intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ngày mưa lặng gió

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

101
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Em là mưa…thất thường và ương bướng xin lỗi anh vì em không như nắng,nhẹ nhàng và đáng yêu..:) Có lẽ điều khiến Mưa đến với Gió là mỗi khi trời mưa, Mưa đều có Gió ở bên cạnh cầm ô che mưa cho nó…luôn ở cạnh bên che chở cho nó.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ngày mưa lặng gió

  1. Ngày mưa lặng gió Em là mưa…thất thường và ương bướng xin lỗi anh vì em không như nắng,nhẹ nhàng và đáng yêu..:) Có lẽ điều khiến Mưa đến với Gió là mỗi khi trời mưa, Mưa đều có Gió ở bên cạnh cầm ô che mưa cho nó…luôn ở cạnh bên che chở cho nó..là người dạy nó cách ngẩng mặt lên trời mỗi khi khóc…vì khi ấy…nước mắt sẽ không rơi. Gió đặt tên cho Mưa là Mưa bởi vì không biết trùng hợp hay có một sự kì lạ nào mà mỗi khi nó khóc, trời lại đổ cơn mưa. Anh nói nó ướt át như mưa, dễ buồn dễ khóc , nhưng đối với anh, anh thích thế vì anh muốn được bên cạnh che chở và bảo vệ cho nó. Nó gọi anh là Gió, vì mưa lúc nào cũng đi đôi với gió,nơi đâu có mưa là nơi đó có gió,mưa và gió mãi mãi bên cạnh nhau. Đối với nó,gió là một thứ luôn làm mát mẻ tâm hồn người khác,còn đối với anh, mưa là một thứ cần để che chở. Mưa hay giận hờn vu vơ,còn Gió luôn luôn chịu đựng, nhưng cũng vì thế mà tình yêu của cả hai sâu đậm hơn,hiểu nhau hơn qua những lần lầm lỗi. _Anh à,anh có biết .anh là cơn gió dịu dàng thuần khiết nhất của em không….lỡ một ngày mưa ngừng rơi,tan biến vào không trung…thì khi ấy,anh vẫn còn bên em chứ? _Anh sẽ mãi ở bên em, cho đến khi ngày mưa lặng gió,dù cho gió ngừng thổi,mưa ngừng rơi,thì tình yêu của chúng ta là mãi mãi _Anh hứa nhé,không được thất hứa đâu đấy, hứa với em là sau này,dù có khó khăn đến mức nào đi nữa,anh sẽ mãi bên cạnh em,cầm tay em,và che chở cho em ,anh nhé! _Ừa anh hứa,em cũng phải như vậy đấy,nhóc ạ! _Okie tình yêu Mưa và Gió thường xuyên dắt tay nhau đi dạo qua những công viên hay đi đủ quán cafe trong thành phố vì Mưa nói,mưa muốn khám phá vẻ đẹp và sự khác biệt trong từng quán, Mưa, không thích café nhưng lại rất thích những quán café, vì khi ở đó,nó mới có thể tìm được không gian riêng cho chính mình, những quán café có một sức hút kì lạ đối với Mưa.Và Gió,đương nhiên là vì chìu cô bạn gái bé nhỏ của mình nên luôn tìm hiểu những quán mới và cùng với nhỏ khám phá. Kể ra thì mỗi
  2. quán café đều có những kỉ niệm của 2 đứa,vui cũng có mà buồn cũng có. Mưa:alo ,hôm nay 5h tại “Quen” nha, em có một bất ngờ dành cho anh Gió:okie,anh sẽ tới đúng giờ,love you Mưa:nhớ đó,love you too Hôm nay là sinh nhật Gió,Mưa xếp tặng gió 1000 con hạc giấy, những con hạc giấy được xếp thật tỉ mỉ và cho vào một chiếc lọ xinh xắn,món quà được trao đến tay chủ nhân tại quán café Quen,đúng với tên quán,quán có một không gian ấm cúng,thân quen khiến người ta cứ ngỡ như đang ở tại căn nhà của mình, Mưa tặng gió món quà đó với mong ước là tình yêu của hai đứa sẽ bay cao,bay xa như những con hạc giấy,sẽ luôn lắp đầy những khoảng trống trong nhau,mãi mãi bên nhau trong hạnh phúc.Đó là món quà đẹp nhất từ trước đến giờ mà Gió nhận được,Gió vui lắm, hạnh phúc lắm.Tình yêu của cả hai như dồn tất cả vào những con hạc giấy ……………………………………………………………………………………… ………… Ngày thứ nhất,ngày thứ hai rồi lại ngày thứ ba,những cuộc gọi nhỡ đầy ấp ,những tin nhắn chật kín hộp thư của Gió.Kể từ sau lần sinh nhật Gió,anh đã không thường xuyên liên lạc với Mưa nữa,,,không lí do..Thời gian dần trôi,những tin nhắn hỏi thăm, rủ đi chơi ko còn được rep thường xuyên nữa,những cuộc đi chơi ngày càng thưa thớt dần và Mưa có cảm giác Gió không cảm thấy vui,cảm thấy hạnh phúc mỗi khi bên mưa như trước đây nữa...Cứ nhìn thời gian cho nó biết bầu nhiệt huyết trong anh thay đổi rồi.Là do lỗi của nó ? nó hay trách móc,giận hờn Gió hay do Gió không muốn nắm lấy nó? Lỗi của nó? Lỗi của Gió hay do cả hai không biết nắm giữ? Tình cảm nhạt dần, nó có cảm giác như cái khoảng cách hai đứa bây giờ sao xa xôi quá,có lẽ giờ đây không có nó,cuộc sống anh sẽ tốt hơn chăng,,nó chỉ toàn làm anh mệt mõi thôi.Gió hững hờ…Mưa yêu trong vô vọng... “You are like the raindrop falling from above Giving life to me with your love Even grey cloud hauting, cannot make me leave On the rainy days I think of you and me” Tiếng nhạc vang lên,đây là bài hát nó cài làm nhạc chuông riêng cho anh…đã từ rất lâu…nó đã không còn nghe thấy bài hát thân quen ấy nữa…cái bài hát mà trước đây,nó được nghe hằng ngày,và khiến nó luôn mong đợi mỗi khi bài hát ấy vang lên…nhưng bây giờ thì không còn như thế nữa… Một ngày mưa đầy gió,anh hẹn nó ra quán café thân thuộc, “Quen”.Không khí quán yên lặng,yên lặng đến nỗi tiếng những hạt mưa rơi vẫn có thể nghe thấy rõ
  3. mồn một. Mặt Mưa trầm xuống, tay khuấy đều ly café sữa ,như có một cái nghẹn lại ở cổ họng ,nó không nói,không thể nói gì kể từ khi gặp anh.Gió mĩm cười nhìn Mưa cái nụ cười như chất chứa bao điều bí ẩn, tay vuốt nhẹ lên đôi má nó,ánh mắt xao xuyến như lần đầu anh nhìn thấy nó.Nó vẫn không phản ứng gì,chỉ cứ thế mà cúi mặt nhìn chăm chăm vào ly café sữa,để trốn tránh ánh nhìn của anh, vì nó sợ, sợ là khi nó bắt gặp ánh nhìn ấy,nó sẽ không kiềm lòng được mà khóc mất.Và rồi phá tan bầu không khí yên lặng, anh nói với nó một câu : _Mưa à, em đẹp lắm,chưa bao giờ,chưa bao giờ anh thấy em đẹp như hôm nay,em là thiên thần mang ánh nắng chiếu sáng đời anh,mãi mãi như vậy,em nhé…-anh cười nhẹ Nó ngạc nhiên,tâm trạng chen lẫn một tí lo lắng,nhưng nó vẫn không nói gì, chỉ vẫn nhẹ nhàng nhìn anh. 1 tiếng trôi qua,2 tiếng trôi qua, cuối cùng nó cũng đứng lên và rời khỏi quán.dù ngoài trời vẫn còn mưa tầm tả, chỉ nói vỏn vẹn một câu :”tạm biệt” rồi nó bỏ lại anh một trong quán,một mình chạy ra ngoài mưa. Mới vừa ra khỏi cửa quán thì “Bíp Bíp” tiếng chuông tin nhắn vang lên,nó có một tin nhắn mới,tin nhắn của anh, mở ra xem vội : _-Mình chia tay đi em Một câu 5 chữ đã làm tan nát trái tim một cô gái yếu đuối,dòng chữ nhòe dần,hình ảnh anh nhòe dần,nó thấy xung quanh chỉ toàn mưa với mưa,ngoài ra chả còn gì cả,tất cả mọi thứ trong nó dường như vỡ òa…Một mình đi dưới mưa,mặc kệ dù có lạnh,có buốt đến thế nào đi nữa,vì mưa sẽ che đi nước mắt, khóc dưới mưa sẽ chẳng phải lo bị ai phát hiện cả,và bây giờ nó chợt nhận ra, nó yêu mưa nhiều lắm,và cực kì ghét gió,vì gió làm cho nó lạnh, làm cho trái tim nó đóng băng. Đêm đó mưa nhiều lắm,nước mắt nó hòa vào làn mưa,người nó run lên từng đợt vì lạnh,tim nó nhói từng cơn vì đau.Mệt mõi,gục ngã…Ngồi vào một góc,tiếng nhạc vang lên bài “Những hạt nắng sau mưa” ,cái bài mà nó chưa bao giờ thấy hay và sâu sắc như bây giờ.: “Mới hôm qua mưa rơi ướt nhòa,thật nhiều mây giữa bầu trời xa Tựa ngàn muôn nỗi đau những muộn phiền trong lòng nhau… Ngày cơn mưa rơi rơi nhớ thương chơi vơi,anh mang theo những kỉ niệm Rời xa em rời xa những tháng ngày bình yên.. Lệ em tuôn rơi rơi vẫn mong anh nơi,nơi đã có những chiều,cùng với em ngắm mưa.” Nó lắp bắp trong miệng,nói một mình trong những tiếng nấc:
  4. -Anh à,chỉ cần anh nói 1 câu, 1 câu thôi,là anh vẫn còn yêu em..thì em sẽ làm tất cả vì anh…bất chấp tất cả...chỉ cần 1 câu nói của anh thôi..nhưng tại sao…tại sao lại làm thế với em.. Gục ngã,đau khổ đến tột cùng,tiếng khóc,tiếng nấc như xé tan màn đêm… 12h đêm,inbox facebook: _Gió : ngày mai,anh sẽ lên đường đi du học nước ngoài ,anh muốn tập trung vào việc học,để có thể thành công trong tương lai…đối với anh, sự nghiệp quan trọng hơn cả tình yêu…đừng giận anh em nhé,anh muốn tình cảm chúng mình chấm dứt sớm…chia tay sớm bớt đau khổ mà đúng không em, thông cảm cho anh , em nhé…em cũng đừng đợi anh…vì rằng…hi vọng em nhận ra rằng,tình cảm cũa chúng ta không còn như lúc trước,anh hết yêu em rồi,vì thế nên chấp nhận sự thật đi em nhé,mong em hạnh phúc…tạm biệt nhé yêu thương Sớm sao? 2 năm cho một tình yêu mà giờ lại nói chia tay như thế là sớm sao ? Linh hồn và thể xác dường như dành trọn vẹn cho nhau…thế mà giờ tình yêu lại dần tan như cơn gió, thử hỏi anh có cảm giác như em không, thử hỏi anh có cảm nhận được những gì em đang cảm nhận không, anh có một lần suy nghĩ cho em không… Cơn mưa lớn dần,tiếng mưa rơi che lấp đi tiếng khóc của một người con gái, những cơn mưa đêm giờ đây cũng đủ sức để làm tan nát cỏi lòng những tâm hồn yếu đuối. Tình cảm của anh dành cho nó đã không còn sâu đậm như lúc đầu, nhưng xúc cảm mà nó dành cho anh vẫn không bao giờ thay đổi, nó vẫn yêu anh như ngày nào…nhưng anh đã theo gió mà đi, bay về một nơi xa, một nơi không có tình yêu của nó dành cho anh, một nơi có những cơn mưa lặng gió …tình yêu của nó giờ đây cũng như anh… trôi theo gió,bay đến một nơi thật xa… hầu như không có điểm dừng. Cho.em một phút hân hoan,cho em một giây hạnh phúc và rồi cho em cả đời đau khổ, …đúng không anh? Nhiều lúc tự hỏi, bong bóng muốn bay hay người cầm dây không muốn giữ...gió đổi chiều hay lòng người đổi hướng ? Người ta thường nói,gió đã đi qua thì sẽ không bao giờ trở lại. Anh là gió, một cơn gió thoảng qua đời em,đến rất nhanh và rời đi cũng rất nhanh...gió làm người ta có cảm giác dễ chịu,làm dịu đi những cơn nóng nhưng rồi lại bất chợt tan biến vào không trung…Tạm biệt anh…cơn gió của đời em. GONE WITH THE WIND
  5. Kì 2 Ngày mai nắng lên Hụt hẫn trong nỗi đau lên đến tột cùng, mọi thứ xung quanh nó dường như tối đen, không một chút ánh sáng dù là nhỏ nhoi…nhưng rồi một tia sáng lấp lánh như một chuỗi ánh sáng từ nơi thiên đường rơi xuống, thay đổi cuộc sống của nó. Nắng đã kéo nó lên trong nỗi tuyệt vọng tưởng như không có lối thoát. Nắng tựa như một thiên thần mà thượng đế đã mang cho nó , để nó có thể sống tiếp chuỗi ngày không có Gió bên cạnh, để nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới, khởi đầu một niềm vui mới..bắt đầu lại từ một kết thúc. Nắng dịu dàng, khiến người ta có cảm giác ấm áp, điều đó đã sưởi ấm trái tim đóng băng từ thưở nào của nó, khiến con tim lại tìm trở về sức sống vốn có của chính nó, tuy những vết thương hằn sâu đã để lại những vết sẹo qua thời gian nhưng nhịp đập đã vững vàng và chững chạc hơn, như một con tim đã từng trải,mang trong mình biết bao kinh nghiệm quí giá. Nắng tuy sưởi ấm nhưng không thể nào mang lại cảm giác mát lạnh sảng khoái như gió, mà đôi khi còn gay gắt, chói chang, làm con người ta có cảm giác bỗng dưng bốc cháy. Nhưng ẩn chứa bên trong là một thứ gì đó dịu dàng, ấm áp… _Có bao giờ đang nắng bỗng nhiên có một cơn mưa ào đến không nhỉ? _Em nghĩ có không _Đương nhiên là không rồi, nắng là nắng mưa là mưa, làm sao có thể kết hợp được, haha _Tầm bậy,anh nói có đó ,ngốc ạ, nắng với mưa đương nhiên là có thể hòa hợp rồi, ai nói là không thể, có em ngốc thôi ngốc ạ -*cười lăn cười bò* _Ờ anh hay lắm *lè lưỡi* vậy anh thử tìm một ngày nắng nhưng lại có mưa đi, em thách anh đó _Rồi ok, anh mà tìm được thì em tính gì với anh nè, bao anh một chầu kem, ok? _Ok luôn – vẻ đắc thắng …………………………………………………………………………………….. _Alo,nhìn ra ngoài trời đi cô bé, hôm nay mưa nhiều lắm, và nắng cũng nhiều không kém _Á….*há hốc mồm* _Thua chưa cô ngốc, mưa nắng ở đâu chả có, chỉ là hơi hiếm thôi,haha, thua chưa? Kem đâu? _Thôi nghỉ chơi anh luôn, plè plè …………………………………………………………………………………….. Nắng luôn quan tâm chăm sóc cho Mưa, và hầu như ở bên Nắng, Mưa mới cảm nhận được niềm vui thậc sự vì từ khi quen Nắng tới giờ, anh chưa bao giờ làm cô rơi nước mắt. Những khi bên nắng, đôi lúc cả hai có một khoảng lặng, Mưa thường xuyên nhìn ra ngoài trời, thở dài và thờ thẫn thật lâu rồi chặt tỉnh vì một cái gọi của
  6. Nắng hay một cái búng tay của anh. Phải chăng cách anh quan tâm, chăm lo cho nó quá giống như những gì mà Gió đã từng làm? Dù Nắng khác Gió hoàn toàn về tính cách cũng như ngoại hình nhưng cách luôn quan tâm tới người mình yêu đó thì rõ ràng rất giống. Phải chăng vì điều đó mà mỗi khi bên Nắng, Mưa lại nhớ tới những khỉ niệm bên Gió, tuy đã tự nhũ lòng là đã quên được rồi, nhưng tại sao những dòng kí ức phai nhòa ấy cứ hiện lên, khiến nó không tài nào thoát ra được. Nó cảm thấy yêu Nắng lắm dẫu đôi khi Nắng như đang muốn đốt cháy tâm hồn nó, gay gắt, chói chang, ẫn chứa biết bao nhiêu điều mà nó không bao giờ có thể khám phá ra được. Nhưng đổi lại, Nắng mang đến cho nó tiếng cười và hạnh phúc dẫu trước đây nó thề là chỉ yêu mỗi Gió thôi, nhưng bây giờ nó đã có thể tìm kiếm được người tốt hơn Gió. _Cảm ơn vì đã ở bên em…thiên thần của em _Này, sao hôm nay nói chuyện sến súa thế *cười lăn lộn* _Hừ ! người ta nói thật chớ bộ _À ừ, haha _Mà hỏi anh điều này, nhớ phải trả lời thật lòng _Đương nhiên rồi người đẹp _Nếu em vì một điều gì đó,mà bất chấp phải rời xa anh, thì lúc đó anh có giận em chứ? Có sẽ tiếp tục yêu em không? _Nói gì kì vậy, đương nhiên rồi, dù em có phải đi thật xa, nơi mà anh không thể nhìn thấy em lãi nhãi bên tai anh mỗi ngày đi nữa, tình cảm anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi, em là người con gái duy nhất và người mà anh sẽ đặt yêu thương mãi mãi,nhưng em sẽ không đi đâu được đâu, vì anh sẽ lấy dây thừng buộc chặt chân em lại, không cho em đi đâu hết, để em mãi mãi ở bên anh _Hì hì Một niềm tin vững chắc trong cô là anh sẽ mãi ở bên cô, xin anh đừng như cơn gió kia, đã vụt bay qua đời em và không bao giờ trở lại, để lại em những vết thương hằn sâu qua thời gian, có thể mang sẹo suốt đời,không bao giờ có thể lành được. Anh sẽ không bỏ em mà đi như anh ấy đâu anh nhỉ? Nếu được vậy thì em thà chết còn hơn rời xa anh, em sẽ ở bên anh mãi mãi, tia nắng của em… Kì 3 Niềm vui của anh là được nhìn thấy em hạnh phúc. Hỏi sao ông trời vô tâm, lại để số phận nghiệt ngã đến như vậy, khiến những người yêu nhau không thể nào đến bên nhau, nhưng anh nguyện làm cơn gió, luôn cạnh bên và che chở cho em :) Lọ vỡ, những con hạc giấy rơi khắp sàn. Bàn tay gầy guộc không sức sống lê trên những mạnh vụn thủy đi, thủy tinh đâm vào tay đau rát, không đơn giản chỉ là nỗi đau thể xác và còn tê tái tâm hồn, những mảnh vụn kia như cứa vào tim rỉ máu.
  7. Một giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào dòng máu đang chảy kia, người đang nhặt những mãnh vỡ vụn lập đi lập lại những chuỗi hành động vô thức, một nỗi đau dằn xé tâm can vì bất lực… Nắng nắm tay Mưa cùng nhau đi dạo công viên vào một buổi chiều tà, gió thổi nhè nhẹ, làm tóc Mưa thi thoảng bay bay trong gió, trông rất điệu nghệ. Cuối cùng hai người cũng tìm được chỗ ngồi, bang ghế đá đối diện một hồ nước nhỏ. Phía bên kia hồ thấp thoáng bóng một chàng thanh niên đang chơi đùa cùng một chú chó. Chàng trai ngồi yên, tay thảy trái bóng ra xa, chú chó thì mãi chạy theo bắt được bóng, đem về cho chủ nhân của nó. Bóng hình kia sao quá đỗi quen thuộc , mái tóc ấy, nụ cười ấy, 2 năm qua Mưa chưa bao giờ có thể quên được, hình ảnh khắc sâu đến nỗi chỉ nhìn thoáng qua cô đã có thể nhận dạng được. Là Gió ! Nỗi đau quặn thắt bấy lâu được kìm nén nay bỗng dưng lại tái hiện trong Mưa. Vết thương ngày nào lại bộc phát trong cô. Trong vô thức, đôi chân nhỏ bé di chuyển đến gần, người bên kia vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, vẫn sắc thái đó, vẫn nụ cười đó. Ở khoảng cách gần như thế này, đôi chân bất giác run lên , toàn thân cô tê cứng. Gió đứng dậy, tư thế chậm chạp, không có vẻ gì của một người thanh niên 20 tuổi cả, Gió như một ông cụ đội lốp một chàng thanh niên. Nhẹ nhàng, dắt chú chó, chú chó đi trước, Gió theo sau, chú chó như người dẫn đường, hai cái bóng đi lướt qua người cô như những người xa lạ. Nước mắt lăn dài trong vô thức, tim cô dường như thắt lại, nỗi đau vô tình cuốn lấy cô, không ngừng nghỉ. Gió mù rồi, anh đã không còn có cơ hội có thể nhìn thấy ánh mắt trời, không còn có thể nhìn mưa rơi, không còn có thể nhìn những chiếc lá bay bay trong gió… Đó là điều mà anh đã giấu cô bấy lâu nay, du học chỉ là cái cớ, hết yêu cô chỉ là một lí do biện hộ cho bệnh tình anh hiện giờ. Vậy mà cô vô tâm nào đâu biết , chỉ biết căm hận, oán trách anh, mà nào ngờ con người mà cô tưởng rằng sẽ hận cả đời ấy lại là người chưa bao giờ hết yêu cô, đặt cô trên tất cả. Buổi chiều ấy, thi thoảng gió thổi nhẹ nhưng lại làm lòng người đau buốt tim gan. Hình ảnh cô gái đứng im trong gió, tóc nhẹ bay che phủ những hàng nước mắt đau khổ ấy, bóng cô đổ dài trên mặt đất, kế bên là một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, mang hơi ấm của những tia nắng, khẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt mặn chát, nhẹ nhàng đặt lên trán cô gái một nụ hôn ấm áp, rồi lại âm thầm lặng lẽ cất bước ra đi. Lật lại quyển nhật kí đã bị phai màu qua thời gian : “Ngày…tháng…năm Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 18 của mình, thật háo hức, mong được gặp em
