
Ngày Gặp Anh, Là Ngày
Không Hẹn Trước

Ngày nắng... Những tia nắng đầu tiên của mùa hè bắt đầu rực màu, mưa cũng đã
ngớt...
***
Gửi anh – Anyce,
Chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ khi lỡ đâu đọc được những dòng này của em. Em
không biết phải nói sao với anh nên chỉ có cách này mới có thể giải tỏa được nỗi
lòng của em trong mấy ngày qua. Xin lỗi anh! Đừng vội hỏi vì sao em lại nói câu
này và từ chối không nhận nhé. Anh nhận đi và nghe em này!
Anh còn nhớ ngày đầu mình gặp nhau như thế nào không? Thật bình thường. Đó là
những gì em hình dung ra đó. Anh đừng có nhăn mặt khi nghe em nói bình thường
mà, thử hỏi làm việc cùng công ty thì trước sau gì cũng sẽ gặp nhau thôi đúng
không? Thì nói bình thường có gì là không đúng nào? Nhưng nếu như em nói ấn
tượng đầu tiên về anh, thì nó quả thực không bình thường chút nào. Lần đầu tiên
em nghe được giọng nói của anh, em bị thu hút ngay luôn ấy chứ. Anh đừng có
toét miệng mà cười. Chỉ là do trước giờ em chưa nghe giọng nói nào tình cảm và
ấm áp xen chút hài hước như vậy nên mới bị ấn tượng thôi. Đừng có mà kiêu nhé!

Rồi những ngày bình thường tiếp theo... Công việc em vẫn nhiều như thế, vẫn vô
tư cười nói như thế nhưng em đã bắt đầu chú ý đến anh hơn. Không chỉ vì giọng
nói mà vì cách anh giúp đỡ em trong công việc, quan tâm đến em trong cuộc sống.
Một đứa tưởng chừng như đã vỡ nát thứ gọi là niềm tin vào tình cảm của bọn con
trai sau lần shock tình yêu đầu đời thì bây giờ lại tự động bồi đắp thứ xa xỉ phẩm
ấy cho anh.
Cứ thế, tình cảm cả hai lớn dần và đến một ngày, chính thức thuộc-về-nhau. Phải
gọi là vui lắm ấy, đi bên anh, ngồi nói chuyện cùng anh, lúc nào em cũng cười,
cười đến ngoác miệng. Anh lại cứ hay chọc phá em, nói nhiều câu cười không chịu
được. Những mệt mỏi, căng thẳng trong công việc của một ngày dài, khi gặp anh
đều được anh xóa sạch. Em cảm thấy mình thật vui, không còn nghĩ bâng quơ nữa,
không còn lầm lì nữa sau gần nửa năm kể từ cái ngày đau thương đó - ngày mà
tình yêu đầu đời của em buộc phải chấm dứt. Em lại được sống là chính mình,
không cần phải ban ngày khoát lên mình bộ mặt tươi cười rồi đêm về lại lặng lẽ lau
nước mắt tràn bờ mi. Sự tối tăm và ảm đạm trước kia, làm gì cũng lầm lũi một
mình trước kia bị anh lôi ra ánh sáng. Những lần đi chơi cùng anh, nói chuyện với
anh, em càng hiểu anh thêm và tình cảm em dành cho anh cũng nhiều thêm theo
từng ngày.

Anh kể em nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ của anh. Ngày xưa, anh cũng
giang hồ lẫy lừng quá nhỉ. Anh kể và em ngồi nghe như một con mèo ngoan
ngoãn, lâu lâu lại ừ hử cho anh biết là em vẫn đang nghe đây. Anh kể em nghe
từng chuyện từng chuyện, mỗi câu chuyện ấy dù là tốt hay là xấu, em vẫn đều nhớ
hết. Anh kể về thời đi thi đấu võ của anh. Hâm mộ anh thật, cũng là một tay săn
huy chương ấy nhỉ, nhìn anh làm sao đoán được những chuyện như thế này. Rồi
những lần anh đánh nhau với bọn bạn. Hổ báo lắm, em nghe rồi tưởng tượng lại y
như phim kiếm hiệp luôn. Em không bất ngờ đâu, duy chỉ có một chuyện khiến em
rùng mình. Nghe xong liền bắt anh hứa sẽ không như thế nữa nhé.
Rồi anh kể về người con gái đầu tiên của anh, một cách đáng trân trọng. Nói thực,
chuyện này khiến em quan tâm nhất đấy, con gái mà, ai chẳng thế. Anh kể, chị -
cho em gọi như vậy, vì đó là người đến trước em, đã chăm sóc và yêu thương anh
trong những ngày em không thể và vì thực ra thì cũng lớn tháng hơn em mà – là
người yêu thương anh hết mực, quan tâm và lo lắng cho anh vô cùng. Trong những
bóng hồng vây quanh anh thì chị là người khiến anh cảm thấy rung động.
Chuyện tình của cả hai thực sự rất đẹp, rất đáng ghen tị. Em cảm thấy hơi khó chịu
rồi đấy nhé, nhưng em không chấp vì em mới là hiện tại của anh mà. Rồi anh kể, vì

một cơn sóng dữ khiến cả hai buông tay nhau. Em vừa tiếc cho một cuộc tình đẹp
và vừa cảm ơn chị đã buông tay anh, để bây giờ em mới có thể gặp được anh. Em
vui vì mình là người yêu anh sau chị vì đã từng nghe đâu đó: Thà là người đến sau
để nếm trải nỗi đau của người đến trước, còn hơn là người đến trước nhưng lại để
hạnh phúc cho người đến sau. Đúng nhỉ?!
Rồi anh còn kể, anh xem bói một lần duy nhất vì vốn dĩ anh không tin vào chuyện
bói toán chiêm tinh. Anh kể bà cụ bói cho anh nói, anh đã yêu sâu đậm một người,
nhưng không thể đến với người này được. Đúng. Anh sẽ chỉ yêu thêm một lần như
vậy nữa thôi, vì lần yêu này anh sẽ lấy luôn người đó. Bởi thế trong suốt một thời
gian dài, anh không để ý ai cả, không yêu thương ai cả, anh muốn chọn lựa cho
thật kĩ để không phải ân hận. Cho đến khi anh gặp em. Anh quay sang em, cười ma
mãnh. Em không biết có nên tin vào bà thầy bói ấy không nhưng chí ít em cũng
cảm ơn bà ấy một điều, những lời của bà ấy nói khiến anh và em càng thêm tin
tưởng vào mối duyên lần này. Anh và em đã cùng nhau là một qua những ngày
bình yên ấy, cùng cười, cùng vui vẻ.
Cho tới một ngày, bằng sự vô tình em đã biết thêm được nhiều điều về mối tình
đầu của anh. Anh đừng thắc mắc lí do vì sao em lại biết được. Chỉ cần biết là em
đã hiểu thêm về anh, vậy được rồi.