YOMEDIA
ADSENSE
ngợi ca sống chậm: phần 2
57
lượt xem 8
download
lượt xem 8
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
nối tiếp phần 1, phần 2 gồm 6 chương chính: 1. tinh thần và thể xác: một tinh thần lành mạnh trong một cơ thể cường tráng, 2. y học: bác sĩ và đức kiên nhẫn, 3. tình dục: người tình bàn tay chậm, 4. làm việc: những lợi ích khi công việc bớt nhọc nhằn, 5. thư nhàn: tầm quan trọng của nghỉ ngơi, 6. trẻ em: nuôi dạy một đứa trẻ không vội vã. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung phần 2 tài liệu.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: ngợi ca sống chậm: phần 2
CHƯƠNG NĂM – TINH THẦN VÀ THỂ XÁC:<br />
MỘT TINH THẦN LÀNH MẠNH TRONG MỘT CƠ<br />
THỂ CƯỜNG TRÁNG<br />
Nghệ thuật để tâm trí được thảnh thơi và tài năng loại trừ khỏi tâm trí mọi<br />
băn khoăn lo lắng hẳn phải là một trong những năng lực bí mật của những con<br />
người vĩ đại.<br />
- ĐẠI ÚY J.A. HADFIELD<br />
Vào một buổi sáng mùa xuân khô lạnh, tít sâu trong xứ quê mùa Witshire, thì<br />
đi bách bộ xem ra là việc tự nhiên nhất trên đời. Đàn gia súc thong thả gặm cỏ<br />
trên cánh đồng xanh dợn sóng. Một vài dân quê cho ngựa tế nước kiệu. Từng<br />
đàn chim bay lượn bổ nhào trên những khoảnh rừng rậm rạp. Cái hối hả, bận rộn<br />
của nhịp sống thị thành dường như ở xa vạn dặm. Trong khi tản bộ dọc theo<br />
đường làng, sỏi đá lạo xạo dưới chân, tôi có cảm giác mình đang giảm xuống<br />
một hoặc hai số, mà cũng phải thôi. Tôi ở đây là để học cách lắng dịu tinh thần.<br />
Trong cuộc chiến chống lại căn bệnh tôn sùng tốc độ, chiến tuyến nằm trong<br />
tâm trí ta. Việc tăng tốc sẽ cứ còn là một cài đặt mặc định chừng nào quan điểm,<br />
thái độ của chúng ta chưa thay đổi. Nhưng, thay đổi những gì chúng ta nghĩ mới<br />
chỉ là bước khởi đầu. Nếu như phong trào Chậm thực sự bén rễ, thì ta còn phải<br />
tiến sâu hơn nữa. Chúng ta cần thay đổi phương pháp tư duy.<br />
Giống như con ong trên một thảm hoa, bộ não con người tự do bay liệng từ ý<br />
nghĩ này sang ý nghĩ khác. Trong môi trường làm việc cao tốc, nơi mà dữ liệu và<br />
các hạn tối hậu dồn dâp hối thúc, chúng ta luôn luôn bị thúc ép phải suy nghĩ<br />
thật nhanh. Phản ứng, chứ không phải sự suy nghĩ, trở thành nhật lệnh. Nhằm<br />
tranh thủ tối đa thời gian và để khỏi nhàm chán, ta lấp đầy mọi khoảnh khắc rảnh<br />
rỗi bằng việc kích thích trí não phát triển. Lần cuối cùng ta ngồi xuống ghế,<br />
nhắm mắt lại và chỉ thư giãn thôi, là bao giờ nhỉ?<br />
Bắt tinh thần luôn luôn bận rộn là sử dụng sai lầm nguồn lực tự nhiên quý giá<br />
nhất của bản thân. Quả vậy, trí tuệ ta có thể làm nên những điều kỳ diệu nhờ tốc<br />
độ cao. Nhưng nó sẽ còn làm được nhiều hơn thế nếu như thỉnh thoảng có cơ hội<br />
được xả hơi. “Sang số” cho tinh thần ta chậm lại giúp sức khỏe tốt hơn, nội tâm<br />
tĩnh tại, năng lực tập trung cao và khả năng tư duy sáng tạo. Nó có thể cống hiến<br />
cho chúng ta cái mà Milan Kundera gọi là “sự hiền minh của chậm rãi.”<br />
Các chuyên gia cho rằng não người có hai cách tư duy. Trong tác phẩm Trí<br />
não Thỏ, tinh thần Rùa – Vì sao trí thông minh tăng lên khi ta bớt suy nghĩ, tác<br />
giả Guy Claxton, nhà tâm lý học người Anh, gọi chúng là Tư duy Nhanh và Tư<br />
<br />
duy Chậm. Tư duy Nhanh thì có lý có lẽ, có phân tích, mạch lạc và lôgích. Chính<br />
là điều ta làm khi bị thúc ép, khi đồng hồ kêu tích tắc; chính là cách máy vi tính<br />
tư duy, khi cách văn phòng hiện đại đang hoạt động; đưa ra những giải pháp rõ<br />
ràng cho những vấn đề đã được nhận diện kỹ càng. Tư duy Chậm thì thiên về<br />
trực giác, không tường minh và sang tạo. Chính là điều ta làm khi sự thúc bách<br />
mất đi, ta có thời gian mặc cho các ý tưởng tự nung nấu theo nhịp độ riêng của<br />
chúng. Kết quả là những thấu hiểu tinh tế và phong phú. Chụp cắt lớp cho thấy<br />
hai cách thức tư duy tạo nên những bước sóng khác nhau trong não bộ - sóng<br />
anpha chậm và thêta trong quá trình tư duy Chậm, còn sóng Bêta nhanh trong<br />
quá trình Tư duy nhanh.<br />
Thư giãn thường là tiền đề dẫn tới Tư duy Chậm. Nhiều nghiên cứu cho thấy<br />
con người suy nghĩ sáng tạo hơn khi họ bình tĩnh, không vội vã, không bị stress,<br />
sự thúc ép về thời gian sẽ chỉ dẫn tới phiến diện. Trong một nghiên cứu tiến hành<br />
năm 1952, những người tham gia được yêu cầu mã hóa những câu đơn giản hteo<br />
một bộ mã đơn giản. Nhiều lúc nhà nghiên cứu đưa các từ ra mà không nói thêm<br />
gì cả, nhưng có lúc người này yêu cầu “Các bạn có thể làm nhanh hơn được<br />
không?” Lần nào cũng vậy, cứ bị thúc bách là những người tham gia luôn lúng<br />
túng, nhầm lẫn. Trong một nghiên cứu riêng biệt, các nhà nghiên cứu Canada<br />
nhận thấy những bệnh nhân đang chờ phẫu thuật ở bệnh viện tỏ ra kém sáng tạo<br />
trong việc hoàn thành những câu có so sánh tương đương kiểu “cũng béo như...”<br />
hay “cũng rét như...”.<br />
Những phát hiện này trùng khớp với kinh nghiệm của bản thân tôi. Những<br />
thời khắc “eureka” của tôi rất hiếm khi phát lộ tại văn phòng cao-tốc hoặc ở<br />
những cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng. Thường thường chúng bật ra khi tôi ở trạng<br />
thái thư giãn – đang xát xà phòng tắm, nấu ăn hoặc thậm chí là chạy bộ trong<br />
công viên. Những nhà tư tưởng vĩ đại nhất trong lịch sử chắc hẳn hiểu rõ giá trị<br />
của việc “sang số” tinh thần xuống tốc độ chậm hơn. Charles Darwin mô tả mình<br />
như một “nhà tư tưởng chậm.” Albert Einstein nổi tiếng vì tiêu phí nhiều năm<br />
trong văn phòng của mình ở Đại học Princeton chỉ chăm chăm nhìn vào vũ trụ.<br />
Trong những chuyện trinh thám của Arthur Conan Doyle, thám tử Sherlock<br />
Holmes cân nhắc các chứng cứ tại hiện trường vụ án bằng cách nhập trạng thái<br />
“sơ-thiền”, “với một vẻ mơ màng trống rỗng trong đôi mắt.”<br />
Tất nhiên, Tư duy Chậm tự thân chỉ là sự buông thả nếu không có cái mãnh<br />
liệt của tư duy Nhanh. Ta cần có khả năng nắm bắt, phân tích và đánh giá những<br />
ý tưởng trỗi dậy từ trong tiềm thức – và thường ta phải thật nhanh. Einstein đánh<br />
giá cao sự cần thiết kết hợp cả hai cách thức tư duy. “Máy vi tính nhanh kinh<br />
ngạc, chính xác nhưng đần độn. Con người lại chậm chạp kinh ngạc, cẩu thả,<br />
nhưng ưu tú. Kết hợp với nhau sẽ là sức mạnh vượt quá mọi tưởng tượng.” Đó<br />
chính là lý do tại sao những người thông minh nhất, sáng tạo nhất biết lúc nào thì<br />
<br />
mặc cho tinh thần được phiêu diêu bay bổng, lúc nào thì tập trung vào công việc.<br />
Nói cách khác, lúc nào thì Chậm và lúc nào thì Nhanh.<br />
Như vậy, làm thế nào những người bình thường như chúng ta tiếp cận được<br />
Tư duy Chậm, nhất là trong thế giới coi trọng tốc độ và hành động? Bước đầu<br />
tiên là thư giãn – hãy quẳng sang bên sự thiếu kiên nhẫn, hãy ngừng tranh đấu và<br />
học cách chấp nhận tình trạng bất định và vô vi. Hãy chờ đợi những ý tưởng ấp ủ<br />
bên dưới sóng não, hơn là dụng công vận trí kéo chúng lên. Hãy để cho tinh thần<br />
được bình yên và tĩnh lặng. Như một Thiền sư thuyết giảng “Thay vì nói ‘Chớ<br />
ngồi yên, làm gì đi chứ’ – chúng ta nên nói điều ngược lại “Chớ làm gì cả, ngồi<br />
yên đi chứ.”<br />
Thiền định là phép rèn luyện cho tinh thần thư thái. Huyết áp sẽ giảm xuống,<br />
trong não sẽ phát sinh nhiều sóng anpha và thêta tần số thấp. Nghiên cứu chứng<br />
tỏ rằng hiệu quả kéo dài được khá lâu sau các buổi thiền. Trong một nghiên cứu<br />
năm 2003, các nhà khoa học ở Trung tâm Y khoa Đại học California San<br />
Francisco nhận thấy sự kết hợp giữa thiền và chú niệm của tín đồ Phật giáo có<br />
ảnh hưởng tới hạch nhạnh nhân, vùng não gắn với cảm giác sợ hãi, lo âu, sửng<br />
sốt, khiến các Phật tử thanh tịnh hơn, ít bị mất bình tĩnh hơn hẳn.<br />
Thiền không phải là cái gì mới. Hàng ngàn năm nay con người thuộc mọi tín<br />
ngưỡng đều đã vận dụng thiền trong công cuộc tìm kiếm cái hài hòa nội tâm<br />
hoặc sự khai sáng tinh thần, điều này giải thích vì sao hình ảnh của thiền không<br />
mấy rõ ràng. Với nhiều người, thiền gợi lên hình ảnh các nhà sư đầu cạo trọc<br />
[56]<br />
tụng “om om<br />
” trong các ngôi chùa trên đỉnh núi hoặc hình ảnh những típ<br />
người theo trào lưu Kỷ Nguyên Mới ngồi chĩnh chện trong tư thế tòa sen.<br />
Nay thì thiên kiến như thế đang bị xem là lạc hậu. Thiền trở thành thời<br />
thượng. Hiện có mười triệu ng Mỹ đều đặn thực hành thiền. Các thiền phòng<br />
đang bung ra khắp thế giới công nghiệp, từ sân bay, trường học, nhà tù đến các<br />
bệnh viện và công sở. Những người bị stress, giới chuyên nghiệp văn phòng tổn<br />
thương vì tốc độ, cả những tín đồ cực ỳ-ngoan cố của thuyết vô thần và thuyết<br />
bất khả tri, thảy đều đang lũ lượt kéo đến những thiền viện linh thiêng, nơi thiền<br />
có trong danh mục. Một số trong những người thành đạt nhất trên trái đất này,<br />
như Bill Ford, tổng giám đốc, kiêm chủ tịch hãng Ford Motors, hiện là những<br />
thiền sinh hết lòng tận tụy.<br />
Để xem thiền tác động như thế nào, và liệu có thể ăn nhập ra sao với Phong<br />
trào Chậm, tôi đăng ký học ngay một khóa thiền mười ngày tại thiền viện ở miền<br />
quê Wiltshire. Khóa thiền do Trung tâm Thiền Quốc tế (IMC) tổ chức – IMC là<br />
hệ thống Phật giáo toàn thế giới hình thành năm 1952 tại Myanmar. Chi nhánh<br />
Anh quốc mở năm 1979, nay ngụ trong một nhà trang trại theo đạo Phật xây<br />
bằng gạch đỏ và các tòa nhà phụ xung quanh. Một ngôi chùa hiện đại mọc lên<br />