  8. ghê.. Mình sao thế này…bỗng dưng nhức đầu , choáng váng kinh khủng…hình ảnh của em mờ đi, anh không muốn, không muốn, người trước mặt là em cơ mà, cớ sao khuôn mặt cũng không thể nhìn thấy rõ ràng…” “Ngày…tháng…năm Giấy xác nhận bệnh án đã được gửi về… Mình sắp không còn có thể thấy được ánh sáng sao? Không còn được thấy hình bóng bé nhỏ ấy chơi đùa trước mặt, không còn thấy nụ cười ấy, mái tóc nâu hạt dẻ ấy, không còn được cùng nhóc ngắm mưa, không còn có thể khiến nhóc hạnh phúc… Sao mà đau quá…mình phải làm thế nào bây giờ…Mình không muốn rời xa nhóc, muốn được ở bên chăm sóc cho nhóc, nhóc đoảng lắm thế nào cũng không thể tự chăm lo cho bản thân mình cho mà xem… Nhóc là người nhạy cảm, không thể để nhóc biết chuyện này được, mình phải làm sao….” “Ngày…tháng…năm Cuối cùng ngày ấy đã đến, mình đã không còn có thể thấy mọi vật một cách rõ ràng nữa, mình muốn nhìn thấy nhóc lần cuối, muốn ghi nhớ khuôn mặt của nhóc một cách kĩ càng nhất, để khi không còn có thể nhìn thấy, hình ảnh cuối cùng là nhóc. Và rồi mình hẹn nhóc đến quán “Quen” , nhóc có vẻ vô cảm…vậy cũng tốt, để nhóc không phải đau buồn khi phải rời xa mình. Mình thật sự không thể để tuột mất nhóc, khuôn mặt ấy, có thể cảm nhận được từng nét từng nét, hơi ấm và mùi da thịt ấy cứ như quấn mãi lấy mình, không hề buông tha nhưng rồi lí trí chiến thắng con tim, dù yêu nhóc đến thế nào, mình vẫn phải để nhóc đi tìm hạnh phúc khác, mình đã không còn khả năng bảo vệ cho nhóc, mình không được ít kỉ, mình yêu nhóc, nhóc vui , nhóc hạnh phúc là quá đủ rồi, mình không cần gì hơn nữa, con người tàn tạ này không còn có tư cách được ở bên em. Và rồi nhóc đi, trời đổ mưa, và mình quyết định chia tay , nói dối nhóc vì lí do đi du học , đã hết tình cảm với nhóc, mà tim mình như rỉ máu ,ruột gan thắt lại, tiếng mưa âm ĩ che lấp tiếng khóc, ánh sáng cũng dần tắt, chỉ còn một màn đêm đen tối, tĩnh mịch, yên lặng đến đáng sợ.” Đôi chân đã không còn đứng vững, cũng không còn đủ sức đọc tiếp, đến đây là đã quá đủ, những bí mật bấy lâu nay cuối cùng đã được giải đáp. Nước mặt như cô đọng, giờ chỉ còn hai trái tim bị rạn nứt, những vết thương chưa bao giờ lành và một tâm hồn nhỏ bé đang lặng thầm khóc không nên lời. Mặt trời đã lên, hằng ngày Mưa đều làm cơm, kể chuyện về mọi thứ xung quanh cho Gió nghe, và cứ thế, trong nhà xuất hiện thêm một bàn tay của người phụ nữ,
  9. khiến Gió không hề cảm thấy cô đơn nữa. Chăm sóc cho Gió và con Lu là niềm hạnh phúc của Mưa, ba người như một gia đình nhỏ, 2 vợ chồng và một chú chó, sống đơn giản nhưng hạnh phúc, đây là khoảng thời gian bù đắp cho những yêu thương bị rạn nứt của Mưa và Gió, đau khổ thế là đủ, một mình Gió phải chịu đựng những đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn ấy, nay sẽ được lấp đầy lại bởi màu của hạnh phúc. Một thời gian sau, bệnh viện gửi tin có người tình nguyện hiến mắt cho Gió, nghe đâu là một người bị bệnh tim, sắp phải đi qua bên kia thế giới, nên nguyện để lại đôi mắt cho việc từ thiện. Thông tin này khiến cho Mưa và Gió vui mừng khôn kể. Ngay lập tức chuẩn bị giấy tờ, đi xét nghiệm và chuẩn bị làm phẩu thuật thay mắt. Nắm chặt tay Gió, cùng với một nụ cười động viên khích lệ tinh thần cho Gió, Mưa vui vẻ tiễn Gió vào phòng mổ. Trong khi chờ phẩu thuật hàng giờ đồng hồ, tâm trạng không lúc nào yên ổn, chỉ vì lo lắng cho Gió, cuối cùng phẩu thuật cũng thành công. Gió phải ở lại bệnh viện điều dưỡng vài tháng liền, trong thời gian ấy, Mưa chưa bao giờ rời mắt khỏi Gió, có Mưa ở bên cạnh, động viên cho Gió nhiều , nên Gió cũng yên tâm điều dưỡng, mong chờ một ngày tháo dãi băng kia ra, Gió có thể lại được nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc của Mưa mà bấy lâu nay trước mắt anh chỉ toàn bao phủ bởi màu đen. Và rồi ngày ấy cuối cùng cũng đã tới,nhẹ nhàng tháo miếng vải băng trên mắt , khuôn mặt thanh tú ấy dần hiện ra, cử chỉ chậm rãi, Gió dần mở mắt ra, hình ảnh rõ dần, trước mặt nó là Mưa, một nét quen thuộc không sao quên được, một nụ cười rạng rỡ đi đôi với những giọt nước mắt hạnh phúc, Mưa ôm chằm lấy Gió. Nhưng cho đến cuối cùng, thì ông trời vẫn để Gió phải xa Mưa. Mưa và Gió tuy có duyên nhưng không phận, vài năm sống hạnh phúc với ánh sáng tràn ngập sau khi phẩu thuật, Gió lại phải từ biệt Mưa đi về thế giới bên kia bởi những ảnh hưởng sau khi phẩu thuật, Gió là người có thế trạng yếu và không may vì mức độ thành công của cuộc phẩu thuật không cao, tuy nhất thời có thể nhìn thấy nhưng lại gây ảnh hưởng nặng nề về sau. Và một lần nữa, Mưa lại để mất Gió… “Số phận nghiệt ngã khiến anh rời xa em, thôi thì ông trời đã muốn thế, định mệnh đã an bày thì hẹn gặp anh ở kiếp sau, nếu có duyên kiếp sau chúng ta lại sẽ được ở bên nhau, em sẽ không ngây thơ để mất anh lần nữa, sẽ bù đắp những yêu thương đã mất mát bấy lâu nay, tình yêu sẽ lại một lần nữa được tỏ sáng, đó là hi vọng chưa bao giờ tắt của một tình yêu chưa trọn vẹn…” Và số phận một lần nữa lại trêu ngươi. Người đã hiến mắt cho Gió chính là Nắng. Hiện giờ anh đang sống ẩn dật trong một thành phố nhỏ. Có hi sinh sẽ có hi sinh
  10. nhiều hơn, Nắng, người đã hi sinh ánh sáng ấy cho một người chưa từng quen biết chỉ vì Mưa, chỉ vì mong Mưa được hạnh phúc, một người không màn hi sinh bản thân cho người mình yêu, một lần nữa khiến trái tim nó cảm động. Mưa, nó sẽ không bao giờ đánh mất hạnh phúc lần nữa .. ~ Và rồi mùa mưa kia đã tới, ngắm từng hạt mưa rơi, một cơn gió thoảng qua, dường như ai đó đang theo dõi, dường như ai đó chưa bao giờ rời xa. Sau cơn mưa trời lại nắng, xuất hiện trên nền trời trong suốt kia cầu vòng 7 sắc rực rỡ. Đây là thời khắc để yêu thương được đong đầy. Hạnh phúc mong manh lắm, như những hạt cát vậy , phải biết cách trân trọng mới có thể giữ gìn, đừng để tuột mất rồi mới hối tiếc . Shinnie
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2