YOMEDIA
ADSENSE
Nắng thu vàng P8
88
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Ngồi vào xe, bà Mỹ Đức còn dặn dò thêm: - Con nhớ đó, phải chọn kiểu áo mới nhất ấy. - Dạ! - Kiều Linh cười: - Mẹ đã dặn con hơn ba lần rồi. Con nhớ mà mẹ. Bà Mỹ Đức gật đầu cười xòa. Kiều Linh không phải là đứa hay quên. Bà quá cẩn thận. Nhưng buổi tối hôm nay thật sự quan trọng. Bà không muấn có một sai sót nào dù thật nhỏ. Bà Mỹ Đức chợt nhíu mày. Tại sao Hân chưa lên xe? Ngoảnh nhìn phía sau bà thấy Hân đang nói...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nắng thu vàng P8
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 8 N gồi vào xe, bà Mỹ Đức còn dặn dò thêm: - Con nhớ đó, phải chọn kiểu áo mới nhất ấy. - Dạ! - Kiều Linh cười: - Mẹ đã dặn con hơn ba lần rồi. Con nhớ mà mẹ. Bà Mỹ Đức gật đầu cười xòa. Kiều Linh không phải là đứa hay quên. Bà quá cẩn thận. Nhưng buổi tối hôm nay thật sự quan trọng. Bà không muấn có một sai sót nào dù thật nhỏ. Bà Mỹ Đức chợt nhíu mày. Tại sao Hân chưa lên xe? Ngoảnh nhìn phía sau bà thấy Hân đang nói gì đó với Kiều Linh. Cả hai đều lộ vẻ nghiêm túc, khẩn trương. Hình như là vấn đề gì đó mà cả hai đều đang quan tâm. Hai đứa này thì có chuyện gì? Bà mở cửa xe, đúng lúc Hân quay bước. Hân lên xe khởi động máy: - Vừa rồi hai người nói gì mà tôi thấy có vẻ căng thẳng vậy Hân? Hân đáp qua quýt: - Dạ, không có gì đâu ạ. Hừ, đáng ngờ quá! Bà Mỹ Đức định bụng lát nữa sẽ cho người đi điều tra xem. Với bà, một khi cảm thấy có gì đó hơi bất bình thường diễn ra trước mắt là bà không thể nào yên tâm được. Lúc nãy Kiều Linh bảo Hân buổi trưa nay hãy để cô lái xe đưa bà Mỹ Đức về nhà. Trên đường đi, cô sẽ chở bà qua bệnh viện. Từ hôm qua, sau khi gặp Nguyên Ngữ về, cô cứ phân vân rất muốn nói chuyện con trai Nguyên Ngữ cho bà nghe, nhưng Hân ngăn cản. Anh biết có nói cũng không được kết quả gì. Gần mười năm sống ở gần bà, anh quá hiểu người phụ nữ bản lĩnh và có phần kỳ quặc này. Bà giúp Kiều Linh, đầu tư vào cô hàng chục triệu đồng. Bà cũng từng giúp rất nhiều người. Nhưng với con trai Nguyên Ngữ thì lại là chuyện khác. Hân cũng không thể lý giải được. Không lẽ bó tay? Không lẽ sống trong cảnh ấm êm, đầy đủ mà nhìn Nguyên Ngữ rơi dần vào vùng đen tối? Kiều Linh quyết định sẽ làm theo cách của mình. Thờí gian không cho phép cô trù trừ nữa. Hoặc ăn cả hoặc ngã về không. Cô sẽ đặt bà Mỹ Đức vào tình thế mà nếu bà thật sự không động lòng trắc ẩn chăng nữa thì vẫn phải chấp nhận sự mặc cả Kiều Linh đưa ra. www.vuilen.com 123
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Tôi thấy cô làm vậy là mạo hiểm lắm. Lỡ như bà chủ vẫn dửng dưng, mà những thỏa thuận giữa cô với bà chủ bị chấm dứt, thì cô tính sao? - Hân hỏi cô như vậy. Kiều Linh đủ tự tin! Mà cô đã suy nghĩ rồi. Mạng sống, sự khỏe mạnh của bé Nguyên Khang quan trọng gấp trăm lần sự trả thù của cô dành cho Vĩnh Toán. Trước khi vào văn phòng, bà Mỹ Đức dặn Hân: - Mười một giờ cậu đến đón tôi về nhé! Tôi phải xem Kiều Linh có chuẩn bị tốt không? Công việc cuốn lấy bà Mỹ Đức nên bà quên béng đi ý định gọi người điều tra chuyện Hân và Kiều Linh. Mười một giờ trưa, bà xuống gara. Kiều Linh mở cửa xe, tươi cười: - Mẹ! Con sẽ đưa mẹ về. Bà bửng lửng: - Ủa! Cậu Hân đâu mà con ở đây? - Anh Hân nói có chuyện đột xuất gì đó, nhờ con thay ảnh đưa mẹ về. Bà phàn nàn: - Cái thằng này cũng tệ. Lên văn phòng báo với mẹ một tiếng cũng được vậy. - Có lẽ anh Hân sợ làm ảnh hưởng công việc của mẹ. - Ờ Kiều Linh nè! Con với Hân có gì hả? Kiều Linh giật mình, cô nói nhanh: - Dạ có gì là có gì mẹ? Tự nhiên mẹ nghĩ gì kỳ quá. - Là tại... hồi sáng mẹ thấy con nói chuyện với cậu ấy. Mẹ thấy là lạ. Kiều Linh nín thờ. Dễ sợ thật! Bà chú ý từng ly từng tí. Kiều Linh cười nhỏ, hai bên má ửng hồng lên: - Thì ra là thấy tụi con nói chuyện mà mẹ nghĩ vậy. Đáng lẽ hồi sáng con lái xe đưa mẹ tới công ty. Con năn nỉ mà anh Hân có chịu đâu. Ảnh còn nghi ngờ trình độ lái xe cùa con. Thầy không tin ở trò. Mẹ thấy có vô lý không mẹ? www.vuilen.com 124
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Bà Mỹ Đức hoang mang, không hiểu sao bà vẫn cảm thấy bất an. Cô con gái nuôi trưa nay tự dưng nói nhiều quá, dạn dĩ hẳn lên. Khác với tính cách mà bà nhận xét là khép kín và hơi âm thầm của cô. Bà ậm ừ, đưa mắt ngắm nhìn qua bên đường. - Ủa! Nãy giờ con chạy lòng vòng đi đâu vậy Kiều Linh? Đường này... Kiều Linh nhìn vào kính chiếu hậu: - Con xin lỗi mẹ vì đã tự ý… Trước khi về nhà, con muốn mẹ ghé qua một nơi. - Nơi nào? - Dạ, là bệnh viện. - Bệnh viện? - Bà Mỹ Đức lo lắng: - Người nhà của con bị bệnh à? Có nặng lắm không? Xe từ từ dừng lại trước bệnh viện nhi đồng. - Bây giờ con xin được im lặng. Lát nữa mẹ sẽ rõ mọi chuyện. Mời mẹ theo con ạ! Bà Mỹ Đức hết sức hoang mang. Vốn là người luôn nắm chắc và tự giải quyết mọi vấn đề lớn nhỏ từ trong nhà cho tới ngoài công ty. Bỗng nhiên phải thụ động, nghe theo Kiều Linh mà chẳng biết mình sắp đối diện với điều gì. Sau một hồi đi lòng vòng, ngang những hành lang phòng chờ khám và lưu bệnh đầy trẻ con và người lớn. Nhếch nhác nhiều hơn đàng hoàng, sang trọng. Kiều Linh mở cửa một phòng lưu bệnh và nắm tay dắt bà vào. - Thưa mẹ, là thằng bé này. Kiều Linh đưa bà đến giường bé Nguyên Khang. Thằng bé nằm thiêm thiếp. Nhìn nó, người ta liên tưởng đến chiếc lá mỏng manh trên cành trước cơn giông bão, Bà Mỹ Đức hoang mang: - Nó là... - Dạ, tên nó là Nguyên Khang. - Sao? - Là con trai của Nguyên Ngữ! Nó đang bị bệnh rất nặng, cần phẫu thuật sớm. Phẫu thuật tim đó mẹ à! Nếu phẫu thuật xong nó khỏe lại vẫn phải điều trị tiếp bệnh phổi có nước. Mẹ ơi... www.vuilen.com 125
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Tim bà Mỹ Đức thắt lại. Thì ra Kiều Linh và Hân hợp lại gạt bà. Con của Nguyên Ngữ ư? Con của nó với con ả giang hồ đó. Ngay từ đầu chúng đã nuôi ý đồ dùng thằng nhỏ này đổi lấy gia sản. Bà sớm biết như vậy nên mới cứng rắn không nhân nhượng. Bà nghiêm khắc nhìn Kiều Linh: - Hôm nay con quá đáng lắm! Kiều Linh à. Về nhà mẹ sẽ nói chuyện với con sau. Kiều Linh giữ chặt tay bà. Cô nói nhỏ nhưng rõ từng tiếng: - Mẹ! Không phải con cố tình đưa mẹ tới đây chỉ để mẹ nói vậy rồi quay về. Con cầu xin mẹ! Xin mẹ hãy nhìn lại bé Nguyên Khang! Nó là con trai của Nguyên Ngữ, nó cũng là máu mủ ruột rà của mẹ mà. Bà Mỹ Đức tái mặt, môi run run: - Sao? Bây giờ con đang giảng đạo lý cho ta nghe đó à? Kiều Linh cúi đầu: - Con không dám. Những gì con nói chỉ dựa theo thực tế và lý lẽ công bằng. Xin mẹ nghĩ lại... Bà Mỹ Đức nạt: - Không lý lẽ gì hết! Tôi không rãnh rang mà lo chuyện thiên hạ! Nó là con thằng ôn vật đó hả? Vậy thằng đó đâu? Đã tạo ra thì hãy lo nuôi dưỡng, chăm sóc đi! Tức giận cũng làm cho người ta thêm sức mạnh. Bà Mỹ Đức xô Kiều Linh ra. Cô ngã vào thành giường, nhưng âm thanh nói chuyện xôn xao và cú va đập mạnh làm Nguyên Khang thức giấc khóc òa. Căn phòng phút chốc lặng đi. Chỉ có tiếng khóc của thằng bé. Tiếng khóc ngàn ngạt, tức tưởi. Ngực nó thoi thóp, đôi tay khẳng khiu huơ huơ vào không khí như van xin, cầu cứu ai đó... Kiều Linh ứa nước mắt. Cô cúi xuống bế Nguyên Khang lên, lóng ngóng dỗ dành. Bà Mỹ Đức yên lặng. Có đến hơn chục cặp mắt xung quanh ba giường bệnh và ngoài cửa đang chiếu vào bà. Nó sắc như kim, châm vào khắp người bà khiến bà nhức buốt. Bà mím môi ném cho Kiều Linh cái nhìn sắc lạnh rồi đi nhanh như chạy ra ngoài. www.vuilen.com 126
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Mấy người đi nuôi bệnh vây quanh Kiều Linh, tò mò: - Cô ơi! Người đàn bà đó là bà nội của thằng bé này hả? - Trời ơi! Thái độ của bà ấy thật dễ sợ. Tôi còn tưởng bà ấy đứng thêm vài phút nữa thì bọn trẻ hồn bay phách tán hết. - Cô ơi! Cô nâng đầu thằng nhỏ lên cao một chút... Ừ, vậy đó. Rồi, cô hơi vụng về nhưng khéo dỗ dành con nít quá. Nó nín rồi kìa. Mọi người xúm xít quanh Kiều Linh, mỗi người một câu. Không khí trong phòng vui vẻ trở lại. Ai nấy quên ngay người đàn bà dữ dội lúc nãy. Bây giờ họ chỉ quan tâm đến cô gái xinh đẹp dịu dàng và nhân hậu. Họ bắt đầu thắc mắc về quan hệ giữa cô với thằng bé. Nhưng họ chưa kịp hỏi thì Nguyên Ngữ xuất hiện. Vừa bước qua ngưỡng cửa, anh khựng lại. Ngỡ Nguyên Khang làm sao nên mọi người vây quanh đông như vậy, Ngữ hết hồn, anh bươn bã chạy vào rồi... lại một lần nữa sững sốt. Từ sững sốt chuyển sang tức giận. Giọng anh nặng trịch: - Cô tới làm gì nữa vậy? Về đi! - Cậu ơi! Cô ấy mới dỗ thằng con cậu xong đó. - Thì sao? - Nguyên Ngữ gạt thiếu phụ vừa nói câu ấy ra: - Ai cần cô ta lo? Đi đi! Cô mà không đi thì tôi gọi bảo vệ bệnh viện à! Kiều Linh cố nhẫn nhịn: - Tôi sẽ đi! Nhưng anh làm ơn nhỏ tiếng một chút! Để thằng bé yên nào. Nhưng Kiều Linh vừa đặt Nguyên Khang xuống giường nó lại mở mắt, khóc nhè nhẹ. Mặc! Nguyên Ngữ lôi Kiều Linh ra khỏi phòng. - Tôi cấm cô xen vào chuyện của tôi. Tôi cảnh cáo cô, còn tới gặp con tôi nữa là không yên với tôi đâu. Kiều Linh thất thểu ra về. Đúng như dự đoán của Hân. Công cốc. Cô biết mình phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bà Mỹ Đức ở nhà. Kỳ này cô cũng làm Hân vạ lây rồi. Hơn ba giờ chlều, Kiều Linh mới về tới nhà. Đôi chân cuốc bộ mấy tiếng đồng hồ đau nhừ. www.vuilen.com 127
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Bầu không khí nặng nề bao trùm ngôi biệt thự. Đón Kiều Linh ngoài thềm, Út Diệu thì thào: - Lại xảy ra chuyện nghiêm trọng hở cô? Bà chủ chờ cô trong phòng tự nãy giờ. Anh Hân cũng ở trỏng. Miệng Kiều Linh cười méo xệch: - Sắp xảy ra bão tố rồi chị à. - Ui trời! Kiều Linh tuột giày đi chân trần vào nhà. Bà Mỹ Đức ngồi trên chiếc ghế sa lon quen thuộc của bà. Bộ đồ màu xám sậm cùng nền nhung đỏ của ghế sa lon tạo cho bà vẻ uy nghi của một nữ chúa. Gương mặt nữ chúa lạnh lùng, đôi mắt sẫm tối. - Thưa mẹ. Con mới về. Không quát tháo hay đập bàn như Kiều Linh dự đoán, bà Mỹ Đức lạnh lùng: - Con ngồi đi! - Dạ! Kiều Linh ngồi xuống chiếc ghế bên tay phải bà Mỹ Đức. Hân im lặng như tượng trên ghế dài phía bên kia. Căn phòng khách lặng như tờ. Nghe thật rõ tiếng quả lắc đồng hò kêu tíc tắc, tíc tắc! Bà Mỹ Đức quét tia nhìn giận dữ lên khắp người Kiều Linh: - Hồi nãy ở bệnh viện, con nói giòn giã lắm mà. Sao bây giờ im lặng vậy? Kiều Linh ngước lên, hơi rụt rè cô nói: - Mẹ muốn con nói gì nữa ạ? - Hừ, mẹ nghĩ là con vẫn chưa nói hết những gì muốn nói. Vậy bây giờ nói tiếp đi. Kiều Linh khẩn khoản: - Con xin mẹ! Tất cả những gì con muốn là xin mẹ hãy thương mà cứu bé Nguyên Khang. www.vuilen.com 128
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Tất cả à? - Bà Mỹ Đức hỏi gặng. - Dạ phải. - Nguyên do con muốn mẹ cứu nó là gì? - Là sự công bằng và thương cảm. - Hừm! Lại “công bằng” và “thương cảm”. Con còn nhớ ngày đầu con gõ cửa nhà này không? Con đã hứa gì, con còn nhớ chứ? - Dạ, nhũng gì đã và đang xảy ra, con sẽ nhớ suốt đời. - Cô khẳng định. Bà Mỹ Đức khinh khỉnh: - Mẹ lại thấy con quên hết rồi nên mới đi quá xa như vậy. Để mẹ nhắc cho con nhớ nhé! Giữa mẹ và con chỉ là sự hợp tác. Ngoài phạm vi này con không được nhúng vào bất cứ chuyện gì khác. Ta thất vọng về con quá Kiều Linh ạ. Kiều Linh thở nhẹ: - Dạ, con biết mẹ rất buồn vì hành động của con. Con bất tín bất nghĩa, gần như phản bội mẹ. Con làm mẹ bị tổn thương tinh thần, tổn hại vật chất. Nhưng suy cho cùng, con thấy nếu mối thù của con không cần trả cũng chẳng sao. Thật vô lý trong khi con chỉ là người xa lạ mà được mẹ ưu ái giúp đỡ trả thù tình. Con toại nguyện hả hê để làm gì? Khi mà người thật sự có quan hệ ruột rà với mẹ bị thần chết chực chờ cướp đi mạng sống. Đó là sự vô lý mà con không thể nào chấp nhận được, thưa mẹ. Còn nói thương cảm, đó là con thương bé Nguyên Khang. Nó chỉ là đứa trẻ vô tội. Mọi lầm lỡ người lớn gây nên rồi trút lên đầu nó. Bà Mỹ Đức phán: - Ông bà ta vẫn nói “đời cha ăn mặn để đời con khát nước”. Đó đã là qui luật rồi. - Xin lỗi mẹ, cho con nói thẳng. - Kiều Linh do dự một thoáng rồi nhìn vào mắt bà Mỹ Đức: - Cái qui luật nếu có thì nó chỉ là biện minh cho sự ích kỷ và tàn nhẫn của mẹ mà thôi. Mẹ đã thất vọng về con thì con cũng không cách nào khác. Bây giờ nếu mẹ không giúp chi phí phẫu thuật cho bé Khang thì con sẽ không đến dự bữa tiệc tối nay, con sẽ không xuất hiện, Vĩnh Toán cũng sẽ biết ngay những gì mẹ và con đang làm với hắn. - Kiều Linh! - Bà Mỹ Đức quát lên. Hân lo lắng liếc nhìn Kiều Linh. Bà chủ của anh đang tức giận lắm đây. Không khéo sẽ có một món đồ nào đó sẽ bị tan tành, vì cơn thịnh nộ của bà. www.vuilen.com 129
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Kiều Linh quì sụp xuống đất: - Con xin hứng chịu mọi sự trừng phạt của mẹ. Hân bối rối. Anh hết nhìn bà Mỹ Đức lại nhìn Kiều Linh. Sau cùng anh lấy hết can đảm nói với bà: - Thưa bà chủ! Xin bà bớt giận mà nghĩ lại. Cô Kiều Linh cũng vì muốn tốt cho bà chủ và gia đình ta thôi. Không chỉ “đời cha ăn mặn, đời con khát nước” mà ông bà ta còn nói “máu chảy ruột mềm”. Bà chủ... Bà Mỹ Đức nghiến răng: - Giờ tới lượt cậu nữa hả? Tội cậu hùa về với Kiều Linh gạt tôi, tôi chưa tính mà cậu còn dám nhắc nhở tôi này nọ. Hôm nay tôi bị các người làm cho tức chết đi được. Bà đứng lên giận dữ nện mạnh bước chân đi lên thang lầu. Hân ra hiệu bảo Kiều Linh đứng dậy. Kiều Linh buồn phát khóc: - Bà ấy vô tình quá. Hân rầu rầu: - Tôi cũng hết cách rồi. - Không lẽ mình bó tay thật sao anh Hân? Lấp ló ở cửa phòng nãy giờ Bé Tám và Út Diệu nghe hết. Hai người chạy vào sốt sắng hiến ý: - Nói thiệt với cô và anh Hân. - Bé Tám nói: - Nhờ không còn người thân nào nên thời gian qua đi làm tôi có dành dụm được chút ít. Bây giờ tôi góp vô giúp cậu chủ. Út Diệu đồng tình: - Em cũng vậy nữa. Chị Tám có bảy triệu rưỡi, em được mười triệu. Còn anh Hân? Mắt Hân sáng lên: - Ý hay đó. Tôi có khoảng trên dưới mười triệu đồng. Vậy là được bộn rồi. Kiều Linh hưởng ứng: www.vuilen.com 130
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Hy vọng mẹ nuôi chưa phong tỏa tài chính đối với em. có lẽ em còn trên năm triệu đồng. Ai nấy nhẹ nhõm hẳn. Thế là cậu bé có thể được phẫu thuật rồi. - E hèm! Bốn người giật mình. Bà Mỹ Đức đứng ở khoảng đệm cầu thang lầu, gương mặt lạnh như băng: - Các người không cần phải đóng góp nữa. Hân! Chuẩn bị xe đưa tôi tới bệnh viện. Còn Kiều Linh lo sửa soạn cho bữa tiệc tối nay đi. Ôi lạy trời! Cuối cùng bà ấy cũng động lòng rồi. - Kiều Linh mừng đến muốn khóc. Ì Ì Ì B ảy giờ tối buổi tiệc mới bắt đầu nhưng hơn sáu giờ rưỡi Kiều Linh đã có mặt. Tối mùa đông lành lạnh. Cô mặc chiếc áo hôm nọ Nguyên Ngữ để lại, choàng quanh cổ bằng chiếc khăn len mỏng trắng muốt. - Kiều Linh! Vừa bước xuống xe thì có người gọi. Kiều Linh nhìn phía tiền sảnh khách sạn Hương Quê... Vĩnh Toán tươi cười vừa rảo bước về phía cô vừa đưa tay vẫy vẫy. Tối nay anh ta khá chải chuốt. Sơ mi trắng, quần tây nâu sậm ủi thẳng nếp. Thay cho cà vạt là chiếc nơ đỏ tươi trên cổ áo. Khi anh ta đến gần, Kiều Linh còn ngửi được mùi nước hoa nữa. - Em đến sớm vậy? Hai người đối diện nhau, cùng điểm nụ cười vui vẻ lịch sự. - Anh còn tới sớm hơn ấy chứ. www.vuilen.com 131
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Anh chỉ đến trước em vài phút thôi. Tối nay... em đẹp lắm Kiều Linh à. Nhất là bộ áo này hợp với em quá. Anh nghĩ tất cả phụ nữ có mặt buổi tối hôm nay sẽ phải ghen với em cho coi. - Cám ơn anh! - Kiều Linh tủm tỉm: - Anh vui lắm phải không? - Đương nhiên. - Vĩnh Toán ngọt ngào: - Lúc nào anh cũng muốn thể hiện sự chân thành của anh với em và mẹ nuôi của em. Mẹ em có vẻ thích anh. Điều đó thật vui sướng. À, mẹ em sẽ tuyên bố chuyện gì tối nay ngoài chuyện anh là cổ đông mới của công ty, em có biết không Kiều Linh? Kiều Linh lắc đầu: - Mẹ tôi luôn có những nguyên tắc riêng. Vĩnh Toán hít một hơi thật sâu: - Không biết là chuyện gì. Anh nôn nao quá. Kiều Linh bật cười: - Có cần thiết phải căng thẳng như vậy không? Tôi nghĩ anh nên giữ thái độ điềm nhiên là hay hơn hết. Bởi vì không loại trừ mẹ tôi sẽ thông báo một tin xấu. Nếu như vậy, anh sẽ thất vọng vô bờ bến. Vĩnh Toán cười hì hì: - Em hù anh đó hả? Anh tin chắc đó phải là tin tốt lành. “Ừ, ta hù dọa nhà ngươi đó. Ta căm thù nhà ngươi mà cũng thấy tức cười. Tính toán, lọc lừa, gian xảo nhưng bên cạnh đó nhà ngươi vẫn bộc lộ sự ngu ngốc của nhà ngươi”. Bảy giờ tối phòng họp nhộn nhịp hẳn lên. Có gần một trăm người, là những đối tác quan trọng và bạn hữu thân thiết của bà Mỹ Đức, không một ai nhận thiệp mời mà vắng mặt. Không phải họ sẽ làm phật lòng bà Mỹ Đức. Họ đến còn vì tò mò, bởi gần đây họ nghe nói một số người đã biết mặt cô con gái nuôi của bà Mỹ Đức. Nghe nói tối nay bà còn chính thức tuyên bố giới thiệu người sẽ là con rể của bà nữa. Ai cũng muốn biết chàng trai nào có cái may mắn được bà Mỹ Đức chấm điểm như vậy. Trong phòng họp lung linh ánh đèn chùm pha lê, trang trọng với những phông màn, bong bóng đủ màu và nhiều thật nhiều hoa tươi, bà Mỹ Đức mặc áo dài đen thêu hình rồng vàng cỡi mây bằng kim tuyến lấp lánh. Nâng cao ly rượu vàng nâu sóng sánh, bà trịnh trọng tuyên bố lý do. Coi như tối nay bà chính thức giới thiệu cô con gái cưng với mọi người. Kế đến là giới thiệu cổ đông mới của công ty Mỹ Đức, đó là Vĩnh Toán. www.vuilen.com 132
