Ngày Gặp Anh, Là Ngày

Không Hẹn Trước

Ngày nắng... Những tia nắng đầu tiên của mùa hè bắt đầu rực màu, mưa cũng đã

ngớt...

***

Gửi anh – Anyce,

Chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ khi lỡ đâu đọc được những dòng này của em. Em

không biết phải nói sao với anh nên chỉ có cách này mới có thể giải tỏa được nỗi

lòng của em trong mấy ngày qua. Xin lỗi anh! Đừng vội hỏi vì sao em lại nói câu

này và từ chối không nhận nhé. Anh nhận đi và nghe em này!

Anh còn nhớ ngày đầu mình gặp nhau như thế nào không? Thật bình thường. Đó là

những gì em hình dung ra đó. Anh đừng có nhăn mặt khi nghe em nói bình thường

mà, thử hỏi làm việc cùng công ty thì trước sau gì cũng sẽ gặp nhau thôi đúng

không? Thì nói bình thường có gì là không đúng nào? Nhưng nếu như em nói ấn

tượng đầu tiên về anh, thì nó quả thực không bình thường chút nào. Lần đầu tiên

em nghe được giọng nói của anh, em bị thu hút ngay luôn ấy chứ. Anh đừng có

toét miệng mà cười. Chỉ là do trước giờ em chưa nghe giọng nói nào tình cảm và

ấm áp xen chút hài hước như vậy nên mới bị ấn tượng thôi. Đừng có mà kiêu nhé!

Rồi những ngày bình thường tiếp theo... Công việc em vẫn nhiều như thế, vẫn vô

tư cười nói như thế nhưng em đã bắt đầu chú ý đến anh hơn. Không chỉ vì giọng

nói mà vì cách anh giúp đỡ em trong công việc, quan tâm đến em trong cuộc sống.

Một đứa tưởng chừng như đã vỡ nát thứ gọi là niềm tin vào tình cảm của bọn con

trai sau lần shock tình yêu đầu đời thì bây giờ lại tự động bồi đắp thứ xa xỉ phẩm

ấy cho anh.

Cứ thế, tình cảm cả hai lớn dần và đến một ngày, chính thức thuộc-về-nhau. Phải

gọi là vui lắm ấy, đi bên anh, ngồi nói chuyện cùng anh, lúc nào em cũng cười,

cười đến ngoác miệng. Anh lại cứ hay chọc phá em, nói nhiều câu cười không chịu

được. Những mệt mỏi, căng thẳng trong công việc của một ngày dài, khi gặp anh

đều được anh xóa sạch. Em cảm thấy mình thật vui, không còn nghĩ bâng quơ nữa,

không còn lầm lì nữa sau gần nửa năm kể từ cái ngày đau thương đó - ngày mà

tình yêu đầu đời của em buộc phải chấm dứt. Em lại được sống là chính mình,

không cần phải ban ngày khoát lên mình bộ mặt tươi cười rồi đêm về lại lặng lẽ lau

nước mắt tràn bờ mi. Sự tối tăm và ảm đạm trước kia, làm gì cũng lầm lũi một

mình trước kia bị anh lôi ra ánh sáng. Những lần đi chơi cùng anh, nói chuyện với

anh, em càng hiểu anh thêm và tình cảm em dành cho anh cũng nhiều thêm theo

từng ngày.

Anh kể em nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ của anh. Ngày xưa, anh cũng

giang hồ lẫy lừng quá nhỉ. Anh kể và em ngồi nghe như một con mèo ngoan

ngoãn, lâu lâu lại ừ hử cho anh biết là em vẫn đang nghe đây. Anh kể em nghe

từng chuyện từng chuyện, mỗi câu chuyện ấy dù là tốt hay là xấu, em vẫn đều nhớ

hết. Anh kể về thời đi thi đấu võ của anh. Hâm mộ anh thật, cũng là một tay săn

huy chương ấy nhỉ, nhìn anh làm sao đoán được những chuyện như thế này. Rồi

những lần anh đánh nhau với bọn bạn. Hổ báo lắm, em nghe rồi tưởng tượng lại y

như phim kiếm hiệp luôn. Em không bất ngờ đâu, duy chỉ có một chuyện khiến em

rùng mình. Nghe xong liền bắt anh hứa sẽ không như thế nữa nhé.

Rồi anh kể về người con gái đầu tiên của anh, một cách đáng trân trọng. Nói thực,

chuyện này khiến em quan tâm nhất đấy, con gái mà, ai chẳng thế. Anh kể, chị -

cho em gọi như vậy, vì đó là người đến trước em, đã chăm sóc và yêu thương anh

trong những ngày em không thể và vì thực ra thì cũng lớn tháng hơn em mà – là

người yêu thương anh hết mực, quan tâm và lo lắng cho anh vô cùng. Trong những

bóng hồng vây quanh anh thì chị là người khiến anh cảm thấy rung động.

Chuyện tình của cả hai thực sự rất đẹp, rất đáng ghen tị. Em cảm thấy hơi khó chịu

rồi đấy nhé, nhưng em không chấp vì em mới là hiện tại của anh mà. Rồi anh kể, vì

một cơn sóng dữ khiến cả hai buông tay nhau. Em vừa tiếc cho một cuộc tình đẹp

và vừa cảm ơn chị đã buông tay anh, để bây giờ em mới có thể gặp được anh. Em

vui vì mình là người yêu anh sau chị vì đã từng nghe đâu đó: Thà là người đến sau

để nếm trải nỗi đau của người đến trước, còn hơn là người đến trước nhưng lại để

hạnh phúc cho người đến sau. Đúng nhỉ?!

Rồi anh còn kể, anh xem bói một lần duy nhất vì vốn dĩ anh không tin vào chuyện

bói toán chiêm tinh. Anh kể bà cụ bói cho anh nói, anh đã yêu sâu đậm một người,

nhưng không thể đến với người này được. Đúng. Anh sẽ chỉ yêu thêm một lần như

vậy nữa thôi, vì lần yêu này anh sẽ lấy luôn người đó. Bởi thế trong suốt một thời

gian dài, anh không để ý ai cả, không yêu thương ai cả, anh muốn chọn lựa cho

thật kĩ để không phải ân hận. Cho đến khi anh gặp em. Anh quay sang em, cười ma

mãnh. Em không biết có nên tin vào bà thầy bói ấy không nhưng chí ít em cũng

cảm ơn bà ấy một điều, những lời của bà ấy nói khiến anh và em càng thêm tin

tưởng vào mối duyên lần này. Anh và em đã cùng nhau là một qua những ngày

bình yên ấy, cùng cười, cùng vui vẻ.

Cho tới một ngày, bằng sự vô tình em đã biết thêm được nhiều điều về mối tình

đầu của anh. Anh đừng thắc mắc lí do vì sao em lại biết được. Chỉ cần biết là em

đã hiểu thêm về anh, vậy được rồi.

..Ngày xưa, anh và chị yêu nhau, quan tâm nhau thật nhiều. Chuyện tình của hai

người khiến người khác phải ganh đấy. Bắt đầu thật dễ thương, những tin nhắn,

những lần trò chuyện và rồi vì lí do đặc biệt nào đó, anh với chị quen nhau. Những

lần hai người đi cùng nhau, chở nhau đi dạo hay cùng đi học, cùng tan trường đều

rất đỗi trong sáng và hạnh phúc. Em đã đọc thấy những dòng chị viết. Càng đọc em

lại càng như được quay trở về thời gian và không gian đó, chứng kiến cảnh quan

của hai người. Từng chuyện từng chuyện, cùng chơi, cùng học, cùng ôn thi, em

như đang đứng đó, kề bên hai người nhưng cũng như vô hình.

[Bắt đầu em thấy đăng đắng ngay cổ rồi, thấy hơi thở mình nặng nề hơn rồi nhưng

em hiểu, đó là quá khứ, quá khứ đẹp của anh, em không được quyền xen vào nó,

hãy cứ để yên vốn như nó đã từng].

Theo thời gian, cả hai vào Sài Gòn học, những bữa cơm, những buổi tối học thêm

ngoại ngữ của chị, những lần anh chở chị đi mua vài thứ lặt vặt, vẫn đẹp và không

vẩn đục một thứ gì như tình cảm của hai người vậy. Đến một ngày, cả hai gặp phải

chuyện thử thách trong tình cảm, anh đã quyết định chia tay. Anh đau khổ lắm, em

biết, vì anh kể, sau lần đó anh đã làm những thứ trước giờ chưa bao giờ làm và anh

xem đó là trải nghiệm cuộc sống. Chị cũng đau không kém, chị quyết định đi du

học, và nguyên nhân là anh. Chị muốn quên anh, rời xa anh, làm lại chính mình.

Ngày chị đi, nghe tin anh khóc, chị đã muốn không đi nữa và chỉ cần anh nói ở lại,

chị sẽ quay về ngay. Nhưng đổi lại niềm trông chờ và hy vọng của chị chỉ là sự im

lặng đáng sợ của anh. Chị hiểu mình đã không còn cơ hội đó nữa...

Một khoảng thời gian sau, hai người liên lạc lại với nhau. Những lần mà hai người

nói chuyện, mặc dù đó là khi chia tay nhau rồi, rất tình cảm, cứ như chưa có

chuyện gì xảy ra vậy. Vẫn quan tâm nhau đến những cái vụn vặt nhất, gọi nhau

bằng những từ thân mật nhất, lo lắng cho nhau mỗi khi một trong hai bị đau ốm.

Những cuộc nói chuyện thâu đêm, em cảm nhận được anh và chị rất vui, một điều

khác nữa là chị đang rất cần anh quay về bên cạnh, nhưng anh, có thể đã vì tính tự

tôn ngất trời của mình mà mặc dù còn rất thương chị vẫn quyết không quay lại.

Anh nói cho anh thêm thời gian suy nghĩ. Em lại đọc được sự đau khổ, sự tuyệt

vọng của chị trong những ngày anh quyết tâm chia tay. Chị khuỵu ngã mà bên

cạnh, người chị cần nhất là anh thì không có. Chị đau đớn, muốn hận anh nhưng

chị không làm vậy vì chị đã từng rất yêu anh. Chị biết chị có lỗi nhưng chị không

thể nào ngờ mất anh vì chuyện mà chị đã làm. Anh quá dứt khoát, mặc dù còn yêu

chị, rất cần chị nhưng sao anh không giữ chị lại? Chỉ một lần thôi, chị sẽ không

bao giờ ngu ngốc để mất anh nữa.

Đến bây giờ, mỗi người đều đã tìm được một nửa của mình rồi. Chị đã có người

khác chăm sóc và mang lại hạnh phúc. Anh đã có em bên cạnh. Em tin tình yêu mà

anh dành cho em, vì em tin trực giác của mình luôn đúng. Nhưng tận sâu thẳm

trong tim, em biết anh vẫn còn nhớ chị, sao mà quên được chứ, một người đã từng

yêu thương anh đến vậy mà, đến một khoảng thời gian dài sau này, chị luôn đợi

anh quay về bên cạnh và trở về như ngày xưa, chờ đến khi không đợi được nữa và

chấp nhận quen người khác. Nhưng em biết bây giờ người quan trọng nhất với anh

là em. Đúng không? Nếu không phải vậy thì anh sẽ không khóc khi nghe tin em về

quê xem mắt người khác. Anh sẽ không lo cuống cuồng lên vì một ngày không liên

lạc được với em. Và còn nhiều điều khác nữa, anh quan tâm và lo lắng cho em, suy

nghĩ về tương lai cùng em. Em tin những điều đó đủ để nói lên anh yêu em nhiều

như thế nào. Nhưng anh à, là con gái, ai lại không hay để bụng và ghen tuông

chuyện của người mình yêu chứ, cho dù có đã là quá khứ đi chăng nữa thì cũng

vậy. Con gái khi yêu, ích kỉ thế đấy. Nên anh đừng buồn em khi đọc được những

suy nghĩ này của em, mà chẳng phải em đã xin lỗi anh trước rồi đấy thôi, anh nhé!

Em luôn miệng nói không quan tâm đâu, không để bụng đâu nhưng kì thực em khó

chịu lắm mỗi khi anh nhắc chuyện gì liên quan đến chị. Những lần mình giận nhau,

em đều sợ anh sẽ nhớ về chị và mỗi lúc như vậy, tình yêu anh dành cho em lại với

đi một ít. Vì em biết, ngay cả bạn bè anh đều biết – và anh cũng thừa nhận chắc

nịch rằng chị tốt với anh như thế nào, làm gì cũng nghĩ cho anh, luôn dành thứ tốt

nhất cho anh. Em sợ mình không như thế, em sợ mình thua chị trong lòng anh, sợ

mình sẽ mất anh vì hình bóng ngày nào dù đã không còn bên anh nữa... Hay nói

cách khác, em không sợ nhiều người yêu anh mà chỉ sợ vì anh sẽ đáp lại tình cảm

ấy.. Em thật sự rất rối và bắt đầu cảm thấy hoang mang...

[Và khi người ta hiểu ra rằng tình cảm đối với người kia sẽ chiếm một vị trí không

ngờ tới trong cuộc đời mình, những nỗi sợ đầu tiên bắt đầu ập tới: sợ người kia sẽ

bỏ đi, rằng người ấy sẽ không gọi lại, sợ phải đơn giản tự thú nhận với mình rằng

bắt đầu yêu có nghĩa là đã trở nên phụ thuộc, ngay cả đối với những kẻ cứng đầu

nhất]

Những điều trên đây là chỉ là cảm xúc của em khi vô tình nhặt được quá khứ của

anh thôi. Anh có đọc được thì cũng đừng vội quy kết rằng em không tin yêu anh

nhé. Em chỉ hy vọng anh hãy nhớ và hứa với em một điều này: khi nào cảm thấy

chán em, hãy ôm em thật chặt để tìm lại cảm xúc như những ngày đầu anh ôm em

ấy, chứ đừng quyết định buông tay em, bởi vì cảm xúc chán nản trong anh có thể là

nhất thời nhưng tổn thương trong em sẽ là mãi mãi. Nhớ nhe anh.

Luôn yêu thương anh bằng cách riêng của em, cho đến tận sâu cùng kiệt thẳm trái

tim mình.

....Yêu người. Yêu cả sóng, cả gió

Vì người. Trách cả nắng, cả mây....

Một chiều mùa hè có chút nắng chút gió,

Yum