intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Người đàn bà và cây dương cầm

Chia sẻ: Haina Na | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

67
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Du đã ngắm chị bao nhiêu lần? Bên hồ Tây một buổi chiều thu sương mờ lãng đãng, trong quán nhậu giữa một đám quan chức lắm tiền nhiều của, bên nách Nhà hát Lớn một trưa nắng chang chang hay giữa dòng người xe cộ ồn ào nhốn nháo, hoặc một đêm khuya sao đã lặn hết mà tiếng đàn, tiếng hát và rượu vẫn chảy như suối...? Lúc nào chị cũng vậy, ồn ào, tất bật, cuống quýt, tiếng cười giòn tan làm người đối diện thấy vui lây, thấy hừng hực sức sống tràn căng của một người...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Người đàn bà và cây dương cầm

  1. Người đàn bà và cây dương cầm
  2. Du đã ngắm chị bao nhiêu lần? Bên hồ Tây một buổi chiều thu sương mờ lãng đãng, trong quán nhậu giữa một đám quan chức lắm tiền nhiều của, bên nách Nhà hát Lớn một trưa nắng chang chang hay giữa dòng người xe cộ ồn ào nhốn nháo, hoặc một đêm khuya sao đã lặn hết mà tiếng đàn, tiếng hát và rượu vẫn chảy như suối...? Lúc nào chị cũng vậy, ồn ào, tất bật, cuống quýt, tiếng cười giòn tan làm người đối diện thấy vui lây, thấy hừng hực sức sống tràn căng của một người đàn bà đang vào độ viên mãn. Rồi chị lại ào đi, mạnh mẽ như một cơn lốc nhỏ, người đã vút đi xa mà tiếng nói cười và mùi son phấn, nước hoa đắt tiền còn thoảng lại. Không phải vì một tin nhắn hay một cuộc gọi bất thường, đơn giản chỉ vì chị phải vậy, để cho nhựa sống trong người mình tiếp tục được nhân lên, được trào dâng, được cuộn sóng. Bên cạnh chị, Du nhỏ nhoi và tội nghiệp. Có một điều khiến Du không hiểu nổi là tại sao một người đàn bà của thương trường không có một phút riêng tư ấy lại cuốn hút Du đến thế. Những phác thảo vẽ rồi xé, vẽ rồi xé mãi chưa thành công. Cái thần của chị sắc quá, góc cạnh quá, mà lại khó thể hiện đến kỳ lạ. Đã có lúc Du buông xuôi, không cố gắng lý giải nữa.
  3. Rồi Du lại băn khoăn, đốt thuốc cả đêm để nghĩ, để hình dung... Nhưng tất cả sẽ đều trượt đi như ngày, như tháng, như công việc và niềm vui, nỗi buồn, nếu như Tết năm ấy, nhằm một ngày Hà Nội lạnh nhất, Du không hẹn mà bất ngờ rẽ vào nhà chị, bỏ lại chiếc xe cà khổ, bỏ lại chiếc áo khoác ẩm ướt sương mù bên ngoài ngôi biệt thự náu mình trong những tán cây cuối con ngõ nhỏ. Nhiều chậu hoa đỗ quyên rực rỡ xếp hàng xoáy quanh cầu thang lộ thiên dẫn vào phòng khách, mỗi chậu lất phất một làn khói nhẹ. Căn phòng ấm sực mùi trầm và ngồn ngộn tiện nghi khiến cái mũi lạnh băng của Du dần mềm ra. Hai bàn tay trở nên thừa vì các đồ đạc quá xa lạ, đôi mắt đã mỏi vì ngước lên ngắm những tranh, ảnh, phù điêu trùng điệp, những thứ mà một họa sĩ quèn như Du phải rùng mình vì giá trị của nó, và ước ao cháy bỏng một ngày nào đó tên tuổi mình cũng sẽ được gắn với những tác phẩm như vậy. Du bắt gặp một gốc đào rừng mốc thếch ngạo nghễ vươn lên đến tận nóc trong ngôi nhà được thiết kế như một cái giếng trời. Những cánh hoa vương *** trên sàn nhà trải thảm Ba Tư không hề tố cáo chủ nhân của nó lười biếng mà gợi thoáng lên trong lòng Du một nỗi xa xót, nghẹn ngào.
  4. Bất ngờ điện tắt. Khắp căn phòng ngập tràn ánh nến. Trong những mảnh ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt không trang điểm của chị như xa xôi, huyền hoặc. Có vẻ, chị như là chị cách đây một phần tư thế kỷ, một cô gái quê chân chất lần đầu tiên đặt chân tới chốn thị thành. Nét đẹp ấy đã hút hồn bao thi nhân, văn sĩ, bao quan chức, thương gia? Chị điềm nhiên nhận những bài thơ, những truyện ngắn tụng xưng chị, cũng như những vật chất, tiện nghi mà họ tình nguyện đặt dưới tên chị không mảy may điều kiện. Bổn phận của chị là làm cho nó sinh sôi không ngừng. Và đúng chị là một phụ nữ hồn hậu mát tay. Ông nhà thơ, nhà văn nào cuồng dại vì si tình cũng trở nên nổi tiếng nhanh chóng vì những tác phẩm độc đáo, mới lạ. Quan chức nào từ nhà chị trở về cũng đột ngột nhận được tin thăng chức, lên lương. Đồng tiền nào vào túi chị cũng một sinh mười, mười nở trăm, trăm lại hóa ra nghìn, ra triệu, ra tỉ... Chính vì vậy mà chị bận rộn không ngừng. Du không hiểu tại sao chỉ mình Du đến với chị là vẫn vậy, vẫn lang thang, vẫn là cậu họa sĩ gàn như từ thuở cha sinh mẹ đẻ. Đôi khi, tiền trong túi chỉ đủ đổ xăng đến điểm hẹn bất thường của chị để rồi, ngồi chưa nóng chỗ chị lại vội vàng đi ngay. Qua một lần hiếm hoi chị bộc bạch, Du biết chị đi là bởi tự thân thấy phải đi, phải
  5. vận động, phải guồng mình lên để băng qua những dèm pha, đố kị, đồn thổi của người đời vốn chỉ cố tình tạo ra những khoảng trống để bắt người khác phải lấp vào. Du thương chị, nhưng chưa thỏa mãn, bởi mẫu người như chị, xã hội hiện đại không thiếu. Ngay cô người yêu của Du cũng vậy, một người mẫu mới nổi, thi thoảng được báo chí nhắc đến như một đóa hàm tiếu, hứa hẹn nhiều thành công. Cùng với những sô diễn, cô vắng mặt nhiều và lâu hơn, rồi tổ ấm của hai đứa thỉnh thoảng lắm mới khẽ rung lên vì bước chân rất chuyên nghiệp của cô. Cô bảo Du rằng bận, rằng phải đánh bóng mình trước dư luận. Và Du chỉ có nước ngậm bồ hòn, muối mặt với bạn bè khi cô người mẫu tuyên bố ở đâu đó rằng mình chưa có người yêu, mình còn đang lo cho sự nghiệp... Càng buồn, Du càng dìm mình vào giá vẽ, đêm cũng như ngày, ngày cũng như đêm. Và cuộc sống chỉ được khuấy động lên chút ít khi chị gọi như ra lệnh: "Đến quán... ngay". Thế là Du xách xe ra đường, hưởng một chút không khí của tự nhiên, ồn ào của đời sống. Vài người đe dọa Du vì đã quá thân thiết với chị. Nào thì ông nọ ông kia cắt cổ, nào thì bàn tay cầm cọ kiếm cơm cũng không còn, nào thì đóng mọi mối bỏ tranh,
  6. về quê cày ruộng trước khi nổi tiếng. Nhưng Du mỉm cười bí hiểm bỏ qua. Họ nào có biết, Du tìm đến chị không vì một ham muốn nào ngoài việc tự dưng cảm thấy cần phải có nhau như một lẽ tự nhiên nhi nhiên, như mặt trăng, mặt trời cần bầu trời, như cây cỏ cần không khí vậy. Trong cả những giấc mơ, Du chưa bao giờ nghĩ đến chị. Nhưng trong thực tại, chị tồn tại hiển nhiên đến mức, Du không bao giờ cần phải nhớ. Chị tiến đến cây đàn dương cầm sừng sững một góc nhà. Tấm lụa vàng vương giả được vén lên gọn ghẽ. Chị đàn, hay Du chỉ tưởng thế? Môi nào có còn thơm, cho ta phơi cuộc tình? Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên... Người về soi bóng mình, giữa tường trắng lặng câm... Lặng phắc cả tấm voan mỏng phủ lên đôi vai tròn và bộ ngực đã sệ xuống theo thời gian, lặng phắc cả tiếng trái tim lẫn nhịp thở của mình. Du chỉ thấy có ánh nến lay động chập chờn và một làn khói mỏng như tỏa ra từ người chị là tồn tại giữa chiều mồng ba Tết muôn nhà sum họp. *** Rất lâu sau khi Du ra khỏi ngôi nhà, khá lâu sau khi Du ngủ gục bên giá vẽ, tin chị
  7. - người đàn bà đẹp nhất và giàu nhất thành phố - đã chết, cùng những người hiếu sự hớt hải xộc đến. Du lại mỉm cười bí hiểm. Du có từng quen biết chị không? Hay Du và chị chỉ tình cờ đi thoáng qua nhau trong một giây phút nào đó của định mệnh? Người ta hỏi Du có nhớ chị không? Chị có để lại cho Du cái gì không? Du cũng chỉ mỉm cười độ lượng. Du chỉ nhìn ra ngoài trời, một vạt nắng xuân đã hừng lên cùng tiếng chim chuyền cành lảnh lót trong phút tĩnh lặng hiếm có của thành phố. Nhưng, công an, cùng với nghiệp vụ của mình, chẳng lấy làm khó khăn đã xác định, Du là người cuối cùng đã gặp chị. Chỉ có điều, trái với dự định, không có một di chúc bị ký ép, không có một của cải có giá trị nào biến mất, cũng chả có dấu vết gì của tội ác. Đám tang chị kéo dài nhiều ngày, bởi thi thoảng lại có những vòng hoa rất to, rất đẹp đột ngột được những chiếc xe bí mật mang đến, phủ lên mộ chị thành một núi hoa khổng lồ, khiến không cần phải hỏi thăm, dòng người cứ đứng từ xa đã biết đích xác mình phải mang hoa đến vị trí nào. Sau đó, sự chú ý lại đổ dồn sang Du, khi một phòng tranh bất ngờ mở triển lãm và đấu giá bức Đốt lò hương ấy, so tơ phím này, bất chấp sự phản đối của Du. Cô người yêu đã trở về đúng lúc bức tranh vừa ráo mực và Du còn ngủ gục bên giá vẽ.
  8. Cuộc đấu giá kỳ lạ đến mức tĩnh lặng hoàn toàn vì chỉ có những người đại diện mang danh thiếp và những con số bí mật trong phong bì dán kín đến, ngó qua bức tranh vẽ một màn sương khói mờ ảo có những dòng nốt nhạc bay lên và một cánh cò trắng muốt phủ lên bờ vai huyền hoặc rồi ngồi im vào vị trí của mình. Ngày này qua ngày khác, con phố nơi phòng tranh tọa lạc tắc nghẽn. Cuối cùng, tất cả các danh thiếp đã được bày lên mặt bàn rộng. Chủ phòng tranh lần lượt mở những tấm phong bao được đưa đến. Một cô gái trẻ đứng cạnh ông cứ xuýt xoa như thể bộ váy trên người quá mỏng so với nhiệt độ trong phòng, và thỉnh thoảng phải kiềm chế để khỏi bật ra thành tiếng. Sau khi được cân nhắc kỹ, một con số duy nhất được xướng lên khiến bao vầng trán đẫm mồ hôi, và người đại diện của chủ nhân bức tranh đang hăm hở làm những thủ tục cần thiết thì người ta thấy Du từ từ tiến lại bức tranh của mình... Nhanh và mạnh đến nỗi không một ai kịp ngăn cản, Du xé toạc nó ra làm nhiều mảnh và tung lên trời. Đám đông xô vào tranh cướp từng mảnh nhỏ như đám người đói khát tranh đồ phát chẩn. Giới hạn cuối cùng đã bị phá tung. Cô bạn gái tiến đến tát Du một cái đầy giận dữ
  9. rồi phăm phăm đôi giày cao gót bỏ đi. Du cũng lặng lẽ nhìn lần cuối tất cả những gì đang diễn ra quanh mình và nhẹ nhàng quay gót theo hướng khác. Những người may mắn đứng cạnh Du lúc ấy đều kể lại rằng, trong mắt Du lúc ấy, chỉ một màu trời xanh trong thăm thẳm.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2