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Ngay sau lời bà Mỹ Đức, nhiều ánh mắt kinh ngạc. Vài người chụm vào nhau thì thào gì đó. Họ là những người ít nhiều có biết vị trí của Vĩnh Toán thời gian qua và hiện giờ. Hình như sắp có những rối rắm đây. - Và thưa tất cả các vị đại biểu, các bạn bè thân hữu. - Bà Mỹ Đức nói điều thứ ba: - Tôi tuy không có gia đình nhưng nay may mắn nhận được cô con gái vừa xinh đẹp ngoan hiền, vừa có năng lực giúp tôi lo điều hành và phát triển công ty. Nhưng tôi chưa thật yên tâm. Tôi cũng không muốn con gái tôi sau này đi vào lối mòn của tôi, cô độc một mình. Cho nên tôi quyết định tìm một người để con gái tôi nương tựa sau này. Quan khách lại xôn xao: - Vâng vâng, tôi sẽ không để quí vị phải sốt ruột nữa đâu. Đây, xin được giới thiệu ứng viên con rể của tôi. Mọi người không khỏi ngỡ ngàng. Vĩnh Toán ư? Một dạo giới doanh nghiệp về đầu tư xây dựng kháo nhau cái tin Vĩnh Toán, một trợ lý đầy năng lực sẽ làm rể công ty Sao Sáng. Bây giờ bà Mỹ Đức chính thức giới thiệu ứng viên rể quí trước hàng trăm quan khách. Một doanh nhân lớn tuổi đứng gần vị trí bà Mỹ Đức lớn tiếng hỏi bà, nửa đùa nửa thật: - Ai cũng bảo bà giám đốc Mỹ Đức là người cẩn trọng, nghiêm khắc. Vậy dám hỏi bà giám đốc có đặt ra điều kiện gì cho chàng rể tương lai hay không? Không chút ngại ngần, bà Mỹ Đức gật đầu: - Tất nhiên là có chứ. Là người tôi sẽ giao cho cơ ngơi và con gái thì tôi càng phải khắt khe hơn ấy chứ. Có nhiều tiếng cười vui vẻ. Ai đó hỏi bà: - Vậy điều kiện là gì? Bà bật mí với chúng tôi được không? - Đơn giản thôi. - Bà Mỹ Đức cười thoải mái: - Tôi sẽ giao cho Vĩnh Toán phụ trách một số mảng trong các dự án vừa thông qua. Nếu như cậu ấy làm tốt, không xảy ra một lỗi nào thì tôi cho cử hành hôn lễ vào mùa hè năm sau. Đứng bên cạnh, Kiều Linh huých nhẹ vào hông Vĩnh Toán: - Hê! Anh vừa lòng rồi há. Vĩnh Toán cúi xuống nói nhỏ: - Anh đang lo nhiều hơn đây. Mẹ em đưa ra thử thách cam go quá. www.vuilen.com 133
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Hẳn nhiên! Đã không cam go sao gọi là thử thách. - Nhưng... từ giờ tới mùa hè sang năm chỉ có sáu tháng. Phải tiến hành bao nhiêu dự án hở Kiều Linh? Di động của Kiều Linh phát tín hiệu. Cô nói nhanh: - Xin lỗi anh, tôi nghe điện thoại một lát… Kiều Linh đi qua góc phòng tương đối vắng người để đỡ bị ồn. - A lô... - Cô ra ngoài này đi! Tôi cho cô ba phút. Cô mà không ra thì tôi vô lôi cô ra đó. Cái giọng cao ngạo vừa ra lệnh vừa hăm he của Nguyên Ngữ khiến Kiều Linh phát bực: - Nè, anh... Nhưng điện thoại đã bị tắt. “Mặc kệ anh ta? Nhưng... anh ta nói nếu mình không ra thì...! Không được. Anh ta mà làm ồn lên thì hư bột hư đường hết. Buổi tiệc tối nay toàn những người tiếng tăm”. Kiều Linh vội vã chạy ra ngoài. Nguyên Ngữ đứng tuốt ngoài vỉa hè, áo pull dài tay rộng thùng thình màu sáng, quần jean bạc thếch. Kiều Linh đứng lại trên lưng chừng tam cấp. Nội kiểu đứng dạng chân, hai tay một thọc túi quần, một chống nạnh ngang lưng là đủ ghét rồi. - Tôi ra rồi nè, anh muốn gì hả? - Muốn gì hả? - Nguyên Ngữ quay phắt lại. Chỉ ba bước anh tiến tới sát bên Kiều Linh, chộp mạnh cánh tay cô, anh lôi cô đi theo mình. - Buông tôi ra! Anh làm gì vậy? Nguyên Ngữ vẫn nắm chặt tay Kiều Linh. Đi qua hết khoảng sân rộng thênh thang của khách sạn Hương Quê, lọt vào vùng tranh tối tranh sáng dưới tàn cây me tây, Nguyên Ngữ mới dừng lại buông tay ra. - Ai khiến cô hả? Tôi đã cảnh cáo rồi mà sao cô vẫn lì lợm vậy hả? www.vuilen.com 134
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Kiều Linh thở ra: - Chuyện cũng đã xong rồi. Bây giờ anh tính làm gì tôi? Hay là trả lại cuộc phẫu thuật cho bác sĩ? - Hừ! Cô cao cả lắm! Vĩ đại lắm! Cô đã khiến cho bà ấy phải mềm lòng. Tôi có thể bái phục cô nhưng đừng mong tôi mang ơn cô, há! - Anh thôi ngay đi! Tôi thấy tội nghiệp cho thằng bé nên mới tìm cách giúp đỡ. Chứ bộ tôi vì hai tiếng cám ơn của anh mà cố gắng? - Không đúng! - Nguyên Ngữ dứ dứ tay: - Cô đừng nghĩ tôi không đoán biết được tâm tư của cô. Cô tội nghiệp Nguyên Khang ư? Xúc động phát ói. Cô may mắn được bà ấy giúp đỡ, rồi cũng may mắn có khả năng thừa kế gia sản kếch xù của bà ấy. Vậy thì sao cô không nhân cơ hội này thể hiện sự cao cả nhân hậu của cô? - Anh... Kiều Linh run rẩy. Sự cố gắng của cô được đáp lại bằng những lời này đây sao? - Hử? - Nguyên Ngữ cúi sát mặt cô, đắc ý: - Tôi nói sai à? - Đồ tồi! Kiều Linh vung tay theo câu chửi nhưng bị bắt lấy. Nguyên Ngữ đoán biết thế nào cô cũng làm thế này. Cô nhăn mặt vì đau đớn. Nguyên Ngữ rít qua kẽ răng: - Cô nghe đây! Đừng có vội mừng nhé! Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Và tôi. Tôi sẽ khống để cho cô tự do tung hoành đâu. Tim Kiều Linh thót lại: - Anh... anh định làm gì? - Làm gì nhỉ? Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra. Khi nào nghĩ ra rồi tôi sẽ nói với cô. Được chứ, tiểu thư. Nguyên Ngữ bật cười khô lạnh. Kiều Linh ứa nước mắt vì giận: - Anh đúng là đồ xấu xa. Phải dè tôi hổng thèm cứu giúp con trai anh. Để mặc xác anh làm sao thì làm. www.vuilen.com 135
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Có vẻ như sự đôi co của họ đang chuyển sang chiều hướng khác. Nguyên Ngữ chợt buông tay Kiều Linh. Anh thôi cười, trong đêm Kiều Linh không thấy sắc mặt anh có chút thay đổi. Cô đang mặc chiếc áo do anh thiết kế. Nó vừa vặn quá! Anh đã may nó nhưng bây giờ phải ngỡ ngàng. Kiều Linh dằn dỗi bỏ đi. - Ê! Tôi chưa nói hết mà! – Nguyên Ngữ níu tay cô, cười cợt: - Ừ phải. Mười người phụ nữ đều như một, có nhược điểm là dễ mềm lòng. Cô hối hận rồi hả? Ừ! Giúp thứ đồ xấu xa như tôi thì hối hận thật. Nhưng sao kỳ quá! Thứ xấu xa ấy lại có thể làm nên một bộ trang phục tuyệt vời như vầy. Lúc nãy hẳn là nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt ganh tị hả? Kiều Linh ngắc ngứ. Mất mặt quá! Ước gì cô có thể biến thành hạt bụi để tan loãng vào bầu không khí. Lại thêm một hối hận. Giá như cô chọn bồ đồ khác thì yên thân rồi. Cô cố giữ chút kiêu hãnh còn lại lúc này và vớt vát bằng lý luận: - Người bất nghĩa chứ đồ vật vô tri. Nếu vứt bỏ thì tôi sẽ mang tội lãng phí với trời đất. Đừng nghĩ tôi thích mặc chiếc áo này. Nguyên Ngữ phẩy tay: - Không cần thanh minh. Đã là của cô, tùy cô xử lý. Nhưng đừng có nói cởi ra trả lại tôi lúc này nghe. Nói xong Nguyên Ngữ cười hô hố làm Kiều Linh càng tức lộn ruột. Cô rủa thầm: “Đồ mắc dịch! Quỉ tha ma bắt nhà người đi”. Ì Ì Ì G ần đến Tết Nguyên đán. Bé Tám và Út Diệu bắt đầu công việc “tổng vệ sinh quy mô” vào những phút đã làm xong những công việc thường ngày. Sợ khi quét dọn, sơ ý hai người sẽ làm hư bức tranh khát vọng, Kiều Linh suy đi tính lại, sau cùng thấy cách hay nhất là đem tới trả cho Nguyên Ngữ. Cô không đam mê hội họa, chẳng hiểu về nó bao nhiêu. Nó lại là “con cưng” của Nguyên Ngữ. Cô bỏ xó ở đây, rủi bị hư hỏng thì phiền. www.vuilen.com 136
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Kiều Linh gói bức tranh lại cẩn thận. Buối sáng đi làm, cô không đi cùng bà Mỹ Đức mà dùng hon da để có thể đến nhà Nguyên Ngữ dễ dàng hơn. Trên đường đi, nghĩ ngợi lan man Kiều Linh nhớ đến bé Nguyên Khang. Từ sau buổi trưa đưa bà Mỹ Đức tới bệnh viện. Đến bây giờ cô chưa gặp lại thằng bé. Nhưng chắc chắn không còn gầy gò yếu ớt như hôm ấy nữa. Bà Mỹ Đức chi gần bốn chục triệu đề trị bệnh cho nó. Nghe nói phẫu thuật rất thành công. Hẳn nhiên nó phải khỏe khoắn. Kiều Linh tưởng tượng Nguyên Khang giương đôi mắt to tròn đen láy nhìn Kiều Linh. Cô nhớ là mắt nó rất tròn, lông mi dài, dày và cong vút. Cô ghé một cửa hàng, tìm mua vài thứ sữa, bột dinh dưỡng cho Nguyên Khang. Ngang qua một xạp trái cây, cô dừng lại mua thêm táo, lê, cam và nải chuối cau vàng ươm. Gần bảy giờ sáng. Xóm nhà Nguyên Ngữ ở đã vắng hẳn. Người ta đi làm, đi học hoặc ra chợ mua bán... Con hẻm yên ắng, nhà ai cũng cổng đóng then cài im ỉm. Một căn nhà cửa mở rộng. Đến gần Kiều Linh nghẹ giọng đàn ông ồn ào: - Thôi nào, thôi nào, cục cưng của ba. Con đừng có phá nữa mà. Ngoan, ngoan há. Mưm, mưm. Ối trời ơi! Tè nữa rồi. Kiều Linh khóa xe tháo dây ràng bức tranh, xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh... Bước vào thềm, cô khựng lại, lúng túng. Trong căn phòng chật chội, Nguyên Ngữ cởi trần, mặc quần sọoc đang loay hoay bên thằng bé. Chưa nhìn rõ mặt nhưng cũng thấy nó bụ bẫm hơn cái hôm nằm viện nhiều. Một tô cháo trên bàn. Nguyên Khang choài chân đòi ăn tiếp: - Ba ba! Khang ăn cháo nữa, cháo nữa. - Ừ ừ, cháo nữa nà! Thằng bé được thay cái quần mới. Nguyên Ngữ ẵm nó lên… - Ủa... Anh quay lại đột ngột làm Kiều Linh giật thót. Không hiểu luýnh quýnh thế nào cô làm rơi một bịch đồ. Lại là cái bịch đựng mấy hộp sữa, nó nhè chân Kiều Linh mà rơi xuống, đau điếng. - Ủa lạ nghen! Sao tới đây vậy tiểu thư? Cô khom xuống nhặt túi đồ lên. Cố chịu đau: www.vuilen.com 137
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Tôi đem tới trả anh cái này. Cô đứng thẳng người lên bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô đỏ mặt. Nguyên Ngữ ngạc nhiên: - Trả cái gì? Kiều Linh chìa bức tranh: - Là nó đó. Nguyên Ngữ đỡ lấy, băn khoăn. - Anh... không mời tôi vô nhà sao? Ngữ liếc nhìn cô. Cần khách sáo vậy ư? - Tất nhiên là mời chứ. Cô vô đi! Xin lỗi nghen! Vì có cục nợ này, cái nhà bừa bộn hơn một chút. Cô chộp hỏi ngay: - Hồi nãy mới vừa đến, tôi nghe anh nói “cục cưng”, giờ thì cục nợ. Vậy câu nào đúng, câu nào sai? Nguyên Ngữ đáp nước đôi: - Câu nào cũng đúng hết. Cưng là cưng nhưng nợ vẫn là nợ. - Anh nói thêm: - Cũng như yêu thì vẫn yêu mà hận vẫn hận. Kiều Linh vào nhà, ngó quanh một lượt rồi để mấy cái túi xuống mặt bàn cắt đồ. Nguyên Ngữ vừa dỗ dành bé Khang ăn cháo, vừa nôn nóng mở gói giấy... Nhìn thấy bức khát vọng, anh sững sờ. Day qua Kiều Linh, anh tần ngần: - Em đã mua nó? Kiều Linh gật đầu đáp: - Cũng tình cờ thôi. Tôi đi ngang một cửa hàng tranh, nhân viên ra tận bên ngoài chào mời. Cũng nhờ nó tôi mới biết chuyện bé Khang... - Hèn chi! www.vuilen.com 138
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Bây giờ thắc mắc trong Ngữ đã được giải tỏa. Để lâu nay anh nghĩ hoài vẫn không hiểu nhờ đâu cô hay chuyện con trai anh. - “Hèn chi” cái gì? - Không có gì. Ủa! Còn cái gì mà lỉnh kỉnh vậy? - Tôi mua cho... bé Khang! Nguyên Ngữ xúc động, tích tắc sau anh tặc lưỡi: - Em bày đặt mua làm gì cho tốn kém? Mà này! Bộ hết ghét rồi hả? Kiều Linh trợn mắt, cao giọng: - Anh đừng cô phát biểu linh tinh! Tôi nói ghét Nguyên Khang hồi nào? Nguyên Ngữ thè lưỡi: - Trời ơi! Bữa nay em dữ quá? Được rồi. Không ghét tức là thương. Em ẵm nó giùm anh một chút. Đúng là thứ trơ tráo. - Anh làm gì mà bảo tôi giữ nó? - Ờ thì anh... anh phải đi... Kiều Linh lật đật xua tay: - Anh đừng giỡn nghe! Giao nó cho tôi thì tôi biết làm sao? Nguyên Ngữ phì cười: - Anh nói là anh phải đi mặc áo. Hay là em thích được ngắm anh phô vồng ngực chắc khỏe này. Hình như người ta bảo như vầy là… - Đồ mắc dịch. Kiều Linh đỏ mặt (kỳ lạ). Nguyên Ngữ giơ cao con trai xoay một vòng. Anh cười to, khoái chí: - Đỏ mặt rồi, mắc cỡ rồi. Bé Khang cười theo cha, cũng dớt dát nói: www.vuilen.com 139
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Dỏ mặt dồi! Mắc cỡ dồi. Kiều Linh đi ra: - Tôi về đây! Nguyên Ngữ vội vàng chặn đầu. Anh nghiêm túc trở lại: - Không đùa nữa. Em ngồi giữ con giùm anh đi! Kiều Linh suýt bật ngửa. Cô đón lấy thằng bé, nớ nhoẻn cười với cô: - Ma… ma... mẹ! Nguyên Ngữ vờ như không nghe thấy gì. Anh tủm tỉm, vui vui vì trong đầu vừa nảy ra kế hoạch mới. Lấy chiếc áo pull dài tay vắt trên lưng chiếc ghế tròng nhanh qua đầu anh thuận tay gom mấy món đồ chơi vương vãi trên đi văng cho vào cái thùng giáy carton gần bàn cắt. Bên ngoài, Kiều Linh đứng gần cửa ra vào, bế Nguyên Khang trên tay, thích thú vì nó thân thiện với cô vô điều kiện. Cô chọc léc vào ngực nó “hì hì hì”, nó cười nắc nẻ. Cái miệng xinh quá chừng, căng mọng lên làm Kiều Linh thèm hôn một cái quá. Nhưng miệng thằng bé lại dính mấy hạt cháo và Kiều Linh nghe mùi thức ăn... cô ngó tô cháo trên chiếc bàn nhỏ gần giá vẽ. Nó vơi gần phân nửa, lõng bõng với vài miếng thịt, gan, huyết, vài cọng giá, xà lách:.. Tô cháo này có lẽ Nguyên Ngữ mua ngoài đầu hẻm, chừng vài ngàn đồng. Cô không khỏi xót xa: - Anh cho thằng bé ăn sáng như vầy à? - Sao? - Nguyên Ngữ quay ra, đôi mày nhướng cao lên: - Có gì lạ đâu? Anh bây giờ trong hoàn cảnh này làm sao lo được một bữa điểm tầm như của gia đình bà giám đốc. Cái này người ta gọi là sông có khúc, người có lúc hay... thích nghi với hoàn cảnh mới. Đại loại vậy. Kiều Linh rút khăn giấy trong túi ra lau miệng Nguyên Khang: - Anh thì vậy! Nhưng còn Nguyên Khang? Nó là trẻ con lại mới vừa khỏi bệnh. Cần phải chú ý bồi dưỡng thêm cho nó... - Lại cái gì nữa đây? - Nguyên Ngữ tưng tửng: - Tiểu thư à! Nếu tiểu thư có lòng tới thăm hai cha con tôi. Tôi rất đa tạ. Nhưng nếu tới để bảo ban này nọ thì... Kiều Linh xụ mặt, muốn ba gai rồi đây. www.vuilen.com 140
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Cô nhẹ nhàng: - Nguyên Ngữ! Anh đừng như vậy mà. - Như vậy là sao? - Trẻ con lắm. Bé Nguyên Khang mân mê bông hoa vải trang trí trên ngực áo Kiều Linh rồi bứt nó, Kiều Linh giữ tay thằng bé và ngọt ngào dỗ dành: - Ngoan, ngoan nào! Con đừng phá nữa. - Em nhắc lại đi! Anh trẻ con à? - Ừ! Tôi đang thật lòng lo cho Nguyên Khang mà anh nghĩ đâu đâu rồi máy móc này nọ! Anh nhìn lại đi! Trong hoàn cảnh như vầy thì Nguyên Khang sẽ ra sao? Nguyên Ngữ thở dài. Anh tìm thuốc lá nhưng không còn điếu nào, đành ngồi phịch xuống chiếc ghế sau bàn máy may. - Em nghĩ là tôi không lo lắng cho nó sao? Nhưng không thể làm gì khác hơn được. - Nói vậy rồi anh cứ để Nguyên Khang sống như thế này mãi ư? Một căn phòng bề bộn và chật chội, thiếu thốn đủ thứ! Anh đang làm gì để lo cho nó? - Theo em thì tôi đang làm gì? Em đừng nghĩ... là tôi cay đắng này nọ. Mọi chuyện xảy ra hình như đều do em đó. Trước khi em xuất hiện, mặc dù tôi đã ra ngoài sống nhưng bà dì vẫn dành cho một khoản nhất định. Nó đủ trang trải cho cuộc sống ở mức tạm gọi là đầy đủ. Vậy mà bây giờ một đồng cũng chả có. Nguyên Khang đòi xuống đất, Kiều Linh thả nó xuống. Cô nhìn Nguyên Ngữ: - Anh... ý anh đang trách tôi à? Ngữ lắc đầu: - Thật lòng anh không trách em! Bởi vì em đâu có quyền quyết định cái này hay cái nọ. Chỉ buồn cho chính mình thôi. Tại sao mình lại có một bà dì kỳ quặc như vậy nhỉ? Kiều Linh cong môi: - Anh nên tự trách mình mới phải. Nếu anh chuyên tâm học hành rồi làm việc nghiêm túc trong công ty thì dì anh có xử sự giống như vầy? www.vuilen.com 141
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Nguyên Ngữ vận lại: - Nói như em thì hễ nhà có công ty thì nhất nhất con cái họ đều phải học kinh tế để kế thừa sự nghiệp hay sao? Anh muốn làm những việc anh yêu thích nhưng dì ấy không đồng tình. Kiều Linh cắn môi. Cô chưa thể có ý kiến gì. Bé Nguyên Khang lẫm đẫm đến với cha. Nhưng nó không sà vào lòng cha mình mà ngồi xổm bên chân máy may, thò tay quay bánh xe gần bàn đạp. Nguyên Ngữ vội bế con trai lên, thằng bé cự nự. Kiều Linh chép miệng: - Nguy hiểm quá! Nguyên Ngữ hôn con trai: - Không sao đâu! Công tắc điện anh đều tắt hết. Có may thì anh may vào ban đêm, khi nó đã ngủ nên không lo nó bị gì. - Có trời mới biết rồi chuyện gì xảy ra. - Em đang lo lắng và nghĩ tìm ra kế sách gì nữa chắc? - Anh về nhà nghe Nguyên Ngữ? Về nhà thì Nguyên Khang được chăm sóc đàng hoàng chu đáo. Nguyên Ngữ cười: - Em nói giỡn chơi! Mẹ nuôi của anh đã đóng cửa với anh rồi. - Máu chảy ruột mềm, dì ấy mới vừa bỏ tiền cho Nguyên Khang trị bệnh đó thôi. - Chuyện đó là nhờ có em can thiệp. Dĩ nhiên anh vẫn quay về được. Với một điều kiện, tiếc rằng anh không chấp nhận. Anh không từ bỏ mục tiêu theo đuổi em đâu. Kiều Linh nghiêm mặt: - Nè, tỉnh mộng đi! Anh mà nghĩ tôi sẽ đồng ý đón nhận tình cảm của anh thì là lầm to rồi. Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu. - Bây giờ nói vậy là quá sớm? - Nguyên Ngữ điềm nhiên đáp. www.vuilen.com 142
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn