Nắng thu vàng P6
lượt xem 8
download
Cuộc hẹn buổi tối phải hủy bỏ. Sau khi ghé qua bệnh viện, Kiều Linh về nhà với cẳng chân sưng tròn lên. Cô và Nguyên Ngữ được bà ra đón bằng gương mặt lạnh như tiền. Giọng bà nghe còn lạnh nhiều lần hơn: - Sao mà trùng hợp vậy? Hai đứa về cùng một lúc, chắc không phải đi cùng nhau suốt buổi chiều chứ? Nguyên Ngữ phẩy tay: - Có la mắng gì, dì để sau đi. Bây giờ hãy cho chị ấy lên lầu nghỉ ngơi đã. Dì không thấy chân chị ấy...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nắng thu vàng P6
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 6 C uộc hẹn buổi tối phải hủy bỏ. Sau khi ghé qua bệnh viện, Kiều Linh về nhà với cẳng chân sưng tròn lên. Cô và Nguyên Ngữ được bà ra đón bằng gương mặt lạnh như tiền. Giọng bà nghe còn lạnh nhiều lần hơn: - Sao mà trùng hợp vậy? Hai đứa về cùng một lúc, chắc không phải đi cùng nhau suốt buổi chiều chứ? Nguyên Ngữ phẩy tay: - Có la mắng gì, dì để sau đi. Bây giờ hãy cho chị ấy lên lầu nghỉ ngơi đã. Dì không thấy chân chị ấy bị sưng to đó sao? Bà Mỹ Đức nhìn xuống chân Kiều Linh. Đúng là nó sưng to, đỏ ửng lên. Bà cau mày: - Con bị làm sao vậy Kiều Linh? - Dạ con... - Thôi, từ từ nói cũng được. - Bà gọi hai chị giúp việc: - Bé Tám với Út Diệu dìu cô Kiều Linh lên phòng đi! Con Nguyên Ngữ, con nói chuyện với dì một chút. Nguyên Ngữ không phủ nhận buổi chiều nay đã đưa Kiều Linh đi với mình và do bất cẩn nên cô bị té, bong gần. Nghe qua bà Mỹ Đức gắt gỏng: - Con tự hào về những thứ đồ linh tinh đó lắm à. May mà con nhỏ chỉ bị bong gân, chứ nếu bị nặng hơn thì phài làm sao đây? Nguyên Ngữ dửng dưng hói vặn: - Dì lo lắng cho sức khẻe của chi ấy hay đang thất vọng vì cuộc hẹn giữa chị ấy với tên Vĩnh Toán bị hủy bỏ? Bà Mỹ Đức trừng mắt: - Cái thằng này... www.vuilen.com 92
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Nguyên Ngữ không nao núng: - Con nói sai sao? Chắc không phải vậy. Dì yên tâm đi, có khi mọi việc nhân cơ hội này mà tốt đẹp hơn lên ấy chứ. Vĩnh Toán mà nghe Kiều Linh bị bệnh thế nào cũng mang hoa, mang quà tới thăm cho mà coi. Nói xong Nguyên Ngữ bỏ lên lầu. Bà Mỹ Đức nhìn theo, mắt tóe lửa. Giá như hơn mười năm trước thì Nguyên Ngữ no đòn rồi. Sực nhớ tới cái chân đau của Kiều Linh, bà Mỹ Đức lên gõ cửa phòng Kiều Linh: - Mẹ vô được không con? - Dạ được. Mời mẹ vào ạ! Bà Mỹ Đức đẩy cửa bước vào. Kiều Linh mặc chiếc áo ngủ dài đến gót chân màu xanh nhạt. Cô ngồi trên giường, lưng tựa vào đâu giường có kê gối. Bà có cảm giác cô đang bối rối, bất an... cô lẩn tránh tia nhìn của bà. Bà đến ngồi bên cô, khẽ khàng: - Lúc nãy ghé bệnh viện khám, họ nói sao? Con đã uống thuốc gì chưa? - Chỉ bong gân thôi mẹ à! Con đã chích thuốc giảm đau và mua thêm thuốc uống rồi. Bác sĩ nói hạn chế cử động từ từ sẽ hết. Bà Mỹ Đức định gặng hỏi Kiều Linh nhưng lại thôi. Dù sao cô cũng đang bị đau. Hãy để tinh thần được yên ổn một chút. Bà xem qua chỗ đau, bảo Kiều Linh nghỉ ngơi rồi đi ra. - Mẹ ơi! - Kiều Linh gọi. Tim bà Mỹ Đức rung nhẹ. Hai tiếng mẹ ơi ấy mới tha thiết làm sao. Buông tay khỏi nắm cửa, bà day lại: - Con nói gì? - Xin lỗi mẹ... - Sao lại xin lỗi? - Con xin lỗi vì đã tự ý đi với Nguyên Ngữ đến nhà của cậu ấy. Nếu con ở nhà thì không xảy ra chuyện như vầy. www.vuilen.com 93
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Bà Mỹ Đức mỉm cười: - Không sao, miễn sau này con cân nhắc kỹ lưỡng hơn là được. Bà Mỹ Đức đi rồi, Kiều Linh đấm mạnh vào trán mình. Ôi! Nụ hôn! Ôi, thánh thần ơi! Những gì xảy ra chiều nay sẽ ám ảnh cô một thời gian dài. Thật là ngu ngốc, thật là nông nổi! Cứ thế, Kiều Linh tự mắng nhiếc, dằn vặt mình cho đến khi thuốc phát huy tác dụng an thần, đưa cô vào giấc ngủ... Ì Ì Ì K hoác chiếc ba lô tòn ten một bên vai, Nguyên Ngữ sãi bước lên thềm đi vào phòng khách. Bé Tám đang lui cui đẩy cái máy hút bụi. - Cậu mới về! Nguyên Ngữ đáp lại bằng câu hỏi: - Ở nhà vẫn bình thường chứ? - Dạ! - Cô Kiều Linh có xuống nhà không? - Dạ hồi sáng thì có. Tự nãy giờ cô ấy ở luôn trên phòng. Nguyên Ngữ nhướng mày rồi nhún vai. Anh nói trước khi đi lên lầu: - Nếu có ai đến, chị phải báo với tôi đó nghe. - Dạ! Bé Tám chép miệng nghĩ thầm: “cậu ta đang có mưu mô gì đây, dưng không lại hỏi han dặn dò kỹ dữ. Hổng lẽ cậu ta có tình ý với cô Kiều Linh”. Bé Tám giật thót vì cái ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu. Lý nào như vậy? Hai người là www.vuilen.com 94
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG chị em mà. Ồ, chị em... chỉ là danh nghĩa vậy thôi. Nghe nói thủ tục hộ khẩu, bà chủ còn chưa làm xong. Hai người họ có liên hệ ruột rà tí nào đâu? Ở đời, nhất là chuyện tình cảm có trời mới biết sẽ diễn biến và kết quả thế nào. Kệ, phận làm thuê, cứ hoàn thành phần việc của mình. Chuyện của chủ ra sao thì ra, quan tâm làm gì cho mệt óc. Nguyên Ngữ không lên phòng mình mà dừng lại ở lầu một, trước cửa phòng Kiều Linh. Ngập ngừng vài phút, anh gõ cửa. Im lặng... Anh gõ tiếp đồng thời lên tiếng: - Kiều Linh à? Tôi muốn gặp cô... Trong phòng, Kiều Linh đang ngồi bên bàn viết. Cô đang tổng hợp một số sổ sách của phòng kế toán. Mới nghe tiếng gõ cửa cô ngỡ là Bé Tám hay Út Diệu gì đó. Nhưng chợt nhật ra tiếng gõ mạnh, liên tục. Nếu là Bé Tám hay Út Diệu thì họ vừa gõ cửa phòng vừa gọi cô. Có lẽ là Nguyên Ngữ! Cô luống cuống hơn khi anh cất tiếng. Suốt mấy ngày nay, cô cố tránh mặt anh. Với một tư thế như vậy, cô thật sự không biết phải làm thế nào. Bên ngoài, Nguyên Ngữ hối thúc: - Mở cửa đi Kiều Linh! Hay là tôi phá ổ khóa hả? Cô có nghe tôi nói không Kiều Linh? Tôi không tin cô ngủ vào giờ này. Vậy thì mau mở cửa đi! - Cửa không khóa, vô đi! Có thế chứ. Nguyên Ngữ lách vào và khép cửa ngay. Kiều Linh ngồi nguyên bên bàn viết, quay lưng về phía Ngữ. Anh nhìn quanh căn phòng một lượt. Bà dì của anh quả là ưu ái đứa con nuôi. Căn phòng đẹp, ấm cúng gợi mở cảm xúc thầm kín. Tự nhiên anh lúng túng. Hình như bầu không khí yên lặng đã làm anh lúng túng. Ngập ngừng từng bước, anh đến gần cô: www.vuilen.com 95