<br />
giữa khuôn viên cây cảnh, những chóp nhọn dát vàng lấp lánh trong nắng xuân.<br />
Tôi tới đó chiều thứ sáu, lòng hồi hộp. Liệu tôi có khả năng ngồi tĩnh tại hàng<br />
giờ tới cùng không? Liệu tôi có phải là người duy nhất không mặc xà rông<br />
không? Các đồng môn thiền của tôi, tất cả bốn mươi người, đến từ khắp nơi trên<br />
thế giới – Anh, Đức, Pháp, Australia, Mỹ. Trên các bàn trong phòng trà, những<br />
chai tương Kikkoman chen vai thích cánh với những lọ dầu lạc và những lọ<br />
[57]<br />
Marmite<br />
nhỏ. Nhiều môn sinh là những Phật tử siêng năng, mái đầu cạo trọc<br />
cùng xà rông sặc sỡ vốn là quốc phục Myanmar. Những người khác thì không.<br />
Cũng như tôi, họ chỉ đơn giản tới đây tìm một chốn yên tĩnh để học nghệ thuật<br />
thiền.<br />
Trong buổi thực hành tập thể đầu tiên, chúng tôi tề tựu trong một căn phòng<br />
hẹp và dài. Ánh sáng dìu dịu. Bức ảnh ông Sayagyi U Ba Kin, người sáng lập ra<br />
hệ thống IMC, treo trên bức tường phía trước, dưới một tấm biển có dòng chữ<br />
viết bằng tiếng Myammar và tiếng Anh: “Chân lý Phải Chiến thắng.” Thu mình<br />
trong chăn và xếp thành bốn hàng, các thiền sinh ngồi hoặc quỳ trên nệm chiếu.<br />
Ở đầu lớp học, ông thầy xếp bằng tròn trên một chiếc ghế đẩu. Đó là Roger<br />
Bischoff, một người Thụy Sĩ tác phong hòa nhã, trông giống hệt Bill Gates.<br />
Thầy Bischoff giảng giải là chúng tôi sẽ dấn mình theo Bát Chính Đạo như<br />
giáo huấn của Phật. Bước thứ nhất là tẩy uế các hành vi của mình bằng vào tuân<br />
theo ngũ giới: bất sát sinh, bất thâu đạo, bất tà dâm (trong thời gian học tập), bất<br />
vọng ngữ, bất ẩm tửu. Tiếp đến là thiền. Mục đích là phát triển khả năng tập<br />
trung của chúng tôi trong vòng năm ngày đầu, rồi sau đó, trong năm ngày kế<br />
tiếp, sẽ sử dụng khả năng tập trung ấy để đạt được thấu thị và minh triết. Trong<br />
điều kiện lý tưởng, thiền sinh phải đạt đến – hoặc ít nhất thì cũng phải trên đà đạt<br />
đến – sự khai sáng vào Ngày thứ 10.<br />
Mọi thứ tại Trung Tâm đều được bố trí nhằm thư giãn và tĩnh tâm. Nhiều tác<br />
nhân kích thích chúng ta xáo động trong thế giới hiện đại đều bị loại bỏ. Cho nên<br />
ở đây không tivi, không radio, không tài liệu để đọc, không Internet, không điện<br />
thoại. Chúng tôi cũng tuân thủ sự Im lặng Cao quý, nghĩa là không tán gẫu. Đời<br />
sống được cắt giảm tới mức tối giản: ăn uống, đi lại, ngủ, tắm rửa và thiền.<br />
Có nhiều cách để thiền. Phần lớn yêu cầu tập trung tâm trí vào một điểm đơn<br />
nhất: một đồ vật, như ngọn nến hoặc chiếc lá; một âm thanh hoặc mật chú; hoặc<br />
thậm chí một ý niệm, như ái tình, bạn hữu hoặc lão tử. Kỹ năng tại IMC xem ra<br />
khá đơn giản. Nhắm mắt lại rồi hít vào thở ra qua đường trên. Bằng một giọng<br />
dịu dàng, ngọt ngào, thiền sư Bischoff hướng dẫn chúng tôi từ từ chậm lại, thư<br />
giãn và tập trung tâm trí vào luồng hơi thở êm êm ngay dưới mũi. Chuyện này<br />
nói thì dễ chứ làm thì chẳng dễ chút nào. Tâm trí tôi dường như tự nó cũng có<br />
đời sống riêng. Sau năm sáu hơi thở, nó vuột ra như đầu đạn, dội ào ào vào hết<br />
<br />
vật này đến vật khác. Cứ mỗi lần tôi níu kéo sự tập trung trở về với hơi thở, lại<br />
có một rào chắn khác những ý nghĩ chẳng liên quan gì với nhau tán loạn ùa vào<br />
đầu tôi – nào là công việc, nào là gia đình, nào là tin thể thao nổi bật, vài bài<br />
nhạc pop, đủ thứ linh tinh. Rồi tôi bắt đầu lo lắng chắc có gì đó không ổn với<br />
mình. Mọi người khác xem ra thật tĩnh tại và tập trung. Chả là chúng tôi ngồi đó<br />
theo hàng lối thật yên lặng, cứ như thể những tên nô lệ khổ sai chèo thuyền trên<br />
một con tàu ma, tôi cảm thấy một tôi thúc muốn cười rinh rích hoặc hét lên cái gì<br />
đó khùng khùng kiểu như “Cháy, cháy!”<br />
Thế nhưng, thật may mắn, hai bận mỗi ngày thiền sư Bischoff hỏi han các<br />
môn sinh các môn sinh nhằm theo dõi sự tiến bộ của từng người. Đó là thời khắc<br />
duy nhất chúng tôi được phép nói, và vì việc này tiến hành trước sự chứng kiến<br />
toàn thể lớp học, nên nghe lén chả có gì khó khăn. Tôi thấy nhẹ cả người, hóa ra<br />
là mọi người khác vẫn còn đang vật lộn nhằm đạt tới mức tĩnh tâm. “Tôi cảm<br />
thấy như mình không làm sao thư thái được,” một thiền sinh trẻ tuổi nói, giọng<br />
đầy thất vọng. “Tôi thèm được hoạt động quá.”<br />
Thiền sư Bischoff kiên trì đưa ra những lời động viên. Ngay cả Đức Phật<br />
cũng gặp phải trở ngại trong việc tĩnh tâm, thầy bảo chúng tôi như vậy. Điều chủ<br />
yếu là không được gò ép. Nếu cảm thấy căng thẳng hoặc dao động, thì hãy nằm<br />
xuống, vào bếp ăn một cái bánh hoặc đi bách bộ. Ở bên ngoài, sân thiền viện<br />
trông giống như sân một viện điều dưỡng, với các thiền sinh đang chậm rãi thả<br />
bước qua vườn hoa.<br />
Dù thế nào, thiền cũng rõ ràng có ảnh hưởng, ngay cả với tinh thần hối hả<br />
nhất, rối quẫn nhất vì stress. Tôi cảm thấy êm dịu lạ kỳ vào cuối buổi tối đầu<br />
tiên. Và khi ngày cuối tuần gần tới, tôi bắt đầu cảm thấy thư thái mà không hề<br />
phải cố. Tới tối thứ Bảy, tôi nhận thấy mình đã để nhiều thời gian hơn cho ăn<br />
uống và đánh răng. Tôi bắt đầu bước từng bước, thay vì chạy vội lên cầu thang.<br />
Tôi quan tâm hơn tới mọi thứ - thân thể mình, các động tác, những thức mình ăn,<br />
mùi cỏ ngoài sân, màu sắc bầu trời. Tới đêm Chủ nhật, đến lượt nghệ thuật thiền<br />
hình như cũng bắt đầu ở trong tầm với. Tinh thần tôi dần dà học được cách bình<br />
an, tĩnh tại lâu hơn. Tôi thấy bớt nóng nảy, bớt hối hả. Thực tế, tôi thư giãn tới<br />
mức không muốn rời đi.<br />
Không hề nhận ra, tâm trí tôi cũng đã bận rộn với kiểu Tư duy Chậm hữu ích<br />
nào đấy từ lúc nào rồi. Tới ngày tàn cuối tuần đó, những ý tưởng về công việc<br />
bật lên trong tiềm thức tôi giống như cá nhảy dưới hồ. Trước khi quay về Luân<br />
Đôn, tôi ngồi ghi vội chúng lại trong xe.<br />
Liệu có thể nào chuyển sự an bình trầm mặc ấy từ thiền viện sang thế giới<br />
thực được không? Câu trả lời hóa ra là “có”, nhưng dè dặt. Hiển nhiên, ở Luân<br />
Đôn, sự cám dỗ người ta tăng tốc lớn hơn rất nhiều so với ở vùng Wiltshire xa<br />
xôi hẻo lánh, hơn nữa ít có ai, dù đã qua chương trình IMC, lại đạt được đẳng<br />
<br />
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn