi chừng bị nắng táp đó. Kiều Linh đỏ mặt ngượng nghịu. Số người già chưa được mấy người bỏ bớt tư tưởng bảo thủ về cách ăn mặc của giới trẻ. Cũng có thể bà cụ thật tình mà Kiều Linh nhạy cảm quá. Nguyên Ngữ cười lớn, hãnh diện: - Bà thấy cô ấy có trắng không. Da cô ấy vốn dĩ trắng vậy đó bà ạ. Nắng chang chang giữa trưa cũng không táp được đâu. Kiều Linh véo anh ý giục đi nhanh nhanh: Xe chạy, cô cụng cụng đầu bé Khang: - Ba Ngữ của con “nổ” quá. Thằng bé lặp lại: - Nổ quá. Nguyên Ngữ mỉm cười. Anh nói đúng với thực tế chứ bộ. Mà nếu như có “nổ” một chút về người mình yêu thì đã sao? Hôm nay hai người đưa Nguyên Khang vô công viên Đầm Sen. Hòa vào những người đến đây, Kiều Linh và Nguyên Ngữ giống một đôi vợ chồng thật sự. Họ xứng đôi và hạnh phúc tràn trề. Nguyên Ngữ mua vé tham gia mấy trò chơi có thể có bé Khang, Anh bảo sau này thằng bé lớn hơn một chút sẽ cùng nhau vào công viên nước. Bây giờ vào đó phải giữ bé Khang, rất mệt. Kiều Linh thoáng buồn. Sẽ có ngày đó sau này không? Mùa hè đã đến, các dự án bà Mỹ Đức giao cho Vĩnh Toán giám sát thực hiện đang vào giai đoạn cuối. Thời gian Kiều Linh ở lại bên bà Mỹ Đức cũng thu ngắn dần. Họ chơi trong công viên Đầm Sen đến hai giờ chiều. Định về nhưng Nguyên Ngữ đổi ý. Trên thảm cỏ xanh mượt, dưới tán cây râm mát. Không khí trong lành và giấc ngủ trưa là tuyệt vời nhất. Giữa lúc hai người định nằm xuống bên bé Khang thì... - Kiều Linh! Cô và Nguyên Ngữ cùng ngước lên. www.vuilen.com 178
  14. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Vĩnh Toán đứng cách đó vài bước chân. - Ủa? Anh... cũng vô đây? Toán gật đầu, cười nhạt: - Nhờ vô đây anh mới gặp em và... - Và em họ của Kiều Linh là tôi. - Ngữ tiếp lời, ánh mắt khiêu khích: - Chúng ta đã có lần gặp nhau. Anh quên rồi sao? - À, tôi vẫn còn nhớ. Tôi còn biết cậu là đứa cháu phá gia chí tử bị đuổi ra khỏi nhà nữa kìa. Nguyên Ngữ đứng lên, gật gù: - Khá lắm! Anh điều tra người khác mà có nghĩ họ cũng biết ít nhiều về mình? Vĩnh Toán chột dạ: - Này, cậu nói bóng gió gì vậy, hả? Sợ tình hình sẽ căng thẳng hơn, Kiều Linh lật đật xen vào: - Hai người này mới vừa gặp nhau mà gay gắt với nhau là sao chứ? Nguyên Ngữ nhìn cô, gườm gườm: - Tôi không phải là người gây sự trước. Kiều Linh liếc qua Vĩnh Toán, trách móc: - Anh kỳ quá? Chuyện riêng của người ta thì nói làm gì. Vĩnh Toán hậm hực, Kiều Linh nắm cánh tay anh ta kéo ra xa. Nhưng anh ta trì lại. Nguyên Ngữ khom xuống ẵm bé Khang. Anh nói với Kiều Linh: - Tôi về đây ở lại lằng nhằng không khéo anh ta lại hiểu lầm này nọ. Bây giờ chị thấy chưa. Nếu cứ để hai cha con tôi đi dạo phố rồi về nhà có phải hay hơn không? Kiều Linh phải mím chặt môi mà không bật cười. Nguyên Ngữ gọi “chị chị” tỉnh bơ. www.vuilen.com 179
  15. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Vĩnh Toán nhìn theo hai cha con Nguyên Ngữ. Anh ta nghi hoặc: - Có phải em với cậu ta... - Anh đừng có tưởng tượng bậy bạ - Kiều Linh chặn ngang: - Em là chị họ của cậu ta. Cậu ta chẳng những phá của mà còn thích phá rối người khác nữa. Khi mẹ nuôi quyết định người thừa kế sẽ là em, cậu ta cay cú lắm. Bởi vậy em phải nghĩ cách xoa dịu anh ta... Vĩnh Toán nhếch môi: - Mỹ nhân kế à? - Lại bậy bạ nữa rồi. - Kiều Linh phát cáu: - Anh nghĩ tôi là ai mà nói vậy hả? - Xin lỗi! Anh không cố ý mà. Kiều Linh chưa hết giận: - Mỹ nhân kế à? Bà mẹ nuôi của tôi mà nghe thấy mấy từ này thì anh hối hận không kịp đâu. Anh có biết là để yên ổn hôm nay và ngày mai, tôi phải đánh vào yếu điểm của Nguyên Ngữ, là con trai cậu ta. Tỏ ra thương mến thằng bé. Có vậy sau này cậu ta mới không vịn cớ tôi vô tình bạc đãi nó mà làm loạn lên. Tất cả đều vì tương lai của chúng ta. Lẽ nào anh không hiểu? Vĩnh Toán chợt thấy e dè. Kiều Linh trước mặt anh ta bây giờ không chỉ cố một phong cách sang trọng, tao nhã mà bên trong con người cô còn ẩn chứa sự tính toán sâu xa. Nhưng dù sao Vĩnh Toán vẫn thấy khó chịu, bứt rứt trước cái cảnh Kiều Linh và Nguyên Ngữ bên nhau, lại có thêm một thằng nhóc con nữa. Giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc. Cho dù Kiều Linh tỏ rõ dã tâm giành lấy gia sản của bà Mỹ Đức nhưng Vĩnh Toán vẫn chưa thật yên tâm. Biết đâu tên Nguyên Ngữ sẽ tương kế tựu kế, vừa chinh phục Kiều Linh, vừa thu về trọn vẹn sản nghiệp của bà dì hắn. Không thể để yên cho hắn muốn làm gì thì làm. Nhất là phải dằn mặt hắn, cho hắn không thường xuyên gặp gỡ Kiều Linh nữa. Ngay hôm sau Vĩnh Toán tìm được địa chỉ của Nguyên Ngữ. Tuy nhiên Toán không vào nhà mà gặp Nguyên Ngữ ngoài đầu hẻm. Lúc đó Ngữ vừa đưa bé Khang qua nhà bà Mỹ Đức rồi quay về. Khi xe Nguyên Ngữ giảm hẳn ga chuẩn bị rẻ vào hẻm, Vĩnh Toán gọi giật: www.vuilen.com 180
  16. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Nguyên Ngữ! Nói chuyện với tôi một lát. Nguyên Ngữ dừng xe, chống một chân xuống đất, anh hất hàm: - Anh gọi tôi hả? Tôi với anh có liên hệ gì với nhau mà nói chuyện? Vĩnh Toán cười khẩy: - Đương nhiên là có liên hệ, tôi mới tìm đến cậu. Nghe đây cậu Ngữ. Tuy cậu không còn ở trong nhà bà giám đốc nhưng chắc cậu biết chuyện của tôi với Kiều Linh. Tôi sẽ là anh rể của cậu trong thời gian không xa. Nguyên Ngữ khinh khỉnh: - Rồi thì sao? - Đừng tiếp xúc thân mật với Kiều Linh như hôm qua nữa. Nhìn kỳ lắm. Bất cứ ai cũng có thể hiểu lầm hai người. Nguyên Ngữ nheo mắt. Loại người này cũng lên mặt bảo ban anh ư? Ngó bộ mặt hắn đủ ứa gan rồi. - Hiểu lầm làm sao? Vĩnh Toán ngơ ra. Nguyên Ngữ đang khiêu khích anh ta thì phải. Toán gằn giọng: - Xem chừng cậu hiểu hết những gì tôi muốn nói nhưng vờ như khờ khạo lắm. Nguyên Ngữ rồ ga: - Nè ông anh, nói trắng ra anh sợ tôi tiếp cận Kiều Linh để.tìm cách đoạt lại gia sản của dì tôi đang tính cho cô ta thừa kế chứ gì? - Tôi không nói vậy. - Cần gì phải nói ra. Ý nghĩ của anh hiện rõ mồn một trên mặt kìa! Yên chí đi! Tôi đây tuy không dư dả gì nhưng vẫn có thể sống tốt bằng sức lao động của chính mình. Tuyệt đối không phái loại đàn ông chỉ muốn được tiền tài của đàn bà đâu. Vĩnh Toán sa sầm: - Cậu ám chỉ ai hử? Nguyên Ngữ so vai: www.vuilen.com 181
  17. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Chắc không phải anh là người mang tư tưởng đó chứ? Nhột nhạt quá, Vĩnh Toán cao giọng: - Tất nhiên là không! Tôi đường đường là một người có địa vị nhất định. A, cậu nghi ngờ tôi nhằm vào gia tài của bà dì cậu cũng được. Nhưng... cho cậu hay. Tôi đã bỏ vào công ty Mỹ Đức một khoảng không nhỏ để đầu tư. Tôi không phải là kẻ tay trắng. - Anh như thế nảo mặc xác anh! Tôi cần quái gì phải để tâm. Mà nếu thật sự ông anh tốt đẹp thì thời gian sẽ trả lời. - Cậu đừng đánh lạc hướng tôi. Rốt cuộc cậu có chịu hứa sẽ không tiếp xúc thân mật với Kiều Linh nữa hay là... - Tại sao tôi phải hứa? Vì quan hệ chị em họ à? Xin lỗi! Chỉ là danh nghĩa thôi. Công bằng mà nói, tôi với Kiều Linh không ràng buộc huyết thống gì cả! Thậm chí tôi hoàn toàn có quyền theo đuổi cô ta nữa. Tôi nóì xong rồi, bây giờ không có rảnh nghe ông anh kể lể gì nữa đâu. Chào. Nguyên Ngữ vù xe đi luôn. Anh buồn nôn quá! Vĩnh Toán là loại người gì không biết. Hắn đang ăn cướp mà còn to tiếng. Được lắm! Ngữ sẽ cho hắn biết tay. Vĩnh Toán không thể ngờ cuộc nói chuyện với Nguyên Ngữ sáng nay là cuộc nói chuyện định mệnh của anh ta. Nó khiến anh ta rơi xuống vực sâu, cả đời khó mong ngoi lên được.    H ai chị giúp việc len lén nhìn bà chủ. Nếu không để ý sẽ thấy bà vẫn bình thường, bà vẫn ăn từ tốn, nhai kỹ... như mọi ngày. Tuy nhiên, với Bé Tám và Út Diệu, những người đã sống bên cạnh bà một thời gian dài thì biết rõ bà đang nổi sóng trong lòng. Căn phòng ăn và cả ngôi biệt thự trở nên tĩnh lặng. Thậm chí còn tĩnh lặng hơn lúc Kiều Linh chưa đến. Một mình bà ngồi lặng lẽ trong phòng ăn. Buông đũa lau miệng, bà Mỹ Đức đi lên lầu, ngang qua phòng Kiều Linh bà dừng lại, do dự một phút và rồi đẩy cửa bước vào. www.vuilen.com 182
  18. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Tủ áo vẫn còn nguyên những bộ đồ hàng hiệu, có bộ Kiều Linh mới mặc một hai lần. Gối chăn được xếp gọn gàng. Tất cả đều nằm nguyên ở vị trí của nó, còn Kiều Linh thì đã đi xa rồi... Bà Mỹ Đức ngồi xuống ghế phô tơi trầm ngâm, không ngờ cuộc chơi kết thúc bất ngờ và kết quả sau cùng của nó không đúng theo ý đồ của bà Mỹ Đức... cha con ông Sang và Thúy Lan đột ngột quay về nước một cách lặng lẽ. Bà Mỹ Đức nghĩ có lẽ ai đó trong công ty Sao Sáng không đầu phục Vĩnh Toán nên đã thông tin cho ông Sang và Thúy Lan hay, họ mới về kiểu vậy. Hai cha con kiểm tra, phát giác ngoài mấy trăm triệu Vĩnh Toán tròng tréo để chuyển sang đầu tư trong công ty Mỹ Đức, rồi còn những dự án, những hợp đồng lớn nhỏ Sao Sáng đang thực hiện cũng có hàng đống vấn đề. Các khoản chênh lệch do thay đổi chi tiết thiết kế, thay đổi chủng loại vật tư... Sao Sáng thất thoát gần ba tỉ đồng. Bộ mặt Vĩnh Toán được phơi bày... Hắn được ông Sang và Thúy Lan giao cho quyền điều hành công ty. Ban đầu, đinh ninh chuyện ông Sang đi trị bệnh là đúng sự thật. Nhưng một lần đến nhà thăm bà Sang, qua cô giúp việc quá ư thật thà, Vĩnh Toán mới hay sự thật là Thúy Lan đi trị bệnh. Gia đình họ giấu vì lo sợ khi phát hiện Thúy Lan có sức khỏe kém, Vĩnh Toán sẽ ruồng bỏ Thúy Lan. Đúng lúc anh ta bàng hoàng, hụt hẫng thì Kiều Linh xuất hiện và cứ vậy, mọi việc tuần tự diễn ra. Ông Sang đích thân gõ cửa nhà bà. - Bà sắp đặt tất cả, phải không? Tại sao bà có thể làm vậy chứ? Bà Mỹ Đức lạnh lùng hỏi lại: - Vậy ông nói đi! Tại sao năm xưa ông đành đoạn vì một cô gái trẻ đẹp hơn, giàu có hơn mà dựng chuyện người yêu bắt cá hai tay, ruồng bỏ cô ta khi cô ta bụng mang, dạ chữa, để rồi vì uất hận, vì đau khổ. Cô ta mất đứa bé và mất luôn khả năng làm mẹ? Ông Sang sững sờ, câm lặng. Khi đàn bà căm hận thật khó tưởng tượng. Sau hai chục năm, ba chục năm, họ vẫn nung nấu và thực hiện ý đồ trả thù. - Nhưng dù sao chuyện cũng của lớp người chúng ta. Bà nghĩ có đáng khi bà biến Vĩnh Toán thành người bất nghĩa như vậy không? Với câu này của ông Sang, bà Mỹ Đức cười lớn: - Ông quá hiền lành. Hiền lành tới mức khờ khạo ông giám đốc ạ! Sẽ không ai lôi kéo được nếu thật sự hắn ta là người tốt. Hắn không như vậy. Hắn ruồng bỏ người yêu nghèo khó để đến với con gái ông. Sau, gặp lại người ta, hắn sợ bị www.vuilen.com 183
  19. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG phá đám nên thuê người hại người yêu cũ thê thảm. Với Vĩnh Toán, tôi chỉ là giúp người con gái hiền lành kia trả thù, làm cho hắn thân bại danh liệt. Cho tất cá đều biết hắn đê tiện, xấu xa thế nào... Suy cho cùng đây là hệ quả tất yếu dành cho ông. Ông hãy mừng vì dẫu sao thiệt hại vẫn không ở mức cao. Tôi tiếc lắm, nếu như công ty Sao Sáng sụp đổ, tôi mới vui. Bà Mỹ Đức khẽ thở dài. Lá thư Kiều Linh viết cảm ơn và từ biệt bà vẫn còn nằm nguyên trên bàn sa lon, trước mặt bà... Cuối cùng Kiều Linh thực hiện đúng như cô đã cam kết ban đầu: Ra đi như lúc vừa tới. Cầm bức thư đã đọc qua cả chục lần, bà nghe buồn rười rượi. Có thể nói trận chiến vừa rồi bà đã thắng. Ấy nhưng lòng vẫn trống trải thế nào. Câu nói gay gắt của Nguyên Ngữ lại văng vẳng bên tai: - Dì vui lắm, hả hê lắm phải không? Thù của dì, của Kiều Linh đã trả xong rồi đó. Dì được gì nào? Kiều Linh được gì nào? Dì thật tàn nhẫn. Giúp Kiều Linh ư? Dì lợi dụng cô ấy rồi cuối cùng chẳng khác gì hại cô ấy. Dì thật tàn nhần, thật đáng sợ, dì biết không? Có tiếng gõ cửa phòng rụt rè. - Ai đó? Vào đi! Hân mở cửa bước vào: - Có địa chỉ của họ rồi thưa bà. - Tốt lắm. Đưa tôi xem! Ừ, chuẩn bị xe đi. Chúng ta xuất phát ngay bây giờ. - Dạ, con đi chuẩn bị ngay. - Gọi Út Diệu lên giúp tôi thu xếp ít hành lý nữa. - Bà dặn thêm. Nhẩm đọc lại địa chỉ ghi trên mẩu giấy, bà Mỹ Đức khẽ thở dài: “Không biết con bé ấy làm gì trên đó?”.    T rong giấc ngủ lơ mơ, Kiều Linh nghe tiếng bé Nguyên Khang đập cửa gào to gọi mình: www.vuilen.com 184
  20. Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con. Mở cửa cho con đi mẹ! Mẹ ơi! Khang nhớ mẹ mờ. Kiều Linh giật mình choàng mở mắt. Có tiếng đập cửa thình thịch. Cô lơ ngơ: “Lẽ nào là thật”. - Mẹ ơi! Mở cửa cho Khang! Kiều Linh vội chạy lại mở cửa... không phải là mơ! Nguyên Khang đứng trước cửa, cái miệng nhỏ xíu, xinh xắn bắt đầu mếu máo. Nó khựng lại, nhìn Kiều Linh rồi lên mừng rỡ: - Mẹ! Mẹ Linh của con. Kiều Linh quì xổm xuống ôm thằng vào lòng. Người nó ấm áp và nồng nồng mùi đàn ông quen thuộc của Nguyên Ngữ. - Nguyên Khang! Nói mẹ nghe! Sao con lại ở đây? - Ba nói... phải đi kiếm mẹ. Một giọng nói vang lên: - Ai đời làm mẹ mà bỏ đi, bảo hại con phải lặn lội tìm kiếm như vầy chứ? Kiều Linh ngước nhìn lên. Yêu thương, giận hờn và trách móc đong đầy trong mắt. - Anh... - Anh làm sao? Bộ em tưởng em trốn lên tuốt trên này thì hai cha con anh tìm không được hả? Rồi bây giờ định để người ta lạnh cóng ngoài này luôn hay sao? Kiều Linh đứng lên, dắt tay Nguyên Khang vào phòng. Nguyên Ngữ theo sau, khép cửa lại. Anh nhìn căn phòng một lượt. Tường xây hoen ố nhiều mảng. An ủi là la phông gỗ dày bên trên. Cửa kính có rèm che kín. Cái nền gạch bông phai mờ cho thấy nó đã được xây dựng đâu từ vài chục năm trước. Trong diện tích chừng mười mét vuông, kê một giường ngủ, bộ bàn ghế gỗ và hai ghế nhựa, một tủ áo cũ kỹ! Trên bàn có đặt lọ hoa cúc, màu hoa vàng thu hút được Nguyên Khang ngay. Nó đòi Kiều Linh lấy cho bông hoa cúc. Cô chiều theo… Thằng bé cầm bông hoa mân mê, tạm quên ba và mẹ. Từ phía sau, Nguyên Ngữ tròng tay ôm quanh eo cô. Cúi xuống miết môi len cổ, lên gáy cô. Anh nói nhỏ: - Làm sao em đành đoạn bỏ anh mà đi như vậy hả Kiều Linh! Em có biết là mấy ngày qua anh lo nhiều lắm không? www.vuilen.com 185
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2