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Kiều Linh à... - Anh... Im lặng, như khi lên tiếng thì cả hai cùng lên tiếng một lượt. - Em nói trước đi! - Được, tôi nói đây. Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Chuyện xảy ra là một sai lầm. Sai lầm của cả hai chúng ta. Tôi mong anh hãy quên nó đi. Nguyên Ngữ bần thần: - Sao? - Anh nghe giọng mình khàn đi! - Em bảo là sai lầm? Em bảo anh quên đi à? Cô buông thõng: - Phải! Nguyên Ngữ quẳng ba lô xuống sàn nhà. Anh đi vòng qua bàn viết nhìn xoáy vào cô: - Bảo anh quên, nhưng em có quên được không em nói đi! - Đàn ông các người thật khốn nạn! - Kiều Linh nhìn anh bằng ánh mắt vô cảm: - Luôn tìm điểm yếu của phụ nữ để tấn công rồi nắm đó mà tra tấn dài dài. Tôi nhắc lại lần nữa tất cả chỉ là một phút xốc nổi. Không chịu được nữa, Nguyên Ngữ chộp hai vai Kiều ,Linh, lôi cô đứng dậy. Anh giận dữ: - Nói! Chỉ cần một tiếng thôi. Em có quên được buổi chiều hôm ấy không? Có hay không hả? Kiều Linh giãy giụa: - Ừ, tôi chưa quên đó. Nhưng tôi đang cố gắng để xóa sạch nó đây. - Tại sao? Anh... anh không tin em chẳng có chút tình cảm nào với anh. Kiều Linh hất mặt, ánh mắt long lanh: - Anh thật là trơ tráo. Tự ái đàn ông của anh đâu rồi? Một người con gái không hề thích anh, nhưng anh nhất quyết phủ nhận: Anh không thấy tức cười lắm sao? www.vuilen.com 96
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Nguyên Ngữ nhìn tận mắt Kiều Linh: - Hừ! Em độc đáo lắm. Không hề thích! Mềm yếu, xốc nổi... cho nên mới hôn anh cuồng nhiệt như vậy phải không? Kiều Linh xô mạnh Nguyên Ngữ: - Không nói nữa. Anh ra khỏi phòng tôi ngay. Nguyên Ngữ cắn môi. Ê mặt quá! Không ngờ cô lại thẳng thừng xua đuổi anh. Anh quay bước... - Anh quên mang theo cái ba lô kìa. Ừ, cái ba lô bên trong có đựng chiếc áo mẫu mới nhất anh thiết kế dành cho cô... Nguyên Ngữ cúi nhặt lên, lừng khừng vài giây, anh mở ba lô lôi chiếc áo ra. Một cách thật dứt khoát anh bước tới dúi vào tay Kiều Linh, giọng cay đắng: - Dù sao thì cái này tôi cũng đã thiết kế dành cho xem. Giữ lại cũng chẳng làm gì. Em cầm lấy, làm gì với nó tùy em. Ra khỏi phòng Kiều Linh, Nguyên Ngữ định lên lầu hai thì nghe có tiếng chuông. Anh đến bên cửa sổ vén rèm nhìn xuống... Vĩnh Toán đứng bên ngoài cổng, tay xách giỏ trái cây to, tay ôm bó hoa hồng rực rỡ. - Hừ! Thằng đê tiện. Nguyên Ngữ lên phòng mình. Vừa vặn anh rửa mặt xong. Bé Tám gõ cửa thông báo có khách đến. - Cho anh ta vô không cậu? - Bé Tám băn khoăn. Nguyên Ngữ bật cười: - Chị hỏi mới kỳ! Người ta tới thăm cô chủ của chị. Lý gì không mời vào nhà? Báo với Kiều Linh rồi xuống mời hắn vào nhà. Còn nữa, hãy làm cho hắn một tách cà phê đen thật là đậm không đường! Rõ chưa? - Dạ, tôi sẽ làm y như vậy! - Bé Tám hồ nghi về tình ý của cậu chủ dành cho cô Kiều Linh càng lớn hơn trong Bé Tám. Vuốt sơ lại mái tốc rất nghệ sĩ của mình, Nguyên Ngữ ra ngoài. www.vuilen.com 97
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Xuống phòng khách, anh ngồi vào sa lon ung dung đọc báo: - Xin mời anh vào! Bé Tám đưa Vĩnh Toán vào, Nguyên Ngữ nghe anh ta hỏi Bé Tám: - Kiều Linh khỏe nhiều chưa chị? Cô ấy đã đi lại được chưa? - Dạ, cô ấy khỏe nhiều rồi. Với lại, chỉ bong gân nên không đáng ngại lắm... A, cậu chủ... Nguyên Ngữ ngẩng lên, Vĩnh Toán có vẻ bất ngờ, chắc nãy giờ anh ta đinh ninh chỉ có một mình Kiều Linh ở nhà. Mà nhờ vậy thì anh ta cũng có thể lên phòng cô. Rồi... có trời mới biết chuyện gì xảy ra tiếp sau đó. - Đây là… - Vĩnh Toán nhìn Bé Tám. - Dạ! Là cậu chủ của chúng tôi. Nguyên Ngữ nhếch mép. Xem cái vẻ băn khoăn của hắn kìa! Thất vọng chăng? Vì hắn cứ tưởng Kiều Linh là con gái một, bà Mỹ Đức không còn đứa con nào khác. Có cần cho hắn thót tim một chút không nhỉ? Thôi, không cần thiết. Bé Tám nói với Nguyên Ngữ: - Cậu ạ! Đây là anh Vĩnh Toán, người quen của bà chủ. Anh ấy tới thăm cô chủ. - À! - Nguyên Ngữ đứng lên: - Tôi là Nguyên Ngữ, em họ của chị Kiều Linh. Vĩnh Toán nhẹ nhõm ra mặt, anh chìa tay: - Hân hạnh được biết anh. Tôi là Vĩnh Toán. Tôi... - Anh ngồi chờ đi! Chị tôi xuống ngay bây giờ ý mà. Ném tờ báo xuống bàn sa lon, Nguyên Ngữ đi nhanh lên lầu. Anh đụng mặt Kiều Linh ngay trước cửa phòng cô. Cô đã thay bộ đồ pijama lúc nãy bằng chiếc đầm lửng màu xanh biếc điểm xuyến trắng li ti và... khuôn mặt tươi tỉnh. Cô còn trang điểm nhẹ nữa chứ. Nguyên Ngữ hầm hầm: - Hắn tới rồi đó. Vừa nghe hắn tới là cô sửa soạn ngay há. www.vuilen.com 98
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Kiều Linh ngẩng cao đầu: - Rồi sao? Vĩnh Toán là bạn trai của tôi. Anh ấy tới thăm, đương nhiên tôi phải mừng rồi. Nguyên Ngữ ngó sững cô. Thái độ của cô thật kỳ lạ, giống như đang khiêu khích anh. Đau lòng quá! Cô đang đùa với tình cảm. Không! Phải nói là cô đang tự hũy hoại mình bằng trò chơi nguy hiểm. Làm sao Nguyên Ngữ có thể nhắm mắt làm ngơ? Anh khẩn khoản: - Làm ơn tỉnh lại đi Kiều Linh à! Kiều Linh sừng sộ: - Cái gì mà tỉnh với không tỉnh? Anh nói tôi bị điên à? - Em không nên tiến xa hơn với Vĩnh Toán! - Buồn cười! Vĩnh Toán từng là bạn trai của tôi. Bây giờ vẫn tiếp tục là bạn trai của tôi. - Nhưng Vĩnh Toán đã có người phụ nữ khác. Cô ta là con gái giám đốc công ty Sao Sáng. Em hẳn phải biết điều đó chứ. - Có thế nào thì cũng chả liên quan tới anh. Mà tôi cũng chả cần anh lo. Kiều Linh thản nhiên đi xuống lầu. Vừa thấy cô, Vĩnh Toán rời sa lon chạy tới săn đón: - Kiều Linh! Em đã hết đau chưa? Kiều Linh cười vui vẻ: - Chỉ bong gân sơ sơ thôi mà mẹ tôi ca cẩm quá chừng. Vĩnh Toán vuốt ve: - Cành vàng lá ngọc mà bị sự cố, bà giám đốc sao không xót xa? Nghe tin em như vậy, anh cũng muốn tới thăm ngay. Ngặt nỗi công việc lu bu quá nên hôm nay mới đi thăm em được. Anh mua ít trái cây cho em bồi dưỡng. Còn cái này... tặng em. Kiều Linh nhận bó hoa. Những bông hoa hồng đỏ thắm xoay tròn xung quanh một bông hồng trắng duy nhất... www.vuilen.com 99
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Cô xúc động: - Anh vẫn còn nhớ tôi thích hai màu hoa này? - Chúng mình có gần hai năm bên nhau mà. - Mời anh ngồi. Anh uống cà phê há? - Cảm ơn em! Kiều Linh gọi Bé Tám pha cà phê cho khách. Y như lời căn dặn của Nguyên Ngữ, tách cà phê đậm đặc hơn hai lần bình thường, không cho chút đường nào. Đặt tách cà phê xuống trước mặt. Vĩnh Toán, Bé Tám nghe Kiều Linh hỏi: - Chắc anh vẫn chưa bỏ thói quen cũ, uống cà phê không đường? - Ừ, gần như là con nghiện rồi, chắc anh không bỏ được đâu. - Chị Bé Tám và chị Út Diệu nấu ăn ngon, pha chế thức uống cũng hết sẩy luôn. Bảo đảm cà phê chị Tám pha cũng rất tuyệt. Mời anh uống thử. Bé Tám lo thầm. Nếu anh ta la lên vì quá đắng thì sao? Bể lắm à. Vĩnh Toán nịnh đầm: - Chỉ nghe mùi vị cũng đủ biết ngon rồi. Với lại đầu bếp nhà bà giám đốc Mỹ Đức thì chắc chắn không phải người tầm thường. Bé Tám khó chịu. Cô không biết nhiều về con người này nhưng thiệt tình cô thấy ghét cái bộ mặt thơn thớt của anh ta. Miệng lưỡi thì mới nghe đã biết giả dối đẩy đưa rồi. Tuy nhiên, như anh ta nói, cung cách người làm trong nhà bà giám đốc Mỹ Đức đâu tầm thường được. Bé Tám nhoẻn cười duyên dáng: - Cảm ơn anh đã khen tặng. Ở đây chúng tôi luôn cố gắng làm tốt tất cả các công việc. Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Bé Tám đi rồi, Kiều Linh mời Vĩnh Toán lần nữa. Toán đưa tách cà phê lên môi, thơm lừng! Cà phê đặc biệt có khác! Toán nhấp một ngụm... suýt ngạt thở. Cha mẹ ơi! Sao mà đắng vậy nè. Cà phê đắng hơn cả thuốc bắc! Nhưng không thể nhăn nhó được. Vĩnh Toán bấm bụng nín thở nhấp thêm ngụm nữa rồi gật gù tấm tắc: - Cà phê ngon quá! Rất ngon. - May quá! Tôi cứ sợ không vừa miệng anh. À, lúc nãy anh nói... mấy ngày qua anh rất bận à? Chắc công ty Sao Sáng có thêm nhiều dự án lớn? www.vuilen.com 100
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Vĩnh Toán lắc đầu: - Cũng bình thường thôi. Nếu muốn làm thêm nhiều dự án lớn chắc phải... Vĩnh Toán chợt cầm tay Kiều Linh: - Kiều Linh à, chúng mình bắt đầu lại nhé! Anh sẽ chăm sóc cho em để bù lại thời gian qua. Kiều Linh cười cười: - Anh nói gì vậy? Vĩnh Toán nói nhanh: - Anh nói nghiêm túc đó Kiều Linh à! Anh vẫn còn yêu em. Bây giờ anh đã đủ điều kiện để có thể quan tâm chăm sóc cho em. Nghe lời anh, chúng mình làm lại đi em! Kiều Linh cười nhỏ. Bắt đầu rồi đây. Dứt khoát rút tay lại, Kiều Linh rời ghế. Cô đến chiếc bàn đặt ở góc phòng, gần cửa đi vào nhà trong. Trên đó đặt mấy chai nước lọc. Cô cầm một chai, quay lại chỗ ngồi, thong thả rót ra chiếc ly lấy từ ngăn dưới bàn sa lon. Vĩnh Toán dõi theo từng cử chỉ, từng nét thay đổi trên mặt Kiều Linh. Trước mặt anh ta bây giờ phong thái của cô thật quý phái, kiêu kì. Hoàn toàn khác với một Kiều Linh của hơn hai năm về trước. Bây giờ có rọi kính hiển vi cũng không tìm thấy nét quê mùa thô kệch nơi cô. Dù đã thường xuyên gặp lại Kiều Linh, nhưng mỗi lần nhìn cô là anh ta lại ngạc nhiên, tự hỏi nhờ phép màu nào mà Kiều Linh được như vầy? Uống xong ly nước, Kiều Linh thong thả nói: - Chúng ta thẳng thắn với nhau nghe Vĩnh Toán! Anh còn nhớ lần chia tay trước kia không? - Anh đã giải thích với em rồi còn gì? - Nhưng hoàn cảnh bây giờ không giống như xưa. Liệu thiên hạ có đồn đại, cho rằng anh đến với tôi vì là con nuôi của bà giám đốc công ty Mỹ Đức? Vĩnh Toán buồn hiu: - Anh biết là em không tin anh mà. Kiều Linh nghiêng đầu: - Có ai đó đã nói thế này. Nếu muốn người ta không nghi ngờ thì bạn hãy làm cho họ tin bằng chính thành ý cúa bạn. Mà nói thật lòng, cũng không phải là www.vuilen.com 101
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG tin hay không? Bây giờ tôi chỉ muốn đem hết tâm huyết vào phụ giúp mẹ tôi điều hành công ty. Tuy là mẹ nuôi, nhưng bà rất tuyệt vời. Công ty cũng là sự sống là niềm vui của bà. Cho nên tôi phải làm hết sức mình. Tôi sẽ nghe theo bà. - Mẹ em nói gì? Kiều Linh so vai: - Bà nói tình yêu thực ra chỉ là một mỹ từ. Bà thích thực tế, một người xứng đáng cùng tôi đưa công ty đi lên. Vĩnh Toán mím môi: - Anh hiểu. Bà Mỹ Đức nói có lý. Anh cũng hiểu tâm lý của bà. Nhưng một người vừa có năng lực chuyên môn, tài chính, nhạy bén thị trường, cộng với tình yêu thì sao? Kiều Linh dè dặt: - Anh nói... Vĩnh Toán ngồi thẳng người lên: - Đúng! Anh cũng thẳng thắn với em. Như vậy chúng mình sẽ hiểu nhau hơn. Anh sẽ chuyển vào tài khoản của công ty Mỹ Đức một số vốn nhất định để tiến hành cho các cuộc đấu thầu sắp tới. Anh đã bảo là muốn bù đắp cho em mà. Với năng lực và vốn liếng của anh thì công ty Mỹ Đức chắc chắn phát triển hơn! Em nói phải vậy không? Vĩnh Toán càng nói càng sôi nổi hơn. Rồi cái gì mà cưới nhau, một cuộc sống mới thật hạnh phúc. Kiều Linh nghe mà phát sợ! Sợ cái lưỡi như bôi mỡ trơn tuột. Anh ta nói mà không chút e dè, ngượng ngập. Như rằng anh ta chưa hề mưu hại cô. Ì Ì Ì X oảng... rào... rào... Chiếc độc bình cùng với khung kính vở tan, mảnh rơi xuống đầy sàn nhà. Theo khoảng trống toang hoác đó, gió động lùa vào lạnh se sắt. www.vuilen.com 102
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Út Diệu ôm chặt Bé Tám. Bé Tám cũng đang run lập cập. Hai người không biết chuyện gì đã xảy ra với hai dì cháu bà chủ. Nhưng đây là cơn thịnh nộ kinh khủng nhất mà hai cô mới thấy ở bà chủ. Út Diệu thì thầm: - Chị Bé Tám! Mình có nên đi dọn quét chỗ hành lang đó không? Bé Tám gạt đi: - Cứ để từ từ! Bây giờ mang đầu tới đó coi chừng hứng thêm chậu kim phát tài hay cái bể cá thì tiêu luôn à. Út Diệu than thở: - Sao mà tồi tệ vầy chứ? Cậu Nguyên Ngữ quay về nhà chưa được một tháng thì nổ ra chiến tranh ác liệt. Hổng khéo... Bé Tám lẩm bẩm: - Không lẽ là chuyện đó? Út Diệu lắc tay cô: - Chuyện gì chứ? Bộ chị biết hả? - Không! Chị có biết gì đâu! Thôi, xuống bếp làm việc đi Út Diệu. Không thôi bà chú trút giận lên đầu tụi mình bây giờ. Trong phòng khách, bà Mỹ Đức ngồi ở chiếc ghế sa lon quen thuộc, gương mặt bà pha sắc đỏ và tím, đanh lại. Hai bàn tay đặt trên thành ghế nắm chặt lại mà vẫn run run. Bên cạnh khung cửa vừa bị bể kiếng, Nguyên Ngữ đứng khoanh tay, lì lợm. Bà Mỹ Đức nói the thé: - Tao nhắc lại lần cuối cùng. Tuyệt đối mày không được yêu Kiều Linh! Mày là cháu, còn nó là con gái tao. Chị em cô cậu, dứt khoát không có yêu đương gì hết. Gạt bỏ cái ý nghĩ điên khùng, tội lỗi ấy ra khỏi đầu ngay đi! Mày nghe rõ chưa hả? Nguyên Ngữ nhâng nhâng: - Nghe thì con nghe rõ. Tự nãy giờ con nghe rất rõ những điều dì nói. Nhưng tất cả đều vô lý hết! Xét về mặt xã hội hay gia đình gì thì Kiều Linh vẫn chưa chính thức là con gái của dì. Chưa có hộ khẩu do công an cấp. Còn con, con là www.vuilen.com 103
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG cháu gọi dì là dì ruột. Giữa con với Kiều Linh không có ràng buộc huyết thống gì hết. - Im đi! - Con phải nói cho hết chứ. - Tao không cần mày phân tích gì hết. Tao nói là không. - Nhưng con nói được! Con sẽ không từ bỏ đâu. - A, mày hay! - Bà Mỹ Đức cười khẩy vung cao tay: - Cứ thử đi. Ngay bây giờ, nếu mày vẫn cãi lại tao thì tao từ mày. Đừng mong quay về nhà nữa. Sau này cũng không được thừa kế một đồng. Thử coi mày cứng đầu cỡ nào. Nguyên Ngữ hùng hồn: - Dì tưởng làm vậy thì con sợ à? Con có đôi tay, con sẽ không chết đói đâu. Anh lên lầu, nhét mấy bộ đồ vào ba lô. Nhẹ tênh... anh rời ngôi biệt thự không chút lưu luyến. Với sự nhạy cảm của một phụ nữ bản lĩnh và từng trải, bà Mỹ Đức phát hiện tình cảm Nguyên Ngữ dành cho Kiều Linh. Bà cũng xác nhận tình cảm này chỉ có ở Nguyên Ngữ. Kiều Linh đã chứng tỏ quyết tâm trả thù Vĩnh Toán và giữ chữ tín với bà. Bà không thể không nể nang cô. Bởi vậy mà bà phải ngăn cấm Nguyên Ngữ bằng mọi giá. Khi mọi việc kết thúc, Kiều Linh sẽ ra đi. Nếu bị tình cảm vương vấn chỉ thêm khổ cho cả hai. Với lại bà quá rõ cháu mình, nó là đứa lãng tử, chỉ biết làm theo ý thích nhất thời. Người như Kiều Linh mà vướng vô nó thì còn khổ hơn là phải sống một mình, vất vả bươn chải bằng lao động chân tay. Bà không thể làm cô khổ nữa. Nguyên Ngữ ghé ngân hàng rút tiền trước khi về phòng trọ. Hai thẻ tín dụng bị khóa. Thẻ cuối cùng chỉ còn hơn ba trăm ngàn đồng. Đầy là tài sản lớn của Nguyên Ngữ lúc này. Đút ví tiền vô túi quần jean, anh nhìn ngược nhìn xuôi con đường trước mặt. Có lẽ nên ghé qua chỗ Yến Nga trước khi về cái phòng tổng hợp của mình. Kể từ hôm quay về nhà dì, Nguyên Ngữ không đến chỗ Yến Nga nữa. Tuy nhiên Nguyên Ngữ không hề quên trách nhiệm, anh vẫn chu cấp đều đặn mỗi tháng hai lần để Yến Nga lo cho bé Nguyên Khang. Cửa khóa, Yến Nga đi vắng. Nguyên Ngữ mở cửa, anh nhăn mặt khó chịu vì sự bừa bộn của căn phòng khách. Ngỡ ngàng nhìn cái gạt tàn đầy ắp mẩu đầu lọc thuốc lá. www.vuilen.com 104
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Nghi hoặc, Nguyên Ngữ vào phòng ngủ... Anh chới với, các cơ và mạch máu trên mặt như đông cứng. Trên giường, nệm gối mền nhàu nát thò ra hai món đồ lót của đàn ông. Trên lưng ghế trước bàn phấn, chiếc áo sơ mi nam in hoa lá sặc sỡ vắt ngang ngạo nghễ trêu ngươi Nguyên Ngữ. Không chịu đựng thêm được nữa, anh bỏ ra ngoài đầu hẻm, ngồi chờ Yến Nga trong quán cà phê quen thuộc. Hôm nay anh phải nói chuyện rõ ràng với cô ta. Quá lắm! Anh đi chưa bao lâu mà cô ta dám giở trò trắng trợn như vậy. Càng nghĩ, Nguyên Ngữ càng sôi gan. Kiểu này anh cũng không dám chắc thời gian qua cô ta chỉ quan hệ với một mình anh. Chị chủ quán cà phê bưng ly cà phê thứ ba đến cho Nguyên Ngữ: - Cậu chờ cô Nga hả? Nguyên Ngữ gật đầu. Chị chủ quán ái ngại: - Nói thiệt nghe! Có khi cậu phải chờ tới tối à. Tôi thấy cổ đi suốt, nhiều bữa hình như không có về luôn. Nguyên Ngữ thận trọng: - Chị thấy vậy à? - Thì cậu coi, quán này nằm ngay đầu hẻm, mà con hẻm này lại là hẻm cụt. Có ai vô ra được đường khác. - Vậy… Nguyên Ngữ ngập ngừng, có nên hỏi chị chủ quán về cái gã nào đó về cùng cô ta? Nhưng cứ như lời chị chủ quán vừa nói thì còn gì là thể diện nữa. Chắc cô ả phơi bày ra cho cả xóm này biết rồi. - Vậy chị thấy cô ta đưa ai về không? Chị chủ quán lại tỏ vẻ ái ngại, chép miệng chị nói: - Thiệt tình tôi không hiểu tại sao cô Nga lại đi với cái thàng đó. Vừa cao vừa ốm, nói chuyện thì y như dùi đục xám ghè. Mà cũng tại cậu. Hốm rày cậu www.vuilen.com 105
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG bỏ đi mất tâm. Để cổ một mình lâu như vậy tránh sao khỏi bị rơi vô tay kẻ khác? Đúng như lời chị chủ quán, khi thành phố lên đèn, Yến Nga mới về nhà. Và... cũng đúng cái gã ốm cao lêu nghêu như cò ma kia đưa cô ta về trên chiếc Suzuki. Ánh đèn cao áp phản chiếu sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ hắn ta. Nguyên Ngữ nhếch nụ cười cay đắng. Hắn xấu nhưng hắn chắc chắn có nhiều tiền. Mà tiền thì tờ nào cũng như tờ nấy, không hề xấu. Nguyên Ngữ đứng lên: - Tiền cà phê đây. Chị cho tôi gởi xe một lát. Anh đi nhanh vào hẻm. Phía trước căn nhà trọ “thằng cò ma” đang dẫn xe hon da vô trong, Yến Nga ưỡn ẹo đi sát sau lưng hắn. - Yến Nga! - Nguyên Ngữ gọi lớn. Yến Nga quay phắt lại. Nhận ra Nguyên Ngữ, cô ta luống cuống. Nhưng chỉ một thoáng thôi. “Cò ma” tò mò ngó Nguyên Ngữ. - Ai vậy cưng? - Hắn! Anh vô trước đi! Em nói chuyện với hắn, vài phút thôi. - Ừ, dứt khoát đó nghen. - Bảo đảm mà cưng! Cưng phải tin em chứ! Nguyên Ngữ đứng lại cách Yến Nga năm bảy mét. Yến Nga khép cửa, đi ra ngoài. Họ đứng khá gần nhưng xa lắc. Yến Nga khinh khỉnh: - Tới bữa nay anh mới chịu mò về hả? - Sự có mặt của tôi bây giờ là không cần thiết. Thậm chí còn lố bịch nữa hả Yến Nga? Cô... - Ê! - Yến Nga chặn ngang: - Đừng có nặng lời với tôi nghe. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, không ai nợ ai hết. Nếu anh không chịu chu cấp cho tôi thì đường ai nấy đi. www.vuilen.com 106
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Nguyên Ngữ giận dữ: - Cô nói… vậy mà nghe được à? Còn Nguyên Khang thì sao? Yến Nga điểm mặt Nguyên Ngữ: - Trách nhiệm nuôi nó thuộc về anh! - Tôi đã không muốn giữ nó nhưng anh một hai bảo tôi phải đẻ... Anh sẽ lo cho nó. Anh hứa hẹn đủ điều, nhưng bây giờ thì sao hả? Nhà anh giàu có, nhưng bà dì quỉ quái của anh vừa nhận con gái nuôi. Bà ta cũng đã tuyên bố không đời nào nhìn nhận tôi. Tôi ngán ngẩm quá rồi, tôi cũng không đủ kiên nhẫn nữa. Người khác sẵn lòng nâng niu, chiều chuộng tôi. Vậy tại sao tôi phải khô héo chờ anh? Tóm lại từ nay chúng ta chấm dứt quan hệ. - Không cần cô nói thì tôi cũng chẳng muốn tiếp tục gặp mặt loại đàn bà trơ tráo như cô. Phải! Không ai nợ ai. Tôi sẽ lo cho Nguyên Khang. - Tốt! - Còn nữa, những gì hôm nay cô đừng quên. Tôi cảnh cáo cô. Nếu sau này bất cứ vì lý do gì mà cô tìm thằng bé thì... thì tôi giết cô! Yến Nga trơ trơ: - Không bao giờ, thằng nhỏ đó lớn lên sẽ giống y cha nó thôi. Tìm nó mà làm gì, anh lo chuyện xa vời quá. Thế là xong, kết thúc với một cô có thể gọi là nhân tình trong mấy năm trời. Nguyên Ngữ bước đi mà nghe cổ họng mình đắng nghét, khô rang. Thật trớ trêu! Thật cay đắng, khốn nạn quá cuộc đời anh. Quên luôn cái bao tử rỗng bị chất cà phê in cào cấu, Nguyên Ngữ lái xe đến nhà người phụ nữ anh và Yến Nga thuê nuôi nấng Nguyên Khang. www.vuilen.com 107
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn